Edit: Hyukie Lee
Bóng đêm vô bờ âm thầm trườn đến, trước điện
trải thảm đỏ đan bện sợi vàng, từ trăm năm trước, thiên hạ do dòng họ
Khương nắm quyền, Khương quốc thống nhất tứ phương, điển lễ tế quốc trăm năm đương nhiên là đại sự, sứ thần các nước không quản ngàn dặm xa xôi
đến đây chúc phúc, ăn uống linh đình, thuận hòa vui vẻ.
Mở màn
quốc điển là vũ đạo đặc trưng của người Khương, vũ nữ tú lệ quần áo nhẹ
nhàng nối đuôi mà vào, sau màn vũ đạo tao nhã làm người hoa cả mắt là
các tiết mục tầng tầng lớp lớp, Đế vương trẻ tuổi trên đài cao hờ hững
nhìn xem, thỉnh thoáng cúi đầu khẽ hôn dịu dàng Hoàng hậu ngồi bên cạnh, khiến thần tử dưới đại điển một mực cảm khái hai người phu thê tình
thâm.
Chỉ có Triêu Đăng mới biết, y sắp bị ngọc châu trong cơ thể bức điên rồi.
Không biết thứ đó bôi lên thuốc quỷ gì, chỉ cần hơi động sẽ rất khó chịu, cố
tình sao trước mắt mọi người còn phải giả vờ không có chuyện gì xảy ra,
Khương Minh Nguyệt nhìn trúng điểm ấy, mới thỉnh thoàng làm như vô tình
đụng vào thân thể.
“Ngươi đừng đùa.”
Lại một lần nữa bị đối phương ôm sát, Triêu Đăng thấp giọng nói với Khương Minh Nguyệt.
“Vì sao?”
“… Đau…”
“Hả?”
Cặp mắt đào hoa rực rỡ của thiếu niên như vô tội nhìn qua, Triêu Đăng khẽ
cau mày, phảng phất đang xấu hổ, vừa vặn sao Đức phi ca hát phía dưới
lén lút quan sát Triêu Đăng, mấy ngày trước, chuyện xảy ra trong cung
Hoàng hậu nhanh chóng lan truyền, từ đó về sau, không còn ai dám nhìn
trộm Hoàng hậu, đều nói Hoàng hậu bị kinh sợ được Điện hạ bố trí ở tẩm
cung dốc lòng chăm sóc, nhưng nàng cảm thấy, so với chăm sóc thì Triêu
Đăng giống bị giam lỏng hơn.
Chỉ sợ giam lỏng, còn chưa đủ.
“Đăng Nhi.” Thiếu niên ngắm nhìn mỹ nhân tóc đen, ngữ khí trêu chọc: “Nói cho trẫm, đau chỗ nào?”
“…”
“Sao không nói?”
Thấy y bất động, Khương Minh Nguyệt nắm tay người nọ, lòng bàn tay ấm áp bao bọc, ngón tay vuốt nhẹ bụng dưới Triêu Đăng, tại thời điểm thần sắc
người nọ hốt hoảng, đột nhiên mười ngón tay của Thiên tử dùng sức siết
chặt đai lưng, Hoàng hậu ngã vào lồng ngực Đế vương, y cong người lại,
có thể thấy được vòng eo và xương sống xinh đẹp, Hoàng hậu chống khủy
tay muốn ngồi dậy, lại không ngờ người kia hôn xuống, trong nháy mắt
Triêu Đăng như mất hết sức lực, nằm nhoài lên đùi Khương Minh Nguyệt.
Người hữu tâm đều có thể nhìn ra, cơ thể mỹ nhân chỉ cần hôn một cái liền run, ngay cả hơi thở cũng gấp gáp.
“Không thoải mái chỗ nào?”
Đế vương trẻ tuổi vuốt sợi tóc người nọ, âm thanh trầm thấp như đang uy hiếp, lại như nỉ non tâm tình.
“… Tiểu Minh Nguyệt.” Âm sắc Triêu Đăng mang theo nức nở, y ngã lên người
Khương Minh Nguyệt hai lần, suýt nữ bị ngọc châu giày vò đến chết:
“Ngươi tha cho ta đi, ta thật sự —–“
“Hình như trước mặt trẫm,
Đăng Nhi chưa bao giờ dùng kính ngữ.” Thấy y không đáp, động tác trên
tay Khương Minh Nguyệt càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp: “Trở về sẽ từ từ
dạy ngươi.”
