Editor: An Hạ
Hôm nay tâm trạng của Giang Nhị không tệ. thật ra thì gần đây tâm trạng của anh khá tốt, công việc suôn sẻ, khi lái xe còn khẽ hát nữa.
trên ghế kế bên tài xế có một cái hộp nhỏ, đó là hộp bánh ngọt anh mua cho Lâm Cảnh Tinh. anh biết cô gái này rất thích loại bánh ngọt đó, không chỉ ngọt mà còn rất mềm nữa, thích hợp cho cô em gáingọt ngào này. Nhìn thấy cô ngoan ngoãn gọi anh một tiếng “Nhị ca,” anh cũng đành miễn cưỡng mua cho cô một hộp bánh thật ngon.
Có điều tuy nói là vậy, tâm trạng của Giang Nhị lại rất tốt, nhưng cũng có chút khác thường.
“Ơ, sao lại không nghe điện thoại?”
Tiếp tục gọi lại vài lần, đầu bên kia vẫn phát ra giọng nữ lạnh lùng. Giang Nhị nhíu máy: “Người phụ nữ này thật là ngốc! Lại còn tắt máy nữa! Thôi bỏ đi… Mình đến trường tìm cô ấy là được…”
Giang Nhị đi một vòng quanh trường của Lâm Cảnh Tinh. anh biết Lâm Cảnh Tinh luôn thích ru rú trong nhà, phần lớn thời gian không phải ở trong lớp thì cũng là trong thư viện.
Thế nhưng đi một vòng lại không tìm thấy người, Giang Nhị cảm thấy có chút không ổn.
Điện thoại không gọi được, người cũng không tìm thấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngay lúc này, Giang Nhị nhìn thấy có một người phụ nữ tóc dài đang đi tới. anh loáng thoáng có chút ấn tượng với người phụ nữ này. Đó không phải là bạn học của Lâm Cảnh Tinh đã gặp ở suối nước nóng lần trước sao?
“Xin chào… Xin hỏi cô có nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh không?”
Ở bên ngoài, Giang Nhị vẫn luôn lịch sự. Giọng nói lịch sự, vẻ mặt lạnh lùng đó đã khiến trái tim Ngô Vận Vận đập điên cuồng.
“anh nói Tinh Tinh à?... không biết, hôm nay tôi không thấy cô ấy…” Ngô Vận Vận nói láo không chớp mắt.
“Vậy sao?” Giang Nhị cũng không nghi ngờ, chỉ gật đầu, không có tâm tình hỏi thăm Ngô Vận Vận, bước lên xe.
“Đợi đã! anh họ của Tinh Tinh có phải không?...” Ngô Vận Vận đi theo sau muốn lôi kéo làm quen, thế nhưng Giang Nhị đã dứt khoát bước lên xe rồi rời đi.
Để lại khuôn mặt giận dữ của Ngô Vận Vận sau làn khói xe vì bị phớt lờ: “sẽ có một ngày anh sẽ hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy…”
không tìm thấy Lâm Cảnh Tinh, Giang Nhị quyết định về nhà ôm cây đợi thỏ. Chẳng qua anh hơi lơ đãng nên suýt nữa thì đụng vào người đi đường trước cổng trường.
“không sao chứ?” Giang Nhị bước xuống xe, đối phương là một cô gái có gương mặt xinh đẹp.
“không sao!” Hiếm thấy cô gái nào dứt khoát như vậy, xua xua tay, giọng nói hơi lạnh lùng.
không sao là được! Giang Nhị lên xe, lúc định rời đi thì bỗng nhiên có một giọng nói phát ra từ đằng sau.
“Này Lý Oa, cậu có nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh không? Thẻ sinh viên của cô ấy rơi ở chỗ mình…”
Cái tên quen thuộc khiến Giang Nhị quay đầu lại ngay. Người mà lúc nãy anh suýt nữa đụng vào liền giải đáp nghi ngờ của anh.
“Lâm Cảnh Tinh sao? không phải lúc nãy chơi đánh cầu lông với Ngô Vận Vận ở sân vận động sao?”
Giang Nhị bỗng khựng lại, anh đã bỏ qua chuyện gì rồi sao? Đợi đã ――
Đúng vậy, anh nhớ tới người phụ nữ mê trai đã gặp trước đó, không phải người phụ nữ luôn miệng nóikhông nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh cũng tên là Ngô Vận Vận sao?
Trái tim Giang Nhị trở nên lạnh băng, đi tới nắm lấy tay của cô gái tên Lý Oa: “đi đến sân vận động như thế nào vậy?”
Lâm Cảnh Tinh không biết tại sao Âu Dương Lăng Phong lại trở nên điên khùng như vậy. cô cũng khôngbiết tại sao trong một trường học lớn lại xảy ra chuyện này?
Có lẽ trời sinh người phụ nữ có bản lĩnh để tự cứu lấy mình, trong tình trạng hỗn loạn, Lâm Cảnh Tinh lại có thể nhanh trí nghĩ ra một cách.
