Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 28: Chương 28: Bảo lâm




Chọn một phong vị cho từ ngũ phẩm không tốn bao nhiêu sức lực, chỉ mất một ngày, Thượng Nghị Cục đã chọn được hai chữ “uyển nghi”, sau khi giao cho hoàng đế xem qua sẽ thông báo với Lễ Bộ.

Trong tên của Từ Tư Uyển có chữ uyển, người nghĩ phong vị này có vẻ lười biếng nhưng thật ra lại rất dụng tâm. Tư Yên đọc hai chữ này hai lần liền cười rộ: “Bọn họ biết bệ hạ thích tỷ tỷ nên mới quyết định dùng tên của tỷ làm phong vị. Tương lai phong vị này truyền xuống, mọi người đều sẽ biết tới tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng coi như lưu danh sách sử.”

Từ Tư Uyển chỉ cười không nói. Có lưu danh hay không nàng không để ý, nếu bắt buộc phải có một người lưu danh sử sách, nàng thà người đó tên Tần Uyển.

Hôm sau, ý chỉ tấn phong chính thức ban xuống, ngoại trừ Từ Tư Uyển được tấn phong từ ngũ phẩm uyển nghi, trong ý chỉ còn nói rõ uyển nghi đứng trước hiền nghi. Nhờ vậy, vinh quang này càng thể hiện sự chiếu cố của vua một nước.

Mọi người trong cung đều đến chúc mừng, phi tần địa vị cao không cần tự mình tới cũng tặng lễ vật.

Như dự đoán của Từ Tư Uyển, các triều thần không có tâm tư về chút sự tùy hứng này của đế vương, ngược lại là Thái Hậu triệu hoàng đế tới Trường Nhạc Cung một chuyến.

Nửa tháng kế tiếp, hoàng đế triệu hạnh phi tần tám chín lần, trong đó ngoại trừ Từ Tư Uyển hai lần, Ngọc phi hai lần, những lần còn lại mỗi lần là một người khác nhau, có thể thấy hôm đó Thái Hậu dặn dò hắn rằng không thể chỉ sủng một người.

Thời gian như thoi đưa, cứ thế đã vào tháng tám, một trận mưa phùn đổ xuống, kinh thành cuối cùng cũng có cảm giác mát mẻ của trời thu. Phi tần trong cung cũng bắt đầu may xiêm y mới. Mồng một tháng tám khi mọi người đi vấn an Hoàng Hậu, Cẩm bảo lâm có thai thế mà mặc một bộ xiêm y dày cộm.

Bên cạnh không khỏi có người trêu chọc nàng ấy mặc quá nhiều khiến người nhìn cũng thấy nóng. Cẩm bảo lâm hướng nội, chỉ cúi đầu giải thích nói gần đây thường cảm thấy lạnh, cho nên mặc nhiều một chút.

Hoàng Hậu vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang, nghe Cẩm bảo lâm nói thì chỉ cười bảo có thai thường không khỏe, cứ làm sao cho thoải mái là được. Sau đó nàng ấy lại sai người tìm chút nguyên liệu mới đưa cho Cẩm bảo lâm, bảo Cẩm bảo lâm may thêm xiêm y, đừng ủy khuất chính mình.

Cẩm bảo lâm hành lễ tạ ơn, trong Trường Thu Cung hòa hợp êm ấm. Ngồi hàn huyên khoảng hai khắc, Từ Tư Uyển vẫn kết bạn đi cùng Tư Yên. Chờ đến khi xung quanh không còn người ngoài, Tư Yên nhỏ giọng: “Sắc mặt Cẩm bảo lâm kém quá. Muội nghe nói Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương ban thưởng rất nhiều đồ bổ, nhưng nhìn nàng ấy lại tang thương hơn trước khi có thai.” Nói tới đây nàng ấy dừng lại, lắc đầu: “Cũng có lẽ do muội không hiểu. Nữ nhân mang thai vốn vất vả, sắc mặt kém cũng chẳng có gì lạ đúng không? Nhưng khi đại tỷ tỷ có thai không như vậy, vẫn luôn hồng hào mà.”

Từ Tư Uyển nghĩ nghĩ, chỉ nói: “Ta cũng không hiểu, có lẽ mỗi người mỗi khác.”

