Edit: Hyukie Lee
Giọng nói mềm mại lẩn quẩn bên tai không dứt,
theo bản năng Triêu Đăng muốn thu tay lại nhưng bị năm ngón tay của
thanh niên chấp nhất ung dung trở ngại động tác. Gương mặt xuất sắc của
Tang treo đầy ý cười, chờ lúc Triêu Đăng hơi nhíu mày, hắn vô cùng tự
nhiên thả tay người ra.
“Xin ngài đừng sợ.” Âm sắc của sát thủ ôn nhuyễn đến cực điểm, phảng phất như đang trêu đùa động vật nhỏ bất lực: “Ta sẽ bảo vệ ngài.”
“…”
Mắc ói, đồ không biết xấu hổ.
Thấy Triêu Đăng trầm mặc gật đầu, Tang dời tầm mắt, như vô ý dò hỏi: “Lại nói, tại sao ngài lại cho rằng đó là bạch điểu?”
“Âm thanh.” Triêu Đăng dừng một chút: “Em từng gặp bạch điểu một lần ở rạp hát, hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Cảm giác mà hắn mang đến.” Người nói chuyện tiến vào đôi ngươi hổ phách, ô
mâu di chuyển phảng phất như sương mù ẩn ẩn hiện hiện: “Rất quen thuộc.”
Trong lòng Tang ngẩn ra nhưng bên ngoài vẫn đăm chiêu gật đầu đáp lại.
Tin tức Lorenzo bị giết hại trong vòng nửa giờ đã truyền khắp Sicillia, khi thấy con trai độc nhất về tới cửa lão Costa liền dò hỏi chuyện thành
viên gia tộc Lorenzo, thở phào một hơi đồng thời vì mặt mũi mà không thể không nghiêm mặt quở trách nhị thiếu gia Costa một trận, Triêu Đăng cúi đầu không nói lời nào, lão Costa gọi hộ vệ của y đi hỏi riêng, tuy đã
biết rõ lý do ba mình làm vậy nhưng Triêu Đăng… Triêu Đăng đương nhiên
sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này!
Thấy y cười cười nhờ một nữ hầu dẫn tới đi hầm rượu dưới lòng đất, hệ thống dò hỏi: [Cậu định làm gì vậy?]
[Say rượu nói thật lòng.] Triêu Đăng đi theo nữ hầu xuyên qua hành lang dài
dằng dặc: [Đến lúc cho Tang biết trong lòng tui có bóng hồng rồi.]
[…]
[Ám chỉ một chút cũng được.]
Alpha đối với omega bị mình kí hiệu gần như có cảm ứng tự nhiên, đến khi Tang tìm được omega của hắn dưới hầm rượu, Triêu Đăng đã uống tới mức nửa
say nửa tỉnh, đôi gò má của đóa mân côi đông phương đỏ ửng, xung quanh
là một đống chai rỗng, Tang chần chờ chốc lát rồi nhấc chân đi đến bên
người nọ.
Càng tới gần, mùi rượu trên người người nọ càng nồng
nặc, khi nhận ra Triêu Đăng đã uống hết bao nhiêu rượu, Tang biến sắc,
lập tức giơ tay cản lại động tác của y.
“Nhị thiếu gia?”
“A…”
“Sao ngài lại một mình ở đây uống rượu giải sầu?” Hắn hảo ngôn hảo ngữ: “Vì bị lão gia trách cứ sao?”
Người nọ không nói lời nào, chỉ cười hắc hắc nhìn hắn, gương mặt như đào hoa
trong hầm rượu mờ tối vẫn rực rỡ đến mức rúng động lòng người, Triêu
Đăng giơ tay chụp lấy bình rượu bị Tang ngăn cản, sau khi bị đối phương
cự tuyệt thẳng thừng, Triêu Đăng nhỏ giọng nói: “… Anh không muốn em
uống rượu?”
