Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 2: Chương 2




Hạ Học Đông biết con gái trở lại, ra tỉnh khác học tập nghiên cứu và thảo luận mới tiến hành được một nửa liền trở về, ông biết vừa đúng lúc Hạ Cận cũng có ngày nghỉ, vội gọi điện kêu hai đứa con qua bên này.

Hạ Cận dẫn Hạ Hàm vừa vào tới cửa, đã thấy ba mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, Hạ Hàm ngoan ngoãn gọi một tiếng ba, cũng không nói gì thêm. Đi lại trong phòng, thấy album ảnh của mẹ lúc tuổi còn trẻ vẫn còn đặt phía sau TV trên bàn bằng đá cẩm thạch, Hạ Hàm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lật xem.

Hạ Cận nhận công việc trong tay Hạ Học Đông, tỏ ý ba đi nói chuyện với Hạ Hàm.

Ông cũng hơi áy náy, lau tay lên tạp dề, xác định trong tay không có mùi dầu mỡ mới đi qua.

Cô liếc mắt thấy đôi dép lê màu xám của ba, vội đứng lên cười với ba mình.

“Hạ Hàm, lại đây ngồi.” Giọng Hạ Học Đông hơi run rẩy, sau khi ly hôn với mẹ cô, càng mắc nợ cô nhiều hơn, ông cũng có thể cảm nhận được, trong lòng con gái bài xích ông.

“Vâng.” Cô đáp.

Ba vẫn ở trong căn phòng cũ nát, khiến cô không hiểu được, vẫn chỉ một mình, liền hỏi: “Nhiều năm như vậy, ba tìm một người con và anh cũng không phản đối, con cũng yên tâm hơn.”

Hạ Học Đông nghe xong cười dịu dàng: “Cứ như vậy đã, bây giờ con cũng đã về bên cạnh ba, cộng thêm anh con, ba cũng hài lòng rồi, chờ đến lúc bình yên gả con ra ngoài, ba mới suy nghĩ tới chuyện này.”

Cứ như vậy hai ba câu Hạ Hàm cũng không biết nên nói gì với ba nữa, thật sự không được tự nhiên, cô thà rằng sống chung một chỗ với Chung Tuyển cũng không muốn ở cùng ba mình.

Vì sao trong tiềm thức sẽ đưa Chung Tuyển thành thứ để so sánh nhỉ?

Cô đỏ mặt, lại nghĩ tới giấc mộng ngày hôm qua làm người ta mặt đỏ lỗ tai hồng, cũng may thời tiết nóng bức, ba và anh cũng không phát hiện ra có gì khác thường.

Ăn cơm xong cô không muốn ngây ngốc ở chỗ này, đi tìm anh trai đang làm việc nhà nói muốn đi chơi. Hạ Cận khẽ nhíu mày, lại nhìn thấy trán Hạ Hàm có một tầng mồ hôi mỏng, mặt cũng hồng, “Tít tít” hạ nhiệt độ điều hòa xuống thêm mấy độ, nhìn nhìn đồng hồ nói: “Ở thêm lát nữa.”

Cô không đồng ý, ủ rũ ngồi trên ghế sofa.

Hạ Cận khó xử, vội vàng dỗ cô, “Bốn giờ rồi đi, ở thêm nửa giờ nữa, em mau lên lầu nói chuyện với ba một lát, em nói gì ba đều vui vẻ cả.”

Thấy Hạ Hàm phớt lờ anh, Hạ Cận còn nói thêm, “Em nói muốn học chuyên ngành, bây giờ không phải giáo sư Hạ có thể để em tới học viện của ông ấy rồi sao!”

“Trời ạ!” Hạ Hàm vỗ vỗ trán, chạy nhanh lên lầu tìm ba.

