Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 99: Chương 99: Hòa khí




Hoàng hậu không biết nhi tử đang tính toán điều gì, vui vẻ đồng ý: “Tốt lắm. Dù không nhắc tới hôn sự này thì thái phó cũng là lão sư dốc lòng dạy dỗ con nhiều năm, những ngày lễ hay tết con cũng nên thường xuyên qua lại.”

“Vâng.” Hoàng trưởng tử đáp.

Chuyện của Thiến phi và Nhị hoàng tử tạm thời gác qua một bên, mẫu tử hai người hòa thuận dùng hết bữa tối này, Nguyên Giác thấy trời đã tối liền hành lễ cáo lui, tiểu hoạn quan bên cạnh cầm đèn lồng dẫn đường cho hắn.

Trời đã gần tối đen hoàn toàn, hoàng cung an tĩnh, Nguyên Giác chậm rãi đi dạo, đầu óc vẫn còn hỗn loạn.

Mấy năm nay mẫu hậu trả giá vì hắn bao nhiêu, hắn đương nhiên biết. Nếu không vì hắn, có lẽ mẫu hậu đã không mệt mỏi như vậy.

Hiện giờ mẫu hậu sắp không chịu đựng nổi nữa. Nếu chính hắn còn không có bản lĩnh, mọi việc đều phải nhờ mẫu hậu, ngày mẫu hậu dầu hết đèn tắt chỉ sợ cũng không còn xa.

Nghĩ đến đây, Nguyên Giác thở dài.

Thật ra hắn không nghĩ Nhị hoàng tử có thể tranh với hắn, dù xét về tính tình hay học thức, kể cả tuổi tác, Nhị đệ đã nhỏ hơn hắn quá nhiều. Huống chi băng dày ba thước không phải vì một ngày lạnh, phụ hoàng trước giờ không thích Nhị đệ, hắn không nghĩ Nhị đệ tới chỗ Thiến phi là có thể xoay chuyển cục diện.

Nhưng hắn không muốn mẫu hậu lại tức giận. Phụ hoàng không màng thể thống một mực đón Thiến phi ra khỏi lãnh cung đã chọc giận mẫu hậu đến bệnh nặng. Thiến phi cũng đã không còn cung kính với mẫu hậu. Nếu còn tùy ý để Thiến phi có thêm một nhi tử, với mẫu hậu mà nói chẳng khác gì dậu đổ bìm leo.

Hắn bắt buộc phải khuyên được thái phó, thuyết phục các triều thần cùng nhau hợp lực cản trở việc Thiến phi trở thành dưỡng mẫu của Nhị đệ. Trong số phi tần hậu cung Nhị đệ theo ai cũng được, chỉ có Thiến phi là không thể.

...

Thanh Lương Điện.

Niệm Quân tuy vừa mới khóc nhưng khi ăn lại rất ngoan.

Từ Tư Uyển thấy thế liền để mặc hoàng đế lấy lòng nó, còn mình dành sức lực săn sóc Nguyên Tranh.

Mấy năm qua ngoại trừ cung yến ngày lễ, Nguyên Tranh chưa từng ăn một bữa với phụ thân, lúc này vô cùng cau nệ. Từ Tư Uyển thường xuyên gắp đồ ăn cho nó, nàng gắp cái gì nó cũng đều ăn.

Từ Tư Uyển thấy vậy thì cười: “Người đời hay nói năm tháng như thoi đưa, nhưng thần thiếp lại thấy cuộc sống của mình quá thuận lợi, lại có bệ hạ yêu thương. Bây giờ nhìn Nguyên Tranh mới có chút cảm giác ấy. Lần cuối thần thiếp gặp Nguyên Tranh trước khi vào lãnh cung, nó chỉ biết nói vài câu, hiện tại đã có thể tự dùng bữa, còn biết chăm sóc muội muội.”

Thật ra Nguyên Tranh không chăm sóc Niệm Quân là bao cả. Tính cách nó quá nhàm chán, lúc ở Phi Hương Điện nói chuyện cũng không nhiều, cho dù Niệm Quân chủ động rủ nó đi chơi nó cũng không biết nên có phản ứng gì. Sở dĩ Từ Tư Uyển ở trước mặt hoàng đế khen nó chủ yếu là vì chỉ có như vậy mới có thể khiến trái tim hoàng đế mau chóng mềm xuống.

