Edit: Hyukie Lee
Thân phận Tạ Lâm đối với người bình thường vô
cùng thần bí dị thường, người có thâm niên trong nghề như Tịch Trừng đối với hắn cũng có ít nhiều hiểu biết, và gã rất rõ ràng, thông tin liên
quan đến vị siêu mẫu đang “hot” này chỉ là một điểm nhỏ trên tảng băng
trôi, nhưng dù là như vậy cũng khiến Tịch Trừng phải kiêng kị, gã dừng
động tác lại, ánh mắt lướt qua Tạ Lâm, hời hợt nói.
“Có phải Tạ
thiếu đi nhầm? Khiến anh phải nhìn những thứ này, thất lễ.” Gã vừa dứt
lời liền xoay mặt Triêu Đăng qua đối diện với Tạ Lâm, trầm giọng bóp
chặt cằm của người nọ: “Ngôi sao nhỏ này không hiểu chuyện, chiếm lợi
còn không chịu trả thù lao, tôi muốn dạy dỗ một chút.”
“… A… Cút ngay a…!”
Triêu Đăng không ngừng giãy dụa lại không biết đối với Tịch Trừng mà nói, ôm
lấy cơ thể thanh xuân tuyệt diễm trong lòng là cảm thụ mỹ diệu đến thế
nào, gã đánh mỹ nhân thêm một cái thật mạnh khiến y chỉ biết nức nở,
Tịch Trừng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngoan ngoãn một chút cho tôi, còn chưa tới lúc cưng giận dỗi đâu.”
“Tạ Lâm…!” Đôi mắt chứa đầy sương mù bỗng nhiên nhìn vào người đứng lặng
ngoài cửa, trong thanh âm mang theo sự run rẩy: “Giúp em với… Cứu em…”
“Cưng kêu ai đó? Tiểu Đăng.” Tịch Trừng nắm lấy tóc Triêu Đăng buộc y ngẩng
đầu lên, đầu lưỡi liếm lên gương mặt trắng nõn của mỹ nhân: “Nhìn cho
rõ, Tạ thiếu là người cưng trèo nổi à? Cũng chỉ có tôi chiều cưng…”
Triêu Đăng nghiêng đầu qua chỗ khác, bỗng nhiên bật cười với Tịch Trừng, nụ
cười bung xòe như anh đào nở rộ, thật sự là dễ nhìn vô cùng, không đợi
Tịch Trừng phản ứng lại đã nghe thấy âm thanh của đối phương.
“Bố không cần mày, đồ ngu.”
Gương mặt vốn tuấn lãng của Tịch Trừng dần dần vặn vẹo, gã không nổi điên mà
ngược lại còn cười, đè chết Triêu Đăng xuống ghế mềm, xoay mặt y đối
diện Tạ Lâm, ngón tay mạnh mẽ thọt vào bên trong khoang miệng, làm cho y liên tục chảy nước bọt.
“Tạ thiếu, đứa nhỏ này còn dám mơ tưởng
ngài.” Hai ngón tay của Tịch Trừng không ngừng thâm nhập vào khoang
miệng Triêu Đăng, người sau cơ hồ bị sặc nặng, nhận ra cơ thể Triêu Đăng biến hóa dưới ảnh hưởng của thuốc, màu mắt Tịch Trừng càng lúc càng
trầm, gã biết Tạ Lâm không thích những thứ này, mặc dù dáng dấp đối
phương vô cùng khủng bố nhưng lại chưa từng thấy ai đi với hắn, Tịch
Trừng làm ra cảnh tượng hàm súc đầy ý tình sắc thế này đương nhiên là
muốn Tạ Lâm không chịu nổi rời khỏi: “Ngài xem…”
“Tôi không có thói quen mang người theo.”
Tạ Lâm ngắt lời gã, hai ba bước đi đến trước mặt Tịch Trừng, màu mắt kì lạ nhìn ở gần càng lộ vẻ yêu dị, hắn ra hiệu Tịch Trừng bỏ tay ra, tự mình ôm người vào lòng, tại thời khắc tay hắn và tay y chạm nhau, Triêu Đăng giật mình nấc lên mọt cái, phát hiện Tạ Lâm muốn đưa tay vào miệng
mình, Triêu Đăng ngoan ngoãn hé môi, chỉ chốc lát sau, y bị ngón tay tái nhợt chơi đùa đành phải nép vào lòng hắn.
