“Vâng.” Hoa Thần hành lễ, đi lấy a giao theo lời của Từ Tư Uyển.
Thật ra a giao không phải mới đưa tới đưa qua, mà là trước khi nàng vào lãnh cung. Thứ này không sợ hư, chỉ cần bảo quản phù hợp, để lâu cũng không gặp vấn đề. Sở dĩ nói mới đưa tới hôm qua chỉ vì đề phòng theo bản năng mà thôi.
Hiện giờ nàng tin được Sở Thư Nguyệt, nhưng nếu so sánh, dù gì Tư Yên mới là muội muội nhà mình.
Đợi Hoa Thần đặt a giao lên bàn trà, Từ Tư Uyển liếc nhìn: “Ngươi đem a giao này về dùng, nó là vật bồi bổ, hiệu quả chậm, cứ ăn ba đến năm tháng rồi chúng ta nói tiếp.”
Sở Thư Nguyệt phát hiện điều khác thường, nín thở, hỏi nàng: “Bên trong có gì?”
Từ Tư Uyển không nói rõ, chỉ nói: “Yên tâm, a giao này bản thân ta cũng dùng ba năm, không lấy mạng người đâu.”
Sở Thư Nguyệt gật đầu, trầm mặc mấy giây, vẫn tò mò hỏi: “Giữa nương nương và Duyệt quý tần...”
“Giữa ta và muội ấy không có gì. Trong cung nhiều quỷ kế, có kẻ mượn tay muội ấy hại ta.” Từ Tư Uyển nhàn nhạt nói.
Sở Thư Nguyệt nghe vậy không hỏi nhiều nữa.
Từ Tư Uyển giữ nàng ta lại hai khắc, sau đó một mình đọc sách trong hòng rất lâu. Mắt thấy mặt trời đã lặn, nàng dẫn Niệm Quân chậm rãi đến Thanh Lương Điện. Buổi chiều Niệm Quân học lễ nghĩa trong cung với Hoa Thần, động tác chào hỏi vốn không khó, nhưng hàm nghĩa xưng hô hài tử lại không hiểu.
Vì thế cả chặng đường nó cứ kéo Từ Tư Uyển hỏi “Tại sao lại gọi nương là mẫu phi”, “Mẫu phi là gì”, “Tại sao tên của nương không phải mẫu phi nhưng phải gọi là mẫu phi“. Từ Tư Uyển nghe mà dở khóc dở cười, tuy kiên nhẫn giải thích nhưng càng giải thích càng loạn. Cũng may Niệm Quân còn nhỏ, tuy không hiểu vấn đề này nhưng bản thân rất thông minh, đến Thanh Lương Điện dù còn đang cân nhắc “Tại sao lại gọi cha là phụ hoàng” nhưng vẫn ngẩng đầu, ngoan ngoãn gọi theo cách Hoa Thần dạy: “Phụ hoàng!”
Hoàng đế vốn đang chuyên chú đọc sách, nghe tiếng gọi của trẻ con, còn chưa ngước mắt đã nở nụ cười: “Niệm Niệm.”
Hắn ngẩng đầu nhìn hai người, Từ Tư Uyển nắm tay Niệm Quân đến bên cạnh hắn, liếc nhìn danh sách hắn đang đọc: “Không phải bệ hạ nói mấy ngày nay không bận sao?”
“Đúng là không bận.” Hoàng đế khẽ cười, “Đây là cống phẩm mới đưa vào cung, trẫm đang chọn vài món định đưa cho các nàng.” Nói rồi hắn khom lưng, khuỷu tay chống trên đầu gối, nhìn Niệm Quân, “Niệm Niệm, cho phụ hoàng bế một cái được không?”
Niệm Quân vẫn sợ người lạ, thấy hắn như thế liền trốn phía sau Từ Tư Uyển. Từ Tư Uyển không trách nó, chỉ cười sờ trán hài tử.
Hoàng đế bảo: “Vốn định hôm nay dẫn hai người ra ngoài đi dạo, kết quả sáng sớm đã nghe nói nàng đi vấn an hoàng hậu.”
Từ Tư Uyển thản nhiên đáp: “Thần thiếp mới ra khỏi lãnh cung, phải đi gặp hoàng hậu mới hợp lễ nghĩa.” Nói tới đây, nàng thấy hắn muốn nói lại thôi, khẽ cười, “Bệ hạ chắc đã nghe nói gì rồi đúng không?”
