Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 70: Chương 70: Lộ mặt




Đường Du lẳng lặng nghe, gật đầu.

Nàng nói: “Ngươi đi nói với hoàng hậu nương nương tuy Sở thị bị định tội đi theo ta nhưng dù gì cũng là một phi tần đứng đắn. Chờ chính điện của Sương Hoa Cung tu sửa xong, ta muốn để lại hậu điện cho nàng ta, mong hoàng hậu nương nương ân chuẩn.”

Cho cung tần ở hậu điện vốn hợp lễ nghĩa. Hiện nay tuy Sở Thư Nguyệt là thiếu sử, vị trí nửa phó nửa chủ, nên ở cùng cung nữ, nhưng nếu một chủ vị như nàng đã gật đầu thì muốn an bài sao cũng được, đi thỉnh chỉ dò hỏi hoàng hậu chẳng qua để tỏ vẻ cung kính mà thôi.

Thuận tiện mượn cơ hội lan truyền việc này ra ngoài.

Đường Du đi theo nàng đã lâu, biết nàng chắc chắn không bỗng dưng có lòng tốt, gã không hỏi nhiều, trực tiếp theo lời tới qua Trường Thu Cung.

Ở tẩm điện Trường Thu Cung, hoàng hậu đang dùng bữa sáng, nghe vậy không khỏi cười: “Thiến quý tần định cất nhắc Sở thị à?”

Đường Du cung kính đáp: “Xưa nay quý tần nương nương luôn giúp đỡ mọi người, chỉ mong lùi một bước có thể trời cao biển rộng. Còn về...” Gã dừng một chút, “Về chuyện của 'người khác', tâm ý của quý tần nương nương và hoàng hậu nương nương giống nhau.”

“Người khác” chỉ ai, hoàng hậu đương nhiên hiểu. Nàng ta không cần phải nhiều lời, cười gật đầu: “Ngươi về nói với quý tần, muội ấy đã là chủ vị một cung, những việc nhỏ này có thể tự quyết định, chỉ cần không nhường chính điện của mình cho Sở thị, Sở thị muốn ở đâu bổn cung mặc kệ.”

“Vâng.” Đường Du khom người hành lễ.

Hoàng hậu nhìn gã: “Chuyện hôm qua Thiến quý tần chuẩn bị xiêm y trang sức cho Sở thị, người kia có biết không?”

Đường Du trả lời: “Trang sức vừa đưa đến Niêm Mai Các, Tôn thục nữ liền tới Tử Thần Điện, hẳn có nghe nói.”

“Vậy bổn cung không hỏi nữa.” Nàng ta phất tay, “Ngươi lui xuống đi.”

“Hạ nô cáo lui.” Đường Du hành lễ, lặng lẽ rời khỏi Trường Thu Cung.

Hoàng hậu nhớ lại từng cử chỉ ngôn từ của gã, trầm giọng: “Thiến quý tần dạy dỗ cung nhân bên cạnh không tệ, ai cũng là người thông minh.”

Thính Cầm ở bên đột nhiên nghe một câu như vậy, không hiểu.

Hoàng hậu vẫy tay: “Đi đi, nghĩ cách để bên kia biết Sở thị sẽ ở hậu điện. Ngoài ra ngươi đi chuẩn bị ít đồ bổ đưa cho Sở thị, cứ nói bổn cung nghe nói nàng ta mới khỏe dậy, ban thưởng cho nàng ta bồi bỏ, dặn dò nàng ta sau này đừng hồ đồ tái phạm, an phận thủ thường đi.”

“Vâng.” Thính Cầm hành lễ, rời khỏi tẩm điện, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.

Nàng tự mình tới nhà kho hậu viện Trường Thu Cung chọn lựa đồ bổ, còn về chuyện truyền lời cho Lâm tần, nàng sai một tiểu hoạn quan đi làm.

...

Chỉ qua hai khắc, Tôn thục nữ đã quỳ gối trong phòng Lâm tần. Lâm tần vừa gấp vừa bực, sắc mặt trắng bệch, vỗ bàn răn dạy: “Vô dụng! Bản thân ở Tử Thần Điện lâu như vậy còn để Thiến quý tần đưa bệ hạ đi!”

