Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 15: Chương 15: Hỗ trợ




Nàng cười thành tiếng như thế khiến hắn nhướng mày, miệng cọp gan thỏ hỏi: "Cười gì đấy?"

"Bệ hạ nghĩ gì vậy?" Nàng bỡn cợt nhìn hắn, "Việc này còn có thể có lý do gì? Tất nhiên là thần thiếp tới nguyệt sự... Nhất thời không tiện mà thôi."

Bầu không khí trong điện cứng đờ, Tề Hiên bừng tỉnh, không khỏi tức giận. Nhưng khoảnh khắc nhìn lúm đồng tiền trên mặt nàng, cảm xúc này lại tan thành mây khói.

Hắn bật cười: "Là trẫm hiểu lầm. Dùng bữa đi."

"Vâng." Từ Tư Uyển đáp.

Đây là lần đầu tiên nàng dùng bữa với hắn, nhưng tâm trạng không hề căng thẳng, ăn cơm vô cùng thoải mái.

Dùng bữa tối xong, nàng muốn cáo lui. Hắn nghe vậy liền giữ chặt cổ tay nàng, vuốt ve mu bàn tay: "Ở lại đi."

Nàng lắc đầu, nói nhỏ: "Nguyệt sự tới phải báo cho Thượng Tẩm Cục biết, nếu hôm nay bệ hạ muốn thần thiếp ở lại, thần thiếp sẽ đeo trên lưng ác danh yêu phi."

Nàng tỏ vẻ nhu nhược rất giống một cô nương đang cẩn thận thương lượng với hắn. Hắn nhất thời trầm mặc.

Nàng cười nói: "Trong cung có nhiều tỷ muội như vậy, thần thiếp nghe nói... Tiểu công chúa dưới gối Ngô sung hoa nương nương mấy ngày nay bị bệnh, sung hoa nương nương lo lắng đến mất ăn mất ngủ, hay là bệ hạ đi thăm tỷ ấy đi."

Hắn cuối cùng cũng gật đầu: "Được, trẫm đi xem."

Từ Tư Uyển mỉm cười, cúi đầu hành lễ: "Vậy thần thiếp cáo lui."

Hắn đứng dậy, vẫn không quên đỡ nàng, mới ra ngoài. Nàng tươi cười nhìn theo, tay giấu dưới ống tay áo sớm đã nắm chặt thành đấm.

Tốc độ hắn si mê nàng hình như nhanh hơn nàng đoán. Nàng vốn tưởng hậu cung nhiều phi tần, cho dù nàng có ưu điểm khác biệt chung quy vẫn hữu hạn, bây giờ xem ra chỉ sợ các phi tần quá quy tắc.

Mà tối nay bất ngờ trở thành chuyện hỗ trợ nàng.

Nàng cố ý dùng cớ nguyệt sự để không thị tẩm, nếu hắn không triệu nàng tới, nàng định tìm cách khiến hắn nghĩ tới nàng. Nhưng hắn lại gọi nàng tới hỏi, muốn giữ nàng ở Tử Thần Điện, còn nàng thì bảo người khác hầu giá.

Theo nàng thấy, sung hoa Ngô thị hẳn là nữ nhân quý tắc nhất trong hậu cung.

Ngô thị xuất thân không cao, vốn là cung nữ, là người Thượng Tẩm Cục đưa tới Đông Cung khi hoàng tử "vỡ lòng", sau này sinh được hai nữ nhi nên mới có địa vị hiện giờ.

Từ lúc vào cung, Từ Tư Uyển gặp nàng ấy hai lần, nhưng chưa từng nghe nàng ấy nói chuyện. Tính tình như vậy, khi thị tẩm e rằng sẽ càng câu nệ.

Có Ngô sung hoa phụ trợ, tối nay hắn sẽ càng nhớ nàng.

Nhưng nguyên do bên trong Ngô sung hoa đương nhiên sẽ không biết, nàng ấy sẽ biết ơn nàng. Nếu không có nàng, không biết khi nào hoàng đế mới có thể tới thăm nữ nhi của nàng ấy.

Mọi việc Từ Tư Uyển đều hài lòng, sau khi rời khỏi Tử Thần Điện, nàng đi dạo một lúc mới về Sương Hoa Cung.

Lúc này trời đã tối đen, Sương Hoa Cung đã treo đèn.

Từ Tư Uyển vừa tới ngạch cửa Hiền Túc Các, trong viện bỗng truyền tới tiếng mắng khinh miệt: "Chút việc này cũng không làm được, mới có mấy ngày đã lười biếng! Phải xin quý nhân nương tử thưởng ngươi mấy bản tử, xem ngươi có nhớ hay không!"

Từ Tư Uyển dừng bước, híp mắt nhìn, chỉ thấy một hoạn quan co rúm người quỳ dưới đất, một hoạn quan khác đứng bên cạnh hất cằm vênh mặt mắng.

Từ Tư Uyển và Hoa Thần nhìn nhau, chậm rãi đi tới. Hai người kia nhìn thấy họ, A Phàm mắng chửi người ta hành lễ trước:"Quý nhân nương tử."

