Edit: Hyukie Lee
Sau khi thi xong được quyền tự do lựa chỗ ngồi dựa theo thành tích, ai có điểm cao nhất thì được ưu tiên, đương nhiên Sở Trì Dự đứng thứ nhất còn Triêu Đăng thì miễn cưỡng tới hạng 30, lớp A tổng cộng có 45 người, đợi đến khi y đặt đít xuống ghế thì phòng học cũng ổn định, Sở Trì Dự vẫn ngồi ở bàn hai kế cửa sổ, cách Triêu Đăng tận một cái đường đi, chờ tới giờ ra chơi bạn cùng bàn hắn không có ở đây, Triêu Đăng kêu tên Sở Trì Dự.
Sớm đã đoán được nên hắn quay đầu lại.
“Cậu có thể kêu hắn đổi với tôi được không?”
Tựa hồ người bắt chuyện cũng nhận ra mình cố tình gây sự, ngượng ngùng cười cười. Trong ấn tượng của Sở Trì Dự, Triêu Đăng là một người rất thích cười, mặc kệ là từ chối hay nhờ vả người ta thì trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
“Hả?”
“Nếu phiền thì thôi.” Y đáp như đúng rồi, sau đó thấy Sở Trì Dự không có phản ứng gì, thầm nói: “Không đổi thiệt hả?”
“Tiết sau đi.”
“Có thật không!” Triêu Đăng hưng phấn nhìn hắn, không giấu được sự vui mừng trên gương mặt: “Sau khi chuyển chỗ tôi sẽ không làm phiền cậu học, lên lớp cũng không nói chuyện với cậu.”
“Ừ.”
“Sở Trì Dự.”
Vô duyên vô cớ bị kêu tên, chờ Sở Trì Dự quay đầu lại Triêu Đăng không hề keo kiệt cười một cái thật sâu, híp mắt nói: “Không có gì, kêu chơi thôi.”
Hương hoa ngào ngạt lẫn vào gió xuân tươi mát, mấy đám mây đứng im phảng phất như chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến, sương mù lượn lờ bên đóa hoa anh đào như một cuộn phim đẹp đẽ, cuộc sống đầy lãng mạn mà thực tế.
Từ đây tới bữa tiệc của trường vẫn còn một khoảng thời gian, bạn gái Phù Nguyệt luống cuống tay chân chuẩn bị trang phục diễn, đại mỹ nữ là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, từ xưa đến giờ luôn chu toàn mọi thứ, Phù Nguyệt liên lạc với bên chuyên cho thuê đồ để diễn sân khấu nên nên giá cả mắc hơn quần áo quần áo cho thuê bình thường, bất quá học sinh trong trường này toàn mấy nhà có điều kiện nên đồ tốt, diễn có hiệu quả là ok hết.
Bối cảnh của [Ám sát Harold West] là thời trung cổ nước Ba Tư, trong một đóng đồ cổ trang Trung Quốc chắp vá lung tung tìm được quần áo phù hợp với vở kịch tiêu không ít thời gian của Phù Nguyệt, nhưng khi cô nhìn thấy Triêu Đăng khoát lên bộ trang phục có chút không quen mà phất phất tay áo, trong phút chốc, tất cả cực khổ đều biến thành tro bụi.
Mẹ nó, rất đáng giá.
Nội tâm Phù Nguyệt điên cuồng lăn lộn, quả nhiên đế vương độc ác có mỹ mạo trong truyền thuyết phải để người như Triêu Đăng diễn nha. Trang phục thêu hoa văn bạch sắc xa hoa quý giá, trên đầu mang vương miện được làm bằng kim loại tỉ mỉ phức tạp, mười ngón tay tái nhợt đeo đầy bảo thạch, không thể phân biệt đâu là mỹ đâu là ác.
Lúc nhìn thấy Sở Trì Dự mặc trang phục kị sĩ đi tới, Phù Nguyệt cảm thấy cuộc đời này đã không còn gì đáng tiếc nữa.
Mặc đồ diễn tập thêm một lần nữa, trí nhớ Sở Trì Dự rất tốt, hầu như đã nhớ hết toàn bộ lời thoại, trâu bò hơn nữa là hắn còn thuận tiện nhớ luôn lời thoại của Triêu Đăng, mỗi khi Triêu Đăng quên từ hoặc nói sai, Sở Trì Dự đều nhàn nhạt nhắc nhở, có vẻ hoa khôi rất thích điều này, từ đầu tới đuôi ánh mắt rất dịu dàng.