“Chắc thế.” Tư Yên gật đầu, không quá chấp nhất vấn đề này, tiếp tục đi về hướng Sương Hoa Cung.

Trường Thu Cung và Sương Hoa Cung không quá xa nhau nhưng đường lối đan xen. Khi còn cách Sương Hoa Cung mấy trượng, ở một ngã rẽ bỗng truyền tới tiếng nữ tử khóc nức nở.

Xung quanh không có ai, tiếng nức nở hết sức rõ ràng, ở ngày thu hiu quạnh thậm chí có vẻ đáng sợ. Đường Du theo bản năng tiến lên nửa bước, bảo vệ Từ Tư Uyển phía sau, mắt nhìn ngã rẽ phía trước mơ hồ nhận ra bóng dáng của một nữ tử, liền nói: “Có lẽ là cung nữ nào đó bị ủy khuất.”

“Đi xem đi.” Từ Tư Uyển nhẹ giọng.

Đường Du đáp “Vâng” rồi đi qua, lúc quay về gã cung kính cúi người. Từ Tư Uyển vừa ngước mắt liền thấy, thế mà là Cẩm bảo lâm.

Từ Tư Yên hành lễ, Cẩm bảo lâm cũng thỉnh an Từ Tư Uyển. Tư Uyển thấy hốc mắt nàng ấy đỏ bừng, nhẹ nhàng hỏi: “Bảo lâm sao vậy? Nữ nhân có thai không nên khóc.” Lại thấy phía sau Cẩm bảo lâm không có cung nhân nào, nàng không khỏi nhíu mày, “Sao bảo lâm không mang theo cung nhân? Nếu xảy ra sơ sót gì thì làm sao đây?”

Cẩm bảo lâm lau nước mắt, lắc đầu ngập ngừng: “Uyển nghi tỷ tỷ không cần lo cho thần thiếp, thần thiếp chỉ là muốn ở một mình một lát, cố ý đuổi cung nhân đi... Bọn họ sẽ không đi lâu đâu, rất nhanh sẽ quay lại.”

Từ Tư Uyển trầm ngâm, thầm nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Đang muốn hàn huyên vài câu rồi đi, Tư Yên bên cạnh lại khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc bảo lâm tỷ tỷ bị sao vậy? Nhìn có vẻ rất uất ức. Hiện giờ tỷ tỷ đang có thai, nếu chịu ủy khuất gì cũng đừng nghẹn trong lòng, cứ đi bẩm tấu hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ làm chủ cho tỷ tỷ.”

Từ Tư Uyển liếc nhìn muội ấy, chỉ đành phụ họa: “Đúng vậy.”

Giống như đụng trúng chuyện buồn gì đó, Cẩm bảo lâm càng khóc dữ dội: “Ủy khuất của thần thiếp chỉ sợ hoàng hậu nương nương không làm chủ được.”

“Sao lại thế?” Tư Yên ngạc nhiên, “Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, chắc chắn xử lý công bằng.”

Cẩm bảo lâm cắn môi, trầm mặc một lúc lâu, hỏi Từ Tư Uyển: “Uyển nghi tỷ tỷ và và Oánh quý tần thân thiết, nếu tỷ tỷ có thai, Oánh quý tần muốn cướp hài tử của tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ làm sao đây?”

Từ Tư Uyển nhướng mày: “Không có khả năng đó.”

Cẩm bảo lâm bật cười: “Đúng rồi, vị phân Oánh quý tần tuy cao nhưng xuất thân lại kém, không thể cướp hài tử của tỷ tỷ.”

Lời đã nói tới đây, Tư Uyển và Tư Yên đã đoán được bảy tám phần, hai người nhìn nhau, Tư Yên hỏi: “Ngọc phi muốn hài tử của tỷ?”

Cẩm bảo lâm khóc như mưa.

Tư Uyển vẫn muốn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, khẽ cười: “Thật ra việc này không có gì không tốt. Làm mẫu thân ai mà không yêu thương hài tử, đương nhiên đều muốn giữ hài tử ở bên mình. Có điều nếu thật sự nghĩ cho hài tử, giữ hài tử ở cạnh tốt hơn hay suy tính cho tiền đồ của hài tử quan trọng hơn thì khó có thể quơ đũa cả nắm. Nơi này là hậu cung, bảo lâm muội muội chớ chỉ nghĩ tình mẫu tử, tương lai thế nào cũng phải suy tính.”

