Edit: Hyukie Lee
Tạ Lâm hơi khép đôi ngươi, hàng mi cùng màu mái
tóc đóng lại, sống mũi hắn rất cao, lúc chếch quang hạ xuống sẽ để lại
một khối bóng nhỏ trên mặt, đôi mắt nhạt màu long lanh hòa vào viền mắt
xinh đẹp, Tạ Lâm không trả lời Triêu Đăng, dùng một tay khóa chặt người
nọ lại sofa, bên dưới nhô lên tràn ngập tính ám chỉ.
“Tạ Lâm?”
Triêu Đăng cau mày.
Vẫn không nói ư.
Thanh niên đối diện da dẻ thiếu mất sắc máu thoáng buồn bực chặn lại môi y,
xâm lược khoang miệng ngọt ngào ấm nóng, đầu lưỡi non mềm bị thanh niên
ngậm lấy đối xử thô bạo, Triêu Đăng a a rên rỉ, trong đôi mắt đen huyền
chợt lóe tia sáng không dễ phát hiện.
Buồn bực là được.
Dựa theo tính tình khó ở của Tạ Lâm, buồn bực ít nhất cũng nói lên hắn quan tâm nhất cử nhất động của y, phỏng chừng là đạp trúng đuôi mèo, hiện
tại đang giận dỗi.
Không phải thích xem ông hát à, nói thật luôn nhá, ông đây cũng rất thích hát.
Ngón tay tái nhợt bắt đầu lôi kéo áo sơ mi mỏng, Triêu Đăng đặt tay lên lưng đối phương, Tạ Lâm theo bản năng liếc mắt qua liền thấy ngón tay Triêu
Đăng cong lại như phản xạ có điều kiện, dường như đang sợ hãi.
Khi người nọ ngượng ngùng bàn tay rất đẹp, khớp xương rõ ràng, bên trên là
một tầng da thịt thật mỏng, mà quyến rũ nhất phải kể đến mạch máu bé nhỏ mơ hồ có thể nhìn thấy dưới lớp da trắng nõn, thoạt nhìn tay Triêu Đăng vừa xinh đẹp lại vừa yếu ớt, tựa như chỉ cần dùng sức là có thể để lại
vết tích. Y dùng một tay khác vén lên vạt áo của mình, vòng eo xinh đẹp
dẻo dai bại lộ trong không khí, cổ Triêu Đăng và Tạ Lâm dán vào nhau, y
cố thả mềm âm thanh.
“Xin lỗi, em chỉ là… Anh quá tốt với em rồi, em không nên như vậy.” Dường như để lấy lòng y kề sát vào Tạ Lâm, đôi
môi no đủ hơi cong lên: “Đừng nóng, anh nhẹ một chút được không?”
Tạ Lâm trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc đáp lại một tiếng, hắn đẩy ngã cơ thể
Triêu Đăng lên sofa, cúi đầu đến gần đôi chân dài tú lệ.
Hắn liếm liếm môi, ánh mắt chứa đầy dục vọng.
“Tạ, Tạ Lâm…! Đừng mút… A…!”
Cuộc hoan giao dài dằng dặc đã tiêu hao hết sức lực của Triêu Đăng, chờ đến
khi đối phương thỏa mãn y đã nhuyễn người nằm dài trên sofa không nhúc
nhích, Tạ Lâm ôm Triêu Đăng đi phòng tắm, bàn tay chạm vào da thịt châu
báu khiến động tác thanh niên trong lúc vô tình trở nên chậm chạp, nhận
ra hắn muốn làm gì, gương mặt kiều diễm ướt át trở nên tái nhợt.
“Không muốn… Xin anh… Ngày mai em có lịch trình.”
Tạ Lâm hôn y một cái, nhìn như thương tiếc nhưng kì thật lại không chút
lưu tình ép Triêu Đăng nửa quỳ lên bồn rửa mặt bày ra tư thế thừa nhận,
không biết trôi qua bao lâu, khi Triêu Đăng bị bắt nạ đến mức chỉ có thể phát ra tiếng khóc hu hu, Tạ Lâm mới bắt đầu tắm rửa cơ thể cho người
nọ.
“Ngày mai xin nghỉ.”
Thấy Triêu Đăng liếc mình một cái không nói lời nào, bên trong đôi ô mặc sương mù mông lung rung động
lòng người, thanh niên vừa mới hưởng thụ bên trong cơ thể ẩm ướt tuyệt
diễm lười biếng xoa xoa tóc y.
“Không phải em không thoải mái à, để anh nói với Hứa Huyên Xu.”
“Tạ Lâm.”
“Hả?”
“Tạ Lâm Lâm Lâm Lâm Lâm —-“
“Sao vậy?”