“Không phải không cho em uống.” Tang nửa quỳ ngồi
xuống, để bình rượu một bên, bàn tay quanh năm cầm vũ khí nhàn nhạt mùi
thuốc súng: “Nhưng đừng uống nhiều trong một lần.”
“Được rồi.” Triêu Đăng cong mắt, vô cùng ngoan ngoãn buông cánh tay trắng mịn xuống: “Anh nói gì em cũng nghe.”
Không đợi Tang phản ứng lại omega đã chui vào trong ngực, cơ thể trẻ tuổi ấm
áp thơm ngát khiến hắn theo bản năng ôm lại, người nọ và mùi rượu nồng
đậm trên người, chen lẫn sắc đẹp ác độc là pheromone quấn quít lấy nhau, đến khi Triêu Đăng hôn trúng phần cằm của hắn, bỗng nhiên Tang bắt lấy
hai vai đối phương, cảm giác ngột ngạt khủng bố đặc hữu của alpha khiến
con ma men trước mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, cố tình sao âm điệu của Tang lại cực kì mềm mại.
“Anh là ai?”
Đối tượng công lược a.
Triêu Đăng trừng mắt nhìn, như làm nũng cọ lấy cổ của alpha, đến gần vị trí
tuyến thể làm y phát ra tiếng than thở thỏa mãn, tư thái nhu thuận của
mỹ nhân trong lồng ngực không thể nghi ngờ có thể lấy lòng bất kì người
đàn ông nào. Tang hơi sững sờ, nâng mặt Triêu Đăng lên, từng chữ từng
chữ.
“Nhìn anh.” Hắn nói: “Anh là ai?”
“Tang…?”
[Giá trị yêu thương: 4 sao.]
Xúc cảm mừng rỡ như điên cắn nuốt lý trí thanh niên, đôi môi mềm mại nhẹ
nhàng đóng mở, tựa hồ Triêu Đăng đang vô thanh nói gì đó, trước khi đôi
ngươi khép lại, lệ chí nho nhỏ dưới mắt trái càng hiện lên rõ ràng, tô
lên dung mạo của người nọ đến câu hồn yếu mệnh. Tang trầm mặc đến gần
Triêu Đăng, sau khi xác nhận người nọ đã ngủ, thu liễm nỗi lòng phức
tạp, không thể làm gì ngoài việc ôm người ra ngoài.
Tuy y đã nói
ra tên của hắn nhưng lúc nãy, khi hắn tiến vào đôi mắt ẩn giấu ma lực
ấy, hắn luôn mơ hồ cảm thấy, dù đôi mắt Triêu Đăng tràn ngập yêu thương, nhưng dường như đang xuyên thấu qua hắn để nhìn thứ gì đó.
Trực giác của bạch điểu từ trước đến nay luôn không sai, nhưng lần này… Hắn tình nguyện chính mình quá mức đa nghi.
Sau cơn mưa phùn liên miên, khoảng không Sicillia trở nên sáng sủa, xuân
hồng héo tàn về lại với đất mẹ thiên nhiên. Liên tiếp mấy ngày, con trai thứ gia của gia tộc Costa từ chối thẳng thừng mấy alpha của các gia tộc lớn, lão Costa không thể nhịn được nữa sai bảo tiêu đứng trước nhà chặn đầu Triêu Đăng và hộ vệ sắp ra khỏi cửa, mang người vào phòng làm việc.
“A Đăng, con không được tùy hứng vậy nữa.” Lão Costa thần sắc nghiêm túc:
“Omega không có alpha sẽ không thể sinh tồn, đây không chỉ vì cấu tạo
thân thể mà cũng bởi vì địa vị xã hội, bởi vì truyền thống từ xưa đến
nay, còn có…”
Bỗng nhiên có người kéo cửa đại sảnh ra, quân sư vẻ mặt vội vã bước nhanh đến bên lão Costa, gã thấp giọng nói với lão gì
đó, không đợi thủ lĩnh gia tộc phản ứng, tiếng bước chân truyền đến đánh gãy mẩu đối thoại của bọn họ.
