Edit: Hyukie Lee
Tuyển tú vẫn đang tiếp tục, khác với lúc đầu ở
chỗ, âm thanh suy nghĩ chung quanh càng lúc càng quái dị, sau khi Triêu
Đăng chọn thêm một nữ tử dung mạo xinh đẹp, nghe được suy nghĩ của nàng
ta, Khương Minh Nguyệt khẽ gọi tên Triêu Đăng, thừa dịp đối phương quay
đầu ôm người vào ngực hôn môi.
Đế vương trẻ tuổi cường thế lại bá đạo, ngón tay âu yếm sau gáy làm sâu nụ hôn, trên mặt mỹ nhân hiện ra
tầng hồng nhạt thật mỏng, đại đa số tú nữ bên bên dưới đều cúi đầu không dám nhìn cảnh tượng kiều diễm nơi đài cao, có vài người lén lút liếc
nhìn chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, thời điểm Khương Minh Nguyệt buông
người ra, hô hấp Triêu Đăng đã trở nên hỗn loạn, bất giác cổ họng phát
ra tiếng ho khan.
“Cơ thể Đăng Nhi không khỏe, tuyển chọn…” Âm thanh Khương Minh Nguyệt hơi dừng lại, lập tức tự nhiên nối liền: “Cứ vậy đi.”
“Nhưng mà…”
Triêu Đăng hơi nhíu mày, cơn ho khan cắn nuốt mất tiếng nói, thiếu niên đối
diện vỗ nhẹ sau lưng Triêu Đăng, từng bước dụ dỗ: “Lần sau tuyển tiếp
được không?”
Tiếng lòng xung quanh càng lúc càng khiến hắn buồn
bực, còn ngồi tiếp, hắn cũng không biết mình có thể khống chế bản thân
nữa hay không, vô số ái mộ chen lẫn dục vọng vang lên không dứt, điều
khiến hắn khó chịu nhất là, khi nhìn thấy Triêu Đăng và mình hôn môi, nữ tử ở đây càng tâm duyệt Hoàng hậu thì càng biểu lộ mị thái, thậm chí
còn nghĩ…
Giai nhân mặt mày xinh đẹp hơi liếm môi, Đế vương trẻ
tuổi không hề nhìn lầm, nữ nhân này hắn rất có ấn tượng, cháu gái của
trưởng Công chúa, lúc bắt đầu đã có vô số thần tử đề nghị nạp làm phi
tần, xác thực nàng ta diễm quang bốn phía, thân phận cũng vô cùng cao
quý, nhưng nhớ lại suy nghĩ của nàng ta khi hắn buông Triêu Đăng ra,
thần sắc Khương Minh Nguyệt càng thêm u ám.
“Được, lần sau đi.”
Thanh tuyến quen thuộc giúp hắn phục hồi tinh thần, Triêu Đăng bên cạnh lười
biếng lên tiếng, nghe được đối phương trả lời, Khương Minh Nguyệt thoáng nhìn thái giám, người kia liền cao giọng tuyên bố chấm dứt.
Vì
mới tiếp quản Khương quốc, công sự mỗi ngày cần xử lý nhiều không đếm
xuể, thường đêm đã về khuya Triêu Đăng mới thấy được thiếu niên một thân hoàng bàu, y ngồi một mình trên giường, nhìn màn giường minh hoàng rũ
xuống bốn phía, cung nữ chờ ngoài điện yên tĩnh không một tiếng động,
bỗng nhiên y cười cười, nhớ đến lúc quay phim đã từng nằm lên chiếc
giường đạo cụ, thật sự giống hệt long sàng đến bảy tám phần.
“Đang nghĩ gì thế? Cười vui vậy.”
Âm sắc thiếu niên hơi trầm từ sau truyền đến, người kia một tay ôm eo, một tay nhấc cằm lên, làm Triêu Đăng nghiêng mặt sang bên.
“Nhớ mấy tỷ tỷ muội muội a.” Triêu Đăng mặc hắn nghịch ngợm: “Thật là xinh đẹp.”
“… Đăng Nhi.” Thiếu niên từ đằng sau cởi áo y ra, cầm hộp ngọc lại, lấy
hương cao bôi lên cơ thể người nọ, không để sót một chỗ: “Ngươi là thật
không biết hay giả không biết?”
