Edit: Hyukie Lee
Triêu Đăng lập tức nắm lấy tay đối phương, người đối diện trông có vẻ vô cùng hứng thú nắm lại tay y, tay bọn họ đều rất đẹp, trắng nõn thon dài, móng tay hình vòng cung như mặt trăng non,
nhưng vì Vệ Tiễu là con lai, khớp xương cũng lớn hơn Triêu Đăng rất
nhiều, cảm xúc lạnh lẽo vào thời khắc này cực kì chân thật, bất giác
Triêu Đăng gia tăng khí lực.
“Nhiệt tình dữ vậy.” Cách bàn ăn, nam nhân mỉm cười nhìn Triêu Đăng kéo tay mình qua: “Rất cho mặt mũi đó.”
Triêu Đăng định nói gì đó, bàn ăn chắn giữa hai người bỗng biến mất không còn tăm hơi, cảnh tượng xung quanh từ phòng ăn cao cấp trong tháp biến
thành đỉnh cao ốc, đường xá chằng chịt lẫn kiến trúc trùng điệp tỏa ra
sức sống tràn trề, dương quang trong trẻo xa xa dát một lớp lóng lánh
lên con sông uốn khúc, y và Vệ Tiễu đứng nơi trung tâm thành thị, từ nơi cao nhìn xuống thành phố mới vừa thức giấc mang đến hưởng thụ thị giác
không gì sánh nổi.
“Cho em xem.” Vệ Tiễu nói: “Thế giới sau khi em đi ra sao ——– này!”
Đột nhiên hắn bị Triêu Đăng đẩy từ trên đỉnh cao ốc xuống.
Giây phút cuối cùng, Vệ Tiễu phản ứng nhanh nắm chặt rào chắn kim loại bé
nhỏ, cả người lơ lửng giữa không trung, nam nhân có chút không hiểu ra
sao mà nhìn Triêu Đăng, hắn không hề có ý tức giận, trái lại còn thả nhẹ âm thanh: “Sao vậy?”
“…”
“Anh bạn nhỏ?”
Triêu Đăng ngồi chồm hỗm xuống, tầm mắt tiến vào đôi băng lam tựa sói của đối
phương, trong nháy mắt, y vươn mình nhảy xuống từ đỉnh cao ốc, sau đó
không chút ngạc nhiên bị người ôm vào lồng ngực, Triêu Đăng cười ha ha.
“Em rất nhớ anh —“
Triêu Đăng vừa cười vừa đưa cánh tay tuyết trắng ra ôm lấy vai Vệ Tiễu, hung
hăng cọ cọ lồng ngực nam nhân, người sau vừa chịu đựng trọng lượng bản
thân lẫn của người nọ, có chút bất đắc dĩ ôm chặt eo đối phương.
“Siêu vui!”
“Vui là cắn người?”
Nhận ra cú táp không nặng không nhẹ trên hõm cổ, Vệ Tiễu cũng cười.
“Em không biết, nhưng em vui lắm.” Triêu Đăng cọ tới cọ lui lung tung trên người hắn: “Thích anh nhất nhất.”
“Anh cũng rất vui.” Nơi sâu xa của đôi ngươi băng lam tựa sói xẹt qua tia
sáng, bỗng nhiên Vệ Tiễu buông tay ra: “Để em trải nghiệm cảm xúc của
anh một chút.”
Bọn họ cùng nhau rớt xuống từ đỉnh cao ốc, gió
mạnh quật vào bên tai, hình ảnh trước mặt gấp gáp chạy băng băng, những
chấm nhỏ ô tô chen chúc trên mặ đất càng ngày càng rõ ràng, Triêu Đăng
nghe được âm thanh của Vệ Tiễu, đối phương xâm lấn biển ý thức của y,
hiện tại Triêu Đăng đang ở trong thế giới tinh thần người kia xây dựng,
nhưng lại không chút nào cảm thấy hoảng sợ.
“Đừng chỉ nhìn mặt đất.” Ấm áp trong giọng nói đối phương xuyên qua gió mạnh, vô cùng rõ ràng đi vào màng nhĩ: “Nhìn lên trời.”