Trong mắt người lớn, có thể chăm sóc muội muội luôn là ca ca tốt.

Hoàng đế đang gắp thịt viên cho Niệm Quân, nghe vậy thì cười nói: “Nếu Niệm Niệm thích thì cứ bảo Nguyên Tranh thường qua chỗ con chơi đi.”

Niệm Quân cố sức cắn một miếng thịt viên, nghe hắn nói, không rảnh lo phần đồ ăn còn dư trong miệng, ngẩng đầu lẩm bẩm lầu bầu: “Còn muốn tỷ tỷ!”

“Tỷ tỷ?” Hoàng đế sửng sốt, “À, hôm qua Niệm Niệm có gặp Giai Dĩnh và Giai Duyệt đúng không? Được, Niệm Niệm thích tỷ tỷ, vậy cũng bảo các tỷ tỷ thường tới chơi với Niệm Niệm.”

“Vâng!” Niệm Quân vừa lòng gật đầu.

Hoàng đế mỉm cười, chuyển hướng nhìn Nguyên Tranh, cũng gắp cho nó một miếng thịt viên.

Nguyên Tranh vốn đang im lặng dùng bữa, thấy thế như điện giật cả người bắn lên, nhìn hoàng đế lại nhìn Từ Tư Uyển, căng thẳng đến mức không biết nên nhìn đi đâu.

Thân là đế vương đương nhiên sẽ không thích nhi tử không phóng khoáng như vậy.

Từ Tư Uyển làm như không thấy hoàng đế nhíu mày, duỗi tay kéo Nguyên Tranh ngồi xuống: “Nào, ngồi xuống ăn đi.” Nàng thân mật ôm lấy bả vai nó hệt như tư thái từ mẫu đang dỗ dành nhi tử, “Nguyên Tranh à, bệ hạ là phụ hoàng của con, ở nhân gian người ta gọi là cha, cha săn sóc nhi tử, con không cần căng thẳng như vậy. Con cứ ăn ngon ngủ yên phụ hoàng con mới vui.”

Lúc nói câu cuối cùng, nàng lặng lẽ quan sát hoàng đế, thấy thái độ của hắn đã mềm xuống, tuy ánh mắt nhìn Nguyên Tranh không có bao nhiêu sự yêu thích nhưng vẫn tự mình múc cho nó chén canh: “Thiến mẫu phi của con nói rất đúng. Con cứ ăn đi, xem muội muội của con kìa, ăn ngon biết chừng nào?”

Hắn hiếm khi nói chuyện bình thường với Nguyên Tranh như vậy, Nguyên Tranh cũng theo đó mà thả lỏng, tiếp tục dùng bữa.

Cho dù là phụ tử thiên gia, ở chung như vậy cũng không nhiều lắm. Từ Tư Uyển cười nhìn Nguyên Tranh, đáy lòng chợt cảm thấy chua xót, nhưng sự chua xót này chỉ duy trì trong một cái chớp mắt mà thôi.

Giây tiếp theo nàng liền nghĩ, đây có lẽ là báo ứng.

Tất cả vận mệnh đều có ông trời định đoạt, hắn hủy hoại gia đình người khác, hắn và con của hắn cũng đừng hòng hòa thuận.

...

Du Tư Điện.

Phương chiêu dung dùng bữa xong nghe nói Dịch Kỳ bên cạnh hoàng hậu tới, liền sai cung nữ đi mời nàng ta vào tẩm điện, khách sáo nói chuyện.

Dịch Kỳ rất biết giữ nguyên tắc, tuy là cung nữ được hoàng hậu trọng dụng thứ hai nhưng chưa từng lên mặt với phi tần. Phương chiêu dung ban ngồi, nàng ta tuy theo lời ngồi xuống nhưng chỉ ngồi một nửa, cười nói: “Nương nương khách khí rồi.”

“Hiếm khi ngươi tới đây một chuyến mà.” Phương chiêu dung cười, “Hoàng hậu nương nương có gì phân phó sao?”

“Không thể nói là phân phó. Chỉ là... Nương nương mới nghe nói Thiến phi dẫn Nhị hoàng tử cùng Ninh Phúc công chúa tới Thanh Lương Điện dùng bữa, cảm thấy nên tới báo cho chiêu dung nương nương một tiếng.”

