Edit: Hyukie Lee
Kể từ ngày bị ôm lên giường đến nay cơ hồ Triêu Đăng không hề bước chân xuống đất.
Tinh lực của người tu đạo tất nhiên là khác hẳn người bình thường, linh căn
của Triêu Đăng đã bị phế sạch sẽ, so với người bình thường còn yếu hơn
vài phần. Cứ thế bị Việt Trường Ca thương yêu mặc kệ ngày đêm, nếu không phải đối phương dùng linh tuyền linh dược tẩm bổ, chắc chắn y đã tàn
phế trên giường.
Hơi nhúc nhích thân thể liền khó chịu, chỉ cần
Triêu Đăng tỉnh lại là sẽ bị người đè lên. Dù được hệ thống ban cho giá
trị hận ý, đau đớn được thay bằng sung sướng nhưng cứ tiếp tục như thế
thì y không chịu nổi.
Nhiệm vụ sẽ ra sao, những mảnh vỡ khác có cứu được hay không.
Quan trọng nhất là… Hiện tại vòng tới vòng lui mà giá trị thù hận chỉ có nửa sao à hu hu hu hu, bực ghê.
“Việt cung chủ…” Triêu Đăng cố nén hưởng thụ sảng khoái, đối diện với đôi
duyên sắc. Gắn bó thân mật, đầu lưỡi đỏ tươi và hàm răng trắng bóng lộ
ra màu sắc tươi đẹp: “Thật không ngờ… Ha… Ngài lớn lên như thần tiên,
sao trên giường lại vô sỉ như vậy… Em thật sự… Sắp bị ngài giết chết…”
Việt Trường Ca mân mê vành tai ướt át, phát ra tiếng cười trầm thấp.”
“Em có biết ngày ấy ở tiệm may Thiên Tứ, khi nhìn em mặc hồng y, ta đã nghĩ điều gì không?”
Triêu Đăng thốt lên: “Người tình trong mộng?”
“Đúng một phần.” Việt Trường Ca không phủ nhận, một tay vuốt ve đôi mắt y, ý
cười trong âm thanh càng ngày càng đậm: “Lúc đó ta nghĩ, rõ ràng đứa nhỏ này chẳng làm gì cả, nhưng…”
Sao lại cute moe moe quá chừng?
“Sao lại lẳng lơ đến thế.”
Hệ thống không kìm được cười nhạo một tiếng, Triêu Đăng biến sắc.
“Không chỉ làn da, cánh môi, âm thanh câu người đến đòi mạng… Mà ngay cả đôi
mắt của em.” Cung chủ Dạ Huyền cung thổ tức như lan, lời nói ra khiến
người đỏ mặt xấu hổ. Đầu lưỡi cẩn thận hôn lên đôi mắt Triêu Đăng, ma tu trẻ tuổi bị hắn làm thoải mái đến lúng túng: “Đôi mắt chứa đầy sức sống ái tình, vô cùng lẳng lơ.”
“…”
Nghe hắn nói như thế này rất! Có! Cảm! Giác! Đó!
Nhiệm vụ là cái gì! Giá trị thù hận còn thiếu là cái gì… Tóm lại lăn giường
thêm một hiệp nữa rồi nói tiếp, quả nhiên con người không thể sống thiếu tình dục mà!
“Có vẻ như em lại có phản ứng.” Việt Trường Ca ôn
nhu vỗ về chỗ đó của Triêu Đăng, giai điệu vạn phần yêu thương: “Cứ vậy
nuôi em lớn lên, sau này không có nam nhân sẽ chết.”
“…”
Bậy bạ hết sức, mỹ nữ Phù Nguyệt ngực bự chân dài xinh đẹp tuyệt trần rất được Đăng Đăng yêu thích đó.
Việt Trường Ca thấy y không đáp, nhẹ giọng cười cười, mặc cho nói ra những
lời dâm dục như thế, làm những chuyện ác độc như thế nhưng hắn vẫn trong sáng chính trực như minh nguyệt: “Có điều, Tiểu Đăng chỉ có thể tìm ta, ta sẽ sủng ái yêu thương em, ha?”
Người dưới thân bị làm đến
sống không bằng chết, mất năng lực trả lời. Con ngươi đen huyền ngày ấy
tràn trề sức sống giờ khắc này đậm mùi ái dục. Quả thật đúng như hắn
nói, liễm diễm chứa đầy ái tình, thân thể trắng nõn được tơ lụa thượng
đẳng bao bọc, ma tu như đóa hoa mỹ lệ, dưới sự hướng dẫn của hắn phô bày ra tư thái lộng lẫy kiều mị nhất.
