Edit: Hyukie Lee
Bóng người từ trong bóng tối đi ra chân cháy lửa vàng, sức mạnh đủ để thiêu hủy cả không gian lan tràn rộng mở, không
giống với hắc viêm của Luyten, bên trong nguyên tố Hỏa của Alison không
có hắc ám nhưng lại có dục vọng hủy diệt khủng khiếp, quần áo xám nâu
bỗng dưng biến thành màu đỏ trương dương, nhìn qua dường như hắn cao
thêm chút, bởi vì quay lưng, Triêu Đăng chỉ có thể thấy được khuôn mặt
của Nhân Ngư.
Sen lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó là sâu đậm cảnh giác.
“Đuôi Quỷ cuối cùng.” Âm thanh nỉ non của Alison ẩn hiện trong biển: “Thêm
mấy năm nữa sẽ càng mạnh thêm, đáng tiếc Nhân Ngư mất bạn sẽ tìm tử
vong…”
Hắn nói, một tay dùng hỏa trùy ngăn lại công kích của Sen, Triêu Đăng chỉ có thể miễn cưỡng thấy được Trưởng kỵ sĩ xoay gót chân
di chuyển đến phía sau Nhân Ngư, bóng người Alison trong biển sâu như ma như quỷ, tay hắn mò qua phần lưng Nhân Ngư, người sau điều khiển dòng
nước tạo nên cơn lốc bị một chưởng vỗ nát, hỏa diễm mạnh mẽ xé rách nước biển, không chờ nó tiếp tục thiêu đốt, tử minh hỏa trên đuôi cá thâm
hắc lấp lóe u quang, Alison có chút kinh ngạc hừ một tiếng, trên mặt lộ
ra hứng thú.
Tiếng gió khủng bố xé nát đáy biển, toàn bộ vùng
biển Alice dưới sự khống chế của Nhân Ngư tách ra làm hai, trong biển
Nhân Ngư Đuôi Quỷ nắm giữ sức mạnh khủng bố đến không thể tưởng tượng,
một phần nước biển trong đó nhanh chóng đóng băng, dao băng như bão
tuyết tấn công hướng Alison, Trưởng kỵ sĩ bị băng tuyết dưới chân hạn
chế di chuyển, Triêu Đăng nhìn Alison từ từ bị đông cứng chết trong đám
băng tinh vững chắc, y giật giật môi, liền thấy người cá chỉ bị thương
nhẹ nghiêng đầu nói.
“Triêu Đăng… chạy mau…”
Không chờ nó
nói xong, người trong băng tinh mở mắt ra, đôi mắt ngân bạc sâu thẳm
trong suốt tựa bảo thạch, y chưa từng thấy dáng vẻ ấy của Alison bao
giờ, mà nói cho đúng, thì căn bản hắn không phải Trưởng kỵ sĩ, sinh linh bị nhốt trong băng tinh to lớn có đường viền thâm thúy hoàn mỹ, ánh mắt kia vừa ngây thơ lại vừa khát máu, ham muốn chiến đấu đầy kinh dị cuồn
cuộn không ngừng bùng cháy mạnh mẽ nơi sâu xa của đôi mắt.
“Ta
phải mang điện hạ về phục lệnh.” Như để Nhân Ngư nghe rõ lời nói, băng
tinh từng chút vỡ tan, hoa văn hồng liên hiện lên da thịt Alison, nước
biển xung quanh bọn họ càng lúc càng nóng, băng tinh to lớn trong suốt
từ giữa chia ra làm hai, trang phục kỵ sĩ sớm đã bị phá hủy trong lúc
chiến đấu, sinh vật kia gần như lỏa thể toàn thân, từ đầu tới chân trồi
lên tơ máu tỏa sáng như hoa sen, Alison nở nụ cười mỉm: “Dám chạy trốn
ta giết ngươi nha, điện hạ sẽ nghe lời chứ?”
Phục lệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.