Hắn không phủ nhận, chỉ nói: “Ngồi xuống trước đi.” Rồi hắn lệnh Vương Kính Trung đi truyền thiện.
Từ Tư Uyển không khách khí, theo lời qua ghế ngồi xuống, bế Niệm Quân đặt trên đầu gối, trả lời: “Bệ hạ cũng biết thần thiếp trước giờ không thích gây chuyện. Có điều nếu phiền phức đã ở ngay trước mắt, thần thiếp không muốn nhẫn nhịn nữa. Hoàng hậu nương nương và thần thiếp vốn có thể thê thiếp hòa thuận, nàng ta thân là chính thất lập uy với thần thiếp thần thiếp cũng không để ý, nhưng nàng ta lại đụng chạm đến cả Từ gia, nếu bệ hạ còn muốn thần thiếp nhẫn nhịn, thần thiếp sợ mình không làm được.”
Hắn thở dài, lắc đầu: “Thị phi đúng sai tự trẫm biết, nàng không cần tranh với nàng ấy như vậy, bằng không nếu truyền ra ngoài, tóm lại cũng không tốt cho thanh danh của nàng.”
Lời này thật sự là vì nghĩa cho nàng, hoàng hậu dù gì cũng là chính cung, chuyện trước đây dù nàng ta có tư tâm nhưng người ngoài nhìn vào cũng đều cảm thấy nàng ta làm thế để giữ gìn lễ pháp cung quy, còn chuyện lần này nếu truyền ra ngoài, mọi người đều sẽ nghĩ là lỗi của Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ, ngoài mặt vẫn lộ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm hoàng đế một lúc lâu, sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang thất vọng, bỗng đứng dậy, bế Niệm Quân đi.
“A Uyển?” Tề Hiên cứng đờ, vội đứng dậy giữ nàng lại.
Nàng bế hài tử vốn đi không nhanh, mới đi vào bước đã bị hắn ôm chặt. Hắn vòng ra trước mặt nàng, thấy hai mắt nàng hồng hồng.
“... Trẫm chưa nói gì cả.” Hắn trở nên cẩn thận.
Từ Tư Uyển cau mày, cắn môi: “Thần thiếp cứ tưởng ít nhất trong chuyện này bệ hạ sẽ đứng về phía thần thiếp, không ngờ bệ hạ lại như vậy...”
“Trẫm luôn đứng về phía nàng mà.”
“Thật không?” Nàng nhìn hắn, “Hoàng hậu nương nương vì lòng riêng mà không tiếc mọi cách khiến thần thiếp vạn kiếp bất phục, kéo cả Từ gia xuống nước vốn đã mất thể diện trung cung, nếu bệ hạ thật sự đứng về phía thần thiếp thì sao phải giả tạo cảnh thái bình nữa chứ! Tranh đấu hậu cung nói đến cùng chỉ là chuyện nhà của bệ hạ. Bên ngoài dù thật sự có nổi lên nghị luận gì, nếu bệ hạ có lòng giữ gìn thì làm gì có chuyện không thể nói rõ? Bệ hạ cứ bảo thần thiếp phải nhẫn nhịn, xét đến cùng đều là vì... Vì thần thiếp không đáng để bệ hạ đắc tội hoàng hậu nương nương!”
Nói đến câu cuối cùng, nước mắt nàng trào mi. Hoàng đế vốn đang muốn giải thích với nàng theo đó mà mềm lòng, một câu cũng không nói được.
Niệm Quân cau mày, giơ tay xoa mặt nàng: “Nương đừng khóc...”
Còn chưa dứt lời, Niệm Quân phát hiện toàn thân căng chặt, mờ mịt quay đầu thì thấy phụ hoàng vòng cánh tay qua ôm các nàng.
Từ Tư Uyển làm bộ giãy giụa, bướng bỉnh nói: “Nếu bệ hạ vì vậy mà thấy bất mãn với thần thiếp thì không cần dỗ thần thiếp đâu. Chuyện liên quan tới an nguy của Từ gia, thần thiếp tuyệt đối không thoái nhượng, thù này thần thiếp sẽ nhớ cả đời! Đời này, thần thiếp sẽ không tha thứ cho hoàng hậu nương nương!”