Triêu Đăng nghiêng đầu, tòa nhà chọc trời xa xa lòe lòe tỏa sáng, mây trắng
màu xám trôi nổi giữa trời, cảm giác như chạm tay đến được vô hạn, đôi
mắt bất giác cong cong: “Thật đẹp.”
Triêu Đăng bị người ôm chặt,
lúc rơi xuống hầu như không cảm giác được bất kì xung lượng nào, người
sau tự nhiên xoa nhẹ tóc y, quen thuộc như chưa bao giờ chia cách.
“Thật là lắm chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ.” Vệ Tiễu cười xấu xa: “Vậy chúng ta lên giường từ từ nói?”
“Caesar sẽ tìm đến đây.” Bỗng nhiên Triêu Đăng để sát vào tai Vệ Tiễu, âm thanh gằn xuống cực thấp: “Anh nhốt em lại chỗ này đi.”
“Càng ngày
càng biết nói chuyện.” Vệ Tiễu liếc Triêu Đăng một cái: “Đừng quyến rũ
anh, sự nhẫn nại của anh rất tệ khi gặp được em.”
Thấy y không
nói lời nào, Vệ Tiễu lặng yên cử động môi, trong tay hắn xuất hiện một
vòng hoa anh đào giản dị, sắc hoa thuần trắng và dây leo quấn quýt lấy
nhau, Vệ Tiễu nhẹ nhàng đặt vòng hoa lên mái đầu Triêu Đăng.
Đây là…
Hương vị đã từng quen thuộc xung kích cảm quan, mùi hương thanh nhã lại nồng
nàn hòa vào cơn gió, Triêu Đăng kinh ngạc mở to hai mắt, kí ức phủ bụi
bị thời gian chôn dấu liên quan đến tinh cầu ấy, vào thời khắc cuối
cùng, đôi mắt xanh lục lạnh lẽo bi ai của đối phương vẫn cứ rõ ràng như
ngày hôm qua.
[Vòng hoa làm bằng kim loại rất đau, nếu như lần sau gặp lại phải đổi cho anh cái khác —-]
[Em đồng ý.]
“Hình như em đã nói với ai nếu gặp lại hãy đổi một vòng hoa.” Vệ Tiễu sửa lại sợi tóc lòa xòa giúp Triêu Đăng: “Đúng không?”
“… Horn?” Triêu Đăng hơi nhíu mày: “Nháo Nháo, sao anh —“
“Hắn ở nơi này của anh.” Vệ Tiễu chỉ chỉ huyệt thái dương của mình: “Chuyện Caesar có thể làm, bọn anh cũng có thể làm.”
“Bọn anh?”
“Đúng là hắn không nói gì hết, giấu giấu diếm diếm có gì thú vị?” Nam nhân
với đôi ngươi băng lam chậc lưỡi, tiếp tục cong môi xấu xa: “Chuyện này
rất dài, hay là chúng ta lên giường từ từ nói?”
“…”
Được được được, làm trước nói sau.
Nền nhà bằng gỗ làm nổi bật nét cổ điện, đệm chăn mềm mại có chút ngổn
ngang trên giường lớn rộng rãi, nam nhân trên người Triêu Đăng với nụ
hôn khao khát trên bờ lưng trắng mịn, xương sống dưới da thoáng nhô ra
như hoa nở rộ, Vệ Tiễu nắm chặt năm ngón tay mềm mại của người nọ, trong thanh âm chứa đầy ý cười.
“Caesar kêu em thu gom mảnh vỡ cảm
xúc, vậy em có biết chúng thuộc về ai không?” Triêu Đăng không trả lời,
Vệ Tiễu thả lòng vòng ôm: “Hắn thu gom mảnh vỡ, đương nhiên là thuộc về
hắn.”
“Cái… A!”
Ý của Vệ Tiễu là… Tất cả các mảnh vỡ đều thuộc về một mình Caesar? Từ đầu tới cuối y đối mặt đều là một?
Sao lại có khả năng…!
