Trong phòng ngủ ở tiền viện, Oánh quý tần vốn định kéo Từ Tư Uyển xem điệu múa mới của mình. Điệu múa này bắt nguồn từ Tây Vực, quyến rũ mị hoặc khác vũ đạo Trung Nguyên rất nhiều.
Đường Du và Ninh Nhi đột nhiên tới, Oánh quý tần đang muốn cong eo, thấy có người tới liền theo bản năng đứng lên, suýt chút té ngã. Nàng tức giận chỉ vào hai người họ, mắng: “Vào phòng cũng không báo một tiếng! Hù chết người ta rồi!”
Đường Du khom người tạ lỗi, sau đó bước lên kể lại chuyện của Anh Đào. Ninh Nhi bổ sung chuyện xảy ra ở trước cửa, không hề che giấu việc ngân lượng, cũng nói bản thân chưa nói gì.
Oánh quý tần ngạc nhiên, đi nhanh tới trợn mắt hỏi Đường Du: “Sao ngươi không hỏi nha đầu kia có phải Sở thị chán sống rồi không chứ?”
“...” Đường Du không biết trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ nhìn Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển ngồi ở mép giường, chống cằm: “Ta thấy đi theo hầu hạ chỉ là ngụy trang mà thôi, muốn gặp chúng ta là thật, chẳng qua nếu nàng ta nói thẳng muốn gặp chúng ta, chúng ta chưa chắc đã chịu, bây giờ nói vậy sẽ khiến chúng ta cảm thấy kỳ lạ, muốn tìm hiểu ngọn ngành.”
“Cũng đúng.” Oánh quý tần gật đầu tán đồng, ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi, “Vậy muội đi không?”
“Tỷ tỷ thì sao?” Từ Tư Uyển không trả lời mà hỏi lại.
“Ta đương nhiên không đi.” Oánh quý tần lắc đầu, “Ta gặp nàng ta làm gì? Dù nàng ta có tính toán gì ta cũng không quan tâm. Cuộc sống của ta đang tốt đẹp, để ý nàng ta chi cho khổ.”
“Muội thì đi.” Từ Tư Uyển mỉm cười, “Nhưng không phải hiện tại. Muội vẫn còn vài chuyện chưa làm, chờ hiểu rõ sự tình rồi đi gặp nàng ta cũng không muộn.”
“Muội định làm gì nữa?” Oánh quý tần ngơ ngẩn.
Từ Tư Uyển cười cười: “Lần này không cần tỷ tỷ giúp. Chờ thêm vài ngày nữa, tỷ tỷ ngồi xem náo nhiệt là được.”
...
Thời gian lại trôi qua nửa tháng tới ngày mười hai tháng sáu, tròn một tháng Từ Tư Uyển “mất con“.
Đêm nay hoàng đế bị chính sự giữ chân, một mình ở lại Thanh Lương Điện.
Tiếng chuông giờ Tý vang lên, Từ Tư Uyển đột nhiên bị bóng đè, Hoa Thần và Đường Du vào phòng gọi thế nào cũng không gọi được nàng tỉnh lại.
Xảy ra chuyện như vậy, các cung nhân không thể không mời thái y, sau khi thi châm nàng mới khá lên một chút.
Thanh Lương Điện bị kinh động, hoàng đế không yên tâm, vội chạy tới. Qua nửa đêm nàng cuối cùng mới yên giấc, ngủ đến bình minh hôm sau.
Nhưng sang ngày thứ hai, việc tương tự vẫn tiếp diễn, thánh giá lần nữa bị kinh động. Hắn chất vấn thái y sao lại như vậy, Lộ Dao chỉ nói là bóng đè, dù hỏi cái gì cũng không hỏi ra.
Lúc đó Từ Tư Uyển đang cuộn tròn ngồi trong góc giường, trên người quấn cái chăn thật dày như nàng tìm kiếm sự bảo hộ. Hắn đau lòng ôm lấy nàng, dỗ nàng hỏi mãi, nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Thần thiếp... Thần thiếp mơ thấy hài tử, mơ thấy nó ở... Ở ngoài cửa sổ cứ hỏi thần thiếp sao không bảo vệ nó, sao lại để nó ra đi như thế...”