“Nương tử bớt giận...” Tôn thục nữ co rúm người. Nàng là người nhát gan, thấy Lâm tần tức giận như thế, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Thiến quý tần... Vị phân Thiến quý tần cao, nàng ấy mời bệ hạ đi, thần thiếp không dám ngăn cản. Huống hồ... Huống hồ bệ hạ không nói hai lời đã gật đầu, thần thiếp cũng...”

“Phế vật!” Lâm cần cầm chung trà ném qua.

Chung trà rơi ngay trước mặt Tôn thục nữ, mảnh sứ văng khắp nơi, Tôn thục nữ cả kinh tới hai vai cứng đờ.

Lâm tần tiếp tục trách mắng: “Nếu không phải bệ hạ bị ả ta câu hồn thì ta còn dùng đến ngươi sao? Ngươi thì hay rồi, mắt thấy bệ hạ đến Sương Hoa Cung lại bó tay hết cách, chẳng lẽ kinh thường ta dễ bị lừa gạt à? Cẩn thận mạng cả nhà dượng ngươi!”

“Nương tử bớt giận!” Tôn thị dập đầu thật mạnh, “Thần thiếp tuyệt đối không có suy nghĩ có lệ với nương tử, chỉ là Thiến quý tần hôm qua đột nhiên tới, thần thiếp nhất thời không nghĩ ra cách! Nương tử, nương tử yên tâm... Sau này thần thiếp nhất định sẽ tận tâm phụng dưỡng bệ hạ...”

Lâm tần nghiến răng: “Nếu còn xảy ra sự cố, chỉ sợ sớm muộn gì Sở thị cũng lấy mạng của ta và ngươi!”

“Sở thị?” Tôn thị hoang mang, mờ mịt ngẩng đầu: “Sở thiếu sử?”

Lâm tần chán nản dáng vẻ ngu ngốc của nàng: “Ngươi tưởng tối qua bệ hạ thật sự đi với Thiến quý tần à?”

Tôn thị vẫn không hiểu.

Mắt thấy tâm trạng Lâm tần không tốt, Hồng Phỉ bước lên nói thay: “Sở thiếu sử cùng vị phân với nương tử, còn từng hãm hại Oánh tiệp dư rơi xuống nước không thành bị định tội, bây giờ lại dọn vào trắc điện, còn được hoàng hậu nương nương ban thưởng đồ bổ, thiếu sử người nghĩ xem nguyên nhân là do đâu? Bởi vì hoàng hậu nương nương và Thiến quý tần là hai Bồ Tát sống à?”

Tôn thị bừng tỉnh: “Ý của nương nương là... Tối qua Thiến quý tần kéo bệ hạ đi, thần thiếp cứ tưởng bản thân nàng ấy muốn tranh sủng...”

“Ngu xuẩn!” Lâm tần hận sắt không thành thép, nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương, “Chỉ e tối qua Sở thị đã được thị tẩm nhưng đồng sử không tiện ghi chép mà thôi.”

Đồng sử là chỉ những nghiệm chứng khi phi tần có thai, tránh cho xảy ra chuyện nhiễu loạn huyết thống. Nhưng Sở thị đang bị định tội, dù hoàng đế có cộng độ xuân tiêu với nàng ta cũng sẽ không để nàng ta có thai.

Lâm tần thầm nghĩ chắc Thiến quý tần đã đoán chắc việc này mới dám đưa Sở thị lên long sàng, vừa có thể khiến Sở thị bán đứng ả ta, càng không cần lo Sở thị gây ra sóng gió gì.

Ả ta ngày càng nôn nóng, càng không muốn ngồi chờ chết, một bên buộc Tôn thị càng tận tâm tận lực, một bên nghĩ cách bịt miệng Sở thị.

Trầm mặc một hồi, Lâm tần cho Tôn thị lui xuống trước. Chờ Tôn thị đi rồi, ả ta liếc nhìn Hồng Phỉ, Hồng Phỉ hiểu ý rời khỏi phòng, tránh đường Tôn thị đi, tới cửa cung phía bắc.

...

Niêm Mai Các - Sương Hoa Cung.

