CHƯƠNG 8.
Tin tức Khánh Tường thân vương khởi binh xuất chinh đến Song Long quốc gây chấn động toàn bộ triều đình.
“Một Song Long quốc nho nhỏ không cần tiểu vương gia tôn quí của chúng ta tự mình xuất chinh chứ?”
“Đúng vậy, tiểu vương gia chính là trụ cột của Thịnh tông hoàng triều ta, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, vạn nhất làm bị thương tiểu vương gia của chúng ta, na khả như thế nào cho phải?”
“Đúng đúng, hoặc vạn nhất tiểu vương gia của chúng ta gặp phải chuyện gì bất trắc, hoàng thượng không phải sẽ bị làm cho thương tâm muốn chết sao?”
“Nói bậy! Chúng ta tiểu vương gia là cát nhân tự có thiên tướng, sao lại gặp chuyện không may?”
“Không thể cứ nói như vậy được, quay về với sự thật chính là chúng ta kiên quyết phản đối việc tiểu vương gia ra quân xuất chinh, lần này chúng ta cùng tiến lên tấu trình, thỉnh hoàng thượng ngăn cản chuyện này.”
“Đúng đúng, cứ làm thế đi.”
Trong hoàng cung, quần thần bắt đầu hoang mang như thể gà bay chó sủa, mà thánh thượng thống lĩnh toàn bộ hoàng cung nay cũng lại đang ưu phiền đến cực điểm.
“Cục cưng, ngươi đừng phiền nữa, để tướng công hảo hảo thoải mái ngươi nha.”
“Cút ngay cho trẫm! Ngươi không thấy trẫm đều đang phiền muốn chết, ngươi còn muốn cái gì hỗn đản?”
“Có cái gì phiền đâu, tam đệ ngươi võ công cao cường, hắn muốn xuất binh đi nơi nào liền đi nơi ấy, ngươi không cần vì hắn lo lắng?”
“Ngươi ít ngồi đây nói mát đi! Tam đệ chính là huynh đệ cùng mẹ duy nhất của trẫm, hiện tại hắn muốn đi đến cái nơi hoang dã này đánh giặc, ngươi nói trẫm có thể nào không lo lắng?”
“Nếu lo lắng như vậy, vậy không cho hắn đi thì tốt rồi, hiện nay cục cưng ta là thánh thượng, lời ngươi nói ai dám không nghe?”
“Ngươi còn không phải là kẻ duy nhất không chịu nghe lời? Mỗi khi trẫm nói tên hỗn đản nhà ngươi có bao giờ nghe đâu?”
“Có a, ta có nghe a, mỗi lần ngươi gọi ‘cố sức, cố sức, đừng có ngừng’, lúc đó ta đều có nghe a.”
“A –! Ngươi câm miệng cho trẫm!”
“Hảo hảo, không nói không nói, ta biết cục cưng nhà ta rất hay xấu hổ, tướng công ta không nói là được. Chúng ta đây sẽ nói một chút về Tam đệ ngươi đi, lẽ nào ngươi thực sự ngăn cản hắn không được sao?”
“Nếu như có thể ngăn cản được trẫm đã không cần ngồi ở đây phiền lòng? Tam đệ chẳng hiểu vì sao như thế không biết yêu quí tính mạng bản thân, khư khư cố chấp, còn nói nếu như trận này hắn không có liên quan, không bằng hắn giao ra binh quyền, từ nay về sau không bao giờ hỏi đến triều đình chính sự. Ngươi nói, ngươi nói xem rốt cuộc trẫm muốn bắt hắn nên như thế nào cho phải?”
“Kỳ quái, Tam đệ ngươi thế nào lại đột nhiên thay đổi chủ ý muốn đích thân khởi binh xuất chinh? Lẽ nào chuyện này cùng người kia có liên quan?”
“Người nào? Ngươi nói chính là ai?”
“Là người Tam đệ ngươi thích a, không lẽ ngươi cũng không biết?”
“Người Tam đệ thích? Ai, hắn thích chính là ai?”
“Ta cũng không nhớ rõ nữa, hình như kêu Đầu Gỗ hay là cái gì Đầu…”
“Ngươi nói cái gì? Lẽ nào…Chẳng lẽ là tên Thạch Đại Đầu ngu ngốc kia?”
“Đúng đúng, là Thạch Đại Đầu. Tam đệ ngươi cũng gọi hắn như thế, bất quá khi kêu ngữ điệu so với ngươi không giống nhau là được.”
“Vương bát đản! Trẫm muốn đi giết hắn!”