“Được rồi được rồi.” Hắn nhẹ giọng, vô hình trung lùi bước, “Nàng nói đúng, việc này liên quan đến Từ gia, nàng không cần tha thứ cho hoàng hậu. Khi nãy là trẫm suy nghĩ không chu toàn, sau này trẫm sẽ không nói như vậy nữa.”
Hắn vừa nói vừa cảm nhận bả vai nàng đang run rẩy. Đây rõ ràng là tức giận, nàng chưa từng giận hắn như thế.
Hắn không khỏi lo được lo mất. Có lẽ ba năm ly biệt quá lâu, hiện tại hắn rất sợ nàng rời đi lần nữa, cho nên có một số việc cứ theo ý nàng là được.
Huống hồ chuyện đó thật sự là lỗi của hoàng hậu, hắn không nên bắt nàng cứ chịu đựng.
Hắn kiên nhẫn dỗ dành một lúc lâu, Từ Tư Uyển mới bình tĩnh trở lại. Một lúc sau, bữa tối đã được dọn lên, hắn nửa đẩy nửa đỡ nàng ngồi xuống, nhân cơ hội này bế Niệm Quân, đặt hài tử ngồi bên Từ Tư Uyển.
Niệm Quân mới ba tuổi, chưa thể tự cầm đũa, ăn cơm còn cần cung nữ đút. Nhưng nó rất biết quan tâm người ta, nhớ tới mẫu thân vừa mới khóc, nó vừa ngồi xuống liền duỗi tay lấy điểm tâm, nghiêm túc đưa cho Từ Tư Uyển.
Tề Hiên bật cười, khen ngợi: “Niệm Niệm ngoan quá. Trong cung nhiều hoàng tử công chúa nhưng chỉ có Niệm Niệm của chúng ta tri kỷ.”
Từ Tư Uyển vừa nhận điểm tâm Niệm Quân đưa vừa thầm chê cười: Con người có đôi khi rẻ tiền như vậy.
Niệm Niệm có tri kỷ thì cũng không phải tri kỷ với hắn. Ở trước mặt hắn, ngay cả bế Niệm Niệm cũng không cho, ngay cả tiếng kêu “phụ hoàng” hôm nay chẳng qua là học đâu dùng đó, hắn lại chiều Niệm Niệm như vậy, thấy Niệm Niệm làm gì cũng thấy vui.
Có điều, việc này với Từ Tư Uyển đương nhiên là chuyện tốt. Tục ngữ có câu “mẫu bằng tử quý” thật ra không đúng hoàn toàn, khi trong cung nhiều hài tử, nếu có ai bị hoàng đế chán ghét, ngày tháng của người làm mẫu thân không tốt làm bao. Mà nữ tử được sủng ái, hài tử sẽ có tiền đồ tốt.
Từ Tư Uyển cúi đầu cười, oán trách: “Bệ hạ dỗ dành không thật lòng gì cả. Hai vị công chúa của Khác phi tỷ tỷ ai nấy đều hiểu chuyện, thần thiếp còn định bảo Niệm Niệm sau này học hỏi bọn họ.”
Không ngờ sắc mặt hắn trầm xuống: “Giai Dĩnh và Giai Duyệt đúng là hiểu chuyện, nhưng Khác phi... A.” Hắn thở dài lắc đầu, gắp đồ ăn cho nàng, “Không nói việc này nữa, dùng bữa trước đi. Đồ ăn hôm nay đều chuẩn bị theo khẩu vị của nàng đấy.”
Từ Tư Uyển không khỏi sinh nghi, nhưng thấy hắn không muốn nói nhiều, liền thức thời không hỏi nữa. Nàng nghe lời ăn đồ hắn gắp, trong lúc lơ đãng phát hiện đồ ăn của Niệm Quân có khác, cười nói: “Niệm Niệm, con xem, mấy món này đều là món con thích, mau tạ ơn phụ hoàng đi.”
Niệm Quân mới được cung nữ đút canh đậu hủ, miệng căng phồng, nghe vậy muốn lập tức há miệng lại không tiện, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Tề Hiên vội nói: “Không sao, Niệm Niệm ăn đi.”
Niệm Niệm thở phào, ngoan ngoãn ăn xong ngụm này, vẫn nhớ nói với hắn: “Tạ ơn phụ hoàng!”
