Bùi Nam Yên vẫn chưa tới kỳ phát tình, nhưng so với bất kỳ lần trước lại động tình nhiều hơn.
Cậu mặc áo ngủ hình thỏ, quỳ xuống giường trong phòng ngủ, nơi cậu đã ở mười mấy năm tiếp nhận những cú đẩy đưa vừa nặng nề vừa của Tống Miễn.
Dây kéo áo ngủ là từ đuôi kéo lên để mở Tống Miễn kéo khóa từ đuôi đến bụng Bùi Nam Yên, khoảng cách chừng ấy đủ để hắn thoải mái đẩy đưa cậu nhóc của mình vào phía sau của Bùi Nam Yên. Hắn giúp Bùi Nam Yên đội mũ tai thỏ màu hồng phía sau áo ngủ lên, thưởng thức hai cái tai dài rũ xuống kia tho mỗi lần hắn cắm vào rút ra mà lay động, trong lòng không kìm được mà như nhũn ra, rồi lại sinh ra càng nhiều ý nghĩ xấu xa trong đầu.
Tống Miễn mân mê eo Bùi Nam Yên, hắn dựa vào đầu giường, tính khí cứng rắn chốc chốc lại giày vò điểm mẫn cảm của Bùi Nam Yên, khiến cậu không nhịn được mà rên rỉ, như một con mèo đang động dục run rẩy nằm trong lồng ngực Tống Miễn mà phát ra tiếng kêu mềm mại.
—— thật sự quá đáng yêu.
Tống Miễn lại một lần nữa thật lòng cảm thán. Nhưng mà, chỉ là thầm giấu ảnh của người mình thích để tự tạo ảo giác cho mình, Bùi Nam Yên đã cảm thấy mình vừa quái dị vừa biến thái, vậy nếu cậu biết những chuyện mà hắn đã làm, cậu sẽ nghĩ như thế nào chứ?
“Bùi Nam Yên, “ Giọng nói Tống Miễn khàn khàn, cậu nhỏ chôn bên trong hành lang ấm nóng của Bùi Nam Yên, huyệt thịt non mềm chặt chẽ bao lấy khiến hắn vô cùng sảng khoái, “Giữa chúng ta đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, em chưa bao giờ cảm thấy rất trùng hợp sao?”
Bùi Nam Yên thở dốc một chút, huyệt khẩu bị dương v*t của Tống Miễn kéo căng khẩn trương đến co rúm lại, cắn chặt khiến Tống Miễn tê cả da đầu. Hô hấp Tống Miễn dần đều, dùng sức thúc về phía trước, Bùi Nam Yên bất ngờ bị hắn đâm, không kịp chuẩn bị mà kêu thành tiếng, âm thanh trầm bổng ngọt ngào, tâm tình Tống Miễn nghe mà thấy tốt hơn, hắn giữ lấy chiếc eo thon của Bùi Nam Yên, khiến hai thân thể càng thêm dính sát nhau hơn.
Chóp mũi cao thẳng của Tống Miễn cọ nhẹ vào lớp vải mềm mại trên lưng Bùi Nam Yên, “Tại sao anh lại biết nơi em sống, tại sao lúc em bị Chu Dịch lừa gạt anh còn đến rất đúng lúc, tại sao lần nào ăn cơm tối anh cũng trùng hợp gọi đúng món em thích, từ trước đến nay em chưa từng nghi ngờ gì sao?”
Tống Miễn nói nhiều như vậy, dù Bùi Nam Yên có ngu ngốc đến mấy, bây giờ cũng không thể nghe cái gì cũng không hiểu. Bọn họ đã làm tình không biết bao nhiêu lần vì chuyện phát tình ngoài ý muốn do thuốc ю của Bùi Nam Yên, Tống Miễn rất ít dùng tư thế từ đằng sau tiến vào trong Bùi Nam Yên, không nhìn thấy mặt Tống Miễn khiến Bùi Nam Yên luôn thiếu hụt cảm giác an toàn. Nếu nói là sự trầm mặc của Tống Miễn khiến cậu không dám mở miệng, thì những lời nói ban nãy của hắn như bật công tắc dũng khí trong cậu, Bùi Nam Yên cũng cảm thấy mình chính là loại người được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu không sau khi nhận ra ám chỉ của Tống Miễn, cậu liền ngập ngừng làm nũng với Tống Miễn, thành thật nói muốn đối mặt với hắn?
