Edit: Hyukie Lee
Bạch vũ xẹt qua bầu trời, triều dương nơi cuối
kéo lên thế giới, nương theo mặt trời rực rỡ, hương sen thoang thoảng
lẫn vào làn điệu ca dao thần tiên ma quỷ, gió nam ấm áp quanh co trườn
bò, ác ma hãy còn ngủ say nơi đại lục phản diện, khúc ca buổi sáng vương vấn bốn khối đại lục, đại giáo đình vẫn như ngày nào nghiêm trang mỹ
lệ, biểu tượng cho quang minh vĩnh hằng.
“Bệ hạ, nên thức dậy rồi.”
Nơi sâu xa giáo đình, pho tượng thiên sứ nhỏ tuổi vung cánh trong phòng,
Thiên tộc được công nhận là bộ tộc gần thần, bên trong mỗi giáo đình đều có các loại tượng nặn thiên sứ, nghe thấy tiếng hô, bóng người nằm trên giường lớn nhúc nhích rồi lại tiếp tục vùi đầu vào gối, thấy hành động
của y, thiếu niên gọi người tỉnh dậy bất đắc dĩ cong môi, đành phải lặp
lại một lần nữa.
“Bệ hạ, nên thức dậy.”
“… A.”
Người trẻ tuổi rốt cuộc cũng nhấc mắt, lông mi dài rung động, che lại một
mảnh ô mặc, Triêu Đăng mới vừa tỉnh ngủ dụi dụi mắt, thấy rõ thiếu niên
đứng bên giường, hờ hững gọi tên đối phương.
“Eli.”
Thiếu
niên tái nhợt trước mắt có mái tóc dài vàng mượt, diện mạo tuấn mỹ sắc
bén đặc trưng của người phương Tây, âm cuối Triêu Đăng hơi vương, âm sắc vừa tỉnh ngủ bất giác còn mang giọng mũi, thiếu niên đáp một tiếng, nói rằng: “Bệ hạ, xin hãy để ta thay y phục cho ngài.”
“Được…” Lời
còn chưa dứt, Triêu Đăng liền cảm thấy trong cơ thể dần dần nóng lên,
nhận ra phản ứng của mình, không chờ Eli đến gần, y nhỏ giọng nói: “Chờ
đã.”
“Sao vậy? Bệ hạ.”
“… Đưa ta cái bình.” Triêu Đăng nhắm mắt lại: “Nhanh lên.”
Thân phận là Thánh tử cao quý nhất đại giáo đình, mặt ngoài phong quang vô
hạn, nhận hết tán dương, nhưng thực tế vì các đời Thánh tử có thể chất
đặc thù, dịch Thánh tử là khởi nguồn của thánh thủy trân quý, sau khi
nghe Triêu Đăng nói, trong tay thiếu niên liền xuất hiện một bình nhỏ
lưu ly trong suốt, Triêu Đăng lấy chăn trùm cả người lại, dưới chăn
thỉnh thoảng co rúm, khoảng mười phút sau, Triêu Đăng vén chăn lên, sắc
mặt ửng hồng đưa bình nhỏ đầy tinh dịch cho thiếu niên.
“Đa tạ bệ hạ chúc phúc.”
Mùi tanh nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí, ngón tay Eli vung vẩy đường
nét như hoa, ma pháp làm bình nhỏ biến mất không còn tăm tích, Triêu
Đăng lắc đầu một cái muốn xuống giường, mũi chân mới vừa chạm đất liền
nhịn không được nhíu mày.
Có thứ gì đâm vào trong chân, dòng máu
đỏ tươi uốn lượn nơi gan chân trắng nõn, Eli thấy vậy nửa quỳ xuống, bàn tay nắm chặt chân phải bị thương của Triêu Đăng, thiếu niên ngẩng đầu,
đôi mắt xanh lam một mảnh trong suốt.
“Ta có thể không? Bệ hạ.”
“… Ừ.”
