Món canh gà hầm chung với bong bóng cá đặt ngay trước mặt khiến người ta phải cầm đũa muỗng.
Vừa thấy, Tư Yên lập tức giục cung nhân múc cho mình một chén. Sau đó hai tỷ muội vừa ăn vừa nói chuyện, Tư Yên kể: “Khi nãy Phương tài nhân một hai bắt muội trả lời muội đã thấy không đúng. Trước giờ muội đâu chỉ không thân với nàng ta, còn không thích nữa. “
Từ Tư Uyển khẽ cười: “Nàng ta nói gì với muội?”
Tư Yên nghiêng đầu trầm ngâm: “Ban đầu nàng ta hỏi tỷ tỷ thế nào rồi, muội không muốn để ý tới nàng ta, lại ngại vị phân nên không thể không khách khí, chỉ nói tỷ tỷ đang tĩnh dưỡng, bảo nàng ta yên tâm. Nàng ta liền nói thời tiết lúc này ấm áp, tỷ tỷ còn nhiễm phong hàn đúng là hiếm thấy, muội chỉ có thể nói hôm đó tỷ tỷ ăn mặc mỏng manh nên không may nhiễm phong hàn. Sau đó nàng ta lại nói...” Nàng chớp mắt, “Nói tỷ tỷ cũng tĩnh dưỡng lâu rồi, nếu vẫn chưa khỏi thì có lẽ do phương thuốc không đúng, hoặc là việc ăn uống không phù hợp. Nàng ta còn kể khi nhỏ nàng ta cũng từng bị phong hàn nặng, cuối cùng nghe lời một vị đại phu hầm đào nhân, tam lăng, hạt mã tiền trong canh, dùng mấy ngày là khỏi. Phương tài nhân nói với muội nàng ta chỉ quan tâm sức khỏe của tỷ tỷ nên mới thuận miệng nhắc tới. Nhưng nàng ta cũng biết tỷ tỷ trước giờ không thích mình, bảo muội hoặc là đừng nói tới phương thuốc, hoặc là đừng kể về nàng ta với tỷ tỷ. Tỷ tỷ, có phải nàng ta tưởng muội ngốc như nàng ta không?”
Từ Tư Uyển bật cười: “Nàng ta đúng là không có đầu óc, chuyện này vốn không cần tự mình ra tay, nàng ta lại tới tìm muội, chỉ sợ đã dùng hết sức. Nhưng suy xét cẩn thận thì cũng không tính là quá ngốc, nàng ta chỉ hỏi thăm vào câu mà thôi, nếu muội không nghe lọt tai thì cũng chẳng có chuyện gì, nhưng nếu muội nghe theo, nàng ta sẽ làm được chuyện lớn, đây là vụ mua bán có lời.”
“Nói rõ ràng như vậy, ai mà tin nàng ta chứ?” Từ Tư Yên nhíu mày, “Nhưng nghe cách nàng ta nói, nàng ta hình như không nghĩ tỷ tỷ bị phong hàn. Tỷ tỷ... Tỷ rốt cuộc bị sao thế? Thật sự chỉ là nhiễm phong hàn thôi sao? Mấy hôm trước muội tới tỷ cũng không chịu gặp muội, hại muội suy nghĩ bậy bạ.”
“Ta thật sự chỉ nhiễm phong hàn. Mấy hôm trước đầu cứ đau nhức, toàn thân không có sức lực nên mới không gặp ai.” Từ Tư Uyển cười cười, “Còn về Phương tài nhân, nàng ta tưởng ta có thai, muốn hỏi thăm thật giả chỗ muội. Nói không chừng nhắc tới ba vị thuốc kia, tám chín phần mười là muốn mượn tay muội diệt trừ hài tử của ta.”
“Tại sao lại có hiểu lầm như vậy?”
“Do ta khiến nàng ta hiểu lầm. Đừng sợ, muội chỉ cần chờ xem kịch vui là được. Trong cung có rất nhiều người không muốn ta có thai, không chỉ mỗi Phương tài nhân đâu.”
