Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 108: Chương 108: Ly biệt




Nửa canh giờ sau, xe ngựa rời khỏi hoàng cung, chạy thẳng tới chiếu ngục. Khi đến chiếu ngục đã là giữa trưa, Hoa Thần dìu Từ Tư Uyển xuống xe, Vương Kính Trung ra hiệu bảo Hoa Thần chờ bên ngoài, một mình cung kính theo Từ Tư Uyển vào trong.

Cung nhân bên cạnh thấy thế ngầm hiểu, không ai đi theo, đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà chờ bên ngoài.

Bước vào cửa lớn chiếu ngục, một cái sân trống vắng đập vào mắt, Từ Tư Uyển hít sâu một hơi nhìn tòa nhà trước mặt, sợ hãi không nói nên lời.

Hiện tại đang mùa đông giá rét, ánh nắng buổi trưa cũng rực rỡ nhưng lại càng làm cho cái lạnh ở nơi này thêm rõ ràng.

Từ Tư Uyển đứng ở đó hít thở một chút mới có sức lực đi tiếp. Nàng theo Vương Kính Trung bước qua cánh cửa màu đỏ sậm to lớn khiến người ta tràn ngập áp lực.

Chiếu ngục của Đại Ngụy rất lớn, hơn trăm năm trước có một vụ nghịch án liên lụy rất lớn, mấy ngàn người đều bị nhốt ở chỗ này.

Bởi vậy bước vào cánh cửa đỏ sậm, bên trong là con đường dài u ám nhìn không thấy đáy, hai bên là lao thất.

Mỗi lần đi ngang ba năm gian sẽ lại có một lối rẽ cắt ngang, nghiêng đầu nhìn cũng không thấy điểm cuối, trái phải đều là lao thất, mùi máu tràn ngập, bầu không khí ẩm ướt âm u khiến người ta không thở nổi.

Vương Kính Trung lặng lẽ quan sát Từ Tư Uyển, thở dài, nhẹ giọng: “Hạ nô nhiều lời, dặn dò nương nương vài câu, nương nương chớ trách tội.”

“Công công cứ nói.”

“Hạ nô nhìn ra giữa nương nương và Đường Du chủ tớ tình thâm, không muốn gã chết. Nhưng hiện tại không phải thời điểm nương nương có thể hành động theo tình cảm, hạ nô một lòng hầu hạ bệ hạ, chỉ biết bẩm báo từng hành động lời nói của nương nương với ngài. Nương nương đừng lỡ lời khiến Đường Du chết oan.”

Lời này hết sức thành khẩn, thậm chí phải nói là người như Vương Kính Trung không nên nói lời này. Từ Tư Uyển không khỏi nghi ngờ, ám chỉ: “Đa tạ công công một lòng hầu hạ bệ hạ còn dặn dò bổn cung như vậy.”

“Hạ nô chỉ là suy nghĩ cho bệ hạ thôi. Bệ hạ một lòng nhớ thương nương nương, gần đây... Cuộc sống không có ngày nào yên ổn. Hạ nô nhìn mà đau lòng, chỉ mong việc này có thể an ổn trôi qua, nương nương có thể nối lại tình xưa với bệ hạ.”

Nối lại tình xưa?

Từ Tư Uyển biết Vương Kính Trung nghiêm túc. Gã là một kẻ trung thành, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hoàng đế.

Chỉ là bốn chữ này lọt vào tai chỉ khiến nàng cảm thấy nực cười.

Dứt lời, Vương Kính Trung không nhiều lời nữa, Từ Tư Uyển cũng lặng im mà đi. Con đường này dài như phải đi cả đời. Vương Kính Trung vẫn cứ dẫn đường, trên tường cứ cách vài bước lại có trản đèn dầu chiếu sáng, Từ Tư Uyển lại không có can đảm nghiêng đầu nhìn, sợ tình cảnh của phạm nhân trong lao sẽ khiến mình lùi bước.

Đi khoảng một khắc, Vương Kính Trung dừng chân trước một gian lao thất. Từ Tư Uyển sợ hãi ngước mắt nhìn vào trong.

Dưới ánh sáng mơ hồ, nàng nhìn thấy một người cuộn tròn trong góc.