“Tối nay rảnh không?”
Triêu Đăng và Sở Trì Dự cùng nhau thay trang phục trả lại Phù Nguyệt, trên đường về, người trước như thuận miệng hỏi người sau.
“Có việc gì?”
“Nếu cậu rảnh thì có.” Bốn ngày trước Sở Trì Dự đã trao đổi số điện thoại với Triêu Đăng: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Sao không nói bây giờ luôn đi?”
“Tôi có chứng sợ giao tiếp.” Tầm mắt đối phương đầy nực cười nhìn qua đây, Triêu Đăng mặt không biến sắc tiếp tục nói láo: “Cho nên, đêm nay cậu rảnh không?”
Cậu sẽ rảnh.
Bởi vì cậu đã lên hai sao.
Không người nào có thể chống lại mị lực của Triêu Đăng, hì hì hì hì.
Thời gian chậm chạp trôi đến 23h, lặng yên như tờ, trong thời đại tất đất tất vàng như hiện nay mà đoạn đường này tràn lan các loại biệt thự rộng lớn quy mô cho thấy hai mươi năm trước nơi này là khu giành riêng cho nhà giàu, là chân chân chính chính giàu, không phải những nhà giàu mới nổi gần đây mà là quyền quý từ trong gốc gác. Quản gia đứng ngoài gõ cửa nhắc nhở đã trễ rồi, Sở Trì Dự lười biếng đáp lại, lúc thường cỡ 22h làm xong bài tập là nằm xuống nghỉ ngơi liền, ngày hôm nay vì chờ tin của người nào đó mà buồn bực ngồi đợi tới hơn 23h.
Sẽ là cái gì đây?
Hắn chỉ là tên thiếu niên 17 tuổi, thường ngày biểu hiện trưởng thành là vậy nhưng thực chất cũng là tên nhóc mới lớn, trong quá khứ hắn chưa từng gặp được người nào như Triêu Đăng, dù có suy đoán mơ hồ nhưng vẫn không kìm được hiếu kì.
[Ngủ chưa?]
Sở Trì Dự nhắn tin trả lời.
[Chưa.]
[Làm bài tập xong chưa?]
[Mới vừa làm xong.]
Hắn lại nói dối rồi, nhưng Sở Trì Dự không muốn cho đối phương biết mình không có chuyện gì làm ngồi đợi một tiếng đồng hồ.
[Ngày mai rảnh không?]
Hắn vừa định trả lời, bên kia lại gửi thêm một tin nữa.
[Tôi thích cậu.]
Ba chữ này như một loại ma lực nào đó giam cầm hắn, dù đã từng có bạn gái, được tỏ tình nhiều vô số kể nhưng Sở Trì Dự vẫn như trước cảm thấy đáy lòng dậy sóng, tình cảm mãnh liệt ùa đến.
Hắn chần chờ chốc lát rồi mới ấn bàn phím, đáp: “Xin lỗi.”
Triêu Đăng đang ở một nơi khác nhìn hai chữ này, thoáng thất vọng rồi ném điện thoại sang bên.
[Không ai có thể chống lại mị lực của Triêu Đăng?]
[Đúng vậy, giống như ông luôn cảm thấy có người nào đó luôn dòm ngó nhất cử nhất động của ông, thỏa mãn dục vọng không ai biết của hắn.]
[À.]
Hệ thống à một tiếng cực kì trào phúng, khiến Triêu Đăng có chút ngượng ngùng.
[Hắn đã thích ông rồi.] Người nào đó giả vờ một bộ cao thủ tình trường, nói: [Chỉ là chính hắn còn chưa biết, nhưng ông có biện pháp tốt hơn, cứ ám chỉ một thời gian, chờ hắn chủ động thừa nhận.]
[Phải không đó.]
[Đó là biện pháp tốt nhất rồi, không, là nhanh nhất.] Y cợt nhả: [Hiệu suất đứng đầu, ông đây muốn chứng minh cho mi thấy mi không tìm nhầm người.]
[Thời gian quá dài sẽ không tốt với cả hai.]
