Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 62: Chương 62: Ma trơi




Sở Thư Nguyệt đối diện với nàng, nhìn chính mình từ đôi mắt đen nhánh ấy, lòng chợt rét lạnh.

Giữa hai người không thường xuyên qua lại, cũng không tính là quen biết, thỉnh thoảng gặp nhau chỉ giả tạo cảnh thái bình, cho nên nàng ta không hề biết Từ Tư Uyển có một mặt như vậy, đuôi mắt nhọn cực giống con dao nhỏ, lại như con rắn trong bóng đêm, âm thầm khiến người ta phải sợ hãi.

Tim Sở Thư Nguyệt đập thình thịch: “Ta... Ta sớm đã biết trước mặt Ngọc phi dùng người, sau lưng sẽ đạp một chân, cho nên không thể không chuẩn bị cho mình đường lui.”

“Ngươi đúng là thông minh.” Từ Tư Uyển khẽ cười, buông tay nắm cằm nàng ta, “Nhưng ngươi lại quá nóng vội. Hôm ấy ngươi sai Anh Đào tới, nếu ta trực tiếp đi gặp ngươi, chuyện oan hồn đoạt mạng sẽ sáng tỏ, Ngọc phi chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi.”

“Đúng vậy...” Sở Thư Nguyệt nằm ở đó, cúi đầu, “Khi ấy ta chỉ muốn cầu một con đường sống, không thể nghĩ chu toàn như vậy, may mà Thiến tần nương tử thận trọng...”

“Lời này không cần phải nói.” Từ Tư Uyển không rảnh nghe nàng ta nịnh nọt, “Ta hỏi ngươi, ngươi có nhược điểm gì nằm trong tay Ngọc phi?”

“Ta...” Sở Thư Nguyệt chấn động, nhìn Từ Tư Uyển, mở miệng lại không dám nói.

Từ Tư Uyển không uy hiếp nhiều, chỉ không mặn không nhạt nhìn nàng ta như vậy.

Chần chừ một lúc, nàng ta đành nói: “Ta... Tại ta khi đó hồ đồ, ta hận nương tử và Oánh quý tần nương nương được sủng ái, nên dùng chút... Dùng chút...”

Mấy chữ cuối cùng, nàng ta nói không nên lời.

Từ Tư Uyển không khó để đoán được manh mối, nhướng mày: “Thuật vu cổ đúng không?”

“Tha cho ta đi!” Sở Thư Nguyệt lập tức hoa dung thất sắc, bàn tay khô gầy giữ lấy váy nàng, vốn đã khàn tiếng giọng nói càng trở nên cuồng loạn, “Tha cho ta! Ta... Ta giúp người lật đổ Ngọc phi... Người muốn biết gì người cứ hỏi đi, ta nói cho người biết hết...”

“Ngươi sợ cái gì hả?” Từ Tư Uyển cười cười, lắc đầu.

Chẳng trách Sở Thư Nguyệt hoảng loạn như vậy, thuật vu cổ ở các đời đều có thể lấy mạng người, cho nên ngày xưa Đào thị mới dám trực tiếp tra tấn ép Đường Du khai, vì thế Sở Thư Nguyệt mới bị Ngọc phi khống chế.

Nhưng Từ Tư Uyển không để ý, không phải nàng không tin mấy thứ đó, chẳng qua cảm thấy trên lưng mình gánh vô số oan hồn của Tần gia, chút vu thuật kia không tổn thương nỗi nàng.

Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi. Những việc khác không vội, chờ ngươi có thể xuống giường rồi chúng ta lại nói.”

Dứt lời, nàng liền xoay người bỏ đi.

Sở Thư Nguyệt định gọi nàng lại, nhưng lời đã đến miệng lại nuốt xuống, phát hiện bản thân cũng không biết nói gì. Nàng ta chỉ là quá hoảng. Tuy đây là con đường sống nàng ta mưu cầu, nhưng khi thật sự sống dưới mái hiên của kẻ thù thì vẫn không có cách nào yên lòng được.

Ngoại trừ bất an, nàng ta vô cùng mờ mịt, không rõ tại sao Từ Tư Uyển không trực tiếp hỏi nàng ta còn biết chuyện gì của Ngọc phi không. Nhưng những chuyện đó nếu có thể không nói thẳng, với nàng ta chúng chính là lợi thế giữ mạng, vì chúng Từ Tư Uyển cũng không thể trực tiếp giết nàng ta, thế nên nàng ta sẽ không chủ động nhắc đến.