Nghe y trả lời, thiếu niên tạ ơn xong liền duỗi đầu lưỡi ra liếm lên nơi bị
thương, cội nguồn sức mạnh từ dòng máu Thánh tử không ngừng phun trào,
ngón tay Triêu Đăng siết chặt ráp giường, dù không bị ảnh hưởng bởi giá
trị thù hận, cơ thể này cũng vô cùng mẫn cảm, y có thể cảm nhận rõ ràng
đầu lưỡi thiếu niên liếm láp qua lại trên chân, từng chút nút lấy giọt
máu đỏ thẩm, khi vết thương đã không còn chảy máy, Eli hôn lên gan bàn
chân tinh xảo.
Một ma pháp chữa trị đơn giản làm vết thương biến
mất không còn tăm tích, thân là giáo hoàng trẻ tuổi nhất từ trước tới
nay, thực tế Eli chẳng cần mỗi ngày hầu hạ y rời giường thay y phục,
trong giáo đình, mặc dù Thánh tử nắm quyền lực cao nhất, nhưng lại không thể làm trái mệnh lệnh của giáo hoàng. Y cầm lấy quần áo thiếu niên đưa lên, đối phương cũng không có ý tránh đi, đôi mắt màu xanh vẫn thẳng
tắp nhìn về Triêu Đăng, con ngươi trong suốt như tẩy. Từ khi quen biết
đến nay, ngoại trừ yêu cầu thánh thủy, Eli vẫn chưa hề dùng thân phận
chèn ép Triêu Đăng lần nào, không thể kiểm tra giá trị yêu thương, có
lúc Triêu Đăng rất khó biết được ý nghĩ của thiếu niên trước mắt này.
Giơ tay trút đi áo ngủ trên người, một tầng lại một tầng mặc vào chính
trang phiền phức.
Dù thế nào đi nữa cũng là nhân vật do mảnh vỡ sáng tạo nên, nhìn cũng không tệ.
Nhớ tới lời y đã từng nói với Khương Minh Nguyệt đời sau muốn làm Hoàng đế, hiện tại đcmn đã nắm quyền uy, nhưng đáng hận là quyền lực giả dối.
Dùng xong bữa sáng, Triêu Đăng buồn bực ngán ngẩm nhìn sách ma pháp một
chút, dù trong cơ thể Thánh tử cất giấu sức mạnh cội nguồn cuồn cuộn
không hết, nhưng bản thân Thánh tử lại rất khó vận dụng sức mạnh, thậm
chí thiên phú ma pháp cũng kém xa người thường, khi tiếng chuông Tàng
thư các vang lên, Triêu Đăng đi theo Eli bước vào thánh trì đã chuẩn bị
sẵn – ao nước chứa dịch thể hoàng kim, y trần truồng cả người, ôm chặt
hai chân cuộn mình trong ao, một đầu tóc dài ô sắc xõa tung sau gáy, Eli thấy vậy ở bên nhắc nhở Triêu Đăng thả lỏng cơ thể, cho mỗi tấc da thịt đều được hấp thu thánh trì hoàng kim.
“Bệ hạ, từ đây đến lúc tế tự chỉ còn ba tháng.”
Khác với giáo hoàng một mạch kế thừa, các đời Thánh tử đa phần đều đến từ
dân gian, Đại ma đạo sư đức cao vọng trọng của giáo đình cách mười tám
năm sẽ bói toán ra một vị sức mạnh tối thịnh nhất lúc mới sinh ra, nhận
vào giáo đình tỉ mỉ bồi dưỡng, khác hẳn với giáo hoàng sẽ chết, sau khi
Thánh tử trưởng thành sẽ được tế dâng, vì tế hiến cho thần, cơ thể Thánh tử nhất định phải hoàn mỹ mọi mặt, ngâm trong thánh trì có kết ấn ma
pháp chỉ là một trong những cách ấy. Khi nước ao thấm hết vào cơ thể,
Triêu Đăng cảm thấy nơi nào cũng vừa đau vừa ngứa, đợi khi Eli cho phép
ra khỏi thánh trì, Triêu Đăng lập tức bò ra.