Hắn sững sờ, ôm nàng càng chặt: “Đừng sợ, đừng tin vào mấy việc ma quỷ đó. Yên tâm, có trẫm bên nàng.”
Tuy nói vậy, hôm sau hắn vẫn truyền cao tăng đến hành cung siêu độ cho hài tử đã qua đời của nàng.
Trong cung nếu có hoàng tử và công chúa qua đời đều sẽ làm pháp sự như vậy, nhưng phi tần sinh non, chuyện làm pháp sự không thường thấy lắm. Rất nhanh, chuyện nàng bị bóng đè đã truyền khắp trong cung.
Đêm đó hoàng đế trực tiếp túc trực ở Y Lan Các, nàng vẫn bị bóng đè một hồi, có điều tỉnh lại nhanh hơn những ngày trước. Nhất thời mọi người không thể nói rõ đây là nguyên nhân do siêu độ hay thiên tử nhiều dương khí.
Sáng sớm hôm sau chính là mười lăm tháng sáu, Từ Tư Uyển đi vấn an hoàng hậu, son phấn tỉ mỉ cũng không thể che lấy gương mặt tiều tùy.
Hoàng hậu tất nhiên hết mực quan tâm, Ngọc phi chỉ liếc nhìn nàng, cười nói: “Gần đây bệ hạ chính vụ bận rộn, không rảnh lo tới hầu cung, chúng ta đều chỉ biết chờ. Vẫn là Thiến tần muội muội có bản lĩnh, mượn việc bóng đè khiến hoàng đế tới Y Lan Các ba ngày liên tiếp.”
Ngô sung hoa không vui, cau mày: “Ngọc phi nương nương nói vậy hơi lặng lời rồi. Thiến tần mới mất con, gặp chuyện bóng đè sao có thể ngủ yên được? Đó dù gì cũng là huyết nhục của Thiến tần.”
“Đúng vậy, là huyết nhục của Thiến tần.” Ngọc phi lại cười một tiếng, “Hài tử của mình, Thiến tần có gì phải sợ? Chẳng lẽ Thiến tần chột dạ với hài tử đã chết kia sao?”
Từ đầu tới cuối Từ Tư Uyển đều cúi đầu như rất sợ hãi, ngay cả ánh mắt linh động cũng trở nên ngơ ngác.
Nghe tới đây, nàng mới ngẩng đầu, muốn đứng dậy. Hoa Thần vội đỡ nàng, nàng bước ra giữa đại điện, hành lễ với hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, việc này đột ngột xảy ra, thần thiếp cũng không muốn quấy nhiễu bệ hạ và tỷ muội trong cung, nhưng... Hiện giờ Ngọc phi nương nương lại nghi ngờ thần thiếp, thần thiếp không thể không giải thích rõ.”
Hoàng hậu thở dài: “Muội mau đứng lên, ngồi xuống rồi nói.”
Từ Tư Uyển vẫn không đứng lên, nói tiếp: “Đúng như Ngọc phi nương nương nói, đã là hài nhi của mình thì không có gì phải sợ. Ban đầu gặp được nó thần thiếp còn rất vui, cảm thấy nếu báo mộng là thật thì việc luân hồi chắc chắn cũng tồn tại. Khi ấy ở trong mơ, thần thiếp đều trấn an nó, nói không chừng sau này nó sẽ lại đầu thai vào bụng thần thiếp, tiếp tục tiền duyên mẫu tử. Nhưng...” Nàng bỗng nhiên thở hổn hển, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, thấp thỏm lo âu nói, “Nhưng... Khi thần thiếp từng bước đến bên cửa sổ lại thấy bên cạnh nó vẫn còn một hài tử...”
“Còn một hài tử?” Tô Hoan Nhan kinh hãi, “Chẳng lẽ lúc ấy Thiến tần tỷ tỷ hoài thai song sinh?”
