Một trận roi lại được thả xuống trên thân thể non mịn của cô gái. Cô đau đớn, muốn xoay người, sự nóng rát từ vết thương do roi gây ra, sự lấp đầy đê mê phía dưới hạ thân, sự kích thích tột độ đang diễn ra nơi bầu ngực, chịu tác động của quá nhiều xúc tác, cô mệt lừ người. Điều khiến cô hoang mang là chuyện gì đang xảy ra ở thân dưới của cô?
Cái dị vật đó thô to dần đi sâu vào bên trong cơ thể, nó dường như đã đi đến tận cùng nhưng chưa có dấu hiệu ngừng lại. Cô hét to muốn thoát ra nhưng làm sao có thể? Cô liệu có nhìn lại tình trạng của mình? Chỉ như cá nằm trên thớt chờ người ta mổ xẻ hay theo cách nói của người Dương gia, Vân Tường Vi cô là con búp bê, mặc người ta giày xé, định đoạt. Đau đớn cùng tủi nhục, khiến nước mắt cô trào dâng. Gương mặt đỏ lên vì giận dữ lại thống khổ vì thân thể khuất phục trước cái ác mang tên dục vọng.
Gương mặt vặn vẹo, cái nghiến răng nhằm ngăn tiếng rên rỉ thoát ra làm lão đại hứng thú. Hắn ta lại gần khẽ vuốt ve gò má ửng hồng, hôn nhẹ lên đôi mắt cô gái, và liếm sạch nỗi uất ức của cô. Còn lão nhị vẫn chuyên tâm bú liếm đôi gò bồng đào, tựa như đứa trẻ sơ sinh đòi sữa mẹ mà nút liên tục. Cô buồn cười, cô đâu phải sản phụ cơ chứ?
"Anh đi ra đi... Tôi không muốn nữa.." cô yếu ớt nói.
Cả lão đại lẫn lão nhị đều dừng động tác lại liếc ánh mắt sắc bén nhìn cô. Cô hận không thể nuốt đầu lưỡi của mình, khẽ cúi mặt xuống dù cho không thể. Đột nhiên, sự đau đớn từ hạ thân cô cảm nhận được rõ ràng. Hoá ra kích thích từ nhiều nơi phân tác sự chú ý của cô về nơi đó. Mồ hôi chảy từ giọt trên gương mặt thanh tú, tay gồng lại, chân dãy dụa, muốn cọ xát với dị vật để giảm sự thống khổ. Cô nhìn chằm chằm thân hình hai người đàn ông kia, đôi mắt chứa đựng sự van xin chưa từng có.
"Hoá ra thư kí Vân lại thích thú với dương vật giả như vậy." lão nhị đứng lên cởi bỏ luôn quần lót màu đen duy nhất còn xót lại. Tay vuốt ve tiểu đệ đệ của mình, giọng buồn rười rượi "Người anh em à, người ta ghét bỏ mày rồi đấy!"
Hắn nói cái...cái gì? Dương vật giả! Đó là sex toy mà.... Cô hoảng hồn nhìn sang lão đại. Hắn ta vẫn dùng ánh mắt thâm tình, ôn nhu sờ nhẹ lên gương mặt cô. Đáng sợ! Người này thật đáng sợ. Hắn ta là nguyên do của chuyện này mà còn bày ra bộ dạng si mê mình như thế này.
"Nhìn tôi nữa, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết đấy" hắn ta cất giọng trầm khàn dù cho cố gắng nhỏ nhẹ nhưng không làm giảm âm hưởng khiến người ta lạnh gáy. Sự việc không chỉ đơn giản là hỏi "hôm nay chúng ta ăn gì vậy em yêu?" mà căn bản, hắn đang đe doạ cô.
Đột nhiên dị vật bị rút ra nhưng không vì thế cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cơ thể còn cảm thấy căng cứng ở nơi đó.
"Đêm còn dài. Trò chơi mới bắt đầu thôi." Phải chăng tiếng chuông của tử thần đang vẫy gọi cô?