“Ông khỏe không? Người anh em của ta.”
Ông cụ từ ngoài tiến vào thần sắc hòa ái, tóc mai điểm bạc, xương sống vì
tuổi tác cao mà cong cong không còn thẳng, bàn tay nhăn nheo chống lên
cây gậy đàn hương, sau lưng có ba thanh niên lực lưỡng trung thành đi
theo.
“A…” Lão Costa che đi nét kinh ngạc, tiến lên một bước cầm
lấy tay phải già nua của bố già, sau khi hành lễ đơn giản liền nói: “Tôi rất khỏe. Thoạt nhìn ngài bừng bừng sức sống.”
“Năm tháng vô
tình.” Đôi mắt vẩn đục của bố già liếc qua bảo tiêu yên lặng đứng, lúc
lão mỉm cười nếp nhăn trên mặt nhu hòa đi nét uy nghiêm: “Đây là người
thừa kế Costa, con trai ông? Là đứa trẻ tốt, đáng giá cho đám trẻ tuổi
bên ngoài vì nó mà vỡ đầu chảy máu.”
Lão Costa cười đáp lại, sau
vài câu khách sáo liền dùng mắt ra hiệu Triêu Đăng rút lui: “Đứa nhỏ này rất cứng đầu, khiến ngài chê cười. A Đăng, con đi trước đi.”
“Đám con trai ham chơi chính xác là giáo dục không dễ, nhưng có một số việc
nhất định nó phải biết rõ ràng.” Bố già được bảo tiêu nâng lên ghế mềm,
trong đôi mắt sâu xa ẩn giấu sự tàn khốc không dễ phác giác: “Ở lại nghe một chút đi.”
Lão Costa giật mình, chợt nho nhã lễ độ nói: “Nếu đã như vậy, A Đăng con ở lại đi. Ngài đến thăm nhà Costa, phải…?”
“Lão đệ, đừng lo lắng, cũng không phải đại sự gì, chỉ là nghe được một ít
lời đồn có người phá vỡ quy tắc.” Bố già Moriti đốt một điếu xì gà, đốm
lửa li ti và khói trắng bay lên không trung: “Rất lâu trước đây mọi
người đã thống nhất chung với nhau, chúng ta không làm bạn với ma túy,
chuyện này hoàn toàn khác với việc buôn bán kinh doanh, ông có thể bán
cho quỷ dữ nhưng không thể cho người đem vào địa bàn Italia.”
“Chuyện này…” Lão Costa nhíu mày lại: “Đây là quy tắc mà gia tộc nào cũng tuân theo, trước kia cũng vậy, sau này cũng vậy.”
“Đương nhiên.” Bố già cười run run điếu xì gà, một đám tàn thuốc rớt xuống giày da: “Ông biết, tôi biết, đôi bên vui vẻ.”
Tầm mắt Triêu Đăng không tự chủ dời qua người Tang, ý tứ của bố già vô cùng rõ ràng, lão đang cảnh cáo Costa không nên chạm vào ranh giới cuối cùng của lão. Mà trên thực tế, Triêu Đăng biết rõ ba mình hơn ai hết, lão
Costa ngoài mặt tàn khốc quả quyết nhưng sự thật là một người rất có
tình nghĩa, là một nam tử hán rất có nghĩa khí, vô luận là giữa các gia
tộc lớn có tồn tại quy tắc ngầm hay không thì lão cũng tuyệt đối không
bao giờ mang khối u ác tính này vào Italia.
Là Tang làm.
Tang
là người của bố già, hắn giao tội ác không thể tha thứ này lên đầu Costa để Morrie có thể danh chính ngôn thuận ra tay với bọn họ, lần này là
nhắc nhở, lần tới chính là đao thật súng thật.