Vừa tiếp xúc không
khí, thánh trì còn vương trên người lập tức bốc hơi biến mất, Eli chạm
vào cánh tay thon dài, cuối cùng gật đầu hài lòng, sau mấy ngày liên
tiếp được thánh trì tẩy rửa, da dẻ Triêu Đăng như sữa như ngọc, mơ hồ
còn có cảm giác trong suốt, đứng dưới ánh nắng cực kì thánh khiết. Người trong giáo đình đều biết Thánh tử đời này dung tư quỷ mị, so với nhóm
Thánh tử tuấn tú đời trước khác một trời một vực, vẻ đẹp mang theo hủy
diệt này khiến người người thần hồn điên đảo, mỗi khi Triêu Đăng gặp
phải vị đầu não của giáo đình, vị đại ma đạo sư đều sẽ mỉm cười nói với
y.
“Thần sẽ vô cùng hài lòng ngài, bệ hạ thân ái.”
Ông đây cũng rất hài lòng chính mình.
Triêu Đăng mỉm cười đáp lại, sau khi chào hỏi liền rời khỏi tầm mắt đối phương.
Đêm đó có hơi khác với mọi đêm, hai Tinh Linh bị thương nặng được nhóm
Thánh kỵ sĩ mang về giáo đình, theo lời kể lại, bọn họ phát hiện Tinh
Linh nơi biên giới giữa rừng rậm và Biển Đen, trong đó một vị Tinh Linh
mặc dù tỉnh táo, nhưng vết thương vẫn còn chảy máu. Những năm gần đây
quan hệ giữa giáo đình và Thiên tộc, Tinh Linh luôn duy trì tốt đẹp, đặc biệt là sau khi Đại giáo chủ nhận ra vị vẫn còn tỉnh táo là người kế
thừa đời sau của Tinh Linh tộc, sau nhiều lần suy tư liền phái người đi
mời Triêu Đăng.
“Chữa thương?”
“Trên người ngài ấy trúng ma pháp bóng tối, lúc giải lời nguyền cần cội nguồn sức mạnh áp chế.”
Trưởng kỵ sĩ đến bảo tin giải thích.
“Hắn đẹp trai không?”
Đột nhiên Triêu Đăng hỏi.
“Rất đẹp ạ.” Mặc dù không hiểu dụng ý của Thánh tử, nhưng Trưởng kỵ sĩ vẫn
bổ sung: “Tinh Linh tộc đều nắm giữ mỹ mạo nữ thần Sinh Mệnh ban cho.”
“Được.” Triêu Đăng vươn mình xuống giường: “Đi đi đi.”
“…”
Không có hệ thống giúp đỡ xác định đối tượng công lược, y chỉ có thể dựa vào
suy đoán của mình, lúc trước Triêu Đăng nhắm thẳng mục tiêu vào Eli và
mấy ông thần trong miệng bọn họ, căn cứ theo quán tính những thế giới
trước, mảnh vỡ phải là một nam hài tử lớn lên vừa siêu cấp đẹp trai vừa
siêu cấp trâu bò, hiện tại có một người bị thương, lớn lên đẹp trai còn
trâu bò bày ở trước mắt, không quản thế nào… Đi check hàng cái rồi nói
tiếp?
Không đẹp trai lập tức bye bye.
Nhan cẩu, grừ grừ.
Thời điểm theo Trưởng kỵ sĩ đến nơi, đập vào tầm mắt là tóc bạc buông xõa
như nước của Tinh Linh, sau đó là gương mặt mỹ lệ phảng phất nhận hết
sủng ái của thiên thần, vì Tinh Linh kia không bị ma chú trúng phải nên y chỉ cần cứu trị vị trước mắt, Triêu Đăng ra hiệu Trưởng kỵ sĩ lui ra,
chờ khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Triêu Đăng cúi đầu,
liếm lên chếch cổ tái nhợt của đối phương.