“…”
Mẹ ơi, con muốn trốn tiết.
Chương
trình kết thúc, pháo hoa ngoài đại điện nở rộ như sen, triều thần bên
dưới đồng loạt giơ rượu, ánh sao đầytrời hòa cùng pháo hoa sắc màu rực
rỡ, đại lễ qua đi, liên tiếp có trọng thần nâng cốc chúc mừng Đế vương,
Khương Minh Nguyệt dùng dư quang thấy người nọ ngồi im không nhúc nhích, lông mi đen dài buông rũ, khi đại điển vào lúc cuối cùng, phi tần ăn
mặc tỉ mỉ khẩn thiết đi tới.
“Nô tì xin chào bệ hạ, xin chào ngài.”
Mỹ phi ngực thêu hoa mai tỏa ra ánh sáng rực rỡ, dưới váy khâu châu ngọc
rải rác, một đầu tóc mây bới lên vô cùng tinh xảo phức tạp, lúc bước đi
có âm thanh sàn sạt nho nhỏ.
“Miễn lễ.”
Khương Minh Nguyệt nhấc mi mắt, âm sắc không mặn không nhạt, phi tử kia cũng vô cùng thức
thời, sau một phen chúc kính Khương Minh Nguyệt, đưa ánh mắt dời qua
Triêu Đăng.
“Nô tì nghe nói mấy ngày trước ngài bị kinh sợ, nay đã khỏe chưa ạ?”
“Không sao.”
Triêu Đăng muốn đứng dậy, sáu viên ngọc châu liền lăn lộn trong cơ thể, suýt
nữa khiến y run chân, trong mắt chậm rãi nổi lên hơi nước, cố tình lại
không thể ngồi xuống, đành phải ép chặt hai chân cố gắng đứng thẳng,
hành động trí mạng này khiến Triêu Đăng đau muốn chết, bất giác trong
hốc mắt tụ lại nước mắt sinh lý, phi tử mời rượu thấy y phản ứng như
vậy, cảm thấy đau lòng vô cùng, thân là phi tần, các cô hiểu rõ thủ đoạn giáo người trong thâm cung như lòng bàn tay, Hoàng hậu như vậy, hiển
nhiên là gồng người chịu đựng.
“Như vậy là tốt.” Mỹ phi nói, cúi đầu khép tay lại, hai tay nâng rượu: “Nô tì chúc ngài thân thể khỏe mạnh, tường vận vĩnh tồn.”
Sau khi nói cảm ơn, Triêu Đăng uống rượu, Đế vương trẻ tuổi thấy phi tử kia lui xuống, lúc bước đi cơ thể run rẩy, biết nàng ta sợ đến cẳng chân
phát run, ôm lấy mạo hiểm lớn cũng liều mạng đến nhìn Triêu Đăng một
lần, thực sự là…
[Giá trị thù hận: 4,5 sao.]
“Xin chào bệ hạ, xin chào ngài.”
Lại có phi tử đến chúc rượu, Khương Minh Nguyệt uống xong, ôm Triêu Đăng
vào ngực, lấy chén rượu mình đã dùng qua, hoàng kim chạm trổ lạnh lẽo kề sát môi Triêu Đăng.
“Các ngươi phải bồi Hoàng hậu của trẫm.”
Thiếu niên nói, khóe môi hơi cong, bên trong cặp mắt đào hoa lóe lên
thần sắc tự tiếu phi tiếu: “Lúc nào y cũng ở một mình, rất cô quạnh.”
“Bệ hạ nói đùa.” Phi tử này trấn định hơn người lúc nãy, nàng mỉm cười, tay nâng chén rượu: “Có bệ hạ ở đây, ngài ấy sao lại cô quạnh?”
Thiếu niên gật đầu, hàm răng cắn nhẹ vành tai Triêu Đăng, vì tiền lệ lúc nãy, Triêu Đăng đành phải đứng lên, tư vị ấy thật sự rất …, cứ vậy lặp đi
lặp lại mấy lần, khi y uống xong rượu ngồi xuống, lệ tràn ướt đẫm hàng
mi, cuối cùng Khương Minh Nguyệt cũng có chút không đành lòng, động tác
mềm mại vỗ đầu.
“Cơ thể Đăng Nhi không khỏe, về trước đi.” Thấy
trong đôi mắt Triêu Đăng lóe lên vui mừng, Khương Minh Nguyệt nhếch môi, cúi người nói nhỏ: “Đồ không được lấy ra, thái y đã nói, noãn ngọc có
lợi với cơ thể nam tử.”