“Âu Dương Lăng Phong!” cô ngẩng mặt lên, cười lạnh lùng: “anh dám chạm vào tôi sao?!”
Âu Dương Lăng Phong không ngờ Lâm Cảnh Tinh lại trở nên lạnh lùng như vậy. hắn ta ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Tại sao không dám? Người nào ở thành phố Thanh mà dòng họ Âu Dương tôi khôngdám đụng vào?”
Âu Dương Lăng Phong vừa nói, vừa bắt đầu ra tay.
Lâm Cảnh Tinh khạc nhổ vào mặt hắn ta, khuôn mặt lạnh lùng: “Tôi là em gái của Lâm Ngạo Thiên!”
Âu Dương Lăng Phong chợt dừng tay, thế nhưng hắn ta nhanh chóng nở nụ cười: “Con khốn, tôi phát hiện ra cô còn là một kẻ lừa đảo nữa! Đừng tưởng rằng cùng mang họ Lâm thì có thể bắt quàng làm họ! Đừng tưởng rằng tôi không biết, bây giờ mọi người của thành phố Thanh đều biết tên của ngài thị trưởng tương lai…”
Thấy uy hiếp không có tác dụng, trong lòng Lâm Cảnh Tinh càng hoảng sợ.
Rốt cuộc cô đụng phải tên cầm thú gì vậy?
Mà lần này Âu Dương Lăng Phong không do dự gì nữa, tách đôi thân thon dài của Lâm Cảnh Tinh ra rồi vòng lên eo hắn ta, thở dốc muốn đi vào…
Rầm ――
Ngoài cửa vang lên một tiếng động rất lớn, Âu Dương Lăng Phong quay đầu lại, chưa thấy rõ rốt cuộc là ai tới thì cả người đã bị nhấc bổng lên, sau đó bị ném qua một bên.
Lâm Cảnh Tinh cho rằng mình sẽ không khóc nữa, cô cho rằng nước mắt của mình đã khô rồi, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nhị đến đây, vành mắt cô lại đỏ hoe, nước mắt tuôn trào như mưa.
“Nhị ca…”
Giọng nói của Giang Nhị rất dịu dàng, anh cẩn thận ôm Lâm Cảnh Tinh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô: “Ngoan, cô bé ngốc, đừng sợ… anh đã tới rồi, đừng sợ…”
Lâm Cảnh Tinh nắm lấy áo sơ mi của anh, nước mắt chảy tràn trên mặt. Giang Nhị vô cùng đau lòng, bàn tay đã nắm chặt thành quả đấm, thế nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, cẩn thận an ủi Lâm Cảnh Tinh.
Giang Nhị ôm Lâm Cảnh Tinh đến phía sau cái bàn, đồng thời cởi áo khoác của mình ra, khoác vào người Lâm Cảnh Tinh.
“Ngoan, tiếp theo em chỉ cần nhắm mắt lại, bịt hai tai lại là được.”
Lâm Cảnh Tinh khóc thút thít, nhìn thấy Giang Nhị mỉm cười, tuy rằng không biết Giang Nhị muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy Lâm Cảnh Tinh đã nhắm nghiền hai mắt, vài giọt nước mắt còn đọng trên mi, Giang Nhị mới hít sâu một hơi, quay đầu lại, đi tới bên cạnh Âu Dương Lăng Phong bị ném vào tường, ngã gục xuống đất không đứng dậy được.
“nói ra tên của mày đi.” Giọng nói của Giang Nhị rất lạnh lùng, từ trên cao nhìn người đàn ông đangnằm trên mặt đất.
Âu Dương Lăng Phong quẹt đi vết máu ở khóe miệng, cười khẩy, nét mặt trở nên hung bạo: “Rốt cuộc mày là ai mà dám xen vào chuyện của Âu Dương Lăng Phong tao?”
“Âu Dương Lăng Phong?” Giang Nhị cười nhếch mép: “Tên trọc phú Âu Dương mới nổi trong vài năm nay có quan hệ gì với mày?”
“Rốt cuộc mày là ai?” Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Giang Nhị khi nói ra gia thế của mình, Âu Dương Lăng Phong khựng lại một chút: “Mày là ai?”
Giang Nhị không trả lời câu hỏi của hắn ta, chỉ đưa tay ra, nhấc bổng Âu Dương Lăng Phong lên, ném vào tường một lần nữa. Sau đó anh dồn Âu Dương Lăng Phong vào tường, bóp chặt cổ họng của hắnta: “Nhớ cho kỹ tên của tao ―― Giang Thiếu Lân! Mà người phụ nữ mày làm nhục chính là vợ của tao!”
Bụp ――
Giang Nhị nói xong thì đấm mạnh một phát vào bụng Âu Dương Lăng Phong.
“Ông đây còn không nỡ chạm vào cô ấy mà mày lại có gan đánh cô ấy… Cả đời này ông đây đều nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay… vậy mà lại để cho thằng khốn nạn như mày làm nhục…”
Bụp bụp ――
Lại đấm tiếp hai phát.