“Cục cưng, ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, nếu như ngươi còn muốn tính mạng Tam đệ yêu quí, bình an trở về, không ngại nghe tướng công ta dâng lên một kế.”
“Cái gì kế?”
“Hắc hắc, ngày hôm nay cục cưng theo ta luyện đến thức cuối cùng của ‘Long Dương mười tám thức’, tướng công ta liền nói cho ngươi…”
Lý Thanh Thạch nghĩ hắn chính là sinh bệnh rồi.
Hắn một bên trên tay huy động gõ búa, vừa nghĩ chính mình rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Xuân Hoa Các có vị cô nương mới tới đều đã đáp ứng qua hai ngày sẽ cùng hắn làm, hắn thật vất vả mới tìm được một người nữ nhân có khả năng tiếp thu của hắn, vì sao nghĩ lại vẫn thấy không vui?
Bởi vì nghĩ không ra vì sao không vui nên hắn liền càng thêm không vui (giống chơi chữ quá =]] ), Lý Thanh Thạch phiền muộn buông búa trên tay xuống.
Chẳng biết tiểu Trinh hiện tại thế nào rồi? Lý Thanh Thạch ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía nam xa xôi.
Nghe nói Song Long quốc giáp với đất nước ở biên giới phía nam xa xôi, tiểu Trinh một mình đi đến nơi hẻo lánh vậy, không biết nơi đó có được ăn thịt béo hay không?
Nga, sai, tiểu Trinh không thích ăn thịt béo, hắn thích ăn cá nộn.
Nơi kia có cá hay không?
Nếu như không có cá, tiểu Trinh nhất định ăn không ngon.
Nếu như tiểu Trinh ăn không ngon, hắn sẽ trở nên gầy teo.
Thạch Đại Đầu tuyệt đối không thích tiểu Trinh gầy teo.
Tiểu Trinh, tiểu Trinh…Ngươi còn đang giận Thạch Đại Đầu sao?
Thạch Đại Đầu rất nhớ ngươi.
Lý Thanh Thạch lần đầu tiên biết được cảm giác nhung nhớ một người là thế nào.
Thế nhưng hắn không rõ cảm giác này tại sao lại đau khổ đến vậy.
“Thạch Đại Đầu, ngày hôm nay ngươi thế nào lại không có đến ăn điểm tâm a?” Vương bác gái vừa nói xong liền sấn bước đi tới, “Thân thể ngươi thấy khó chịu nơi nào sao?”
“Không có…ta chỉ là ăn không vô.”
Vương bác gái nghe vậy sửng sốt, “Phải chăng trời muốn đổ mưa hồng sao? Mỗi lần ăn uống Thạch Đại Đầu ngươi luôn luôn là đệ nhất vậy mà cũng có ngày ăn không ngon. Ta xem ngươi là thực sự sinh bệnh rồi.”
“Ta cũng không biết…Khả là nơi đây, ta luôn vừa đau vừa khó chịu.” Lý Thanh Thạch chỉ vào ngực mình.
“Vậy gọi Tống thái y đến xem đi! Tiểu vương gia trước khi đi có nói, gọi hắn hảo hảo chiếu cố thân thể của ngươi, nếu như ngươi có cái gì ốm đau thì mau gọi hắn đến xem, hắn sẽ cho ngươi dùng dược liệu tốt nhất.”
“Tiểu Trinh…tiểu Trinh thực sự nói như vậy?”
“Không lẽ còn có thể là giả? Vương bác gái ta lúc đó đứng ngay dưới a. Tiểu vương gia không ngừng phân phó Tống thái y chiếu cố ngươi, còn kêu ta cùng Vương tổng quản đến nữa.”
“Gọi các ngươi làm cái gì?”
“Bảo chúng ta chiếu cố ngươi a. Tiểu vương gia phân phó ta tối đa chú ý đến đồ ăn của ngươi, cái gì thời tiết nào nên ăn, cái gì thuốc bổ phải nhớ đến, tiểu vương gia…tiểu vương gia còn phân phó Vương tổng quản hắn…hắn…ô…”
“Vương bác gái, thế nào ngươi đột nhiên khóc? Ngươi mau nói cho ta biết tiểu Trinh còn nói gì đó?”
“Ô…Tiểu vương gia còn phân phó Vương tổng quản…Nói nếu như hắn không về được, bảo Vương tổng quản đi tìm Nhị vương gia, tiểu vương gia đã tự tay viết thư giao cho hắn, làm cho Nhị vương gia sau này hảo hảo chiếu cố ngươi.”