“A…”
Âm thanh
ngọt ngào vô thức rên nhẹ khiến trái tim của tất cả mọi người ở đây run
lên, cảm giác được cơ thể nhạy cảm của người nọ, hiếm thấy khóe môi Tạ
Lâm khẽ nhếch.
Hắn cũng rất nhạy cảm.
“Tôi muốn mang người đi, anh có ngại không?”
Đối diện với đôi song mâu nhạt màu, Tịch Trừng đành phải cắn răng gật đầu,
khi đã ra khỏi căn phòng, Tạ Lâm dựa vào cửa hơi nghiêng đầu lại, hắn ôm Triêu Đăng nhưng lại không hề tốn sức chút nào, âm thanh bình thản.
“Sau này đừng tìm cậu ấy nữa.”
Triêu Đăng bị ôm xuống bãi đậu xe dưới hầm, trong cơn mông lung hình như Tạ
Lâm gọi điện cho ai đó, hắn dùng tiếng Anh, bằng trình độ của Triêu Đăng miễn cưỡng có thể nghe được “Không đi”, “Có việc đi trước” và “Fuck
off” trước khi cúp điện thoại, dường như nhận ra ánh mắt của Triêu Đăng, Tạ Lâm nghiêng đầu qua.
“Nhà cậu ở đâu?”
“…”
Đưa về thì sao mà làm nha, cơ hội trời ban, ai nói người đó ngu.
… Ồ, rất có vần.
Thấy Triêu Đăng ngơ ngác nhìn mình, hiếm thấy khi nào Tạ Lâm có kiên nhẫn
hỏi lại lần nữa, hắn không thích quản việc không đâu, huống hồ lần đầu
tiên gặp mặt người này đã chọc ghẹo hắn, nhưng trong đầu lại không tự
chủ hiện lên hình ảnh nam thanh niên trẻ tuổi ôm guitar biểu diễn, nhìn
qua vô cùng tự do vui sướng, hoàn toàn khác hẳn với người màu tóc kì lạ, xăm hình loạn xạ, đua xe say rượu.
“Tạ Lâm.” Mỹ nhân ngồi bên
ghế phó lái nhỏ giọng kêu tên hắn, âm thanh nhuyễn nhuyễn nhu nhu mang
theo giọng mũi đầy ý dụ người, Triêu Đăng lung tung cởi dây an toàn ra,
cơ thể muốn dựa vào hắn: “Thật khó chịu…”
“Cậu muốn xảy ra tai nạn à.”
Ánh mắt hắn dời qua đôi ngươi ô mặc, dù màu mắt nhợt nhạt nhưng tròng mắt lại xẹt qua tia u mang khó có thể phát giác.
Biển sao vô bờ sáng lạn ngoài ô cửa, xa xa có thể nhìn thấy viền bạc vầng
trăng trên gò núi, vị trí của bọn họ vô cùng hẻo lánh, khúc co trên
đường cao tốc nội thành vào đêm khuya vốn rất ít người, dường như người
bên cạnh an tĩnh lại vì nghe được câu uy hiếp kia, không đợi Tạ Lâm thả
lỏng, thanh âm ấy lại một lần nữa đánh vỡ sự vắng lặng.
“Bị tai
nạn với anh cũng không tính là thiệt.” Dường như y đang cười: “Ngược lại là anh, cùng với loại người như em, chết rồi sẽ bị bọn họ viết thành
thứ gì…?” Triêu Đăng dừng một chút, chợt phát ra tiếng thở dốc ngắn
ngủi, vệt ửng đỏ trên mặt càng lúc càng rõ ràng, y cắn chặt môi, thấp
giọng nói: “Anh bỏ em xuống trước đi.”
“Tại sao?”