Phương chiêu dung cau mày: “Ninh Phúc công chúa là nữ nhi của Thiến phi, đi theo nàng ta không có gì lạ. Nhị hoàng tử thì là chuyện gì?”

Dịch Kỳ cúi đầu: “E là... Thiến phi muốn làm dưỡng mẫu của Nhị hoàng tử.”

Dứt lời, nàng ta chờ Phương chiêu dung nổi giận, ai ngờ Phương chiêu dung chỉ sửng sốt vài giây, cười nói: “Chỉ thế? Nhị hoàng tử cũng nên có dưỡng mẫu. Khi Lâm thị qua đời bổn cung chưa tiến cung, bao nhiêu năm qua nó được Túc thái phi nuôi nấng, việc này tóm lại cũng không thể kéo dài.”

Dịch Kỳ thoáng kinh ngạc, rất nhanh liền hiểu.

Phương chiêu dung không phải người nhìn xa trông rộng, ngoại trừ thánh sủng, nàng ta không để ý gì cả.

Vì thế Dịch Kỳ liền thay đổi cách nói: “Nhị hoàng tử quả thật nên có dưỡng mẫu, nhưng cũng không thể để Thiến phi nhận nuôi. Chiêu dung nương nương người nghĩ lại xem, từ lúc Thiến phi rời khỏi lãnh cung, bệ hạ còn tới gặp người không? Không phải ngày ngày đều bị nàng ấy quấn quanh sao? Nàng ấy vốn là yêu tinh, sinh được công chúa cũng biết lấy lòng người khác như mình. Nếu bây giờ có thêm hoàng tử, trong lòng sao còn vị trí cho người khác?”

Lời này quả nhiên khiến sắc mặt Phương chiêu dung thay đổi.

Nàng ta đứng bật dậy, trầm giọng: “Thiến phi kia có gì tốt hả? Vừa không trẻ tuổi như bổn cung vừa không đẹp bằng bổn cung. Dưới gối có một công chúa thì thôi, dựa vào đâu mới rời khỏi lãnh cung vị phân đã vượt mặt bổn cung chứ?”

Dịch Kỳ thấy nàng ta đứng lên, bản thân không tiện ngồi tiếp, cũng đứng dậy, chậm rãi nói: “Chiêu dung nương nương nói đúng, hoàng hậu nương nương cung thấy bất bình cho nương nương. Theo nô tỳ thấy, gần đây nương nương cứ thường xuyên đưa Tứ hoàng tử đi gặp bệ hạ, bệ hạ yêu thích Tứ hoàng tử của chúng ta như vậy, gặp Tứ hoàng tử nhiều thì sẽ càng cảm thấy Nhị hoàng tử không bằng, mà ngài ấy lại đang sủng ái Thiến phi, đương nhiên sẽ không giao hài tử mình không thích cho Thiến phi nuôi nấng.”

“Đúng vậy.” Phương chiêu dung gật đầu.

Dịch Kỳ lại nói: “Có điều sau này chiêu dung nương nương phải cẩn thận một chút.”

Phương chiêu dung ngẩn ra: “Tại sao?”

“Mấu chốt của việc này không nằm ở Nhị hoàng tử mà ở chỗ Thiến phi. Xét cho cùng thì là Thiến phi muốn nhận nuôi một nhi tử. Nếu không có Nhị hoàng tử... Nương nương nghĩ xem, vị hoàng tử tiếp theo sẽ là ai?”

Phương chiêu dung kinh hãi: “Ý ngươi là...”

Dịch Kỳ cắn môi không trả lời.

Phương chiêu dung khó thở: “Bổn cung còn ở đây, không đến phiên nàng ta nuôi nấng Nguyên Chương!”

“Vậy nếu nương nương không còn nữa thì sao? Nương nương đoán xem năm xưa là ai lật đổ Lâm thị? Khi Lâm thị còn là Ngọc phi, thánh sủng nhận được chỉ có hơn chứ không kém nương nương.”

Phương chiêu dung luống cuống.

Nàng ta không chấp nhận việc nhi tử bị kẻ khác cướp đi, càng không muốn bỏ mạng. Nàng ta theo bản năng nghĩ tới Liên quý nhân, mấy ngày trước Liên quý nhân còn là Liên quý tần, chỉ mới chạm trán Thiến phi một lần mà đã bị giáng vị phân, ngay cả thẻ bài cũng bị lấy xuống.