Trên mặt biển Alice nổi lên sóng lớn, khi bị thảy lên bờ cát, Triêu Đăng khụ một hồi lâu mới sặc hết toàn bộ nước biển ra, người trẻ tuổi tóc đỏ
rạng rỡ dưới ánh mặt trời đi tới bên y, Alison lấy ra hai bộ quần áo từ
nhẫn không gian, đưa cho Triêu Đăng một bộ, hắn thoải mái cởi ra trang
phục kỵ sĩ đã rách bươm đến không thể tả trước mặt Triêu Đăng.
“Đẹp mắt không?”
Bỗng nhiên Alison quay đầu lại, cười híp mắt nhìn về phía Triêu Đăng, giọt
nước trong theo lông mi màu bạc lăn xuống dưới cằm, cuối cùng biến mất
trong lồng ngực.
“Đẹp.” Triêu Đăng thành thật nói: “Chân dài eo nhỏ mông lớn.”
“Cảm ơn khen ngợi?” Khóe môi Alison vung lên độ cong bất biến: “Điện hạ, trước khi chết nó kêu ngươi chạy trốn.”
“Trốn cái gì mà trốn, ta không trốn nổi ngươi.” Triêu Đăng thoát lực, nhớ lại tình cảnh chiến đấu lúc nãy nghiêng hẳn qua một bên, thẳng thắn ngã
xuống bờ cát màu mâm xôi, đôi mắt nhìn vào nước biển đỏ sậm cách đó
không xa: “Màu biển đậm hơn.”
Lúc mới đến nơi này, vùng biển này vẫn là màu phấn hồng ngọt ngào.
“Đuôi Quỷ chết, Alice đang gào khóc vì nó.” Trưởng kỵ sĩ lau nước biển trên
mặt, màu tóc và màu mắt dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến lại thành màu xám bình thường, cánh tay đứt rời bị người cá cắt trước khi
chết từ từ mọc lại: “Mỗi khi một Đuôi Quỷ chết đi, màu biển này sẽ đậm
thêm một chút.”
“Alison.” Triêu Đăng trở mình: “Ngươi là ai?”
Mãi đến tận lúc nãy, y mới hiểu được dưới vỏ bọc hiền lành yếu đuối ấy cất
giấu sức mạnh khủng bố cỡ nào, Nhân Ngư Đuôi Quỷ cường đại là vậy nhưng
khi đối diện với hắn lại như trẻ con mới sinh. Chân Triêu Đăng hiện tại
đã có thể nhúc nhích, da thịt mềm mại hiện lên một tầng bạc phấn xinh
đep, phía dưới y không hề mặc gì, quần áo rộng lớn của Alison chỉ đủ che lại cơ thể, có thể thấy được rõ ràng cặp mông mềm mịn trơn bóng, nam
nhân trẻ tuổi trước mặt ánh mắt lấp lóe, tựa tiếu phi tiếu liếc y một
cái.
Không háo sắc, là chủng loại nào đây?
“Có thể biết tên ngươi không? Tên thật.”
“Điện hạ.” Người kia lắc đầu: “Không ai biết được tên ta.”
“Vậy… Vẫn gọi là Alison?’ Thấy đối phương gật đầu, y không nhịn được phát ra âm cười: “Alison chân chính đã chết rồi ư?”
“Ta giết hắn.”
“Thật là lợi hại, cũng thật là đáng sợ.” Triêu Đăng lười biếng đứng lên bờ
cát, liếc nhìn mặt biển Alice mỹ lệ tựa hoa hồng một lần cuối cùng: “Đi
thôi, về đại giáo đình với ngươi.”
Đối với đại ma đạo bậc cao mà
nói, khoảng cách xa có mấy cũng có thể dùng ma chú giải quyết, dù đại
lục thứ năm và giáo đình ở đại lục thứ hai xa xôi ngàn dặm, ma chú không gian cũng có thể vượt qua trong nháy mắt, nhưng Alison lại cố ý giảm
tốc độ, người tinh tường đều có thể nhìn ra hắn không muốn Triêu Đăng
trở về ngay lập tức, mà nói chính xác hơn thì, dường như hắn đang đợi
điều gì, bọn họ ở thành số một của địa ngục chờ ba ngày, thậm chí Alison còn rảnh rỗi dẫn y đi toàn bộ khu trung tâm Ma Vực chơi.