“Muội biết. Nhưng tỷ tỷ phải cẩn thận, trong cung thủ đoạn gì cũng có, nếu thật sự chỉ hạ chút thuốc khiến người ta sinh non thì thôi, tỷ tỷ cũng không có thai, đương nhiên không sợ. Nhưng lỡ có kẻ nào nhẫn tâm muốn nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ không đơn giản như vậy.”
Từ Tư Uyển gật đầu: “Việc này tay ta biết.” Nói tới đây, nàng múc cho Tư Yên chén canh.
Tư Yên cười nói: “Muội ăn nhiều rồi, tỷ tỷ cần tẩm bổ, ăn nhiều một chút.”
Tỷ muội hai người cùng dùng hết bữa cơm trưa, Tư Yên buồn ngủ, lại thấy Tư Uyển đã khỏi bệnh, liền ngáp liên miên mà trở về nghỉ ngơi.
Tư Uyển sai người nghiên mực, viết ra ba vị thuốc Tư Yên vừa nhắc tới, giao cho Trương Khánh, lệnh gã cầm đi hỏi Lộ Dao.
Chút việc nhỏ này vô cùng đơn giản với Lộ Dao. Gã lại cẩn thận, còn cố tình đi theo Trương Khánh một chuyến đến Niêm Mai Các tự mình trả lời Từ Tư Uyển: “Uyển nghi nương tử, ba vị thuốc này đều là dược liệu hỗ trợ lưu thông máu. Đặc biệt là tam lăng, nó có công hiệu phá huyết tiêu ứ rất tốt. Trong Du Sang An Phu Cao nương tử dùng bữa trước cũng có dược vị này.”
Từ Tư Uyển khẽ cười: “Có nghĩa là thai phụ không thể dùng ba vị thuốc này?”
“Không hẳn. Khi dùng thuốc luôn phải chú trọng tới phân lượng. Thuốc này lại có công hiệu tốt, thai phụ dùng ít cũng không sao. Ví dụ như bị sưng đau vẫn có thể dùng Du Sang An Phu Cao, không đến sinh non.”
Từ Tư Uyển gật đầu: “Vậy nếu bỏ ba vị thuốc này cùng vào nấu canh rồi uống mỗi ngày thì sao?”
Lộ Dao hoảng sợ: “Làm gì có cách dùng thuốc như vậy? Dù có công hiệu lưu thông máu cũng không thể dùng như thế. Nếu thai phụ dùng theo cách này, chỉ mấy ngày thôi nhất định sẽ sinh non.”
Từ Tư Uyển khẽ cười, suy tư một lát, lại nói: “Vậy làm phiền thái y giúp ta điều chế một loại thuốc mới hoạt huyết hóa ứ, dùng thuốc gì cũng được, chỉ cần có thành phần của ba vị thuốc này, không biết có được không?”
“Việc này không khó.” Lộ Dao gật đầu, “Thần trở về liền điều chế ngay, ngay mai lúc tới thỉnh mạch có thể giao cho nương tử.”
“Làm phiền.” Từ Tư Uyển gật đầu.
Lộ Dao cáo lui.
Hôm sau, Từ Tư Uyển có được thuốc mỡ, thuốc mỡ màu nâu nhạt đựng trong hộp màu lam, mềm mềm dính dính, vừa mở nắp ra liền có thể ngửi được mùi thuốc độc đáo. Nàng quan sát một lát, giao cho Hoa Thần tạm giữ, cũng không chắc tương lai có dùng đến không, chỉ để đề phòng.
Sau đó nàng bấm tay tính số, mượn cớ phong hàn lần này nghĩ tới đầu tháng tư mới đi bẩm báo Hoàng Hậu nói đã khỏi hẳn. Trong chuyện này Hoàng Hậu cũng không keo kiệt, lập tức sai người thêm thẻ bài của nàng, im bặt không nhắc lại chuyện không vui ngày xưa.
