***
Một gói màu đen được buộc niêm phong kín mít nằm im lặng bên ghế lái phụ, Chung Tuyển cầm vô-lăng đầu hơi khó chịu. Anh nhớ tới câu nói kia của chú Tân: Xảy ra chuyện gì cũng đừng tới tìm chú, chính cậu tự giải quyết đi.
Thứ đồ chơi nóng phỏng tay như vậy, bảo anh giải quyết thế nào đây!
Anh nghĩ không ra cách, chỉ có thể điện thoại cho Uông Trí.
“Cục trưởng Uông, gặp chuyện không may rồi.”
Uông Trí cũng bị hoảng sợ, không phải là rút đội sao, thế nào lại gặp chuyện không may rồi.
“Trước tiên đừng báo tin cho những người khác.”
“Được, tôi chờ cậu ở văn phòng.” Uông Trí cúp điện thoại, cầm quần áo ra khỏi nhà.
Lúc anh đến văn phòng, Uông Trí đã ở đó, đứng im trước cửa sổ hút thuốc, lưng hơi còng. Anh nói qua loa đơn giản sự việc cho Uông Trí nghe, Uông Trí cũng đau cả đầu. Vụ án ba Tân Dao nếu điều tra tiếp nữa sẽ động tới cơ sở, nóng vội bắt tất cả cũng không phải là biện pháp tốt, sợ có thể là bứt dây động rừng.
Uông Trí bóp chặt điếu thuốc, ngồi đối diện Chung Tuyển uống trà, lúc này trong đội đã không còn ai, dưới lầu chỉ nhìn thấy ánh sáng trên tầng này, anh ta cũng có chút khó khăn thở dài mở miệng, nói: “Chung Tuyển, nếu không thì việc này nói sơ qua cho ba cậu đi, tôi cũng khó xử lý.”
Uông Trí nhặt một thỏi vàng vuốt nhè nhẹ trong tay, nhíu mày: “Trên thỏi vàng không có dấu hiệu của ngân hàng, cấp trên cũng sẽ không đặc biệt phê duyệt vụ án này cho chúng ta, đường tắt không bình thường dễ dàng gặp phải cầu, một lần không cẩn thận là…..”
“Cậu xem thế nào?” Uông Trí khó có khi hỏi ý kiến anh.
Vẻ mặt Chung Tuyển không thể hiện rõ điều gì, nhưng anh vẫn trả lời: “Được, chuyện này tôi sẽ nói cho ba tôi biết.”
Biểu cảm trên mặt Uông Trí thoải mái hơn nhiều, vội nở nụ cười.
“Cậu vất vả rồi, ngày mai tụ tập đến đúng giờ đó.” Uông Trí nhắc nhở Chung Tuyển, rồi cầm chìa khóa xe cùng Chung Tuyển đi ra ngoài.
***
Chung Tuyển vẫn ngồi ngây ngốc trong xe, sau mười một giờ mới gọi điện thoại về nhà. Người bắt máy là mẹ Chung, vừa nghe thấy giọng của con trai thì vô cùng vui vẻ, giọng Chung Tuyển cũng mềm xuống, nói: “Mẹ, lát nữa con về nhà một chuyến.”
“Ba còn chưa ngủ chứ ạ?” Anh lại hỏi.
Mẹ Chung ngẩng đầu nhìn đèn thư phòng mỉm cười đáp: “Chưa đâu, con về nhanh đi.”
Lúc anh xuống xe mẹ Chung đang chờ ngay cửa, trước tiên nhìn chằm chằm khắp người Chung Tuyển, Chung Tuyển kéo mẹ đi vào trong.
“Bao lâu rồi không về nhỉ!” Mẹ Chung vui vẻ, giọng nói chuyện cũng lớn hơn vài phần, vừa khéo ba Chung từ trên lầu đi xuống.
Chung Tuyển vỗ lưng mẹ nói: “Sau này con sẽ thường xuyên về nhà, còn dẫn theo cả con dâu chuẩn về cho mẹ, được rồi, con có chút chuyện muốn nói với ba.”