“…”
Có khác gì không? Có khác gì không??
“Không muốn đi ư?”Y lắc đầu, dưới sự hướng dẫn của cung nữ rời khỏi đại điện, thấy Triêu
Đăng rời đi, không ít người ở đây tầm mắt lấp lóe, Đế vương trẻ tuổi
ngồi trên nơi cao thần sắc bất định, thu lại tầm mắt.
Đại điển
vẫn tiếp tục, ca múc mừng cảnh thái bình, giang sơn cẩm tú, nghe tiếng
lòng một thời gian dài, dù Khương Minh Nguyệt đã quen cũng cảm thấy buồn bực, lúc nãy Triêu Đăng ở đây hắn còn có vài giây yên bình, thấy quốc
điển cũng gần kết thúc, Khương Minh Nguyệt đứng lên, thấp giọng từ chối
thái giám chuẩn bị kiệu, một mình đi đến hành cung.
Đã bao lâu
rồi hắn chưa một mình bước chậm giữa hoàng cung thế này, lúc nhỏ chỉ cần đi qua nơi nào đẹp đẽ, sẽ tỉ mỉ ghi nhớ, có lẽ Triêu Đăng cũng sẽ
thích, nhìn bề ngoài, hoàng cung luôn cao quý mỹ lệ như vậy, nhưng nơi
thâm cung chân chính có bao nhiêu tẻ nhạt, không phải Khương Minh Nguyệt không biết, nhưng hắn chưa bao giờ muốn buông tay người nọ, năm đó theo Hoàng đế tiền triều vào cung, hắn đã dàn xếp vị trí tương lai cho Triêu Đăng, nếu không có người nọ, động lực đi đến cuối cùng cũng miễn cưỡng
mất đi một nửa.
Người ấy đã trở thành xương cốt, trở thành máu thịt, trở thành hơi thở của hắn.
Nhớ lại những suy nghĩ đã nghe được, hắn không khỏi cau mày xoa xoa thái
dương, nếu ngoại trừ phong tin như vẽ bùa kia, từ đầu tới cuối Triêu
Đăng vẫn chưa phản bội hắn, nhưng lúc chuyện xảy ra, nội tâm những người đó đều hướng về Triêu Đăng, lại như… Hiện tại.
[Hoàng thượng thật sự rất quá đáng.]
Thục phi mời rượu đầu tiên đứng giữa nhỏ giọng nói gì đó với người chung
quanh, vì cây ngăn cản nên chỉ có thể mơ hồ thấy được một đoạn quần áo
đỏ tươi, bàn tay trắng nõn lộ ra nơi tay áo, tiếng lòng ùa lên so với
tiếng người còn nhanh hơn, Khương Minh Nguyệt thấy một phi tử khác bước
lên, từ góc độ của hắn, có thể thấy rõ khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng
kia.
“Ngài không sao là tốt rồi, nhóm nô tì cũng không ngờ Na Đề Sa là nam phẫn nử, dù sao hắn thật sự không khác gì nữ tử.”
[Hoàng hậu mà phẫn nữ là chắc chắn như thiên nhân kinh người, thường ngày đã câu người như vậy.]
“Ừ, đa tạ quan tâm.”
Triêu Đăng cười cười với nàng, tiếng lòng của mỹ phi trào lên ngùn ngụt, mặt
đỏ bừng bừng, nàng định nói gì đó, trong dư quang thấy được Khương Minh
Nguyệt yên lặng đứng đó không xa, bỗng nhiên biến sắc.
[Là Hoàng thượng!]
[Phải cho ngài ấy biết được Hoàng thượng đang ở đây!]
Phi tử kia chớp mắt với Triêu Đăng, người sau nghi hoặc nhìn nàng, Đức phi
đứng bên hông vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, lấy một cái quạt tròn từ
trong tay áo, nhu thanh nói.
“Thưa ngài, mấy ngày nay trời dần nóng lên, nô tì nhớ được ngài thích hoa đào, tự tiện thêu đào phiến, nếu ngài không chê…”
[Tại vùng Thanh Châu, tặng quạt tròn có ý đoàn tụ tốt đẹp, dù Hoàng hậu không biết, thiếp vẫn… Hoàng thượng?!]