Năng lực khống chế của y ngày càng suy yếu, người điên y gặp phải càng ngày càng nhiều, rời khỏi nguyên chủ thời gian dài cũng không được, chung quy thế giới này là do mảnh vỡ tạo nên, hắn lật thuyền thì thế giới cũng lật theo thôi.
[Tuân chỉ.]
Không khí buổi sáng trong lành mát rượi, cơn mưa xuân đêm qua đã tạnh để lại cảnh tượng tàn tạ, làn gió thổi qua làm giọt nước mưa rơi xuống, tạo nên tiếng vang thanh thúy, lúc Triêu Đăng bước vào lớp học phát hiện ông nội nhỏ ngồi cách một dãy bàn cũng đã tới, y hướng Sở Trì Dự cười cười: “Chào.”
“Chào.”
Sở Trì Dự biểu cảm không rõ nhìn y một chút.
“Ê, bài tập?” Nhận lấy sách luyện tập đối phương đưa qua, Triêu Đăng ngồi xuống lấy bút viết ra: “Cảm ơn.”
Nguyên ngày cả hai đều không nói câu nào, mặc dù như thế nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt của đối phương luôn trộm nhìn, sau khi đã xác định, Triêu Đăng hài lòng cười thầm.
Rất sảng khoái.
Tiết thể dục buổi chiều, theo thường lệ một nhóm lại rủ Sở Trì Dự chơi bóng, nam sinh đi tới phòng dụng cụ lấy bóng, kết bè kết lũ mà đi, vốn dĩ Triêu Đăng cũng nên phí thời gian đi theo bọn họ nhưng bất ngờ là thầy dạy Anh kêu y lên văn phòng một chuyến nên đành phải tách ra.
Sau khi đi vào y mới phát hiện, vốn dĩ văn phòng nên có ít nhất ba, bốn người ngồi mà giờ chỉ có một người, đó là nam giáo viên họ Cố, đẹp trai trẻ tuổi, rất được học sinh nữ lẫn đồng nghiệp quý mến, bất quá mới chừng 20 mà đã được dạy trong trung học Thất, được phân môn qua lớp A của Sở Trì Dự thì cũng nhìn ra dính líu quan hệ không ít. Thấy y bước vào, trên mặt thầy dạy Anh xẹt qua một tia dữ tợn.
“Triêu Đăng tới rồi.” Thầy Cố bắt chuyện: “Lại đây ngồi nè.”
Y đi về phía trước mấy bước đột nhiên nhìn thấy tay nam nhân kia đang cầm một cái gì đó, trong đầu lóe lên một cái, Triêu Đăng bất động thanh sắc: “Thầy Cố có chuyện gì không?”
“Có, có chuyện rất lớn.” Sắc mặt nam nhân ngày càng quái dị, gắt gao nhìn y chằm chằm, gấp gáp kéo ngăn tủ lấy ra một con dao găm: “Triêu Đăng, tại sao lại không tiếp nhận lễ vật của thầy? Ngày đó em ném nó vào thùng rác, thầy tìm rất lâu mới thấy, thật khiến người ta đau lòng.”
[Giá trị yêu thương: 3,5 sao]
[Giá trị thù hận: 5 sao]
Là cái đầu người kia.
Tay hắn có vết thương, Sở Trì Dự nói cái thứ được bôi bôi trét trét trên đầu người là máu đọng lại.
“Vì nó không đẹp.”
Y cười cười đầy hờ hững, thừa dịp đối phương vẫn còn mê muội ngắm nhìn chính mình, quay đầu chạy về phía cửa.
Mẹ nó, đồ biến thái.
Tại sao lại không phát hiện người mỗi ngày lên lớp dạy mình là loại yêu ma quỷ quái như vậy chứ.
“Đúng vậy… Ha…” Nam nhân bị bỏ lại mê luyến ngắm nhìn bóng lưng y,cầm dao găm quơ lung tung, bước ra khỏi phòng dùng tốc độ nhanh nhất truy đuổi: “Không đẹp bằng em….. Ha ha ha ha ha!…. Vậy em cho tôi đầu của em đi…. Giết em! Triêu Đăng, Triêu Đăng, chết đi, ngoan ngoãn chết đi…..!”
Á đù, chạy theo kiểu gì mà nhanh dữ.
Tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, mỗi lần quẹo thang lầu đều có thể nhìn thấy gương mặt điên cuồng của nam nhân kia, còn như vậy không chừng bị giết thiệt đó trời, làm gì đây.
Y dừng lại, sau đó tăng nhanh tốc độ chạy hướng qua sân thể dục, trời mới vừa mưa xong nên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, có thể bọn Sở Trì Dự vẫn còn chơi bóng, nam nhân đuổi theo phía sau kiệt lực gào thét, sân thể dục rộng rãi cũng gần tới rồi.
Có người chú ý tới hai người đuổi bắt kì dị, giờ khắc này Triêu Đăng hi vọng có ai nhảy ra cản thầy dạy Anh, vì thế y tăng nhanh bước chân, người phía sau thấy thế cũng tức giận dốc hết toàn lực muốn bắt được y. Triêu Đăng dùng sức đạp bay cửa sân thể dục, a may quá bọn họ vẫn còn đang chơi bóng rổ, thiếu niên cao dong dỏng vừa nhận được bóng từ đồng đội chuyền tới.
“Sở Trì Dự!”
Hắn quay đầu, nhìn thấy người kia đang xông tới đầy lo sợ.
“Cứu tôi!”
Con ngươi như đầm sâu trở nên lạnh lẽo, cánh tay thon dài rắn chắc của thiếu niên đoạt lấy trái bóng, không chút do dự nhắm ngay người phía sau Triêu Đăng ném tới, bóng bay một đường trên không tuyệt đẹp, chuẩn xác không sai sót đập trúng cái bản mặt dữ tợn của nam nhân kia.
“Sở thiếu ba điểm nha.”
Người bên cạnh không chú ý chuyện đang xảy ra, thật lòng than thở kĩ thuật ném bóng của hắn. Theo quán tính tốc độ của Triêu Đăng không ngừng lại được nên trực tiếp đâm sầm vào người Sở Trì Dự, thiếu niên thấy không thích hợp cứng đờ, lại theo bản năng của người bảo vệ kéo y vào lồng ngực của mình.
“Triêu Đăng —!!!”
Nam nhân bị bóng rổ đập trúng lảo đảo đứng lên, dao găm lấp lóe trong tay bại lộ rõ ràng, kẻ ngu đến mấy cũng nhìn ra chân tướng, thấy hắn định đi tới chỗ Sở Trì Dự lập tức có nam sinh chạy ra chặn lại, không hề có tình thầy trò. Dựa theo thân phận của Sở Trì Dự, nếu hắn bị thương thì chắc những người ngồi ở đây cũng không có kết quả tốt.
Không đợi đám học sinh nhiệt huyết cuồn cuộn ra tay, bảo vệ đang chạy tới đã đoạt lấy dao găm của nam nhân, đá một phát khiến gã ngã nhào xuống đất, gã gào thét đầy tức giận, hai mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Triêu Đăng đang được Sở Trì Dự ôm trong ngực.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chắc là quá yêu tôi.” Châm dầu, nhất định phải duy trì biểu cảm thờ ơ trên mặt, không được tự tin, Sở tổng không thích kiểu này: “Người như vậy rất nhiều, đừng nói dáng vẻ, ngay cả tên tôi còn không nhớ nổi.”
Đối với ông đây bọn họ chẳng là cái thá gì, chỉ có mi mới đặc biệt nhất thôi, sướng chưa?
Khuôn mặt xinh đẹp vì sợ hãi mà hơi trắng bệch nhưng ánh mặt lại sáng rực lạ thường: “Nói thế nào đi nữa, tôi chỉ thích mình cậu thôi đó.”
Người ôm y hơi ngơ ngác, trong mắt Sở Trì Dự xẹt qua một chút do dự, dường như nhớ tới cái gì đột nhiên buông tay: “Cậu…”
[Giá trị yêu thương: 2,5 sao]
[Đã bảo là không ai có thể chống cự rồi mà —]
[Câm mồm.]
[Oa, càng ngày càng khó sống với thống ca.]
“Cảm ơn.” Đợi vài giây sau khi xác định hệ thống không thèm trả lời nữa, Triêu Đăng nói với Sở Trì Dự: “Nếu không có cậu giúp thì sẽ có phiền phức đó, muốn lấy thân báo đáp không?”