Mãi đến khi Việt Trường Ca
chịu cho người ra khỏi tẩm cung, kể từ ngày mỹ nhân tóc đen mắt đen bị
ôm lên giường đã qua mấy tháng. Dường như chính y cũng không phát hiện,
nhất cử nhất động đều khác xa so với quá khứ, lúc nói chuyện ánh mắt đều vô tình tỏa ra nét quyến rũ, vì song tu, thân thể có chuyển biến tốt
nên da dẻ trắng mịn nay càng xinh đẹp ướt át, Vân Tịch đứng đối diện
không chịu nổi rên lên.
“Ngươi đừng nhìn nữa, ta chịu không nổi.” Hộ vệ trưởng nhịn không được lườm y một cái, ánh mắt chứa đầy sự đồng
tình: “Lớn lên sao lại thành bộ dạng này, cứ tiếp tục thế nữa ta chắc
chắn cung chủ sẽ không cho ngươi xuất cung.”
“Tại sao?” Triêu Đăng mặt đầy ngây thơ: “Ca ca ca ca đối với ta rất tốt mà ~”
“Đến bây giờ ngươi vẫn tưởng ngài ấy là “thần tiên” hả?” Qủa thực Vân Tịch
không biết nên nói người trước mặt này là ngốc hay là manh nữa. Thấy
Triêu Đăng gật đầu, hắn lườm thêm một cái nữa: “Ở chung thêm chút nữa
ngươi sẽ hiểu, ngươi bị cung chủ biến thành như vậy, nhất định ngài ấy
sẽ nhốt ngươi lại.” Dường như không muốn y đau lòng, Vân Tịch bổ sung:
“Bất quá, cung chủ rất yêu ngươi, ngươi không cần lo lắng.”
Ông đây chưa từng lo lắng chút nào hết.
Triêu Đăng lười biếng nhếch khóe môi, đào hoa héo tàn chỉ còn lại xác cây
tiêu điều, hương thơm dạt dào trên chín tầng mây quyện vào trong gió.
Mây mù quanh quẩn cung điện Dạ Huyền, vô bờ vô biên, thái dương cuối thu u ám, ánh lên sắc màu hỗn độn.
“Đại mỹ nhân ~”
Người đến
tự nhiên mở cửa ra, không ai dám ngăn cản. Thân ảnh hồng y tóc đen ở Dạ
Huyền cung nắm giữ quyền lực tối cao, bí tịch quý báu, linh đan điệu
dược và pháp bảo luyện khí đều dâng lên cho người nọ. Bước nhanh đến nam tử áo trắng, theo thói quen tựa lên bờ vai đối phương đầy ỷ lại.
“Sao?”
Việt Trường Ca vuốt ve tóc dài đen kịt của người trong lòng, khi hắn có ý
định muốn thay đổi thì tóc Triêu Đăng đã dài đến mắt cá nhân, nhưng
người nọ vẫn không buộc tóc gọn gàng mà vẫn xỏa tung tùy thích. Ma tu
trẻ tuổi trong lồng ngực bỗng ngẩng mặt lên: “Vân Tịch nói, sau này ngài sẽ không cho em xuất cung ư… Ngài đã làm gì em sao? Hắn nói ngài biến
em thành thế này.”
“Ta không hề làm bất cứ chuyện gì.” Đôi ngươi
duyên sắc của cung chủ Dạ Huyền cung khép hờ, hàng mi xám tro dung thành một mảnh: “Tiểu Đăng lớn rồi.” Hắn vừa nói vừa hôn Triêu Đăng: “Ngoan,
muốn xuất cung thì ta đi cùng em.”
Việt Trường Ca thấy y vẫn còn
nghi ngờ liền đẩy người ngã lên bàn dài đặt sách. Triêu Đăng rất nhanh
liền chìm vào biển tình, dường như đã quên hết những nghi vấn lúc nãy.
Tiếng kêu mềm mại, cả người ướt át, hoàn toàn bị tu sĩ tóc bạc chinh
phục đến tận cùng. Triêu Đăng thút tha thút thít tùy ý người kia làm
xằng làm bậy trên người mình, đôi ô mặc hơi lóe vẻ khác lạ.
