Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 56: Chương 56: Diễn kịch




Có được sự bảo đảm của hắn, Từ Tư Uyển nức nở, làm ra bộ dáng cảm động.

Hình ảnh này đương nhiên khiến hắn cảm thấy nàng đang ỷ lại vào hắn, đồng thời khơi dậy dục vọng muốn bảo vệ nàng.

Nếu hắn thật sự điều tra rõ việc này, trả lại công bằng cho nàng, nàng sẽ trả đủ sự cảm kích cho hắn, khiến hắn cảm thấy tất cả thiên vị đều xứng đáng.

Nàng phát hiện mình ngày càng thuận buồm xuôi gió khi đắn đo suy nghĩ của hắn, đặc biệt là sau khi phát hiện hắn tham luyến nàng, nàng không cần cẩn thận lấy lòng như trước đây, chỉ cần duy trì trạng thái bây giờ là được, đồng thời dùng thêm chút thủ đoạn từng bước nắm chặt trái tim hắn, tất cả đều sẽ dễ như trở lòng bàn tay.

Nàng được hắn trấn an đi vào giấc ngủ, nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, thấy bên cạnh không còn ai, liền gọi Hoa Thần vào.

Hoa Thần bẩm: “Thái Hậu nương nương nghe nói nương tử gặp nạn cũng rất lo lắng nên đã truyền bệ hạ đi hỏi chuyện. Sau khi rời khỏi Thọ An Điện bệ hạ thấy trời cũng muộn, sợ quấy nhiễu nương tử nghỉ ngơi nên về Thanh Lương Điện.”

“Vừa lúc.” Từ Tư Uyển ngồi dậy, “Đi mời Lộ Dao tới đây.”

Hoa Thần cười nói: “Lộ thái y không yên tâm nương tử, nô tỳ đã mời ngài ấy ngủ lại ở sương phòng, nương tử chờ một lát.”

Từ Tư Uyển gật đầu, ngồi trên giường chờ một lát, Lộ Dao tới.

Hắn khom người hành lễ.

Từ Tư Uyển mời hắn ngồi xuống, nhẹ giọng: “Ngươi chớ cười ta suy nghĩ vớ vẩn, hôm nay đột nhiên có chủ ý, ngươi cứ nói ta nghe xem được hay không. Trước đây hai phương thuốc cổ truyền Cẩm tần định dùng để hại ta, khiến ta có hỉ mạch, hôm nay ta bỗng nghĩ liệu có phương thuốc nào biến mạch tượng giống trạng thái sinh non không?”

“Sinh non?” Lộ Dao giật mình, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, gật đầu, “Hậu sinh non khí hư huyết ứ, mạch tượng lấy phù mạch làm chủ, nhưng phù mạch không phải chỉ có sinh non mới xuất hiện. Người hành y nếu muốn chẩn bệnh, ngoại trừ chẩn bệnh còn cần hỏi thăm những vấn đề khác, chỉ thay đổi mạch tượng thì không khó, chỉ là... Thần không rõ sao nương tử lại hỏi như vậy?”

Từ Tư Uyển không định che giấu, nàng cười nói: “Nếu việc này thành công, ta sẽ nói ngươi biết. Trong cung ngươi lừa ta gạt, ai cũng không thể bảo đảm có thể thắng bao nhiêu lần. Nếu thua, ngươi biết quá nhiều, ngược lại sẽ liên lụy tới ngươi.”

Lộ Dao thở dài, gật đầu: “Tạ nương tử quan tâm.”

Từ Tư Uyển lại hỏi: “Nếu muốn thay đổi mạch tượng thì cần bao lâu?”

“Nếu chỉ cần phù mạch, thần sẽ kê đơn thuốc cho nương tử, sau khi uống thuốc khoảng một canh giờ sẽ có hiện tượng phù mạch, có điều thời gian không quá dài, khoảng ba bốn canh giờ sẽ mất. Nếu nương tử muốn duy trì mạch tượng này thì phải uống thuốc liên tục, một ngày uống ba lần. Thuốc vốn có ba phần độc, nếu uống từ năm này qua tháng nọ sẽ hại đến sức khỏe. Nhưng phù mạch sau sinh non vốn không cần lâu, nếu nương tử chỉ dùng mấy ngày, thần sẽ cố gắng điều dưỡng thân mình cho nương tử.”