Tối đó, hoàng đế liền tới Niêm Mai Các. Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay giữa hai người đương nhiên nhu tình mật ý, ôn nhu vô hạn.
Lại qua mấy ngày, trời đổ mưa, bầu không khí ở kinh thành cũng trở nên mát mẻ. Sau đó mặt trời lên cao, nắng nóng tới.
Trùng hợp mấy ngày liên tiếp Từ Tư Uyển không có khẩu vị, cho nên thuốc Lộ Dao đưa tới cũng tăng liều.
Cùng lúc đó, Nhược Mạc Nhĩ Quốc cuối cùng cũng nổi bão cát. Xưa nay Từ Tư Uyển không tiếp xúc với những việc này, cũng may có phụ thân làm ở Hộ Bộ, nàng chỉ nghe ngóng một chút liền biết bò dê ở biên quan chết vô số, triều đình phải lập tức mở lương tiếp tế.
Như vậy có thể thấy tình hình của Nhược Mạc Nhĩ Quốc càng bất ổn.
Có điều, Nhược Mạc Nhĩ Quốc nhất thời không có động tĩnh, cứ như không hề có ý dùng binh với Đại Ngụy. Từ Tư Uyển cũng không gấp, bình tĩnh chờ.
Lại qua nửa tháng, hoàng đế cũng phát hiện việc Từ Tư Uyển ăn không ngon, trong một đêm bỗng nhắc: “Nếu nàng cũng không chịu nổi thời tiết nắng nóng... Vương Kính Trung.” Hắn gọi, Vương Kính Trung liền vén màn đi vào, hắn ra lệnh, “Bảo lục thượng cục chuẩn bị nhanh một chút, dời thời gian đến hành cung tránh nóng trước năm ngày đi.”
Kinh giao phía Bắc có một hành cung to hoàng gia chuyên dùng để tránh nóng, bên cạnh có thôn trang sân vườn để triều thần ở. Nhờ vậy, thiên tử rời kinh không còn gặp vấn đề gì, tránh nóng liền trở thành chuyện bình thường.
Hè năm trước thánh giá không rời kinh vì vừa qua tổng tuyển cử, không muốn hưng sư động chúng thêm một lần. Năm nay mới sáng sớm đã hạ chỉ, chọn ra ngoài tránh nóng vào ngày bảy tháng tư.
Từ Tư Uyển tỏ vẻ tò mò: “Bệ hạ dùng từ 'cũng' là vì trong cung có vị tỷ muội nào bị bệnh vì nắng nóng sao? Thần thiếp không nghe nói gì cả, chắc để hôm thăm hỏi.”
Tề Hiên ngồi xếp bằng trên giường, trên người chỉ mặc một bộ ác ngủ màu vàng sạch sẽ, tay cầm tấu chương đang đọc, nghe yêu cầu của nàng, liền lắc đầu than thở: “Các phi tần đều không sao, là Thái Hậu. Thái Hậu vốn không sợ nóng, năm nay lại không biết làm sao, vừa vào hạ là không ăn uống được gì. Đừng nói là đồ ăn mặn, ngay cả món chay thanh đạm cũng ăn không vô. Thái Y đã kê phương thuốc điều dưỡng, nhưng trẫm nghĩ vẫn nên chuyển đến nơi mát mẻ một chút.”
Từ Tư Uyển ngồi quỳ bên cạnh hắn: “Vâng, đương nhiên phải lấy phượng thể của Thái Hậu làm trọng.” Nói tới đây, nàng trấn an, “Dù sao Thái Hậu tuổi cũng đã lớn, thỉnh thoảng không có khẩu vị là điều không thể tránh khỏi. Bệ hạ đừng quá lo lắng, có lẽ chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được.”
“Ừ.”
Nàng bỗng duỗi tay ôm lấy cổ hắn.
Hắn lập tức buông tấu chương, cười nhìn qua.
“Có điều dù biết phượng thể Thái Hậu không an, thần thiếp vẫn không thể không cáo tội... Sợ rằng thần thiếp lại phải vắng vẻ bệ hạ mấy ngày.”