“Anh đẹp trai như vậy, nhìn thấy anh người ta không nhịn được a~~”
Câu nói như đùa giỡn rốt cuộc chọc cho Tạ Lâm đạp phanh, hắn nhanh chóng
bật đèn, máy điều hòa trong xe lặng yên hoạt động, dưới sự yên tĩnh
tuyệt đối, Triêu Đăng cảm giác Tạ Lâm đang nâng mặt mình lên.
“Ai đẹp trai?”
Triêu Đăng ngẩn người.
“Anh… Anh đẹp trai…”
[Giá trị yêu thương: 1 sao.]
Siêu mẫu tuấn mỹ yêu dị như vampire đối diện hơi nhếch môi, đây là lần đâu
tiên Triêu Đăng thấy Tạ Lâm cười, lúc đối phương cười rộ lên, loại tái
nhợt ấy khác hẳn với người thường nên càng kinh tâm động phách, Tạ Lâm
lại gần cắn cắn hầu kết y, ngón tay một đường đi xuống phía dưới.
“Có người ôm em ư?”
“Chỉ có mình anh… A…”
Muốn làm? Ồ, vậy rốt cuộc là có làm hay không?
“Được.” Người kia dứt khoát cởi y phục ra,dưới ánh đèn vàng ấm áp của xe, mỹ
nhân một thân da thịt trẵng nõn có thể bấm ra nước rõ rõ ràng ràng, ngón tay Tạ Lâm xoa xoa bờ vai xinh đẹp, xúc cảm căng mịn trơn mềm có thể
sánh ngang tơ lụa, tựa hồ sở hữu ma lực hút người, hắn dẫn dắt tay Triêu Đăng xuống nơi đang hưng phấn của mình, liếm liếm hàng mi người nọ:
“Anh cũng là lần đầu, làm đau em, đừng khóc.”
Rất lớn…
Tại sao lại lớn như vậy, hoàn toàn không phù hợp với tướng mạo nha…!
Thấy Triêu Đăng bị dọa đến mặt nhỏ trắng bệch, dáng vẻ trêu chọc lòng người
đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, Tạ Lâm tách đôi môi người nọ ra, thoáng
hút một cái, đầu lưỡi mềm mại liền bị ngậm vào trong, nước bọt ẩm ướt
thuận theo viền mặt chảy xuống, khoang miệng nhỏ hẹp của mỹ nhân so với
trong tưởng tượng càng ấm áp hơn, đầu lưỡi Tạ Lâm liếm láp hàm trên, mỗi lần dùng sức là có thể nghe được tiếng nức nở động nhân của người nọ.
Khi Jasper nhận được cuộc gọi từ Tạ Lâm vừa vặn cũng mới xong tiệc rượu,
nhớ tới thằng em quý hóa một giờ trước đã không đến còn dám khóa máy,
Jasper cố ý cho đối phương chờ một chút, đúng như dự đoán, khi gã ấn nút nghe liền nghe được âm thanh cáu kỉnh của Tạ Lâm.
“Say rồi?”
“Chưa.”
“Gọi xe, đến đường cao tốc đón tôi.”
Tạ Lâm lười cãi với gã, dứt khoát nói ra mục đích.
“Không phải chú mới vừa chạy xe đi à?… Đừng nói mới mua đã hư rồi nha?” Không
đợi Tạ Lâm nói chuyện, Jasper nhíu nhíu mày: “Chú bên đó… Âm thanh gì
vậy.”
“…”
Tiếng khóc.
Bi thương bi thương, mềm mại
mềm mại, tiếng khóc không dám phản kháng khi đã bị bắt nạt đến mức tận
cùng, âm thanh này Jasper không thể quen hơn, gã luôn cố gắng tận sức
cho mỗi siêu mẫu lên giường với mình đều phát ra âm thanh này.
“Không muốn… Tạ Lâm không muốn…”
Jasper cả kinh suýt nữa la lên: “Fuck, chú… Chú chơi xe…?!”
Không ai rõ tính chó của thằng em trai đáng mến hơn gã, lớn như vậy, nam nữ
thầm mến nhiều vô số nhưng Tạ Lâm lại không ôm lấy một ai, vậy mà không
ngờ, quất một phát liền…
Jasper vui vẻ: “Thật không hổ là em trai của của anh, chờ đi, anh trai đến ngay đây.”