“Anh cũng cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng sự thật chính là vậy.” Nam
nhân liếm liếm vành tai Triêu Đăng: “Không nghĩ tới còn có thể gặp lại
ngài, nhị thiếu gia.”
Là Tang.
Đột nhiên ngón tay Triêu Đăng nắm chặt ga trải giường.
“Làm ngài sợ rồi.” Đối phương dùng âm thanh Triêu Đăng thích nhất, âm sắc
trầm thấp khiêu gợi của ngôn linh sư dễ dàng nắm được tâm lý, một quãng
thời gian cuối cùng lúc còn ở tận thế, mỗi khi ở cùng nhau Triêu Đăng
rất thích nghe Vệ Tiễu nói chuyện, dù là những lời rỗng toét không chút ý nghĩa cũng có thể vang vọng hồi lâu trong đầu, nhưng ngữ điệu tao nhã
lại ngập tràn mùi vị nguy hiểm này, chỉ thuộc về riêng bố già hắc bang
luôn mỉm cười nơi Sicillia nọ: “Sự thật đúng như hắn nói, ngài ở bên
cạnh hắn sẽ càng thoải mái.”
Trong âm thanh của Tang có chứa tịch mịch không dễ nhận ra, Triêu Đăng cố gắng đuổi theo tiết tấu của bọn họ.
Là sự thật, dù Vệ Tiễu có biết nhiều chuyện đi chăng nữa, cũng không thể chuẩn xác mô phỏng theo tính cách của mỗi người được.
Nhưng mà… Triêu Đăng con mẹ nó quả thực khó mà tin nổi, coi như y thật sự
nhận ra tất cả mảnh vỡ và Caesar có mối liên hệ không ít, nhưng sao lại
có khả năng… Sao lại có khả năng tất cả là một?
“Caesar mà em gặp phải đã bị xóa đi rất nhiều cảm xúc.” Không biết Tang đã rời đi lúc
nào, nam nhân với đôi băng lam ôm lấy Triêu Đăng, tầm mắt Vệ Tiễu lướt
qua cặp chân dài xinh đẹp tuyệt trần của người trong lòng, hắn cười
cười, trong mắt xẹt qua vẻ khác lạ, lại như có chút không thích ứng cái
tên Caesar này: “Gọi mình thế này có chút quái quái sao sao ấy, tuy
không biết tại sao chuyện này lại xảy ra, nhưng chỉ khi bọn anh trở lại
trên người hắn, tất cả mới có thể khôi phục bình thường.”
“Nhưng mà…”
Triêu Đăng nhíu mày, ánh mắt người đối diện chầm chậm biến hóa, vẻ mặt vừa
lãnh đạm lại có chút ngạo mạn sau khi thấy Triêu Đăng bỗng nhiên trở nên ôn nhu, người kia cẩn thận từng li từng tí hôn lên vầng trán Triêu
Đăng, chợt nở nụ cười nhàn nhạt, vầng thái dương nóng rực khiến Tạ Lâm
nghiêng người tránh né theo bản năng, vốn dĩ cửa sổ mở tung bỗng nhiên
bị rèm giường dày nặng bao trùm.
Tạ Lâm Lâm, chứng bạch tạng.
Tiểu thiên sứ quanh năm không thấy ánh sáng.
“Triêu Đăng.” Người kia như là oán giận, nhưng ngữ khí lại cực kì mềm mại: “Đã lâu rồi anh không nghe em hát.”
“…”
Noooooo, thật ra Đăng của anh vẫn hát quốc ca đều đặn mỗi tuần.
“Hắn nói em thích hắn nhất.” Tạ Lâm nghi hoặc nhìn sang: “Có thật không?”
“…”
Thật, thật đó.
Không, mấy anh đã là một người sao lại còn lộ ra vẻ mặt thương tâm đó chứ! Lại còn dùng cái bản mặt của Vệ Nháo Nháo nữa! … Manh chết ông rồi!
Thấy Triêu Đăng không đáp, đôi băng lam tựa sói hơi nheo, đối phương kề sát
vào trán y, sức mạnh khiến cả gian phòng trở nên ngột ngạt làm Triêu
Đăng có chút không khỏe co người lại.
