Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 19: Chương 19




Ánh đèn trong phòng thay quần áo sáng ngời chói mắt, chiếu vào gò má đỏ bừng của Trần Uyển Ước. Tròng mắt cô mê man, tập trung hết vào cái áo sơ mi đã cởi một nửa của người đàn ông trước mặt. Tựa như thế giới chỉ còn hai người họ, tất cả ánh sáng, đồ vật, không khí đều không tồn tại, thứ tồn tại có chăng chỉ là các giác quan.

Trước đây cô chưa từng có cảm giác kỳ lạ thế này, mỗi dây thần kinh đều rung rung, cho hai người biết rằng bọn họ đang cực kỳ vui sướng. Trần Uyển Ước rất mau khóc.

Mặc dù không phải chưa thử qua, nhưng cô vì té xỉu mà không có ấn tượng gì, bản thân mình bây giờ như một con dê bị lột lông, treo trên giá mặc cho người ta xẻ thịt.

“Hạ, Hạ Kỳ Sâm...”

“Anh không coi lời nói của em ra gì... Tại sao... phải ở chỗ này.”

“Không, không được... Anh không phải là người.”

Hồi tưởng lại thái độ của Hạ Kỳ Sâm với mình sáng hôm nay, Trần Uyển Ước càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy bực bội.

Ngày hôm qua đường đột nhưng ít nhất cô còn chuẩn bị trước, bây giờ ngay cả một cái giường cũng không có, hơn nữa đèn còn mở sáng trưng, Hạ Kỳ Sâm sợ cô không thấy rõ khuôn mặt cầm thú của anh sao.

Đến cuối cùng, cô chỉ có một suy nghĩ. Đói quá. Tại sao phải tiêu hao thể lực, làm một hồi vận động không có ý nghĩa trước lúc ăn cơm. Dưới ánh sáng ấm áp của đèn, móng tay cô cào vào vai người đàn ông, nhỏ giọng nỉ non: “Em đói quá...”

Nghe vậy, người đã chuẩn bị dừng lại, hơn nữa còn làm công đoạn kết thúc nhàn nhạt nhìn cô, “Hạ phu nhân.”

“Ừ...”

“Sự nền nã hàng ngày của em đi đâu rồi?”

“Hửm...???”

Trần Uyển Ước hơi hé mắt, mơ hồ nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Cô không nền nã đoan trang khi nào? Làm chuyện này làm sao còn đoan trang được? Hơn nữa không phải anh là người không đứng đắn trước sao?

Trần Uyển Ước thấy trong mắt anh lấp lánh ý cười, không định nói chuyện với cô nữa. Cô nhíu mày, ôm cánh tay anh, “Không được, anh phải nói cho rõ ràng, em không đứng đắn nền nã chỗ nào?”

“Ngoan, nhịn một chút.” Anh nâng cằm cô lên, thấp giọng dụ dỗ nói, “Buổi tối đút em ăn no.”

Trần Uyển Ước dừng ba giây mới kịp hiểu từ đói của cô và của anh không cùng một nghĩa. Của cô là đói bụng, còn anh là cái gì? Không đút no cô? Anh muốn nói cái gì? Nhu cầu của cô lớn?

Lần đầu tiên Trần Uyển Ước cảm giác được sự đứng đắn và chỉ số thông minh của mình bị tên đàn ông này đè xuống đất, nghiền nát vụn. Cô vừa nhặt quần nhỏ rớt trên đất mặc vào, vừa nhắm mắt làm ngơ trước động tác của anh.

Phụ nữ không nói chuyện chỉ vì một nguyên nhân. Cô tức giận. Hơn nữa còn tức muốn chết.

“Anh xin lỗi.” Vì nhu cầu, Hạ Kỳ Sâm vẫn phải kịp thời hiểu ra, sửa lại thái độ sai lầm của mình, “Vừa nãy anh hiểu lầm em, Hạ phu nhân em trước giờ vẫn luôn thùy mị đoan trang.”