Quả thật… Dối trá rất khủng bố.
Vô thanh vô thức đã khống chế được sinh hoạt hằng ngày của y, ngay cả ăn,
mặc cũng đều xuất phát từ sở thích đối phương. Tóc dài không cho cắt, da dẻ vì lâu ngày ngâm trong linh tuyền nên càng ngày càng trắng mịn, thân thể cũng bị hắn làm đến quen thuộc. Dường như người kia rất thích hầu
hạ, ngoại trừ những lúc thay hắn bôi dược vật thì khoảng thời gian bị
giam lỏng trong tẩm cung, Việt Trường Ca rất ít khi cho Triêu Đăng xuống đất, muốn đi đâu cũng được đối phương ôm ấp.
Nếu như thật sự ở cùng hắn mãi mãi, sẽ biến thành hình dáng gì đây?
Dù biết những hành vi chà đạp tàn ác này đều xuất phát từ yêu thương
nhưng… Nghĩ tới viễn cảnh ôm linh căn bỏ chạy thôi đã thấy khủng bố rồi! Bị bắt về nhất định bị dằn vặt tới điên luôn cho coi!
A ha, không hiểu sao lại có chút nôn nóng quá chừng.
Đúng như Việt Trường Ca nói, mấy ngày sau hắn liền bắt tay vào việc tái tạo
linh căn cho Triêu Đăng, nhưng bởi vì quá trình quá mức phức tạp, chỉ
ngâm nước thuốc thôi cũng ngốn hết mấy ngày, nước suối ấm áp cao hơn nửa người, bàn tay trắng trẻo thon dài nhẹ nhàng xoa bóp vùng đan điền,
Việt Trường Ca ôm hờ người vào trong ngực, khẽ nói: “Đau thì gọi ta,
hoặc là cắn ta.”
“Không sao.” Triêu Đăng trả lời: “Đến đi.”
Một tia linh lực bắn vào trong bụng, linh dược ăn lúc nãy khiến thân thể
dần dần nóng lên như ngồi trên lửa, vùng đan điền như bị vật gì thiêu
đốt, trận pháp khổng lồ giam giữ y ẩn ẩn hiện hiện, cảm nhận được linh
lực đến từ bàn tay đang chống đỡ mình đột nhiên tăng mạnh dữ dội, Triêu
Đăng chịu không nổi nhỏ giọng kêu đau, người sau lưng xoa xoa đỉnh đầu
trấn an nhưng động tác vẫn không ngừng lại, lửa nóng tái tạo lại vùng
đan điền bị tàn phá, cảm giác bức người phát điên. Triêu Đăng cắn chặt
môi, cố gắng chịu đựng sức mạnh mênh mông mạnh mẽ ấy.
Chẳng trách việc tái tạo linh căn với tu sĩ bình thường là không khả thi, ngoại trừ dược liệu làm nước thuốc quý hiếm ít ỏi, đan dược đáng giá ngàn vàng mà ngay cả người tái tạo linh căn cũng cần có kinh nghiệm dồi dào, hơi
không chú ý một chút thôi hai người liền tẩu hỏa nhập ma. Vùng đan điền
bị linh năng hùng mạnh đè nén, vốn dĩ bị bế tắc nay bắt đầu đã có xu thế khơi thông. Trên lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, từng đợt nóng bức kéo dài
không dứt, mãi khi Triêu Đăng cảm thấy mình triệt để không chịu được nữa thì được Việt Trường Ca khẩn thiết ôm vào trong ngực, từng cái hôn tinh tế rơi vào bờ lưng mịn màng.
“Không sao rồi, Tiểu Đăng.”
Triêu Đăng há miệng, dung nhan ma mị phệ hồn đoạt phách xẹt qua từng tia
thống khổ, tu sĩ tóc bạc ghé vào vành tai ôn nhu an ủi, thanh âm ôn
nhuận như suối mát từng chút mê hoặc thần trí Triêu Đăng, vô luận nhìn
từ góc độ nào thì đối phương đều xứng với danh đạo lữ hoàn mỹ nhất, lời
tâm tình mềm mại bên tai, gò má Triêu Đăng thoáng phớt hồng.
Đại mỹ nhân càng săn sóc thì y càng muốn thấy bộ mặt thật của đối phương…. Ngay cả bản thân y cũng thấy mình rất muốn ăn đòn.