“Việc gì quan trọng thế, đã muộn thế này, các người nói xong cũng mấy giờ rồi, đêm nay ở lại đây đi.” Mẹ Chung cất chìa khóa xe của con trai, sắc mặt Chung Nghiêm cũng có chút khó coi, nhìn chằm chằm Chung Tuyển.
Chung Tuyển quay đầu thấy mẹ nắm chặt chìa khóa xe của anh, trong tay còn cầm áo khoác của anh…. Khẽ gật đầu đồng ý.
“Cục trưởng bọn con đã nói sơ qua với ba rồi…. Để ba tới xử lý.” Chung Nghiêm dựa vào sau bàn học dài ghế dây mây dài thở dài, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đồng thời nhắc nhở: “Đơn vị bọn con cho tiểu Tân nghỉ phép vài ngày, qua đợt này là được, còn ba nó, không cho con nhúng tay vào. Chung Tuyển, lần trước con tìm ai thế, lá gan cũng lớn quá! Có tin là ngay cả con ba cũng tạm thời đình chỉ công tác không!” Chung Nghiêm nổi giận, lần trước quả thật Chung Tuyển làm việc chỉ vì cái lợi trước mắt, khiến toàn bộ phòng công an thành phố đều không thể chịu đựng nổi.
“Con đã xin hoãn thi hành án cho ông ta hai năm, còn muốn thế nào nữa?”
Chung Nghiêm tức giận đập bàn, trợn trừng mắt lườm Chung Tuyển.
Biết ba đang nổi nóng, Chung Tuyển cũng không chọc ông.
“Nghe nói con quen bạn gái tuổi còn rất nhỏ?” Lúc này Chung Nghiêm mới dịu xuống, hỏi con trai.
“Ba sắp xếp thời gian đi, con mang về cho hai người nhìn.” Chung Tuyển nở nụ cười, rút bút lông sói to sồ sề cầm trong tay ngắm nghía, chiếc bút này là Chung Tuyển tặng Chung Nghiêm vào lễ mừng thọ năm trước.
“Thả về ngay!” Chung Nghiêm nhìn đồ trong tay con trai, không nhẹ không nặng quát một tiếng.
“Gia thế như thế nào?”
“Không phải ba đã sớm điều tra xong rồi sao? Để mẹ chuẩn bị lễ gặp mặt xong xuôi đã, đây đúng là người con muốn cưới, cũng không thể chậm trễ.”
“Cô bé năm nay mới học đại học năm hai, chuẩn bị sớm như vậy làm gì!” Lời vừa nói ra đã để lộ quả thật Chung Nghiêm đã sớm âm thầm thăm dò về Hạ Hàm. Gia đình đúng là trong sạch, nhưng không có mẹ, điểm này khiến ông không vừa lòng, cộng thêm tuổi còn quá nhỏ. Bây giờ con gái đều không muốn sinh em bé sớm, trong nhà anh lớn đã kết hôn vài năm mà bụng chưa động tĩnh gì, Chung Tuyển lại cưới về một người tuổi còn nhỏ, lại càng không hi vọng gì rồi.
***
Ban đêm Chung Tuyển không ngủ được, phòng của anh ở tín hiệu di động không tốt lắm, nên anh đi ra hồ nhân tạo cạnh vườn sau gọi điện cho Hạ Hàm.
Giọng Hạ Hàm khi nhận điện thoại của anh rất vui vẻ, “Sợ làm lỡ việc của anh, em cũng không dám điện thoại cho anh, sao rồi, thuận lợi chứ? Ngày mai…. Có thể về chưa?”
“Hàm Hàm, em đồng ý gặp ba mẹ anh không?” Chung Tuyển tìm bậc thềm đá ngồi xuống, nhìn bầu trời đêm bị sương mù bao phủ có mấy ngôi sao lưa thưa.
Hạ Hàm ngây ngốc tầm mấy phút, đầu óc cảm thấy ngột ngạt, lại có chút sợ, ba từng đề cập ba mẹ Chung Tuyển, cô biết bối cảnh Chung Tuyển không đơn giản, cho nên đi gặp ba mẹ anh càng khiến cô khẩn trương hơn.