Lời này ngoài dự đoán của Cẩm bảo lâm, nàng ấy nhất thời sửng sốt, nhìn Từ Tư Uyển hồi lâu.

Từ Tư Uyển bình tĩnh gật đầu: “Muội muội cứ suy nghĩ đi, bọn ta về trước.” Nói rồi, nàng kéo ống tay áo Tư Yên, nhấc chân rời đi.

Các cung nhân lập tức đuổi theo, không đợi Cẩm bảo lâm có phản ứng đã đi trước mấy bước.

Tư Yên kinh hãi, nghiêng đầu nhìn Từ Tư Uyển: “Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy? Hình như hơi lạnh lùng rồi.

Từ Tư Uyển nhìn muội muội mình: “Chẳng lẽ không có lý à?”

“Có lý thì có, nhưng...” Tư Yên lắc đầu, “Cũng không có lý hẳn. Hiện giờ vị phân của Cẩm bảo lâm tuy thấp nhưng nàng ấy xuất thân không kém, phụ thân và huynh trưởng đều làm quan trong triều. Nếu giữ hài tử bên cạnh, nàng ấy cũng có thể tính toán cho tương lai.”

Từ Tư Uyển trầm mặc.

Thật ra Tư Yên nói không sai, phi tần trong cung tuy nhiều nhưng một người nếu có đủ tư lịch, xuất thân tốt và dưới gối có con, dù không được sủng ái cũng có thể tranh được vị phân không thấp, an ổn sống hết quãng đời còn lại. Vừa rồi nàng nói như vậy chẳng qua vì Tư Yên đang ở bên cạnh, bản thân không muốn kéo muội ấy vào thị phi.

Có điều nếu đã vào cung, cuộc sống quá an ổn lại không thú vị. Quân cờ đã bày ra trước mặt, cho dù không dùng thì cũng nên thăm dò là trắng hay đen.

Tư Yên vẫn còn oán hận lời nàng nói, tiếp tục nỉ non: “Nếu tỷ tỷ được sủng ái như vậy, việc này tất nhiên phải quản, cho dù không vì Cẩm bảo lâm thì cũng vì mình chứ đúng không? Trước mắt Ngọc phi đã có ý đối đầu với tỷ tỷ, nếu nàng ta nhận nuôi hài tử, đối với tỷ tỷ có ích lợi gì...”

Từ Tư Uyển nhướng mày cười: “Việc này tự ta có tính toán, muội cứ coi như không biết là được. Muội chưa thị tẩm, chớ có xen vào.”

“Ta sẽ tìm cơ hội đi lại với nàng ấy. Muội đừng bận tâm. Nàng ta muốn đi con đường thế nào chúng ta còn chưa biết, đừng vì vài giọt nước mắt mà cảm thấy nàng ta đáng thương.”

“Việc này muội biết.” Tư Yên gật đầu, “Muội biết sống trong cung không thể nhẹ dạ. Muội chỉ không muốn đứa nhỏ này rơi vào tay Ngọc phi là được, Ngọc phi đã có sủng có quyền, nếu còn có hài tử, chúng ta sẽ chẳng còn ngày lành.”

“Ừ.” Từ Tư Uyển gật đầu, về thẳng Sương Hoa Cung nghỉ ngơi, bảo Đường Du tới Diêu Tư Cung bái phỏng Cẩm bảo lâm.

Khi nãy thái độ nàng lãnh đạm, nhưng muốn có chuyển biến cũng không phải việc khó. Đường Du nói với Cẩm bảo lâm sau khi nàng hồi cung vẫn không thể yên tâm, cố ý bảo gã đi hỏi thăm một chút. Quả nhiên Cẩm bảo lâm không nghĩ nhiều, liên tục nói cảm tạ, còn bảo ngày khác muốn gặp nàng, nhờ Đường Du hỏi nàng khi nào thì tiện.

Đường Du suy tư: “Hình như Cẩm bảo lâm rất muốn tới, không ngừng dặn dò hạ nô, cứ như sợ không gặp được nương tử vậy.”