“Có khó chịu chỗ nào không?”
Triêu Đăng lắc đầu, đột nhiên đến gần hôn lên gò má trắng trẻo của người đối
diện. Việt Trường Ca hơi run, nhẹ nhàng cười cười rồi mạnh mẽ bao bọc
làm sâu hơn nụ hôn, môi răng quấn lấy nhau, giọng nói thanh nhã cũng
nhiễm phải âm sắc ám mụi.
“Tiểu Đăng, ta rất yêu em…”
Mấy
ngày sau, cung chủ Dạ Huyền cung thăm dò linh thức cho Triêu Đăng, sau
khi xác định linh căn được tái tạo đã không còn đáng ngại thì người kia
liền không an phận. Biết đối phương muốn làm gì, Triêu Đăng liền thuận
theo ý hắn không hề chống cự. Cứ thế dây dưa không biết bao lâu, từ khi
linh căn phục hồi Việt Trường Ca càng không kiềm chế, mỹ nhân mắt đen bị dạy dỗ trên giường không biết làm bao nhiêu tư thế. Làm đến mức Triêu
Đăng phải hoài nghi lý do vì sao đối phương tái tạo lại linh căn cho
mình. Dạ Huyền cung ngập tràn trong cơn mưa cuối thu, thời gian trôi như bay, lúc Vân Tịch gặp lại y lại thở dài một hơi, Triêu Đăng không nhịn
được trừng mắt hỏi.
“Ý gì đây?”
“Ý muốn chào hỏi bằng
hữu.” Triêu Đăng cười nói: “Trường Ca dạy ta, lần sau ngươi gặp hắn cũng có thể làm mấy cái thủ thế giống vậy.”
Nhìn Vân Tịch một bộ thụ giáo, Triêu Đăng nhịn cười sắp nội thương thì tiếng nói êm tai của hệ thống lại vang lên.
[Mảnh vỡ phân hóa ở gần đây.]
[Gần đây?]
[Khoảng một ngàn dặm.]
[…]
Mẫu thân kiếp vậy mà được gọi là gần đây à.
[Triêu Đăng.] Hệ thống suy tư rồi nói: [Chú ý.]
Người bị chỉ mặt đặt tên vô cùng chân chó: [Thưa vâng, ngài nói chí phải.]
Dòng người rộn ràng trong tiết trời đầu đông, dù gió lạnh thấu xương nhưng
phần đông tu sĩ đều mặc quần áo nhẹ nhàng, dựa vào linh lực hộ thể mà đi đi đến đến. Triêu Đăng và Việt Trường Ca sóng vai nhau, trở thành tâm
điểm của tất cả ánh mắt, thỉnh thoảng nghe được loáng thoáng mấy câu
“Giao thân cho ma”, “Tội ác tày trời” từ những người đang không ngừng
dùng ánh mắt ái mộ nhìn bọn họ. Dường như lo sợ y không vui, tu sĩ tóc
bạc nhẹ nhàng dắt tay Triêu Đăng, đổi lấy tiếng cười hì hì của người nọ.
“Dạo xong chưa?”
“Chơi một lát nữa đi.” Triêu Đăng nở nụ cười: “Hiếm khi ngài cho em đi chơi, không tận dụng thì uổng lắm.”
“Em không thích ta đợi em?”
“Đâu có đâu có, ngài làm gì em cũng thích.”
Bàn tay bao phủ y siết lại thật chặt, khóe môi Triêu Đăng vểnh lên hơi
cong, nghe hệ thống nhắc nhở Hoa Linh Tê đang ở xung quanh, bỗng nhiên
nơi trái tim truyền đến từng đợt đau đớn. Triêu Đăng ngẩng mặt lên nhìn
chung quanh, thấy động tác đó, Việt Trường Ca buồn cười gõ gõ đầu y.
“Nhìn gì vậy?”
“Tìm coi có người nào hoàn mỹ hơn đại mỹ nhân không ~ Có thì em sẽ kêu
ngài.” Đôi mắt xinh đẹp rực rỡ, nhìn đến đâu sáng ngời đến đó: “Ồ, bên
kia bên kia kìa ca ca —– A A A! Đừng làm ở ngoài mà… A!”