Từ Tư Uyển về phòng, gọi Hoa Thần tới, hỏi: “Ngươi có biết chi phí ăn mặc của thiếu sử không?”

Hoa Thần cười đáp: “Biết Sở thiếu sử sẽ đến, nô tỳ đã đi hỏi thăm rồi. Lương tháng là hai lượng, mỗi quý hai xấp vải, ngoài ra còn có một xấp tơ lụa để làm trung y hoặc áo ngủ, bên cạnh chỉ có một cung nữ hầu hạ, ngày thường cần làm gì đều nghe nương tử sai khiến, thức ăn cũng do nương tử làm chủ an bài. Hơn nữa nếu muốn thị tẩm...” Hoa Thần quan sát nàng, nói nhỏ, “Đa số nhóm lương sử, thiếu sử không có viện riêng của mình, nơi ở cũng đơn sơ, bệ hạ sẽ không đến phòng họ. Nếu muốn thị tẩm thì đều truyền đến Tử Thần Điện hoặc Thanh Lương Điện.”

“Biết rồi.” Từ Tư Uyển gật đầu, lại hỏi, “Vậy mấy ngày trước nàng ta ở Vân Thủy Các sống thế nào chắc ngươi cũng biết đúng không?”

Hoa Thần đối đáp trôi chảy: “Nô tỳ hỏi Anh Đào, nghe nói mỗi bữa ăn Thượng Thực Cục chỉ cấp một cơm một canh, nóng hay lạnh thì tùy hôm, có khi cách ngày mới đưa. Gạo có lúc nhìn cũng không mới lắm, Sở thiếu sử không thích nên chỉ đành nhịn.

“Tốt.” Từ Tư Uyển nói, “Ngươi đi dặn bếp nhỏ, mỗi bữa ăn chuẩn bị cho nàng ta hai món chay hai món mặn một canh, gạo phải là loại mới, bữa khuya cũng phải đầy đủ. Ngoài ra nếu nàng ta muốn ăn gì, chỉ cần không quá đáng thì cứ làm cho nàng ta, trích từ lương của ta ra là được.”

“Vâng.” Hoa Thần uốn gối hành lễ.

Từ Tư Uyển lại nói: “Anh Đào cũng đang dưỡng thương, ngươi bảo Lan Huân và Quế Phức đi hầu hạ Sở thị, ở cạnh nàng ta một khắc cũng không rời. Còn nữa...” Nàng cười liếc nhìn Hoa Thần, “Vở kịch đêm nay đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đều đã ổn thỏa, nương tử cứ yên tâm. Lần này cũng nhờ hoàng hậu nương nương, thợ thủ công lợi hại như vậy, nếu chỉ bằng chúng ta sợ rằng không tìm thấy.”

“Ta sẽ nhớ điểm tốt lần này của nàng ta.”

Nhớ rõ điểm tốt lần này, đương nhiên cũng nhớ nỗi đau lần trước nàng ta thưởng. Món nợ đó tương lai còn rất nhiều thời gian để trả.

Đêm đó, hoàng đế vẫn đến Y Lan Các. Biết gần đây hắn bị chính vụ quấn thần, Từ Tư Uyển tỏ vẻ áy náy.

Hắn không để ý, ngược lại ôm nàng thật chặt, dịu dàng dỗ dành: “Mất con không phải lỗi của nàng, bóng đè càng không phải. Trẫm muốn nàng vui vẻ nên tự nguyện đến đây, làm sao trách nàng được? Còn về chính vụ, trẫm sẽ tự cân nhắc lo liệu, sẽ không để nàng gánh tội danh yêu phi trên lưng.”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, bị hắn cười hôn lấy, bỗng cúi người bế nàng lên, sải bước đến giường.

Qua nửa canh giờ, hai người bình yên đi vào giấc. Thật ra sau một thời gian mất con nàng đã có thể thị tẩm, nhưng nhiều ngày hắn không động vào nàng, chỉ ngày qua ngày nằm bên. Nàng không khỏi bất ngờ trước sự kiên nhẫn của hắn, đồng thời có thể phát hiện hắn ngày càng cẩn thận đặt nàng trong tim, thế nên mới nguyện ý trân trọng che chở như vậy.