“Bố già đáng mến.” Sắc mặt lão Costa cứng ngắc nhưng vẫn duy trì cung khiêm lễ tiết: “Có phải ngài đã ——“
Ba dòng đạn lạc vào không khí, bàn tay hãy còn đặt trên vai Triêu Đăng
trong nháy mắt chuẩn xác hạ gục ba tên bảo tiêu bên cạnh bố già, trong
dư quang còn thấy được hơi khói từ nòng súng, bố già Morrie biến sắc
nhưng âm thanh vẫn như cũ tràn đầy uy nghiêm.
“Con làm gì vậy? Con trai của ta.”
“Tôi định giết ngài.”
Cánh tay Tang khẽ nâng, đầu súng đối diện bố già, máu của thi thể văng tung
tóe thấm ướt chân quần, đôi mắt sắc bén của sát thủ thẳng tắp nhìn về
phía lão già hai chân run rẩy nhưng vẫn giả vờ trấn định, ánh mắt xẹt
qua cẳng chân ốm yếu như cây khô, làn da bị đốm đồi mồi che kín và cái
cổ nhăn nheo đầy nếp nhăn——–
Bố già đã thật sự già rồi, người đàn ông đã từng khống chế Sicillia một thời đã mục nát từ sâu trong linh
hồn, đối mặt với nòng súng của hắn vậy mà lão không nổi giận, cố gắng
dùng vỏ bọc giả tạo để qua khỏi họng súng.
Hắn kéo cò.
“Tang Heotto gửi lời chào đến ngài.”
Đồng tử bố già đối diện đột nhiên co rụt lại, khuôn mặt vĩnh viễn không thay đổi khi đứng trước tử vong cũng lộ ra thần sắc không thể tin, gậy chống ngã xuống đất tạo ra âm thanh lớn đến dị thường, xì gà đắt tiền rơi
trên quần tây thẳng tắp.
Gia tộc Heotto – gia tộc đã từng là lãnh tụ danh chấn tứ phương một thời.
Khi còn trẻ bố già Morrie ngông cuồng tự đại dùng mưu gian liên kết các thế lực khắp nơi lại giết chết gia tộc Heotto đang trên đà suy kiệt, là
thảm án kinh hoàng chấn động cả thế giới dưới lòng đất, cũng là bước đầu tiên cho Morrie lên đỉnh vương tọa tại Itallia. Vốn tưởng rằng đã nhổ
cỏ tận gốc từ mấy năm trước, lại không ngờ… Bố già Morrie khôn ngoan một đời lại để kẻ địch bên mình đến tận mười năm, thậm chí còn xem hắn là
trợ thủ đắc lực ra sức bồi dưỡng.
Lão Costa khiếp sợ một bên thấy vậy đang muốn ra lệnh cho thuộc hạ liền thấy sát thủ khủng bố kia ném
súng xuống đất, thân mật ôm lấy đứa con trai duy nhất của mình.
“Costa tiên sinh.” Khí tức của alpha che ngợp bầu trời vọt tới, vẻn vẹn chỉ
dựa vào pheromone bá đạo tàn nhẫn này cũng biết chủ nhân của nó nhất
định là một alpha vô cùng cường đại: “Có thể ngài phải suy nghĩ thật kĩ, nếu tôi chết, Tiểu Đăng cũng sẽ thành một O không có A.”
“… Cái gì?”
Lão Costa không thể hiểu nổi lẩm bẩm.
Hương vị ngọt ngào từng chút tan ra khiến tất cả mọi người tinh thần rung
động, dưới sự hướng dẫn của alpha đã từng kí hiệu mình, lại thêm thời kì động dục chưa qua nên Triêu Đăng dần dần đánh mất năng lực chống cự, cơ thể nóng rực bắt đầu ham muốn đụng chạm của đối phương, Tang duy trì tư thế ôm, từ phía sau đưa tay ấn lên môi người nọ.
