Mưu Bão

Chương 11: Chương 11: CHƯƠNG 10.5




Đêm khuya. Vắng lặng.

“Chạy.... Chạy đi...” anh thở gấp, hỗn hển chạy theo lời ai đó nói.

“Đừng quay lại. Đi đi... Anh chạy đi!” tiếng ai đó thều thào nhưng vô cùng kiên định.

Anh liều mạng chạy. Chạy không ngừng nghỉ. Bốn bề đen tối không chút ánh sáng. Anh vẫn chạy, bỗng dưng một luồng sáng bao phủ lấy người. Không gian đảo lộn, anh nằm xuống, không thể nhúc nhích. “Chạy đi!” Tiếng nói ấy lại nhắc nhở anh. Anh muốn vùng dậy và bỏ chạy. Không thể. Sự đau đớn bao trùm lấy cơ thể anh, thân thể như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, như muốn gặm nhấm vào trong xương tủy. Người anh đầy máu. Lênh láng.

“Hahahahaha” Tiếng cười giòn giã vang lên. Quỷ mị. Mê hoặc nhưng thập phần sát khí.

“AAAAAAAAAAA.....” Anh hét lên, bật dậy. Anh nhìn quanh, là nhà anh.

“May quá đó chỉ là mơ...” khuôn mặt và lưng anh đẫm đầy mồ hôi. Lần đâu tiên trong cuộc đời, anh biết thế nào là ác mộng. Chúng thực đến nỗi anh tưởng chừng như mình đã chết ngay trong giấc mơ mình tạo ra. Nhưng liệu đó có phải là giấc mơ?

Anh đứng lên, ra ban công, hút một điếu thuốc. Anh rít nhẹ, gió thổi làm anh thấy sảng khoái hơn. Nhớ lại giấc mơ ban nãy, anh vẫn rùng mình. tiếng người đó nói vẫn luôn hiện hữu trong đầu anh ngay bây giờ. Chạy đi, đừng quay lại? Rốt cuộc, anh và người đó đang chạy trốn khỏi cái gì? Mà...người đó là ai? Người đó bị thương?

Dập tắt điếu thuốc.... anh nhắm mắt. Giấc mơ này xuất hiện sau khi anh nhận được cú điện thoại hồi sáng. Luật sư Nghiêm Luật. Người này anh biết. Một luật sư vang danh, lừng lẫy cả nước, từng gây rúng động sau vụ kiện của con gái thị trưởng. Nghe nói đó là vụ đầu tiên hắn ta thất bại rồi sau đó mất tăm trên thương trường. Mới đầu anh nghĩ đó là do sức ép của thị trưởng khiến hắn rút ra khỏi giới luật sư, nhưng bây giờ lại xuất hiện làm luật sư đại diện cho một cô gái Nhật Bản. Anh nhớ không nhầm, Nghiêm Luật là người rất kiêu ngạo, hắn ta làm việc không có qui luật, không màng tiền bạc và cũng không nể bất kì ai. Điều đó giúp hắn có rất nhiều kẻ thù nhưng không ai có thể phủ nhận tài năng. Vụ của ngài thị trưởng là một ví dụ. Theo báo cáo, vụ kiện đó Nghiêm Luật dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng đến phút cuối, người khởi kiện lại rút đơn , đồngnghĩa với việc, Nghiêm Luật phải rút ra...

Haiz, anh không biết có phải do trùng hợp hay không? Nghiêm Luật, người này không dễ chọc, đã mất tăm gần 10 năm giờ quay lại, hắn ta suy tính gì, và người đứng sau hắn ta chắc chắn cũng không phải dạng vừa. Có thể khiến con chim khổng tước kiêu ngạo cúi đầu thì hẳn phải có gì đó. Gian tình? A, anh lại nghĩ đi đâu rồi.... ( quỡn dở ==”)

Anh vào thư phòng, lấy ra sấp tài liệu, lật qua vài tờ giấy.

Nutsu Hamasaki. Trên giấy là những mảng trống toác, người của anh không hề tìm lấy được bất kì tin tức nào của cô ta. Dòng họ Hamasaki, một danh gia vọng tộc, có uy quyền rất lớn ở Nhật Bản. Anh không nhớ từ khi nào anh đã dây dưa với con người như thế.

Lật qua một trang giấy, lại là một tờ giấy trắng tinh. Sự việc 12 năm trước cũng không có bất cứ thông tin

nào.

Anh ném sấp tài liệu xuống, xoa xoa thái dương.

Nutsu... Nutsu... cô là ai?

Ngày mai anh có nên đi không? Điểm hẹn là bênh viện khiến anh nghi ngờ. Chắc không phải là gặp anh để buôn bán nội tạng đâu nhỉ? Anh bật cười, tự giễu. Từ khi nào anh lại chật vật như thế này, ngồi đây đoán tới đoán lui...

Thôi thì ngày mai gặp nhau, rồi tính tiếp.

Nutsu... Lúc đầu tên cô không hề khiến tôi ấn tượng. Nhưng tại sao khi nghe đến tên cô, tiếng nói, giấc mơ lại xuất hiện?

“Chạy.... Chạy đi...”

“Đừng quay lại. Đi đi... Anh chạy đi..”

Đó là giọng của cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.