“Vậy làm phiền.” Từ Tư Uyển dừng một chút, cẩn thận dặn dò, “Những dược liệu cần ngươi nhớ nghĩ cách giữ bí mật, đừng để ai biết.”

Lộ Dao gật đầu: “Việc này nương tử yên tâm. Thái Y Viện ngoại trừ chữa bệnh cho các quý nhân trong cung thì cũng cần nghiên cứu y thuật, số dược liệu tiêu hao mỗi ngày nhiều đếm không xuể, thần tự có cách để không ai nghi ngờ.”

“Tốt lắm.” Từ Tư Uyển hài lòng, cho hắn lui xuống nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau lại là hai lão thái y có tư lịch hoàng đế truyền tới hôm qua bắt mạch cho nàng, nàng vẫn nhắc tới đau bụng, họ chỉ nói là phong hàn.

Nàng vừa uống thuốc, ăn sáng xong, ban thưởng của Thái Hậu tới. Ma ma trực tiếp đến trước giường cản nàng tạ ơn, thay Thái Hậu truyền lời nói nàng cứ tiện lời, sau đó phất tay, lệnh hoạn quan bưng mấy món điểm tâm lên.

Ma ma cười nói: “Thái Hậu nương nương nói Thiến tần nương tử bị dọa sợ, châu thoa trang sức đương nhiên phải thưởng. Thái Hậu nương nương còn nói thường ngày không thấy nương tử thèm mấy thứ vàng bạc kia, nhưng miệng lại thèm, thích ăn đồ chua ngọt, nên sáng nay đã lệnh bếp nhỏ làm mấy món điểm tâm tới, mong nương tử ăn ngon miệng, đừng vì những việc đó mà khiến tâm trạng buồn bực.”

Từ Tư Uyển tươi cười ngọt ngào: “Tạ Thái Hậu nương nương quan tâm. Thần thiếp nhất định sẽ ăn thật nhiều, mau chóng khỏe lại rồi trở về phụng dưỡng Thái Hậu nương nương.”

Ma ma lắc đầu: “Thiến tần nương tử đừng vội, cứ lo tĩnh dưỡng đi. Hôm nay Thái Hậu nương nương ăn rất ngon miệng, tâm trạng cũng khá hơn nhiều, đặc biệt truyền lời nói nương tử cứ yên tâm.”

Từ Tư Uyển gật đầu thuận theo: “Phiền ma ma chuyển lời với Thái Hậu nương nương, thần thiếp biết rồi.”

“Vậy nô tỳ trở về phục mệnh trước.” Ma ma hành lễ, cùng cung nhân của Thọ An Điện nhanh nhẹn cáo lui.

Chân trước bà vừa đi, sau lưng nhóm cung tần liên tiếp tới thăm bệnh. Người tới đầu tiên đương nhiên là Tư Yên, kế tiếp là Oánh quý tần, sau đó là Ngô sung hoa dẫn theo hai vị công chúa cùng Tô Hoan Nhan. Ngoài ra còn có mấy phi tần không thân thiết cũng tới, thay vì nói họ tới thăm bệnh, chi bằng nói là tới xem náo nhiệt.

Phòng ngủ vốn rộng rãi vẫn bị lấp đầy, Từ Tư Uyển thầm cảm thấy may mắn vì một nửa cung tần còn ở trong cung không tới đây, vất vả lắm mới tiễn những người giả quan tâm đi, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại người trong nhà.

Oánh quý tần lười gọi cung nhân vào, tự đứng dậy đi đóng cửa, quay lại hỏi: “Chuyện Cung Chính Tư thẩm vấn suốt đêm muội có nghe nói không?”

Từ Tư Uyển lắc đầu: “Không có. Người nọ đã khai ra ai chưa?”