Có lẽ do chiếu ngục nhân tiền của nàng, gian lao thất này khá sạch sẽ, ánh sáng cũng tốt, chăn đệm dưới đất không tính là quá cũ.

Nhưng dù thế cũng không giấu được cả người bị thương của gã. Gã cuộn tròn nằm đó, trung y màu trắng sớm đã không còn giữ màu sắc ban đầu, máu thịt đan xen, có vài vết thương nghiêm trọng thậm chí đã thối rửa, ruồi muỗi bay xung quanh.

Từ Tư Uyển không nhịn được mà nghẹn ngào, đồng thời cũng nghi ngờ nhìn Vương Kính Trung, bởi vì rõ ràng hoàng đế nói hai người các nàng lén lút nói chuyện, Vương Kính Trung không nên đứng ở đây trắng trợn như vậy.

Nhưng Vương Kính Trung chỉ ra hiệu im lặng, phất tay, ngục tốt ở gần đó lập tức đi tới mở cửa lao cho nàng.

Kế tiếp, Vương Kính Trung ra hiệu cho ngục tốt kia lui xuống, làm thủ thế “mời” nàng. Từ Tư Uyển hít sâu một hơi, vào trong, theo từng bước của nàng, người nằm trong góc cuối cùng cũng có phản ứng, theo bản năng trốn về phía sau, lẩm bẩm: “Nương nương không biết gì cả...”

“Đường Du?” Nàng gọi.

Gã theo tiếng ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm, lại không có tiêu cự.

Nàng thế mới biết gã không nhìn thấy.

“Đường Du...” Từ Tư Uyển bật khóc, quỳ xuống bên cạnh gã, “Bổn cung tới thăm ngươi.”

Đường Du cứng đờ, khẽ cười: “Hạ nô suýt hủy hoại nương nương, nương nương không nên tới.”

“Dù gì cũng là chủ tớ mà.” Từ Tư Uyển lắc đầu, “Bổn cung tới đưa tiễn ngươi.”

Cách đó vài bước, Vương Kính Trung nhìn hai người chằm chằm.

Đường Du cố dùng hết sức lực còn lại muốn ngồi dậy. Từ Tư Uyển vội duỗi tay dìu gã, gã bị thương quá nghiêm trọng, cơ thể nặng trĩu, nàng mệt đến mức trán đầy mồ hôi lạnh mới dìu được gã nửa ngồi dậy: “Bổn cung có việc muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thật.”

Đường Du thở hổn hển, gật đầu: “Nương nương cứ nói.”

“Những phong thư đó thật sự do ngươi viết sao?” Từ Tư Uyển hỏi.

“Đúng vậy.” Gã bình tĩnh trả lời, hai mắt trống rỗng lang thang không mục tiêu nhìn về phía nàng, “Hạ nô thật sự hy vọng mình là Vệ Xuyên, cho dù sau này một đao lưỡng đoạn... Ít nhất cũng có tình nghĩa cũ để ghi nhớ.”

Từ Tư Uyển cúi đầu, muốn cười, lại cười không nổi.

Nàng quay đầu nhìn Vương Kính Trung, Vương Kính Trung liếc nhìn Đường Du, ý bảo nàng hỏi tiếp.

“Chữ của bổn cung và Vệ Xuyên đều do ngươi mạo danh?” Nàng cắn môi, trầm giọng, “Việc đã đến nước này, ngươi không cần che giấu gì cả. Chỉ cần trong đó có một phong thư không phải xuất phát từ tay ngươi, bổn cung đều có thể nghĩ cách... Nghĩ cách làm giảm tội danh của ngươi đi một chút.”

“Đều phải.” Gã dựa vào vách tường đá lạnh băng, cười cười, “Nhưng mỗi khi hạ nô nhận được thư đều đem đi đốt, không ngờ vẫn liên lụy tới nương nương. Hạ nô cho rằng...” Gã đột nhiên ho khan, “Hạ nô cho rằng... Có thể mãi mãi che giấu tâm tư này, hạ nô tưởng mình có thể ở bên nương nương cả đời...”

“Sao lại ngốc như vậy chứ?” Từ Tư Uyển lắc đầu, bỗng nhớ tới vài chi tiết giằng co hôm ở Trường Thu Cung, cả kinh.