Hắn bắt đầu để ý nàng thì tốt.

Sau khi hắn ngủ sâu nàng mở to mắt, xuyên qua bóng đêm nhìn gương mặt tuấn tú ấy.

Chỉ khi hắn để ý nàng, sau này muốn mạng của hắn mới thú vị. Lúc đó chắc hắn sẽ rất bất an, hoặc là oán hận đang xen, giống như tổ phụ của hắn, thời điểm bị xét nhà mới biết bản thân tin lầm người, mới biết học sinh mình lấy làm tự hào lại là một con sói.

Mười bốn năm, đến tận hôm nay nàng vẫn nhớ rõ thảm trạng hôm ấy, vẫn còn đau đớn muốn chết. Thậm chí có khi nàng bướng bỉnh muốn đâm hắn một đao, nhưng người chết thì sao? Nếu không, nàng đã đâm hắn trăm cái rồi mới khiến hắn tắt thở, như thế mới tiêu được oán hận tích cóp bao năm nay.

Trong lúc đó, đêm càng sâu. Ở hành cung, ngay cả các cung nhân đa phần đều đã ngủ, nghĩ tới lời Từ Tư Uyển nói tuy đáy lòng Ngọc phi rét run nhưng uống thuốc an thần xong vẫn nhẹ nhàng đi vào mộng đẹp.

Cung nữ trực đêm ngồi cạnh bàn, mí mắt sắp sụp, đang định uống ly trà thì ngoài phòng có tiếng hét chói tai: “Ma!”

Cung nữ trong phòng cả kinh, theo bản năng đứng bật dậy chạy ra ngoài thì thấy hoạn quan canh giữ cửa viện ngã ngồi dưới đất, hai mắt nhìn chằm chằm phía tây.

Cung nữ cũng nhìn, chỉ thấy một bóng trắng lướt qua, giây tiếp theo lại thấy một ngọn lửa màu lam sáng ngời nhảy nhót trên tường, cuối cùng biến mất ở mái ngói.

“Ma ma ma... Ma trơi!” Hoạn quan chỉ vào tường.

Cung nữ cũng sợ hãi, đầu gối mềm nhũn vẫn cố chống đỡ, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào tẩm điện: “Nương nương... Ngọc phi nương nương!”

Cùng lúc đó, ngọn lửa ấy lại xuất hiện.

Nếu ở nơi khác thì thôi, nhưng mùa hè nóng bức, nói không chừng do nóng quá nên có lửa, là màu gì cũng không ai quan tâm.

Nhưng phía tây Thanh Dao Điện là một con suối nhỏ chảy róc rách.

Y Lan Các.

Giờ Tý, Từ Tư Uyển lại bị bóng đèn. Mấy hôm nay, Tề Hiên phản ứng mau lẹ, còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo đã ôm nàng vào lòng, cảm giác nàng dần thở đều đều lại, hắn đang định lần nữa vào giấc thì nghe nàng nỉ non nói: “Ta cũng thích con.”

Hắn không khỏi sửng sốt.

Nàng vẫn nhắm mắt, lại nói: “Mẫu phi mãi thích con mà...”

Cơn buồn ngủ theo hai câu nói này mà biến mất, hắn mở mắt, duỗi tay vỗ lưng nàng.

Không biết có phải cảm thấy thoải mái hay không, nàng ở trong mơ khẽ cười, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc: “Phụ hoàng con cũng thích con. Đúng rồi, đừng giận...”

Mỗi câu của nàng khi thì nghe rõ, khi thì chỉ mơ hồ đoán, nhưng hắn biết nàng lại mơ thấy hài tử chưa chào đời kia, hơn nữa nghe như vậy, cảnh trong mơ hình như rất vui.

Chăm chú nhìn nàng, lòng hắn chợt áy náy. Thỉnh thoảng hắn cứ cảm thấy nàng quá tốt, tốt đến mức không hợp sống trong cung. Mà hắn cũng không thể không bảo vệ nàng, không chỉ khiến nàng bị thương, còn để nàng mất hài tử.