“Ngươi…Ngươi nói cái gì? Vương bác gái ngươi đang nói cái gì? Cái gì nói không về được?” Lý Thanh Thạch nghe Vương bác gái nói một tràng dài, nhưng chỉ lọt vào tai mấy chữ cuối, “Tiểu Trinh thế nào lại không về được? Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy!”
“Chiến tranh cũng không phải như uống rượu ở nhà, đương nhiên sẽ có nguy hiểm a, tuy rằng chúng ta đều cho rằng tiểu vương gia cát nhân tự có thiên tướng, nhưng ai có thể bảo đảm rằng tiểu vương gia sẽ bình an trở về?”
Cho tới bây giờ Lý Thanh Thạch cũng chưa một lần nghĩ tới điểm này.
Hắn từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ không còn gặp được tiểu Trinh.
Ngực Lý Thanh Thạch đột nhiên trống trải không hề báo trước, hình như giống hệt chính trái tim mỗi ngày nhảy lên đột nhiên biến mất.
“Không nên…Không nên a! Tiểu Trinh…Tiểu Trinh…Tiểu Trinh!”
Lý Thanh Thạch trong miệng mơ hồ kêu loạn, điên cuồng đứng lên chạy trốn.
Hắn chạy ào đến phòng nhỏ của mình, tiện tay vơ lấy một túi mà lung tung bỏ hết vào quần áo cùng tất cả thực vật có thể ăn được.
“Ngươi nghĩ đi nơi nào?” Một người nam tử tư thái tiêu sái ngồi trên bệ cửa sổ hỏi.
“Ta muốn đi kiếm tiểu Trinh.” Lý Thanh Thạch không thèm ngẩng đầu lên mà tiếp tục công việc.
“Ngươi nghĩ ôm một bao quần áo liền như thế đi đến Song Long quốc?”
“Đúng, hay dùng cách gì đi nữa, ta cũng muốn đi tìm tiểu Trinh.”
“Tìm được hắn thì thế nào?”
“…ta không biết, Thạch Đại Đầu chỉ biết là nhất định phải nhìn thấy tiểu Trinh. Cho dù hắn có tức giận Thạch Đại Đầu, ta cũng nhất định phải nhìn thấy hắn.”
“Vì sao ngươi chọc hắn tức giận?”
“Ta…Ta không biết…Thạch Đại Đầu suy nghĩ cũng đã lâu đều không nghĩ ra được. Bất quá ta chỉ nói tiểu Trinh là bằng hữu tốt nhất của ta, tiểu Trinh sau đó liền thổ huyết.”
“…”
Một trận trầm mặc quỉ dị.
“Ai, ta thật đồng tình với Thịnh Tường Trinh, thế nào hắn lại yêu thương cái tên ngu ngốc nhà ngươi?”
“Được rồi, ngươi là ai a?”
Hình như cho tới bây giờ Lý Thanh Thạch mới phát giác chính trong phòng mình còn tồn tại một tên.
Thêm một trận trầm mặc quỉ dị.
“Ta thực sự là thua ngươi rồi! Thế nào có thể tưởng tượng ra có người lại trì độn đến nông nỗi này? Khó trách ngươi không phát hiện ra Thịnh Tường Trinh trộm yêu ngươi nhiều năm như vậy rồi.”
“Tiểu Trinh trộm yêu ta?”
“Đúng, không chỉ một mình hắn yêu ngươi, chính là ngươi cũng thương hắn.”
“Ta ham muốn tiểu Trinh?”
“Không sai, bản công tử khả dĩ xác định các ngươi hai người là yêu nhau.”
“Ác, là như thế này a…Yêu là cái gì?” (T___________T)
Lảo đảo –
Tự xưng mỹ nam tử tiêu sái từ trên mặt đất xám xịt đứng lên.
“Ngu ngốc! Thực sự là ngu ngốc, Thịnh Tường Trinh yêu thương ngươi cũng là ngu ngốc. Được rồi, ngày hôm nay bản công tử liền hùng hồn giải thích cho ngươi ‘yêu’ là cái gì…”
Không thể gặp lại người kia.
Nhìn thấy người kia, Thịnh Tường Trinh không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Có thể nhịn không được mà giết hắn.
Nhưng cũng có thể nhịn không được mà quì xuống cầu xin hắn.
Mà cả hai khả năng này, Thịnh Tường Trinh đều không mong thấy chúng phát sinh.
