Edit: Hyukie Lee
Tên của hắn…
Triêu Đăng hơi nhíu mày.
Âm thanh dây leo to lớn sụp đổ vang lên rõ ràng, sức mạnh dây leo của Tinh Linh Vương trước mặt Long trở nên yếu ớt, hỏa trận nổi lên thấu trời
khiến dây mây không kịp lui về bắt cháy nổ tung, những thứ đó bắt nguồn
từ cơ thể Tinh Linh Vương, đương nhiên đối với Tinh Linh sẽ tạo thành
thương tổn không cách nào bù đắp.
“Long tộc muốn thành địch với Tinh Linh đúng không.”
Tinh Linh Vương trên hoàng tọa miễn cưỡng duy trì cơ thể, khuôn mặt tựa hoa sen trắng bệch như tờ giấy.
Lão vừa dứt lời, bên trong ngân đồng tràn ra thô bạo đầy kinh dị không chút che giấu, trên khóe môi sinh linh cường hãn nở nụ cười hoàn hảo.
“Đây chỉ là lập trường của ta.” Vincent nói: “Nếu ngươi muốn mệnh lệnh cho
tất cả Tinh Linh đến truy sát ta…” Hắn cười đến sáng lạn: “Cầu còn không được.”
Tinh Linh Vương phát ra tiếng cười nhạo, bất giác gương
mặt mang theo khinh bỉ, Tinh Linh trong rừng rậm vốn được linh năng
thiên nhiên ưu ái, Long tộc trước mắt đối với lão mà nói chỉ như đứa nhỏ không rành thế sự, chỉ vì chính lão không cẩn thận bị chú ấn…
Tròng mắt ngọc lục bảo nhìn về phía Triêu Đăng, sát ý lóe lên trong mắt Tinh Linh một cái rồi biến mất.
Trong thời gian ngắn, lão không cách nào bức ra dịch thể củaThánh tử được,
tuy rất đáng tiếc, nhưng chỉ khi lấy được số lượng lớn dịch thể và máu
Thánh tử, lão mới có thể đánh bại ranh con Long tộc không biết trời cao
đất dày này, huống hồ bí thuật biến người thành búp bê khởi tử hoàn
sinh, búp bê không biết từ chối lẫn chống cự, đến lúc đó lão có thể mãi
mãi hưởng dụng cơ thể tuyệt vời của Thánh tử.
Dây leo che kín đại điện uốn lượn ép sát mặt đất, khi Triêu Đăng cảm giác có gì đó bò đến
vai mình, kim viêm rực rỡ thiêu đốt dây mây hiện lên tử khí sạch sẽ,
thân hình Long tộc lóe lên, chuẩn xác bắt lấy dây leo ẩn hình giữa không trung.
“Bên đó không phải người chiến đấu.” Vincent dùng ngón
tay cái chỉ qua vị trí Triêu Đăng, ý cười trên mặt bắt đầu nhạt nhẽo,
màu bạc kinh người lưu chuyển trong mắt, đột nhiên liệt hỏa bùng lên
khiến lồng ngực Tinh Linh Vương bung ra một hố máu: “Đánh nhau thì đến
đây này, lão già dê xồm.”
Âm thanh hắn rơi xuống, bóng người quỷ
mị dời đến bên người Tinh Linh Vương, Vincent vỗ vỗ vai người sau, vết
thương không ngừng chảy máu khiến Tinh Linh cõi lòng chứa đầy thù hận
không ngừng ho khan, lão ta liếc qua, còn chưa kịp làm gì, Vincent đã dễ dàng nhấc cổ Tinh Linh lên, quăng đối phương lên dây leo bị đốt khét
đen, trên đôi môi mỏng nhếch lên độ cong tàn nhẫn.
“Tạm biệt nha.”
Triêu Đăng mở to hai mắt, y không thấy rõ rốt cuộc Vincent làm gì, nhưng khi y phản ứng lại, cơ thể Tinh Linh Vương đã toét ra làm hai, Long tộc thu
móng vuốt từ bụng dưới của thi thể máu me tung tóe, thịt vụn từng miếng
từng miếng nổ tung tạo nên tiếng vang rôm rốp, óc não trắng bệch văng
lên sàn nhà, máu Tinh Linh có màu xanh lục vô cùng đẹp đẽ, dây leo phân
bố trong đại sảnh khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thấy
đối phương nhìn mình, Triêu Đăng hai ba bước chạy tới.