“Khi nào thì gặp ạ? Em hơi sợ, phải chuẩn bị gì không? Ba em có phải đi cùng hay không?”
“Dẫn theo chú Hạ làm gì, cầu hôn à?” Bên kia điện thoại Chung Tuyển trêu cô.
“Em thật sự rất hồi hộp, đừng trêu em.” Hạ Hàm thở hổn hển.
“Đừng nóng vội, em lo lắng ít thôi, từ từ sẽ đến.”
Nghe xong lời của anh Hạ Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, đề tài này khiến hô hấp cô nhanh hơn, không muốn tiếp tục nữa, Hạ Hàm liền hỏi anh, khi nào thì trở về.
“Ngày mai.” Nghĩ tới ngày mai đơn vị tụ tập, Chung Tuyển liền đề nghị bảo Hạ Hàm cùng nhau tới, “Không có chuyện gì đâu, đều là đồng nghiệp, Tân Dao cũng ở đó.”
“Vậy em nên mặc quần áo gì đây, hay là đồ nghiêm túc một tý?”
Cô bé kia cũng quá quan trọng rồi, “Ngày mai anh về đón em, mặc váy đi, anh thích em mặc váy.”
Cuộc điện thoại này đã nửa giờ trôi qua, mãi đến lúc đầu bên kia Hạ Hàm buồn ngủ, anh mới tắt máy. Anh đi vào phòng bếp uống ngụm nước, bật một ngọn đèn tường ở phòng khách, thấy trong nhà mới mua thêm một tấm thảm , hình như tường bên ban công đã sơn quét lại. Đêm khuya ánh sáng lờ mờ chiếu sáng lên khung bằng thủy tinh trên vách tường, đó là cúp quán quân anh đạt được năm mười hai tuổi của môn chạy cự li dài thanh thiếu niên toàn thành phố, trong khung hình là ảnh Chung Thác và anh chụp chung, Chung Thác khiêng anh trên vai, coi anh như chiếc cúp.
Chung Tuyển nhìn một lát, sau đó cầm tấm hình này úp ngược xuống, tay ấn chặt mi tâm.
Một đêm này Chung Tuyển lăn lộn khó ngủ, mấy ngày trước bận rộn vụ án như vậy, vẫn luôn không ngủ ngon.
Sáng sớm mẹ Chung và vợ anh cả dậy sớm cùng nhau bận rộn làm bữa sáng, Hà Tử Xuyến và mẹ chồng cười cười nói nói. Lúc Chung Tuyển xuống lầu xung quanh vành mắt đều là màu đen, từ xa mẹ Chung đã thấy rồi.
Bác gái giúp việc trong nhà đã trả chìa khóa lại cho anh, đi ra cửa phải qua nhà ăn, đối với bữa ăn sáng anh cũng không có khẩu vị, liền nói: “Mẹ, con đi trước, trong cục hôm nay có việc.”
Mẹ Chung cũng buồn rầu nói: “Tử Xuyến, con mau lên xem A Thác bận việc gì vậy?”
Hà Tử Xuyến thả chén sứ nhỏ tinh xảo trong tay, lướt qua Chung Tuyển đi lên lầu, lúc này mẹ Chung nói: “Uống chút cháo đậu đen rồi hẵng đi.”
Chung Nghiêm vừa tập thể dục buổi sáng trở về, tinh thần sảng khoái, gặp chuyện này thì thở dài: “Để nó đi, bạn gái đang chờ nó đấy, tối hôm qua gọi điện đến rất muộn, tôi đều nghe thấy hết.”
Quả thật hồ nhân tạo đối diện với phòng của ba, mùa hè nên mở cửa sổ, động tĩnh dưới lầu đúng là có thể nghe rõ.
Chung Thác cùng vợ từ trên lầu đi xuống, nhưng khi đến nhà ăn thì Chung Tuyển đã đi rồi, lúc nhà họ Chung cùng dùng bữa sáng Chung Thác liền tò mò hỏi: “A Tuyển quen bạn gái rồi hả?”
