Edit: Hyukie Lee
Đảo Sicillia nằm giữa Địa Trung Hải trong ánh
mặt trời rực rỡ, theo con phố cũ ngoằn ngoèo uốn lượn được lát đá bằng
phẳng là quán bar rộng rãi thoáng mát. Đám đàn ông say xỉn và thân ảnh
của vũ nữ uốn éo yểu điệu đan dệt thành bức tranh đa tình. Trong làn
khói mông lung của thuốc lá, hoa violet chậm rãi bò khỏi màn đêm.
“Đó là một mỹ nhân kinh động đến cả tiên nhân.” Người nói chuyện ngoài ba
mươi, tay cầm cốc thủy tinh, rượu và nước đá va vào nhau tạo thành tiếng động: “Da thịt nhẵn nhụi như tơ lụa, cực kì mê người, gương mặt đủ để
ăn đứt bất kì thần tượng nào.”
Không chờ người đối diện lên
tiếng, người kia nói tiếp: “Mà tuyệt vời hơn nữa là, cậu ta là con trai
thứ hai của gia tộc Costa, nhà bọn họ trừ cậu ta ra thì có ba đứa con
gái beta, sở hữu được cậu ta tương đương với sở hữu gia tộc lớn thứ ba
đảo Sicillia, ai lại không muốn mỹ ôm vào ngực, chân đạp quyền lực và
tiền tài đây?”
“Nghe thật không tồi.”
Thanh niên tiếp lời
mắt màu hổ phách, đường nét khuôn mặt của phương Tây vô cùng anh tuấn,
cười rộ lên càng tăng thêm vẻ tú lệ trên gương mặt, tựa như một chàng
trai ngây thơ chưa va chạm với xã hội.
“Mày sẽ nhìn thấy cậu ta
nhanh thôi, bạch điểu.” Thần trí của người đàn ông đối diện điên cuồng
rót rượu đã bắt đầu mơ hồ, lúc nói chuyện còn bị thắt lưỡi: “Đó… Là
omega tuyệt vời nhất Sicillia này, nếu không phải có gia tộc Costa chống lưng phía sau, nhất định y đã bị đàn ông đặt dưới thân ngày đêm hầu hạ, bất luận người nào cũng sẽ yêu cậu ta, bao gồm cả thằng cha mà mày đang cống hiến sức lực…”
“Cái này thì tao từ chối cho ý kiến.” Chàng
trai nhấp một hớp rượu Rum: “Bố kêu tao đến lấy mạng của mày, nên chuyện xưa mỹ nhân tạm dừng tại đây.”
Không đợi người đàn ông phản ứng, nòng súng đen đã kề ngay huyệt thái dương của gã, đồng tử vấn đục co
lại một đường, khi tiếng thét hoảng sợ dâng lên đến cuống họng, người
đối diện gã mặt mày cong cong: “Chớ nghi ngờ anh em, nó nói mày không có tư cách tiếp tục cha mày, theo công ước thứ nhất của gia tộc, vĩnh viễn không được phép bán ma túy cho người Italia, ngoại trừ quỷ dữ.”
Ống hãm thanh vùi lấp âm thanh của tội ác vào tiếng nhạc xập xình quán bar, thanh niên tóc nâu thuận thế đặt thi thể người bạn lên bàn, ánh mắt xẹt qua đám gái gọi mặc áo ngực Riese đang thỏa mãn đếm tiền, nở một nụ
cười ngọt ngào.
“Bạn tôi uống say, nếu lát nữa nó vẫn chưa tỉnh, phiền cô gọi taxi đưa nó đến địa chỉ đặt dưới khăn tay đằng kia.”
Hắn trả tiền rồi hào phóng cho phục vụ một mớ tiền boa, bảo đảm trước một
giờ sáng sẽ không có người đến gần chiếc bàn vuông ấy, người trẻ tuổi hờ hững nhìn mấy cô nàng sexy nóng bỏng, bóng người nhanh chóng biến mất
khỏi quán bar trong màn mưa nặng hạt.