“Nếu là song sinh, ta đã không sợ.” Từ Tư Uyển cắn môi, “Nhưng ở trong mơ, nam hài gọi thần thiếp là mẫu phi trông khoảng năm sáu tuổi, mà nữ hài bên cạnh lại khoảng bảy tám tuổi, ít nhất cũng lớn hơn hài tử của thần thiếp một hai tuổi mới đúng. Nhưng thời điểm đó thần thiếp chưa tiến cung, hoặc là vừa tiến cung chưa diện thánh, sao có thể hoài một hài tử mà không biết?”
Giọng nàng vốn êm tai nhưng bây giờ lại hơi khàn khàn khiến chuyện vốn quỷ dị càng trở nên khiếp sợ.
Nàng làm như không phát hiện sắc mặt khác thường của các phi tần, tiếp tục kể: “Hơn nữa nữ hài đó không hề đi về phía thần thiếp. Tối qua thần thiếp mơ thấy mình bước ra khỏi cửa phòng, đi dỗ hài tử của thần thiếp, cũng muốn nói chuyện với nữ hài một chút. Nhưng nữ hài trốn trong góc, không ngừng nói 'mẫu phi không cần ta, mẫu phi không cần ta, tại sao các ngươi đều không cần chúng ta'... Thần thiếp thật sự không biết nữ hài đó có ý gì...”' Nàng hoảng sợ tới bật khóc, yếu ớt che miệng lại, lắc đầu, “Cũng không hỏi được nó là hài tử của ai, nó chỉ nói mẫu phi chỉ thích phụ hoàng chứ không thương nó, nó rất buồn...”'
Từ Tư Uyển kể như thuật lại một chuyện xưa nàng cũng không đoán ra, từ đầu đến cuối đều không nhìn Ngọc phi một cái.
Nàng càng nói càng kích động, càng hoảng sợ, nước mắt rơi như mưa: “Nó còn nói đệ đệ đã có thần thiếp cúng hương, có phụ hoàng siêu độ, tại sao nó không có ai quan tâm. Nó nói nó rất lạnh, rất đói, nó luôn bị đám tiểu quỷ bắt nạt. Nó không muốn đệ đệ cũng như vậy, cho nên mới đi theo đệ đệ, chờ đệ đệ được phụ hoàng đưa đi đầu thai, nó sẽ... Sẽ...”
Nói tới đây, nàng hoảng sợ tới cực điểm, lời nói nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Ngô sung hoa vội hỏi: “Sẽ thế nào? Cũng đi đầu thai sao?”
Từ Tư Uyển lắc đầu liên tục: “Nó nói... Nó muốn đi tìm mẫu phi, muốn mẫu phi đi cùng nó. Thần thiếp sợ quá, hỏi mẫu phi nó là ai, là thần thiếp sao, nó nói không phải...” Nói rồi, nàng ngước mắt nhìn hoàng hậu, trong ánh mắt ngoại trừ bất an thì còn có cầu xin, “Hoàng hậu nương nương, đây có phải là sự thật không? Thật sự có chuyện oan hồn đòi mạng sao? Nhưng hài tử này ở đâu mà ra? Liệu nó có...”
“Thiến tần!” Hoàng hậu lớn tiếng.
Từ Tư Uyển hoàn hồn, như nhận ra bản thân thất thố, ngơ ngẩn cúi đầu.
Hoàng hậu trầm giọng: “Muội đau khổ mất con bổn cung hiểu. Nhưng bổn cung đảm bảo với muội, trong hậu cung của đương kim Thánh Thượng chưa từng có phi tử mất con, việc này chắc là do muội lo lắng quá mức nên gây ra. Muội đừng có tự dọa chính mình, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nàng nghe vậy thì thở phào, cứ như thật sự tin tưởng, mỉm cười: “Thế thì tốt... Tạ nương nương.”
“Mau đỡ Thiến tần ngồi xuống.” Hoàng hậu liếc nhìn Hoa Thần, đang định nói sang chuyện khác thì nghe Ngọc phi nói.
“Hay là... Cứ bảo các pháp sư làm thêm mấy buổi pháp sự nữa đi.”