Hắn vì cách dùng từ của nàng mà nhéo mắt, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, nàng mất trọng tâm, cả người ngã vào lên đùi hắn. Chưa kịp hoàn hồn, tay hắn đã di chuyển trên eo nàng.
Hắn cười mắng, đánh nhẹ nàng một cái: “Lá gan đúng là ngày càng lớn. Mau nói, lại định làm gì mà vắng vẻ trẫm hả?”
Từ Tư Uyển quay đầu, hai mắt rưng rưng động lòng người: “Phu quân thật đáng sợ, thiếp còn chưa nói gì phu quân đã động tay rồi!”
Hắn nhìn nàng vén ống tay áo, làm bộ đánh tiếp: “Còn trách ta. Nàng nói xem, đã bao nhiêu ngày rồi chúng ta không gặp nhau hả? Còn muốn thêm lần nữa?”
Từ Tư Uyển cắn môi, ánh mắt lộ rõ sự ủy khuất. Thấy nàng không đáp, hắn đánh cái thứ ba, nàng bỗng đưng dậy, choàng tay ôm lấy hắn.
“Phu quân đừng giận nữa, thiếp là lo cho phượng thể của Thái Hậu, muốn đi phụng dưỡng Thái Hậu mấy ngày.”
Hắn nghe vậy liền bật cười: “Thái Hậu đã có thái y và các cung nhân chăm sóc, không cần nàng nhọc lòng. Huống hồ việc này Thái Hậu không nói với ai cũng vì không muốn phiền tới người khác.”
“Thái Hậu từ tâm, không muốn làm lớn chuyện. Nhưng lúc bệnh là thời điểm con người yếu đuối nhất, nếu có người nhà ở cạnh chăm sóc, tâm trạng sẽ tốt hơn.” Nàng ôm lấy cổ hắn, mềm giọng khuyên nhủ, “Huống hồ... Thần thiếp nghĩ con người tới tuổi này nếu ốm đau, bệnh tật không quan trọng, đáng sợ chính là lúc bị bệnh thường than thở bản thân già rồi, dần dần tích tụ trong lòng, bệnh vốn nhỏ cũng vì thế mà nặng hơn. Bệ hạ xem, gần đây thần thiếp cũng ăn uống không ngon. Nếu để thần thiếp đi bầu bạn với Thái Hậu, có lẽ Thái Hậu sẽ cảm thấy chỉ do thời tiết oi bức, ngay cả người trẻ như thần thiếp cũng không chịu nổi, không phải do sức khỏe của bà ấy.”
Giọng nàng êm tai dễ nghe, lời nói lại vô cùng hiền huệ, từng câu từng chữ như suối mát rót vào tim hắn khiến hắn bất cười: “A Uyển thận trọng như vậy, có được nàng bên cạnh là phúc của trẫm.”
Cho dù hắn từng nói rất lời đường mật với nàng, nhưng lời này từ miệng hắn nói ra cũng rất khó có được.
“Bệ hạ thông cảm mọi bề với thần thiếp, có thể có được phu quân như thế là hạnh phúc của thiếp.” Nói rồi, môi nàng nhẹ hôn lên má hắn, “Vậy chúng ta chiếu cố Thái Hậu trước được không? Thần thiếp và bệ hạ đều còn trẻ, tương lai còn dài, tận hiếu là chuyện không thể chờ được. Thần thiếp không muốn mình hối hận, càng không dám để bệ hạ hối hận.”
Câu nói thấu tình đạt lý như vậy khiến hắn không có cách nào từ chối.
Hắn cười than: “Được, vậy nàng đi phụng dưỡng Thái Hậu đi. Có điều Thái Hậu không muốn kinh động tới người khác, nàng đừng kể với ai, bằng không... Phật ý Thái Hậu không quan trọng, trẫm chỉ sợ hậu có có kẻ hồ đồ, nghĩ nàng làm vậy chỉ để muốn nịnh bợt Thái Hậu, trái lại quấy nhiễu việc bà ấy nghỉ ngơi.”