Trương Khánh quỳ dưới đất trực tiếp dập đầu: "Nương tử an..."

Từ Tư Uyển nhìn xuống, lúc này mới phát hiện dưới đất có mảnh sứ, không ít trong đó bị Trương Khánh quỳ gối đè bên trên. Y phục mùa hè mỏng manh, da thịt vừa chạm vào mảnh sứ liền chảy máu.

"Sao vậy?" Hoa Thần hỏi.

A Phàm liếc nhìn Trương Khánh, khom người bẩm báo: "Tiểu từ này làm việc không chuyên tâm, Thượng Công Cục mới đưa một bộ ly mới, gã làm vỡ toàn bộ, một cái cũng không còn. Hạ nô tức giận, trách gã mấy câu, quấy nhiễu nương tử."

"Nương tử thứ tội." Trương Khánh run rẩy, "Sau này hạ nô sẽ để ý. Hạ nô... Hạ nô không dám!"

Nhìn dáng vẻ gã đúng là sợ Từ Tư Uyển sẽ thưởng bản tử cho mình.

Từ Tư Uyển mất kiên nhẫn: "Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui xuống đi."

"Vâng." A Phàm hành lễ. Trương Khánh như được đại xá, cũng nhận lệnh, không ngừng muốn đứng dậy nhưng chẳng còn sức.

Từ Tư Uyển không nhìn gã, cùng Hoa Thần vào phòng. Vào phòng ngủ, nàng ngồi xuống, mới hỏi: "Mấy ngày nay sao rồi?"

Hoa Thần trả lời: "Trương Khánh trông có vẻ thành thật, hoặc là vì thân phận không cao, không làm ra trò gì. Nhưng còn A Phàm... A Phàm khá khách khí với những người khác, thái độ với Lưu Cung Lưu Kính làm việc nặng cũng tạm được, nhưng lại hay bắt nạt Trương Khánh."

Từ Tư Uyển khẽ cười: "Không lạ."

Trương Khánh vốn là chưởng sự bên cạnh Đào lương sử, hôm ấy nàng vừa nhìn liền nhận ra, còn vì vậy mà răn dạy. Nhưng thật ra trong lòng các nàng đều biết A Phàm cũng từng làm việc cho Đào thị, chẳng qua thân phận không cao bằng Trương Khánh mà thôi.

Hiện giờ vì mấy câu của nàng, địa vị hai người lập tức thay đổi, chuyện thú vị này không biết sau này sẽ tạo ra bao nhiêu trò hay đây.

Sau hôm ấy, đã nhiều ngày hoàng đế không lật thẻ bài. Từ Tư Uyển vì nguyệt sự không thể thị tẩm vẫn được truyền tới Tử Thần Điện dùng bữa tối mỗi ngày. Nhưng nàng vẫn nhớ "có qua có lại", khuyên hoàng đế đến chỗ Oánh quý tần một chuyến. Oánh quý tần rất vừa lòng, sáng sớm hôm sau liền sai người mang trang sức tới tặng, đều là đồ thượng đẳng, hình thức cũng là loại đang lưu hành trong cung.

Qua lại hỗ trợ nhau như vậy rất hợp với ý của Từ Tư Uyển.

Ngày tháng thế trôi qua, tới mười lăm tháng năm lại là thời điểm lục cung vấn an Hoàng Hậu.

Gần đây phượng thể của Hoàng Hậu đã có chuyển biến tốt, sắc mặt không còn yếu ớt, khi nói chuyện với mọi người cũng cười nhiều hơn.

Hàn huyên một hồi, nàng ấy nhấp ngụm trà, cười nói: "Hai ngày trước bệ hạ nói với bổn cung Nhị công chúa rất hiểu chuyện, bổn cung bấm tay tính, chợt phát hiện Ngô sung hoa sinh Nhị công chúa đã là chuyện của bốn năm trước. Ba năm qua vì quốc tang của tiên đế mà trong cung cũng không có thêm hài tử, bây giờ quốc tang qua rồi, bổn cung chờ các muội sinh cho hoàng tử công chúa thêm các đệ đệ muội muội."

Mọi người tươi cười, phụ họa đáp "Vâng".

Hoàng Hậu nhìn Từ Tư Uyển: "Nghe nói gần đây bệ hạ rất thích Thiến quý nhân. Muội là người hiểu lễ nghi quy tắc, sau này tận tâm hầu hạ bệ hạ, sớm ngày cho bổn cung nghe tin tốt."

"Vâng." Từ Tư Uyển cười gật đầu.

Ngọc phi ngồi bên phải nhẹ giọng: "Quý nhân xinh đẹp, tính tình lại tốt, nếu sinh nữ nhi chắc chắn rất tuyệt, hai công chúa dưới gối Ngô sung hoa cũng sẽ vui khi có thêm muội muội."

Lời này khiến bầu không khí lạnh đi.

Công bằng mà nói Từ Tư Uyển thích nữ nhi hơn, nhưng chỉ cần có chút dã tâm, nữ nhân trong cung đều hi vọng bản thân sinh được hoàng tử, như vậy cho dù tương lai không được kế thừa đại thống cũng có cơ hội làm thân vương quyền khuynh triều dã, còn công chúa chỉ có chút thực quyền, nếu hòa thân gả xa, người làm mẫu thân sẽ phải nếm nỗi đau cốt nhục chia lìa.