Nàng quay đầu nhìn Vương Kính Trung, Vương Kính Trung vẫn bình tĩnh như vậy, nàng lập tức hiểu ra lý do hoàng đế bảo nàng tới đây một chuyến.

“Bổn cung còn một chuyện chưa rõ.”

“Chuyện gì?”

“Hôm đó hoàng hậu nương nương nói... Thời điểm phát hiện phong thư, nàng ta đã có người lấy đi. Để không kinh động bổn cung với Vệ Xuyên, nàng ta còn sai người sao chép một bản. Nếu thư từ hai bên đều xuất phát từ tay ngươi, sao ngươi không nhận ra?”

Đường Du rùng mình.

Lúc này gã mới phát hiện lại có sơ hở như vậy, thầm mắng mình ngu xuẩn.

Nhưng cũng may, những “phong thư bị thay đổi” không thật sự tồn tại, dù thế nào hoàng hậu cũng không lấy ra được.

Gã cười khổ: “Nếu hạ nô nói cho đến ngày hoàng hậu nương nương lấy ra những phong thư đó, hạ nô mới biết thư mình viết đều đã bị đánh tráo, nương nương có tin không?”

“Bổn cung không tin.” Từ Tư Uyển gằn từng chữ, “Ngươi hành sự cẩn thận, sao có thể có sơ hở như vậy? Nếu có ẩn tình gì khác, ngươi không được gạt bổn cung, bổn cung muốn cứu ngươi.”

“Hạ nô tuyệt đối không lừa gạt nương nương.” Đường Du nhẹ giọng, “Nếu hôm ấy lời hoàng hậu nương nương nói là thật, chứng minh... Chứng minh nàng ta sớm đã có chuẩn bị, dưới trướng có kẻ có thể mô phỏng chữ của nương nương và Vệ Xuyên, ngay cả hạ nô cũng không nhìn ra... Nương nương sau này... Sau này phải cẩn thận đề phòng, đừng rơi vào bẫy của nàng ta.”

Từ Tư Uyển nhíu mày: “Thật không?”

“Đung vậy.” Đường Du bình tĩnh trả lời.

Từ Tư Uyển lần nữa quay đầu nhìn Vương Kính Trung, sắc mặt gã đã thả lỏng đôi chút.

Nàng quay mặt lại nhìn Đường Du, thở dài, làm như thản nhiên nói: “Nếu đã thế, bổn cung không cứu được ngươi.”

Đường Du không trả lời, cũng không có phản ứng.

Nàng đưa tay vào ống tay áo, kề sát vào gã: “Nhưng... Bổn cung không đành lòng nhìn ngươi chết thảm, nể tình chủ tớ bao nhiêu năm, bổn cung...” Nàng cố khống chế cảm xúc, nhưng vẫn nghẹn ngào, “Bổn cung cho ngươi ra đi một cách thống khoái.”

Vương Kính Trung rùng mình.

Giây tiếp theo, một tia sáng từ tay áo Từ Tư Uyển lóe lên, nàng tiện tay nắm lấy Đường Du, ánh sáng ấy đâm thẳng sau lưng gã!

“Nương nương!” Vương Kính Trung la lên, chạy tới.

Đường Du vô lực ngã vào vai Từ Tư Uyển, nghe bên tai nhẹ giọng: “Nín thở đi.”

Gã nghi hoặc, chỉ biết làm theo. Vương Kính Trung trợn mắt há hốc mồm, đi tới nhìn Từ Tư Uyển, Từ Tư Uyển ôm lấy Đường Du, cười lớn tiếng.

“Ha ha ha... Ha ha ha...”

“Nương nương, người...” Đầu óc Vương Kính Trung vù vù. Ngẩn ra một lúc, gã mới bước lên kiểm tra hơi thở của Đường Du, thấy Đường Du đã tắt thở, kinh sợ lùi nửa bước.

“Ha ha ha...” Từ Tư Uyển bật cười, lúm đồng tiền trên mặt bỗng trở nên đáng sợ trong nơi tối tăm này, “Công công ngươi nói xem, đây có phải ý của hoàng hậu không? Hoàng hậu muốn chặt đứt tất cả phụ tá đắc lực của bổn cung, lần này là Đường Du, tiếp theo sẽ là ai? Là ai đây...”

Nàng trở nên điên cuồng, giống như... Giống như sắp điên rồi!