Trần Uyển Ước không quan tâm. Dáng vẻ cô tức giận y như con cá nóc, hai bên gò má phù ra.

“Còn chuyện tối ngày hôm qua...” Anh ho khan, không tự nhiên nói xin lỗi, “Cũng tại anh không tốt, do anh suy nghĩ nhiều, anh xin lỗi.”

Trần Uyển Ước ăn mặc chỉnh tề, đi đến đứng trước mặt anh, tuy thấp hơn một đoạn nhưng mười phần khí thế, hùng hổ dọa người hỏi: “Vậy anh nói xem, anh sai chỗ nào?”

Cái vấn đề “anh sai chỗ nào” là cái vấn đề tương đối khó với đàn ông. Hạ Kỳ Sâm không hoảng không loạn: “Em cho là anh sai chỗ nào thì anh sai chỗ đó.”

Cứ như vậy, cô không tìm được sơ hở, cũng không cách nào tra hỏi. Phụ nữ lúc không tìm được chỗ nào để xả giận thì sẽ lôi nợ cũ ra nói. Bọn họ không có nợ cũ, nhưng nợ mới thì có, ví dụ như mới đây, anh lôi cô cùng vận động ở phòng thay quần áo.

Trần Uyển Ước hít thở sâu, “Chuyện hiểu lầm lúc trước em cho qua, dù sao em cũng mới biết hôm nay, anh không biết thì vô tội, nhưng mới vừa rồi... Anh có biết mình đã làm gì không?”

Hạ Kỳ Sâm hời hợt: “Yêu em.”

Trần Uyển Ước: “...”

???

Anh còn có mặt mũi nói ra???

Trần Uyển Ước: “Không phải em hỏi anh làm gì.”

Hạ Kỳ Sâm: “Rõ ràng em đang hỏi mà...”

Trần Uyển Ước: “Anh làm sai chuyện, mà còn ra vẻ mình ngay thẳng nói chuyện với em?”

Hạ Kỳ Sâm: “Anh không có.”

Trần Uyển Ước: “Ok, anh không sai, là em sai, anh không có lỗi được chưa.”

Hạ Kỳ Sâm: “...?”

Liên quan tới vấn đề này, anh không cãi lại cô. Dùng trí thông minh suy nghĩ thì không nên. Nhìn anh yên lặng mấy giây, tâm trạng cô dần dần thả lỏng. Suy nghĩ lại thì hình như mình cũng hơi vô lý, vì vậy cô mềm giọng.

“Không phải em muốn hỏi vừa rồi chúng ta làm gì mà là muốn anh tự kiểm điểm bản thân xem tại sao lại phải làm ở đây, sao không về giường.”

Hạ Kỳ Sâm: “Chỗ này thì sao?”

Trần Uyển Ước: “Không thoải mái.”

Hạ Kỳ Sâm: “Không phải vừa nãy em còn thoải mái lắm sao?”

“...”

Cửa rầm đóng lại. Hạ Kỳ Sâm bị đuổi ra khỏi phòng thay quần áo, cách một cánh cửa, bắt đầu suy nghĩ về đời người. Cũng suy nghĩ xem câu nói vừa rồi nguy hại tới mức nào. Không tính ra kết quả, anh cần phải biết một chuyện.

Khi hai vợ chồng đang hòa làm một, anh đã nói một câu vô cùng thật lòng. Một câu nói phát ra từ nội tâm, hai chữ hài hòa biến mất, hơn nữa chờ đợi anh là giấc ngủ trên ghế sa lon.

*****

Kể từ ngày Trần Uyển Ước và Hạ Kỳ Sâm cùng vận động trong phòng thay quần áo, khoảng hai ngày rồi cô chưa nói chuyện làm hòa với anh.

Anh cảm thấy mình không làm gì sai, hơn nữa còn bình thản làm lơ vấn đề như trước kia, khiến cô âm thầm hạ quyết tâm. Đây là một vấn đề mà đồ trang sức quần áo túi xách cũng không giải quyết được.