Bạch điểu, phụ tá đắc lực của bố già Morrie.
Người tài trên đảo Sicillia vô số nhưng chỉ có người nắm quyền gia tộc Moriti mới được gọi là bố, tuổi tác lão đã cao, tóc trắng xóa nhưng vẫn như cũ là bố già của cả châu Âu. Ba năm trước, đột nhiên một sát thủ trẻ tuổi
tên “bạch điểu” xuất hiện khiến toàn bộ thế giới dưới lòng đất chú ý.
Bạch điểu rất được Morrie tin tưởng, trong thời gian ngắn liên tiếp tiêu diệt những kẻ mà bố già hận như khối u ác tính. Không ai biết được họ
tên và vẻ ngoài của hắn, cũng không ai biết được trên tay hắn đã dính
máu tươi bao lần. Bạch điểu trời sinh giết người, lãnh khốc vô tình,
trắng trợn không kiêng nể một ai.
Sàn gỗ kéo dài với ánh đèn sáng lung linh, trên sân khấu, nữ diễn viên yểu điệu xoay tròn trong làn váy xanh nhạt.
[Là ở đây?]
[Là ở đây.]
Ngồi trong rạp hát người người nhốn nháo, Triêu Đăng cố gắng khống chế kích
động muốn quay đầu lại, nương theo dư quang cẩn thận đánh giá người đàn
ông ngồi sau mình chỉ thấy được sợi tóc nâu nhạt của người nọ, làn da
trắng nõn và bàn tay xinh đẹp.
[Hắn là mãnh vỡ gì?]
[Rộng Rãi.]
[Không muốn làm đâu, tui muốn Tiễu của tui.] Triêu Đăng nhìn chằm chằm nữ diễn viên tịnh lệ trên sân khấu: [Mạnh mẽ yêu cầu được tự do yêu đương.]
[Một là lên hai là chết.]
[…]
Lên thì lên.
Triêu Đăng giả bộ làm rớt bật lửa xuống đất, bật lửa nâu đỏ được khắc kí hiệu của gia tộc lớn thứ ba Sicillia không phụ kì vọng người nào đó lăn tới
phía sau, Triêu Đăng vờ vịt mò mẫm đằng trước ghế, mãi đến khi bảo tiên
bên cạnh lễ phép lên tiếng dò hỏi, Triêu Đăng mới quay đầu lại.
“Xin chào, tiên sinh, ngài có nhìn thấy bật lửa của tôi không?”
“Nếu như tôi đoán không lầm.” Thanh niên cực kì anh tuấn ngồi phía sau Triêu Đăng, mà nói đúng hơn là một chàng trai mang theo nụ cười ấm áp: “Là
cái này?”
Ngón tay thon dài nâng bật lửa lên, thấy Triêu Đăng định dùng tay qua lấy, bảo tiêu bên cạnh lập tức ngăn cản.
“Nhị thiếu gia, ngài…”
“Không sao.” Triêu Đăng cướp lời bảo tiêu: “Anh ta là beta.”
Trong phút chốc ngón tay chạm nhau, sự ấm áp trên người đối phương khiến
Triêu Đăng phải trừng mắt nhìn… Thật không hổ là Rộng Rãi!
“Cậu là thành viên của gia tộc Costa sao?”
Triêu Đăng ngẩn người: “Ừ.”
Thấy bảo tiêu bên cạnh thần sắc khẽ biến, thanh niên nở nụ cười vô hại: “Xin lỗi, chẳng qua là tôi thấy gia huy của các cậu rất đẹp, hoa gai.”
“Đẹp không.” Triêu Đăng cũng cười: “Tôi cảm thấy nó có chút nữ tính.”
“Nào có, có người muốn còn không được.” Không chờ y phản ứng, thanh niên lùi người về sau: “Tuy rất muốn trò chuyện nhưng nói tiếp nữa sẽ phiền
những người khác.”
“Tôi là Triêu Đăng.”
“… Tang.”
Sau một trận trầm mặc ngắn, người kia nói ra tên của mình.