Hắn thở dài, ôm nàng càng chặt. Người trong lòng lại nói mớ hai tiếng mới im lặng, mang theo nụ cười lần nữa vào giấc ngủ say.

Tay Tề Hiên vẫn còn vỗ về sau lưng nàng, từng chút từng chút, kiên nhẫn giúp nàng xua tan nỗi bất an, mãi đến khi bên ngoài có ít âm thanh, hình như là có nữ tử ngoại viện đang cầu xin gì đó.

Tề Hiên vốn mặc kệ, nhưng người đó không chịu đi ngay. Hắn thấy phiền, cũng sợ quấy nhiễu tới giấc ngủ của Từ Tư Uyển, chỉ đành đứng dậy, đi mở cửa.

Vương Kính Trung đang đứng trước cửa nhìn xung quanh, vừa thấy cửa phòng mở liền cuống quýt quay đầu, khom người hành lễ: “Bệ hạ...”

“Chuyện gì vậy?” Tề Hiên trầm giọng, mắt nhìn vào phòng ngủ, “A Uyển mới bị bóng đè, vừa ngủ say, bên ngoài ồn ào gì hả!”

“Bệ hạ thứ tội.” Vương Kính Trung cũng hạ giọng, “Là người của Thanh Dao Điện tới, nói là... Nói là ở ngoại viện gặp ma trơi, Ngọc phi nương nương sợ hãi, muốn xin bệ hạ đi thăm.”

“Không làm chuyện trái với lương tâm thì sợ gì bị quỷ gõ cửa!” Tề Hiên cười lạnh, đóng cửa lại, về giường.

Thấy thái độ của hắn như vậy, Vương Kính Trung đã có đáp án, phất tay ý bảo thủ hạ kéo Hồng Phỉ đi.

Hồng Phỉ là đại cung nữ hầu hạ Ngọc phi, nhờ Ngọc phi trước giờ luôn được sủng ái, nàng ta chưa từng thấy thái độ của cung nhân ngự tiền như vậy. Nghĩ tới Ngọc phi khi nãy hoảng sợ bất an, nàng ta lập tức la lối: “Bệ hạ, bệ hạ! Cầu xin ngài đi thăm nương nương! Nương nương thật sự bị kinh sợ.”

Trên giường, Từ Tư Uyển bừng tỉnh. Nàng mơ màng nhìn người trước mặt, chớp mắt một cái, ngồi dậy: “Ai thế?”

“Không có gì đâu.” Hắn ôm nàng nằm xuống, sắc mặt âm trầm, “Vương Kính Trung!”

Vương Kính Trung cuống quít cầm đèn vào phòng, hoàng đế liếc nhìn ngoài sân, lạnh giọng: “Thứ không biết quy tắc, phạt đi bạo thất phục dịch. Ngọc phi bị kinh sợ thì bảo cao tăng làm pháp sự đi đọc kinh cho nàng ta đi, chớ ở đây gây thị phi nữa!”

Từ Tư Uyển lộ vẻ hoảng hốt, lặng lẽ quan sát sự tàn nhẫn của hắn.

Vương Kính Trung khó xử: “Bệ hạ, người tới là đại cung nữ Hồng Phỉ bên cạnh Ngọc phi nương nương, nếu xử phạt nặng như vậy, chỉ sợ Ngọc phi sẽ càng...”

Mắt thấy hắn tối sầm, Từ Tư Uyển lập tức xen vào: “Lại là Hồng Phỉ cô nương?”

Vương Kính Trung dùng ánh mắt năn nỉ nhìn nàng.

Nàng nhíu mày, tiếp tục nói với hoàng đế: “Hồng Phỉ cô nương coi như là nữ quan có mặt mũi trong cung, nếu không xảy ra chuyện gì lớn, người hầu hạ bên cạnh Ngọc phi nương nương sẽ không dễ dàng tới đây. Hay là bệ hạ gọi người vào hỏi một câu đi, đừng để nương nương gặp sơ suất gì.”

“Nàng không cần khuyên nữa. Hôm nay trẫm sẽ không đi gặp nàng ta, cũng sẽ không gặp người của nàng ta.”