Phương chiêu dung bình tĩnh lại, cảm tạ Dịch Kỳ: “Bổn cung biết rồi, đa tạ ngươi.”

“Nương nương quá khách khí.” Dịch Kỳ cười hành lễ, “Sau này nương nương chú ý hơn là được, nô tỳ cáo lui.”

Phương chiêu dung ra hiệu bằng mắt, ý bảo cung nữ thân cận đưa tiễn. Chờ Dịch Kỳ đi rồi, nàng ta ngồi xuống trà tháp, kinh hãi cùng cực.

Vào cung ba năm, nàng ta hình như chưa từng thật sự tranh đấu với ai. Tuy Oánh phi cũng được sủng ái nhưng giữa họ nước sông không phạm nướng giếng, còn về những người khác đã có hoàng hậu nương nương áp chế thay.

Nhưng bây giờ, sức khỏe hoàng hậu yếu đến như thế, chỉ sợ lần phân tranh này bản thân nàng ta phải tự cố gắng.

...

Giờ Tuất hai khắc, Từ Tư Uyển mới cùng hai đứa nhỏ cáo lui rời khỏi Thanh Lương Điện. Nàng đưa Nguyên Tranh về chỗ Túc thái phi trước, sau đó dẫn Niệm Quân đi gặp Khác phi.

Khác phi vốn đang chơi đùa cùng hai nữ nhi trong sân, thấy Niệm Quân tới, ba tiểu cô nương lập tức cười đùa chơi với nhau. Từ Tư Uyển và Khác phi chào hỏi, Khác phi để bọn nhỏ thoải mái chơi đùa, mời Từ Tư Uyển vào điện ngồi.

Hai người vừa ngồi xuống, cung nữ liền dâng trà. Từ Tư Uyển nhấp một ngụm, Khác phi hiểu ý, đuổi tất cả cung nhân lui xuống, rồi hỏi: “Muội muội có việc gì sao?”

“Không có gì, chỉ là lo cho tỷ tỷ.” Từ Tư Uyển nói thẳng, “Hôm trước lúc nói chuyện phiếm với bệ hạ có nhắc tới tỷ tỷ và hai vị công chúa, bệ hạ muốn nói lại thôi, hình như có vẻ không vui. Muội sợ gây thêm họa cho tỷ tỷ nên không dám hỏi nhiều, đành phải tới gặp tỷ tỷ hỏi xem đã có chuyện gì.”

Khác phi cứng đờ, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng cười: “Cũng không có gì...”

“Tỷ tỷ không muốn nói với muội hay là không tiện nói với muội?” Từ Tư Uyển nhìn nàng ấy, “Thật ra muội cũng không có tâm tư gì khác, chỉ là có chút giao tình với tỷ tỷ, muốn giúp tỷ tỷ mà thôi. Nếu tỷ tỷ chịu kể muội nghe nỗi khó xử của mình, trong khả năng muội chắc chắn sẽ nghĩ cách, còn không, tỷ tỷ cứ coi như muội chưa từng nghe, dù gì muội cũng không cần thiết phải hại tỷ tỷ đúng không?”

“... Muội quá lời.”

Đúng vậy, bản lĩnh của Từ Tư Uyển rất lớn, không cần thiết phải hại nàng.

Khác phi trầm tư giây lát, nhẹ giọng: “Không phải ta không chịu nói với muội, chỉ là việc này nói ra có hơi mất mặt. Mấy ngày trước, ta có khắc khẩu với bệ hạ vài câu, ồn ào đến đỏ mặt cổ thô.”

Từ Tư Uyển càng hiếu kỳ, nàng nhìn Khác phi, thật sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ “ồn ào đến đỏ mặt cổ thô” của người luôn dịu dàng như vậy sẽ thế nào, liền hỏi tiếp: “Tại sao chứ? Tỷ tỷ sống trong cung chưa từng tranh đoạt với ai, bây giờ đã ở phi vị, rốt cuộc là chuyện gì đáng để tỷ tỷ tức giận như thế?”

Khác phi miễn cưỡng cười, nhưng ý cười lại vô cùng chua xót. Nàng nhìn Từ Tư Uyển, than thở: “Bệ hạ đã không nói với muội muội, muội cứ coi như không biết đi. Việc này... Ta thấy muội muội cũng không giúp được gì, đừng vì ta mà chọc giận bệ hạ.”