“Sư phụ, ngươi chịu kí khế ước với ta là vì cái tên Vincent này đúng không?”
“…”
“Thôi.” Long liếm môi một cái, dáng vẻ cười híp mắt khiến người kinh tâm động
phách: “Ngược lại đều là ta, thoạt nhìn ngôn linh sư rất mạnh mà, không
biết giữa mảnh vỡ và mảnh vỡ có thể nội đấu hay không, giết hắn nhá.”
Long ca của ta, chính là tự tin.
Nhưng cái câu “ngược lại đều là ta” khiến Triêu Đăng nghe vô suýt nữa hộc
máu, động tác liếm ngón tay của Vincent đột nhiên dừng lại, người trước
mặt yên tĩnh nhìn y một lát, cuối cùng rũ xuống đôi ngươi thâm thúy thật dài.
Là Khương Minh Nguyệt.
Không giống những mảnh vỡ
khác, trong một giây đối phương nhìn vào mình, Triêu Đăng chỉ thấy được
tận sâu bên trong đôi mắt ấy là sự an tâm thuần túy, so với gặp lại, có
vẻ như Khương Minh Nguyệt chỉ muốn xác nhận Triêu Đăng còn sống mới đồng ý dung hợp cùng những mảnh vỡ khác, Triêu Đăng muốn nói chuyện, nhưng
ánh mắt người kia đã chậm rãi tán loạn, vẻ mặt lười biếng mà hung hăng
một lần nữa trở lại trong con ngươi tựa sói màu sắc long lanh của nam
nhân, Vệ Tiễu khiêu khiêu môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn gương mặt trù diễm của người nọ.
“Choáng rồi à.”
“Quá choáng.”
“Không sao.” Vệ Tiễu cực kì vô liêm sỉ mà sờ sờ cằm: “Chỉ cần nhớ em yêu anh nhất là được.”
“…”
Thật đáng sợ, người đàn ông này không xuất hiện thì thôi, xuất hiện một cái là mặt dày vô địch thiên hạ.
Nhưng mà, thích hắn, thích hắn, nhất nha.
“Đơn giản thôi, em cứ tưởng tượng thành nuốt chửng nhân cách.” Âm sắc như
nhung tơ đầy xúc động của ngôn linh sư rơi vào gian phòng trống trãi:
“Caesar là chủ nhân cách, hắn tách bọn anh ra, hiện tại là lúc thu hồi
lại.”
“Vậy anh sẽ biến mất ư?”
“Nói thế nào nhỉ.” Vệ Tiễu
nắm tóc, xương quai xanh đường nét khiêu gợi cùng bờ vai rộng lớn một
lần nữa dệt ra cảnh sắc ám muội: “Anh cũng muốn làm một người độc lập ở
cùng em, không phải trở thành cảm xúc của ai, nhưng mà…”
“?”
“Tuy không biết hắn đã trải qua chuyện gì, nhưng anh không phải chủ nhân
cách nên cũng không còn cách nào, có lẽ hắn đang làm một chuyện gì đó
rất không bình thường, hiện tại gặp chút phiền toái nhỏ, vì lẽ đó…” Hắn
cười lên, đưa tay bóp bóp chóp mũi Triêu Đăng: “Nếu hắn không tốt với
em, anh đảm bảo sẽ cướp cơ thể lại, được không? Nếu hên, nói không chừng anh mới là chủ nhân cách.”
Cảnh tượng chung quanh như hai lần
trước từ từ đổ nát, nhận ra Vệ Tiễu đang tự nguyện lùi khỏi biển ý thức
của mình, Triêu Đăng cố hết sức bắt lấy bờ vai của hắn.
“Vệ Nháo Nháo!”
“Luôn bên em.”