Ban đầu, Hạ Kỳ Sâm kiên quyết thuyết phục cô bỏ mình ra khỏi danh sách chặn. Sau đó, anh bắt đầu làm hòa.

- Là anh sai, được chưa?

- Anh không có cười nhạo câu nói của em.

- Em nghĩ anh như thế anh cũng đành chịu.

- Đi ngủ sớm một chút.

- Anh đi công tác.

Trần Uyển Ước mặt không biểu cảm trả lời: Xóa bạn đây, tốn chỗ.

Hạ Kỳ Sâm:?

Cuối cùng cô cũng lười xóa bạn, nói mấy chuyện này với chó cỏ không được gì. Trần Uyển Ước tắt điện thoại, đi vào phòng luyện tập, quyết định chuyên tâm làm việc.

Nơi này sau khi sửa sang thì đã khôi phục được vẻ đơn giản nhưng sang trọng như trước kia. Chờ sau này có thời gian, cô còn muốn thay mới toàn bộ sàn nhà. Thành viên trong vũ đoàn cô cũng muốn sàng lọc lại, nhưng thấy các cô ấy không phản kháng hay gây rối gì, cô cũng thôi.

Chỉ có điều các cô ấy không thèm quan tâm tới việc có cô tồn tại, đang nói chuyện mà nhìn thấy cô thì sẽ làm như nói xong rồi, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm như không thấy. Nếu là khi trước, Trần Uyển Ước chắc sẽ lạnh giọng khiển trách mấy câu. Bây giờ thì cô coi như là không có chuyện gì, đi ngang qua, tự luyện tập, không thèm để ý.

Trần Uyển Ước không thay váy nhưng khi múa, vòng eo vẫn lộ ra sự mềm mại, khiêu vũ không hề kém ai. Khi thực hiện mấy động tác căn bản, mọi người vẫn hiểu được, người bình thường dù có cố gắng thế nào cũng không bì được người có tài năng thiên bẩm. Nhịp bước nhẹ nhàng, dáng múa ưu nhã. Rõ ràng nghỉ múa năm năm nhưng mỗi động tác, tay chân đều không lệch nhịp.

Chẳng qua... Chân cô vẫn đã từng bị tổn thương.

Đang lúc mọi người mong đợi không biết liệu cô có thể xoay tròn hay không thì một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Sao trên đất có đồ thế này?”

Vừa nghe nói, người đang đắm chìm trong bài biểu diễn của mình không cách nào ngó lơ, trong khoảnh khắc chần chừ, hai chân cô đột nhiên mất đi khống chế, nặng nề ngã xuống đất.

Sàn nhà phát ra tiếng va chạm, người xem không kiềm được cũng hoảng hốt. Mặc dù người ngã không phải là các cô ấy nhưng khi cái âm thanh kia lọt vào tai, ai cũng run rẩy.

Ngoài cửa, Giang Mạn Nhu khác hoàn toàn những người trong phòng, liếc mắt là thấy ngay chiếc váy dành cho Center, mang giày múa cùng màu, từng bước từng bước đi tới. Cô ta dừng lại bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống, nâng cằm, nở nụ cười xảo quyệt.

Người vừa lên tiếng là cô ta. Giang Mạn Nhu biết rõ điểm kiêu ngạo và nhược điểm của cô, chỉ cần đủ tài năng, cô ta không tin mình sẽ thất bại trước người tàn tật đã năm năm không khiêu vũ này.

Cúi đầu nhìn người té lăn trên mặt sàn, Giang Mạn Nhu nổi lên suy nghĩ hung ác, hy vọng cô vĩnh viễn không đứng dậy được.

Ngoài mặt, cô ta vẫn giả bộ, làm một bà chị bạch liên hoa chuyên nghiệp, mỉm cười nói: “Ây da, em họ sao lại ở đây thế, còn té nữa, ai ức hiếp em sao?”