Hà Tử Xuyên cũng dừng đũa lại.
Chung Nghiêm vuốt cằm: “Qua mấy ngày nữa bảo nó dẫn về thăm nhà một chuyến.”
“Như vậy cũng tốt, về sau mẹ cũng không cần nhìn chằm chằm vào bụng Tử Xuyến nữa rồi.”
Mẹ Chung tỏ vẻ cũng còn phải chờ đợi: “Là một nữ sinh đại học, tuổi còn nhỏ như vậy, mẹ xem chưa chắc đâu.”
“Mẹ, A Tuyển thích là được, cô gái chú ấy nhìn trúng nhất định là rất tốt, mẹ đừng lo lắng.” Giọng Hà Tử Xuyên dịu dàng dễ nghe, mẹ Chung nghe xong cũng cao hứng.
Vài năm trước Hà Tử Xuyến là nữ diễn viên nổi tiếng, từ sau khi gả cho con trai trưởng nhà họ Chung, về cơ bản không nhận kịch bản nữa. Một năm cũng chỉ làm một vài cái quảng cáo, hình tượng rất tốt, bên ngoài cảm thấy với con trai cả nhà họ Chung là trai tài gái sắc, vô cùng môn đăng hộ đối. Con cả nhà họ Chung theo nghiệp kinh doanh, một đường lăn lội thuận buồm xuôi gió, rất được chú ý ở trong giới kinh doanh, người chín chắn có từng trải, thủ đoạn cũng rất ngoan độc, dáng dấp rất hoàn mỹ trong thương giới, chiếm được bao nhiêu trái tim của con gái ở thành phố A.
Lúc đó cầu hôn Hà Tử Xuyến cũng chấn động cả thành phố A, khiến người khác ghen chết mất.
***
Lúc Chung Tuyển về tới Hạ Hàm đang ngủ, anh không ở nhà nên Hạ Hàm chỉ mặc chiếc váy ngủ ngắn lại mỏng, quả thực trời nóng quá, mỗi khi anh qua đêm ở đây, cô mặc đồ ngủ bảo thủ khiến cô ngủ không thoải mái. Anh đã vào phòng nhưng Hạ Hàm vẫn chưa tỉnh, chăn cuốn lên cao, váy cũng đã cuộn lên tới thắt lưng, lộ ra đoạn eo nhỏ trắng nõn, nội y bằng tơ tằm màu đen bao quấn mông cô, chân cô vểnh lên cao. Chung Tuyển đứng nơi cuối giường, ngay cả đường rãnh u cốc lờ mờ lại no đủ đều có thể nhìn thấy. Hướng lên trên nữa, dây áo của cô gái nhỏ đã hoàn toàn rơi khỏi vai, hai quả đào đầy đủ bức người đối diện với tầm mắt anh, một bên còn lộ ra nụ hoa đào hồng khiến Chung Tuyển nhất thời phun máu.
Anh thả đồ đạc trong tay, nghiêng người đè lên, Hạ Hàm bị động tác thô bạo của anh đánh thức, né tránh anh xoay người đứng lên, lập tức váy rơi xuống che hết phần bị lộ.truyện bên
“Trong cục mấy giờ thì bắt đầu tụ tập?” Hạ Hàm vừa nói vừa đi vào phòng tắm.
Chung Tuyển kêu: “Lại đây.”
Hạ Hàm từ phòng tắm thò đầu ra, hỏi: “Sao vậy?”
“Anh không ngủ ngon, đau đầu.”
Cô đi lại kiểm tra, bóp huyệt thái dương cho anh, Hạ Hàm nghiêng người nên lộ rõ một mảng trắng nõn trước ngực, nâng lên – hạ xuống – đứng thẳng – di chuyển. Chung Tuyển không nhịn được, đầu chôn trong khe rãnh đó, hít sâu một hơi, giọng rầu rĩ trẻ con: “Em theo anh ngủ một lát đi.”