“Được.” Từ Tư Uyển gật đầu.

Lúc này Khác phi mới nói: “Là chuyện của Nhược Mạc Nhĩ. Chớp mắt hai nước đã đánh nhau ba bốn năm, thắng bại khó đoán, lại khiến dân chúng lầm than. Mấy năm nay muội ở lãnh cung chắc không nghe được động tĩnh bên ngoài, thật ra Đại Ngụy đã loạn trong giặc ngoài, hơn mười cuộc mưu phản lớn nhỏ đã xảy ra. Cho nên năm trước, có triều thần dâng tấu khuyên bệ hạ ngưng chiến. Khi ấy bệ hạ không ân chuẩn, nhưng chúng ta đều biết bệ hạ đã dao động.”

“Nếu có thể ngưng chiến thì đương nhiên là chuyện tốt. Cứ đánh nhau hao tài tốn của như vậy sớm muộn cũng không chịu nổi.”

“Việc này ta biết.” Khác phi cười khổ, “Nhưng hôm ấy bệ hạ tới nói với ta Nhược Mạc Nhĩ muốn hòa thân với Đại Ngụy. Hãn vương Nhược Mạc Nhĩ sẽ đưa muội muội tới Đai Ngụy, đồng thời cũng muốn Giai Dĩnh gả đến Nhược Mạc Nhĩ.”

Từ Tư Uyển giật mình. Tính ra hết năm nay Giai Dĩnh cũng mười bốn tuổi, hai nước hòa đàm, trù bị tất cả công việc, tính cả đưa gả, đâu ra đấy cũng hơn một năm, vừa lúc đúng thời điểm cưới gả.

Về tình về lý yêu cầu này của Nhược Mạc Nhĩ không hề quá đáng, chỉ đáng thương cho công chúa hai nước, phải rời xa quê hương như vậy, chỉ sợ cả đời không thể trở về.

Khác phi là mẫu thân đương nhiên không chịu nỗi chia lìa như vậy, cũng không thể trách nàng bình thường dịu dàng kính cẩn lại tỏ thái độ không vui với hoàng đế.

Từ Tư Uyển nghĩ đến giao tình ngày trước, đương nhiên biết nên mở lời giữ Giai Dĩnh lại. Nói đến cùng, nữ nhi tông thất còn rất nhiều, nếu có thể đàm phán với Nhược Mạc Nhĩ, chọn quận chúa nào đó phong làm công chúa đưa đi hòa thân cũng không phải không thể.

Có điều, nàng không thể không bận tâm đến “đại cục“.

Theo lời Khác phi nói, hiện tại ở Đại Ngụy, mưu phản đã như chuyện thường ngày, tuy chưa có thế lực nào đủ hùng mạnh nhưng chuyện này có một sẽ có hai, có đi đầu thì sẽ có noi theo.

Mấy năm qua nàng lặng lẽ bỏ ra không ít tiền bạc để hỗ trợ. Mấy vạn lượng bạc ở kinh thành có lẽ không đáng gì, nhưng đưa tới những nơi cằn cỗi cũng đủ để nuôi dưỡng binh mã, cho dù họ thua cũng không sao cả, ít nhất cũng để lại mầm mống cho các thế lực tiếp theo ở nhân gian.

Mà triều đình có thể dễ dàng giải quyết hơn mười cuộc mưu phản, nhưng nếu có thêm mấy chục cuộc nữa thì sao?

Nàng cá chuyện này sớm muộn cũng có người dành chiến thắng đánh sập giang sơn Đại Ngụy, chẳng qua lời này không tiện nói với Khác Phi.

Trong bóng đêm, trong điện dù đèn đuốc sáng trưng nhưng vẫn rất lạnh lẽo. Từ Tư Uyển im lặng ngồi cùng Khác phi một lúc lâu, thở dài: “Tỷ tỷ nói đúng, việc này e là muội không giúp được. Có điều bây giờ muội cũng làm mẫu thân, vì tiền đồ của công chúa, muội không thể không khuyên tỷ tỷ một câu.”

“Muội nói đi.”

“Nếu bệ hạ còn nhắc lại việc này với tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng tranh chấp với ngài ấy nữa. Việc này chúng ta không giải quyết được, tranh chấp với ngài ấy có ý nghĩa gì? Chỉ tăng thêm phiền nhiễu mà thôi.”