Nói xong, cô ta nhìn mọi người đang vây quanh. Mọi người bày tỏ mình cách Trần Uyển Ước rất xa, không có ai ức hiếp cô, cũng không có ai gạt chân, là tự cô ngã.

Nếu hỏi nguyên nhân thì dĩ nhiên Giang Mạn Nhu có dính líu. “Trên đất có đồ” là câu nói làm Trần Uyển Ước có phản ứng nhanh nhạy nhất.

Thành viên trong đoàn có người cười trên sự đau khổ của người khác, có người thì cảm khái, con thiên nga rơi đài thành con vịt nhỏ rồi. Không có ai đồng cảm, cũng không có ai bất bình giùm cô. Trần Uyển Uớc cúi đầu, ánh mắt dừng trên đôi chân đã từng bị thương của mình một hồi lâu, trong tiếng cười đùa hihi haha, cô từ từ đứng lên.

Bởi vì té một cái, tóc đột nhiên rối loạn. Mái tóc dài rối bời ngược lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp lạnh lùng, đúng lúc làm người ta thấy cô yếu đuối, thế nhưng không ai để ý thấy ánh mắt sắc bén hiên ngang của cô cất giấu dưới khuôn mặt không biểu cảm.

Giang Mạn Nhu tiếp tục diễn xuất: “À, chị biết rồi, là lỗi của chị, lúc bước vào không gõ cửa, vô tình làm em sợ. Em không sao chứ, chân không bị gì đâu nhỉ, có cần chị gọi bác sĩ giúp không?”

Hai cánh môi cô bật thốt ra hai chữ ngắn gọn: “Chị họ.”

Giang Mạn Nhu than thở: “Em cũng đừng nghĩ là chị cố ý nhé, chúng ta dù gì cũng là chị em gái mà. Trước kia còn hợp tác diễn vở thiên nga trắng thiên nga đen, sao chị có thể hại em chứ!”

Chát ——

Lúc tiếng chát vang lên, mọi người còn đang cười. Ba giây sau, tiếng cười mới dần dần ngừng lại, mọi người rơi vào trạng thái không hiểu chuyện gì xảy ra. Yên lặng hồi lâu.

Giang Mạn Nhu quên mất phải che mặt, cảm giác kinh ngạc lấn át cảm giác đau, trong đầu không ý thức được rằng mình vừa bị tát, chỉ ngơ ngác, kinh ngạc nhìn màn ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn của cô.

“Cô —— “

Trần Uyển Ước rút khăn giấy ra, ung dung lau bàn tay vừa đánh người, má lúm đồng tiền như một đóa hoa bỉ ngạn rực rỡ tươi đẹp, giọng nói trầm bổng du dương, “Chị không cố ý nhằm vào tôi nhưng tôi cố ý đấy, chị biết chưa hả?”

“Trần Uyển Ước! Cô có bệnh à, cái người điên này——!!!”

Giống như một con lười chậm hiểu, đến lúc Trần Uyển Ước xoay người, Giang Mạn Nhu mới cảm nhận được sự đau đớn, đưa tay che gò má bị tát. So với cái đau trên mặt, cô ta càng để ý những cái nhìn của thành viên vũ đoàn hơn.

Mấy năm nay, Giang Mạn Nhu cố xây dựng hình tượng nữ thần hăng hái cố gắng trong mắt người ngoài, thành công thay thế được vị trí cao ngạo độc lập của Trần Uyển Ước trong lòng mọi người.

Tốn thời gian thật dài để xây dựng hình tượng, thế mà lại bị sụp đổ chỉ trong chốc lát? Lại còn do Trần Uyển Ước phá hủy?

Dù biết rằng mình là người bày trò để cô té ngã, dù biết rõ sự đau đớn trên khuôn mặt không bằng một nửa cái đau vì bị ngã trên sàn của cô, lửa giận của Giang Mạn Nhu vẫn bốc cao. Cô ta không nói hai lời xông tới, kéo tóc cô.