Vương Kính Trung hoàn hồn, bất chấp mọi thứ, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Đường Du chết thế nào không quan trọng, nếu Thiến quý phi thật sự nổi điên ở đây, người tiếp theo chết sẽ là gã!

“Ha ha ha ha ha...” Từ Tư Uyển vẫn còn cất tiếng cười to, đợi Vương Kính Trung đi xa, nàng mới quay người lại, ôm chặt Đường Du, “Đi rồi.”

“Khụ...” Đường Du ho khan, máu đã nhuộm đỏ một khu đất.

Một đao kia của nàng đâm không đủ sâu, không thể trực tiếp lấy mạng, nhưng gã cũng không gắng gượng được lâu nữa.

Nước mắt của nàng trào ra, bắn tung tóe sau lưng gã.

Gã khẽ cười: “Tư Uyển, đừng khóc.”

“Xin lỗi...” Nàng nhẹ giọng, “Xin lỗi, ta... Ta không cứu được ngươi.”

“Là ta cam tâm tình nguyện.” Gã cố hết sức đưa tay vỗ về lưng nàng. Mười ngón tay gã sớm đã đứt thành từng khúc, tay chẳng còn ức lực nhưng vẫn nghiêm túc trấn an nàng, “Người không có lỗi, Tư Uyển... Là ta tình nguyện.”

“Ta sẽ báo thù cho ngươi.”

“Báo thù gì chứ?” Gã lại cười, “Người phải sống thật tốt. Tốt nhất là... Tốt nhất là quên ta đi, tuyệt đối đừng... Đừng vì ta mà mạo hiểm...”

“Đường Du...” Từ Tư Uyển cắn môi, “Ta muốn nói ngươi nghe một chuyện.”

“Người nói đi.” Gã vẫn mỉm cười, trong hoảng hốt khiến nàng cảm thấy gã đang dỗ nàng.

“Ta... Thật ra ta không phải Từ Tư Uyển, ta không phải nữ nhi của Từ gia...” Nàng muốn một hơi nói rõ mọi việc nhưng nước mắt cứ rơi, không có cách nào ngừng lại được, “Cha chỉ là cứu ta, ông ấy tưởng ta không nhớ, nhưng mọi việc ta đều nhớ cả. Ta... Ta là cháu gái của Tần thừa tướng, ca ca là Tần Khác. Tần Khác, ngươi còn nhớ huynh ấy không? Hai người từng cùng đọc sách! Ta là...”

“Tần Uyển?” Đường Du giật mình.

“Đúng vậy, ta là Tần Uyển.” Từ Tư Uyển gật đầu liên tục, bỗng nhiên nở nụ cười giống như mừng vì gã vẫn còn nhớ nàng.

Đường Du im lặng một lúc lâu, bật cười: “Tiểu nha đầu kia...”

Trước mắt gã đột nhiên xuất hiện một vầng sáng. Không biết có phải nàng khiến gã nhớ lại chuyện xưa hay không, gã mơ hồ cảm thấy có thể xuyên qua vầng sáng đó quay lại quá khứ, trở về ngày tháng đọc sách ở phủ thừa tướng.

“Ta chính là nha đầu đó.” Nàng lẩm bẩm, “Khi đó ta hay quấy rối ngươi với ca ca, cũng may cả hai người đều không chấp nhặt, cho nên Đường Du... Có một số việc ta bắt buộc phải làm, thù của Tần gia ta không thể không báo. Ngươi... Đừng lo lắng cho ta, ta có lẽ... Có lẽ sẽ tiện thể báo thù thay cả ngươi.”

Thái độ bướng bỉnh của nàng khiến gã không nhịn được mà cười rộ.

Có lẽ vì đã nói ra chân tướng, Từ Tư Uyển bỗng bình tĩnh trở lại. Nàng nghe tiếng hít thở của gã, nếu nghĩ gã còn có thể nói chuyện thì tốt quá, mà nếu cứ thế này thiếp đi cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng gã lại cười, lúc nói chuyện, hơi thở đã rất yêu: “Chuyện Tần gia ta không khuyên được người, nhưng A Uyển... Người đừng lo lắng cho ta nữa.... Người phải sống thật tốt, ta chỉ muốn thấy người sống thật tốt.”