Oánh quý tần kéo ghế thêu ngồi xuống trước giường, ngón tay vuốt ve hộ giáp, dáng vẻ nghiền ngẫm: “Cung Chính Tư có bảy mươi hai đại hình, đêm qua hình như mới dùng bốn năm cái, người nọ đã khai bảy tám người, có mấy người chúng ta, còn có mấy người ta còn chẳng nhớ trông như thế nào, thậm chí...” Nói tới đây, nàng chỉ Tư Yên, “Có cả người chưa được thị tẩm như muội muội của muội, nói không chừng bệ hạ còn không nhớ là ai, ngay cả đi tránh nóng cũng được đi theo cũng bị chỉ là chủ mưu đứng sau.”

“Gã muốn quẩy đục nước đúng không?” Tô Hoan Nhan hỏi.

Oánh quý tần che miệng cười duyên: “Còn dùng từ 'đúng không' à? Đây rõ ràng là quẩy đục nước chứ là gì? A, muội hình như cũng bị kéo vào đây, cũng không biết gã bịa chuyện gì về muội đây.”

“Ngay cả muội cũng bị cắn? Nếu thế thì muội phải nghĩ cách, muội sẽ không để mình bị bắt nạt như ngày xưa nữa.” Nói rồi Tô Hoan Nhan dừng lại, hỏi Từ Tư Uyển, “Rốt cuộc là ai lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Tỷ tỷ đoán được không? Nếu có, tỷ tỷ cứ nói với Cung Chính Tư, biết đâu giúp Cung Chính Tư thẩm vấn ra thì sao?”

Câu hỏi của Tô Hoan Nhan quá ngây thơ, không đợi Từ Tư Uyển trả lời, Ngô sung hoa bên cạnh đã than thở: “Đối chọi gay gắt với Thiến tần còn có thể là ai? Còn không phải vị nào đó đứng sau Cẩm tần à? Cho dù đã có đối tượng nghi ngờ nhưng Thiến tần đi nói với Cung Chính Tư thì có tác dụng gì? Sợ rằng Cung Chính Tư cũng không dám tin.”

Tô Hoan Nhan ngầm hiểu, nhíu mày: “Bệ hạ nghĩ sao?”

“Ả sẽ đẩy kẻ khác ra chịu chết.” Từ Tư Uyển nhàn nhạt nói, “Có điều ta không dễ bị bắt nạt như vậy. Cứ chờ xem, tạm thời cứ chờ kẻ hi sinh lộ diện, ta đây sẽ tính sổ với ả sau.”

Nghe Từ Tư Uyển nói, mấy người nhìn nhau, Ngô sung hoa dặn dò: “Ả thịnh sủng nhiều năm, địa vị không dễ lay động. Bây giờ bệ hạ còn cần tới Hồng Lư Tự, khó tránh khỏi việc sẽ thiên vị ả ta, mỗi một bước của muội đều phải chú ý.”

“Đa tạ tỷ tỷ.” Từ Tư Uyển mỉm cười, nói xong lại ngáp một cái.

Oánh quý tần thấy vậy liền giục nàng đi nghỉ ngơi, sau đó tiếp đón những người còn lại tới chỗ mình uống trà.

Các nàng đi rồi, Từ Tư Uyển vẫn ngồi dựa vào gối suy tư hồi lâu. Vũng nước đục này đúng là khiến người ta phiền lòng, nàng phải tìm cách thăm dò xem đây có phải hành động của Sở Thư Nguyệt không.

Nàng còn chưa nghĩ được gì, Lam Yên ở ngoài vào phòng, bẩm báo: “Nương tử, Sở quý nhân tới, bảo là nghe nói tối qua người gặp nguy hiểm, đến thăm người.”

“Cho nàng ta vào đi.”

Dứt lời, nàng lặng lẽ nhìn ra tấm bình phong, đợi Sở Thư Nguyệt bước vào, hai người đúng lúc chạm mắt nhau.

Chỉ cái chớp mắt ngắn ngủi lập tức có bầu không khí giương cung bạt kiếm. Từ Tư Uyển không định trở mặt với nàng ta, khẽ cười: “Không ngờ Sở muội muội lại có lòng tới thăm ta.”