Giang Mạn Nhu tự cho rằng mình có thể đánh được Trần Uyển Ước, dù không đánh lại, bên cạnh cũng có thành viên vũ đoàn trợ giúp cô ta. Thừa dịp cô không chú ý mà đánh lén sau lưng, Giang Mạn Nhu dễ dàng bứt mất mấy cọng tóc trên đầu Trần Uyển Ước.

Không đợi Giang Mạn Nhu tiếp tục ra tay, ngoài cửa lần nữa vang lên một giọng nói. Lần này là giọng nam, giọng nói quen thuộc khiến mọi người lập tức đứng ngay ngắn quy củ.

“Cô đang làm gì vậy?”

Người đàn ông không đứng ngoài cửa quá lâu, chỉ trong hai ba bước đã chạy tới, không nói nào mà lập tức đẩy tay Giang Mạn Nhu ra, lạnh giọng chất vấn: “Giang Mạn Nhu, cô điên rồi hả?”

Dung Kỳ tới quá bất ngờ. Hai lần bất ngờ khiến Giang Mạn Nhu không kịp tìm biện pháp ứng phó, nhìn người đàn ông mình yêu sâu đậm đang đứng trước mặt, ngực phập phồng, “Anh... Không phải như vậy.”

“Không phải cái gì?” Dung Kỳ đẩy cô ta ra, mày rậm chợt nhíu, “Tôi đã thấy rõ ràng, cô còn định chối cãi gì nữa?”

“Em... Nhưng mà...”

“Tôi đã nói chuyện chúng ta chia tay không liên quan gì tới cô ấy, là tự cô nói chia tay.” Khuôn mặt anh ta u ám, “Cô nói muốn quay lại, tôi cũng nghiêm túc cân nhắc, nhưng đây chính là thái độ cô trưng ra sao? Cô ức hiếp Uyển Ước là đang định khiêu khích tôi sao?”

Giang Mạn Nhu không thể giải thích. Cô ta vừa bị Trần Uyển Ước giáng một cái tát nặng nề. Lúc Dung Kỳ tới, anh ta chỉ thấy được một Giang Mạn Nhu thô lỗ, không có chút nào là thùy mị dịu dàng, mà Trần Uyển Ước đưa lưng về phía bọn họ, không hề có sức lực phản kháng, quả thật giống như mặc cho người ta ức hiếp.

Huống chi, tóc trong tay Giang Mạn Nhu có thể làm chứng được chuyện cô ta vừa làm. Ngay lúc hai người kia giằng co, Trần Uyển Ước từ từ đẩy Dung Kỳ ra, nhàn nhạt nói: “Nhường đường một chút, anh cản trở tầm nhìn của tôi rồi.”

Dung Kỳ im lặng một hồi, “Anh không ngờ chuyện sẽ như vậy, anh thay Mạn Nhu xin lỗi em.”

“Có nói xin lỗi bao nhiêu cũng không có thành ý.” Trần Uyển Ước mím môi, mỉm cười nói, “Tôi đề nghị anh nên đuổi cô ta đi.”

Dung Kỳ muốn nói anh ta không có ý định quay lại với Giang Mạn Nhu, nhưng vì chuyện Dung gia, anh ta vẫn cần cha của cô ta giúp đỡ. Dung Kỳ không thể mạnh miệng nói ra. Mặc dù bây giờ anh ta rất muốn thể hiện sự đàn ông trước mặt Trần Uyển Ước, đuổi Giang Mạn Nhu ra khỏi vũ đoàn.

“Mạn Nhu.” Dung Kỳ rốt cuộc vẫn là người trọng danh lợi, cho đến bây giờ anh ta vẫn còn đang tính đường đi cho trọn vẹn hai bên, nhìn Giang Mạn Nhu, “Em nói xin lỗi Uyển Ước đi.”

Bảo cô ta xin lỗi? Không đời nào!

Giang Mạn Nhu không nhịn cười được: “Nói xin lỗi?”