“Ở đây có
một trận pháp.” Vincent chờ y lại đây, ra hiệu Triêu Đăng nhìn xuống ma
trận chằng chịt dưới chân, kéo dài khắp cả đại điện, ánh sáng lập lòe
chậm rãi hiện lên vô số: “Hẳn là ma trận dùng để thông báo bất trắc, máu Tinh Linh Vương có năng lực thúc đẩy trận pháp vận hành, nhiều máu như
vậy, sợ rằng đã gây ra oanh động, chờ khi chúng ta ra ngoài chắc chắn sẽ có không ít Tinh Linh chờ sẵn ở cửa.”
Triêu Đăng sững sờ, lập tức nói: “Mau mau nhanh hủy nó đi.”
“Sợ cái gì.” Long tộc cười nhìn về phía Triêu Đăng: “Hiếm khi có nhiều Tinh Linh nguyện ý đánh nhau với ta như vậy.”
Mẹ, đồ cuồng chiến đấu.
Tuy Tinh Linh tộc dung mạo xinh đẹp, nhưng sức mạnh bọn họ nắm giữ cũng
không thể khinh thường, đây là nguyên nhân chủ chốt cho đám dung mạo
xinh đẹp ấy vẫn sống, Triêu Đăng mặt không cảm xúc: “Ngươi đang trong
chế độ nô lệ, ta là kẻ giàu xổi, ngươi hiểu chưa?”
“Không sợ, mang ngươi ra ngoài giết hết.”
“…”
Hoàn toàn không thể câu thông!
Nhưng hắn tự tin như vậy… Có chút khốc?
“Đến rồi.” Nương theo âm thanh cửa điện mở ra, Tinh Linh kỵ sĩ vây quanh đại điện đập vào mi mắt, trên gương mặt tú lệ của Hiyin hiện lên thần sắc
phức tạp chưa bao giờ có, tầm mắt Hồng Long đảo qua truy binh bốn phương tám hướng, ánh mắt dừng trên Tinh Linh Vương tử, hắn cười lên: “Sư phụ, chúng ta chạy không được rồi.”
“Đồ đệ.” Triêu Đăng nhận mệnh: “Làm cho tốt, đánh thắng sư phụ thưởng.”
“Thưởng cái gì?”
Ma pháp sư đối diện bắt đầu dàn ra trận pháp khổng lồ, tuy không biết loại trận pháp này cụ thể là gì, nhưng linh năng mênh mông khiến người không rét mà run, Triêu Đăng đạp hắn một cước.
“Đánh xong lại nói.”
Vincent cũng không tranh cãi với y, sau khi hắn vẽ xong trận pháp phòng ngự,
hai tay dấy lên kim viêm nhằm vào phía Tinh Linh. Lúc này y mới mơ hồ
phát hiện Long tộc kí kết khế ước với mình có sức mạnh không thể tưởng
tượng đến mức nào, cường đại đến không bình thường, so với chiến đấu,
thì nó càng giống như đơn phương tàn sát, có thể thấy được Vincent có
thiên phú ma pháp không gì sánh kịp, nhưng cơ thể hắn chính là vũ khí
kinh khủng nhất, cũng có lẽ hắn càng thích chạm vào máu tươi hơn, từng
Tinh Linh từng Tinh Linh tử vong trong tay hắn, đầu lâu của kẻ bại giả
bị tùy ý ném lên dây leo cháy đen thật cao, hoặc trực tiếp lăn xuống
trận pháp trong suốt trên đại điện. Bóng người Long tộc trong đám máu
xanh lục như tử thần gặt hái sinh mệnh, nhớ lại câu đầu đề trong sách cổ y vô ý lật xem – Hồng Long là vạn Long chi Vương, xác thực hoàn toàn
đúng đắn.
Rốt cuộc lần này đã ghẹo phải quái vật gì đây, xoát giá trị thù hận của đối phương chắc chỉ bị giết chết thôi nhỉ.
