Edit: Hyukie Lee
Bắt được rồi, hú hú hú.
Nhớ lại lời giới thiệu trên《 Ngày Tận Thế 》, màu mắt Triêu Đăng càng ngày càng sâu.
Số lượng cánh chim và màu sắc đồng tử của Thiên tộc tượng trưng cho sức
mạnh, cánh chim càng nhiều, đồng sắc càng trong suốt, sức mạnh mà Thiên
tộc nắm giữ càng cường hãn, cũng vì cánh chim mạnh mẽ lại mẫn cảm, hành
động Thiên tộc dùng cánh chim chạm vào đối phương đại biểu tỏ tình,
thỉnh thoảng bọn họ sẽ dùng cánh của mình bao người yêu lại, đây là một
trong những phương thức Thiên tộc cao ngạo uyển chuyển biểu đạt dục vọng chiếm hữu và tình yêu.
A mị xấu hổ quá à, vừa gặp đã tỏ tềnh rồi.
“Bắt được.” Triêu Đăng đối diện với đôi mắt xanh thẳm sâu dày: “Sau đó thì sao?”
“…”
“…?”
Ceciya do dự một chút, bỗng đưa tay ra chạm vào Triêu Đăng, tay hắn cũng đẹp
như người, bàn tay thon dài đẹp đẽ hệt tác phẩm nghệ thuật được chạm
khắc nhưng không chút nào nữ tính, Triêu Đăng giật giật môi, vừa muốn mở miệng, âm thanh ôn hòa như suối nguồn phất qua bên tai.
“Không ghét ư…” Ceciya lẩm bẩm: “Còn muốn nữa.”
Triêu Đăng có thể cảm nhận được đối phương cẩn thận vuốt ve đôi môi mình, so
với sự âu yếm mang theo ve vãn mà y thường thấy, thì đụng chạm của Thiên tộc càng như một loài động vật nhỏ nào đó không rành thế sự, ngón tay
Ceciya theo gò má chen vào chiếc môi, đầu ngón tay trắng nõn dùng chút
lực, Triêu Đăng nhịn không được thoáng nhíu mày.
“Làm ngươi đau, xin lỗi.”
Y nghe được hắn xin lỗi, bất giác trong mắt xẹt qua kinh ngạc, Ceciya
ngoan ngoãn thu tay, ngay cả sáu cánh lớn lúc nãy bao lấy Triêu Đăng
cũng vô thanh vô thức lùi về phía sau chủ nhân.
“Không sao… Ngươi biết ta ư?”
“Triêu Đăng.”
Nghe được đối phương kêu tên mình, trái tim Triêu Đăng lặng lẽ run lên.
Quá cmn êm tai nha nha nha nha.
“Ừm…” Theo thói quen y nở nụ cười: “Là quen nhau trong《 Ngày Tận Thế 》?”
Ceciya gật đầu, Triêu Đăng tiếp tục nói: “Vậy lần gặp mặt đầu tiên, tại sao ngươi lại ôm ngón tay ta?”
Ceciya xoắn xuýt một quãng thời gian không lên tiếng, Triêu Đăng mượn cớ chìm
đắm trong khuôn mặt đẹp đẽ của Thánh thiên sứ, tóc vàng ngọt ngào, cả
người Đăng Đăng đều bị điện giật.
“Trên sách viết, ta nhất kiến chung tình với ngươi.”
Dường như hắn có chút khó nói, cánh chim vốn khép lại chầm chậm mở ra, ánh sáng ấm áp nhàn nhạt lan tràn khắp đáy mắt.
… Cứu, cứu mạng với!
Lớn lên đẹp trai như vậy còn bán cái gì manh! Phạm quy!
Thấy Triêu Đăng không nói lời nào, Ceciya không thể làm gì khác hơn là không nhúc nhích nhìn y, Triêu Đăng thấp giọng dò hỏi: “Nhất kiến chung
tình?”
“Trên người ngươi… Có cảm giác rất thoải mái.”
“Có lẽ là tác dụng của dịch.” Y cười cợt: “Từ trên xuống dưới của Thánh tử đều là thánh thủy.”
“Không phải cái đó.” Ceciya phủ nhận: “Không liên quan gì với cội nguồn sức mạnh, ta muốn ôm ngón tay ngươi, bởi vì…”
“Hả?”
“Thoạt nhìn chúng nó nên là của ta.”
Ceciya nhỏ giọng nói.
Manh chết ông rồi.
Triêu Đăng bất giác cong cong môi: “Vừa nãy ngươi cũng dùng cánh bao lấy ta.”