Hoa Thần nhíu mày: “Nàng ta mới hoài thai ba tháng, đang ở thời điểm thai nhi không ổn, vội vã gặp nương tử như vậy thật không biết trong lòng đang tính cái gì.”

“Ta thì thấy cho dù nàng ta muốn tính kế thì cũng sẽ không dùng thủ đoạn thế này hại ta.” Từ Tư Uyển nói.

Nếu hại hài tử trong lúc các nàng ngồi cùng nhau, hành động này thật sự quá ngốc. Huống hồ nàng đang được sủng ái, đến lúc đó chỉ cần hoàng đế hơi thiên vị, việc này có thể được giải quyết dễ như trở bàn tay.

Nhưng thấy Hoa Thần lo lắng, Từ Tư Uyển cười nói: “Thôi được. Nếu ngươi đã lo lắng, vậy chúng ta tìm nơi nào ổn thỏa gặp nàng ấy. Đã lâu rồi không qua lại với Oánh quý tần, ngươi đi hỏi nàng ta xem nếu ta và Cẩm bảo lâm tới uống trà, nàng ta có ghét bỏ không.”

“Vâng.” Nghĩ tới chuyện lúc trước, Hoa Thần cũng không hoàn toàn yên tâm về Oánh quý tần, nhưng thấy Từ Tư Uyển cười như không cười liền biết trong lòng nàng đã cân nhắc kỹ.

Do vậy Hoa Thần lập tức theo lệnh tới Doanh Vân Cung, khoảng hai khắc sau về phục mệnh, sắc mặt có hơi tệ.

Khi đó Từ Tư Uyển đang uống trà hạnh nhân. Ngước mắt nhìn Hoa Thần, nàng khẽ cười: “Sao vậy? Đừng như thế, khó coi lắm.”

Hoa Thần miễn cưỡng mỉm cười: “Oánh quý tần lạnh nhạt nói mặt trời mọc từ hướng tây nên nương tử mới đột nhiên nghĩ tới nàng ta.”

“Thì sao?” Từ Tư Uyển nhướng mày, “Nàng ta không chịu gặp?”

Nếu không chịu gặp cũng không sao.

Nàng dẫn Cẩm bảo lâm đi gặp Oánh quý tần đúng là muốn gây thị phi, nếu Oánh quý tần chột dạ, vừa lúc kéo nàng ta xuống nước.

Nhưng nếu Oánh quý tần tránh né, nàng cũng không có cách nào ép buộc. Nếu mục đích chỉ là muốn ổn thỏa chu toàn thì dẫn Cẩm bảo lâm tới chỗ Ngô sung hoa cũng như nhau.

Nhưng Hoa Thần lại nói: “Oánh quý tần bằng lòng gặp, nói cứ theo ý nương tử là được, còn nói... Còn nói nương tử hiện giờ ở trong cung chạm ray là bỏng, không đến phiên nàng ta sắp xếp chuyện của nương tử.”

Câu sau nghe có ý giận dỗi.

Từ Tư Uyển buồn cười, thật trùng hợp, đêm nay hoàng đế lật thẻ bài của Oánh quý tần.

Hôm sau khi dậy trang điểm, Hoa Thần không khỏi lo lắng, sợ Oánh quý tần muốn mượn cơ hội này lên mặt với Từ Tư Uyển. Từ trong gương Từ Tư Uyển nhìn nàng ấy, cười xinh đẹp: “Được rồi, cho dù nàng ta thật sự muốn lên mặt thì ta cũng không rớt miếng thịt nào cả. Xét về cả thân phận và tình cảm, nàng ta không đến mức bày Hồng Môn Yến ra chờ ta đâu, ngươi cần gì phải lo lắng như vậy?”

Hoa Thần ngẫm lại lời nàng nói, tâm trạng dần bình tĩnh: “Nô tỳ chỉ suy nghĩ miên man thôi.”

Thảnh thơi dùng xong bữa sáng, Từ Tư Uyển sai người đi mời Cẩm bảo lâm tới chỗ Oánh quý tần uống trà. Nếu theo quy tắc trong kinh, muốn mời ai làm khách đều phải thông báo cho đối phương trước ba ngày nhưng phi tần trong cung đều là “người nhà”, nhàn rỗi qua lại bớt chút quy tắc mới có vẻ thân mật, lời mời như vậy cũng không quá đường đột.