Triêu
Đăng bị hắn ôm hôn liếm áp, triều tình khơi dậy khiến hai chân y như
nhũn ra, không quan tâm đến ánh mắt thiên hạ, Việt Trường Ca làm cho ma
tu không an phận kia toàn thân không còn sức lực, mãi khi Triêu Đăng bắt đầu xin tha, hắn vỗ vỗ mặt đối phương, bấm quyết di chuyển tức thời đến khách sạn.
Triêu Đăng bị đặt lên giường lớn mềm mại, cả người
thoải mái, tiếng nức nở bi thương trôi nổi giữa gian phòng rộng lớn, đau đớn nơi trái tim càng ngày càng rõ ràng. Triêu Đăng né tránh làm tu sĩ
tóc bạc lộ vẻ không hài lòng, hắn liếm lên gương mặt nhỏ vo song, hỏi:
“Tiểu Đăng, em thích thế giới bên ngoài đến thế sao? Ta nhốt em ở Dạ
Huyền khiến em bất mãn?”
Mỹ nhân ô mặc khóc lóc nghiêng đầu sang
chỗ khác, theo bản năng muốn trốn khỏi người bên trên, Triêu Đăng biết
làm thế nào để chọc giận Việt Trường Ca. Quả nhiên không ngoài dự liệu,
thấy người yêu ngoan ngoãn bỗng hành động như thế, người kia lấy lụa đỏ
trói hai tay y lại, hung hăng hành hạ. Triêu Đăng nức nở như con thú nhỏ bị dồn đến tuyệt lộ, tiếp tục như thế cho đến lúc bình minh ló rạng,
Việt Trường Ca cũng không có ý muốn thả ra.
Dừng lại được rồi.
Nếu Hoa Linh Tê đang ở gần đây, dù đại mỹ nhân có hạ kết giới đi chăng nữa
thì tên kia cũng biết, còn tiếp tục phóng túng nữa thì không chết cũng
mất nửa cái mạng…
“Tha cho em… Xin ngài tha cho em.” Nước mắt
Triêu Đăng đã chảy khô, dù chật vật như thế nhưng y vẫn đẹp đến kinh
người: “Em không có ý đó, chỉ là bỗng nhiên có chút không khỏe thôi… A
a… Đừng ức hiếp em nữa, ca ca à, em là của ngài… Ngài tạm tha cho em lần này… Nha…”
Việt Trường Ca rũ mắt, Triêu Đăng lập tức chồm lên
phủ kín đôi môi lạnh lẽo của đối phương, cẩn thận lè lưỡi liếm liếm, mãi khi đối phương chịu mở miệng mút lấy, Triêu Đăng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi ra khách sạn mặt trời đã đứng bóng, tuyết trắng hòa lẫn nước uốn
lượn mưa rơi xuống, Triêu Đăng và Việt Trường Ca đi dưới mái hiên, ánh
nắng yếu ớt chiếu rọi thành Lam Lăng. Cơn đau mơ hồ ngày hôm qua đã hết
nay lại phác tác, một tu sĩ đi ngang qua, gương mặt bình thường nhưng
lại có đôi đồng mâu hoàng kim chói mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Việt Trường Ca đoan chính trò chuyện cùng tiểu tu sĩ bên kia, kẻ nọ vô cùng
tôn kính chạy theo, thừa dịp này, Triêu Đăng trừng mắt với người mắt
vàng nọ.
“Cứu ta.”
Triêu Đăng dùng khẩu hình miệng nói lên hai chữ, đúng như dự đoán thấy được ánh mắt khẽ biến của đối phương,
cơn đau nơi tim cũng biến mất, Việt Trường Ca bên cạnh đuổi tu sĩ kia
đi, quay lại thấy Triêu Đăng vẫn ngoan ngoãn chờ mình, không kìm lòng
được kéo người qua trao cho nụ hôn.
Gương mặt trù diễm bị tràn ra nước bọt, con ngươi đen láy nổi lên sương mờ nhưng vẫn cố gắng nhìn về
đôi đồng mâu hoàng kim, nhìn không chớp mắt, như bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng.
[Cứu ta.]
Hoa Linh Tê liếm liếm mối, nhớ đến
dòng máu thơm ngọt của người nọ, tầm mắt xẹt qua tu sĩ tóc bạc, cảm xúc
trong mắt càng ngày càng phức tạp.
Quả nhiên, bất luận năm tháng trôi qua bao lâu, tên lãnh tụ chính đạo đoan chính kia vẫn như thế… Khiến mình chán ghét.