Dung Kỳ: “Ừ.”

Bốp —— Lại một cái tát nữa. Bàn tay Giang Mạn Nhu giơ lên không trung, tát vào mặt Dung Kỳ, dùng mười phần sức lực. Đánh xong, cô tay không nói lời nào xoay người bỏ đi.

Những người vây xem trố mắt nhìn nhau, đột nhiên muốn cười. Mọi người cố không cười nhưng Trần Uyển Ước thì không, cô cười ra tiếng thật. Dung Kỳ sờ mặt, yên lặng chốc lát, không biết nên làm thế nào.

Bầu không khí giằng co, phó đoàn nhỏ giọng nhắc nhở: “Dung thiếu... bọn tôi kết thúc luyện tập đây.”

“Được, vậy thì giải tán... Khoan khoan.” Dung Kỳ đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, “Bây giờ trời không còn sớm, mọi người cùng nhau đi ăn đi, tôi mời khách.”

Các cô gái ăn uống khắc khe, không ăn đồ nhiều dầu nhiều đạm, chín người mười ý, khó thống nhất, cho nên rất khó tìm món để cùng ăn.

“Đi ăn lẩu đi.” Ánh mắt Dung Kỳ từ đầu đến cuối đều cố định trên người Trần Uyển Ước, đề nghị, “Uyển Ước, em cũng đi đi, làm quen với mọi người một chút.”

Trần Uyển Ước chần chừ một hồi, thấy mọi người đều nhìn cô, cười cứng ngắc, “Vậy thì đi.”

Cô không muốn đi. Nhưng không đi thì sẽ bị nói là không hòa đồng. Nếu như muốn hòa nhập vào vũ đoàn, tạo mối quan hệ là điều cần thiết. Lúc mọi người đã đi ra ngoài, Dung Kỳ gọi cô lại, cân nhắc hỏi: “Em có cần gọi nói với chồng mình một tiếng không? Anh lo anh ấy sẽ hiểu lầm.”

Trần Uyển Ước lười biếng bỏ lại một câu: “Cãi nhau rồi.”

Không phải cãi nhau thật, chỉ là tạm thời không hài hòa thôi. Quả nhiên chuyện vợ chồng không hài hòa, những chuyện khác cũng không yên ổn. Lúc nghe cô nói hai vợ chồng cãi nhau, Dung Kỳ tự dưng mừng rỡ trong lòng.

****

Tới gần giờ tan làm, Hạ Kỳ Sâm, người từ trước đến giờ luôn tập trung vào công việc, không làm gì khác trong giờ làm việc lúc này lại nhìn chằm chằm WeChat rất lâu. Sau khi xem xong, anh hỏi thư ký bên cạnh: “Mấy câu này của tôi có vấn đề hả?”

Thư ký tùy ý liếc một cái, khi nhìn đến câu mà mấy người nam thẳng hay nói “uống nhiều nước ấm”, yên lặng.

Hạ Kỳ Sâm: “Nói chuyện, rốt cuộc có vấn đề hay không?”

Thư ký: “Không có.”

Hạ Kỳ Sâm: “Vậy sao cô ấy không để ý tới tôi?”

Thư ký: “Hạ tổng anh gửi cái gì cho phu nhân vậy?”

Hạ Kỳ Sâm đưa màn hình cuộc trò chuyện Wechat cho anh ta xem.

Kéo tới mấy dòng tin nhắn gần nhất, mấy cái mặt cười trong khung màu xanh nhắc nhở thư ký, đây không phải là chuyện dễ xử lý. Thư ký mím môi: “Hạ tổng, nói thật với anh, anh mà gửi cái icon này cho tôi tôi cũng muốn block anh.”

Hạ Kỳ Sâm: “Tôi thấy cậu là không muốn gửi.”

[mỉm cười. jpg] cái icon này làm gì có ý nghĩa khác? Không phải chỉ biểu đạt ý định làm hòa thôi sao?

