Edit: Hyukie Lee
Ra khỏi cửa hàng may, sắc trời đã dần tối, ăn
bậy ăn bạ đồ ăn ven đường, Triêu Đăng lắc lư đi trước Việt Trường Ca.
Thấy tất cả mọi người đều đổ dồn về một hướng, Triêu Đăng có chút ngạc
nhiên quay lại dò hỏi.
“Những người này đi đâu thế?”
“Đảo hoa đào.”
Triêu Đăng a một tiếng, lúc này mới nhớ đến Thiên Tứ nổi tiếng nhất là đảo
hoa đào nằm giữa nước, diện tích không lớn lắm, khác với những đảo khác, căn cơ của đảo hoa đào không phải là đất mà là một bộ rễ khổng lồ sinh
trưởng đã vạn năm. Vì những cây đào trên đây lớn lên khác thường, tuổi
thọ của cây cũng cao hơn nhiều cây bình thường nên dân bản xứ tương
truyền rằng đây là nơi của thần tiên, lâu dần tin đồn truyền xa, hiện
nay nơi đây đã trở thành khu vực nổi tiếng nhất Thiên Tứ.
Triêu
Đăng rất thích thú nhìn hòn đảo được hoa đào vờn mây phía xa xa, Việt
Trường Ca nhẹ giọng thong thả hỏi: “Có muốn đến xem không?”
Không ngoài dự đoán, mỹ nhân áo đỏ lập tức gật đầu liên tục.
Lặng lẽ theo Việt Trường Ca xuôi dòng người đi đến đảo hoa đào, quần thể
kiến trúc tinh xảo nằm trên bộ rễ đào khổng lồ, từ xa nhìn tới phảng
phất chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến nhưng đến gần mới phát hiện quá
cao. Một bên đảo là không gian mông lung bởi hoa đăng lung linh trong
nước, trên đảo còn có quán rượu, tiệm quần áo lưu niệm,… các gian hàng
bày bán ven đường đầy rẫy. Hương hoa thanh u hòa theo cơn gió lượn lờ
khắp phố phường. Triêu Đăng đang vui vẻ bỗng có vị tu sĩ trẻ tuổi tuấn
dật cản đường y.
Người kia một thân tím đậm, đầu đội minh hoàng
lay động theo gió, một tay cầm lấy trượng gỗ được điêu khắc khéo léo
tinh xảo, gương mặt anh tuấn đầy mang theo ý cười khiến người sinh ra
hảo cảm. Không đợi Triêu Đăng mở miệng, nam tu chói lọi trước mặt cười
nói: “Vị đạo hữu này, ta thấy ngài tướng mạo quái lạ, mệnh số gắn với nợ đào hoa, lại mang theo đồ vật quái lạ. Thân nhân hay bằng hữu đều không còn trên đời. Bất kể là người ngài yêu hay người yêu ngài đều không có
kết cục tốt… Tại hạ nói như thế có đúng không?”
Triêu Đăng cũng
cười với hắn: “Tiên sinh quả thực rất lợi hại, ngoại trừ cái cuối đều
đúng.” Ánh mắt y như có như không xẹt qua Việt Trường Ca: “Ta không có
người yêu, không biết điều đó có đúng hay không?”
[Có sao không.]
[Không có.]
[Tiếc quá.]
Tu sĩ bói toán thấy y có ý như thế, từng bước dụ dỗ: “Vậy vị bằng hữu của công tử có muốn nghe tại hạ nói một chút không?”
“Cung chủ?”
“Ngươi nói đi.”
Việt Trường Ca ôn nhuận nói, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi ngươi ô mặc, nam tu
hỏi ngày tháng năm sinh của Triêu Đăng, nhìn qua đường chỉ tay, sau hồi
lâu nhíu mày mới chậm rãi nói.
“Mệnh số của công tử…” Hắn do dự
nửa ngày, liếc qua dung nhan diễm lệ quỷ mị trước mặt: “Người bị trời
cao chán ghét, đến chết cũng không thể cầu tiên hỏi thần.”
“…”
Thần sắc Triêu Đăng khẽ biến, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt bại lộ tâm tình y, Triêu Đăng e hèm ra hiệu đối phương tiếp tục.