Sở Thư Nguyệt uốn gối hành lễ. Từ Tư Uyển nhìn nàng ta, ngay cả một tiếng “Ngồi đi” cũng không nói. Trong phòng nhất thời an tĩnh, cuối cùng vẫn là Sở Thư Nguyệt xấu hổ trước, cười nói: “Thần thiếp biết Thiến tần tỷ tỷ không thích thần thiếp. Nếu là thường ngày thần thiếp cũng lười tới làm chướng mắt tỷ tỷ, có điều hiện giờ mắt thấy thế cục không rõ, thần thiếp không thể không tới.”

“Không biết quý nhân muội muội có ý gì?”

Sở Thư Nguyệt tiến lên hai bước, tự nhiên ngồi xuống mép giường. Nàng ta trời sinh có gương mặt thanh lệ động lòng người, nét đẹp tương tự Ngọc phi, sau khi ngồi xuống nàng ta hơi nghiêng đầu lại trông càng địu dàng trầm tĩnh.

Từ Tư Uyển mặc kệ nàng ta.

Nàng ta trầm ngâm một hồi, cười nói: “Thần thiếp nghe nói hoạn quan tối qua bị Cung Chính Tư đưa đi đã khai ra hơn mười người, một nửa phi tần của hậu cung đều bị gã khai là kẻ đứng sau vụ việc, không biết Thiến tần tỷ tỷ có suy nghĩ gì không?”

“Giấu đầu lòi đuôi mà thôi. Ta không định tốn nhiều thời gian với gã, Cung Chính Tự sẽ tự có cách khiến ả phải khai ra.”

Sở Thư Nguyệt cúi đầu: “Vậy nếu thần thiếp nói với tỷ tỷ người đầu tiên gã cắn là thần thiếp thì sao?”

Từ Tư Uyển trầm mặc nhìn nàng ta.

Sở Thư Nguyệt khẽ cười: “Tỷ tỷ sẽ cảm thấy người đầu tiên gã khai ra là hung phạm, hay là người không có khả năng là hung phạm nhất?”

Từ Tư Uyển suy nghĩ một lúc, thản nhiên nói: “Không có khả năng nhất. Tuy khi chịu trọng hình cắn người vô tội là chuyện bình thường, nhưng gã cắn nhiều người như thế không phải là ý định nhất thời, mà sớm đã có tính toán, muốn bảo vệ chủ tử đứng sau. Nhưng người đầu tiên bị khai ra là người dễ bị Cung Chính Tư hoài nghi nhất, nếu thật sự là muội, tiếp tục điều tra khó đảm bảo không lộ dấu vết, ngược lại biến khéo thành vụng.”

Sở Thư Nguyệt nghe vậy thì thở phào: “Thiến tần tỷ tỷ đã nghĩ thông suốt như thế, thần thiếp yên tâm rồi.”

Từ Tư Uyển càng không nhìn thấy ý đồ nàng ta tới đây làm gì, liền hỏi: “Quý nhân rốt cuộc có ý gì?”

“Còn có thể có ý gì? Tiện nhân Phương Như Lan kia vừa ngu ngốc vừa lắm miệng, rõ ràng cũng có chút tư sắc vẫn không cứu được đầu óc của ả ta. Bây giờ gặp chuyện lớn, ả đúng là có bản lĩnh, nước bẩn này muốn hất lên người muội! Ả không tự nhìn lại xem mình có bản lĩnh thắng muội không!”

Từ Tư Uyển thầm cười: “Quý nhân đúng là người có tính cách. Thật ra cho dù Cung Chính Tư điều tra quý nhân, chỉ cần việc này không phải quý nhân làm, quý nhân chưa chắc đã chịu liên lụy, tội gì phải tới trước mặt ta khai ra tỷ muội nhà mình, quý nhân không sợ Ngọc phi nương nương trách tội hả?”