Tiểu cô nương ngoan ngoãn nói cảm ơn như vậy ngay cả Từ Tư Uyển nghe cũng mềm lòng, ánh mắt hoàng đế càng trở nên ôn nhu.
Ban đêm, Từ Tư Uyển dỗ Niệm Quân trước, sau đó bảo Hoa Thần bế hài tử qua trắc điện, còn mình ở lại tẩm điện Thanh Lương Điện.
Đây là lần hoan hảo đầu tiên sau ba năm, dưới sự kích động hắn vô cùng mãnh liệt, Từ Tư Uyển không vội không hoảng, ánh mắt tràn ngập sự quyến luyến mang đến cho hắn ôn nhu cùng vui thích đã lâu.
Trước hôm nay, nàng đã suy nghĩ rất nhiều lần đêm nay sẽ như thế nào.
Nàng nghiêm túc nhớ lại dáng vẻ của mình mà hắn thích nhất, cũng suy đoán cảm xúc nên có sau nhiều năm gặp lại, cuối cùng cũng diễn tốt vở kịch đêm nay.
Sau mấy lần triền miên, nàng tươi cười nhắm mắt lại. Trong bóng đêm, nàng cảm nhận hắn lần nữa tới gần nhưng không hề làm gì, chỉ dịu dàng ôm lấy nàng, thì thầm: “Nàng ra ngoài trẫm rất vui. Đêm nàng ra khỏi lãnh cung đến hành cung, trẫm cả đêm không ngủ.”
Nàng nằm trong lòng hắn khẽ cười: “Sau này thần thiếp sẽ quấn lấy bệ hạ, bệ hạ không được chê thần thiếp phiền đấy.”
“Sao có thể?” Hắn cười rộ, hôn nhẹ lên trán nàng, “Sau này trẫm sẽ che chở nàng, che chở Niệm Niệm, không để các nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào cả.”
Nàng cọ cọ trong lòng hắn, nhu nhược gọi: “Phu quân.”
...
Hoàng đế hạ chỉ chính thức sách phong Từ Tư Uyển làm phi, theo quy củ, hôm sau các phi tần vị phân thấp hơn phải vấn an nàng, vị phân tương đương cũng phải tới chúc mừng. Hoàng đế vốn quên mất việc này, lúc ăn sáng còn rủ Từ Tư Uyển đi ngâm suối nước nóng, Từ Tư Uyển không thể không nhắc nhở lễ nghĩa, hắn thở dài: “Trẫm đúng là tự vác đá nện vào chân rồi.”
“Không sao mà.” Từ Tư Uyển khẽ cười, “Chúng tỷ muội đến Phi Hương Điện ngồi chơi cũng không mất cả ngày. Đến chạng vạng đi ngâm suối nước nóng thả lỏng, sau đó dùng thiện cũng rất thú vị.”
Hoàng đế trầm ngâm: “Vậy có thể ở luôn bên đó, ngày mai rồi về.”
“Cũng được.” Từ Tư Uyển vui vẻ nhận lời, sau đó quay đi dỗ dành Niệm Quân đang ăn bánh bao, “Niệm Quân, tối nay mẫu phi phải ra ngoài, ngày mai mới về, để Hoa Thần cô cô ngủ cùng con được không?”
Niệm Quân nhíu mày, vừa gật đầu vừa yêu cầu: “Phải để Đường thúc thúc kể chuyện cho con nghe.”
“Được.” Từ Tư Uyển cười nói, “Đến khi đó tự con đi tìm thúc ấy đi.”
Nàng vừa nói vừa nhìn hoàng đế, hắn vẫn đang dùng thiện, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Niệm Quân thân với các cung nhân hơn hắn, tâm trạng hắn đương nhiên không tốt lắm. Từ Tư Uyển biết có vài lời dù hắn không hỏi, nàng cũng nên giải thích với hắn, có điều bây giờ không phải thời điểm.
Vì thế nàng làm như không phát hiện tâm tư của hắn, thản nhiên dùng hết bữa sáng, sau đó dẫn Niệm Quân về Phi Hương Điện.
Trước Phi Hương Điện sớm đã có rất nhiều phi tần đang chờ, trong đó hơn phân nửa nàng không quen biết, phóng mắt nhìn chỉ cảm thấy giai nhân trước mắt như bức tranh tuyệt mỹ.