Khác phi nhíu mày: “Dù biết thiên mệnh khó trái, ta đây cũng phải cố sức vì Giai Dĩnh, cho dù chỉ còn một tia hi vọng ta cũng...”

“Tỷ tỷ đang lừa mình dối người.” Từ Tư Uyển lắc đầu, “Nếu trận chiến này Đại Ngụy chiếm hết ưu thế, Nhược Mạc Nhĩ sẽ không dám nói gì, dù bệ hạ phong một cung nữ làm công chúa đưa đi hòa thân Nhược Mạc Nhĩ cũng phải nhận. Nhưng hiện giờ hai nước giằng co mấy năm khó phân thắng bại, hãn vương Nhược Mạc Nhĩ chủ động đưa thân muội đến hòa thân đã biểu đạt rõ thành ý, nếu bệ hạ không chọn công chúa thì chính là không cho hãn vương mặt mũi. Tỷ tỷ cố sức thì có ích lợi gì?”

“Thế ý của muội là sao?” Khác phi bất mãn, “Chẳng lẽ ta đây phải khấu tạ hoàng ân, gả Giai Dĩnh đến nơi man di kia?”

“Không, tỷ tỷ không chỉ phải khấu tạ hoàng ân, mà còn phải nói với bệ hạ tỷ tỷ hiểu đạo lý trong này, tỷ tỷ nguyện lấy đại cục làm trọng, vứt bỏ cái tôi.” Mắt thấy sắc mặt Khác phi từ bất mãn chuyển sang giận dữ, Từ Tư Uyển nói tiếp, “Chỉ có như vậy mới thật sự tốt cho hai vị công chúa. Bệ hạ thấy tỷ tỷ hiểu chuyện, mới càng cảm thấy mình đã để tỷ tỷ và công chúa uất ức, mới càng tận tâm chuẩn bị của hồi môn cho công chúa. Những thứ đó tuy đều chuẩn bị theo lễ nghĩa nhưng nếu bệ hạ quan tâm thì sẽ khác. Đến lúc đó công chúa có của hồi môn phong phú, lại có nhân mã tận tâm làm việc cho mình, tới Nhược Mạc Nhĩ mới không bị bắt nạt.”

Nghe tới đây, Khác phi tỉnh ngộ.

Từ Tư Uyển nói tiếp: “Huống hồ tỷ tỷ đừng quên, dưới gối tỷ tỷ không chỉ có Giai Dĩnh, mà còn có Giai Duyệt. Mấy năm qua tỷ tỷ luôn lo lắng xuất thân của mình sẽ ảnh hưởng tới hôn sự của công chúa, mà bây giờ chính là thời cơ tốt. Nếu trong việc hòa thân tỷ tỷ có thể làm bệ hạ thư thái, hoàng đế sẽ đền bù sự thua thiệt này cho Giai Duyệt, sau này tỷ tỷ cần gì phải lo không tìm được phò mã cho Giai Duyệt? Phò mã của Giai Duyệt có tiền đồ, Giai Dĩnh ở nơi xa cũng có thêm chỗ dựa. Tỷ tỷ ngẫm lại xem như thế có đúng không?”

“Lời muội nói...” Khác phi ngây ra, gật đầu, “Ta thật sự chưa từng nghĩ tới.”

“Người làm phụ mẫu ai cũng tính toán sâu xa cho hài tử.” Từ Tư Uyển thở dài, “Sự việc liên quan đến chung thân đại sự của cả hai công chúa, tỷ tỷ đừng vì tức giận nhất thời mà làm hỏng đại cục.”

Khác phi thả lỏng, nhưng việc này quá lớn, nàng vẫn còn lưỡng lự: “Muội để ta nghĩ lại xem.”

“Tỷ tỷ cứ tự suy nghĩ là được.” Từ Tư Uyển khẽ cười. Thấy Khác phi như thế, nàng không nhiều lời nữa, trực tiếp cáo lui rời khỏi tẩm điện.

Ra ngoài, nàng thấy Giai Dĩnh và Giai Duyệt đang đá cầu trong sân. Niệm Quân còn nhỏ, chỉ có thể nhìn, nhưng hai tỷ tỷ đều không bỏ rơi nó, thỉnh thoảng đá cầu qua chỗ nó, dù nó không đón được cũng không sao, cả ba đều chơi rất vui.