Bên trên còn lưu lại
một đoạn chú ấn nguyền rủa giương nanh múa vúa, theo nước bọt người nọ,
ấn chú từ từ tan biến, khi Triêu Đăng liếm đến điểm ma chú cuối cùng,
đột nhiên đồng mâu xanh biếc của Tinh Linh mở ra.
“Ngươi là ai…?”
Âm thanh hắn có chút khàn khàn, nhưng cũng không khó nghe ra xúc cảm du
dương bên trong, Triêu Đăng lau sạch ấn chú nguyền rủa trên cổ, ngước
mắt đối diện với đôi xanh biếc long lanh.Thật xinh đẹp.
“Ta là Triêu Đăng.” Y nói, đứng dậy khỏi người đối phương: “Ngươi khỏe chưa?”
Tinh Linh nhàn nhạt gật đầu, không có ý muốn nói thêm, Triêu Đăng thấy vậy
cũng không dây dưa, làm một thủ thế, ra ngoài kêu ma đạo sư chờ bên
ngoài, ma đạo quang minh tiến vào dùng thuật chữa trị thượng cấp chữa
khỏi vết thương trên người Tinh Linh mà mắt thường có thể thấy, tựa hồ
vì mất nhiều sức lực, đang lúc trị liệu hắn rơi vào hôn mê, ma đạo sư đề nghị để Tinh Linh đi nghỉ ngơi trước, tất cả lui khỏi gian phòng.
“Khi ta và Hiyin vào Biển Đen không lâu liền gặp phải ác quỷ.” Tinh Linh đôi ngươi xanh biếc khoa tay múa chân: “Nó đúng là một đại ác quỷ, ác quỷ
cánh càng nhiều thì sức mạnh càng khủng bố, ác quỷ kia có tới ba đôi,
lại có tới sáu con!”
“Woa.”
Nướng lên ăn chắc ngon lắm, thêm chút cơm nữa đảm bảo hết sảy.
Thấy Thánh tử đẹp như tranh cảm khái, Tinh Linh tính cách vốn đã hoạt bát
càng thêm hăng hái: “Một mình Hiyin nhất định có thể bình yên rời khỏi,
ai kêu hắn mang theo ta đây, hết thức ăn nên… Tên ác quỷ kia rất lợi
hại, nó có thể sử dụng song hệ hắc ma pháp lôi và hỏa! Hơn nữa nó còn
biết nguyền rủa, bất quá hình như nó thích đùa bỡn ta và Hiyin hơn, lần
nào cũng ép chúng ta vào đường cùng, thiếu chút nữa Hiyin nổ tung rồi,
sau đó liền gặp nhóm kỵ sĩ của giáo đình…”
Biến thái nha.
Đánh một cái dấu, Đăng Đăng khá thích khiêu chiến biến thái, cái này cũng có thể.
“Nó đẹp trai không, con ác quỷ đó?”
“?” Tinh Linh sững sờ, cầm lấy lọn tóc nghiêm túc nhớ lại: “Nếu bình tĩnh
mà nhìn thì… Có chút soái, da dẻ trắng bệch trắng bệch, tóc đen mắt đỏ,
vóc dáng rất cao.”
“James.”
Tinh Linh tên James còn muốn
nói gì nữa, một âm thanh thanh lãnh ngắt lời hắn, Triêu Đăng và James
cùng nhau ngẩng đầu, gặp phải Tinh Linh mỹ lệ dung mạo tinh xảo đứng
cách đó không xa, da hắn trắng như ngà voi, đồng tử như chứa cả sức sống tràn trề mùa xuân, Hiyin mặc trường bào ám ngân đặc trưng của Tinh Linh tộc, hoa văn xanh biếc rườm rà đan dệt.
“Hiyin.”
Triêu Đăng phất phất tay.
“Bệ hạ.”