Dược tính hương cao càng ngày
càng đậm, dường như bên trong còn cho thêm thứ khác, nơi được bôi lên
bỗng dưng đau đớn thoát lực, da dẻ cũng đang tỏa nhiệt, khác hẳn với cảm giác giá trị thù hận mang lại, hương cao khiến y càng thêm khát vọng
đụng chạm Khương Minh Nguyệt, thậm chí ngứa ngáy khắp người, chỗ trống
trong cơ thể không thể lấp kín.
“Những nữ nhân mà ngươi chọn, đều tâm duyệt ngươi.” Khương Minh Nguyệt ngừng nói, gõ gõ trán Triêu Đăng:
“Tâm duyệt đến mức muốn đè Hoàng hậu của trẫm xuống giường.”
“… Cái gì?”
Triêu Đăng nhấc đôi mắt bị kích thích đến thủy quang liễm diễm, thấy thiếu
niên kéo hai chân mình, muốn lấy chân nhỏ về, bỗng đôi chân non mềm như
ngọc mài chạm khắc bị bấm một cái.
“Minh Nguyệt! Tiểu Minh Nguyệt! A a a a a a ———-!”
Tay thiếu niên vững vàng đặt trên chân, tàn nhẫn ấn lên mỗi cái huyệt đạo,
lúc nhỏ vì cơ thể yếu ớt nên hạn chế ra ngoài, sau khi quen biết Khương
Minh Nguyệt thì phần lớn thời gian đều dành cho hắn, vì ít làm việc,
chân y vẫn không có vết chai, qua mấy ngày liên tiếp được bôi hương cao, trình độ mẫn cảm của cơ thể đã không thể tưởng tượng, mỹ nhân giãy dụa
trên long sàng, ngón tay không ngừng nhào nát gấm vóc, thấy người nọ ho
khan, Đế vương trẻ tuổi lấy nhuyễn ngọc đè lên chiếc lưỡi, chặn giữa cổ
họng Triêu Đăng, sau đó cầm vải mềm nhét vào khoang miệng Triêu Đăng,
mạnh mẽ ngăn lại cơn ho khan trong cổ họng.
“A… A a a!”
“Đăng Nhi ngoan, thái y nói xoa bóp phần đùi có thể trị phong hàn.” Khương
Minh Nguyệt sợ y lấy vật trong miệng ra, quấn tay Triêu Đăng ra sau
lưng, lại sợ dùng dây thừng sẽ để lại vết đỏ trên tay, ra lệnh với người bên ngoài gì đó, chốc lát sau liền có người đem lông nhung đến, hắn
dùng thứ tinh xảo ấy buộc ngón tay Triêu Đăng lại, lông nhung trắng như
tuyết đan xen cùng mười ngón tay hoàn mỹ vô cùng dễ nhìn, Đế vương trẻ
tuổi nhìn chốc lát, rồi tiếp tục trói hai tay Triêu Đăng lại: “Lúc trước vẫn còn để lại vết thương, cần phải tá dược thường xuyên, đồ trong
miệng ngươi không dơ, thái y đề nghị lúc chữa bệnh chặn cổ họng lại,
miễn cho kêu to ho khan tổn thương.”
Một chân Triêu Đăng bị trói
chặt vào trụ giường, một chân khác thì bị thiếu niên xoa bóp huyệt vị,
ngứa ngáy trong cơ thể ngày càng kịch liệt, y đau đến co giật, cố tình
sao cổ họng bị chặn lại, nước bọt thấm vào vải mềm, nửa tiếng kêu gào
cũng không phát ra được, không biết là mồ hôi hay cái gì trơn trợt khiến áo lót dính sát cơ thể, tơ lụa dưới thân cũng ẩm ướt trơn nhẵn, mị
hương quanh quẩn chóp mũi, trong lúc mơ hồ, nghe được tiếng cười ngạc
nhiên của thiếu niên.
“Đăng Nhi đúng là đại nghịch bất đạo.”