Lão nhị cầm "người anh em" của hắn cà nhẹ, rê rê nơi cửa mình của cô. Không báo trước đâm mạnh vào, cô rên to. Rồi điên cuồng xâm chiếm lấy cô. Một lần rồi một lần. Động tác dứt khoác mạnh bạo, chín nông một sâu đưa cô vào bể tình. Cô rên lên phối hợp rất tốt với luận động của hắn ta.
Lão đại cầm lấy dương vật giả săm soi, suy nghĩ. Hắn ta tiến về phía lão nhị. Ngồi xổm nhin thẳng nơi kết hợp của hai bộ phận. Hắn nhìn vật cầm trên tay đang nhớn nhác nước nhờn từ nãy rồi tiếp tục nhìn về nơi đó. Như học sinh tò mò, hắn đưa tay sờ vị trí lão nhị đang hết sức ra vào. Tay bắt lấy mật dịch, vẽ loạn hoa cúc. Cô gái đang đắm mình trong dục vọng làm sao phát hiện được sự bất thường này? Còn lão nhị chỉ cười cười với đại ca mình. Với tính cách của lão đại, không chuyện gì hắn ta không làm được.
Hắn (lão nhị) nhớ khoảng thời gian trước, lão đại không hề như vậy. hắn lắc đầu, chắc là do tác động từ vụ việc chị dâu ra đi. Nói gì thì nói, là anh em máu mủ ruột thịt nên hắn luôn đứng về phía người thân của mình cho dù hắn có sai như thế nào. Á, hắn giật nảy người. Khốn khiếp.
"Ngươi rảnh rỗi đến phá hư chuyện của ta hả? Hay ghen tị với tiểu đệ đệ của ta rồi ám sát nó ( ==") " Lão nhị quát vào mặt cái người tự dưng rỗi hơi đi bóp chặt "người anh em" đáng tự hào của hắn.
Lão đại cười gian rồi nháy mắt với hắn. Phát tỡm, ngươi đã qua cái thời tuổi teen đó rồi! Nội tâm hắn đang gào rú. Nhưng hắn không tài nào phát tiết được, ai bảo tinh binh hắn lúc đó chạy quá chậm chứ!
Lão đại chậm rãi đưa dụng cụ đâm mạnh vào tiểu hoa cúc của Vân Tường Vi. Cô hét lên một tiếng mãnh liệt rồi bất tỉnh. Thân thể chịu quá nhiều sát thương lẫn kích thích khiến cô không chịu được.
"Lần sau nếu muốn ta dừng lại thì hãy dùng cách khác đi" lão nhị không dám nhìn bàn tay đang giữ chặt tiểu huynh đệ của hắn, khóc thầm. Nhưng phải công nhận, lần này hắn ta (lão đại) chơi quá ác rồi... Dù gì người ta cũng là xử nữ...
"Nhanh đi" Lão đại nhàn nhạt ra lệnh.
Người anh em à, loại chuyện này đâu phải muốn nhanh là được cơ chứ! Làm như lên đỉnh có công tắc ON/OFF hả? Hả? Hả? Thật muốn chữi thể mà. Mẹ kiếp, anh trai!
Lão nhị hờn dỗi không thèm mình lão đại, một thân một mình vận động nhanh chóng rồi một luồn ấm nóng được xả ra, xuyên thẳng vào thân thể người đang bất tỉnh kia. Hừ, xong rồi nè... Không chút chần chừ, rút ra khỏi, một mạch ra ghế salon chống chằm nhìn vào khoảng không trước mặt.
Còn lão đại không mấy bận tâm, trực tiếp nhờ vào tinh dịch của lão nhị sản xuất ra vừa rồi mà tiến sâu vào cơ thể, hành động mạnh mẽ xông vào chẳng khác gì ra trận đánh địch. Cô gái dù bất tỉnh nhưng vẫn còn rên rỉ, ngâm nga theo bản năng. Điều này trực tiếp kích thích lão đại làm hăng say, cảm giác co rút, chật hẹp của hoa huyệt, cùng với sự chen chúc của dương vật giả cắm vào hoa cúc giúp cảm xúc của hắn nhanh thăng hoa.