Cô gõ cửa đi vào, Hạ Học Đông đang bắt đầu ghi chép thành tích của học sinh học kỳ này, nhìn thấy cô đẩy bàn phím ra, vẫy tay kêu Hạ Hàm qua bên này ngồi. Thư phòng của ba vẫn mát mẻ thoải mái giống như hồi nhỏ vậy, cô rất sợ nóng, khi đó thường trốn dưới bàn sách rộng rãi, nhìn ánh trăng thần bí chiếu rọi ngoài cửa sổ. Giữa đêm khuya gió se lạnh thổi lên mặt, cô gái nhỏ cứ như vậy nghiêng người dựa vào ngủ thiếp đi. Ban đêm ba tìm được cô, đau lòng bế cô vào phòng ngủ của cô, cầm quạt quạt mát cho cô.

Bàn học dưới đất giống như khu vườn bí mật thời thiếu nữ của cô, ở đây cô đã từng ảo tưởng PeterPan sẽ bay vào được, còn có bạch mã hoàng tử, giao hẹn sẽ tới cưới cô, ánh mắt của cô gái nhỏ chớp chớp nhìn ngoài cửa sổ. Rất nhiều ảo tưởng thời thơ ấu đều thực hiện ở trong này, là quãng thời gian đầm ấm đầy ý nghĩa so với năm tháng dài đằng đẵng, luyến tiếc không quên được.

“Ôn thi thế nào rồi?” Nếu là thi không được tốt, thì cho cô vào trong học viện, Hạ Học Đông quả thực nghĩ như vậy.

“Con đã điền xong nguyện vọng, nhưng ba đừng lừa con tới người dưới quyền của ba.”

Hạ Học Đông cười ha ha, vội nói cũng được.

Lúc ở thư phòng của ba, cô liên tục nhìn đồng hồ, kim đồng hồ vừa chỉ đúng giờ cô liền ồn ào tý rồi đứng lên, nói: “Con đi xuống lầu tìm anh.”

Cô điền nguyện vọng chính là chuyên ngành kinh tế, lúc trước là Lê Chính chọn cho cô, không hứng thú lắm vì dù sao ba cũng đi ở đó, đã hoàn thành môn học này bên Mỹ một năm, vào đại học A trực tiếp xếp vào lớp năm hai. Bình thường giờ lên lớp không nhiều lắm, trong cuộc sống cũng rất nhẹ nhàng không tệ, tương lai thế khiến cô rất hài lòng.

Mới vừa gặp lại Hạ Hàm hít một hơi thật sâu.

“Anh, anh nghỉ phép quay về, không tụ tập với bạn bè sao?”

“Đang muốn tụ tập.”

“Có thể mang theo em không?” Ánh mắt Hạ Hàm đột nhiên sáng lên, tràn đầy chờ mong.

“Cũng được, anh không có ở nhà, có chuyện gì thì em làm phiền bọn họ là được.”

“Em biết.” Hạ Hàm ngẩng đầu nhìn anh trai cười cười, thúc giục anh nhanh lên một chút.

Buổi tối tụ tập ở Ginza, Chung Tuyển cũng ở đó, Hạ Hàm ngồi bên cạnh, chơi di động một lúc rồi bắt đầu ngắm nhìn Chung Tuyển. Hôm nay anh mặc áo polo rất đơn giản, đầy sức sống, đương nhiên càng đẹp trai hơn, mắt sáng như đuốc, cô ngắm xong thấy khuôn mặt nóng bừng, chỉ có thể cúi đầu giả vờ nghịch di động. Tay vẫn luôn sờ khuôn mặt, chờ nhiệt độ hạ xuống, thì lại bắt đầu ngồi ngắm Chung Tuyển.

Chung Tuyển làm sao có thể không cảm giác được cô gái nhỏ đang ngắm nhìn anh, cúi đầu môi hơi cong lên, tiếp tục chơi cùng bạn bè.

“Hạ Cận, năm nay mới 19 thôi à?” Ánh mắt Từ Trình Phong không đàng hoàng nhìn về phía Hạ Hàm.