“Ngài không thể thành tiên, không qua nổi mệnh kiếp, dù đọa ma cũng không thể lên chín cõi trời.” Tựa hồ lần đầu tiên gặp phải mệnh số thế này, nam
tu nói chuyện rất ấp úng: “Người bên cạnh ngài cũng bị ảnh hưởng, ngài
bị trời cao chán ghét nên những người dù có một chút quan hệ với ngài
cũng bị vạ lây.”
Triêu Đăng thấy hắn hình như còn lời muốn nói nên yên lặng đợi tu sĩ nói tiếp, người kia dằn vặt hồi lâu mới miễn cưỡng nói.
“Công tử ngài… Mệnh số của ngài cũng không phải hoàn toàn như thế, vận mệnh
đó đã trói buộc với linh hồn ngài, đời đời kiếp kiếp, không được chết tử tế.”
Trăng bạc hòa lẫn sông đèn, gió xuân se lạnh đùa quanh
không trung, nhảy múa trên tán đào hoa rực rỡ, cơn gió ngang qua, toàn
thế giới ngập tràn sắc hồng non mềm của cánh đào tơ.
Mỹ nhân hồng y vô tâm đứng bên bờ chọc chọc đèn hoa đăng, tóc đen thật dài tán loạn
sau lưng, mơ hồ có thể thấy được hai gò má trắng nõn. Việt Trường Ca mua đèn về nhìn thấy cảnh ấy, cung chủ Dạ Huyền cung gõ gõ đầu y như đối
với đứa nhỏ. Triêu Đăng quay đầu, đứng lên đòi lấy cái đèn hình vuông
trong tay đối phương.
“Có phiền não sao?”
Động tác của
Triêu Đăng hơi ngừng lại, chợt cười cười đầy dửng dưng: “Bọn bịp bợm
giang hồ mà ngài cũng tin à ha ha ha ha ha ngài thật —-“
Cảm nhận được xúc cảm ấm áp đột nhiên xuất hiện, Triêu Đăng hơi run, tu sĩ như
ánh trăng bạc ôn nhu, vuốt ve mí mắt người nọ, dịu dàng nói: “Đôi mắt em đang nói… Là ai cũng được, đến nói chuyện với ta đi… Em đang sầu não
sao?”
Người nọ cúi đầu né tránh tầm mắt hắn, thần sắc biến ảo khó lường, qua một lúc lâu, âm thanh bình tĩnh vang lên.
“Em quen rồi.”
Triêu Đăng ngóng theo lọn sóng cuộn đến bên chân rồi biến mất.
“Vừa bắt đầu đã biết, không thể thành tiên thì làm người xấu cũng không tồi… Thế nhưng, tựa hồ đến cả người xấu em cũng làm không được.” Dáng vẻ vừa nặng trĩu tâm sự lại đầy hờ hững, Việt Trường Ca vẫn chăm chú: “Chỉ là
không nghĩ tới là vĩnh viễn, đại mỹ nhân, sau này ngài thành tiên có thể xóa đi mệnh số của em không?”
“Được.”
[Giá trị yêu thương: 2 sao.]
“Được là được rồi… Tự tin vậy nhất định sẽ thành?” Dường như Triêu Đăng không quen không khí như vậy, không nhịn được mỉm cười: “Tin ngài đó, đừng
gạt em nha.”
“Không gạt em.”
“… Nè nè nè, thả hoa đăng đi.”
Vành tai nổi lên mạt hồng hồng đầy khả nghi, vơ lấy đèn trong tay Việt
Trường Ca, sau khi làm thủ ấn, bỗng dưng ngón tay tinh tế khựng lại giữa không trung, bàn tay vốn hướng về đèn cầy trong hoa đăng chậm rãi rụt
về, thấp giọng lí nhí: “Đèn không cháy…”
Hỏa linh căn bị phế,
người hủy bỏ toàn tu vi của y lại không ngại phiền phức đồng ý vì y mà
mua hoa đăng, đồng ý vì y mà xoay chuyển mệnh số. Tu sĩ tóc bạc cúi
người nắm chặt tay Triêu Đăng, linh năng ấm áp truyền qua da dẻ trắng
nõn, ngọn lửa đỏ hồng nho nhỏ xuất hiện nơi đầu ngón tay, đôi ô mặc của
Triêu Đăng hơi híp.