“Mở ra.”
Người kia liếm lấy vành tai Triêu Đăng trước mặt mọi người đầy ác ý,
pheromone quấn quít khiến y không thể không dùng hết sức ngăn chặn lại
âm thanh rên rỉ ám muội. Tang khẽ cắn dái tai uy hiếp ngay lập tức Triêu Đăng liền mở miệng ra, đầu lưỡi ngậm lấy ngón tay vừa cầm súng lục.
“Tôi đã kí hiệu cậu ấy, hoàn toàn.”
Thanh niên tóc nâu nhìn thẳng vào mắt lão Costa, khóe môi cong lên độ cong
xinh đẹp, pheromone của alpha và omega hòa quyện vào nhau tạo nên mùi vị phiến tình mập mờ, tư thế của bọn họ hệt như một cặp tình nhân thân
mật. Khi đã nhận ra, lãnh tụ gia tộc Costa bắt đầu chần chờ.
Lão
không thể để đứa con trai duy nhất của mình mất đi alpha được. Khác với
alpha, cả đời omega chỉ có thể tiếp nhận một alpha kí hiệu, nếu không có A làm bạn, O đã bị kí hiệu sẽ bị dục vọng dằn vặt đến lúc tử vong.
Trong quá khứ đã có không ít omega quen người bậy bạ, sau khi alpha
không còn hứng thú thì chết thảm trên chiếc giường âm u. Nếu O bị A vứt
bỏ, dù là người có địa vị và tài phú khổng lồ đến đâu đi nữa cũng không
thể trốn khỏi vực sâu tử thần.
“A Đăng, nó nói có thật không…?”
Bàn tay lão Costa bắt đầu run rẩy, vốn dĩ lão muốn tìm cho con trai mình
một alpha đàng hoàng, dù hai người không thể đi đến cuối cùng nhưng cuộc đời Triêu Đăng cũng không bị đối phương tùy ý khống chế. Mà tên hộ vệ
âm thầm ở bên Triêu Đăng ba tháng này, vừa xuất hiện liền thẳng thắn dứt khoát đánh chết bố già, sát khí đó tuyệt đối không phải của một thanh
niên khí độ bất phàm ngày một ngày hai mà có, nhất định người này đã
trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi, hoàn toàn là ác quỷ bò ra từ địa ngục thây người.
Người như vậy, nếu con trai lão bị khống chế hoàn toàn thì…
[Làm sao bây giờ?]
[Hắn đang thăm dò cậu.] Âm sắc của hệ thống cực kì lạnh nhạt: [Rộng Rãi đã
vứt vũ khí, xung quanh đều là thành viên gia tộc, nhìn xem thì người bất lợi là hắn, nhưng thực tế nếu hắn muốn, hắn có thể giết chết tất cả mọi người bằng tay không.]
[Rõ ràng hắn chỉ mới kí hiệu tạm thời thôi mà…]
[Bởi vậy mới nói là thăm dò, hắn đang ám chỉ cậu có thể vứt bỏ hắn bất cứ lúc nào.]
[Ơ cái đệch.] Triêu Đăng lập tức bỏ qua tôn nghiêm: [Ôm đùi bự đây.]
“Vâng.” Triêu Đăng ngậm lấy ngón tay của Tang, đầu lưỡi có chút khó nhịn liếm
ngón tay một vòng đổi lấy thanh niên thọt vào càng sâu, như là trừng
phạt: “Con… A… Là omega của anh ấy.”
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
Triêu Đăng có thể nghe thấy tiếng hít kinh ngạc và tiếng cười sâu xa truyền
đến từ cuống họng của Tang, alpha thu tay, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon gọn.