Thiếu niên xoa bóp mà như trừng phạt, bấm vào huyệt vị khiến y đau muốn
chết, phía sau mỹ nhân nhô thật cao, đầu chôn vào đệm giường: “Long sàng của trẫm bị Đăng Nhi làm thành như vậy, phải phạt.”
Triêu Đăng
muốn tách ra, dùng sức đá thiếu niên, lại dễ như bỡn bị nắm lấy, thời
gian vô tình, nam đồng năm năm trước đến trong đêm tuyết lớn đã có dáng
vẻ của một nam nhân.
Khương Minh Nguyệt ghé vào bên tai, từng chữ từng chữ, uy nghiêm của bề trên khiến cả người mỹ nhân run lên: “Hoàng
hậu còn không ngoan, trẫm đánh nát mông nhỏ của ngươi.”
“…”
Mẹ, đùa giỡn lưu manh.
Thả bố mày ra, bố mày muốn trả thù.
“Ngủ trên giường ta là người của ta.” Dường như biết được suy nghĩ của y,
thiếu niên cười rộ lên, cặp mắt đào hoa sáng ngời như bức họa: “Có gì
không đúng?”
Thiếu niên nói xong, lại thêm một đợt bấm bấm tàn nhẫn, mãi đến khi mỹ nhân bị hành hạ thiên kiều bá mị, chất lỏng giàn dụa.
Thời điểm tỉnh lại, tuy trên người hãy còn đau nhức vì hoan ái lưu lại,
nhưng lồng ngực nhiều năm đau đớn khó chịu đã có chuyển biến tốt, Triêu
Đăng bò dậy từ rên giường, Khương Minh Nguyệt đã vào triều từ sớm, cơ
thể được tắm rửa sạch sẽ, chăn màn gối đệm cũng đổi bộ mới, ngoại trừ cơ thể toàn vết yêu, thì vết tích điên cuồng đêm qua đã biến mất sạch sẽ.
Vậy mà có hiệu quả thật.
Như là nhớ ra điều gì, Triêu Đăng hô hoán hệ thống: [Tổng thống tất cả thống —–]
[Gì.]
[Uầy.] Y sắp xếp lại ngôn ngữ: [Mỗi lần anh giúp tui thay đổi cơ thể, là làm kiểu gì vậy?]
Bất kể là độ dài của tóc, cơ thể khỏe mạnh, nắm giữ kĩ năng hay năng lực
chiến đấu, mỗi thế giới đều khác nhau, không lâu khi hệ thống thông báo
nhảy bước nhảy không gian, lúc mở mắt thì tình trạng cơ thể đã ít nhiều
thay đổi khác với lúc đầu, lúc trước y không để ý, hiện tại lại thần xui quỷ khiến sao mới ngạc nhiên nhớ ra.
[Cậu vào là thế giới tinh thần, gây ám chỉ đối với nguyên chủ, có thể thay đổi hình thái.]
[…]
Nghe không hiểu, nha hiểu rồi.
[…?]
[Nguyên chủ.] Triêu Đăng nhớ lại: [Thế giới tinh thần của mỗi nguyên chủ đều rất dễ ám chỉ hả?]
Triêu Đăng hỏi ngược.
Từ khi bắt đầu nhiệm vụ tới giờ, hệ thống chưa bao giờ tiết lộ nửa phần
thông tin về mảnh vỡ nguyên chủ, thậm chí ngay cả chuyện nguyên chủ có
bao nhiêu tên, y phải đi qua bao nhiêu thế giới cũng không nói rõ, lúc
dò hỏi Triêu Đăng cố ý dùng từ “mỗi”, nếu trong lúc vô tình hệ thống bác bỏ…
Quả không hổ là Triêu Đăng! Quá thông minh!
[Triêu Đăng.] Hệ thống đang cười, cười nghe…. Phê phê phê nha nha nha nha: [Cậu gài bẫy tôi?]
[…]
Quả không hổ là Tổng thống! Mau cút đi!
[Rất nhanh.]
[Cái gì?]
[Chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.]
Trong lúc Triêu Đăng cố gắng hiểu hết câu này, bỗng nhiên đối phương lên
tiếng: [Tất cả đều đánh cược trên người cậu, cố gắng lên.]
[Không cố.] Triêu Đăng chuyển đề tài: [Trừ phi anh nói cho tui anh tên gì.]