Khoảnh khắc bộ liễn của nàng dừng lại, chúng phi tần đang trò chuyện trong viện lập tức im lặng. Từ đầu đến cuối nàng tươi cười dắt Niệm Quân đi vào, Niệm Quân tò mò nhìn xung quanh, các nàng chào hỏi vấn an, nàng gật đầu: “Chư vị muội muội vất vả, vào trong uống trà đi.”
Mọi người nơm nớp lo sợ tạ ơn, hẳn vì các nàng đã nghe nói Liên quý tần ngày xưa được sủng ái vừa đối mặt với nàng đã bị giáng xuống quý nhân. Nàng coi như không phát hiện, chậm rãi vào trong. Nguyệt Tịch đi tới hành lễ, vừa đỡ nàng vào tẩm điện vừa nói: “Nô tỳ mời Khác phi nương nương và Oánh phi nương nương vào trong trước.”
Đương nhiên không thể hai người vị phân tương đương nàng ở ngoài chờ như các tiểu phi tần.
Từ Tư Uyển “Ừ”một tiếng, vừa vào, liền nghe Oánh phi đang nói với Khác phi: “Tỷ tỷ có hai nữ nhi, Thiến muội muội có một nữ nhi. Thần thiếp đúng là được lợi, bản thân chưa từng sinh con, lại có mấy tiểu cô nương chơi cùng mình.”
Từ Tư Uyển khẽ cười, vòng qua bình phong, chào hỏi: “Hai vị tỷ tỷ an.”
Hai người theo tiếng nhìn qua, đứng dậy, chào hỏi nhau, sau đó cả ba ngồi xuống. Nhưng trà tháp chỉ có hai bên, Khác phi tư lịch dài nhất đương nhiên ngồi bên phải, Từ Tư Uyển là chủ nhân của Phi Hương Điện cũng không có đạo lý ngồi một bên, vì thế liền ngồi bên trái. Oánh phi vốn không quá chú trọng lễ nghĩa, tuy xét về thân phận thì nên ngồi cùng ghế thêu bên phía Khác phi nhưng nàng lại không để ý mà trực tiếp ngồi bên phía Từ Tư Uyển, khom lưng cười nói với Niệm Quân: “Đây là Niệm Niệm đúng không?”
Một hài tử như Niệm Quân không hiểu gì cả, nhưng vẫn biết thế nào là xấu đẹp. Vừa gặp Oánh phi hai mắt nó liền sáng ngời, quay đầu nhìn Từ Tư Uyển, nói với Từ Tư Uyển: “Tỷ tỷ xinh đẹp!”
“Con không thể gọi nàng ấy là tỷ tỷ.” Từ Tư Uyển mỉm cười, “Phải gọi là Oánh mẫu phi.”
Niệm Quân không hiểu cách xưng hô này, nhăn mày suy tư một lúc, hơi chần chờ: “Nương là mẫu phi.”
Từ Tư Uyển giải thích: “Nương là mẫu phi, đây là Oánh mẫu phi. Oánh là phong hào của tỷ ấy, không giống mẫu phi.”
“Đừng làm khó hài tử.” Oánh phi không nghe nổi nữa, vẫy tay với Niệm Quân, “Qua đây, gọi Oánh phi nương nương là được.”
Niệm Quân thoải mái gọi: “Oánh phi nương nương!”
“Ngoan quá.” Oánh phi nở nụ cười.
Nói chuyện vài câu, phi tần bên ngoài lần lượt vào hành lễ, Từ Tư Uyển sai người dâng trà, chớp mắt cả phòng đầy người ngồi, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người hàn huyên cỡ một khắc, Niệm Quân đã làm thân với hai công chúa của Khác phi. Thân là trưởng tỷ Giai Dĩnh đã mười ba tuổi, Giai Duyệt cũng mười tuổi, đều là hài tử tính tình nhu thuận, lúc chơi với Niệm Quân vô cùng kiên nhẫn.
Bởi vậy Từ Tư Uyển để chúng đưa Niệm Quân ra ngoài sân chơi, được một lúc, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng khóc của Niệm Quân. Tiểu hài tử khi chơi đùa có khóc có cãi vã vốn không có gì, nàng chỉ nhìn thoáng một cái, nhưng qua cửa sổ giấy lại vô tình phát hiện một thân ảnh khác.