“Ai 19?” Hạ Cận nhíu mày.

“Đừng giả vờ, càng lớn càng xinh càng lúc càng mềm mại như nước, chờ cậu đi rồi, ai cũng đừng cản tớ, nhất định tớ sẽ chăm sóc tốt cho em gái cậu.” Từ Trình Phong mỉm cười vô lại, mày đẹp nhếch lên, khóe miệng cũng cong cớn, lại còn nói lời đe dọa đám với người xung quanh, nói không được ai đi trêu chọc Hạ Hàm.

Hạ Hàm không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe thấy đám đàn ông cười rất lớn tiếng.

Hạ Cận không để ý tới anh ta, cũng biết Từ Trình Phong không có khả năng làm càn, chỉ nhìn thoáng qua Hạ Hàm. Thấy cô ngoan ngoãn ngồi đó xem tivi, trong nháy mắt trở lại bình thường, phát hiện Chung Tuyển cũng thu ánh mắt trên người Hạ Hàm về, liền cảnh giác vài phần.

Tụ tập tới mười một giờ, Từ Trình Phong đã ngồi không yên, lớn tiếng muốn đi Club, Chung Tuyển thấy Hạ Hàm đã buồn ngủ, liền nói: “Hạ Cận, lâu rồi cậu không tụ tập với bọn tôi, đi uống vài chén, tôi đưa Hạ Hàm về.”

“Đừng mà, dẫn Hàm Hàm theo đi!” Từ Trình Phong dụ dỗ.

Chung Tuyển lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, Từ Trình Phong cũng không dám lên tiếng, trong đám bạn này Chung Tuyển lớn tuổi nhất, cho nên có quyền phát biểu, Hạ Cận đưa chìa khóa nhà cho Chung Tuyển, đi qua vỗ vai Hạ Hàm.

“Đi luôn sao?” Hạ Hàm mở to mắt.

“Ừ, để Chung Tuyển đưa em về, tối anh sẽ về trễ.”

Hạ Hàm khẽ cười, nói cũng được.

Chung Tuyển chạy xe cực kỳ chắc chắn, cô ngồi bên cạnh nhìn nhìn Chung Tuyển, khớp xương rõ ràng có lực, nhìn như ung dung nắm tay lái, thật ra nắm rất vững.

Ừm, người đàn ông coi trọng tình nghĩa, cũng không thích lưu luyến nơi phong hoa tuyết nguyệt, không tệ, cực kỳ thích.

“Cười gì vậy?” Chung Tuyển đột nhiên hỏi.

“Không có gì.” Cô vội vàng nói.

“Chờ cháu khai giảng, có chuyện gì thì tìm tôi, đừng đi tìm Từ Trình Phong.”

“Cháu hiểu.”

“Đại học có thể qua lại với bạn trai.”

“Ừm… Với chuyện này cháu không có hứng thú, không phải đang có mục đích tìm nghề nghiệp sao, ai cũng đều trốn kết hôn, với lại anh trai đã nói, chờ cháu đi làm anh sẽ giới thiệu cho em người con trai xuất sắc.”

Chung Tuyển nghe xong bật cười, nụ cười của người đàn ông này ấm áp đầy sức sống, rất có cảm giác an toàn.

“Đừng nghe anh cháu, cậu ta ngay cả mình còn chưa bán đi được.”

“Vậy còn chú, chú có bạn gái chưa?” Hạ Hàm trực tiếp hỏi.

Anh im lặng một lát, sau đó nói, giọng điệu rất bình tĩnh, “Cô gái nhỏ không cần quan tâm vớ vẩn.”

Lời này làm cho Hạ Hàm có chút tức giận, cũng không phản bác anh, chợt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảnh ban đêm lùi nhanh về phía sau còn đẹp hơn lời nói lạnh lùng lúc nãy của anh.