[…]
[Đại lão, đại ca, anh hai, ba ba, ông nội ông nội ông nội ——–]
[Caesar.]
[A?] Triêu Đăng sững sờ: [Người nước ngoài?]
[… Chắc vậy.]
[Nè.] Triêu Đăng cười híp mắt gật đầu, tên này nghe vừa mạnh mẽ vừa tự do,
không biết tại sao, y cảm thấy vô cùng, vô cùng thích hợp đối phương:
[Tên đẹp đó, mà nghe giống như Cleopatra?][…]
Cleopatra VII Philopator: Nữ Pharaoh của Ai Cập cổ đại.
Hoa mạn liễu xanh theo gió xuân quanh quẩn bên sườn núi chập chùng, tường
cung đỏ thẩm phân chia tài phú và quyền lực, men theo thủy cừ dọc đường
đi chính là hậu cung, dù tân đế kế vị đã chỉ định tú nữ, nhưng lại chậm
chạp không chọn bài của giai nhân nào, bị một đám thần tử khuyên nhủ,
Khương Minh Nguyệt không kiên nhẫn tùy tiện chọn đại mười mấy mộc bài,
tú nữ may mắn đều được phong danh hiệu, quân vương trẻ tuổi tuấn mỹ, có
tài trị quốc, ngoài mặt nhìn đám phi tần của tân đế phong quang vô hạn,
nhưng thực tế nhóm tân phi không được một đêm đều hiểu, đế vương trẻ
tuổi ấy, từ đầu tới cuối chưa từng sủng tín một người.
Trên lý
thuyết mà nói, Hoàng hậu có riêng hành cung của mình, trừ lúc thị tẩm
thì xuất hiện trong cung của Hoàng đế là không hợp thường quy, nhưng bất đắc dĩ sao Khương Minh Nguyệt lại dính Triêu Đăng vô cùng, một khi
không xử lý chính sự đều gọi y qua đây, lâu dần Triêu Đăng cũng lười
chạy qua chạy lại, liền dứt khoát ở luôn bên kia, cả cung đều biết Hoàng đế và Hoàng hậu tình thâm ý thiết, tân phi tần được phong danh không
ngừng tìm thời cơ chạy đến thỉnh an Hoàng hậu, mãi đến khi Chiêu nghi
con gái Dương thị ngẫu nhiên gặp được Hoàng hậu dưới tàng cây của hậu
viện.
Người nọ đang xem hoa.
Đó là một cây đào cao lớn
xanh tốt, thân cây thô chắc cứng cáp rất hiếm có, chắc chắn lúc nở rộ sẽ rất tươi sáng rực rỡ, phấn mù liên miên, trong lục cung người duy nhất
được phép mặc sắc đỏ chỉ có Hoàng hậu, thấy mạt hồng ảnh dưới cây đào
thu hút chú ý như vậy, Dương Diệu Diệu chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên,
không kìm được che miệng lại.
Cô nhìn nam hài vóc người cao gầy
kia một lúc lâu, đột nhiên đối phương xoay người, Dương Diệu Diệu lúng
túng bỏ tay xuống hành lễ.
“Hoàng hậu mạnh khỏe.”
Thấy hai cung nữ phía sau nữ hài quần lụa mỏng xanh biếc cũng hành lễ, mặc dù
không hiểu lắm mấy chuyện nơi thâm cung nhưng ít nhiều Triêu Đăng cũng
biết tú nữ không có tư cách mặc loại quần áo hoa mĩ này, Triêu Đăng xoắn xuýt xưng hô của đối phương trong chốc lát liền bị gương mặt xinh đẹp
ngày càng đỏ của đối phương dời đi chú ý.
Xấu hổ?
Woa, em gái đáng yêu.
“Được rồi ~” Triêu Đăng đến gần cô gái, thấy mặt người sau ngày càng đỏ, thả mềm âm thanh: “Đừng thẹn thùng mà.”
Nghe y nói vậy, Dương Diệu Diệu cho rằng cách ăn mặc của mình không thích
hợp, càng thêm luống cuống tay chân, cô khom lưng muốn nói xin lỗi, lại
nhịn không được phát ra âm mũi run run, hiển nhiên là đang sốt ruột.