Triêu Đăng, cảm thấy “so íu đúi”.
“Đồ đệ!” Mắt thấy Hồng Long đã hưng phấn sắp sửa nổi khùng, ngoại trừ hai
tay biến thành nanh vuốt, thân hình cũng mơ hồ có hình dạng của một loài sinh vật khác, Triêu Đăng liếc nhìn Hiyin đứng đầu bên kia, sắc mặt
Tinh Linh Vương tử trắng bệch, vết thương trên vai suýt nữa đâm xuyên
người hắn, sau khi do dự, y bước một chân ra khỏi trận pháp: “Đừng đánh, chúng ta đi thôi.”
Y biết chỉ gọi vô dụng, nhất định y phải đi
đến bên người Vincent, mắt thấy Tinh Linh lập tức sẽ giương cung bắn về
phía Triêu Đăng, dù là ai cũng có thể nhìn ra Hồng Long và Nhân tộc
trong trận pháp là quan hệ khế ước, một vệt ánh sáng bỗng nhiên lướt
qua, bàn tay Vincent bị đâm xuyên kéo mũi tên xuống, trong nháy mắt cuối cùng, hắn giúp Triêu Đăng đỡ một đòn trí mạng.
“Xin lỗi…”
Theo bản năng y lẩm bẩm.
“Đừng xin lỗi.” Vincent hời hợt ngắt lời Triêu Đăng, hắn liếm liếm tay phải
máu me đầm đìa của mình, ánh sáng màu vàng nóng rực thiêu đốt dưới chân: “Ngươi không muốn con Tinh Linh kia chết?”
“… Ừ.”
Dù sao Hiyin, đáng yêu như vậy.
“Chưa bao giờ có ai dám cắt ngang chiến đấu của ta.” Đôi ngân đồng sâu thăm
thẳm của Hồng Long híp lại: “Nếu đây là giao dịch, ta đáp ứng ngươi.”
“Được được được.” Triêu Đăng lập tức lên tiếng: “Chạy chứ?”
“Chạy thôi.”
Vincent cười gật đầu, hắn kéo tay Triêu Đăng qua, ôm người đi về hướng ít Tinh
Linh nhất, tốc độ Hồng Long nhanh đến khó tin nổi, ma pháp quanh thân
khiến cung tiễn bắn tới chệch đường, nhận ra mục đích của bọn họ, Tinh
Linh nhanh chóng thay đổi trận hình theo sát phía sau.
“Luôn cảm
thấy lợi cho bọn họ…” Vì tăng nhanh tốc độ, hắn chỉ có thể tận lực né
tránh truy binh, đồng thời còn phải chú ý rừng rậm phức tạp lẫn ma pháp
trận ẩn giấu, Hồng Long chưa bao giờ chạy trốn chật vật như vậy lộ ra vẻ mặt suy tư, sau một hồi lâu, mặt mày Vincent hơi cong, hắn ôm chặt nam
hài vào lồng ngực, một tay phóng ra kim viêm, đại hỏa trùng thiên kéo
dài không dứt: “Cho một chút lửa nhá.”
Tuy làm như vậy có thể khiến Tinh Linh yêu thiên nhiên chậm lại tốc độ để dập tắt hỏa viêm, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy…
“Mẹ nó.” Triêu Đăng chân tâm cảm khái: “Nhân tài a.”
“Con Tinh Linh kia theo ở phía sau.” Trong mắt Vincent sáng lên lấp lóe: “Ta muốn giết hắn.”
“Không giết được không, phải yêu hòa bình.”
Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi rừng rậm, từ sau truyền đến tiếng la của Hiyin.
“Triêu Đăng ——-“
“Giết nhá.”
Hồng Long nhanh chóng dừng lại, Triêu Đăng lập tức nắm chặt hai tay hắn: “Hòa bình, hòa, bình.”
Hiyin thấy bọn họ dừng lại, tăng nhanh tốc độ đuổi tới đây, trên vầng trán
trắng nõn phủ đầy mồ hôi, hắn có chút do dự nhìn vào Triêu Đăng trong
lồng ngực Long tộc một chút: “Xin lỗi.”