Từ Tư Uyển thấy thế thì chỉ cười, kịp thời nhượng bộ, dịu dàng khuyên hắn: “Thần thiếp nào yêu cầu bệ hạ đi một chuyến? Chỉ là thần thiếp mới nghe bệ hạ nói 'kinh sợ' rồi 'cao tăng' gì đó, chắc là Ngọc phi nương nương gặp ác mộng muốn tìm một chỗ dựa. Bệ hạ là chân long thiên tử, dương khí tràn đầy, nhất định có thể khiến tà ma không dám đến gần, nói không chừng còn lợi hại hơn các cao tăng. Nương nương tới đây cầu xin cũng hợp tình hợp lý thôi. Hay là bệ hạ ban thưởng chút đồ tùy thân cho nương nương trấn ở đầu giường, có lẽ sẽ không sao nữa.”

Hắn nghe vậy sắc mặt mới khá hơn, trầm mặc một hồi, mới nói: “Ngươi đi lấy ngọc bội thường ngày trẫm thường dùng giao cho Ngọc Phỉ, bảo Ngọc Phi đi đưa cho nàng ta đi.”

“Vâng.” Vương Kính Trung hành lễ, vội đi lấy ngọc bội, tự mình giao cho Ngọc Phỉ.

Hồng Phỉ không cầu kiến được còn suýt bị xua đuổi, sợ tới rơi nước mắt. Thấy Vương Kính Trung bước ra, nàng ta quỳ xuống cầu xin gã, nhưng Vương Kính Trung đã lên tiếng truyền đạt ý của hoàng đế trước.

Hồng Phỉ nghe xong thì ngơ ngẩn, không thể tin mà lắc đầu: “Ngay cả nhìn một cái bệ hạ cũng không đi sao? Nô tỳ cũng biết gần đây Thiến tần nương tử vất vả, nhưng nương nương...”

“Mau về đi.” Vương Kính Trung lắc đầu, “Ta dặn dò ngươi một câu, trong cung này co được thì dãn được, hiện giờ không phải thời điểm lấy tình cảm ngày xưa ra để nói. Lòng bệ hạ đang hướng về ai các ngươi đều thấy mà.”

“Nhưng...” Hồng Phỉ không cam lòng.

Vương Kính Trung không muốn nói nữa: “Mau về đi. Bảo Ngọc phi nương nương nghỉ ngơi cho tốt.”

Gã đã nói tới nước này, Hồng Phi không thể nói gì thêm, khụt khịt đứng dậy, về Thanh Dao Điện phục mệnh.

Thanh Dao Điện, trên chiếc giường gỗ tử đàn rộng lớn, màn giường và đệm chăn đều là nguyên liệu tốt nhất, có thể thấy được thân phận bất phàm của chủ nhân.

Nhưng Ngọc phi lúc này lại mặc kệ thân phận, ả ta co mình vào một góc.

Ả ta sợ thật. Nói đến việc oan hồn về đòi mạng đã cảm thấy khủng bố, dân gian còn có lời đồn nói oán khí trẻ sơ sinh nặng nhất. Nhưng những chuyện này trước giờ ả ta không dám nói với ai, chỉ đành ngóng trông Hồng Phỉ mau mời hoàng đế tới, ả ta phải cầu xin hoàng đế làm pháp sự cho hài tử.

Dù làm gì cũng được, ả chỉ muốn tiễn hài tử kia đi mau.

Chờ rồi lại chờ, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng bước chân. Ngọc phi lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm hướng cửa điện, không bao lâu thì thấy Hồng Phỉ vòng qua bình phong đi vào.

“Bệ hạ đâu?” Ngọc phi vội hỏi, nôn nóng và chờ mong không cần nói cũng biết. Ả tưởng Hồng Phỉ sẽ nói “Bệ hạ ở ngay phía sau, sắp đến rồi”, lại thấy Hồng Phỉ dừng lại, ngượng ngùng cúi đầu.

“Bệ hạ... Bệ hạ không chịu tới, ngài ấy sai nô tỳ giao ngọc bội này cho nương nương, giúp nương nương trừ tà.”

“Cái gì...” Ngọc phi không dám tin, “Ngươi không nói với bệ hạ bổn cung thấy gì sao?”

“Cung nhân ngự tiền ngăn cản, nô tỳ còn không bước vào cửa Y Lan Các được...” Hồng Phỉ nghẹn ngào, “Nhưng nô tỳ tận mắt thấy cung nhân bên ngoài đi truyền lời với Vương công công, chắc bệ hạ đã nghe nói, nhưng không biết tại sao lại...”