Thật khó đoán lòng dạ phụ nữ. Hạ Kỳ Sâm lướt lướt, vô tình nhìn thấy vòng bạn bè của Trần Uyển Ước. Vòng bạn bè, anh biết đó là nơi dùng để khoe con khoe thức ăn ngon khoe vé xem phim.

Trần Uyển Ước ít khi đăng gì, hôm nay hiếm thấy ngoi lên.

“Ăn lẩu cùng mọi người.”

Kèm theo là địa chỉ của một tiệm lẩu. Hạ Kỳ Sâm đưa cho thư ký quèn nhìn, sau đó hỏi: “Cô ấy đi ăn lẩu.”

Thư ký nghi ngờ: “Vậy thì sao ạ?”

Hạ Kỳ Sâm: “Tôi về nhà ăn cái gì?”

Thư ký: “???”

Bây giờ anh còn bận nghĩ về nhà ăn gì sao? Về nhà ăn cô đơn đó!

“Hạ tổng, phu nhân không thích đăng vòng bạn bè, nếu cô ấy đã đăng thì nhất định là có ý đồ.” Thư ký phân tích như thật, “Tôi nghĩ là lúc này phu nhân và Dung Kỳ đang đi cùng nhau, đăng lên là để muốn cho anh biết bây giờ cô ấy rất vui.”

“Sao cậu biết cô ấy đi cùng Dung Kỳ? Cô ấy nói cho cậu biết hay là Dung Kỳ nói?”

“...”

Đáng lẽ anh ta nên đòi gấp ba tiền lương khi tư vấn chuyện tình cảm cho sếp. Dưới sự khuyên bảo của người thư ký sáng suốt, xe của bọn họ lái về phía tiệm bán lẩu XXX.

“Hạ tổng, đột nhiên anh qua đó, phu nhân có tức giận không?” Thư ký quèn vừa đi vừa suy đoán, “Mặc dù phu nhân cố ý muốn anh biết nhưng anh cũng không nên trắng trợn qua đó đâu.”

“Thì nói là đi ngang qua.” Hạ Kỳ Sâm hời hợt. Thư ký yên lặng. Anh định lừa quỷ hay lừa con nít?

Tiệm lẩu đông người, muốn tìm người không dễ. Chỗ này trang trí tông màu xanh lá cây bảo vệ môi trường, tràn đầy mùi thơm. Lúc hai người đi vào, phục vụ phải phép hỏi: “Xin hỏi đi mấy người ạ?”

Thư ký trả lời: “Hai người.”

“Chỉ hai người thôi ạ?”

“Đúng.”

Chỉ có hai người đàn ông tới ăn lẩu, đúng là khiến người ta không tưởng tượng nổi. Người phục vụ dùng ánh mắt kỳ quái quan sát một hồi, lại lễ phép nói: “Xin chờ một chút —— “

“Chúng tôi đến tìm người.” Hạ Kỳ Sâm kịp thời dừng mớ suy nghĩ trong đầu người phục vụ, hơn nữa còn bày tỏ anh không muốn đi cùng thư ký. Tránh để người ta hiểu lầm anh và một người đàn ông đơn độc tới ăn cơm. Nói không chừng người phục vụ còn định cho hai người ăn lẩu tình nhân. Thư ký hiểu được ý định của cấp trên, lòng như bị cắm một con dao.

Lúc bọn họ tìm được nơi vũ đoàn đang ngồi, bên đó đang chuẩn bị gọi thức ăn. Trần Uyển Ước cầm thực đơn, tùy ý lật qua lật lại, sau đó dùng điện thoại tính toán hàm lượng dinh dưỡng trong thức ăn, bảo đảm mình sẽ không vì ăn quá nhiều mà mập ra.

“Uyển Ước.” Dung Kỳ vừa nói vừa đi tới, “Nếu đã đi ăn chung thì cũng không cần băn khoăn nhiều vậy đâu, cứ chọn thoải mái thôi.”