Được hoàng hậu ban thưởng, Sở thị lập tức đưa hết đồ bổ tới phòng Từ Tư Uyển, Từ Tư Uyển liếc nhìn nàng ta, cười hỏi: “Ý gì đây?”

Sở thị cúi đầu, chậm rãi nói: “Nương nương bảo vệ cái mạng này của thần thiếp, chúng ta cùng diệt trừ Lâm tần, thần thiếp biết mình nên làm gì, nương nương nhận những thứ này, thần thiếp mới có thể kiên định.”

“Ngươi không cần đề phòng ta như vậy. Ta đúng là người nhớ thù cũ nhưng không đến mức vì chút đồ này mà thêm tội cho ngươi, ngươi cứ nhận đi.” Nói rồi Từ Tư Uyển nhìn Nguyệt Tịch, “Thay thiếu sử đưa đồ về phòng nàng ấy.”

Dứt lời, nàng nói với Sở Thư Nguyệt: “Thu dọn xong ngươi theo ta tới Hoa Phúc Điện. Gần đây vì chép kinh cho thái hậu các phi tần đều qua đó, trước đây ta không cho ngươi đi vì có an bài khác, bây giờ ngươi nên lộ mặt rồi.”

“Vâng.” Sở Thư Nguyệt gật đầu, lại hỏi, “Thần thiếp có nên đeo trang sức hôm qua nương nương chuẩn bị cho thần thiếp không?”

“Quả nhiên không ngốc.” Từ Tư Uyển khẽ cười.

Sở Thư Nguyệt hành lễ, sau đó về phòng.

Hoa Thần im lặng đứng một bên, đợi Sở Thư Nguyệt đi rồi, nàng bước lên thêm trà cho Từ Tư Uyển, nhíu mày hỏi: “Nô tỳ thấy tính tình Sở thiếu sử không khác xưa là mấy. Trước kia cũng coi như là mỹ nhân kinh diễm động lồng người, hiện giờ trở nên lạnh như băng lại như mỹ nhân gỗ.”

“Đó không phải mỹ nhân gỗ. Là hận. Nàng ta tưởng Lâm tần muốn đuổi tận giết tuyệt nàng ta, một lòng muốn giải quyết Lâm tần, nào còn nghĩ tới việc mình phải xinh đẹp?”

Không phải ai cũng có thể tươi cười báo thù như nàng. Để biến thành như vậy, mười mấy năm qua chính nàng cũng không biết mình đã tốn bao nhiêu tâm lực.

...

Từ Tư Uyển đợi trong phòng một khắc, Sở Thư Nguyệt quay lại. Nàng ta đã thay cây thoa bông tuyết hôm qua, lần nữa chải chuốt. Xiêm y hôm qua bảo Thượng Phục Cục làm tuy chưa đưa tới nhưng nàng ta cũng biết chọn đồ tươi sáng, cả người thoạt nhìn có thần thái hơn mấy ngày trước rất nhiều.

Từ Tư Uyển dẫn nàng ta tới Hoa Phúc điện, hiện tại đang là thời điểm cao tăng tục kinh, nếu các phi tần tới đa phần cũng là lúc này.

Trong điện ngoài điện đều náo nhiệt, Từ Tư Uyển tới cửa liền gặp Ngô chiêu nghi và Tô Hoan Nhan, chào hỏi nhau, Ngô chiêu nghi quan sát Sở thị, thái độ có hơi phức tạp: “Mấy ngày rồi không gặp Sở thiếu sử.”

“Nương nương an.” Sở Thư Nguyệt lại hành lễ, không nhiều lời nữa.

Đúng lúc này, có giọng sắc bén của nữ tử vang lên từ phía sau: “Mắt thấy ai đó quen thuộc, ta còn tưởng là ai, thì ra là Sở quý nhân ngày xưa.” Nói rồi, nàng ta hành lễ với Ngô chiêu nghi và Từ Tư Uyển, “Thần thiếp ở trong cung nghe người ta nói Sở tỷ tỷ hãm hại Oánh tiệp dư bị định tôi, lại được Thiến quý tần nương nương có giao tình với Oánh tiệp dư che chở, thần thiếp còn cảm thấy chuyện này hết sức hoang đường, bây giờ nhìn thấy, chẳng lẽ là sự thật?”