"Lát nữa cùng phối hợp đi."
Lão nhị ậm ờ, hắn vào chưa nuốt xuống cục tức mới nãy đâu. Nó còn lơ lửng ở cổ họng đây này. hừ...
Hắn hằn học, uể oải lại gần lấy dương vật giả ra rồi thay thế bằng côn thịt của hắn. Một, hai, ba cùng đẩy nào.
Hai người không biết mệt mỏi, làm bao nhiêu tư thế, lên đỉnh bao nhiêu lần, thế nhưng vật nhỏ vẫn cứng rắn như cũ mà có xu hướng còn lớn hơn. Vân Tường Vi dù cho bất tỉnh, cơ thể vẫn thuần phục đáp trả lại. Quả nhiên, miệng đàn bà nói không bao giờ đúng sự thật, chỉ có thân thể vẫn là tốt nhất!
Thời gian vẫn trôi đi, trong phòng ba người vẫn miệt mài giày vò lẫn nhau, cùng nhau lên xuống trên chiếc thuyền trôi dạt trong bể dục vọng. Tiếng roi quất, tiếng la hét, tiếng da thịt đụng chạm, tiếng siềng xích rung lên thay phiên nhau tỏa âm vang.
Màn đêm buông xuống là lúc các ác ma thức giấc... Một đêm say tình và kích thích tột độ!
CHƯƠNG 10:
Tám giờ ba mươi phút sáng. Mặt trời đã lên đỉnh và toả ra ánh sáng, mang lại sức sống cho vạn vật.
À, riêng người này thì không...
Người đàn ông nằm cuộn mình, cái chăn mỏng được đắp hờ hững để lộ hoàn toàn khuôn ngực trần màu đồng, rắn chắc. Ánh nắng len lỏi từng khe cửa, khó khăn xuyên qua lớp rèm dày đặc, rốt cuộc cũng chiếu thẳng vào mắt anh ta. Con mèo lười đó trở mình, uốn éo tạo mọi kiểu dáng, mệt mỏi xoa đầu tóc rối, khó khăn mở mắt, tầm nhìn thoáng qua xung quanh. Hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ.
"Reng.... Reng... Reng" tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh ta miễn cưỡng bước xuống giường, cái chăn mỏng tuột xuống để lộ thân hình tuyệt mĩ.
"A lô" anh lên tiếng, do mới ngủ dậy nên giọng nói để lộ sự trầm khàn quyến rũ.
"..." bên kia im lặng.
Anh đi xung quanh căn phòng, kéo rèm cửa ra, giơ tay che sự chói chang của ánh nắng.
"Em không tính nói gì với anh sao?" anh lười biếng trả lời.
"Em sẽ đi về đó."
"Anh sẽ không nhắc lại chuyện hôm qua. Em ăn sáng chưa?"
"Em đặt vé tối ngày kia đi."
"Rảnh thì em qua nhà anh. Chúng ta cùng đi ăn sáng." Anh dần mất kiên nhẫn.
"Em đã quyết định rồi." đầu dây bên kia trở nên kiên định.
Im lặng hồi lâu. Anh hét lên bằng giọng mất binh tĩnh. "Khốn khiếp. Phan Nguyễn Nhạc, em nghe cho rõ đây. Không có sự đồng ý của anh, em đừng mơ trở về đó."
"Em nói em đã quyết định rồi." giọng của cô gái nhỏ vẫn nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người ta cảm giác cứng rắn chưa từng có.
Anh xoa xoa thái dương, nhắm mắt lại, ngồi ngã đầu lên ghế sofa. Anh cũng đã kiểm soát được cảm xúc của mình hơn, tâm tình dìu xuống hẳn.