Hoàng hậu nhíu mày: “Muội yên tâm, bệ hạ đã lo việc này, pháp sự chắc cũng an bài bảy bảy bốn mươi chín ngày. Thiến tần không biết sự tình nên mới mất con, hài tử còn nhỏ không có quá nhiều oán khí, chắc chắn sẽ sớm đăng cực lạc.”
Nhưng Ngọc phi lại bảo: “Ý thần thiếp là... Ý thần thiếp là làm thêm pháp sự cho hài tử còn lại trong mộng của Thiến tần đi.”
Hoàng hậu nghi hoặc: “Muội nói gì vậy? Hài tử kia không phải là thật...”
“Thà tin có còn hơn.” Ngọc phi miễn cưỡng cười, “Lỡ như... Trong cung cũng có vị tỷ muội nào hoài thai lại vô tình mất đi thì sao? Dù gì các cao tăng đã tới hành cung rồi, làm thêm mấy buổi pháp sự cũng không tốn nhiều công sức.”
“Pháp sự không phải việc có thể tùy ý làm, ít nhất phải có sinh thần bát tự, hài tử chưa chào đời thì phải biết đã mất bao lâu.” Hoàng hậu bất lực, “Được rồi, Thiến tần chỉ là quá lo âu mà thôi. Ngọc phi, muội là phi tần thân phận tôn quý trong cung, phải làm gương tốt cho các phi tần bên dưới, sao cũng sợ hãi theo hả?”
Bị trách cứ, Ngọc phi ngượng ngùng ngậm miệng, không nhiều lời nữa.
Hoàng hậu lại nhìn Hoa Thần, dặn dò: “Mấy hôm nay tâm trạng Thiến tần không tốt, các ngươi tận tâm một chút. Thiến tần có gì không khỏe phải lập tức nói với thái y, nếu có chỗ nào cần, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm bổn cung.”
“Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ.” Hoa Thần hành lễ đáp.
Từ Tư Uyển cũng nói: “Thần thiếp tạ hoàng hậu nương nương chiếu cố.”
“Đều về hết đi. Việc của Thiến tần đừng nghị luận nhiều nữa, tránh để bệ hạ phiền lòng.” Hoàng hậu căn dặn.
Chúng phi tần rời ghế hành lễ, cung kính đáp vâng, sau đó lui xuống.
Rời khỏi Phượng Hoàng Điện, Từ Tư Uyển vẫn duy trì dáng vẻ hoang mang lo sợ. Oánh quý tần đã nghe phong phanh từ trước, biết đây chắc lại là mưu kế, nhìn nàng, liền gọi Tư Yên: “Từ kinh nga ở bên tỷ tỷ mình nhiều một chút. Nếu Thiến tần cần gì, ngươi cứ tới tìm ta. Giữa tỷ muội không cần cố kỵ nghi thức xã giao, dù ta ngủ cũng có thể trực tiếp gọi ta dậy.”
“Vâng.” Tư Yên hành lễ.
Lúc này Ngọc phi cũng rời khỏi cửa viện, nghe Oánh quý tần nói thì khẽ cười: “Oánh muội muội đúng là tỷ muội tình thâm, người ta đã có bệ hạ ở bên, nào cần đến muội muội chứ!”
Oánh quý tần trừng mắt, không phản bác.
Từ Tư Uyển lại hoảng hốt nhìn mặt đất chằm chằm, duỗi tay nắm lấy ống tay áo Oánh quý tần: “Không... Muội thà rằng Oánh tỷ tỷ ở bên muội. Hài tử kia... Hài tử kia ngày nào cũng khóc lóc tìm mẫu phi, bệ hạ cũng không giúp được gì, đôi khi muội nghĩ nếu có phi tần ở bên liệu có thể dễ dỗ dành nó hơn không.”
Ngọc phi lặng lẽ nghe họ nói chuyện, không xen vào.