Sở Thư Nguyệt lạnh lùng cúi đầu, Từ Tư Uyển nhìn người tới, nhất thời không nhớ nổi nàng ta là ai.

May có Tô Hoan Nhan cười nói: “Trịnh kinh nga nói chuyện khó xuôi tai thật đấy, bây giờ ở đây châm ngòi quan hệ của hai vị nương nương, chẳng lẽ mấy tháng trước không dẫn muội muội đi tránh nóng khiến muội muội nghẹn đến mức đầu óc không linh hoạt, dám ở trước Phật trêu chọc người khác sao?”

Ngô chiêu nghi và Từ Tư Uyển nhịn cười.

Từ Tư Uyển mặc kệ Trịnh thị, cùng Tô Hoan Nhan và Ngô chiêu nghi vào trong. Còn về Sở Thư Nguyệt, nàng cố ý để nàng ta ở bên ngoài, nàng đưa nàng ta đến đây chính là để mọi người thấy nàng ta ngoài mặt, ở ngoài điện đương nhiên thích hợp hơn.

Cung nữ của ba người dâng kinh Phật các nàng chép mấy ngày lên, các nàng cung kính dâng hương, ánh mắt Từ Tư Uyển trong lúc vô tình lơ đãng liếc nhìn bàn thờ.

Hai ngày trước khi nàng và Oánh quý tần cùng tới, khi dâng kinh cuốn của nàng để bên cuốn của Oánh tiệp dư, nhưng bây giờ cuốn của Oánh tiệp dư vẫn còn, còn của mình lại không biết tung tích, mấy cuốn chất đống bên cạnh cũng không phải của nàng.

Ngô chiêu nghi thấy nàng nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”

Từ Tư Uyển khẽ cười kể lại.

Ngô chiêu nghi mỉm cười: “Việc này cũng không có gì. Các cung đều chép kinh, chất thành đống, nhóm cao tăng thường sẽ mang một ít đi đốt, cũng có vài cuốn bị thái hậu lấy đi để trên dưới Trường Nhạc Cung mỗi khi rảnh rỗi sẽ lấy ra đọc.”

Nếu thế thì xem ra là nàng đa nghi rồi.

Từ Tư Uyển thở phào: “Vậy thì tốt. Tính ra thái hậu cũng rất thích đọc kinh, mấy hôm trước lúc muội phụng dưỡng cạnh bà, khi rảnh rỗi chép một cuốn, bà luôn lấy đọc, muội cứ sợ nét chữ của mình mất mặt ở trước mặt lão nhân gia.”

Tô Nhan Hoan cười cười: “Nương nương khiêm tốn quá rồi. Chữ của nương nương thần thiếp từng thấy, chữ nhỏ quyên tú lại không mất đại khí, thái hậu chắc chắn rất thích.”

Bầu không khí hòa hoãn trở lại, ba người không tiện đùa giỡn trước Phật, liền kết bạn ra ngoài.

Chưa kịp đến cửa điện đã nghe thấy tiếng bạt tai chói tai, rồi có một nữ quát lớn: “Ngươi đừng có không biết xấu hổ!”

TỪ Tư Uyển ngước mắt nhìn, thấy Trịnh thị kia đang tỏ vẻ lạnh lùng, người ăn bạt tai trùng hợp là Sở Thư Nguyệt.

Nửa khuôn mặt nàng ta tái nhợt, có lẽ chưa từng bị nhục nhã như vậy, nàng ta cắn răng, tuy cố nén giận nhưng ánh mắt lại lộ rõ hận ý.

Trịnh thị lại không biết điều: “Nhìn cái gì mà nhìn? Quỳ xuống!”

Sở Thư Nguyệt không cam lòng: “Vị phân của ngươi hiện giờ chẳng qua chỉ cao hơn ta một phẩm, muốn ta...”

Không đợi nàng ta nói hết, Trịnh thị lại giơ tay, tát xuống cái nữa.

“Dừng tay!” Từ Tư Uyển lên tiếng, đi tới, che chắn giữa hai nguwofi.