“…”
Y vốn cho rằng sẽ nghe được đáp án mười phần dục vọng chiếm hữu từ miệng
Ceciya, ví dụ như “Ngươi là của ta”, nhưng trên thực tế, đối phương trầm mặc một hồi rồi vứt lại vấn đề cho Triêu Đăng.
“Ngươi đồng ý ư.”
Đồng ý cái gì, có đồng ý lời tỏ tình của ngươi không á?
Triêu Đăng xấu xa cười nói: “Nếu ta từ chối thì sao?”
Hiện tại y vẫn chưa chắc chắn lắm, tuy chính miệng Ceciya thừa nhận hắn nhất kiến chung tình, nhưng xét tình hình, bản thân đứa ngốc này còn không
hiểu nhất kiến chung tình có nghĩa là gì.
“Xin lỗi.” Ceciya
nghiêm túc nói: “Nếu ngươi từ chối, ta sẽ ép buộc ngươi, ta đã điều tra
tư liệu, cũng hỏi qua Thiên tộc khác rồi, thời điểm theo đuổi không được thì nên mạnh bạo.”
“… Mạnh bạo?”
“Cưỡng gian.” Thiên tộc
trước mặt mở to đôi mắt trong suốt tựa như bảo thạch, đôi môi mềm mại mở ra khép lại, khuôn mặt tập hợp tất cả những gì mỹ hảo nhất thế gian
bình tĩnh sóng lớn không gợn: “Gian đến chảy nước tiểu, hòa thành một
thể.”
Đừng dùng khuôn mặt thánh khiết này nói ra mấy lời hạ lưu đó a!
Kích thích quá lớn, máu mũi sắp phun ra.
“Ngươi…”
“Nếu gây ra phiền phức cho ngươi, ta rất xin lỗi.” Thoạt nhìn Ceciya thật sự rất khó nói, hắn suy tư một lát rồi bắt đầu dụ dỗ: “Ngươi muốn lăn lộn
trên lông chim không?”
Cái trò lăn lông chim này, nghe có vẻ, được đấy.
“Bệ hạ.” Có ai đó đi qua hành lang, Alison trong trang phục kỵ sĩ từ ngoài
đi vào, khuôn mặt thanh tú của Trưởng kỵ sĩ cong cong: “Ngươi hẹn gặp ta ở đại sảnh, không nhìn thấy ngươi, nên ta lại đây.”
Chết, suýt nữa quên mất chuyện này.
Triêu Đăng sờ sờ mũi: “Biến đây, lần sau nói tiếp.”
Quả nhiên, sự chú ý của Ceciya hoàn toàn bị câu ‘Biến đây’ hấp dẫn, trên
khuôn mặt thánh khiết của Thiên tộc mang theo ý cười, hắn gật đầu, chủ
động đi ra sảnh ngoài.
Dễ dụ quá.
Đáng tiếc, tên kế tiếp không dễ dụ như vậy.
“Alison Son Son ———“ Triêu Đăng hai ba bước đi về phía Trưởng kỵ sĩ, quàng vai
đối phương đi về một hướng khác, đồng thời đè thấp tiếng nói y như tên
trộm: “Chiến hữu, ngươi định bao giờ xử lý biến thái? Đồ đệ, học được
hút thuốc chưa.”
“Chuẩn bị tế tự, không học được.”
“Ngươi cực kì lạnh nhạt với ta.” Triêu Đăng chậc lưỡi: “Ta không vui ta có nỗi buồn nhỏ.”
Trưởng kỵ sĩ há miệng, Triêu Đăng hừ hừ hai tiếng lộ ra nụ cười, y rất ít khi
cười như vậy, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra gian xảo, lại như một anh
chàng hư hỏng.
“Ta biết rồi Tiểu Meo Meo.”
“…”
“Ngươi là Long phải không?”
“…”
Triêu Đăng thấy hắn không nói lời nào cũng không phản bác, đại thể trong lòng đã có suy đoán, y và Alison cũng tính là tương đối thân quen, Triêu
Đăng thẳng thắn lay người đối phương.
“Nói cho ta đi mà ~”
Y đến gần gò má Alison, âm thanh mềm mại như mật ong ngọt ngào.
Vì có được tin tức, vứt hết mặt mũi, hì hì.
“… Triêu Đăng.” Hơn nửa gương mặt của Trưởng kỵ sĩ chôn trong bóng tối, từ góc độ của y, miễn cưỡng có thể thấy được hàng mi màu nâu của Alison:
“Nếu ta là Long, đối với ngươi không có bất kì điều gì tốt, kỵ sĩ thuê
Long, nếu không có thù lao thanh toán khiến Long thỏa mãn, hắn sẽ táng
gia bại sản, thậm chí mất đi cơ thể lẫn tôn nghiêm, tương tự, ngươi yêu
cầu ta giết chết giáo hoàng, nếu ta là Long, ngươi có thể trả cho ta cái gì?”