“Thiến tần!” Ngọc phi hoảng sợ bất an, lần này không phải vì ma trơi hay quỷ ảnh mà vì không giữ được lòng quân. “Chắc chắn là Thiến tần quấn lấy bệ hạ, nếu không bệ hạ sẽ không tuyệt tình như thế!”

“... Nương nương.” Hồng Phỉ muốn khuyên, lại không biết nên khuyên thế nào.

Ngọc phi đưa tay gạt lệ, miệng cọp gan thỏ nói: “Không sao, dù Thiến tần nói thế nào, không phải bệ hạ vẫn sợ bổn cung không yên giấc sao?” Nói rồi ả ta giật lấy ngọc bội trong tay Hồng Phỉ, nắm chặt, nằm xuống giường, “Các ngươi lui xuống đi, bổn cung không sao.”

Hồng Phỉ và hai cung nữ canh giữ bên mép giường nhìn nhau, chỉ đành lui xuống, nghĩ mãi, vẫn không thể nói ra lời dặn của Vương Kính Trung.

Ngọc phi dựa vào tường, ngơ ngẩn nhìn ngọc bội trong tay.

Ngọc không rời quân tử, miếng ngọc này lại do tiên đế ban tặng, bao nhiêu năm qua hoàng đế luôn mang theo bên mình. Do vậy ả vô cùng miếng ngọc bội này, từ lúc gả vào Đông Cung ả đã thấy, vô số đêm và sáng sớm ả còn tự mình tháo xuống đeo lên giúp hắn, nhưng hôm nay, hắn lại không muốn nhìn thấy nó như vậy.

Nàng hi vọng gặp được hắn chứ không phải miếng ngọc bội này. Ngọc bội lạnh băng, nắm chặt trong tay khiến trái tim ả cũng rét lạnh.

Trong phòng an tĩnh lại, sợ hãi lan tràn. Khi thì ả cảm thấy hắn không tới là vì Thiến tần, khi thì cảm thấy có nguyên nhân khác, ví dụ như... Sở thị.

Sở thị biết không ít chuyện của ả, bây giờ rơi vào tay Thiến tần. Tuy ả cảm thấy Sở thị bị ả nắm nhược điểm trong tay chắc chắn sẽ không dám nói ra những chuyện đó, nhưng tóm lại vẫn thấy bất an.

Sớm biết thế, ả đã cho Sở thị ra đi một cách thống khoái, dù gì cũng đang bị trọng thương, lại còn bị hoàng đế chán ghét, lặng lẽ chết đi cũng sẽ không ai biết.

Nhưng hiện tại hối hận việc này đã muộn. Ngọc phi chỉ biết thầm cầu mong, tay nắm chặt miếng ngọc bội như muốn qua đó để cảm nhận hơi ấm của hoàng đế, xua tan oan hồn.

...

Bình minh, Từ Tư Uyển dậy khá muộn. Do vậy nàng còn đang ở trước bàn trang điểm, Oánh quý tần đang hào hứng vào phòng, mở miệng liền nói: “Muội nghe nói gì chưa? Hôm qua bên ngoài Thanh Dao Điện gặp ma đấy!”

“Nghe nói rồi.” Từ Tư Uyển từ trong gương cười nhìn nàng ấy.

Oánh quý tần lập tức ngộ ra, cười nhạo: “Quả nhiên là muội. Làm thế nào giả dạng ma trơi vậy? Ta nghe nói là màu lam, còn biết nhảy múa, mà ở đó là con suối nhỏ, làm sao bốc cháy được? Muội còn biết trò ảo thuật à?”

“Muội nào có bản lĩnh ấy?” Từ Tư Uyển mỉm cười, “Là hoàng hậu nương nương tìm được người tài ba dùng hỏa dược đốt pháo hoa ngày tết, rồi thiết kế cơ quan để nó nhảy múa trên vách tường. Cháy xong tro tàn sẽ rơi xuống nước, mọi dấu vết theo đó bị xóa sạch.”

Oánh quý tần nghe vậy thì hít sâu một hơi: “Việc này muội dám để hoàng hậu nương nương biết?”