Khi Từ Tư Uyển tới cửa Doanh Vân Cung, Cẩm bảo lâm cũng vừa vặn tới. Hai người kết bạn tới Nhược Hoa Điện của Oánh quý tần, ở cửa đại điện sớm đã có cung nữ đứng chờ.

Các nàng theo cung nữ kia vào tẩm điện. Lúc này, Oánh quý tần đang lười biếng nằm trên giường mỹ nhân, trên người mặc đồ ngủ thoải mái đơn bạc, bên cạnh còn có băng, hoàn toàn không giống bộ dáng đã vào thu.

Từ Tư Uyển khẽ cười: “Hai ngày nay trời dần trở lạnh, trên dưới trong cung đều sôi nổi mặc thêm y phục. Quý tần nương nương thì còn ngại nóng, đúng là băng cơ ngọc cốt (*).”

(*) Băng cơ ngọc cốt (冰肌玉骨): hình dung đóa hoa đẹp và chịu được lạnh

Oánh quý tần nghe tiếng nhíu mày, vốn định đáp lại thì chú ý tới Cẩm bảo lâm ăn mặc kín đáo cạnh Từ Tư Uyển, cười áy náy: “Bổn cung quên mất bảo lâm sợ lạnh.” Dứt lời, nàng ta liếc nhìn cung nhân, ý bảo bọn họ mang băng xuống.

Cẩm bảo lâm câu nệ cúi đầu hành lễ: “Không cần... Thật ra thần thiếp không sợ lạnh như vậy, mặc thế này cũng cảm thấy nóng. Chỗ nương nương mát mẻ, tốt lắm.”

Nàng ấy rụt rè cẩn thận, hoàn toàn không có phong cảnh của phi tần có thai, ngược lại giống tiểu tức phụ nhà bình thường bị bắt nạt.

Oánh quý tần vẫn nằm trên giường mỹ nhân, vừa đánh giá nàng ấy vừa lười biếng nói: “Chỗ ta không có nhiều quy củ, các muội cứ ngồi đi.”

Hai người nghe vậy liền tìm chỗ ngồi xuống. Cẩm bảo lâm cẩn thận nhìn, ngồi cách giường mỹ nhân khoảng vài bước. Từ Tư Uyển đi về phía Oánh quý tần, cung nhân trong điện thấy thế, lanh lợi thêm một cái ghế bên cạnh giường mỹ nhân.

Từ Tư Uyển vừa ngồi xuống, Oánh quý tần cười hỏi: “Đã lâu uyển nghi không tới gặp bổn cung, sao bây giờ lại đột nhiên nhớ tới, còn dẫn Cẩm bảo lâm đi cùng vậy?”

Từ Tư Uyển khẽ cười: “Thần thiếp bắt gặp chuyện mới mẻ, muốn cho quý tần nương nương cùng xem.”

“Chuyện mới mẻ gì?” Oánh quý tần liếc nhìn nàng, “Ngươi không đem cho Ngô sung hoa xem à?”

Lời này có hơi đột ngột khiến Từ Tư Uyển ngẩn ra, nhưng vì Cẩm bảo lâm ở đây nàng không tiện tìm tòi nghiên cứu. Nàng nhìn Cẩm bảo lâm, cười nói: “Hôm qua đi vấn an hoàng hậu nương nương, trên đường thần thiếp và Tư Yên hồi cung vô cùng bắt gặp Cẩm bảo lâm trốn ở một góc khóc. Thần thiếp hỏi thăm mới biết thì ra Ngọc phi nương nương nhìn trúng hài tử trong bụng nàng ấy.

“A.” Oánh quý tần cười nhạo, “Việc này có gì mà khóc. Nếu ngươi không muốn thì cứ đi nói với bệ hạ và hoàng hậu nương nương, bọn họ sẽ làm chủ cho ngươi.”

“Nương nương nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng Ngọc phi quyền cao chức trọng, nàng ấy sao dám đắc tội?” Cung nữ tới dâng trà, Từ Tư Uyển duỗi tay nhận lấy, nhấp một ngụm, nói tiếc, “Chỉ sợ ý của Ngọc phi là muốn nàng ấy tự thỉnh chỉ chắp tay nhường hài tử, còn mình tuy cướp hài tử vẫn có thanh danh sạch sẽ.”