"Nhạc Nhạc, anh không hiểu rõ em. Thật sự anh không hiểu rõ em." giọng anh thể hiện rõ sự bất đắc dĩ "Anh tự hỏi, đã bao giờ em xem gia đình mình là nhà chưa? Tại sao em luôn một mình kể cả mọi người ra sức bảo vệ em?"
"Anh trai, em họ Phan, không phải họ Nguyễn. Trốn tránh bao nhiêu năm nay, giờ cũng đến lúc đối mặt rồi." cô thở dài "có đôi khi, em cũng mong muốn mình là Nguyễn Nhạc chứ không phải Phan Nguyễn Nhạc."
"Bên đó gọi em về?"
"Không... Là em tự về. Phải cho mấy người bọn họ kinh hỉ chứ." cô cười cười nhưng âm tiết lại vô cùng buồn bã.
"vậy, ba mẹ biết chưa?" Anh chần chờ. Nếu ba mẹ anh biết đương nhiên sẽ ngăn cản cô rồi.
"Đây là lí do em gọi cho anh. Sáng nay em đã đi tập huấn rồi. Hiện tại em không trong thành phố. Anh hãy ứng phó giúp em. Đừng để cô chú bận tâm."
Anh mím môi, cười nhạt "Đã bao nhiêu lâu rồi em còn gọi như thế. Sợ mẹ nghe xong lại khóc thảm đấy chứ!"
"Haha" cô cười vui vẻ "Em nhớ lúc trước em lỡ miệng gọi cô là bà thím, cô ấy lại điên cuồng rượt đuổi em khắp nhà. Lại còn đánh cái mông nhỏ của em nữa chứ."
Anh ừ một tiếng rồi cũng cười theo cô. Cô là người luôn mang đến tiếng cười cho người khác. Mỗi khi tâm trạng anh không tốt, nhớ đến gương mặt của cô, lại làm tiêu tan đi sự bực nhọc. Cô là bảo bối, là tiểu yêu tinh luôn làm mọi người vui vẻ. Cô gái như thế, anh làm sao nỡ đẩy cô về nơi đó.
"em đi khi nào về?" anh hỏi
"..." cô im lặng hồi lâu, rồi lên tiếng, giọng nói thể hiện rõ sự uể oải " Không giấu anh được. Lần này đi, không hẹn ngày thoát ra" cô cười khổ "thôi, em cũng phải đi đây. Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, nhớ tự chăm lo bản thân. Đừng để cô lo lắng nữa. Mỗi lần anh về nhà hãy tươi tắn lên tí, không lại làm cô rơi nước mắt. Anh hãy thay em quan tâm gia đình..." cô nấc lên "nhé?"
Anh cắn môi, cố không để bật tiếng. Anh đau lòng thay cô. Tại sao chứ?
"Anh trai... Hãy trả lời em đi."
"Ừ" Anh nghẹn ngào."Em nhớ tự bảo vệ mình. Còn sống trở về" Bốn từ tuy đơn giản nhưng anh phải cố gắng gằn từng tiếng để thốt ra. Sự chia tay quá bất ngờ này làm anh không thông suốt được.
"Vâng" cô cúp máy.
Anh thần người sau cuộc nói chuyện vừa rồi. Cơ bản anh không biết được chuyện gì đã xảy ra với cô chỉ sau một đêm. 5 năm trước, ba mẹ đã lao tâm khổ tứ tìm mọi cách để đưa cô đi. Cớ sao bây giờ cô lại đòi trở về? Con bé này bình thường rất tuỳ hứng, nhưng khi đã quyết tâm chuyện gì đó, thì cho dù 10 chiếc xe bò cũng không kéo nổi cô.
Anh vẫn nhắm mắt, ngả đầu ra sau, hồn đã bay đi đâu, tâm trạng xấu cực điểm.