Cũng may là Tống Miễn nguyện ý dung túng cậu, không do dự mà xoay người cậu đặt nằm lên tấm ga giường màu xanh da trời, mặc kệ hắn cọ mình, vội vã cuống cuồng hỏi, “Tống Miễn, tại sao vậy? Anh, anh nói cho em biết, có được không…”
Bùi Nam Yên nằm ngửa, hai mắt ướt át ửng đỏ sáng lấp lánh nhìn Tống Miễn, mái tóc đen nhánh được cái mũ trắng như tuyết quấn lấy, hai cái tai dài gắn với cái mũ nằm trên giường, khuôn mặt lại không giấu được sự ái mộ và ỷ lại, thoạt nhìn như một con thỏ ngây thơ dễ bị bắt nạt. Tống Miễn dù bận nhưng vẫn ung dung đưa tay vân vê lỗ tai thỏ màu hồng nhạt, ánh mắt không dao động dán chặt vào khuôn mặt ửng hồng của Bùi Nam Yên, chậm rãi bình tĩnh mở miệng, “Thật ngu ngốc.”
“Đương nhiên là có người cung cấp thông tin của em cho anh.” Tống Miễn nghiêng người, hôn lên chóp mũi ửng đỏ của Bùi Nam Yên một cái.
Con thỏ dưới thân Tống Miễn khoát hai cánh tay mềm nhũn lên trước ngực hắn, nghi hoặc hỏi, “Ai vậy?”
“Bạn cùng phòng của em.”
Bùi Nam Yên ngơ ngác nhìn Tống Miễn, sau khi phản ứng được thì kiên định lắc đầu, “Anh đừng gạt em...Dao Dao không phải rất sợ anh sao?”
Tống Miễn cong khóe môi, trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, “Cậu ta đúng là sợ anh. Nhưng đó chẳng qua là lỡ miệng tiết lộ chuyện em thích anh, cậu ta sợ anh đến hỏi em, sợ em giận cậu ta.”
Tống Miễn còn lâu mới tâm lặng như nước, vô dục vô cầu như Bùi Nam Yên nghĩ.
Sau khi gặp lại Bùi Nam Yên, Tống Miễn kiên trì chờ đợi hơn một tháng cũng không thấy Bùi Nam Yên có bất kỳ động gì, khó tránh khỏi việc nghĩ cậu đã có người yêu hoặc đã có người mình thích. Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Miễn quyết định đi tìm bạn thân nhất của Bùi Nam Yên là Phong Dao để hỏi chuyện, ai mà ngờ được Phong Dao thấy hắn một mình đi tìm cậu ta lại có cái suy nghĩ “Tống Miễn có ý gì đó với mình”, cậu ta rõ ràng biết người Bùi Nam Yên thích, còn là bạn chí cốt của cậu, đương nhiên không thể cướp người tình trong mộng của bạn được. Lúc đó Tống Miễn còn chưa kịp hỏi chuyện Bùi Nam Yên, Phong Dao đã nhanh mồm nhanh miệng từ chối Tống Miễn với tư cách là một người bạn với lòng tràn đầy chân thành, không cẩn thận đã tiết lộ chi tiết quan trọng nhất, đó là chuyện “Người Bùi Nam Yên thích là Tống Miễn“.
Nguyên văn lời nói của Phong Dao lúc đó là, cậu là người bạn tôi thích, mà Phong Dao ở trường gần như chỉ qua lại với Bùi Nam Yên, ai mà chẳng biết hai người họ là bạn thân, Tống Miễn đương nhiên cũng xác định người bạn mà Phong Dao nói chính là Bùi Nam Yên.