Anh ta chuẩn bị kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô, một bàn tay đàn ông đột nhiên đi trước một bước, sau đó kéo ghế ra. Người đã ngồi xuống, ngay cạnh cô, tốc độ nhanh đến mức làm người ta thán phục.

Dung Kỳ ngạc nhiên: “Hạ... Hạ tổng.”

Dù không muốn gặp lại người đàn ông này, anh ta vẫn phải bày tỏ thái độ cung kính. Người này có thể giết anh ta như giết một con kiến.

Hạ Kỳ Sâm nói: “Đúng lúc đi ngang qua.”

Dung Kỳ cười ngại ngùng, anh ta có hỏi rằng tại sao Hạ Kỳ Sâm đến đây đâu.

Trong lòng anh ta khó tránh khỏi lo âu. Ý định của Dung Kỳ rất rõ ràng, anh ta định mượn cái mác đi ăn chung với mọi người để nói riêng với Trần Uyển Ước mấy câu. Vừa rồi thậm chí còn định ngồi bên cạnh cô, thế nhưng vẫn bị Hạ Kỳ Sâm nắm thóp.

Mặc dù anh ta chưa làm gì nhưng đáy lòng rất sợ, sợ một giây sau mình sẽ bị chĩa mũi dùi. Cũng may thành viên vũ đoàn đông, Hạ Kỳ Sâm hẳn sẽ không nhằm vào anh ta đâu nhỉ?

Hạ Kỳ Sâm cũng đâu thể đuổi anh ta đi trước mặt Trần Uyển Ước. Vừa nghĩ như thế, Dung Kỳ tự tin hơn nhiều.

Hạ Kỳ Sâm đến không làm cô bị ảnh hưởng mấy. Trần Uyển Ước hít thở sâu, bỏ menu xuống, “Anh tới làm gì?”

“Anh thấy em đăng lên vòng bạn bè nên muốn tới xem...”

Mấy chữ “tới xem em làm gì” bị loại bỏ, thay vào đó là: “Tới xem tiệm lẩu này ăn có ngon không.”

“Vậy à, thế sao phải ngồi chung bàn với em?”

“Nhiều người đông vui.” Vừa nói, Hạ Kỳ Sâm vừa nhìn thư ký. Thư ký tưởng anh nói nhiều người đông vui nghĩa là muốn kêu anh ta vào ngồi góp vui, ai ngờ giây tiếp theo anh nói: “Cậu đi bàn khác ngồi đi.”

Thư ký: “...”

Anh, anh thật vô tình! Hạ Kỳ Sâm là sếp, anh muốn làm gì thì làm.

Hạ Kỳ Sâm không thích tên thối tha Dung Kỳ này, nhưng ngoài mặt vẫn khách khí, đưa thực đơn cho anh ta, “Dung thiếu muốn ăn gì thì mau gọi đi, đừng khách sáo.”

“Hạ tổng, anh khách sáo quá.” Dung Kỳ thụ sủng nhược kinh, không ngờ mình không bị nhằm vào mà còn được hưởng đãi ngộ cao cấp. Thế có nghĩa là chuyện hợp tác giữa anh ta và Hạ tổng có hy vọng rồi đúng không?

Kích động cầm thực đơn Hạ Kỳ Sâm đưa tới, Dung Kỳ chần chừ rất lâu mới gọi một ít thứ không có chất béo mà lại có hương vị và cao cấp.

Mặt anh ta vui vẻ: “Tôi gọi xà lách, rồi mấy thứ như tôm sông, thịt gà, còn lại Hạ tổng cứ gọi đi ạ.”

Hạ Kỳ Sâm nhận lại thực đơn, không gọi món mà giao ngay cho người phục vụ, “Nghe mấy món anh ta gọi chưa?”

Người phục vụ vội vàng gật đầu: “Nghe rồi ạ.”

“Trừ mấy món đó ra, những món khác mỗi món đem hai phần.”

Người phục vụ: “...”

Dung Kỳ: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.