“Thần thiếp chột dạ thôi. Chi tiết việc này thần thiếp biết không ít, cung nhân bên cạnh cũng biết. Nếu Cung Chính Tư thẩm vấn họ, dưới trong hình khó đảm bảo họ không khai ra, chỉ sợ nước bẩn này dù chưa được rửa sạch, không chết cũng mất nửa cái mạng. Bây giờ... A.” Nàng ta thở than thở, “Thần thiếp chỉ hận mình không có mắt nhìn người, ngàn tính vạn tính cũng không tính được Phương Như Lan sẽ an bài như vậy, cho nên chỉ đành đến chỗ Thiến tần tỷ tỷ xin tội, tìm cho mình một con đường sống.”

“Đây không gọi là cáo tội. Nếu chỉ là cáo tội, ta đây cũng không nhận.” Từ Tư Uyển khẽ cười, “Nói đi, muốn dùng gì để giao dịch với ta?”

“Tỷ tỷ đúng là người sảng khoái. Thần thiếp nói tỷ tỷ biết Phương Như Lan tính kế thế nào được không?”

Từ Tư Uyển khinh thường: “Sớm muộn gì Cung Chính Tư cũng điều tra ra, ngươi nói với ta thì có giá trị gì? Nhưng nếu bọn họ mơ mơ màng màng tra đến đầu ngươi, với ta mà nói cũng là chuyện tốt. Dù gì ngươi cũng được sủng ái hơn nhiều ngươi, không có ngươi ả sẽ như mất đi một cánh tay.”

Sở Thư Nguyệt cứng đờ, suy nghĩ chốc lát, hỏi thẳng: “Tỷ tỷ muốn biết gì?”

“Muốn đổi lại cái mạng của ngươi, ít nhất cũng kể ta nghe vài chuyện về Ngọc phi.” Từ Tư Uyển nhìn chằm chằm nàng ta, “Mặc kệ là chuyện gì, về ả, về gia tộc của ả, cái gì cũng được. Chỉ có hai việc không tính, đó là người đứng sau Đào thị ở lãnh cung và Cẩm tần là ả, chuyện này ta biết rồi, không cần ngươi nói.”

Sắc mặt Sở Thư Nguyệt trắng bệch: “Rõ ràng Thiến tần tỷ tỷ muốn mạng của thần thiếp.”

“Như nhau thôi.” Từ Tư Uyển thản nhiên, “Vậy thì chờ Cung Chính Tư tới lấy mạng ngươi đi. Lát nữa ta sẽ đi nói với Cung Chính Tư ngươi rất đáng nghi, bảo họ thẩm vấn người bên cạnh ngươi.”

Sở Thư Nguyệt cắn môi, chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng chịu nói: “Ngọc phi vốn từng có thai.”

Từ Tư Uyển kinh ngạc: “Ngươi nói gì?”

“Vào năm trước, thời điểm hiếu kỳ tiên đế chưa qua, bệ hạ không nên...” Sở Thư Nguyệt ho một tiếng, “Cho nên hài tử kia khiến bệ hạ rất mâu thuẫn, một bên là luyến tiếc, một bên là sợ thiên hạ thóa mạ, đúng lúc Oánh quý tần khi ấy lại bộc lộ tài năng, thần trí Ngọc phi không ổn, cứ thế mà làm mất hài tử, bệ hạ chỉ nói ả sảy thai bình thường, an ủi một phen.”

Từ Tư Uyển hít sâu một hơi: “Chuyện lớn như thế đúng là chưa từng nghe nói.”

“Chuyện đó một khi truyền ra đồng nghĩa với việc hành tung của bệ hạ không đứng đắn, cho nên Ngọc phi chỉ có thể giữ trong lòng.” Sở Thư Nguyệt mím môi, “Thần thiếp biết được việc này là khi Ngọc phi mượn nó vừa đe dọa vừa dụ dỗ Cẩm tần, ả nói an nguy của hài tử là việc nhỏ, đổi lấy vinh sủng cả đời mới là điều quan trọng. Ngoại ra... Thần thiếp đoán Thái Hậu và Hoàng Hậu cũng không biết chuyện này.”