“Vòng số không?”
Ngón tay Triêu Đăng lướt qua mặt ngoài lồi lõm của thân cây, đầu ngón tay
dạo chơi trên chất liệu hệt như lưu ly, vòng số không của địa ngục là
một thân cây khổng lồ đỏ sậm bị phong chết, cô đơn đứng nơi trung tâm
vòng thành không dấu chân người.
“Đây là nơi giam giữ Ma Vương.”
Alison đá văng cây mây Dẫn Hồn thụ bên chân, lạnh nhạt nói: “Ma Vương
sáu cánh và Trưởng Thánh thiên sứ vốn là huynh đệ ruột thịt, bọn họ từng thân mật khắng khít, uống cùng một chén rượu ngon, nhưng Ma Vương không cam lòng anh em đứng ngang hàng, phát động bạo chiến, sau khi chiến bại đị đánh vào địa ngục. Trong cơ thể Ma Vương bị phong ấn bộ rễ của Dẫn
Hồn thụ, cây này không ngừng hấp thu sức mạnh lẫn sinh mệnh của hắn.”
Luyten từng cho y ăn hạt giống Dẫn Hồn thụ, cũng nói cho y loại cây này sống
nhờ ma khí và sinh mệnh, Triêu Đăng không tự chủ nhíu mày, y do dự một
chốc, dò hỏi.
“Ma Vương… Tên là gì?”
“Ngươi nên biết rõ
hơn ta mới đúng chứ.” Dưới vỏ bọc của Trưởng kỵ sĩ, con ngươi màu nâu
hiện lên gương mặt hờ hững: “Hắn không nói cho ta tên của hắn, trên ghi
chép lịch sử cũng không.”
“Lúc trước ngươi nói hắn bởi vì ta —-“
“Phong ấn lỏng ra.” Alison giơ tay chỉ chỉ một vết rách, nơi đó thật sự rất
nhỏ bé và kín đáo, nếu không có người chỉ dẫn, hầu như Triêu Đăng không
thể biết được nơi này: “Một phần ý thức của Ma Vương rời khỏi vòng số
không, hắn cần sức mạnh đủ để chống lại Dẫn Hồn thụ, nếu hắn lấy cái gì
khác tế hiến cho Dẫn Hồn thụ, giam cầm của hắn sẽ được mở ra, Ma Vương
sẽ trở lại địa ngục.”
“…”
“Nhưng hắn mềm lòng.” Alison nhẹ giọng nói: “Vốn hắn muốn mang ngươi đi đến vòng số không, nhưng trong
lúc vô tình chậm lại động tác, ngay lúc chính hắn cũng không nhận ra
thì, hắn bắt đầu không đành lòng lợi dụng ngươi.”
Vì lẽ đó nên Alison mới nói Luyten mạnh hơn hắn, nhưng không cách nào đánh bại hắn.
“… Hắn còn sống không?”
Sau một hồi trầm mặc, trên gương mặt Thánh tử trẻ tuổi hiện lên thần sắc phức tạp.
“Ta không biết.” Alison thu tay về: “Ta ở đại lục thứ năm đợi ba ngày, chủ
thể bên trong Dẫn Hồn thụ không một lần phản ứng, một phần cùng ta đánh
nhau lúc trước cũng khó tìm tung tích, hẳn là không chết, nhưng tạm thời cũng không cách nào hành động.”
Dù thành số một xa mỹ phồn hoa
nhất, buổi tối ở Ma Vực vẫn đặc sắc táo bạo như cũ, y xin một chút thuốc lá từ bác gái chủ quán trọ, nhớ tới lúc đưa thuốc lá Nữ Vu cố ý để lộ
bộ ngực trắng như tuyết cùng ánh mắt mê hoặc đa tình, Triêu Đăng vừa
búng tay dấy lên ít lửa châm thuốc, vừa bất giác mỉm cười, y ngồi trên
nóc nhà hóng gió, có ai đó nhẹ nhàng xuất hiện sau người, mùi máu tanh
nồng nặc phả vào mặt.