Hoa đăng được phủ vải the ánh lên lửa đỏ,
Việt Trường Ca nắm tay Triêu Đăng thả đèn xuống sông, không biết tự lúc
nào, cả người y được lồng ngực đối phương bao phủ, mãi khi hoa đăng đã
trôi xa mé bờ, Việt Trường Ca mới buông tay y ra.
Màn đêm buông
xuống, dòng người trên đảo hoa đào không giảm bớt mà còn tăng thêm. Nơi
nào Triêu Đăng hiện diện là y như rằng nơi đó náo nhiệt nhất, tính tình
Việt Trường Ca ưa yên tĩnh cũng không quen chen lấn trong biển người.
Sau một hồi bị rừng người đẩy đưa, ma tu áo đỏ đã chẳng biết đi đâu,
theo lý thuyết, vóc người lẫn dung nhan của y đều thuộc diện cao cấp bắt mắt nhất, nhưng nhìn bốn phương tám hướng cũng không thấy được hình
bóng người nọ. Việt Trường Ca suy nghĩ rồi điều động linh năng, thông
qua sợi linh thức mỏng manh đã bám vào Triêu Đăng lúc trước tìm được
tung tích của y.
Nhận ra linh thức đã đi quá mười dặm nhưng vẫn
còn đang di chuyển, tròng mắt duyên sắc trở nên rét lạnh, tu sĩ tựa
trăng bạc cô độc nhẹ giọng cười khẽ.
Triêu Đăng không có linh căn nên căn bản không thể nào di chuyển tức thời khoảng cách dài như thế,
huống hồ… Hắn cũng không cho rằng người nọ muốn rời khỏi.
“Ngươi muốn làm gì?”
Triêu Đăng ngẩng đầu nhìn nam tu bắt y đến cạnh vách núi làm tù binh, đối
phương mặc đạo phục của Vạn Linh tông, người kia cầm kiếm phong nhắm
thẳng vào tim y, lời nói chứa đầy điên cuồng rồ dại.
“Ngươi nhảy xuống.” Tựa hồ gã lại mơ tưởng đến viễn cảnh đẹp đẽ nào đó: “Ta nhảy cùng ngươi.”
“Muốn tuẫn tình à?” Triêu Đăng đáp lại: “Ta đồng ý, nhưng ngươi phải trả lời
ta ba câu hỏi.” Không đợi đối phương mở miệng, Triêu Đăng cười nói: “Làm sao ngươi biết ta ở đây?”
“… Đi theo, theo dõi, tất cả mọi người đều biết ngươi và cung chủ Dạ Huyền cung ở cùng nhau.”
“Hiểu rồi ~” Triêu Đăng dừng một chút: “Câu hỏi thứ hai, trừ ngươi ra còn ai theo ta nữa?”
“Rất nhiều… Ngươi không còn linh căn… Bọn họ đều đi theo ngươi… Thế nhưng ta là người mạnh nhất… Ngươi chỉ có thể cùng ta…”
“Câu cuối cùng.” Triêu Đăng ngắt lời gã, tiếng nói ngọt ngào hòa vào trong gió: “Ngươi muốn chết kiểu gì?”
Kiếm khí mênh mông như lưỡi dao sắc bén hình thành quanh thân, nhận ra nam
tu muốn đẩy mình xuống vực, Triêu Đăng vội vàng nắm chặt rễ đào bên
cạnh. Sau khi phế bỏ linh căn y còn yếu hơn người bình thường, móng tay
vì dùng lực quá mạnh mà sứt ra, ngón tay bị rách vẫn gắt gao nắm chặt
gốc đào. Trong nháy mắt, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh ấm áp kéo y
lên, nhìn thấy nam tử dịu dàng hiền hậu bên cạnh, Triêu Đăng thở phào
nhẹ nhõm.
“Chậm chút nữa là em tuẫn tình với hắn thiệt đó.” Triêu Đăng quơ đôi tay máu me đầm đìa trước mặt Việt Trường Ca: “Đau.”