Từ Tư Uyển đứng dưới hành lang nhìn một lát, mới gọi: “Niệm Niệm.”

Niệm Quân nghe tiếng quay đầu chạy qua với nàng, Giai Dĩnh và Giai Duyệt cũng đi tới hành lễ.

Từ Tư Uyển bế Niệm Quân lên: “Chúng ta về ngủ trước, ngày mai lại tới chơi với các tỷ tỷ được không?”

“Được!” Niệm Quân gật đầu, vẫy tay với Giai Dĩnh và Giai Duyệt, “Tỷ tỷ, ngày mai gặp!”

Từ Tư Uyển đưa Niệm Quân về Phi Hương Điện, chờ Niệm Quân ngủ rồi, hoàng đế đã ở tẩm điện.

Khi nãy nàng rời khỏi Thanh Lương Điện, hắn không nói lát nữa sẽ qua đây, cũng không bảo nàng quay về. Với việc này nàng không hề bất ngờ, đến mép giường ngồi xuống, trực tiếp nhào vào lòng hắn, bỡn cợt hỏi: “Thần thiếp có câu này muốn hỏi, mấy năm không có thần thiếp, hậu cung có bao nhiêu sủng phi vậy?”

Hắn bật cười: “Sao hả? Đột nhiên nhớ tới nên ghen à?”

“Không có. Thần thiếp chỉ sợ gần đây ngày ngày bệ hạ đều ở bên thần thiếp, sẽ khiến bọn muội muội ghen ghét.” Nói rồi, nàng đưa tay ra đếm, “Vị Liên quý nhân kia xinh đẹp kiều diễm, chắc rất hợp tâm ý của bệ hạ; Phương chiêu dung cũng đẹp động lòng người, hẳn cũng được bệ hạ yêu thích, còn có...”

Không đợi nàng nói hết, hắn đã lấp miệng nàng: “Được rồi.” Hắn hôn lên trán nàng, “Mấy năm nay hoàng hậu rất quan tâm tới hậu cung, trẫm cũng phải cho nàng ấy mặt mũi. Nhưng các nàng đều không sánh bằng nàng, nếu nàng không thích, sau này trẫm không gặp nữa.”

“Thần thiếp chỉ hỏi một chút thôi, không có ý đó.” Nàng cười nói chân thành, “Bệ hạ vẫn nên mưa móc rải đều đi, nếu không người ghét thần thiếp sẽ càng ngày càng nhiều.”

Lời này đương nhiên là thật. Đạo lý sống trong cung chính là như vậy, hắn càng sủng ái nàng, người hận nàng sẽ càng nhiều.

Nhưng nghĩ lại lời hắn vừa nói, tuy có sự trốn tránh trách nhiệm như thái độ dè dặt trong đó là thật.

Mấy năm nay hoàng hậu rất để tâm tới hậu cung. Hai lần tổng tuyển cữ, nàng ở lãnh cung đều nghe nói hắn không có tâm tư gì cả, người hoàng hậu đề cử lại rất nhiều.

Như “nhân tài mới xuất hiện” như Phương chiêu dung và Liên quý nhân, chống lưng phía sau đều là hoàng hậu. Hoàng hậu bệnh nặng không thể tranh sủng, cho nên để cử vô số mỹ nhân làm hắn vui.

Từ Tư Uyển không biết lúc lựa chọn mỹ nhân, hoàng hậu có đề phòng nàng ở lãnh cung hay không. Nếu không, hoàng hậu đúng là đã xem nhẹ nàng; mà nếu có, hiện giờ sợ là hoàng hậu càng tức nghẹn.

Tính ra, hoàng hậu bệnh thành như vậy không nên tiếp tục chiếm vị trí nhất quốc chi mẫu nữa. Chờ nàng thăm dò được bên phía Tư Yên, nàng sẽ khiến vị trí đó phải đổi người.

Từ Tư Uyển khẽ cười, tiện tay kéo dây cột màn giường.

Nụ hôn của hắn theo đó đặt xuống, nàng ôm lấy hắn, cùng hắn quấn quýt si mê.

Nhìn sức mạnh hai đêm nay của hắn nàng liền biết ba năm qua, hẳn là không có ai có thể mang đến cho hắn vui thích như nàng.

Đúng là khổ cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.