Jasper uống rượu, đành phải tìm tài xế lái giùm, sau khi vất vả tìm được vị
trí của Tạ Lâm đã thấy xe thể thao màu tối sáng đèn báo hiệu khẩn cấp,
Jasper cười cười tên này vẫn còn lý trí, cửa xe mở ra, Tạ Lâm lấy áo
chắn gió ôm người ra ngoài.
Vừa nhìn thấy mặt của người kia, Jasper chỉ cảm thấy đầu mình muốn banh rồi: “Chú dám chơi fan?”
Tạ Lâm không nói lời nào, nhanh chóng ôm người vào ghế sau, sau khi đi lên liền lập tức kéo vách ngăn xuống, nhận ra băng sau rung lắc, Jasper bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“What the hell…”
Phong cảnh đường cao tốc mờ nhòa với tốc độ chạy như bay, sau khi trở về, Tạ Lâm cũng
không tiết chế mà làm thêm mấy lần, mãi đến tận khi người nọ ngất đi,
trời tờ mờ sáng hắn mới ôm Triêu Đăng đi tắm, tắm xong chợp mắt một hồi, đồng hồ sinh học reo vang đúng tám giờ bật dậy, Tạ Lâm nhìn đồng hồ,
khoác cái áo mỏng lên ra ngoài mua bữa sáng.
Trước khi ra cửa,
hắn liếc mắt nhìn mỹ nhân đang mê man trên giường, tóc đen châu báu xõa
tung ra gối, hô hấp đều đều, Tạ Lâm cúi đầu đi ra.
[Giá trị yêu thương: 2 sao.]
Hắn ở nơi trung tâm thành phố, khu phố ẩm thực buổi sáng người đến người
đi, không hề ngoài dự đoán, Tạ Lâm xuất hiện liền hấp dẫn lực chú ý của
tất cả mọi người, mà hắn đã tập mãi thành quen, quét mắt qua từng cửa
hàng đồ ăn, sau khi suy tính mua một phần cháo thanh đạm và một ít thức
ăn nhẹ, lại suy nghĩ một chút, hắn móc điện thoại ra lên mạng search tư
liệu của Triêu Đăng… Thích ăn cánh gà cay?
Ăn sẽ không thoải mái đi?
Hắn gọi điện hỏi Jasper, nhiếp ảnh gia vẫn còn trong giấc mộng bị đánh thức tức giận muốn chửi má nó, đặc biệt là sau khi nghe thấy mục đích Tạ Lâm gọi điện, càng hận không thể đuổi thằng em trai quý hóa ra khỏi nhà.
“Ăn cái rắm! Chú làm người ta đau chết rồi cho ăn cay!” Đáp xong Jasper vẫn thấy chưa hả giận, liền nhịn không được hừ hừ và tiếng: “Chúc chú nở
hoa a, lão xử nam vạn năm.”
Trả lời gã là âm thanh khó khăn cúp điện thoại của Tạ Lâm.
Tuy anh trai này làm người tùy tiện, nhưng những chuyện này vẫn rất đáng
tin, nhớ lúc nãy Jasper nói tốt nhất là đi mua thuốc, hắn liền đi tiệm
thuốc, cô gái nhỏ thu ngân thấy soái ca nước ngoài yêu dị đến suýt chút
nữa ngất đi, đặc biệt là sau khi nhìn thấy thứ hắn cầm, cố gắng nuốt máu mũi xuống cười cười lấy thuốc mỡ đưa ra, màn ảnh lớn trên phố mua sắm
đang chiếu tin tức, sự kiện Triêu Đăng bị fan cuồng tấn công mấy ngày
trước lại một lần nữa đẩy y lên đầu sóng ngọn gió, hắn nghe mấy cô trẻ
tuổi đi qua xì xào bàn tán, lúc nhìn thấy con số yêu sách trên diễn đàn
xã hội sắp đến 500000, Tạ Lâm buông xuống con ngươi nhạt màu.