Dòng nước mềm mại rót lên ngón tay, xương cốt đứt rời và móng tay từ từ khôi phục. Nam tu phía xa dần dần sợ hãi nhìn sương trắng dày đặc trên đỉnh
đầu, người trong giới tu chân đều biết nước do cung chủ Dạ Huyền cung
ngưng mạch có dị tượng, người nắm giữ loại sức mạnh cường hãn này được
cả thế giới tôn làm thiên tài. Nam tu bị vây trong làn sương trắng,
tiếng thét thảm thiết sởn tóc gáy bị bóp tắt, sương trắng dày nặng nổi
lên huyết sắc, Việt Trường Ca nhẹ nhàng nâng tay che đi tầm nhìn của
Triêu Đăng.
“Đừng nhìn.”
“Đại mỹ nhân… Ngài, ngài giết người?”
“Em muốn mạng của hắn.” Khi sương trắng tản đi, ngay cả hài cốt cũng không
còn lưu lại. Việt Trường Ca nhìn gương mặt nhỏ lấm lem tro bụi, bật lên
tiếng cười yếu ớt: “Đương nhiên ta sẽ giết người, em coi ta là người thế nào?”
“Lãnh tụ chính đạo…?”
Người kia vén lại mái tóc dài của y, ung dung lau đi vết bẩn và vết máu.
“Ta vốn là như thế. Mà vị trí này cũng không phải người hiền lành có thể
ngồi.” Nước lạnh chứa dị tượng chậm rãi biến mất, Việt Trường Ca nói
tiếp: “Ta sẽ giết người, cũng sẽ tính kế, đồng thời, ta cũng có thứ ta
khao khát, có người yêu thích, cũng có dục vọng.”
Chờ chút! Anh
trai anh trai à! Ngài không cảm thấy nhân vật xuất trần như thần tiên
giáng thế như ngài thốt lên mấy câu này… Rất mẹ nó có cảm giác à.
“Đã rất lâu rồi ta đã không dùng đến dị tượng này.” Hắn nói, âm thanh như
tiến vào bên trong đôi ô mặc: “Không chuyện gì có thể ảnh hưởng đến ta,
mãi đến lúc nãy.”
“Ngài…”
[Giá trị yêu thương: 3 sao.]
“Bởi vì em không có cảm giác.” Việt Trường Ca nhẹ giọng nỉ non: “Quá mỹ lệ
chính là tội lỗi, âm thanh yêu mỹ lưu tình xung quanh cũng thế…” Bàn tay vuốt ve sườn mặt Triêu Đăng, áp sát đối phương: “Nói không chừng em đã
chọc phải người không nên chọc.”
Triêu Đăng há miệng, đôi môi mềm mại đóng đóng mở mở, nửa ngày vẫn không nói nên lời, dáng vẻ kinh hoảng lại khiến người ta liên tưởng đến loại động vật nhỏ đáng thương nào đó, thấy y như vậy, Việt Trường Ca than thở: “Đã bao giờ hận ta phế tu vi
của em chưa?”
Triêu Đăng không lên tiếng, người đối diện dừng lại chốc lát: “Em có muốn lấy lại tu vi không?”
“… Ừ.”
Lấy đồ của người khác thì phải trả lại nha, Việt cung chủ.
Nếu Việt Trường Ca chịu tái tạo linh căn cho y, khi đó hẳn là giá trị yêu
thương sẽ tăng rất cao. Bây giờ mới ba sao mà đối phương đã đề cập đến
vấn đề này, nếu như tái tạo linh căn thật thì chứng tỏ hắn thật lòng
thật dạ thích mình. Lấy linh căn xong bỏ chạy, dù là người hà tư nguyệt
vận cỡ nào thì cũng đi vào tuyệt lộ.
Huống hồ đại mỹ nhân là dối
trá nữa, trời mới biết nội tâm xấu xa của hắn nghĩ gì, nói chung là rất
tuyệt, kế hoạch này quả thực là mười phân vẹn mười!
Hai người rơi vào trầm mặc, bỗng nhiên Triêu Đăng dùng âm thanh nho nhỏ cất tiếng: “Lúc mới bắt đầu… Có ghét ngài một chút.”