“Thần thiếp hiểu.” Từ Tư Uyển gật đầu.
Nàng không có ý định đi hầu hạ Thái Hậu, vất vả khuyên nhủ hắn như vậy chẳng qua là vì mấy ngày tới nàng muốn tìm cơ hội, định tránh thị tẩm một thời gian.
Ban đầu nàng còn định lấy chuyện ăn uống không ngon làm cớ, nhưng hôm nay hắn vô tình nhắc tới chuyện này, đã thế thì cứ vui vẻ tới chỗ Thái Hậu trốn, mặc kệ người ta đoán nàng rốt cuộc có ý đồ gì.
Sáng sớm hôm sau, Từ Tư Uyển và hoàng đế cùng tỉnh dậy. Hầu hạ thiên tử rửa mặt chải đầu thay xiêm y vốn là chức trách của phi tần, nhưng hắn sủng nàng, nàng liền thuận theo mà lười nhác, thường ngủ đến lúc mặt trời lên cao.
Lúc này cùng hắn dậy sớm như vậy, tính ra là mấy tháng không gặp. Trong lòng Tề Hiên muốn cười, khi thay y phục nhàn nhạt liếc nhìn nàng: “Nàng đúng là quan tâm Thái Hậu, thật khiến trẫm cảm thấy bị vắng vẻ.” Còn chưa dứt câu, tay hắn vỗ nhẹ vào eo nàng.
Nàng trừng mắt: “Trước giờ chưa từng có tiền lệ phu quân và bà bà tranh sủng, bệ hạ khó hầu hạ quá.”
Hắn bật cười, thuận tay ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng một cái: “Nàng tốt như vậy, có lúc trẫm thật không biết nên sủng nàng thế nào. Thôi cứ đi đi, có thời gian trẫm cũng sẽ đi thăm Thái Hậu. Thái Hậu ở tuổi này, lúc bị bệnh tâm trạng không tốt là điều khó tránh, nếu bị ủy khuất, nàng cứ sai cung nhân báo với trẫm, trẫm đi cứu nàng.”
“Vâng.” Từ Tư Uyển đồng ý, cọ cọ trong lòng hắn.
Hắn thay triều phục xong liền rời khỏi Niêm Mai Các. Từ Tư Uyển trang điểm đơn giản, dùng qua loa bữa sáng rồi chạy đến Trường Nhạc Cung vấn an.
Hầu bệnh khác với vấn an bình thường, là phải ở bên Thái Hậu ngày ngày. Hôm qua hai người đã nói rõ chuyện này, hắn đã sai người đi báo với Trường Nhạc Cung, lúc này Từ Tư Uyển vừa bước vào cửa cung liền có một vị ma ma lớn tuổi tiếp đón: “Uyển nghi nương tử vạn an.”
“Ma ma khách khí, không dám nhận.” Từ Tư Uyển đáp lễ, cùng ma ma kia vào chính điện.
Ma ma vừa dẫn đường vừa lời ít ý nhiều thuật lại tình hình của Thái Hậu gần đây. Từ Tư Uyển nghe mới biết chứng kén ăn của Thái Hậu lại nghiêm trọng như vậy, cả ngày chỉ ăn một chén cháo nhỏ, còn lại đều ăn không vô.
Vào tẩm điện, còn chưa kịp chào hỏi, Từ Tư Uyển đã thấy Thái Hậu ốm đi rõ rệt. Nàng bước lên hành lễ, Thái Hậu uể oải nói: “Ai gia không sao, không ngờ lại làm phiền con. Thật ra các con chỉ cần hầu hạ bệ hạ là được, chỉ cần ngài ấy tốt, ai gia cũng không có gì đáng ngại.”