“Anh…” Triêu Đăng muốn nói lại thôi, chợt vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, hô hấp để lại độ ấm trên tay, y rầu rĩ nói: “Không có gì, kêu chơi thôi.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Dường như nhận ra tâm tình của Triêu Đăng, bất tri bất
giác Tạ Lâm thả nhẹ âm sắc: “Chỉ là một ngày, không sao cả.”
Video biểu diễn “Gasoline” một tuần sau được đăng lên mạng, trong video Triêu Đăng ngồi lên ghế gỗ chân cao, dáng vẻ gảy đàn như chàng sinh viên
không rành thế sự, mấy giây cuối cùng đàn xong y hơi ngượng ngùng cười
cười với ống kính, phảng phất như dương quang của toàn thế giới đều rơi
lên người người nọ, dường như Triêu Đăng đang nhìn gì đó, khuôn mặt như
thủy mặc một mảnh dịu dàng.
“Cậu ấy thật đẹp.”
Jasper nhìn hình ảnh cuối cùng của video, chân tâm thật lòng cảm khái với thanh
niên bên cạnh, Tạ Lâm đeo tai nghe, Jasper thấy thế cười nhạo nói: “Chú
bỏ lỡ âm thanh thiên sứ ca hát rồi.” Siêu mẫu nam bị gã nhìn chằm chằm
thần sắc bất biến, Jasper cười xấu xa bổ sung: “Bất quá mỗi ngày chú đều nghe âm thanh thiên sứ gọi giường còn gì, chú cho cậu ấy uống thuốc à?”
Tạ Lâm không trả lời, vị anh trai đã sớm biết tỏng tính khó ở của hắn nói
móc than thở một tiếng, rồi phát lại video kia một lần nữa, tựa hồ chú ý đến thần sắc của Triêu Đăng ở mấy giây cuối, gã nhẹ giọng dò hỏi.
“Cậu ấy đang nhìn chú hả?”
“Ừ.”
“Cậu ấy càng ngày càng tuyệt, sẽ có nhiều người càng yêu thích cậu ấy.” Đôi
mắt xanh nhạt lấp lóe: “Có thực lực lại biết nỗ lực, hơn nữa còn thông
minh, chú có để ý lời bài hát cậu ấy chọn không? ‘Che giấu’, ‘Cần sa’,
‘Hưng cảm’, tất cả đều biết đây là có ý gì, cậu ấy đang đáp lại công
kích của truyền thông.”
Tạ Lâm ra hiệu gã tiếp tục.
“Không phải anh nói như vậy là có vấn đề, chỉ là… Chú coi cậu ta là cái gì?
Nếu chú yêu cậu ấy, đương nhiên chú nên giúp cậu ấy xoay mình, còn nếu
chú chỉ mê luyến cơ thể cậu ấy, chú muốn triệt để nắm giữ mỹ nhân, chú
không nên cho cậu ấy quá nhiều tự do.” Jasper êm tai nói: “Chim nhỏ có
cánh luôn bay đến chỗ càng cao càng xa, thoạt nhìn cậu ấy cũng không
phải người thích an tĩnh, một là chú đừng cho cậu ấy nhìn thấy bầu trời, hai là cho cậu ấy tự do chân chính, nhưng nếu chú chọn vế sau, muốn bắt người lại thì phải tốn một ít công phu.”
“…”
“Này, Lâm,
dục vọng chiếm hữu hoàn toàn khác với tình yêu.” Jasper cười rộ lên:
“Nếu là anh, anh càng muốn đơn giản đem người lăn qua lộn lại mà làm,
đâm đến mức run chân, anh tình nguyện cho cậu ta tiền tài và những thứ
căn bản người khác không dám mơ tới, mà anh vĩnh viễn sẽ không cho tên
nhóc xinh đẹp đó hai chữ ‘tự do’.”
Một lần nữa Tạ Lâm đeo tai nghe lên, đôi mắt nhạt màu tựa như u đầm: “Quá nhiều lời, anh trai.”
Jasper cười ha ha: “Well, thân ái, chú đúng là ngạo mạn.”
Sau khi cười xong, hiếm khi gã sửa lại gương mặt nghiêm túc.
“Ít nhất chú nên thử trước một lần, nhìn khi cánh cậu ta đã cứng cáp rồi,
trái tim thiên sứ có còn vị trí của chú nữa hay không.”
Đúng như
Jasper nói, lyric “Gasoline” gợi nên sự chú ý của không ít fan âm nhạc,
Hứa Huyên Xu trượt con lăn chuột, một lần lại một lần F5 trang bình
luận.
[Đăng đang chứng minh bản thân mình đây mà, bị ủy khuất
phải dùng đến cách này để biểu đạt, thật sự rất yêu anh ấy yêu a ~