“Nếu đây là sự thật, ả ta còn độc ác hơn ta nghĩ.”

Sở Thư Nguyệt nghe ra Từ Tư Uyển không tín nhiệm mình, nhíu mày: “Chuyện Thiến tần tỷ tỷ muốn hỏi, thần thiếp đã nói, tỷ tỷ lại không tin, một khi đã thế, hỏi tiếp còn có tác dụng gì?”

“Bây giờ là ngươi đang cầu xin ta, sao lại muốn ta phải tin ngươi?” Từ Tư Uyển không hề áy náy, ngược lại còn cười.

Sở Thư Nguyệt nghẹn họng, cúi đầu.

Từ Tư Uyển lại nói: “Được rồi, ta là người giữ lời hứa. Ngươi đã cho ta biết việc này, ta đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi. Có điều vụ án này đang do Cung Chính Tư xử lý, ta dù được sủng ái cũng khó có thể chỉ dựa vào chính mình, còn cần ngươi hỗ trợ một chút.”

“Tỷ tỷ cần thần thiếp làm gì?” Sở Thư Nguyệt đề phòng.

Từ Tư Uyển cười nói: “Đừng căng thẳng, không phải chuyện lớn gì, chỉ cần muội nghĩ cách lấy một cái hộp sứ trong phòng Phương Như Lan là được.”

“Hộp phấn mặt được không?”

“Có thể.” Từ Tư Uyển gật đầu, “Phải nhanh một chút. Nếu không một khi Cung Chính Tư dẫn cung nhân của ngươi đi trước, ta cũng hết cách.”

“Việc này muội biết.” Sở Thư Nguyệt nhẹ giọng, “Ngày mai muội sẽ tới đưa cho tỷ.”

“Ừ.” Thái độ của Từ Tư Uyển lại trở về không mặn không nhạt.

Sở Thư Nguyệt thấy vậy, đứng dậy hành lễ cáo lui.

Hoa Thần tiễn nàng ta ra ngoài, quay lại liền hỏi: “Sở quý nhân đột nhiên tới đây một chuyến, nương tử có tin nàng ta không?”

“Bán tín bán nghi. Điều nàng ta lo không phải không có lý, nếu Cung Chính Tư dụng hình, đánh cho nhận tội luôn cũng có thể có, có giữ được mạng hay không chỉ xem một ý niệm của bệ hạ. Nhưng nếu chỉ việc này mà nàng ta tới tìm ta thì cũng hơi qua loa rồi, hoặc là vẫn còn lý do khác mà không nói ta biết, hoặc là gài bẫy lừa ta.”

Hoa Thần nín thở: “Nếu đây là cái bẫy, nương tử định thế nào?”

“Không biết, cứ chờ xem. Ngày mai nàng ta đưa hộp phấn mặt tới, ngươi cứ để trên bàn trang điểm cho ta, tạm thời đừng động vào.”

“Vâng.” Hoa Thần gật đầu, lại hỏi, “Vậy nếu Sở quý nhân nói thật, sau này nương tử có kết giao với nàng ta không?”

“Kết giao?” Từ Tư Uyển nhếch mép, “Đương nhiên không.”

Nàng muốn giết nàng ta.

Nếu lúc này có cơ hội, nàng thật sự muốn giết Sở Thư Nguyệt, Phương Như Lan và Ngọc phi cùng một lúc, sau đó làm cho mình một cây trâm thật đẹp.

...

Buổi chiều, nàng ngủ một giấc, an tâm chờ hoàng đế.

Hắn sủng ái nàng như vậy, hôm nay chắc chắn sẽ tới, hơn nữa sẽ không hành phòng, chỉ lặng lẽ ở bên nàng.

Trước khi hoàng đế tới Lộ Dao đã đến Y Lan Các đưa thuốc, Từ Tư Uyển uống cạn, khi buông chén thuốc quay đầu thì thấy Hoa Thần đang trải thêm đệm chăn.