“Thái Hậu nương nương từ tâm.” Từ Tư Uyển cười ngẩng đầu, “Người xưa có câu mẫu tử liền tâm. Thái Hậu nương nương một lòng muốn bệ hạ vui vẻ, bệ hạ lại một lòng muốn Thái Hậu an khang. Chỉ có Thái Hậu nương nương mạnh khỏe, bệ hạ mới có thể thật sự thư thái, cho nên mới bảo thần thiếp tới đây phụng dưỡng.”
“Đứng lên đi.” Thái Hậu cười cười. Đợi nàng đứng dậy, bà vẫy tay, ý bảo nàng tới gần.
Từ Tư Uyển đến bên mép giường, ngồi xuống.
Thái Hậu vỗ tay nàng: “Hoàng đế nói với ai gia không phải ngài ấy bảo con tới, là tự con muốn tới. Ai gia vốn không thích con, còn nghi ngờ con, nhưng bây giờ gặp mới thấy được con là đứa nhỏ hiếu thảo, con không cần vì mấy việc ai gia nhúng tay vào.”
“Thái Hậu nương nương nói chuyện của Tuyên quốc công phủ sao?” Từ Tư Uyển nói thẳng, thấy Thái Hậu không phản bác, chỉ cười, “Thật ra đó đều là chuyện của quá khứ. Tuy có câu cửa miệng 'nam nữ thụ thụ bất thân', nhưng nhà thần thiếp và Tuyên quốc công phủ là chỗ quen biết, tiểu hài tử hai nhà chơi với nhau từ nhỏ, trong cung có rất nhiều thế gia đều như vậy, cho nên xưa nay thần thiếp không hề sợ bị đồn đãi. Nhưng thần thiếp biết Thái Hậu nương nương quan tâm bệ hạ nên loạn, thân là mẫu thân khó tránh sẽ muốn nhọc lòng người bên gối nhi tử mình, đây là lẽ thường tình, thần thiếp sao có thể trách Thái Hậu nương nương?”
Thái độ thản nhiên như vậy khiến Thái Hậu vui mừng, bà gật đầu: “Con hiểu chuyện thế này, chẳng trách hoàng đế thích con, mỗi lần ở trước mặt ai gia ngài ấy đều khen con, ai gia chưa từng thấy ngài ấy đối xử với ai như vậy.”
Đáy lòng Từ Tư Uyển vui mừng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, chỉ đỏ mặt: “Thần thiếp chỉ mong mình nhận nỗi phần yêu thích này.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Hoa Thần vén màn, tay bưng một cái khay đựng chén ngọc. Nàng đến bên cạnh Từ Tư Uyển, nhẹ giọng: “Thuốc của nương tử cũng đã nấu xong, nô tỳ tạm thời đặt ở trắc điện, lát nữa nương tử nhớ dùng đấy.”
“Ừ.” Từ Tư Uyển gật đầu, liền bưng chén thuốc lên muốn hầu hạ Thái Hậu uống thuốc.
Thái Hậu sửng sốt: “Sao vậy? Uyển nghi cũng bị bệnh?”
Nàng vừa thổi vừa cười đáp: “Giống Thái Hậu vậy, nóng đến không muốn ăn uống, cho nên có nhờ thái y kê thuốc tăng khẩu vị.”
Thái Hậu cười khổ nhíu mày: “Ai gia là do tuổi lớn, con còn trẻ, sao cũng bị bệnh thế hả?”
“Trời nóng thường khiến người ta không có khẩu vị, làm gì liên quan tới tuổi tác?” Từ Tư Uyển vừa nói vừa đưa muỗng thuốc qua, “Phượng thể Thái Hậu nương nương trước giờ khỏe mạnh, bây giờ gặp chút bệnh vặt là điều mọi người đều không tránh khỏi, chớ nghĩ là do tuổi tác. Nếu không, việc thần thiếp cũng ngày ngày uống thuốc quả thật kỳ lạ.”