So với địch không động ta không động, địch
động ông chết ông mới động – Luyten, thì Alison thích gây chuyện thị phi từ sáng tới tối càng giống một Ma Vương chân chính hơn, Triêu Đăng –
chậm rãi hiểu rõ thiên tính khát máu của hắn – ngừng lại động tác hút
thuốc, khói trắng từ môi bay ra, Triêu Đăng thoải mái nheo lại con
ngươi.
“Đánh xong?”
Y đến gần Alison, người nọ không để ý đối phương dính đầy máu me, thái độ tự nhiên ngồi xuống cạnh hắn.
“Ngày mai sẽ đi.”
“Được.”
Triêu Đăng ngậm lấy thuốc lá, tựa hồ Alison cực kì mẫn cảm với mùi vị, sau
khi y nhả ra một đám khói trắng, hắn nhẹ nhàng khụ một cái.
“Woa woa?” Triêu Đăng ngậm thuốc lá, ngữ khí mơ hồ không rõ: “Ngươi không biết hút thuốc?”
Alison lắc đầu, y cười lên.“Rất thoải mái, có lẽ không sánh bằng đánh nhau, nhưng cũng rất tuyệt.”
Thấy trong đôi ngươi nâu xám xuất hiện ánh sáng thâm thúy, Triêu Đăng nhíu mày.
“Ta sẽ không nói cho Eli chuyện của ngươi.” Bọn họ ở rất gần, thậm chí có
chút quá gần, từ lâu đã vượt qua khoảng cách an toàn, tóc dài đen nhánh
của Triêu Đăng bị gió thổi lên, tán loạn rơi lên vai Alison: “Ngươi giết hắn được không?”
“Tại sao?”
“Hắn biến thái.” Triêu Đăng
thẳng tiến vào mắt Alison, ngữ khí hời hợt nhưng ánh mắt lại sáng đến
kinh người, mảy may không chút hoảng sợ né tránh: “Hắn muốn ta mọc ra bộ phận của phụ nữ, dùng nhiều phương pháp chơi ta… Giết giáo hoàng nghe
rất kích thích đó, trong đại giáo đình cao thủ không ít, ngươi đồng ý
không?”
Tuy không biết dưới vỏ bọc Trưởng kỵ sĩ là sinh vật gì,
nhưng không nghi ngờ gì nữa, đối phương thích khiêu chiến cường giả, cho hắn và Eli quất một trận, thắng thua gì đợi sau này rồi nghĩ… Mẹ, vẫn
là không muốn công lược Eli.
“Ta sẽ trả ngươi thù lao.” Ngón tay
Triêu Đăng vuốt nhẹ hộp thuốc lá, một lần nữa cầm lên điếu thuốc, như là đùa giỡn lại như đang trưng cầu ý kiến: “Ta dạy ngươi hút thuốc, ngươi
giúp ta giết hắn, có được không?”
Sau một trận trầm mặc khó xử, Alison nhận lấy thuốc lá từ tay Triêu Đăng, mặt mày cong cong ngậm vào.
“Dạy ta đi.”
Sương mù sáng sớm từ từ nhạt đi, những bông hoa đầy màu sắc chen chúc hai bên đường, mùi hạt dẻ vấn vương trong gió, khi thấy rõ hai người từ bên
ngoài bước vào, hộ vệ chờ đợi bên ngoài đại giáo đình nhận được tin tức
của Trưởng kỵ sĩ lập tức truyền tin cho giáo hoàng trẻ tuổi.
Alison nhận được mệnh lệnh nên rời đi trước, Triêu Đăng được yêu cầu một mình
vào nội các giáo đình, nó vẫn như trong trí nhớ long lanh đầy khí thế
lẫn vào hơi thở nồng nàn của nghệ thuật như ngày nào, sau khi đi qua nhà kính trồng hoa bằng pha lê rộng lớn, nơi cuối đường, y thấy được hình
ảnh khó mà tin nổi.