Ngọc phi nói lời này, không hề che giấu địch ý với Từ Tư Uyển.

Nhưng nàng ta nói chuyện nhẹ nhàng, ngay cả Hoàng Hậu cũng không thể khiển trách.

Từ Tư Uyển cười đáp: "Vâng, thần thiếp cũng rất thích nữ nhi. Nếu thật sự có thể sinh được nữ nhi, thần thiếp xin mượn cát ngôn của Ngọc phi nương nương, đến lúc đó chắc chắn sẽ bảo hài tử gọi Ngọc phi nương nương một tiếng mẫu phi.

Hậu cung của triều đại này, ngoại trừ gọi thân mẫu của mình là mẫu phi, con vợ lẽ chỉ cần gọi Hoàng Hậu một tiếng mẫu hậu. Còn về các phi tần khác, nếu thân có thể thêm phong hào hoặc dòng họ trước một tiếng mẫu phi, không thân thì chỉ gần gọi theo vị phân.

Ngọc phi tuy thịnh sủng nhưng nhiều năm không con, đương nhiên không có hài tử gọi nàng ta là mẫu phi, Từ Tư Uyển tươi cười đâm vào tim nàng ta một nhát.

Ngọc phi liếc nhìn nàng, không nhiều lời nữa.

Hoàng Hậu làm như không phát hiện cuộc đấu võ mồm này, đề tài dời sang Sở mỹ nhân.

Sở mỹ nhân tên Thư Nguyệt, khi tuyển tú chỉ được phong từ thất phẩm sung y, sau này tấn cấp hai lần liên tiếp lên từ lục phẩm mỹ nhân. Trước khi Từ Tư Uyển được lâm hạnh, nàng ấy vốn là một trong những cung tần xuất sắc nhất, nay lại vì Từ Tư Uyển quá nổi bật mà dần mờ nhạt.

Hoàng Hậu ân cần hỏi han nàng ấy, Từ Tư Uyển chỉ im lặng ngồi nghe.

Đợi rời khỏi Trường Thu Cung, Tư Yên đi cùng nàng, cảm thán: "Trước đây thấy hoàng hậu nương nương bị bệnh, muội chỉ tưởng nàng ấy là chủ nhân không để ý tới thế sự, hôm nay mới biết cũng không đơn giản, vừa nhắc với tỷ tỷ sinh nhi dục nữ xong liền đi quan tâm Sở mỹ nhân, tâm tư nhiều thật."

Từ Tư Uyển được Hoa Thần dìu đi về phía trước: "Làm chủ lục cung nào dễ dàng như vậy, tâm tư nàng ấy đương nhiên không phải ít. Có điều lời này muội không được nói bậy ra ngoài, ta đang thịnh sủng, nàng ấy không có tâm tư cũng nên chiếu cố người thất ý, không thể theo người khác đội trên đạp dưới, làm mất khí độ của Hoàng Hậu."

"Việc này muội hiểu." Từ Tư Yên gật đầu, lại nhíu mày nói, "Ngọc phi nương nương... Có vẻ cũng không phải người dễ đối phó. Gần đây tỷ tỷ hay qua lại với Oánh quý tần, khó tránh khiến nàng ta bất mãn."

Nhất thời bỗng có cảm giác nguy hiểm bốn phía.

Từ Tư Uyển hít sâu một hơi, lại thở dài: "Không sợ, chuyện trong cung chỉ có từng ấy đạo lý, không có gì không đối phó được."

"Tỷ tỷ hiểu thì tốt." Tư Yên không buồn rầu nữa, ngước mắt nhìn mặt trời chói chang nơi xa, than nóng.

Từ Tư Uyển nắm tay nàng ấy: "Đi, tới chỗ ta ăn chút đồ mát." Nói rồi nàng xoay người, dặn dò Tiểu Lâm Tử đi cùng, "Ngươi về trước nói với A Phàm, bảo gã tới Thượng Thực Cục lấy chút đá bào, nước ô mai hoặc sữa chua cũng được. Sau đó bảo Trương Khánh cầm chút bạc tới Thượng Công Cục, xem có thể lấy thêm băng về hạ nhiệt độ trong phòng hay không."

"Vâng." Tiểu Lâm Tử chắp tay.

Còn chưa dứt lời, Từ Tư Uyển bỗng híp mắt.

Phía sau Tiểu Lâm Tử là con đường đi qua một cung điện, từ xa có thể nhìn thấy trước cửa cung đang có tranh chấp. Từ Tư Uyển nhận ra người đứng trước cửa hùng hổ dọa người kia là tài nhân Phương Như Lan từng cười chê nàng, còn hai cung nữ đang quỳ gối thì không biết là người của ai.

Từ Tư Uyển nhìn Hoa Thần: "Đi hỏi thăm xem."

Hoa Thần hành lễ, lặng lẽ lui xuống, đi đường vòng tới cung thất bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.