“Có gì mà không dám? Nàng ta hận Ngọc phi chắc chắn không ít hơn muội. Huống hồ việc này muội không thể không cho nàng ta nhập cuộc, nếu không chúng ta sao có thể đứng chung một con thuyền. Chỉ có như vậy, nàng ta mới không dám bán đứng muội. Vị hoàng hậu nương nương này của chúng ta không phải đèn cạn dầu đâu.”'

“Còn ghi thù à?” Oánh quý tần ngồi vào bàn trà, chớp mắt, “Ta khuyên muội, nghĩ thoáng chút đi. Đừng nói là trong cung, dù là nhà bình thường, chủ mẫu giáo huấn thiếp thất không phải chuyện hết sức bình thường à? Hơn nữa việc này đến giờ không có ai biết, nàng ta vẫn giữ mặt mũi cho muội.”

“Tỷ tỷ đúng là biết dỗ dành người ta.” Từ Tư Uyển quay đầu, “Nếu bản tử kia đánh vào tay tỷ tỷ thì sao?”

“Đánh thì đánh thôi.” Oánh quý tần nhún vai, “Tiểu thư quan gia các muội nghĩ nhiều, ta từ nhỏ đến lớn bị đánh bao nhiêu roi, có khi gặp chưởng sự tâm tình không tốt, đánh một trận rồi bắt quỳ đến nửa đêm không phải không có, ta đây được phong quý tần rồi cũng đâu có tâm tư quay về tính món nợ kia đâu!”

Câu này đúng là hợp với tính cách nàng ấy. Từ Tư Uyển không muốn tiếp tục tranh luận, chỉ hỏi: “Nếu muội không thể không mang thù thì sao?”

“Vậy... Ta đây chỉ đành giúp muội. Tỷ muội tốt phải cùng làm chuyện xấu, hơn nữa ta và hoàng hậu chẳng có tình cảm gì.”

“Thế thì đa tạ tỷ tỷ.” Từ Tư Uyển cười cười, “Buổi sáng tỷ tỷ đã tới chỉ để hỏi thăm chuyện ma trơi kia sao?”

“Đương nhiên không phải.” Hai mắt Oánh quý tần sáng lên, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt nàng, “Ta nói với muội, Ngọc phi sợ thật đấy, nghe nói sáng dậy đã sốt cao... Đương nhiên việc này không liên quan tới ta, nhưng ta đoán lúc này bệ hạ chắc chắn sẽ đi thăm ả, vậy chẳng phải cho ả cơ hội phục sủng sao? Thế nên ta đang cân nhắc. Ta muốn tìm cách cuốn lấy bệ hạ, muội nói xem có phải không?”

“Nếu tỷ tỷ muốn Ngọc phi gặp khó, vậy cứ làm đi, muội không ngăn cản tỷ tỷ. Nhưng nếu hỏi ý muội, muội không ngại để bệ hạ đi, cho ả phục sủng.”

“Tại sao?” Oánh quý tần không hiểu, nhìn nàng chằm chằm, “Muội lại có tính toán gì hả?”

“Không trèo lên cao thì sao có thể rơi ác được?” Từ Tư Uyển cười cười, “Cứ nhìn đi, chỉ cần bệ hạ đi gặp ả, trong cung chắc chắn lại làm thêm mấy đợt pháp sự, đến lúc đó mọi thứ càng thú vị. Hiện giờ Ngọc phi ngóng trông làm pháp sự để mình yên tâm bao nhiêu, sau này có thể sẽ hối hận bấy nhiêu.”

“Thì ra muội nghĩ kỹ hết rồi. Nếu muội đã nghĩ kỹ rồi, ta đây không nhiều chuyện nữa, chỉ cần theo muội đi xem náo nhiệt là được.”

“Chỉ sợ tỷ tỷ không thể xem náo nhiệt thôi đâu. Ngọc phi nương nương có bản lĩnh lớn như vậy, lần này chắc chắn sẽ có cách cuốn lấy không cho bệ hạ tới gặp muội. Khi nào có cơ hội, tỷ tỷ giúp muội châm ngòi thổi gió một chút, muội còn muốn trừ khử một người, người này cũng có oán cũ với tỷ tỷ, bởi vậy muội cần tỷ tỷ giúp mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.