Trịnh thị hành lễ.

Nàng lạnh lùng liếc nhìn Trịnh thị: “Chuyện gì?”

Trịnh thị không sợ, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay thần thiếp mệt mỏi chép kinh cho thái hậu, cung nhân có thể sử dụng lại không nhiều, nên định nhờ Sở thiếu sử hỗ trợ đến chỗ thần thiếp nghiên mực, ai ngờ nàng ta lại không chịu. Mong nương nương khoan dung, với thân phận nửa chủ nửa phó của Sở thiếu sử bây giờ chẳng là gì, thần thiếp thật sự không quen nhìn nàng ta không có cung quy như vậy, không thể không ra tay quản giáo.”

Từ Tư Uyển nghe vậy, quay đầu nhìn Sở Thư Nguyệt.

Sở Thư Nguyệt phát hiện ánh mắt của nàng, cố nén cảm xúc, uốn gối quỳ xuống: “Thần thiếp dù là nửa phó nửa chủ thì cũng là được bệ hạ hạ chỉ dời đến Niêm Mai Các hầu hạ quý tần nương nương, nào đến lượt Trịnh kinh nga sai khiến?”

Trịnh thị nghe thế liền muốn nhảy dựng lên: “Tiện tì!”

Nói rồi nàng ta lại muốn giơ tay.

Đường Du lập tức bước lên nắm lấy cổ tay nàng ta.

Trịnh thị cả kinh: “Ngươi muốn làm gì!”

Đường Du lãnh đạm liếc nhìn nàng ta, chợt buông tay. Trịnh thị lảo đảo lùi về sau, may mà có cung nữ đỡ lấy mới không lỗ mãng.

Từ Tư Uyển tiến lên nửa bước: “Vị phân của ngươi cao hơn một chút, là chủ tử đứng đắn trong cung, nhưng nàng ấy nói không sai. Đừng nói nàng ấy còn tính là phi tần, cho dù chỉ là một cung nữ của bổn cung cũng không đến phiên ngươi ra lệnh. Hiện tại ngươi vô duyên vô cớ đánh người, trước không màng tình cảm tỷ muội, sau không màng lễ nghĩa, nếu làm lớn chuyện đến chỗ hoàng hậu nương nương thì đây không phải sai lầm của Sở thiếu sử đâu.”

Sắc mặt Trịnh thị lập tức trắng bệch, tuy ngượng ngùng nhưng không hề sợ hãi. Nghe xong, nàng ta hành lễ với Từ Tư Uyển: “Thần thiếp còn tưởng nương nương cũng biết nàng ta không phải thứ gì tốt đẹp, muốn giúp nương nương trút giận. Ai ngờ nương nương cũng chẳng phân biệt thị phi, cẩn thận nuôi một con chó sau này nó sẽ quay lại hại người!”

Từ Tư Uyển khẽ cười: “Đa tạ kinh nga nhắc nhở, tự bổn cung biết.”

Trịnh thị nhấp môi, trừng mắt nhìn Sở Thư Nguyệt, sau đó hành lễ cáo lui.

Từ Tư Uyển không rảnh so đo với nàng ta, xoay người tiện tay đỡ Sở Thư Nguyệt, phân phó Hoa Thần: “Thiếu sử bị thương ở mặt, ngươi mau chuẩn bị kiệu đưa nàng ấy về rồi mời Lộ thái y đi.”

“Vâng.” Hoa Thần hành lễ, tự đi an bài.

Không bao lâu kiệu đã được chuẩn bị, sau khi Sở Thư Nguyệt cáo lui lên kiệu, đợi nàng ta đi xa, Tô Hoan Nhan mới nói: “Nương nương, việc này không hợp lễ nghĩa.”

Từ Tư Uyển vẫn nhìn chằm chằm cỗ kiệu: “Sao vậy?”

Tô Hoan Nhan nhìn nàng: “Nương nương nghe bọn thần thiếp gọi nàng ta là Trịnh kinh nga, tự mình có nhớ ra nàng ta là ai không?”

Từ Tư Uyển lắc đầu: “Ta thật sự không nhớ nàng ta. Lúc vấn an chắc có gặp, chỉ là chưa từng nghe chuyện gì liên quan đến nàng ta, cũng không nhớ nổi nàng ta là ai.”