Câu này giúp tâm trạng Thái Hậu thoải mái, cho dù uống thuốc đắng cũng không nhịn được mà bật cười, chỉ vào ma ma bên cạnh: “Xem cái miệng của nó biết dỗ người ta chưa, đừng nói là hoàng đế, ngay cả ai gia cũng thích. Đi, lấy túi thơm may từ vải tiến công tới tặng nó đi.” Nói rồi bà nắm tay nàng, “Đồ tốt đấy, chẳng qua hình thức trẻ tuổi, ai gia không dùng được. Con lấy dùng đi, phối với xiêm y mùa hè rất hợp.”
“Tạ Thái Hậu.” Từ Tư Uyển đứng dậy hành lễ, ngồi xuống lại lộ vẻ kinh ngạc, “Thần thiếp không ngờ mới tới đã được ban thưởng như vậy, nếu ở thêm mấy ngày sợ là sẽ phú khả địch quốc mất!”
Thái Hậu bất cười, bầu không khí trong điện theo đó mà trở nên vui vẻ. Từ Tư Uyển thở phào trong lòng, thầm nghĩ bản thân có thể thuận lợi ở chỗ Thái Hậu một thời gian.
Mười chín tháng tư, cách thời điểm khởi hành đi tránh nóng còn ba ngày, trên dưới trong cung đều bận rộn, Huệ Nghi Cung cũng thế.
Tuy hành cung cái gì cũng có, nhưng cũng có một số thứ cần mang theo. Ngọc phi lại là sủng phi, đồ cần chuẩn bị không hề ít. Các cung nhân sửa sang đâu vào đấy, rương gỗ chất đầy.
Trong tẩm điện, Ngọc phi ngồi trên giường trà, bàn tay trắng nõn cầm chén lưu li, trong chén có ít băng vụn, trên băng có tưới sữa bò, mứt trái cây, còn ít hạt mè, rất hợp để giải khát.
Bên còn lại của giường trà, Sở Thư Nguyệt ngồi ngay ngắn, Phương Như Lan vị phân thấp hơn ngồi trên ghế thuê bên cạnh, có hơi câu nệ.
Sở Thư Nguyệt nhìn Ngọc phi và Phương Như Lan, nhẹ giọng: “Theo những gì thần thiếp quan sát mấy ngày nay, Thiến uyển nghi kia chắc là đã có thai. Lúc trước mượn cớ phong hàn đóng cửa, hiện giờ vô duyên vô cớ chạy tới chỗ Thái Hậu, chúng ta lại không nghe nói gần đây Thái Hậu có gì không ổn. Hơn nữa, thần thiếp cũng đã hỏi thăm thuốc nàng ta đang uống, nhìn lướt qua thì bình thường, có điều tìm thái y hỏi kỹ mới biết dược lực của phương thuốc kia rất nhẹ, hiệu quả cũng chậm, thường là người có thai muốn tăng khẩu vị nhưng không muốn tổn thương tới thai nhi mới dùng.” Nói tới đây, nàng ta nhìn Ngọc phi, thấy Ngọc phi vẫn còn bình tĩnh, mới tiếp tục, “Tính ra thời tiết nóng lên chỉ là chuyện gần đây. Thời điểm ả ta dùng phương thuốc này trời còn mát mẻ.”
“Cẩn thận như vậy không giống như để lừa chúng ta.” Ngọc phi nhẹ giọng.
“Đúng vậy.” Sở Thư Nguyệt gật đầu, “Chỉ là không biết... Bệ hạ có biết chuyện này hay không. Nếu bệ hạ không biết thì dễ làm rồi, nhưng nếu bệ hạ biết, chỉ sợ sẽ âm thầm phái người bảo vệ ả ta.”
“Theo thần thiếp thấy, chắc là bệ hạ không biết.” Phương Như Lan bỗng lên tiếng, “Nếu bệ hạ biết, mấy ngày đó đã không lật thẻ bài của ả ta. Theo tình hình hiện tại thì giống Thiến uyển nghi cẩn thận tới mức không chịu nói với bệ hạ hơn, cho nên mới tìm cớ trốn tới chỗ Thái Hậu.”