“Dừng lại!” Triêu Đăng không nhịn được hét lên, thật sự rất ít khi y lộ ra
cảm xúc như vậy, Triêu Đăng dúi đầu vào ngực Vệ Tiễu, cố gắng co mình
vào trong lồng ngực đối phương: “Em giúp anh có được không?” Chậm chạp
không chờ được câu trả lời, cánh tay trắng như tuyết vắt lên cổ nam
nhân, âm thanh mỹ nhân trong lồng ngực mềm mại đầy mê người, lệ chí theo hàng mi chớp khẽ lúc ẩn lúc hiện: “Anh nhốt em lại nơi này, anh ấy sẽ
không vào được…”
“Đừng như vậy.” Vệ Tiễu vừa cười vừa an ủi, ma
lực ngôn linh vô cùng thần kì xoa dịu nỗi buồn của Triêu Đăng: “Em hãy
tưởng tượng đây là một chuyến lữ hành, em đang đợi một đoàn tàu, máy bay hay thậm chí chỉ có chính đôi chân mình, em không cần biết điểm cuối
cùng là đâu, nhưng không sao hết.”
Vệ Tiễu nhẹ nhàng nắm tay Triêu Đăng, mắt sói sắc màu long lanh như chứa cả dương quang.
“Vì chúng ta đi trên một con đường, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Âm thanh vui tươi của robot cắt đứt mộng cảnh, Triêu Đăng trừng mắt nhìn,
nhân viên phục vụ tóc đỏ khẽ mỉm cười rời khỏi, phía đối diện bỗng chốc
trống rỗng, tất cả không hề khác gì trước khi Triêu Đăng tiến vào biển ý thức. Y lặng yên dùng bữa trưa sau một loạt biến cố, sau khi trầm mặc
ăn xong Triêu Đăng cúi đầu bước khỏi cửa phòng ăn, trong lúc vô tình tựa hồ đụng phải ai, Triêu Đăng ngẩng đầu lên.
“Sơ ý…” Triêu Đăng dừng một chút: “Caesar?”
Xúc cảm trong đôi mắt lam xám vô cùng phức tạp, khuôn mặt vốn không cảm
xúc, sau khi nghe Triêu Đăng kêu tên mình, bỗng đôi môi cong lên ý cười
nhàn nhạt cực ngắn, đôi mắt ấy không biết có phải vì ánh sáng hay cái gì mà trở nên vô cùng thâm thúy, Caesar lạnh nhạt nói.
“Tiểu Đăng bảo bối nhi.”
“…”
“Dường như em khá thích khi anh gọi em như vậy.”
Phía sau Caesar có rất nhiều robot đuổi theo, thân ảnh cao lớn như tường
đồng vách sắt từ nơi chân trời ùn ùn kéo đến, hắn ôm lấy Triêu Đăng mượn lực nhảy khỏi đường phố hỗn loạn, lúc này Triêu Đăng mới chú ý tới kiến trúc ven đường vì chiến đấu mà đã thành phế tích, những robot kia được
trang bị khí giới hoàn toàn khác những robot từng gặp, chúng nó lạnh
lẽo, mạnh mẽ, sau khi xé đi vỏ bọc ngụy trang hình người liền lộ ra mùi
nguy hiểm trí mạng, phòng ăn cao cấp dùng cơm lúc nãy dưới tia laser bắn phá đã thành tro bụi, sinh mệnh còn sót lại ở đây chỉ còn Triêu Đăng và Caesar.
“Bắt lấy số 0.”
Vũ khí laser to lớn được điều
khiển từ xa từ từ định vị đến đỉnh đầu bọn họ, nếu nhớ không lầm, ba
tháng đầu tiên vừa đến tháp, dị năng giả cùng đợt đã từng nói về quy tắc của tháp sinh động như thật cho Triêu Đăng ghe, mã số mỗi người cũng
không phải cố định cả đời, vì phòng trường hợp có người lấy mã của người chết, mỗi khi cuối năm, robot sẽ dựa theo bảng xếp hạng thực lực đánh
mã lại một lần, dị năng giả số 1 tương đương đứng trên đỉnh phong trong
tháp, mà số 0… Trong tháp không hề tồn tại dị năng giả nào số 0, trừ khi người kia ngự trị bên trên tất cả các quy tắc.