“Đúng vậy.” Tô Hoan Nhan gật đầu, theo nàng và Ngô chiêu nghi vừa về vừa nói, “Nàng ta giống muội muội của nương nương, vào cung khi còn chưa cập kê, cho nên chưa thể lập tức thị tẩm, chờ đến tuổi, bệ hạ sớm đã không nhớ nổi nàng ta là ai. Nhưng nàng ta là người muốn sủng ái, không muốn sống thanh thản ổn định như sung y.”

Từ Tư Uyển cười khổ: “Vậy thì nàng ta nên nghĩ cách khiến bệ hạ chú ý tới mình mới đúng.”

“Nếu nàng ta có cách thì đã không đến nông nỗi này. Được sủng ái vốn không dễ, với nương nương có lẽ dễ như trở bàn tay, nhưng nàng ta hao hết sức lực vẫn không có khởi sắc.” Tô Hoan Nhan thở dài, “Cho đến giờ nàng ta vẫn chưa được gặp thánh nhan, chẳng trách nương nương không nhớ được nàng ta. Nhưng một người như vậy sao lại đột nhiên đi gây chuyện với Sở thiếu sử? Thần thiếp e là có người kích động phía sau.”

Ngô chiêu nghi cũng nhíu mày: “Việc này đúng là kỳ lạ, nhưng muội nói thế thì... Sở thiếu sử khi xưa từng được ân sủng không thấy Trịnh kinh nga tính kế nàng ta. Hiện tại nàng ta từ chín tầng mây ngã xuống, mắt thấy không có nhiều hy vọng phục sủng, tội gì ngay lúc này Trịnh kinh nga còn đạp nàng ta một chân?” Nói rồi nàng nhìn Từ Tư Uyển, “Tốt nhất đừng nhằm vào muội.”

“Thần thiếp không sợ nàng ta.” Từ Tư Uyển mỉm cười, “Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, huống hồ tâm tư của Trịnh thị có vẻ không sâu, muốn tính kế thần thiếp, chỉ sợ nàng ta không làm được.”

Ngô chiêu nghi nghe nàng nói cũng cảm thấy có lý. Từ lúc Từ Tư Uyển mượn người của nàng thám thính khắp nơi, nàng đã biết Từ Tư Uyển có chút bản lĩnh. Gần đây lại thấy nàng ấy giữ Sở thị bên cạnh, nàng càng cảm thấy tâm tư nàng ấy khó thăm dò, người như Trịnh thị nếu muốn nhằm vào nàng ấy chẳng khác nào lấy trúng chọi đá.

Ba người từ biệt trước Cảnh Minh Cung, Ngô chiêu nghi và Tô Hoan Nhan vào trong, Từ Tư Uyển chậm rãi về Sương Hoa Cung, định nghỉ ngơi một lúc lại qua Trường Nhạc Cung hầu bệnh.

...

Ngoài Tử Thần Điện, Tôn thục nữ ôm tỳ bà ra hít không khí, nhìn thấy hoạn quan ở xa nhìn vào, gật đầu, sau đó vào trong, trong lòng đã có đáp án.

Nàng an tĩnh ngồi trong điện chờ. Hoàng đế mới hạ triều, đang thay xiêm y trong tẩm điện, không bao lâu bước ra liền thấy nàng, vừa ngồi xuống vừa cười nói: “Hôm nay trẫm không muốn nghe tỳ bà, nàng về đi.”

“Vâng.” Tôn thục nữ đáp, đứng dậy lại không đi, rụt rè nói, “Thần thiếp vừa nghe mấy lời nghị luận... Quá đáng sợ, cảm thấy không yên.”

“Chuyện gì?” Hoàng đế tò mò.

Tôn thục nữ đến bên cạnh hắn: “Nghe nói trước Hoa Phúc Điện xảy ra xung đột, Trịnh kinh nga ra tay đánh Sở thiếu sử bên cạnh Thiến quý tần nương nương.”

“Sao lại như vậy?”