“Uyển nghi tỷ tỷ nói đúng.” Hai mắt Cẩm bảo lâm đỏ lên, “Thật ra... Hôm qua lời uyển nghi tỷ tỷ nói thần thiếp nghĩ cũng có đạo lý. Thần thiếp đã là mẫu thân, nên tính toán cho tiền đồ của hài tử, để hài tử đi theo Ngọc phi cũng không sao, chỉ là... Chỉ là thần thiếp vẫn sợ, sợ tính tình Ngọc phi nương nương như vậy... Liệu có giữ con hại mẹ không?”

Oánh quý tần cười một tiếng: “Sao thế? Ngọc phi đối xử với ngươi không tốt à?”

“Tốt...” Cẩm bảo lâm trầm mặc một lúc, lại lắc đầu, “Là đối tốt với đứa nhỏ này.”

Từ Tư Uyển và Oánh quý tần im lặng, chờ Cẩm bảo lâm nói tiếp.

Nàng ấy đắn đo một hồi, ngẩng đầu nói: “Chỉ cần tốt cho hài tử, cái gì Ngọc phi nương nương cũng chịu làm. Ví dụ như... Ví dụ như thần thiếp vốn không sợ lạnh đến vậy, hôm ấy chỉ thuận miệng nói bản thân cảm thấy lạnh, không biết Ngọc phi nương nương nghe lời này ở đâu, nói đây là do hài tử trong bụng thấy lạnh, liền ép buộc thần thiếp mặc thật nhiều.”

“Vậy là ngươi cứ để mình bị nóng hả?” Oánh quý tần cười nhạo, “Có ngốc không vậy? Ngươi cứ nói với nàng ta ngươi nóng, nàng ta cảm thấy hài tử trong bụng ngươi nóng, chắc chắn sẽ cho ngươi mặc ít đi.”

Nhưng Cẩm bảo lâm lắc đầu, ngập ngừng nói: “Thời tiết này dù sao cũng càng ngày càng lạnh, thần thiếp cố nhịn một chút, miễn cho việc này lặp đi lặp lại, Ngọc phi nương nương sẽ không nói gì, người khác cũng sẽ không mắng thần thiếp có thai nên làm ra vẻ.”

Oánh quý tần thuận miệng hỏi: “Ai nói với ngươi điều này?”

Cẩm bảo lâm cười khổ: “Chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi, không nhọc nương nương quan tâm.”

“Con người ngươi đó!” Oánh quý tần vỗ trán, “Tiểu thư khuê các các ngươi đúng là nhàm chán, có chuyện gì cũng ấp a ấp úng, làm như hiền huệ suy nghĩ cho người khác. Thật ra nếu đã vậy thì ngay từ đầu đừng nói, nửa nói nửa giấu còn không phải để đợi người ta hỏi à?”

Lời này khiến Từ Tư Uyển không khỏi nhìn nàng ta. Oánh quý tần đúng là mỹ nhân, thậm chí còn quyến rũ hơn tiên tử được miêu tả trong sách. Trước mắt nàng ấy lười biếng nằm trên ghế mỹ nhân như vậy lại càng trở nên hương diễm động lòng người, nói chuyện mỉa mai cũng không quá chói tai.

Cẩm bảo lâm nghẹn lời: “Nương nương bớt giận, là... Là Sở mỹ nhân...”

“Sở Thư Nguyệt?” Oánh quý tần nhíu mày, lập tức ngồi dậy, “Nàng ta thường ngày dịu dàng thế mà là loại người này sao?”

Cẩm bảo lâm không ngờ Oánh quý tần lại có phản ứng xem náo nhiệt, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Không... Không hẳn. Sở mỹ nhân chưa từng khắt khe với thần thiếp, chẳng qua thần thiếp kém cỏi, cũng không được sủng ái lại may mắn có thai cho nên nàng ấy nhất thời bất bỉnh, nói chuyện có hơi... Có hơi cay nghiệt một chút.”

Nói thẳng ra là nói không biết suy nghĩ.