Tống Miễn vừa nhắc đến cái tên Bùi Nam Yên, Phong Dao đã khoa trương phủ nhận, mãi cho đến khi Tống Miễn nói muốn tìm Bùi Nam Yên làm rõ mọi chuyện, Phong Dao mới bất đắc dĩ thừa nhận, sau đó cầu xin Tống Miễn đừng nói chuyện này cho Bùi Nam Yên, cậu ta gây họa thì để cậu ta tự giải quyết, hy vọng Tống Miễn đừng giận chó đánh mèo lên Bùi Nam Yên.
Tống Miễn đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo Bùi Nam Yên, hắn làm bộ miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của Phong Dao, với một điều kiện là ngày nào Phong Dao cũng phải báo cáo tình hình của Bùi Nam Yên cho hắn.
Cho nên hắn mới dễ dàng biết được Bùi Nam Yên về đến nhà chưa, biết địa chỉ chi tiết của Bùi Nam Yên, biết Bùi Nam Yên đi với ai, biết rõ tất thảy sở thích của cậu.
Cho nên mới nói, so với hành động của hắn, hành động của Bùi Nam Yên đã là cái gì?
Tống Miễn thực ra cũng không ước ao xa vời là Bùi Nam Yên có thể thông cảm cho hắn, hắn nói ra chuyện này, chỉ hy vọng Bùi Nam Yên có thể vơi bớt cảm giác tội lỗi khi bị hắn phát hiện ra bí mật —— đồng thời cũng có thể hiểu thêm về bản tính của hắn một chút.
Tống Miễn thấy hành động của Bùi Nam Yên kỳ thật rất đáng yêu, hắn thích còn không kịp, làm sao nhẫn tâm trách móc.
Chỉ là Bùi Nam Yên dung túng hắn không phải lối, biết được những chuyện hắn làm, không những không lộ ra nửa điểm chán ghét, trai còn còn mừng rỡ rớt nước mắt, ôm chặt lấy Tống Miễn đang giả vờ bình tĩnh.
Bùi Nam Yên ôm cổ Tống Miễn thật chặt, những nụ hôn nóng bỏng mềm mại mà vụn vặt rơi xuống gáy và xương quai xanh của Tống Miễn, vừa hôn vừa nũng nịu gọi tên Tống Miễn, một bộ yêu cực kỳ không biết như thế nào cho phải đáng yêu tư thái. Tống Miễn khẽ thở dài, sau đó véo chiếc cằm còn dính chút nước mắt của Bùi Nam Yên, rồi trao cho cậu một nụ hôn dịu dàng triền miên.
“Em không sai, người mang mưu đồ đã lâu là anh.”
Tống Miễn tốt tính mắng cậu: “Cho nên không được tự trách, có biết chưa?”
Con ngươi của Bùi Nam Yên như viên đá quý màu đen nhiễm nước sương, chứa đầy tình ý đắm đuối ngắm nhìn ngũ quan sắc bén của Tống Miễn, Tống Miễn bị ánh mắt vừa dính vừa ướt của cậu nhìn đến tâm viên ý mã, Bùi Nam Yên còn điếc không sợ súng mà lắc mông ngậm lấy tính khí của hắn mà cọ, mà động.
“Tống Miễn...” Bùi Nam Yên không rảnh suy nghĩ, khóe mắt cậu ửng đỏ, thở hổn hển gọi tên Tống Miễn, “Chịch em...”
Lý trí trong đầu Tống Miễn nổ tung, hắn túm lấy eo Bùi Nam Yên tàn nhẫn va chạm, trong đầu lý trí huyền toàn bộ đứt đoạn mất, hắn ngắt lấy Bùi Nam Yên eo tàn nhẫn va chạm, không có chút ý tốt nào muốn buông tha cậu.
Đây là Bùi Nam Yên tự tìm.
Trên thực tế, so với Bùi Nam Yên, bí mật của Tống Miễn còn nhiều hơn.
Tống Miễn không chỉ nhờ Phong Dao báo cáo tình hình của Bùi Nam Yên cho hắn mà còn lén lút liên lạc với Bùi Đông Dư.