Nhưng mặc kệ có tự nhủ với lòng bao nhiêu lần là không thể gặp lại người kia, Thịnh Tường Trinh vẫn là điên rồi, dường như vẫn nghĩ muốn gặp lại hắn một lần.
Hiện tại hắn có khỏe không?
Có hay không ăn lung tung cái gì?
Khí trời dần dần chuyển lạnh, khi ngủ hắn có hay không đá chăn ra?
Nghĩ đến sau này mình sẽ không còn được gặp lại kẻ vừa khả ái vừa đáng trách kia, Thịnh Tường Trinh liền toàn thân đau đến hận không thể lập tức chết đi.
Có thể như vậy chết trận ở sa trường cũng không phải là một loại giải pháp khó khăn.
Chí ít hắn đường đường Thịnh tông hoàng triều Khánh Tường thân vương sẽ chết như một một nam tử hán, cũng không giống như bị ái nhân vứt bỏ, thương tâm mà chết như bị chồng ruồng rẫy.
Tại Song Long quốc xa xôi, ở trong lều trại quân doanh vắng vẻ túc mục, lần thứ hai Thịnh Tường Trinh mở ra bảo hạp bí mật được mang theo bên người, lấy ra đồ vật gì đó.
Đây là do ngày đó lúc nửa đêm, hắn chịu đựng tanh tưởi không gì sánh được, từ trong đống rác mà tìm lại bảo bối.
“Kết quả là, vẫn chỉ có các ngươi làm bạn với bổn vương…”
Thịnh Tường Trinh vuốt ve âu yếm bảo bối trong tay.
Này tay áo, là cố ý cùng người kia đánh nhau mà xé xuống thâu được, dùng để gối đầu mà ngủ, thoải mái biết bao nhiêu.
Này nội khố cùng bít tất, là hắn canh người kia chưa có giặt mà thâu trở về, hắn thích bề mặt còn lưu lại vị thối, cảm giác được hắn ở bên mình (mèn ơi, hiếm ai “dũng cảm” được như em í =]]) . Dùng chúng nó để chà xát phía dưới, mỗi lần đều làm hắn kích động nhịn không được muốn bắn liền bắn.
Sách này cùng bút, là hắn cố ý hủy hoại, đến buổi tối một lần nữa lại thâu trở về cất giấu. Hắn không thích người kia đọc sách viết chữ, hắn muốn người kia cả đời đều không-ly-khai vương phủ, chỉ có thể vĩnh viễn bên mình hầu hạ.
Mỗi lần nghĩ qua những vật phẩm thuộc về người kia, Thịnh Tường Trinh liền chia hồi ức ra mà nhớ lại mà tan nát cõi lòng.
Sợ chính mình một lần nữa lại rơi vào điên cuồng tưởng niệm mà nhầm lẫn với đại sự, Thịnh Tường Trinh ép mình khép hộp lại, quay trở về chiến sự ngày mai.
Ngày mai, thời khắc cùng quân đội Song Long quốc một trận tử chiến.
Lúc trước cùng phản quân đàm phán thuận lợi, hai bên đạt thành hợp tác có chung nhận thức, quyết định cấu kết liên quân, đối kháng Song Long quốc vương tàn bạo, cứu vớt bá tánh trong biển lửa, cầu mong biên cảnh hai nước ổn định hoà bình.
Thông qua một ít chiến dịch nho nhỏ, vô số binh lính đều qui thuận liên quân bọn họ, hôm nay Song Long quốc vương đã cùng đường mạt lộ, chỉ còn lại một thành trì cuối cùng ở phía sau.
Nhưng tình huống cũng không mấy lạc quan, trên con đường đến được toà thành, nguy hiểm nhiều vô số. Theo mật báo của thám tử, quân địch lợi dụng địa thế nơi này hiểm yếu mà bày thiên la địa võng, liền ngồi chờ bọn họ đi lên trước nộp mạng.
Qua ngày mai, có thể ta sẽ không còn trên đời nữa. Thịnh Tường Trinh nghĩ thầm.
Cũng không phải không nghĩ tới muốn lưu lại ngân lượng cấp người kia, nhưng hắn luôn luôn như vậy đơn thuần ngây thơ, chỉ sợ có cho hắn cũng sẽ làm phí đi giá trị.
Nếu như Nhị ca bắt được thư tự tay ta viết, hẳn là sẽ giúp ta hảo hảo chiếu cố người kia.
Sau này không có ta ở bên người, ngươi thật hạnh phúc sao?
Cuối cùng đến phút chót, tài cán bản vương làm vì ngươi, âu cũng chỉ có những…thứ…