Nữ diễn viên với mái tóc bạch kim xoay tròn trong không trung, thân hình
nhỏ nhắn từ từ lên cao rồi rơi xuống, mềm mại như một con bướm, màn sân
khấu đỏ tươi từ từ hạ xuống, làn váy xanh lục của nữ diễn viên thấm đẫm
máu tươi, cô gái uốn người một cái, đầu và cánh tay vô lực rủ xuống.
“Cô ấy chết rồi… Cô ấy chết rồi?!”
“Niêm phong cửa ra vào! Tránh xa cô ấy ra!!”
Giám đốc rạp hát sắc mặt trắng bệch, máu tươi tụ lại thành vũng trên sàn gỗ, thân phận của nữ diễn viên này không tầm thường, cô ta là tình nhân của một vị thủ lĩnh gia tộc lớn, đột nhiên tử vong bên trong rạp hát, chắc
chắn nhân viên trong đây sắp sửa đối mặt với phiền phức cực lớn.
Tiếng khách khứa rít gào chửi bới đầy hỗn tạp vang lên sau khi giám đốc ra
lệnh, thanh niên cười cười nói nói lúc nãy đã biến mất không còn tăm
hơi, bảo tiêu bên cạnh thấy tình hình không ổn lập tức che chở Triêu
Đăng phía sau. Từ năm Triêu Đăng đối mặt với thời kì động dục đầu tiên,
thủ lĩnh gia tộc Costa lo lắng y gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn gia tộc không người nối nghiệp, mỗi lúc muốn ra ngoài chơi đùa nếu không mang
theo một hai bảo tiêu thì không được phép bước ra khỏi nhà, mà mỗi một
thuộc hạ đều được chọn lựa kĩ càng, chuyện ngăn cản người lạ tiếp xúc
như lúc nãy có thể nói là chuyện xảy ra hằng ngày như cơm bữa.
Một tiếng rên truyền ra từ miệng bảo tiêu đang che chở y, thấy thân ảnh cao lớn ngã xuống đứng dậy không nổi, Triêu Đăng nhanh chóng cướp lấy súng
trong tay bảo tiêu nhảy vào bóng tối, lưng kề sát vách tường, từ nơi
khúc quanh ló đầu ra tìm đường thoát thân, nhưng trong bóng tối bên cạnh lại vang lên tiếng cười yếu ớt.
“Lực phản ứng không tồi, nhưng vừa nãy tôi vẫn có thể làm cho em chết một ngàn lần.”
Âm thanh khàn khàn xa lạ khiến Triêu Đăng nhíu mày.
“Anh muốn gì?”
“Đây chỉ là mẫu chuyện cười không quá quan trọng, tôi không có ác ý với em.” Đối phương dễ dàng giết chết bảo tiêu đến không còn từ ngữ miêu tả:
“Bây giờ là hai ngàn lần.”
“… Anh là bạch điểu?”
Không
giết phụ nữ và trẻ em là quy tắc tự định của rất nhiều sát thủ, nhưng
người trước mắt lại vừa giết xong một nữ diễn viên, thực lực mạnh mẽ,
xuất quỷ nhập thần, giết người bất luận đối tượng là ai, mà quan trọng
hơn là——
“Nữ diễn viên vừa chết là tình nhân của thủ lĩnh Vozzo,
chỉ có bố mới có thể đụng vào đồ của gia tộc Zuo, và cũng chỉ có thể là
ông ta.” Dù không thấy mặt của đối phương nhưng khóe môi Triêu Đăng lại
mang theo một tia tiếu ý: “Anh vũ khí đắc lực nhất của bố.”
“Một bé trai thông minh.”
Người kia như trêu đùa lại như cảm khái, trước khi có nhiều người đi đến chỗ
này, bóng dáng cao to của hắn lóe lên trong bóng tối một cái rồi biến
mất.
[Giá trị yêu thương: 0,5 sao.]
[… Rộng Rãi?!]
Sấm sét giữa trời quang.
[Rộng Rãi có thù với sát thủ đúng không?]
[…]
Bố phắc, có đạo lý.