Tóc ngắn vàng kim hòa lẫn trên da thịt trắng
nõn, đôi mắt trong suốt không một tạp chất, sinh linh chói mắt còn hơn
trên sách vở gấp trăm lần gấp ngàn lần, khuôn mặt của hắn đẹp đến mức
khiến người quên mất thời gian, sáu cánh chim Thiên tộc mềm mại xinh đẹp mở ra sau lưng, Ceciya nho nhỏ hiện lên trên hình chiếu trong sách còn
không thấy rõ, nhưng khi đối diện như vậy, xác thực tướng mạo của hắn
giống Luyten đến bảy tám phần, đôi mắt bọn họ đều hẹp dài, nhưng Ceciya
tao nhã hơn Luyten, mặt mày cũng ít đi mấy phần sâu xa thâm thúy, có lẽ
vì đôi ngươi long lanh đến phảng phất như u hồ yên tĩnh, vẻ đẹp kinh tâm động phách của Thiên tộc trước mắt càng thêm bức người.
Siêu siêu siêu siêu đẹp trai!
Ngủ ngủ ngủ ngủ với hắn!
Triêu, Triêu Đăng kích động muốn chết!
Thấy Triêu Đăng nhìn mình đến đờ ra, đôi mắt sắc màu ảo mộng của sinh linh nổi lên ấm áp, Triêu Đăng… Triêu Đăng muốn xỉu.
Siêu cấp đại mỹ nhân, hú hú.
Cứu mạng, có người bị điện giật chết tươi rồi.
“Ceciya?”
Triêu Đăng thử thăm dò kêu tên hắn, Thiên tộc đối diện hé mở bờ môi, nhưng
không chờ hắn lên tiếng, âm thanh Eli từ một đầu khác của hoa phòng pha
lê truyền đến.
“Vô cùng xin lỗi, Trưởng Thiên sứ đại nhân, là ta
giáo quản không chu đáo.” Thiếu niên giáo hoàng quần áo kim bạch từ phía sau đi tới, mái tóc giống hệt Thiên tộc như đúc càng nổi bật gương mặt
trắng bệch của hắn: “Hành vi của Thánh tử có chút không đúng với lễ
tiết, mong ngài bỏ qua.” Hắn nói, dùng mắt ra hiệu Triêu Đăng, ôn nhu
nhưng không cho từ chối: “Điện hạ, xin ngài lại đây.”
“…”
Đ*o, cút.
Ánh mắt thiếu niên giáo hoàng xẹt qua Ceciya và Thánh tử, dường như hắn
nghĩ tới điều gì, con ngươi xanh biếc của Eli không chớp ngóng nhìn
Triêu Đăng, người sau liếc nhìn Đại Thiên sứ xuất trần như thơ như họa
lần cuối rồi cúi đầu vòng qua Ceciya, đi đến bên Eli.
Tuy không
biết tại sao Ceciya xuất hiện ở đây, nhưng sau này sẽ có không ít cơ hội gặp mặt, trước tiên cứ nghe lời đệ đệ biến thái thì hơn.
Eli
thấy y lại đây, xoay người dẫn Triêu Đăng đi vào nội các, cuối cùng khi
quay đầu lại, Triêu Đăng mơ hồ có thể thấy được ánh mắt chăm chú của
Ceciya.
Để bố đi gặp tình nhân trong mộng nha nha nha nha nha.
“Điện hạ.” Cửa phòng khóa lại, Eli nhìn Triêu Đăng, lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi gặp mặt tới nay: “Ngài chơi vui không? Có phải thế giới bên ngoài
rất tuyệt vời?”
“Vui, rất vui đó.” Triêu Đăng nói, không chút biến sắc lùi về sau một bước: “Tiểu Eli có khỏe không?”
“Rất tệ.” Câu nói kia như chạm phải công tắc, chốc lát sau, ý cười trên mặt
thiếu niên biến mất không còn tăm hơi, đôi ngươi xanh biếc phảng phất
biến thành hàn băng: “Gặp gỡ một lần duy nhất trong mộng, thái độ của
ngươi đối với ta rất tệ.”