“Nghe nói là... Nghe nói người của Trịnh kinh nga không đủ dùng, trùng hợp thấy Sở thiếu sử, muốn sai nàng ấy đi nghiên mực, nhưng Sở thiếu sử không chịu, Trịnh kinh nga cảm thấy nàng ấy không biết điều nên ra tay giáo huấn.”

Giọng của Tôn thục nữ rất nhẹ nhàng, vừa hồi tưởng vừa nói cứ như thật sự chỉ nghe cung nhân nghị luận mấy câu.

Nói xong, nàng thoáng nhíu mày: “Sở thiếu sử phạm tội, bị tát mấy cái cũng coi như trừng phạt, nhưng hiện giờ dù gì nàng ta cũng là người bên cạnh Thiến quý tần nương nương, Trịnh kinh nga ra tay đánh người như vậy có vẻ không nể mặt quý tần nương nương.”

Dứt lời, nàng cẩn thận quan sát hoàng đế.

Hoàng đế vốn không biết Trịnh kinh nga là ai, nghe Tôn thục nữ mở lời chỉ nghĩ tới Từ Tư Uyển, nghe đến đây càng thấy hành vi của Trịnh thị không ổn, nhíu mày thở dài: “Đúng vậy. Việc này là Trịnh thị không biết quy tắc, người bên cạnh Thiến quý tần dù thế nào cũng không đến phiên nàng ta quản giáo.”

“Vâng.” Tôn thục nữ gật đầu, căng thẳng ôm đàn tỳ bà trông càng nhu nhược, nhưng miệng vẫn tiếp tục, “Thần thiếp nghĩ mọi việc không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật. Tin tức trong cung vốn lan truyền nhanh chóng, nếu việc này qua rồi thì thôi, chỉ sợ các cung nhân cảm thấy bệ hạ không quan tâm Thiến quý tần...”

Hắn cười lắc đầu: “Việc này nàng không cần lo lắng. Thiến quý tần là tri kỷ của trẫm, các cung nhân tự có chừng mực.”

Nhưng Tôn thục nữ lại ưu sầu cúi đầu.

Hoàng đế giật mình, lại hỏi: “Sao vậy?”

Tôn thục nữ cắn môi: “Bệ hạ không biết mặt mũi quan trọng với nữ nhi thế nào đâu. Huống hồ nương nương quan tâm bệ hạ, nếu bị đàm tiếu như vậy chắc chắn sẽ rất buồn.”

Hoàng đế dựa ra sau ghế, trong đầu theo bản năng nhớ tới dáng vẻ nỉ non khe khẽ của Từ Tư Uyển.

Nàng nói nàng để ý hắn, không muốn cứ mãi hiền huệ, muốn luôn ở bên hắn.

Việc này không cần ai nói, chính hắn cũng nhìn ra sự thay đổi của nàng. Nàng vốn thiện lương hào phóng, hôm qua lại ở trước mặt Tôn thị bộc lộ ghen tuông, chỉ muốn quấn lấy hắn.

Nghĩ nghĩ, hắn không khỏi bật cười.

Nàng đã vậy, hắn quả thật không nên tổn thương nàng, hắn cũng không đành lòng nhìn nàng buồn, mỗi lần nàng khóc, chân tay hắn đều luống cuống.

Trầm mặc một hồi, hoàng đế gọi: “Vương Kính Trung.”

Vương Kính Trung lập tức vào điện.

Hoàng đế phân phó: “Trẫm nhớ trong kho có hai bình sứ bạch ngọc mới đưa tới hôm trung thu, ngươi đi đưa cho Thiến quý tần, bảo nàng đừng so đo với Trịnh thị, ngoài ra bảo thái y mang hai hộp thuốc tiêu sưng thưởng cho Sở thiếu sử. Còn về Trịnh thị... Trịnh thị không biết phép tắc, cấm túc một tháng, phạt bổng lộc nửa năm, bảo Thượng Nghi Cục phái hai nữ quan đi dạy nàng ta lễ nghĩa, trước khi học xong, không cần trình thẻ bài.”

Tôn thục nữ lẳng lặng nghe, càng nghe càng bình tĩnh.

Thưởng người nên được thưởng, phạt người nên bị phạt. Trong cung cũng sắp nghị luận nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.