“Hoàng hậu, nô tì… Nô tì ngu dốt, không nên —–“
“Không sao.” Triêu Đăng nhẹ giọng ngắt lời cô, thấy nữ hài đã sốt sắng như
vậy, y cũng không muốn làm đối phương sợ, liền lách qua chuẩn bị rời
khỏi: “Không sao.”
“Hoàng hậu đang xem hoa đào ạ?”
Y vừa
bước được vài bước liền nghe âm thanh lấy dũng khí của nữ hài, Triêu
Đăng quay đầu lại, nhìn cô gái khẩn trương đến độ nhàu nát quần áo, nhịn không được cười lên.
“Váy.”
[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]
[Anh Caesar ơi! Anh Caesar à nói chuyện với em đi!]
[… Đừng nghịch.]
Nữ hài chỉ lo ngắm nụ cười của người nọ, ngây ngốc vâng một tiếng.
“Váy bị vò nhăn rồi.” Triêu Đăng dừng chân lại: “Gọi Triêu Đăng là được rồi, gọi Hoàng hậu… Nghe có chút lạ?”
“Tuyệt đối không thể!”
“Được rồi ~ Tùy ngươi.” Tầm mắt y dời về phía cây đào: “Lúc nó nở hoa chắc chắn rất đẹp, ngươi tên gì?”
“Diệu Diệu…” Nữ hài ngập ngà ngập ngừng: “Dương Diệu Diệu.”
“Dương Meo Meo?”
“… Không, không phải!” Tuy nữ hài vội vàng sửa lại, nhưng khóe môi lại lén lút nhếch lên: “Là ‘Diệu’ trong ‘Tuyệt diệu’ ạ.”
Thời điểm Khương Minh Nguyệt xử lý chính sự, Triêu Đăng rỗi rãi đến phát
chán, y không rõ lắm đi nơi nào trong cung là không hợp lễ giáo, vì vậy
hậu hoa viên liền trở thành nơi y thường đi dạo, lâu dần, y phát hiện
mình luôn tình cờ gặp được phi tần trong cung dưới tàng cây này, mà liên tục mấy ngày, có một chị gái vóc người bốc lửa mặc quần áo hồng nhạt
thêu hoa đào, y nhịn không được quan sát xung quanh, thấy được không ít
chị gái em gái xinh đẹp như hoa đều ăn mặc như người hồng nhạt kia, hoặc là thắt lưng thêu hoa chìm, hoặc là trang sức cài tóc, y trầm mặc chốc
lát, rồi tiếp lời chị gái xinh đẹp hồng nhạt ấy.
Tự nhiên có loại tự tin không tên, nhóm chị em thật đáng yêu.
Cô gái này mặt mày rạng rỡ, eo nhỏ chân dài, phối hợp với cách ăn mặc như
vậy, vẫn như cũ đẹp đến diễm quang bốn phía, thấy Triêu Đăng nói chuyện
với mình, trong mắt nữ tử xẹt qua tia vui mừng, tán gẫu được vài câu,
bỗng nhiên đối phương chuyển đề tài, hiển nhiên là mưu đồ đã lâu.
“Nghe nói cơ thể ngài không khỏe, chỗ của nô tì có bí thuốc Tây Vực tiến
cống, lúc vào cung mang theo, nếu ngài không chê, ngày mai nô tì sẽ sai
người đưa đến cung của ngài.”
Lời này của cô ta vô cùng xảo diệu, không nhận chính là không cho bậc thang, Triêu Đăng ngẩn người, cười nói cảm ơn.
“Vậy thì đa tạ Thục phi.”
“Sao nô tì dám nhận lời cảm ơn của ngài.” Nữ tử diễm sắc mềm mại đáng yêu,
đôi môi anh đào hé mở, giọng nói êm ái: “Chỉ cần ngài cười với nô tì một cái, dù có làm gì, nô tì đều cam tâm tình nguyện.”
“… Cảm tạ.”
Đăng Đăng vậy mà bị đùa giỡn kìa, ôi trời ơi! Phê ghê!