Oánh quý tần nắm tay Từ Tư Uyển, trấn an: “Được rồi, hoàng hậu nương nương cũng đã nói trước giờ không có phi tần nào sảy thai. Ta nghĩ muội là do quá đau buồn nên mới gặp ác mộng thôi. Về đi, nghỉ ngơi cho tốt, nếu tối nay bệ hạ không đến, ta sẽ qua với muội được không?”
“Đa tạ tỷ tỷ.” Từ Tư Uyển nước mắt lưng tròng đa tạ.
Sau đó hai người từ biệt nhau, Hoa Thần và Tư Yên dìu Tư Uyển rời đi, đến chỗ không người, Tư Yên trầm giọng hỏi: “Tỷ tỷ, chuyện này là thế nào? Ác mộng là thật hay giả vậy?”
Nét hoảng sợ trên gương mặt của Từ Tư Uyển dịu đi, nàng cười nói: “Trước khi tìm ra sự thật thì không thể nói muội biết, chúng ta cứ đi từng bước đi. Lúc nào chắc chắn, ta sẽ nói muội nghe.”
Nghe vậy, Tư Yên biết tỷ tỷ vẫn ổn, nỗi lo theo đó cũng giảm bớt, tự mình đưa Tư Uyển về Y Lan Các.
Đợi Tư Yên đi xa, Hoa Thần thấp giọng: “Khi nãy nhìn thái độ tội lỗi của Ngọc phi, nô tỳ đoán việc đó chắc đúng rồi.”
“Ừ.” Từ Tư Uyển gật đầu, “Nhưng đừng kể với Tư Yên.”
Hoa Thần không hỏi lý do, chỉ cung kính đáp vâng.
Từ Tư Uyển về phòng đọc kinh, không phải nàng xin thần Phật phù hộ mà mượn kinh Phật để tĩnh tâm.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng dường như đã thông suốt tất cả những điều kỳ lạ gần đây. Một là kết quả thẩm án của Cung Chính Tư, hai là việc Sở Thư Nguyệt sai Anh Đào tới truyền lời.
Hôm ấy nàng đoán sở dĩ Sở Thư Nguyệt nói như vậy nguyên nhân chủ yếu là có chuyện muốn nói lại sợ không gõ được cửa của các nàng, mà truyền một câu lưng chừng thế này sẽ khiến các nàng hoài nghi, ngược lại có thể gặp được họ.
Hôm nay thấy Ngọc phi vậy, suy đoán này càng được khẳng định.
...
Thanh Dao điện.
Ngọc phi trở về tẩm điện ngồi yên một lúc lâu, cả người vẫn ròng ròng mồ hôi lạnh.
Chuyện hài tử không thể có ai biết, ngay cả hoàng hậu cũng không biết, Thiến tần khi đó chưa tiến cung càng không thể biết. Mà những người biết việc này, Cẩm tần và Phương Như Lan đều đã chết, chỉ còn mỗi Sở thị. Ba người họ đều bị ả ta nắm được nhược điểm, chắc chắn sẽ không nói ra chuyện này.
Nhưng dù nghĩ như vậy, lòng vẫn tràn ngập nghi ngờ. Trong nghi ngờ lại xen lẫn chút hi vọng khiến ả mong là Sở thị tiết lộ sự việc ra ngoài chứ không phải có chuyện oan hồn về đòi mạng.
Nếu thật sự là oan hồn về đòi mạng, hài tử ấy oán hận ả bao nhiêu?
Khi đó tuy là quốc tang, nhưng hoàng đế vẫn muốn giữ lại hài tử.
Hắn nói ả cứ an thai, tiên đế là phụ thân của hắn, hành vi không hợp hiếu kỳ cũng do hắn, tất cả bêu danh đã có hắn nhận.
Nhưng ả lúc ấy bị Oánh quý tận chọc giận đến hai mắt bị che mờ, cảm thấy mình còn trẻ, hài tử rồi sẽ có, không bằng chiếm được trái tim hắn trước, cho nên mới bỏ hài tử kia.
Quả nhiên vì vậy ả được hắn sủng ái. Cùng lúc đó, tất cả manh mối về sự tồn tài của hài tử chưa chào đời kia đều bị hủy sạch.