Hoa đăng trên mặt sông lung linh đầy màu sắc, có cánh hoa hữu ý vô tình rơi phải, tiếng vang đốt cháy đóa hoa dạt dào xuân ý, bên trên mặt sông,
pháo hoa bung xòe rực rỡ một trời. Đi dạo cùng Việt Trường Ca thêm một
vòng rồi trở về, Triêu Đăng đi phía trước rất nhanh bị chữ vàng trên mộc bài thu hút sự chú ý.
[Bảo vật không dễ cầu, người yêu không dễ được.]
[Đã một tháng rồi con không mua váy mới, hy vọng sư tôn có thể cười với con một cái.]
[Mãi mãi, yêu em.]
…
…
A, có trò chơi mới kìa.
Khắp nơi đều được bao phủ bởi những tấm gỗ đỏ tươi rực rỡ, cứ cách mấy cây
đào là có một gian hàng bán gỗ khắc chữ. Nhìn ra xa là có thể thấy được
những tấm gỗ nhỏ được treo ngay ngắn trên sạp, Triêu Đăng đi về gian gần nhất, hỏi thăm cô gái bán hàng.
“Chắc công tử đây lần đầu đến đảo hoa đào có phải không?”
Thấy Triêu Đăng gật đầu, cô gái cười nói: “Đảo hoa đào được xem là nơi gửi
gắm tình cảm cũng bởi vì thường xuyên có những cặp tình nhân viết những
lời yêu đương trên vân trang, nghe đâu chỉ cần để ở bất kì nơi nào của
đảo thì tình yêu trường tồn, ân ái thủy chung.”
“Vân trang?”
“Chính là cái này.” Cô gái chỉ vào tấm gỗ nhỏ đang treo trước mặt: “Vân trang
là bảng hiệu của Thủy Văn lăng, trên thế gian chỉ có nơi này sản xuất,
ngoại trừ màu sắc đẹp như ráng mây chiều thì cũng vì thanh danh của
truyền thuyết truyền xa, ngày xưa có vị thần tiên vì che chở muôn dân đã để máu lại bên trong vân trang, từ đó yêu ma quỷ quái không dám tới
gần, mọi người tin rằng nó có tác dụng trừ tà.”
“À, chỉ viết cho người yêu thôi hả?”
Nghe cô đáp vâng, Triêu Đăng cười cười: “Lấy một cái đi.”
Gỗ vân trang được cẩn hoa đào hoặc cành tùng, có hoa văn đơn giản cũng có
hoa văn rườm rà phức tạp đặc thù của hoa mai. Triêu Đăng chọn loại vân
trang bình thường nhất, cô gái đưa cho y một đĩa mực nhỏ và một cây bút
nhỏ.
Triêu Đăng lấy bút từ tay cô, nháy mắt da thịt chạm nhau
người kia hơi khựng lại. Vì chưa quen viết bằng bút lông nên Triêu Đăng
viết rất chậm, nét bút mềm mỏng nhưng thẳng tắp, cô gái cũng không giục, chỉ tình cờ liếc nhìn một cái.
Khi viết xong, đối phương nghiêng người nhìn nhìn.
[Mây mờ trăng tỏ nơi lầu các, dạ huyền tiền kiếp đã nhạt nhòa.]
“Công tử viết… Là Dạ Huyền cung?”
Ánh mắt cô gái do dự, tầm mắt xẹt qua tu sĩ tóc bạc mặc thanh y đứng chờ
bên cạnh. Nãy giờ cô vẫn cho rằng hai người là đạo lữ của nhau, công tử
xinh đẹp vô song viết ra câu thơ như thế.
“Đại mỹ nhân ~” Triêu Đăng lắc lắc vân trang với Việt Trường Ca đứng phía sau: “Khen em khen em.”
Việt Trường Ca đi đến, khi thấy rõ câu chữ y viết, tròng mắt duyên sắc xẹt qua từng tia u tối.
“Sao lại viết như thế?”
“Không phải ngài thích em sao, lời lúc trước em nghe đều hiểu.” Triêu Đăng cợt nhả: “Cho ngài một cơ hội đó, khen em đi.”
Khóe môi cong lên nụ cười uốn lượn, trăng bạc soi rọi tóc đen, áo quần đỏ
chói, da dẻ tựa tuyết, như một loại thuốc phiện khiến người điên đảo.