Tròng mắt Đức phi co rụt, quạt tròn trong tay rơi xuống mặt đất, thấy vậy sắc mặt nàng ta càng thêm trắng bệch, rốt cuộc Triêu Đăng cũng nhận ra có
gì sai sai, quay đầu lại thấy được Đế vương trẻ tuổi mặt mày lạnh nhạt
nhìn về phía mình.
“Tiểu Minh Nguyệt.”
Y có chút miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Cơ thể Đăng Nhi không khó chịu? Đứng đây chơi lâu vậy, dáng vẻ đau đến sắp khóc lúc nãy…” Khương Minh Nguyệt ngừng nói, ngữ khí ôn hòa nhã nhặn:
“Là đang lừa trẫm?”
Không chờ bất cứ kẻ nào lên tiếng, Khương Minh Nguyệt cười rộ lên.
“Đăng Nhi thích hoa đào ư?” Hắn từng bước từng bước đi tới, vì long bào thuần đen mà càng thêm mộc tú vu lâm, khi đã đến gần đám người, Khương Minh
Nguyệt dùng âm thanh chỉ có hắn và Triêu Đăng nghe được, nói: “Đăng Nhi
còn nhớ kẹp hoa đào?”
Sắc mặt Triêu Đăng trắng bệch, biết rõ hắn
đang nói gì, ngày ấy vì đe dọa y, nữ nô sủng bò vào đầu tiên, trước ngực bị kẹp hoa đào kẹp lấy, người bị kẹp bất cứ lúc nào cũng đau đớn vì
diễm sắc, vì đồ chơi kia có hai cánh như hoa đào, nơi bị kẹp càng thêm
kiều diễm, chuyên dùng để dạy dỗ sủng vật, lâu dần có cái tên phong nhã
như vậy.
Âm thanh Khương Minh Nguyệt nhàn nhạt: “Đăng Nhi thích hoa đào, vậy kẹp mỗi ngày nhé.”
“Không muốn… Tiểu Minh Nguyệt!”
Phi tần lui về phía sau mặc dù không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì,
nhưng cũng có thể đoán được từ trong thần sắc và âm thanh sợ hãi cùng
cực của Triêu Đăng, nhớ lại những gì Triêu Đăng đã trải qua mặc dù người nọ không nói, Đức phi biếu tặng quạt tròn đột nhiên quỳ xuống.
“Bệ hạ, ngài muốn phạt xin hãy phạt nô tì, ngài ấy không hề làm gì cả.” Một đầu tóc mây của Đức phi xõa xuống mặt đất, nàng nói vội vàng, mà rõ
ràng từ chữ: “Là nô tì thấp hèn, tự tiện hấp dẫn ngài ấy, không tự chủ
quyến rũ ngài ấy, nô tì cầu bệ hạ nghiêm trị.”
Thần sắc Khương Minh Nguyệt không thay đổi liếc nàng ta một cái, im lặng không nói.
“Bệ hạ, nô tì cũng tội ác tày trời.” Thục phi dung tư tiếu lệ cũng quỳ
xuống: “Nô tì thật sự tâm duyệt ngài ấy, không tuân bổn phận, chỉ vì
muốn ngài ấy nhìn ta một lần, nếu bệ hạ trách tội, mong có thể không
phạt ngà ấy, nô tì cầu bệ hạ nghiêm trị.”
“Còn có thiếp, nô tì…”
“Bệ hạ, nô tì vì tư dục bản thân dụ dỗ ngài ấy…”
“Nô tì…”
Phi tần khoan thai mỹ lệ từng người từng người quỳ xuống hòng giải vây cho
Triêu Đăng, thiếu niên đứng đấy bỗng nhiên cười rộ lên, cặp mắt đào hoa
thanh sắc tựa họa.
“Được lắm Đăng Nhi.” Đế vương cười nói, nhìn
vào đôi ô mặc thấm dần hơi nước: “Sao ngươi lại có bản lĩnh như vậy,
khiến mỹ nhân hậu cung của trẫm từng người cầu xin vì ngươi?”
[Giá trị thù hận: 5 sao.]
[Còn thiếu nửa sao giá trị yêu thương, Đại Đế, khen em đi.]
Hệ thống không chút do dự: [Cậu thật thông minh, cậu quá tuyệt vời.]
[…]
Tự nhiên có cảm giác, câu nói này, đã từng quen biết.
===
Cho ngộ hỏi: phi tần kêu nam Hoàng hậu là “nương nương” hả?
Nương = mẹ = phái nữ mà?