Có lẽ Niệm Quân vừa không cẩn thận té ngã, hiện đang được Giai Dĩnh ôm trong lòng. Cách đó hai bước có một nam hài khoảng sáu bảy tuổi đang đứng sững sờ, giãy giụa một lúc rồi lùi lại: “Ta về đây...” Nó nói với nhũ mẫu.
Nhũ mẫu đi cùng nhíu mày: “Điện hạ, ngài vẫn chưa vào trong vấn an Thiến phi nương nương.”
Từ Tư Uyển đoán ra nó là ai, nói với Trương Khánh: “Mau đi mời Nhị hoàng tử vào đây.”
Trương Khánh khom người ra ngoài mời Nguyên Tranh vào điện, Giai Dĩnh và Giai Duyệt cũng đưa Niệm Quân về. Sắc mặt ba tiểu cô nương đều như thường, ngay cả Niệm Quân vừa khóc cũng đã cười lạnh, chỉ có Nguyên Tranh cau mày cúi đầu.
Khác Phi thấy nó liền dời mắt đi, nụ cười kiều diễm trên mặt Oánh phi cũng phai nhạt. Thấy thái độ của họ, Từ Tư Uyển vẫn hiền lành nhìn Nguyên Tranh.
Nguyên Tranh căng thẳng đến trước mặt nàng, chưa kịp chào hỏi đã lắp bắp giải thích: “Thiến phi nương nương, con... Con... Không phải con đẩy muội ấy!”
Bộ dáng câu nệ hoàn toàn khác một trời một vực với Giai Dĩnh và Giai Duyệt hoạt bát.
Từ Tư Uyển tươi cười nắm tay nó: “Qua đây ngồi đi. Đúng lúc có điểm tâm mới, các con ăn cùng nhau đi.”
Dứt lời nàng liền nhích người nhường chỗ gần bàn, bào Nguyên Tranh ngồi xuống, sau đó bế Niệm Quân lên đầu gối đút nó ăn. Còn về Giai Dĩnh và Giai Duyệt đương nhiên là chạy qua phía Khác Phi. Từ Tư Uyển phát hiện có mấy ánh mắt đang quanh quẩn giữa nàng và Nhị hoàng tử nhưng vẫn làm như không thấy, cười nói cùng Nguyên Tranh: “Con không cần câu nệ như vậy, ở chỗ bổn cung con có thể thoải mái. Lúc con chào đời, bổn cung còn từng bế con.”
Nguyên Tranh ngẩng đầu nhìn nàng, lúc này mới dám cầm miếng điểm tâm.
Rất nhanh lại có khách tới.
Cuối cùng Phương chiêu dung cũng dẫn Tứ hoàng tử tới.
Tứ hoàng tử Nguyên Chương mới hai tuổi, Phương chiêu dung đi trước, nó được nhũ mẫu bế theo sau. Từ Tư Uyển vừa nhìn liền nhận ra y phục nó mặc đẹp đẽ quý giá hơn Nguyên Tranh rất nhiều, đợi Phương chiêu dung hành lễ xong, Từ Tư Uyển cười nói: “Bổn cung sớm đã nghe nói Tứ hoàng tử của chiêu dung muội muội thông minh lanh lợi, hôm nay được gặp, đúng là hài tử thông tuệ.”
“Không dám nhận.” Phương chiêu dung nhìn Nguyên Chương, nói, “Thần thiếp chỉ hi vọng nó khỏe mạnh trưởng thành, đọc sách biết chữ, đừng khiến bệ hạ phiền chán đến mức vừa gặp là răn dạy.”
Nguyên Tranh vừa nghe, bả vai gầy yếu liền run rẩy.
Nụ cười trên môi Từ Tư Uyển không hề thay đổi, nàng nhấp ngụm trà, lặng lẽ đánh giá Phương chiêu dung.
Nàng và Oánh phi đều là mỹ nhân yêu dã, Phương chiêu dung cũng vậy, có điều vẻ đẹp của ba người khác nhau.
Nàng kiều diễm nhưng không mất đi khí chất, Oánh phi có lẽ vì tính tình nên khá yêu mị. Còn Phương chiêu dung đúng như miêu tả của Oánh thị ở lãnh cung, đẹp theo kiểu kiêu ngạo.
Mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của nàng ta nhìn không quá thông tuệ nhưng thật sự có vẻ đẹp nhiếp hồn đoạt phách.