Hoàn toàn không hiểu tâm tư cô gái nhỏ!

Đến gara, anh dừng xe xong xuôi, nhấn thang máy cho cô, Hạ Hàm vừa mới đi vào đang chuẩn bị chào tạm biệt anh, chỉ thấy Chung Tuyển chân dài bước tới.

“Mình cháu đi lên cũng được, không cần làm phiền.”

Chung Tuyển không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm con số đang di chuyển, cửa thang máy vừa mở, anh liền đi ra ngoài.

Hành lang đêm khuya khiến Hạ Hàm hơi sợ, cứ xem nhiều truyện tranh khủng bố, về sau đoạn đường này sẽ đi một mình, nên làm sao bây giờ!

Bước chân nhanh hơn, đuổi kịp Chung Tuyển.

Tới góc rẽ nhìn thấy một người phụ nữ dáng người đều đặn đứng trước cửa nhà cô, mặc áo đầm màu xanh nhạt, đôi chân thẳng tắp, tóc ngắn, chỉ nhìn bên sườn mặt thôi đã thấy cô ta xinh đẹp phóng khoáng.

Bước chân Chung Tuyển vẫn không nhanh không chậm, Hạ Hàm tò mò, đi nhanh vài bước, vừa muốn vượt lên trước Chung Tuyển, đã bị Chung Tuyển kéo lại ra phía sau.

Đến cửa nhà, chợt nghe giọng người phụ nữ vang lên, “Chung Tuyển.”

“Trước tiên đợi chút.” Anh nói.

Mở cửa đưa Hạ Hàm vào, dặn dò: “Cháu ngủ sớm đi.”

“Người phụ nữ bên ngoài là ai?”

“Không phải chuyện của cháu.”

Anh vẫn giọng điệu lạnh lùng xa lạ như vậy, rốt cuộc Hạ Hàm có chút bực bội, giọng lớn hơn, “Là bạn gái cũ của chú sao? Muốn cháu ra ngoài giúp chú đối phó không?” Cô nhớ rõ, trong lúc vô tình anh trai từng nói, hiện nay Chung Tuyển đang độc thân, như vậy người phụ nữ ngoài cửa gọi tên anh như thế, chắc là bạn gái trước rồi.

Vừa nói xong Chung Tuyển đã hung hăng xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, chưa bao giờ cô chứng kiến Chung Tuyển như vậy. Cho dù nghe từ trong miệng người khác từng nói Chung Tuyển phá án dũng mãnh như thần cỡ nào, bản lĩnh siêu phàm, hay là cực kỳ nghiêm khắc độc miệng đối với cấp dưới ra sao, cô đều không bực bội giống như bây giờ. Tựa như vào ba năm trước, ánh mắt anh dịu dàng, ôm cô nhẹ nhàng dụ dỗ: “Hàm Hàm, kiên nhẫn một chút…,” đúng là ánh mắt như vậy, thậy sự làm tổn thương cô rồi.

Lỗ mũi Hạ Hàm chua xót, xoay người chạy vọt vào phòng ngủ, giận dỗi đóng sầm cửa.

Chung Tuyển nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt một lát, vẻ mặt không rõ, kéo cửa rời đi.

“Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.” Chung Tuyển đi ra nói với Tân Dao.

Tân Dao khóc như hoa lê đái vũ, gật đầu liên tục, tới gara Chung Tuyển dẫn Tân Dao đi tới quán cà phê bán 24 giờ.

Còn Hạ Hàm, vừa nghe thấy tiếng Chung Tuyển đóng cửa liền chạy ra ngoài, kéo cửa ra nhìn, đều không thấy hai người đâu nữa, chạy vào ban công kéo mạnh rèm cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn.

Thấy chiếc xe Chung Tuyển chậm rãi chạy ra khỏi tiểu khu, chắc người phụ nữ lúc nãy đang ở trong xe, ngồi lên chỗ cô vừa ngồi…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.