Thiếu niên luôn thanh lãnh mà giờ mặt mày lại có vẻ bất đắc dĩ.
“Đừng đùa.”
“Được rồi~” Triêu Đăng cười híp mắt: “Cái gì thì tùy cậu.”
Tiệc của trường đã sắp đến, mưa xuân rả rích triền miên rốt cuộc cũng có dấu hiệu dừng lại, trời cao thoáng đãng, thoáng chốc đã là lần cuối cùng hoa anh đào rơi xuống làn váy của nữ sinh, y và Sở Trì Dự vẫn duy trì quan hệ như trước, hiển nhiên là chưa phát sinh chuyện gì.
“Dự Dự!”
Triêu Đăng vô cùng phấn khởi bay về chỗ ngồi của mình, một giây sau lại kêu Sở Trì Dự đang giải đề. Mà Triêu Đăng không biết, người bạn thân trước đây của hắn dù gấp đến đâu cũng không quấy rầy lúc hắn đang giải đề, dù sao ai cũng không muốn nếm thử mùi vị đợi chính chủ làm bài xong mới quay qua nói chuyện. Nhưng thời điểm đối mặt với Triêu Đăng, hắn lại không cách nào để ánh mắt mong mỏi ấy chờ đợi mình, đơn giản dứt khoát dừng bút.
“Làm sao?”
“Phù Nguyệt nói lần này lớp đứng nhất có tiền thưởng, 3000 đồng, nếu như đoạt giải thì chúng ta đi chơi nha.”
“Được.”
“Đang làm bài hả?” Triêu Đăng nhìn về bàn của hắn: “Đúng rồi, cậu muốn thi trường nào?”
“Vẫn chưa biết, chắc là D đại hoặc L đại.”
“À.” Hiếm khi thấy Triêu Đăng suy tư: “Rất khó vô đó, bất quá với khả năng của cậu thì không thành vấn đề.”
“Cậu thì sao?”
“D đại hoặc L đại.” Không thèm để ý đến vẻ kinh ngạc của Sở Trì Dự, mặc dù Triêu Đăng đang cười nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, đặc biệt kiên định: “Dù khó khăn cỡ nào tôi cũng không bỏ cuộc, tương lai muốn đi cùng cậu.”
Ông là bạn đồng hành với mi trong tương lai, bí quá hóa liều, khoái ý ân cừu, trở thành người mà mi tâm tâm niệm niệm nhất.
Cho nên, mau tới đây yêu ông đi.
Màn đêm buông xuống, những vì sao lung linh tỏa sáng, sân khấu rộng lớn đã dựng xong, màn sân khấu bằng tơ lụa đỏ tươi lay động, buổi tiệc mà tất cả học sinh mong đợi rốt cuộc đã đến, bốn MC ra mở màn xong liền giới thiệu tiết mục thứ nhất:
“Đây là thời đại hoàn mỹ nhất nhưng cũng là thời đại thảm bại nhất, loan đao có thể chĩa vào chính nghĩa, máu tươi lẫn thơ ca đều có thể khơi dậy chiến ý tràn trề — xin mời lớp 12A mang đến cho chúng ta một vũ đài lịch sử, đó là chiến trường của quốc gia Ba Tư cổ, xuyên qua trung hồn của vị kỵ sĩ anh hùng, diễn lại [Ám sát Harold West]!”
Mẹ nó, bốc cháy luôn.
Triêu Đăng hứng thú dạt dào chờ đợi màn sân khấu kéo lên, khóe mắt liếc đến Sở Trì Dự vẫn nhàn nhạt, bên tai nghe thấy thanh âm Phù Nguyệt dẫn truyện rành mạch rõ ràng.
“Hậu thế đều biết đến truyền thuyết và ngâm du tiên, kẻ thống trị Ba Tư cổ đệ nhất đại quốc là vị quốc vương trẻ tuổi, mỹ mạo như thiếu nữ lại khát máu thành tính.”
“Vị anh hùng dũng cảm muốn thay đổi vận mệnh quốc gia, bước lên hành trình đi suốt bảy ngày bảy đêm, chiến đấu cùng với đế vương, cuối cùng ám sát thành công lại nhân từ, không đủ tàn nhẫn hạ sát trừng phạt y — “
“Hắn giam cầm đế vương trong tháp cao, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.”