Có lẽ là không nghĩ tới y dễ nói chuyện như vậy, chỉ chốc lát sau, không
ít mỹ phi dồn dập nói mình cũng có dược vật quý giá, bỗng âm thanh du
dương nhẹ nhàng đánh vỡ, thiếu nữ mang diện mạo khác lạ đối diện với tầm mắt Triêu Đăng.
“Nô tì không có đồ vật nào quý giá, lại không
biết cách nào làm ngài vui.” Đôi mắt thiếu nữ so với người thường càng
thêm thâm thúy, con ngươi đen bóng như xán thạch, lời còn chưa dứt, cô
ta nói tiếp: “Nô tì là người Trác quốc, chỉ biết vũ điệu đặc thù của dân tộc, nếu ngài nguyện ý, nô tì hy vọng có thể dâng vũ vì ngài.”
Trác quốc là quốc gia thần bí do dị tộc thống lĩnh, nghe nói nơi ấy nữ tôn
nam ti, phái nữ Trác tộc mỹ mạo vô cùng, năng chinh thiện chiến, nổi
tiếng nhất là vũ đạo của tộc nhân Trác tộc, truyền thuyết kể rằng người
Trác thông qua vũ khúc tế tự tìm bạn tri âm, được thần che chở, nên mặc
dù Trác quốc nhỏ bé nhưng quanh năm sung túc, quốc lực cường hãn, cũng
vì đặc thù ấy, chỉ có hoàng tộc Trác quốc mới được học vũ đạo, không thể nghi ngờ thiếu nữ trước mắt chính là hoàng tộc, mà điều khiến người
kinh ngạc chính là, cô ta cam nguyện dâng vũ cho người Hán.
Trong mắt đám phi hoặc nhiều hoặc ít đều có vẻ kinh dị, sau đó là khủng hoảng không dễ phát giác, dù gì Triêu Đăng cũng biết ý nghĩa vũ khúc người
Trác, y hơi nhướng mày, ôn nhu dò hỏi.
“Vũ khúc ấy… Nên hiến cho thần?”
“Thiếp muốn khiêu vũ vì ngài.”
Y cười cười: “Múa cho ta coi không có thưởng nha?”
“Thiếp vô cùng tình nguyện.”
Tỉ mỉ mà nghe, trong âm thanh của thiếu nữ có gì đó khàn khàn rất kì quái, chắc là khẩu âm của dị tộc, đồng thời cũng vững tin với thân phận của
cô, đối diện với ánh mắt cố chấp của thiếu nữ, Triêu Đăng gật đầu.
Thiếu nữ nở nụ cười, nghiêng mình về phía Triêu Đăng, hai tay như hoa mở ra,
chuông bạc đinh đang vang vọng theo cơ thể nhẹ nhàng, điệu múa này quả
thực rất đẹp, trong sự mềm mại thấy được mạnh mẽ, khi thiếu nữ múa xong, Triêu Đăng nói cảm ơn đồng thời hỏi tên thiếu nữ.
Thấy y như
vậy, lại có phi tử cả gan xúm đến, vì cách không xa nên Triêu Đăng có
thể ngửi thấy mùi thơm như có như không của đám phi tử.
“Nô tì nghe nói ngài thích hoa đào, cố ý thêu bùa phúc hoa đào, nếu ngài không chê…”
“Ngài có thích đồ ăn vặt Mai Châu không ạ? Thiếp là người Mai Châu, biết làm món tráng miệng và bánh ngọt.”
“Ngài sợ lạnh, chỗ của nô tì có ——-“
“Đăng Nhi.”
Âm thanh hơi trầm của thiếu niên đánh gãy oanh ca yến ngữ, Đế vương trẻ
tuổi như hoa mậu xuân tùng chẳng biết xuất hiện từ khi nào, cặp mắt đào
hoa của Khương Minh Nguyệt khép hờ, bất giác trong con ngươi xẹt qua vẻ
kinh dị.
“Lại đây.”
[Giá trị thù hận: 3 sao.]
===
Caesar: khải hoàn; thắng lợi; chiến thắng. Người thắng trận.
Triêu Đăng = Ngọn đèn giữa đại dương = Ánh đèn ban mai.
Tiểu Đăng = Ngọn đèn nhỏ.