“Không sao.”
“Các
ngươi đi phía Tây đi, bên kia chướng ngại ít hơn một chút.” Hiyin chần
chờ chốc lát: “Ta không biết ngươi thuê Long bao lâu, lại còn là Hồng
Long…”
Vincent cười híp mắt nói: “Giết nhá.”
“Chúng ta đi phía Tây, tạm biệt, Hiyin.”
“Xin lỗi…”
Tinh Linh nhỏ giọng nói.
Hồng Long e sợ thiên hạ không loạn: “Nếu xin lỗi thì đánh nhau với ———“
“Thật sự không có chuyện gì.” Triêu Đăng lấy tay che miệng hắn lại, mặt hướng Hiyin, đồng thời không nặng không nhẹ đạp Vincent một cái: “Đi nhanh
đi, tạm biệt tạm biệt.”
“Được.” Vincent thu lại ánh mắt ngắm nhìn Tinh Linh: “Đi phía Đông.”
“…”
Mẹ, cái người này.
Rời khỏi rừng rậm Tinh Linh sắc trời đã chạng vạng, bọn họ dừng chân trong
tòa thành nhỏ gần đó, cả người Vincent dính đầy vết máu, cũng may mà nơi này thường xuyên có thợ săn tiền thưởng đến đây săn giết các loại kỳ
trân dị thú, ông chủ cũng tập mãi thành quen với bọn họ. Chờ khi Vincent tắm xong đi ra, tầm mắt Triêu Đăng xẹt qua tay phải lúc nãy hắn thay y
ngăn lại mũi tên, nơi đó đã bắt đầu kết vảy, mơ hồ có thể thấy được thịt non mọc ra, Triêu Đăng kêu tên hắn.
“Muốn thưởng à.”
“…?”
Vincent cười cười đến gần y.
“Ngươi cúi đầu xuống một chút.”
Hắn quá cao, Triêu Đăng ngồi trên giường chỉ với tới vòng eo rắn chắc đẹp
đẽ, Long nghe vậy cúi đầu, sợi tóc đỏ chói hiếm thấy càng tôn lên da
thịt trắng nõn.
Thật sự là hắn đúng không.
Thực lực mạnh,
tính cách mình cũng thích, quan trọng nhất chính là, danh tự Vincent
này… Hoàn toàn giống y như đúc tên tiếng Anh của Vệ Tiễu.
Thời
điểm ký kết khế ước với đối phương, không thể phủ nhận tên là lý do cuối cùng khiến sự chần chờ tan thành mây khói, thấy Hồng Long tới gần,
Triêu Đăng dùng tay đè cổ hắn lại hôn lên.
Đôi mắt lung linh như
bảo thạch ở trạng thái lỏng lóe lên kinh ngạc, sau khi phản ứng lại,
Vincent đổi khách làm chủ kéo nam hài vào lồng ngực mình, Triêu Đăng
thăm dò luồn đầu lưỡi vào trong miệng Long, người sau không do dự, dây
dưa đầu lưỡi mút lấy chất lỏng, mãi khi bên môi Triêu Đăng chảy xuống
nước bọt ướt át, Vincent mới buông tha.
“Thù lao…” Triêu Đăng khàn giọng nói, y liếm lấy nước bọt bên môi: “Ngươi muốn cái gì?”
“Chữa thương giúp ta.”
“Liếm giúp ngươi?”
“Không phải cái này.”
“Vậy ngươi.”
Vincent lên giường, cảm giác ngột ngạt Long tộc mang đến khiến Triêu Đăng hầu
như không ngóc đầu lên nổi, cơ thể tràn ngập cảm giác mạnh mẽ gần trong
gang tấc, Vincent chỉ quấn một cái khăn tắm, cặp chân thon dài rắn chắc
tùy ý để lên giường, cơ bắp đẹp đẽ từng múi rõ ràng nhưng không khuếch
đại, có có gì đó để sát kẽ mông y, bàn tay của Long.
“…”
Đồ lưu manh.
… Đồ lưu manh rất tuyệt, hì.