Chuyện Bùi Nam Yên giấu ảnh của hắn ở trong phòng, đêm đó trong buổi đấu giá ở nhà hàng Tinh Hà, hắn đã mặt dày hỏi Bùi Đông Dư chuyện của Bùi Nam Yên, Bùi Đông Dư đã nói cho hắn, còn dặn hắn phải đối xử thật tốt với Bùi Nam Yên.
Đêm hắn xuất hiện ở cổng lớn, cũng là do Bùi Đông Dư gửi địa chỉ cho hắn, quan hệ giữa hắn và Bùi Đông Dư khá tốt, ít nhất bây giờ hắn có thể tặng quà sinh nhật cho Bùi Đông Dư với tư cách là bạn trai của Bùi Nam Yên.
Còn có một bí mật lớn hơn, có lẽ Bùi Nam Yên sẽ rất vui khi biết điều ấy, nhưng có lẽ cũng sẽ bị tâm trạng thương tâm nhấn chìm, nên Tống Miễn tạm thời không vội nói cho Bùi Nam Yên ——
Tống Miễn bị rối loạn khứu giác tin tức tố omega bẩm sinh.
Từ lúc hắn phân hóa thành alpha đến nay, ngoại trừ tin tức tố của Bùi Nam Yên ra thì hắn không thể ngửi bất cứ mùi hương nào trên người omega khác, đây chính là lý do khi Bùi Nam Yên ngất xỉu trong lồng ngực hắn, triệu chứng rõ ràng giống y hệt trong sách nhưng vẫn không dám xác định Bùi Nam Yên có đúng là đang phân hóa thành omega hay không.
Tin tức tố của Omega đối với người bệnh như Tống Miễn mà nói, so với cơn gió không màu không vị còn khó nắm bắt hơn, nếu không thì lúc đầu hắn đã không nghĩ mùi trên người Bùi Nam Yên là mùi bánh ngọt vị bơ do nhân viên mang tới.
Mãi cho đến ngày báo danh, Tống Miễn lại ngửi thấy mùi bơ ngọt ngào quen thuộc trên người Bùi Nam Yên, hắn rốt cuộc xác định, Bùi Nam Yên chính là kỳ tích duy nhất khiến hắn khỏi bệnh.
Tống Miễn xưa nay cũng không phải người biết nhẫn, nhưng hắn chờ Bùi Nam Yên đủ lâu, nhưng Bùi Nam Yên thật sự quá chậm chạp, đã dùng hết sự kiên nhẫn còn sót lại, hắn đã sớm không đợi được nữa, muốn chiếm lấy tương lai sau này của Bùi Nam Yên.
Hắn và Bùi Nam Yên giống như hai kẻ trên thế giới không biết làm sao để điều chỉnh nhịp độ tình yêu một cách hoàn hảo, nhưng họ là hai người duy nhất trên đời mãi mãi thấu hiểu và bao dung nhau, bọn họ an ủi nhau, quyến luyến lẫn nhau, là một cặp trời sinh.
Bởi lẽ thế, tốc độ không đồng nhất không phải vấn đề gì quá to tát, Bùi Nam Yên bước chậm một bước Tống Miễn vẫn sẽ chấp nhận, nếu không kịp đợi, vậy hắn sẽ chủ động tiến về phía cậu một bước, một bước không đủ, vậy thì lại một bước nữa —— luôn có biện pháp để có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người, để rồi cuối cùng hai người sẽ mãi không tách rời.
Ánh mắt Tống Miễn sâu thăm thẳm, trong đáy mắt là dịu dàng không đong đếm được. Ngoài cửa sổ, vầng trăng tỏa ra ánh sáng trắng bạc, ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, mà Bùi Nam Yên thanh thuần như tuyết đang hòa tan trong lồng ngực hắn.
Chở buổi bình minh tràn ngập tình yêu và hy vọng.
Cách xây dựng phi logic: rối loạn khứu giác tin tức tố omega ( vô nghĩa)