Nàng không tranh cãi nhiều với gã, lập tức nhận lời: “Ta sẽ như vậy.”

“Người biết không...”

“Cái gì?”

“Từ lúc người vào cung, ta mới cảm thấy cuộc sống có chút ánh sáng.”

Nàng nói không nên lời.

“Vui sướng nửa đời này của ta đều do người ban tặng.” Giọng của gã đã nhỏ đến mức khó mà nghe thấy, “Ta ghen tỵ với Vệ Xuyên là sự thật...”

Gã thở hổn hển.

Sau đó gã muốn nói: Ta thật sự rất thích người.

Nàng không hề cùng hắn nhiều tranh, chỉ nói: “Ta sẽ.”

Nhưng gã lúc này đã không sức lực nói chuyện nữa.

Có điều gã lại cảm thấy may mắn, cũng may không bày tỏ, lời này không nói ra mới tốt, nếu nói, nàng phải làm sao đây?

Vẫn là cứ để nàng từ từ quên gã đi.

Hoặc là nhớ cũng được, nhưng đừng để phân lượng của gã quá nhiều trong tim. Nàng còn con đường nàng muốn đi, thù của Tần gia đã ép nàng thở không nổi, đừng thêm gã nữa.

Gã cảm thấy mấy năm nay là nàng chiếu cố gã thì đúng hơn. Gã không giúp được nàng cái gì, cho nên không thể sau khi chết đi vẫn còn gây thêm phiền phức cho nàng.

Gã chẳng còn gì tiếc nuối.

Nếu còn lời phải nói, tiếc hận duy nhất chính là tòa nhà nàng chuẩn bị gã không có cách nào dọn vào nữa.

Gã vốn không để ý tòa nhà đó, thậm chí có chút mâu thuẫn, không muốn nghĩ đến ngày tháng cô độc kia. Nhưng nàng tận tâm tận lực chuẩn bị nhiều như vậy, gã cũng bất tri bất giác để tâm, thậm chí có suy nghĩ ra vời, nghĩ nàng thông minh như vậy, nếu sau này làm thái hậu, bọn họ có lẽ còn có cơ hội cùng ngồi xuống uống trà trong tòa nhà đó.

Bây giờ xem ra là gã nghĩ nhiều rồi.

Tất cả hỉ nộ ai nhạc sắp chấm dứt.

Gã sống còn chưa đủ, gã muốn ở bên nàng thêm vài năm, nhưng lúc này cũng không còn gì không tốt nữa.

Cứ vậy đi.

Đầu óc gã dần trở nên mơ màng, vầng sáng trước mắt ngày càng chói mắt.

Gã lại cười, đột nhiên cảm thấy lạnh, theo bản năng muốn tìm hơi ấm. Mùi hương nhẹ nhàng bỗng trở nên rõ ràng, là hương thơm trên người nàng, bình thường trước khi ra ngoài nàng thích dùng mùi hương mãnh liệt, nhưng trong lén lút lại thích mùi hoa nhài, mà gã cũng thích hơi thở lịch sự tao nhã như vậy.

Từ Tư Uyển ngơ ngẩn ôm lấy hắn, không biết qua bao lâu, giống như thời gian cũng dừng lại.

Hơi thở bên tai ngày càng yếu đi, cuối cùng quy về an tịch.

Nàng cứng đờ, trong tim có một âm thanh nói với chính minh: Gã đi rồi.

Lại qua một lúc lâu, nàng mới giơ tay sờ soạng chuôi đao, đờ đẫn rút ra.

Máu tươi bắn ra, thậm chí có vài giọt bắn lên mặt nàng. Nhưng nàng giống như không có cảm giác, cũng không có ý định lau, cẩn thận đỡ gã nằm xuống, sau đó đỡ vách tường run rẩy đứng dậy.

Sau khi đứng dậy, nàng lại nhìn gã, đột nhiên phát hiện thì ra con người sau khi tắt thở sắc mặt sẽ thay đổi nhanh như vậy, mới chớp mắt đã mất hết thần thái, trở nên khô vàng.

Gã thật sự đã chết rồi.

Trái tim đau đớn, nhưng lại kỳ diệu không khóc ra.

Từ Tư Uyển xoay người ra ngoài, trên mặt không có chút cảm xúc.