"Reng...Reng...Reng..." chuông điện thoại reo lên. Anh không buồn nghe. Anh chắc chắn rằng đây không phải là Nhạc Nhạc. Con bé sẽ không còn hành động, mở cửa, chạy đến bên anh, kéo tay anh và hét lên:" Ngạc nhiên chưa này." sẽ không còn nữa. Chuông điện thoại tắt.
"Reng...Reng...Reng" cái điện thoại ngoan cố như muốn đối đầu với anh. Lại tắt.
"Reng...Reng...Reng" anh với tay ném luôn. Điện thoại văng vào tường rồi nằm bẹp trên thảm. Điện thoại tắt.
"Reng...Reng...Reng..." được rồi, anh chịu thua. Ai bảo chất lượng điện thoại này tốt thế, ném vậy mà chưa chịu hư.
Anh đứng dậy nhặt lấy rồi nằm ú sấp lên giường.
"Có chuyện gì?"
"Xin lỗi, có phải tôi đã làm phiền rồi phải không?"
"..." anh không trả lời. Nếu biết người ta đang bận thì sao lại gọi dai như đỉa thế này. Giả tạo, anh nhổ vào. Nếu không phải đối phương biết số điện thoại riêng của anh thì anh không kiên nhẫn ngồi nghe giải thích.
"Xin chào, tôi là Nghiêm Luật, luật sư đại diện của cô Nutsu Hamasaki. Tôi được ủy thác thông báo cho anh về vấn đề của hai bên trên cương diện của cô Hamasaki." đối phương chậm rãi lên tiếng.
" Tôi không rõ anh lấy số điện thoại của tôi từ đâu. Tôi không biết người phụ nữ nào tên Hama gì gì đó. Và tôi cũng không có hứng thú nghe chuyện của người không liên quan" anh mất kiên nhẫn. Anh chưa suy nghĩ xong chuyện của em gái, còn chuyện gì từ trên trời rơi xuống nữa.
"Cô Hamasaki đã lường trước được anh nói như thế. Nên cô ấy nhờ tôi chuyển lời đến anh, lỗi lầm 12 năm trước, hãy gặp để giải quyết ổn thoả. Cô ấy có thứ muốn đưa cho anh."
12 năm trước? Anh rà soát lại những chuyện có thể xảy ra. Hoàn toàn không có ấn tượng.
"Được rồi. Chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Rốt cuộc, 12 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Lỗi lầm gì mới được chứ? Khốn khiếp, anh ghét chuyện gì không nắm rõ được trong tay. Gặp mặt đối phương mà không có chút thông tin nào, ngay cả chuyện thương lượng cũng không rành, đã dâng cho đối thủ một bước chiếm thế thượng phong. Anh.cực.kì.không.thích.cảm.giác.này.
CHƯƠNG 10.5:
Đêm khuya. Vắng lặng.
"Chạy.... Chạy đi..." anh thở gấp, hỗn hển chạy theo lời ai đó nói.
"Đừng quay lại. Đi đi... Anh chạy đi!" tiếng ai đó thều thào nhưng vô cùng kiên định.
Anh liều mạng chạy. Chạy không ngừng nghỉ. Bốn bề đen tối không chút ánh sáng. Anh vẫn chạy, bỗng dưng một luồng sáng bao phủ lấy người. Không gian đảo lộn, anh nằm xuống, không thể nhúc nhích. "Chạy đi!" Tiếng nói ấy lại nhắc nhở anh. Anh muốn vùng dậy và bỏ chạy. Không thể. Sự đau đớn bao trùm lấy cơ thể anh, thân thể như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, như muốn gặm nhấm vào trong xương tủy. Người anh đầy máu. Lênh láng.
"Hahahahaha" Tiếng cười giòn giã vang lên. Quỷ mị. Mê hoặc nhưng thập phần sát khí.
"AAAAAAAAAAA....." Anh hét lên, bật dậy. Anh nhìn quanh, là nhà anh.