“Nhàm chán.” Oánh quý tần mất hứng.

Cẩm bảo lâm ứng phó không được, không khỏi bối rối.

Từ Tư Uyển suy tư một lát, cười nói: “Trước đây hình như bảo lâm chưa từng tới Doanh Vân Cung đúng không? Cảnh trí ở đây rất đẹp. Hoa Thần, ngươi cùng bảo lâm đi dạo trong viện một lát đi, cũng để bảo lâm bình tĩnh lại, chớ hay suy nghĩ những việc phiền lòng.”

Hoa Thần cúi đầu nhận lệnh.

Cẩm bảo lâm nghe vậy, cũng biết nàng nửa đang hòa giải, nửa có chuyện muốn nói với Oánh quý tần, vì thế đứng dậy, cười đáp: “Vâng, vậy thần thiếp đi dạo một chút.”

“Đi đi.” Oánh quý tần lãnh đạm tiễn khách. Chờ nàng ấy đi rồi, Oánh quý tần nhìn Từ Tư Uyển, cười lạnh, “Trong hồ lô của ngươi rốt cuộc đang bán thứ gì?”

“Không bán gì cả, chỉ thăm dò tâm tư của nương nương thôi. Hôm nay thấy nương nương thẳng thắn như thế, thần thiếp không ngại hỏi thẳng, nương nương rốt cuộc đang tính toán điều gì?”

Oánh quý tần nhíu mày: “Người do ngươi đột nhiên đưa tới, ngươi hỏi ta tính toán cái gì?”

Từ Tư Uyển nhìn nàng ta không chớp mắt: “Trong cung xưa nay nhiều phong ba, nương nương không hề chột dạ sao?”

“Phong ba gì?” Oánh quý tần nghĩ nghĩ, hỏi lại, “Ngươi đang hỏi chuyện liên quan tới ngươi hay không liên quan tới ngươi?”

“Đương nhiên là có liên quan.”

“Ta không chột dạ.” Oánh quý tần bất mãn hất cằm, “Còn uyển nghi, ngươi không cảm thấy có lỗi với bổn cung à?”

Lần này đổi lại là Từ Tư Uyển không hiểu: “Không biết nương nương đang nói chuyện gì.”

“Ha, ngươi không cần cố ra vẻ với ta.” Oánh quý tần lười biếng trở mình hướng vào vách tường, “Bổn cung còn tưởng mình và uyển nghi hợp tính, cứ nghĩ ở sẽ có thêm người hàn huyên trong cung. Uyển nghi thì ngược lại, trước mặt thì tỷ tỷ muội muội với bổn cung, vừa quay lưng liền đi tìm Ngô sung hoa.”

“Thần thiếp...”

Oánh quý tần quay đầu lại: “Ngươi đừng có nói Ngô sung hoa chỉ vô tình bắt gặp! Ngươi dám nói vở kịch đêm đó không phải do các ngươi hợp nhau đẩy Đào thị xuống nước không?”

Từ Tư Uyển nín thở.

Oánh quý tần lãnh đạm xoay người vào trong: “Gặp chuyện lớn ngươi đi tìm Ngô sung hoa, không tìm bổn cung, có thể thấy ngươi không tin bổn cung. Vậy bây giờ còn tới đây làm gì? Chẳng lẽ định đẩy bổn cung ra chắn mũi tên, xong hết mọi chuyện sao?”

Từ Tư Uyển mơ màng phát hiện có lẽ bản thân đã nghĩ nhiều.

Sau chuyện của A Phàm Oánh quý tần đột nhiên lạnh nhạt với nàng, nàng còn tưởng Oánh quý tần là kẻ đứng sau Đào thị nên chột dạ, hoàn toàn không ngờ Oánh quý tần lại đang cáu kỉnh.

Việc này nằm ngoài dự đoán của Từ Tư Uyển, nàng nhất thời không biết ứng phó thế nào.

Nàng mang lòng thù hận vào cung, tâm tư không khỏi âm trầm, nhìn ai cũng cảm thấy đối phương đang tính kế nên quên rằng trên thế gian này vẫn còn người yêu hận rõ ràng.

Dáng vẻ này của Oánh quý tần đúng là làm nàng cảm thấy mới mẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.