Mặt trời dần lên khiến làn da hắn hơi đau, người mắc chứng bạch tạng không
thể phơi nắng, tình huống của hắn tuy không nghiêm trọng, nhưng chỉ
khoác cái áo mỏng đi dưới mặt trời cũng khiến hắn rất không khỏe, Tạ Lâm bước nhanh hơn, nhớ lại thanh niên vẫn còn ngủ say chưa muốn rời
giường, khóe môi không tự chủ cong lên.
Không sao, hắn có thể bảo vệ y.
Đối với Triêu Đăng là tuyệt cảnh, nhưng đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một chuyện cỏn con.
Mãi đến tận khi Tạ Lâm mở cửa.
Hắn không nhìn thấy giày Triêu Đăng, gian phòng trống rỗng, phòng ngủ hãy
còn vương hơi ấm đối phương, hắn thả tay bỏ bữa sáng và thuốc xuống, nhỏ giọng kêu tên Triêu Đăng, đến khi hắn tìm hết tất cả các phòng, Tạ Lâm
mới tin rằng mỹ nhân ngoan ngoãn liêu nhân dưới thân ngày hôm qua đã đi
mất bóng ảnh.
Tay hắn dừng trên điện thoại di động, mở mật mã, cuối cùng lại không ấn lên dãy số nào.
Bóng đêm dày đặc mắc lên thành phố, men theo nhà cao tầng đầy bê tông cốt
thép lan tràn khắp nơi, đèn đường rực rỡ, vòng eo thon gọn và cặp chân
dài của cô gái đầy quyến rũ trong đêm hè muộn, trên nền nhạc xập xình
của chốn phấn son tiền bạc.
Kỳ Xuyên là quán bar KTV lớn nhất
thành phố, diện tích rộng lớn, xây dựng độc lập, chu vi xung quanh không hề có bất cứ tòa nhà nào, bãi đậu xe nằm ở hoa viên, trên đài là âm
thanh khàn khàn dày nặng đầy mê người của ca sĩ, đến gần mới thấy người
có chất giọng này là một thiếu nữ tóc ngắn, đám người tụ tập ở các góc
của đại sảnh, quần áo thời thượng đầy mát mẻ và nữ hầu đi lẫn vào nhau.
Người mẫu tóc bạch kim một ly lại một ly yên lặng uống rượu, người ngồi cùng
thấy hắn lơ đẹp tầm mắt hận không thể nhào lên của nam nam nữ nữ xung
quanh, nhịn không được lên tiếng nói: “Cảm ơn, năm người ngồi đó, chú
thật sự muốn làm hòa thượng thanh tâm quả dục cả đời à?”
“Ai nói
em tôi thanh tâm quả dục.” Jasper cười cười câu vai Tạ Lâm: “Mấy chú
không thấy bộ dáng cầm thú của nó thôi, một đại mỹ nhân như vậy, eo cũng sắp bị nó làm cho gãy mất.”
“Không phải chứ?!”
Người lên tiếng một mặt hóng hớt nhiều chuyện, vừa uống rượu vừa mở lời: “Vậy sao Lâm lại ở đây uống rượu giải sầu?”
“Lâm đang thất tình.”
Jasper vừa dứt lời liền thấy Tạ Lâm nhìn chăm chú vào một hướng, gã thuận theo nhìn qua, thấy được nam thanh niên tóc đen mắt đen đang nói chuyện với
thiếu nữ dáng người quyến rũ, xuyên qua ánh đèn không ngừng chớp tắt, có thể nhìn đôi môi đỏ tươi, hàng mi dày đậm và khuôn mặt kiều mị của cô
gái, cô ta chăm chú nhìn vào thanh niên trước mặt, hiển nhiên là bị mê
hoặc đến thần hồn điên đảo.
Bên tai truyền đến âm thanh êm tai của người nọ.
“Chị thật là đẹp nha.” Triêu Đăng cười đến mặt mày cong cong, rượu trong ly
sóng sánh lay động: “Là người xinh đẹp nhất mà em thấy đó ~”
Jasper trợn mắt há mồm, gã há miệng vừa muốn nói gì đó đã thấy Tạ Lâm bỏ rượu xuống đứng lên.