Không ai làm pháp sự cho hài tử ấy, người làm mẫu thân như ả thậm chí chưa từng đốt nén nhang cho nó. Kể cả khi đã bỏ nó, nàng chưa từng hối hận, một mực chìm đắm trong niềm vui khi bản thân lần nữa nhận được thánh sủng.
Ả nghĩ, nếu là đứa bé kia, ả cũng hận.
... Không.
Nghĩ đến đây, Ngọc phi đột nhiên đứng bật dậy: “Chuẩn bị bộ liễn, đi Vân Thủy Các.”
Chỉ mất một lát, bộ liễn đã rời khỏi tiền điện Thanh Dao đến Vân Thủy Các lạnh lẽo ở hướng Bắc. Các cung nhân nhận ra tâm trạng Ngọc phi không tốt, dù là cung nhân hay kiệu phu không ai dám hé răng. Trên đường, Ngọc phi đã dần bình tĩnh lại, tạm ép bản thân tin rằng việc này từ miệng của Sở thị mà lộ ra.
Sở thị bị Cung Chính Tư điều tra chắc chắn sẽ oán hận ả không ra tay tương trợ, cho nên mới nổi điên muốn hại ả!
Hai khắc sau, bộ liễn dừng trước cửa Vân Thủy Các. Ngọc phi đi thẳng vào, hoạn quan chưởng sự bên cạnh Chu Hoằng Phương cùng mấy tên hoạn quan xông vào trước.
Sở Thư Nguyệt đang được Anh Đào hầu hạ uống thuốc, hai hoạn quan xông tới không nói hai lời đã kéo nàng ta xuống. Anh Đào sợ tới mức hét lên, lại bị Chu Hoằng Phương xách cổ áo túm ra ngoài viện.
“Thiếu sử!” Anh Đào theo bản năng gọi.
Chu Hoằng Phương lập tức tát nàng một cái, lệnh nàng ngậm miệng.
Một bên má nàng sưng to, nước mắt trào ra, quỳ im dưới đất như ve sầu mùa đông. Ngọc phi đi lướt qua nàng, không thèm nhìn nàng một cái.
Nàng trơ mắt nhìn Sở thiếu sử bị kéo từ sương phòng đến chính điện, cửa chính điện đóng lại, Chu Hoằng Phương lần nữa tát nàng một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Anh Đào ngây ra.
Chu Hoằng Phương mắng: “Ngươi hầu hạ Sở thị được mấy ngày rồi hả? Bày đặt diễn trò chủ tớ tình thâm gì ở đây? Muốn sống thì cút ra xa một chút!”
Anh Đào co rúm dập đầu, run rẩy lùi ra ngoài.
Trong chính điện, Sở thị bị giải tới trước mặt Ngọc phi, đau tới sắc mặt trắng bệch, trán ròng ròng mồ hôi lạnh, run rẩy gọi: “Ngọc phi nương nương...”
“Sở muội muội.” Ngọc phi liếc nhìn nàng ta từ trên cao xuống, “Bổn cung tưởng muội là người hiểu chuyện, không ngờ muội lại to gan như thế. Có cần bổn cung kể chuyện muội ngày xưa nguyền rủa Oánh quý tần và Thiến tần với hoàng hậu nương nương, xem nàng ta có giữ cái mạng này của muội hay không hả?”
Lúc nói chuyện, cửa lại mở, hai gã hoạn quan mang gậy và ghế gỗ vào, bố trí trong phòng xong, liền đưa Sở thị nằm lên.
Thương tích trên người Sở thị còn chưa khỏi, thấy thế liền khóc lóc cầu xin: “Nương nương tha mạng! Thần thiếp không biết mình đã làm gì sai chọc giận nương nương cả!”
“Giả ngốc với bổn cung?” Ngọc phi nâng cằm, liếc nhìn hai gã hoạn quan, bản tử lập tức rơi xuống.
Sở thị kêu gào thảm thiết, chỉ mới hai bản, miệng vết thương vừa kết vảy lại chảy máu. Đọc