Nhớ tới phản ứng vừa rồi của đối phương, Triêu Đăng không xác định dò hỏi:
[Rộng Rãi là Tang, là sát thủ, hơn nữa còn là bạch điểu?]
Nghe
đồn bạch điểu thuận tay trái, hắn quen dùng súng lục kiểu xũ, thích hút
thuốc, trên người luôn có mùi thuốc, tính tình lẫn hành vi đều âm trầm,
là một quái vật kì dị.
[Hắn đã thừa nhận.]
Tuy sự thật
chứng minh lời đồn không đáng tin nhưng vũ khí giết người kinh khủng
nhất Sicillia, phụ tá đắc lực nhất của bố già lớn lên đẹp trai điêu đứng lại là đối tượng công lược, ngẫm lại thì, quá mạnh, quá tuyệt, éc éc.
Đăng Đăng đề nghị Đăng Đăng nên tự sát ngay lập tức.
Bên trong gian phòng rộng lớn tao nhã được đèn chong rọi sáng, bố già
Morrie khép lại quyển sách cũ kĩ, động tác kéo xì gà vô cùng quen thuộc
mà đầy khí thế, là tư thái tao nhã của riêng thế hệ trước, nhưng dù như
vậy cũng không thể che dấu bàn tay lớn run rẩy và đốm mồi trên làn da
nhăn nheo, lão gật đầu với lời chào hỏi của người trẻ tuổi vừa tiến vào, chợt nói nhỏ.
“Làm rất tốt, con trai của ta.” Bố già nói chuyện
không nhanh không chậm, hương xì gà chậm rãi lan tràn khắp căn phòng:
“Giết người đàn bà của Vozzo, rốt cuộc cũng không còn thân nhân nào có
thể giúp hắn bên chính trị, hành động của hắn đã vượt ra khỏi sự khoan
dung của ta.”
“Ngài quá khen.”
Bạch điểu tiến lên hôn mu
bàn tay nhăn nheo lỏng lẻo của bố già, năm tháng vô tình xung kích người đàn ông mạnh mẽ ngày xưa, dù lão vẫn khống chế toàn bộ Sicillia nhưng
đã không còn nhiệt huyết hăng hái của tuổi trẻ.
“Người phụ nữ của Vozzo là một omega.” Bố già Morrie thấy vậy nặn ra nụ cười nhàn nhạt,
lão nói với bạch điểu, chầm chậm dụ dỗ: “Omega chia làm hai loại, một
loại dùng mỹ mạo làm vũ khí để khống chế alpha, còn một loại thì từ nhỏ
đã được hưởng toàn thế giới, con có biết con trai thứ hai của gia tộc
Costa hay không, nó rất được mọi người yêu thích, đúng không?”
Thấy bạch điểu gật đầu, nếp nhăn nơi khóe mắt bố già lại sâu thêm mấy phần.
“Ta sẽ an bài thân phận giúp con, đi vào gia tộc Costa.” Tàn xì gà rớt vào
gạt tàn cổ điển, cơn gió nhẹ cuốn rèm cửa lên: “Nếu con chinh phục
Costa, hơn một nửa Italia sẽ là thuộc về chúng ta, mỹ nhân thuộc về
chúng ta, rượu thuốc lá và bất động sản khắp nơi cũng thuộc về chúng ta, y là omega của con, sẽ vĩnh viễn mở hai chân với con, là một kĩ nam của riêng con.”
Hoa cỏ theo năm tháng cuồng dã sinh trưởng, gió nhẹ
phong hành theo tia dương quang, mỹ nữ trong trang phục sặc sỡ đạp xe
xuống sườn núi. Trong tiếng chửi mắng của chủ sạp, thanh niên tóc đen
lao nhanh khỏi hẻm nhỏ quăng một sọt hoa quả xuống đất, quít và trái cây vãi đầy đường vô tình làm trở ngại người đuổi theo phía sau, mấy người
đó không dám nổ súng với y, lợi dùng điều đó Triêu Đăng dùng hết khả
năng chạy trốn và quấy rối. Bảo tiêu đi cùng đã bán đứng y, trước mặt
tiền tài thì vinh dự gia tộc đều là chó má. Bỗng nhiên đối diện xuất
hiện một bức tường kín mít, không chờ Triêu Đăng tay không vượt tường,
âm thanh của hệ thống đã vang lên bên tai.