“Ngươi gọi ai đó?” Triêu Đăng cười híp mắt chỉ mặt mình: “Ta có tên mà.”
“…”
“Kêu một tiếng thôi ~” Thánh tử trẻ tuổi nhảy xuống bức tường mọc đầy hoa
tường vi: “Quen nhau năm ngày, ngươi còn chưa kêu tên của ta.”
Từ khi gặp được hai vị Tinh Linh bị thương đã qua năm ngày, đêm đó Triêu
Đăng cứu trị là người thừa kế đời kế tiếp của Tinh Linh tộc, tên Hiyin,
tính cách vô cùng lạnh nhạt, tựa hồ không có hứng thú với bất cứ thứ gì, nhưng James thì lại trái ngược hoàn toàn, Triêu Đăng rất hoài nghi đối
phương bị tăng động, mỗi lần gặp đều nói đủ thứ âm binh trên trời dưới
biển không ngừng không nghỉ.
Triêu Đăng thấy Hiyin do dự, không ngừng cố gắng: “Ta đã cứu ngươi, ngươi không gọi sau này ta sẽ thấy chết không cứu.”
“… Triêu Đăng.”
“Con trai ngoan.” Triêu Đăng cười híp mắt tiếp tục nói: “Con trai thật đẹp mắt.”
James sợ hãi nhìn về phía Hiyin, vẻ ngoài của Vương tử đúng là trời sinh mỹ
lệ, trong đám Tinh Linh vô cùng xuất chúng, nhưng Triêu Đăng lại dám nói như vậy… James chỉ lo Vương tử trực tiếp thủ tiêu Thánh tử, may mà
Hiyin chỉ nhíu mày, không hề có hành động nào khác.
Triêu Đăng thấy vậy, đôi ô mặc hơi cong.
Tiểu mỹ nhân Hiyin cấm dục như vậy, chắc chắn lên giường rất kích thích, hì hì.
Ban đêm Triêu Đăng ngủ rất mê man, thời điểm tỉnh giấc mí mắt như bị may
lại, trong mơ hồ nghe được âm thanh ôn nhu của Eli, Triêu Đăng trở mình, lấy chăn trùm lên.
“Bệ hạ, ngài nên dậy.”
Bất đắc dĩ thò
đầu ra khỏi chăn, may mà hôm nay cơ thể không có phản ứng, thiếu niên
trước mặt đã gọn gàng chỉnh tề, đôi ngươi xanh biếc sâu như đầm nước,
thấy Triêu Đăng nhìn mình chằm chằm, Eli không nhúc nhích, duy trì nụ
cười nhàn nhạt.
“Tiểu Eli, thần có dáng vẻ gì?”
Triêu Đăng thu lại tầm mắt, nhận lấy quần áo từ tay thiếu niên, người sau sững sờ, chợt cười nói: “Đại khái là dáng vẻ thần thánh nhất.”
“Thần thánh à…”
Eli hỏi như thuận miệng: “Mấy ngày gần đây bệ hạ rất thân với Vương tử Tinh Linh tộc?”
“Hả? Có sao.” Triêu Đăng vừa mặc áo lót vừa xoay đầu lại: “Chắc tại lâu quá không gặp ai, bất giác thân cận.”
“Bệ hạ rất cô đơn ư?”
Bỗng nhiên Triêu Đăng dừng động tác lại, hàng mi như cánh quạt khẽ chớp, y cười rộ lên, ung dung mở miệng.
“Có Tiểu Eli ở đây, không cô đơn nha.”
Y quan sát biểu tình của đối phương, khóe miệng câu ra độ cong quyến rũ, thừa dịp Eli ngây người, Triêu Đăng nói tiếp.
“Nếu thần có hình dáng giống ngươi, bị cúng tế cũng không tồi.”
Nếu đã không biết ai là mảnh vỡ…
Vậy thì quất luôn một lượt đi, bị phát hiện chân đạp mấy thuyền đồng thời xoát luôn hận ý.
Quá thông minh, Triêu Đăng.