“…”
Nha hiểu luôn.
Đòi tiền không có, đòi mạng không cho, vậy Triêu Đăng chúc ngài song đinh đại cát nhá.
“Ta sẽ giết chết hắn.” Alison để mặc y đu bám trên người mình, khẽ nói: “Ngươi cũng không cần đưa ta bất kì vật gì.”
“Nếu ngươi giết hắn.” Triêu Đăng kề sát vào vành tai Trưởng kỵ sĩ: “Ta là của ngươi.”
Y có thể cảm giác được cơ thể cương cứng trong nháy mắt của Alison, ngay
lập tức bị đối phương nhẹ nhàng thả xuống đất, sát khí phả vào mặt phảng phất ngưng thành thực thể, y bắt đầu không tự chủ cảm thấy hoảng sợ,
cảm xúc này không đến từ lý trí, mà đến từ bản năng của mỗi sinh vật
tiềm tàng dưới mỗi tế bào. Nụ cười của người trẻ tuổi trước mắt, toàn
thân lan tràn nguy hiểm khiến người sởn cả tóc gáy.
“Lặp lại lần nữa?”
“Nếu ngươi muốn, ta là của ngươi.” Triêu Đăng cố gắng dằn xuống dục vọng lùi bước kết thúc tất cả, y chưa bao giờ nếm mùi tuyệt vọng thế này ở bất
kì thế giới nào, nếu lần này lùi bước, tương lai khi đối mặt với Alison, hai người đều sẽ không chạm vào đường biên giới ấy nữa, Triêu Đăng rũ
mắt, nắm chặt lòng bàn tay: “… Không muốn, cũng là của ngươi.”
Sát khí che kín bầu trời trong nháy mắt nát tan, không biết từ đâu Alison
móc ra hai điếu thuốc lá, hỏa viêm độ tinh khiết cực cao bốc cháy trên
đầu ngón tay.
“Thôi ngươi cứ dạy ta hút thuốc đi, thù lao cứ như
ban đầu đã nói.” Nụ cười trên mặt Alison bất biến, ngữ khí nhẹ nhàng:
“Chỉ có cái này.”
Vì giáo hoàng đời đầu cho rằng tri thức là sức
mạnh chí cao vô thượng, Tàng thư các xây ở chếch phía Tây đại giáo đình, sau lầu các chính là hội trường âm nhạc. Xác thực Triêu Đăng có dạy
Alison hút thuốc, nhưng không hiểu dù dạy làm sao đối phương đều không
học được, sau khi tạm biệt Trưởng kỵ sĩ xong, Triêu Đăng một mình đi vào Tàng thư các, thông qua ma pháp kiểm tra ngoài cửa, y cất bước đi vào
bên trong, quyền hạn Thánh tử nắm giữ gần như có thể xem được tất cả
sách vở, nhưng tiếc cái chính là, thông tin y muốn đã ít lại càng ít,
dường như Long tộc đã bị lãng quên khỏi cõi đời, không còn bất kì dấu
vết gì.
Và ngay khi y sắp từ bỏ thì, tầm mắt Triêu Đăng lơ đãng xẹt qua giá sách xưa cũ, một quyển thư phong cổ bản khiến y dừng bước.
Đó là một quyển thư tịch liên quan đến Long.
Bìa ngoài bằng da đen, gáy sách là chữ phồn thể màu vàng cổ, tuy y xem
không hiểu kí tự, nhưng từ Long văn sống động trên thư phong mà xem, xác thực đây là thứ quý hiếm, tàng thư có liên quan đến Long tộc. Y mở nó
ra, có lẽ vì niên đại quá xa xưa, văn tự bên trên có rất nhiều thứ mà
Triêu Đăng khó có thể hiểu được, tranh vẽ cũng không phóng ra hình chiếu như sách pháp thuật hiện đại, ngay lúc Triêu Đăng bất giác tăng nhanh
tốc độ lật trang, đột nhiên y nhìn thấy một đoạn văn tự.