[Xung quanh có mảnh vỡ.]
Thanh niên thân thủ mạnh mẽ nhảy tới từ bức tường đối diện, trong tay hắn
xuất hiện một cây súng cũ kĩ, viên đạn bay trượt sang mặt kẻ địch, nòng
súng mạnh mẽ đập xuống làm đầu đối phương chảy máu, thanh niên né tránh
mấy cái rồi giơ tay chém xuống, sau khi lưu loát cắt yết hầu người đối
diện, hắn vững vàng rơi xuống trước mặt Triêu Đăng.
[Tổng thống,
nói tiếp đi?] Triêu Đăng và thanh niên nhìn nhau, xúc cảm lắng đọng bên
trong đôi hổ phách ấy làm Triêu Đăng có chút không khỏe: [Nghe âm thanh
của mi có chút cảm giác an toàn.]
[…]
“Nhị thiếu gia.”
Thanh niên giải quyết xong kẻ địch phục tùng gật đầu hướng y chào hỏi, Triêu Đăng sờ sờ mũi.
“Tang?”
“Bây giờ tôi là hộ vệ mới của ngài.”
Mỹ nhân tóc đen đối diện lộ ra biểu tình kinh ngạc, há miệng muốn nói lại
thôi, Tang thấy vậy nở nụ cười: “Nhị thiếu gia chọc phải người nào? Bị
nhiều người đuổi theo như vậy, tôi cũng vừa mới tới.”
Triêu Đăng lắc đầu: “Nhiều lắm, không biết là ai.”
“Ý của ngài là, người ái mộ nào đó của ngài…?”
“Tang là beta đúng không?”
Bỗng nhiên Triêu Đăng kề sát mặt vào hắn tỉ mỉ đánh giá, này đôi mắt hổ
phách, này mái tóc ngắn nâu nhạt, lại thêm làn da trắng sạch sẽ càng tôn lên gương mặt tú lệ. Nếu như lúc trước không biết thì cũng không ai ngờ được đằng sau vỏ bọc hiền lành là linh hồn tà ác kiệt ngạo chém người
như rạ.
Pheromone ngọt ngào chui vào từng lỗ chân lông, đối diện
với mùi hương cám dỗ rợn ngợp không gian của con trai thứ hai gia tộc
Costa, alpha càng cường đại thì lực kiềm chế càng mạnh mẽ, Tang hoàn
toàn xứng đáng là cường giả, trong hai mươi năm cuộc đời, hắn chưa bao
giờ vì một omega nào mà mất đi nửa phần lý trí, dù bọn họ có cởi hết
quần áo đứng trước mặt thì cũng không chút ảnh hưởng.
Nhưng đối
mặt với người này, pheromone trên người cứ như mặt trời cháy sáng rực
rỡ, lại như bóng đêm ám trần xinh đẹp đến đòi mạng, khiến hắn trong một
giây ngắn ngủi đánh mất lý trí.
Dù chỉ vẻn vẹn một giây, đối với hắn cũng đủ trí mạng.
[Giá trị thù hận: 0,5 sao.]
[…]
Xin cho tui một lý do.
Triêu Đăng không chút do dự choàng vai bán manh: “Beta rất tốt a, ngược lại
sau này anh phải bảo vệ em đó, nếu đã có duyên thì đừng gọi thiếu gia
nữa, gọi bố?”
“… Nhị thiếu gia.” Tang nỗ lực ức chế kích động,
đầu hơi nghiêng qua, bên trong giọng nói ẩn chứa ý cười: “Có phải ngài
đang phát tình không?”
“…”
Quả không hổ là Rộng Rãi, ngay cả câu nói như vậy mà cũng rộng rãi nói ra!