Thấy Từ Tư Uyển không nói gì, nàng ta cũng không để bụng, tự ngồi xuống, thản nhiên nói: “Thần thiếp có câu không được xuôi tai, nương nương đừng ngại thần thiếp nhiều chuyện.”
Từ Tư Uyển ôn hòa bảo: “Chiêu dung cứ nói.”
Phương chiêu dung cười cười: “Thật ra với thánh sủng mà nương nương có hiện giờ, dưới gối có một công chúa đã đủ để cả đời áo cơm không lo. Ninh Phúc công chúa thông minh đáng yêu được bệ hạ yêu thích, có khi còn có tiền đồ hơn Nhị hoàng tử. Nương nương đừng có tính toán sai lôi kéo người bệ hạ không thích, vô duyên vô cớ khiến bệ hạ phiền lòng.”
Phi tần trong điện lặng ngắt như tờ.
Tuy Từ Tư Uyển sớm đã nghe kể về tính tình của nàng ta nhưng không ngờ nàng ta nói năng trực tiếp như vậy, thậm chí không nể nang Nhị hoàng tử đang ở đây.
Nguyên Tranh đứng lên, mặt đỏ bừng.
Từ Tư Uyển nắm chặt tay nó, lạnh lùng nhìn Phương chiêu dung: “Chiêu dung muội muội nói năng cẩn thận.”
“Có gì mà không nói được?” Phương chiêu dung cười duyên, “Phi tần hậu cung ai mà không biết bệ hạ không thích Nhị hoàng tử. Thần thiếp có ý tốt nên mới khuyên một câu, nương nương đừng hiểu lầm ý của thần thiếp.”
Từ Tư Uyển không còn gì để nói, lắc đầu: “Uống trà đi.”
“... Thiến phi nương nương!” Nguyên Tranh căng thẳng quay đầu nhìn nàng.
Nàng lần nữa nở nụ cười: “Con cứ ngồi đi, không sao.”
Bầu không khí vì Phương chiêu dung mà trở nên cứng đờ, qua một lúc lâu mới hòa hoãn một chút. Mọi người ngồi khoảng hai khắc mới cáo lui. Oánh phi đợi mọi người đi hết, mới nhìn nhìn Từ Tư Uyển, hỏi: “Thân thiết với Nhị hoàng tử như vậy, chắc muội không thật sự định kéo nó về phía mình đấy chứ?”
“Có gì không tốt?”
“Đương nhiên không tốt. Muội không biết bệ hạ ghét đứa nhỏ này thế nào hả? Bản thân nó cũng không thích tiếp xúc với mọi người. Tính tình vừa quái gở vừa không thông minh. Lần trước bệ hạ gặp nó là trong gia yến trung thu, rõ ràng là yến tiệc đoàn viên, ngài ấy vẫn không nhịn được mà mắng nó một trận. Mà nó như người câm vậy, ngay cả việc khuyên bệ hạ nguôi giận cũng không biết, cuối cùng may có Giai Dĩnh bưng đĩa bánh trung thu qua mới làm bệ hạ nguôi giận.”
“Giai Dĩnh lớn hơn nó mấy tuổi, đương nhiên hiểu chuyện hơn.” Từ Tư Uyển khẽ cười, trong lòng biết Giai Duyệt có cách dỗ dành người ta từ việc của Niệm Quân có thể nhìn thấy, Nguyên Tranh đúng là quái gở.
Nhưng không sao, Nguyên Tranh dù không được hoàng đế yêu thích thì vẫn là hoàng tử. Nếu thật sự được nàng nhận nuôi, Phương chiêu dung chắc chắn phải kiêng kị.
Nếu Phương chiêu dung không để bụng, nàng ta hôm nay đã không nói những lời đó.
Không chỉ Phương chiêu dung, ngay cả hoàng hậu thấy nàng có được hoàng tử cũng sẽ càng lo lắng đề phòng.
Còn hoàng trưởng tử kia, hoàng trưởng tử đã mười bảy tuổi, nghe nói bắt đầu từ năm trước đã vào triều làm việc.
Với tuổi tác và thân phận như vậy rất dễ kết giao triều thần, chỉ một chút bất cẩn sẽ biến thành “kết bè kéo cánh” trong mắt thiên tử.
Bởi vậy có thể thấy Nhị hoàng tử có rất nhiều tác dụng.