Vincent mở quần áo Triêu Đăng, tư thế ngồi của Thánh tử khiến hắn nhìn rõ từng
đường nét không sót thứ gì, y rất gầy, vòng eo nam hài vừa trắng vừa dẻo dai, cặp mông đẫy đà phía dưới căng chặt no đủ, bàn tay bị thương của
Long hết sờ lại mò vào nơi tràn ngập sức mê hoặc kia, hắn ra hiệu Triêu
Đăng tự mình kẹp chặt hai bờ tròn trịa ẩm ướt.
“Sư phụ.” Vincent cười lên: “Ta muốn nơi này.”
Chờ khi Triêu Đăng tỉnh lại, có âm thanh gì đó không dứt bên tai, ánh mặt
trời chói mắt khiến y có chút khó chịu nhíu mày, trong mơ hồ thấy được
sáu cánh dơi thuần đen, Triêu Đăng không tự chủ mở to hai mắt.
“… Luyten?” Y lấy quần áo bên giường tròng lên, đồng thời không nhịn được đặt câu hỏi: “Không phải ngươi về địa ngục à.”
“Tới thăm ngươi chút.” Đại Ác Ma ngồi trên bệ cửa sổ ngược sáng, khuôn mặt
tuấn mỹ mơ hồ không rõ, hắn hà hơi lẳng lơ huýt sáo: “Ngươi lăn giường
với ai đó? Hắn ta không được, còn để ngươi dựng lên nữa kìa.”
“Không làm thật.” Triêu Đăng sửa lại vạt áo một chút: “Sao ngươi lại tìm đến đây?”
“Vĩnh viễn luôn tìm được ngươi.”
“Ta…”
“Trên người ngươi có mùi của loài bò sát.” Luyten kinh hãi: “Khế ước với Long tương đương bán mình cho xóm nghèo và kỹ viện, ngươi sẽ bị ép khô, nếu
đối tượng ngươi khế ước là Trưởng kỵ sĩ, vậy tình huống càng nguy rồi,
hắn là một con Hồng Long, là cái loại vô liêm sỉ nhất đấy.”
Tựa
hồ Luyten còn muốn nói gì đó, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, hắn thấp giọng
mắng chửi câu gì, dường như không thèm nghe người nọ trả lời.
“Chờ một chút, biết ngươi rất kích động… Đ*t, XXX ngươi…”
“Ngươi khó chịu bộ ta thoải mái à?”
“… Được rồi được rồi, giao quyền khống chế cho ngươi.”
Đại Ác Ma trước mặt lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, đôi mắt đỏ máu bắt đầu
ảm đạm, đầu tiên là biến thành màu tím, rồi chậm rãi trở nên trong suốt, hình ảnh cuối cùng dừng lại bất biến.
Xanh thẳm, con ngươi thuần túy như chứa đựng cả bầu trời.
Bố phắc, không thể nào.
Luyten và Ceciya, vốn là …?
“Người trước và người sau, nhân cách phân liệt hoặc bán thể…” Long tộc từ
ngoài kéo cửa ra, bữa sáng trong tay hắn mơ hồ bốc hơi nóng, chờ khi
thấy rõ sinh linh không ngừng thay đổi giữa bóng tối và ánh sáng nơi bệ
cửa sổ, Vincent liếm môi một cái, trong dị đồng tràn ngập thần sắc hưng
phấn, hắn đưa đồ ăn cho Triêu Đăng, đồng thời nói tiếp: “Ma Vương và
Trưởng Thiên Sứ là một người.”
Sáu cánh trắng nõn mở ra, cánh
chim xinh đẹp phía sau hiện rõ ràng từng đường nét, Ceciya yên lặng nhìn kĩ Thánh tử phía sau Vincent.
“Triêu Đăng, ngươi bỏ lại ta.”
Trưởng Thiên Sứ nhấc mi mắt: “Thật sự muốn gian chết ngươi, rất xin lỗi
không thể cho ngươi lần đầu vui vẻ, bởi vì ta rất tức giận.”
“…”
Lời này Triêu Đăng không biết tiếp thế nào, lầu dưới, lên.
“Sư phụ.” Long cười híp mắt kêu y: “Ăn nhanh một chút, ăn xong nhìn ta đánh chim.”
“…”
Lầu dưới ngu ngốc.