“…”
Thiếu niên đến gần y, giơ
tay sờ soạng gương mặt Triêu Đăng, ngón tay cái vuốt ve da dẻ mềm mại,
đột nhiên dùng sức lướt qua trên môi, mãi đến tận khi gương mặt nổi lên
tơ máu.
“Ngươi phải bị trừng phạt.” Âm thanh Eli nhẹ nhàng, lại
như đang dạy dỗ trẻ nhỏ không nghe lời, hắn dùng ma pháp kéo rèm cửa dày nặng lên, sau khi nhìn rõ bài trí trong phòng, Triêu Đăng không kìm
được trợn to hai mắt: “Điện hạ rời đi nhiều ngày, thánh thủy thiếu mất
rất nhiều…”
“Không… Không không không!”
Vải đỏ mềm mại từ
nóc nhà rớt xuống quấn lấy vòng eo Triêu Đăng, ma pháp khiến sự giãy dụa không còn tác dụng, y nhớ lại lễ hội hóa trang mùa hè năm đó, khi y
trộm trốn ra ngoài chơi cả ngày, lúc về tới đại giáo đình, Eli vừa dụ dỗ vừa ép buộc y ngồi lên sợi lụa mỏng, sau đó tơ lụa trói chặt hai tay
treo lơ lửng giữa không trung một ngày một đêm, càng quá đáng hơn chính
là, đối phương còn sai ngươi lấy dụng cụ hứng thánh thủy chảy ra, sau
khi được phép xuống đất y trực tiếp nằm quỳ úp sấp gào khóc bên chân
Eli, người sau ôn nhu ôm lấy, ung dung thong thả lau khô nước mắt y. Mà
hiện tại, Eli lại dùng phương pháp ấy treo y giữa không trung, thậm chí
lần này cả eo cả chân đều bị lụa đỏ dùng góc độ khó nói nhất mà trói
lại.
“Thả ra! … A!”
Bờ môi bị tơ lụa chặn lại, cả đôi mắt
cũng bị người bịt lại, sau khi y bị treo lên không trung, Triêu Đăng
nghe được âm thanh lạnh nhạt của thiếu niên.
“Không làm đầy gian phòng này, điện hạ cứ ở đó mãi đi.”
Đ*o, cút.
Y nghe được âm thanh mở cửa rồi khóa cửa, bước chân thiếu niên càng lúc
càng xa, khi nhận ra mình thật sự bị trói lại trong căn phòng khóa kín,
Triêu Đăng buồn bực vặn vẹo tứ chi cố gắng chạy trốn, nhưng không ngờ
càng ngọ nguậy lụa đỏ quấn lại càng chặt, da thịt nhẵn nhụi không ngừng
bị ma sát, mẫn cảm khổ không thể tả.
Còn tiếp tục như vậy, thật sự sẽ…
Chiếc rèm dày nặng che lại ánh sáng trước khi Eli rời đi một lần nữa hạ
xuống, không biết trôi qua bao lâu, trong không gian vắng lặng mơ hồ
truyền đến động tĩnh nhỏ bé, Triêu Đăng tập trung chú ý lắng nghe những
âm thanh này, bỗng nhiên trên vai có thêm một đôi tay.
Dù không
nhìn được thứ gì, y cũng có thể cảm nhận được đôi tay tinh tế thon dài
kia, da dẻ của đối phương lạnh lẽo, mười ngón tay lẫn lòng bàn tay từ
bụng lướt lên chiếc cổ, theo bờ lưng căng mịn đi xuống phía dưới nhẹ
nhàng xoa xoa.
“A a a!”
Đột nhiên người kia tăng mạnh lực
tay, bàn tay bao lại hai đám tròn trịa hết vò rồi nặn, Triêu Đăng khó
chịu muốn tránh thoát, đổi lấy đối xử càng thêm hạ lưu.
Đau quá… Bóp chặt quá, muốn ra…
Thật khó chịu…
Có gì đó mềm mại nhẹ nhàng quét qua sau lưng, loại xúc cảm nhẵn nhụi nhẹ nhàng này, cứ như là ——
Lông chim.