Gã chết rồi.

Nhưng gã chết thì sao?

Đầu nàng đau như muốn nứt ra, bướng bỉnh suy nghĩ lần nữa, nhưng mãi không có câu trả lời.

Mãi đến khi tay chạm vào cửa sắt, xúc cảm lạnh băng khiến nàng rụt lại, nàng quay đầu nhìn Đường Du, chợt nghĩ: Lạnh quá.

Sắp vào tháng chạp rồi, chiếu ngục không có xiêm y đẹp đẽ gì cho gã.

Vì thế nàng lảo đảo quay về, cởi áo lông chồ trên người xuống khoác cho gã.

Trong mơ hồ, nàng nhớ lại một ngày đông bình thường, gã làm việc bên ngoài trở về, vừa vào điện vừa thuận miệng cười oán trách: “Hôm nay lạnh quá, mùa đông lạnh đến mức phải tê dại.”

Nàng liền đưa lò sưởi tay qua sưởi ấm cho gã.

Ngày tháng bình yên bên nhau như vậy sẽ không bao giờ còn nữa.

Gã chết rồi.

Gã chết rồi...

...

Từ Tư Uyển không biết bản thân rời khỏi chiếu ngục như thế nào.

Trong viện một mảnh tĩnh mịch, cung nhân ngự tiền cúi đầu đứng san sát bốn phía, chỉ có Vương Kính Trung đang bẩm báo với hoàng đế. Thấy nàng bước ra, ngay cả Vương Kính Trung cũng im lặng, quay đầu nhìn nàng.

Nàng đờ đẫn nhìn Vương Kính Trung, lại nhìn hoàng đế, tiếp tục đi về phía trước, làm như không nhìn thấy bọn họ.

Vương Kính Trung nhìn nàng chằm chằm, đảo mắt nhìn hoàng đế, rồi gọi: “Nương nương!”

Nói rồi gã duỗi tay đỡ nàng. Thay vì nói là đỡ, thật ra là kéo. Nàng sớm đã chẳng còn sức lực, bị gã kéo như vậy cơ thể lập tức mềm nhũn ngã xuống.

“A Uyển!” Hoàng đế lập tức chạy tới ôm lấy nàng.

Nàng lãnh đạm nhìn hắn, ánh mắt không còn chút tình cảm.

Dáng vẻ này khiến hắn càng đau lòng, hắn im lặng một lúc, ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng: “Là trẫm không tốt, trẫm không nên ép nàng như vậy.”

Lại một câu nhẹ nhàng bâng quơ.

Nhưng nàng biết nàng vượt qua ải này rồi. Vương Kính Trung bẩm báo ngọn nguồn cuộc đối thoại giữa nàng và Đường Du đã xua tan toàn bộ nghi ngờ của gã.

Khôn khéo như Vương Kính Trung cũng không ngờ nàng và Đường Du lại ăn ý như vậy, nàng không cần ám chỉ gì cả, chỉ cần tự xưng “bổn cung” cũng đủ để Đường Du biết bên cạnh nàng còn kẻ khác, cho nên những gì Đường Du nói đương nhiên sẽ làm họ vừa lòng.

Nhưng tất cả lại dùng mạng của Đường Du để đổi.

Từ Tư Uyển rất muốn khóc, nhưng khóc không ra.

Hệt như ngày Tần gia bị mãn môn sao trảm, hôm đó rất nhiều môn sinh của tổ phụ đều khóc, chỉ có nàng một giọt nước mắt cũng không rơi.

Khó chịu quá.

Nàng mệt mỏi giãy giụa, muốn đẩy hoàng đế ra. Bao nhiêu năm qua mùi Long Tiên Hương trên người hắn luôn khiến nàng chán ghét, nhưng vì cừu hận trong lòng, nàng có thể nhẫn nhịn, mà hôm nay nàng đột nhiên không muốn nhẫn nhịn nữa.

Nàng cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.

“Buông ta ra...” Nàng mặc kệ tất cả thoát khỏi lòng hắn, muốn tự đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng vững trước mắt đã tối sầm, lần nữa ngã xuống.

“A Uyển!” Hoàng đế vội ôm lấy nàng, bế nàng lên, sải bước về phía cửa viện, “Truyền thái y đến Sương Hoa Cung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.