“Nói lời tạm biệt để sau nhé.” Bị pheromone của Tang dây
dưa mật thiết, khoái cảm ập đến không báo trước khiến Triêu Đăng trợn to mắt. Rõ ràng người này nắm quyền chủ động nhưng lại dùng ngữ điệu lẩm
bẩm khẽ cúi đầu như đang ve vãn: “Nhị thiếu gia chỉ cần hưởng thụ thôi,
những chuyện bẩn thỉu xin ngài đừng quan tâm.”
Thanh niên ôm
người ngồi xuống, tư thế xảo diệu làm những người ở đây không thể thấy
được Triêu Đăng trong lồng ngực hắn. Dưới sự kích thích của pheromone
cường đại đến không thể tin nổi, phần dưới của con trai thứ hai gia tộc
Costa đã ướt đẫm, trong nháy mắt đốt cháy ngọn lửa của không biết bao
nhiêu alpha.
“Tôi và người hợp tác đã điều tra rõ chuyện gia tộc
Moriti cấu kết với giáo hoàng thu mua nhà thờ Shenglemo Cathedral tẩy
tiền đen, tất cả các thành viên của gia tộc đều phải lên tòa, tôi nghĩ
Sicillia phải thay máu mới, hiện tại Triêu Đăng thuộc về tôi, tôi sẽ
không động vào một phần của gia tộc Costa.” Đối mặt với lão Costa đang
kinh ngạc, Tang tiếp tục nói: “Tên tôi là Tang Heotto, được nhiều người
biết đến với danh bạch điểu.”
Triêu Đăng rút vào người hắn không
nhúc nhích, trong tưởng tượng của thanh niên, người nọ khỏa thân đeo tai thỏ, lông tơ trắng tuyết và da thịt hòa làm một thể, hạ lưu hơn nữa là
cái đuôi ngắn nhúc nhích nơi kẽ mông, mỹ nhân hóa trang làm thú nhỏ bị
alpha khai phá đến tận cùng, đôi ngươi ướt át chứa đầy nước mắt hỗn tạp
với nước bọt trong miệng, lướt theo đường cằm chảy xuống.
“Anh, anh là bạch điểu?!”
Hiển nhiên đây mới là thân phận khiến người khủng hoảng, mỗi lần bạch điểu
xuất hiện đều mang ý nghĩa máu chảy đầu rơi, không ai không biết ác đồ
lưng đeo tội nghiệt của toàn bộ châu Âu, là vũ khí của bố già Morrie,
nhưng lại là thanh niên trẻ tuổi anh tuấn.
“A Đăng…”
Lão
Costa bi thương nhìn đứa con trai độc nhất của mình, khóe môi run rẩy
nuốt hết những lời định nói vào bụng. Con trai lão không biết nhưng lão
biết, bị alpha cường đại như vậy nắm giữ, chắc chắn là tai họa.
“Tôi rất yêu nhị thiếu gia.” Tang hiểu được suy nghĩ của lão, đôi mắt hổ
phách thoáng giương lên, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nổi lên nụ cười
rạng rỡ: “Xin ngài yên tâm, tôi sẽ không làm những chuyện vô liêm sỉ,
dùng vinh quang của gia tộc tuyên thề.”
“Aha…”
Nghe được
âm thanh nghẹn ngào thở dốc mà mỹ nhân nỗ lực đè nén, Tang nhẹ nhàng
nói: “Ngài thoải mái ư, nhất định là rất sảng khoái đúng không? Sắp khóc rồi nè.” Hắn dừng một chút, ngón tay vân vê vành tai đỏ ửng của Triêu
Đăng, mỉm cười nói: “Tôi muốn một ít đồ chơi, sau này sẽ cho ngài chơi
từ từ.”
Đối với ánh mắt không dám tin của omega, Tang nhấc lên
bàn tay nõn nà, đầu lưỡi ướt át, chầm chậm, đầy ý ám chỉ hàm xúc liếm
láp lòng bàn tay trắng mịn.
“Ngài là omega của tôi, nhị thiếu gia… của tôi.”