Nói cho
chính xác, y cũng không hoàn toàn thấy được nội dung phía trên, nhưng
một ít từ đơn trong đó y có thể đọc hiểu, ví như y đọc được “Tên”, “Khế
ước”, “Long kỵ sĩ”, tranh minh họa kế bên có một Long kỵ sĩ và một trận
pháp triệu hoán Cự Long, Thánh kỵ sĩ thân mang áo giáp, trong hoảng hốt
có gì đó lướt qua trí nhớ, Triêu Đăng cẩn thận xem từng văn tự cổ đại
phiền phức, y dùng ma pháp ký ức, đồng thời lấy thêm một quyển từ điển
cổ văn tra xét, miễn cưỡng đoán được hàm nghĩa đại khái.
Đối với
Long tộc mà nói, tên là thứ vô cùng quan trọng, chúng nó không bao giờ
tiết lộ tên mình với bất kì ai, mãi đến tận khi Nhân loại triệu hoán
Long tộc, tên là then chốt để làm nên một khế ước, kỵ sĩ biết được tên
thật của một con rồng có thể ra bất kì lệnh nào từ bên ngoài ngoại trừ
chết, nhưng nhất định phải trả một giá thù lao tương ứng. Một chuyện thú vị khác nữa là, áo giáp lóe sáng từ xưa đến nay đều được cho là huân
chương của kỵ sĩ, nhưng ở những kỉ nguyên trước, bọn kỵ sĩ giữ gìn áo
giáp sáng bóng chỉ vì hấp dẫn được tầm mắt của Long, chúng nó thích
những vật lòe lòe tỏa sáng, áo giáp càng bóng, thì có thể gọi được Long
tộc càng mạnh mẽ, ngay cả Hồng Long thần bí khó lường nhất cũng từng vì
áo giáp mà đi tới nhân thế.
Thường xuyên mặc áo giáp, không nói tên thật, kiêu căng khó thuần… Alison mà không phải Long, Triêu Đăng bùng cháy tại chỗ.
Y khép sách lại, để nó vào nhẫn không gian, bên môi treo lên nụ cười như có như không.
Cách ngày tế tự chỉ còn nửa tháng, giáo đình rải rác ở khắp bốn khối đại lục lục tục phái sứ giả lại chúc mừng, sau khi y làm mềm quan hệ với Eli,
thiếu niên giáo hoàng liền nhắm một mắt mở một mắt với các loại hành vi
của y, mặt ngoài đã tạm thời bỏ ý nghĩ thay đổi cơ thể y. Tinh Linh tộc
phái sứ giả đến là Hiyin và James, từ đợt lễ hội hóa trang hè năm ấy,
Hiyin trở lại Tinh Linh quốc thì hầu như hai người không còn gặp nhau,
đại giáo đình vì hoan nghênh Vương tử Tinh Linh đường xa đi đến, cố ý tổ chức một bữa tiệc nhỏ tạo lòng hữu hảo. Những ngày qua Triêu Đăng cố ý
lảng tránh Ceciya, sau khi y đầy phấn khởi vui đùa với Hiyin lâu ngày
không gặp thì, bỗng nhiên Thiên tộc sáu cánh hoa mỹ xuất hiện trong tầm
nhìn.
“Triêu Đăng.”
Y nghe thấy âm sắc ôn hòa như suối
nguồn của Ceciya, chú ý thấy vẻ mặt của Trưởng Thánh thiên sứ, con ngươi chứa cả ý xuân của Tinh Linh hơi lấp lóe.
“Vấn đề lần trước.” Ceciya nói chậm rì rì: “Ngươi cân nhắc xong chưa.”
“…”
Ceciya lộ ra biểu tình quả nhiên là vậy, đôi ngươi xanh thẳm trong suốt xẹt
qua từng tia từng tia nguy hiểm, âm thanh hắn nhàn nhạt.
“Xin lỗi, phải cưỡng gian ngươi rồi.”
“…”
“Các hạ.” Hiyin nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên khó coi: “Ngươi phải cưỡng gian ai? Thánh tử điện hạ ư?”
“…”
Làm đối tượng sắp bị cưỡng X, tâm tình thật phức tạp.
Tiếng bước chân từ chỗ ngoặc truyền tới khiến ba người đồng thời ngẩng đầu,
dung nhan tuấn mỹ trắng bệch của giáo hoàng trẻ tuổi không một cảm xúc,
Trưởng Thánh kỵ sĩ bên cạnh cười híp mắt nhìn Triêu Đăng.
Ông thần Ceciya lại cho thêm một đao chí mạng.
“Y muốn lăn trên lông chim của ta.” Sinh linh như ảo mộng đứng giữa hứng
chịu ánh nhìn của tất cả mọi người, không chút hoang mang nhìn về Thánh
tử nơi trung tâm: “Y muốn ngủ cùng ta.”
Bố dissss.
Lăn lông chim tổng cộng có mấy nghĩa??