Giang Nhị xuất thân là một người lính đánh thuê, được huấn luyện rất chuyên nghiệp, đánh người vừa tàn nhẫn vừa chính xác. anh biết đánh vào chỗ nào có thể khiến người khác thấy đau đớn.
Tuy Âu Dương Lăng Phong cao to, nhưng từ nhỏ đã là một “cậu ấm,” không có tiếp xúc nhiều với môi trường xã hội bên ngoài nên đâu phải là đối thủ của Giang Nhị.
Đối diện với những cú đấm của Giang Nhị, hắn ta không có cơ hội để đánh trả, cứ thế bị Giang Nhị bẻ gãy tay.
“Ngón tay mày đã chạm vào chỗ nào trên người cô ấy?”
“anh… anh… anh thả tôi ra… Thả…”
một tiếng “rắc” vang lên ――
Giang Nhị đã bẽ gãy nốt bàn tay còn lại của Âu Dương Lăng Phong.
“Tao hỏi thì mày phải trả lời!”
Rầm ――
Đồng thời đá văng Âu Dương Lăng Phong ra chỗ khác.
Âu Dương Lăng Phong rất sợ hãi. Lúc trước hắn ta có nghe kể lại về lễ đám hỏi giữa nhà họ Giang và nhà họ Lâm. Nếu thân phận của Giang Nhị đúng là như vậy, nếu Giang Nhị là Giang Thiếu Lân như đãnói, vậy thì Lâm Cảnh Tinh… chính là con gái của cán bộ cao cấp nhà họ Lâm…
không ngờ lại rước họa vào thân, Âu Dương Lăng Phong chợt toát mồ hôi lạnh.
Cả người bị đau ê ẩm, hắn ta cảm giác mình lại bị kéo lên: “Tới đây nào! Đồ hèn! Loại cầm thú như mày chỉ biết ức hiếp phụ nữ!”
“Tao còn không nỡ… Tao còn không nỡ chạm vào cô ấy!” Đôi mắt của Giang Nhị đỏ ngầu như muốn nứt ra.
“Mày cũng biết tao rất thích cô ấy… Từ trước đến nay không có ai dám ức hiếp cô ấy ngay trước mặt tao… Thằng khốn mày… Cái mạng chó của thằng khốn mày có thể bù đắp được sao? không đủ, khôngđủ, không đủ! Hoàn toàn không đủ!”
Khoảng thời gian tiếp theo, rốt cuộc Âu Dương Lăng Phong đã cảm nhận được sự tuyệt vọng của Lâm Cảnh Tinh lúc đó. Từ nhỏ, hắn vẫn luôn là một cậu học sinh ngoan, thế nhưng không biết từ lúc nào, trong lòng của hắn lại bị một bóng ma bao phủ.
Khi lên đại học, sau khi gặp gỡ nhiều loại phụ nữ, bóng ma đó đã được thả ra.
hắn thích nhìn phụ nữ kêu la thảm thiết, hắn thích nhìn dáng vẻ khóc lóc, cầu xin của bọn họ.
hắn cho rằng không ai biết được chuyện đó, không ai có thể quản lý được hắn.
Bởi vì hắn có tiền, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế nấy.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Rầm ――
Giang Nhị lại giơ nắm đấm lên, ngoài cửa bỗng phát ra một giọng nữ trong trẻo.
“Dừng tay!”
Lại là cô gái mà lúc nãy anh suýt nữa đụng vào.
Sắc mặt của Giang Nhị rất tệ, anh cũng không thả nắm đấm xuống, ngược lại còn đạp Âu Dương Lăng Phong một phát: “đã thích chơi đùa như vậy thì tao sẽ khiến cả đời này mày không thể chơi đùa được nữa…”
Âu Dương Lăng Phong kêu gào thảm thiết, hắn ta nghĩ sự tra tấn của Giang Nhị đã kết thúc.
Thế nhưng đối với Giang Nhị mà nói, đây không phải là kết thúc.
Xốc Âu Dương Lăng Phong lên, khi anh định làm cho hắn ta tỉnh dậy thì giọng nói lạnh lùng của Lý Oa vang lên.
“Đây là trường học, anh đánh chết hắn ta thì sẽ liên lụy tới Lâm Cảnh Tinh.”
Ba chữ quen thuộc trong câu nói của Lý Oa đã khiến Giang Nhị dừng lại mọi hành động.
“Lâm Cảnh Tinh cần được nghỉ ngơi, còn nhiều thời gian để trả thù.”
Giang Nhị quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh ngồi co rúm sau cái bàn, nước mắt chảy đầy mặt nhưng lại run rẩy, không dám mở mắt ra.
Trái tim của Giang Nhị quặn đau, rốt cuộc cũng ngưng mọi hành động bạo lực lại, đi tới cẩn thận ôm Lâm Cảnh Tinh vào lòng.
“Ngoan, đừng sợ… Chúng ta về nhà… Chúng ta lập tức về nhà…”
Giang Nhị ôm Lâm Cảnh Tinh đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước đã bị Lý Oa gọi lại: “Đợi đã, không thể đi ra ngoài như vậy được…”