Thấy nàng nhìn qua, Hoa Thần nhẹ giọng: “Nô tỳ thấy đồ của nương tử để ở góc, chăn đệm lại quá mỏng, khi ngủ nương tử nhớ tránh một chút, tay đừng dùng sức quá.”

“Được rồi.” Từ Tư Uyển gật đầu, thảnh thơi đi tắm gội, sau đó về lên giường đọc sách. Đọc khoảng nửa canh giờ, bên ngoài truyền tới tiếng vấn an của cung nhân, nàng buông sách ngước mắt nhìn, không định đứng dậy vấn an, chỉ cười gọi, “Bệ hạ.”

“Khá hơn chưa?” Hắn ngồi vào mép giường, nắm tay nàng, ánh mắt tràn ngập quan tâm.

Nàng gật đầu: “Chỉ bị phong hàn một chút, vốn không có gì trở ngại. Vết thương cũng không nặng, thái y đã xem, không đau nữa.”

“Vậy thì tốt.” Hắn mỉm cười, “Trẫm đi rửa mặt chải đầu, sẽ quay lại ngay.”

“Vâng.” Nàng cười ngọt ngào.

Hắn theo cung nhân vào canh thất, tắm gội thay y phục xong quay lại lên giường. Thấy nàng lại muốn đọc sách, hắn giật lấy, nói: “Ánh sáng không tốt, cẩn thận hại mắt.”

Nàng dựa vào lòng hắn: “Vậy chúng ta trò chuyện đi. Hôm nay có rất nhiều người tới thăm thần thiếp, thần thiếp bận cả ngày, vô cùng náo nhiệt.”

Hắn nhíu mày: “Các nàng ấy không nên tới làm phiền nàng lúc này.”

“Ở một mình cũng buồn, có thể trò chuyện với chúng tỷ muội rất thú vị.” Nàng vui vẻ kể hắn nghe chuyện hôm nay, những chuyện đó không phải bịa, trong cung thường như vậy, ngoại trừ đao quang kiếm ảnh thì vẫn có vài chuyện thú vị.

Hai người vui vẻ tâm sự, thấy sắc trời đã muộn, hắn dỗ nàng mau ngủ sớm.

Nàng đương nhiên nghe hắn, nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Ngọn đèn dầu trong phòng lay động, trong bóng đêm nàng nằm lắng tai nghe, đợi đến khi hơi thở của hắn đã vững vàng, nàng xoay người, tay sờ sờ góc giường.

Rất nhanh, nàng đã tìm được vật mềm mềm, to bằng quả trứng gà, nặng trĩu.

Nàng cẩn thận đưa vào quần lót, sau đó dùng trường giáp đâm vào, mùi tanh lập tức lan tràn.

Đợi chất lỏng chảy ra, nàng ném túi da vào góc, để nó rơi xuống giường, biến mất không thấy đâu.

“Ưm...”

Trong lúc ngủ Tề Hiên nghe thấy tiếng rên, hắn vốn chưa tỉnh, nhưng người bên cạnh cứ xao động không ngừng, đầu óc bỗng tỉnh táo lại, hắn nghiêng đầu mở mắt.

Nàng không ngừng rên rỉ như chìm trong ác mộng, cơ thể cũng giãy giụa cứ như chìm trong thống khổ vô tận.

“Người đâu, lấy đèn.” Hắn gọi, theo bản năng ôm lấy nàng, “A Uyển? A Uyển?”

Cung nhân ngự tiền vội mang đèn vào, nàng mơ màng mở mắt, thở hổn hển: “Phu quân... Đau...”

Nương theo vầng sáng, mọi người thấy chăn đệm dưới thân nàng bị nhuộm đỏ.

“A Uyển!” Hắn hoảng sợ, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán.

Nàng lại như chưa nhận ra được chuyện gì, giơ tay trái muốn hắn ôm.

Cho đến khi ánh đèn rõ hơn, nàng mới nhìn thấy vết máu đáng sợ loang lổ trên tay: “Máu... A!”

“A Uyển!” Hắn ôm nàng thật chặt, hét lớn, “Truyền thái y!”

Tiếng kêu này như tê tâm liệt phế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.