"May quá đó chỉ là mơ..." khuôn mặt và lưng anh đẫm đầy mồ hôi. Lần đâu tiên trong cuộc đời, anh biết thế nào là ác mộng. Chúng thực đến nỗi anh tưởng chừng như mình đã chết ngay trong giấc mơ mình tạo ra. Nhưng liệu đó có phải là giấc mơ?
Anh đứng lên, ra ban công, hút một điếu thuốc. Anh rít nhẹ, gió thổi làm anh thấy sảng khoái hơn. Nhớ lại giấc mơ ban nãy, anh vẫn rùng mình. tiếng người đó nói vẫn luôn hiện hữu trong đầu anh ngay bây giờ. Chạy đi, đừng quay lại? Rốt cuộc, anh và người đó đang chạy trốn khỏi cái gì? Mà...người đó là ai? Người đó bị thương?
Dập tắt điếu thuốc.... anh nhắm mắt. Giấc mơ này xuất hiện sau khi anh nhận được cú điện thoại hồi sáng. Luật sư Nghiêm Luật. Người này anh biết. Một luật sư vang danh, lừng lẫy cả nước, từng gây rúng động sau vụ kiện của con gái thị trưởng. Nghe nói đó là vụ đầu tiên hắn ta thất bại rồi sau đó mất tăm trên thương trường. Mới đầu anh nghĩ đó là do sức ép của thị trưởng khiến hắn rút ra khỏi giới luật sư, nhưng bây giờ lại xuất hiện làm luật sư đại diện cho một cô gái Nhật Bản. Anh nhớ không nhầm, Nghiêm Luật là người rất kiêu ngạo, hắn ta làm việc không có qui luật, không màng tiền bạc và cũng không nể bất kì ai. Điều đó giúp hắn có rất nhiều kẻ thù nhưng không ai có thể phủ nhận tài năng. Vụ của ngài thị trưởng là một ví dụ. Theo báo cáo, vụ kiện đó Nghiêm Luật dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng đến phút cuối, người khởi kiện lại rút đơn , đồng nghĩa với việc, Nghiêm Luật phải rút ra...
Haiz, anh không biết có phải do trùng hợp hay không? Nghiêm Luật, người này không dễ chọc, đã mất tăm gần 10 năm giờ quay lại, hắn ta suy tính gì, và người đứng sau hắn ta chắc chắn cũng không phải dạng vừa. Có thể khiến con chim khổng tước kiêu ngạo cúi đầu thì hẳn phải có gì đó. Gian tình? A, anh lại nghĩ đi đâu rồi.... ( quỡn dở ==")
Anh vào thư phòng, lấy ra sấp tài liệu, lật qua vài tờ giấy.
Nutsu Hamasaki. Trên giấy là những mảng trống toác, người của anh không hề tìm lấy được bất kì tin tức nào của cô ta. Dòng họ Hamasaki, một danh gia vọng tộc, có uy quyền rất lớn ở Nhật Bản. Anh không nhớ từ khi nào anh đã dây dưa với con người như thế.
Lật qua một trang giấy, lại là một tờ giấy trắng tinh. Sự việc 12 năm trước cũng không có bất cứ thông tin
nào.
Anh ném sấp tài liệu xuống, xoa xoa thái dương.
Nutsu... Nutsu... cô là ai?
Ngày mai anh có nên đi không? Điểm hẹn là bênh viện khiến anh nghi ngờ. Chắc không phải là gặp anh để buôn bán nội tạng đâu nhỉ? Anh bật cười, tự giễu. Từ khi nào anh lại chật vật như thế này, ngồi đây đoán tới đoán lui...
Thôi thì ngày mai gặp nhau, rồi tính tiếp.
Nutsu... Lúc đầu tên cô không hề khiến tôi ấn tượng. Nhưng tại sao khi nghe đến tên cô, tiếng nói, giấc mơ lại xuất hiện?
"Chạy.... Chạy đi..."
"Đừng quay lại. Đi đi... Anh chạy đi.."
Đó là giọng của cô?