Rốt cuộc Caesar…
“Nhắm vào số 0.”
“Nhắm vào –“
Năng lực nguyên tử nóng rực đã lên nòng trong cánh tay robot, nam nhân ôm
Triêu Đăng rũ mắt xuống, đôi mắt ấy như sói, rõ ràng phản chiếu bóng
hình Triêu Đăng, đôi mắt Caesar và Vệ Tiễu rất giống nhau, đây cũng là
một trong những nguyên nhân lần đầu tiên nhìn thấy đối phương Triêu Đăng liền có hảo cảm.
“Em sẽ không chết, chết rồi sẽ vô hạn phục sinh.”
Triêu Đăng không tự chủ siết chặt cánh tay đối phương, câu nói này y đã nghe
qua hai lần, một lần đến từ sơ ngộ với hệ thống, một lần đến từ ngôn
linh sư vô cùng mạnh mẽ trong tận thế kia, Caesar cũng đồng dạng sở hữu
ngôn linh từ nhỏ, tất cả mọi chuyện xảy ra quả thực như một vòng tròn
lặp lại.
“Khi em bị thương tổn, em sẽ không thấy đau đớn.” Tựa hồ nghĩ đến ý đồ đen tối nào đó, Caesar cười cười đầy xấu xa: “Khi ở cùng
anh, làm chuyện vui vẻ sẽ tăng lên gấp mười lần. Ừ … Đánh xong trận này
chúng ta ngủ một giấc làm quen một chút.”
“…”
Nơi bọn họ
chạm nhau truyền đến từng trận nóng rực khó có thể phát hiện, tuy không
khó nhịn như giá trị thù hận năm sao, nhưng thật sự đối với Triêu Đăng
mà nói thì không thể quen hơn được nữa, khí nóng nổ tung bên chân, máy
bay tàng hình cấp tốc qua lại bùng nổ giữa bầu trời hệt như sao chổi.
“Thủ lĩnh, mau lên đây!”
Đại mỹ nữ vóc người nóng bóng lái phi thuyền sát xuống mặt đất, Triêu Đăng
nhận ra cô, cô là nữ bác sĩ của tầng bọn họ, trong ấn tượng vẫn là một
robot tóc vàng, nhưng sau khi xé bỏ ngụy trang, mái tóc thuần đỏ nóng
bỏng như triều dương, gần như giống hệt Harold trong tận thế, ngồi bên
cạnh Aura là một bé gái kim loại ngũ quan tinh xảo, cô bé kia mặt không
cảm xúc, nhưng bên trong con mắt lại tận hai con ngươi. Caesar ôm lấy
tay Triêu Đăng lôi lên máy bay.
Trùng đồng.
Trong vũ trụ
rộng lớn vô ngần, bé gái nắm giữ năng lực tiên tri bên người Horn cũng
có đôi mắt quỷ dị như vậy, Triêu Đăng thấy cô bé bên cạnh Aura nghiêng
đầu qua bên, mắt không chớp nhìn mình, đôi trùng đồng hệt của Lili cấp
tốc xoay tròn.
[Tương lai của anh là một mảnh hỗn độn, nhưng nó cực kì, cực kì đẹp.]
Đó là lời tiên đoán Lili từng cho Triêu Đăng.
Mỗi một người bạn bên người Caesar hầu như đều mang bóng dáng những người
ấy, xác thực từ đầu tới đuôi y đều đối mặt với một người.
Thấy
Triêu Đăng nhìn chằm chằm bé gái, nam nhân mắt sói có chút khó chịu ôm
người vào lồng ngực, âm thanh trầm thấp khiêu gợi lượn lờ bên tai.
“Thời điểm triển khai ngôn linh có một hạn chế, vì thệ ước lần này có chút phức tạp, nên…”
“Vì chúng ta đi trên một con đường, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.”
“Mãi đến khi tinh trần chết đi, thái dương lụi tàn, tất cả mới có thể thay đổi.”
Đáp án mini game: Lý trí. Từ đầu tác giả đã nói, Caesar lý trí đến không có tình người, các bạn có thể check lại những chương trước.