Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 125: Chương 125: Phiên ngoại 11: Song trọng sinh (Du x Uyển)




Hôm nay ngoại trừ cưỡi ngựa cùng Tần Uyển, đút Tần Uyển ăn, Đường Du không còn hành động khác người nào khác. Tần Uyển bình tĩnh lại, về nhà liền sai Hoa Thần và Nguyệt Tịch đi chuẩn bị lễ vật cho Chúc Tình Ỷ.

Chuẩn bị lễ vật cho Chúc Tình Ỷ với nàng là chuyện quá đơn giản. Nếu cho người khác không khỏi sẽ có yêu cầu “sáng tạo khác người” hoặc “lịch sự tao nhã không tầm thường”, nhưng cho Chúc Tình Ỷ chỉ cần đáng giá là được, vàng thật bạc trắng cùng vòng tay phỉ thủy là thứ hợp ý nàng nhất.

Những vật đó Tần phủ đương nhiên không thiếu, chỉ riêng nhà kho nhỏ của Tần Uyển đã không ít. Vì thế nàng bảo Hoa Thần chuẩn bị một rương trang sức bằng vàng, rồi một rương đồ ngọc, cuối cùng là một hộp vàng thỏi, sai người đưa qua giáo phường.

Còn về việc Chúc Tình Ỷ sau khi đến Tần phủ sẽ ở đâu, nàng thậm chí không cần mở lời với cha mẹ. Đường Đường là tiểu thư tướng phủ muốn thêm một vũ cơ ở bên cạnh vốn không phải chuyện gì lớn, tự nàng an bài là được.

Sáng sớm lễ vật được đưa vào cung, buổi trưa Tần Uyển tan học về Thiên Phúc Các liền thấy Chúc Tình Ỷ. Chúc Tình Ỷ còn hơi dè dặt, thấy nàng trở về, vẫn nghi ngờ hỏi: “Tần cô nương nói thật hả?”

“Muội đương nhiên nói thật.” Tần Uyển tươi cười nắm tay nàng ấy, “Tỷ tỷ cứ yên tâm ở đây, ngày thường nếu rảnh rỗi chúng ta có thể chơi với nhau. Chỉ là còn mấy năm nữa ta mới xuất giá, chuyện nhà ở tỷ tỷ phải chờ một thời gian.”

Chúc Tình Ỷ nào dám thúc giục những việc đó, nàng quan sát Tần Uyển, trong lòng chỉ có một nghi vấn: “Cô nương hưng sư động chúng như vậy rốt cuộc có ý đồ gì?”

Tần Uyển ngửa đầu: “Ta muốn có thêm bạn chơi, được chưa?”

Chúc Tình Ỷ: “...”

Được.

Tiểu thư nhà giàu đều tùy hứng như vậy.

Qua mấy ngày nữa lại tới ngày được nghỉ, Đường Du lại tới, lần này là dẫn Tần Uyển ra ngoài đạp thanh.

Hắn đưa Tần Uyển ra khỏi thành, đến sườn núi hái hoa ngắt liễu, vụng về bện cành liễu thành vòng đeo lên đầu nàng.

Lá liễu chạm vào trán có cảm giác lạnh căm, Tần Uyển vui cười rụt cổ, không khỏi luống cuống một hồi.

Lần trước có thể là nghĩ nhiều, nhưng lần này đủ để nàng thăm dò rồi, hắn thật sự có tâm tư khác.

Nàng không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn hắn, hắn còn đang đùa nghịch cành liễu, vẫn vụng về như vậy. Nhưng hắn từng làm việc trong cung nhiều năm, đáng lẽ nên làm việc nhanh nhẹn, chút chuyện này căn bản không làm khó được hắn, bộ dáng này chỉ có thể là do lòng hắn đang hoảng loạn.

Thì ra khi hắn muốn lấy lòng một cô nương sẽ là thế này.

Nàng khẽ cười, cuộn đầu gối ngước mắt nhìn hắn.

Nàng không mâu thuẫn chuyện này, chẳng qua chỉ không nhịn được mà chế nhạo: Sao lại ngốc vậy chứ?

Cũng may là nàng, nếu không đổi thành cô nương khác, chỉ với kịch bản ngốc nghếch này, tới khi nào hắn mới lay động được người ta?

Nhưng không sao, cứ để hắn từ từ cải thiện là được. Chuyện này nàng có kinh nghiệm, hắn lại không có, nàng không thể chê hắn ngốc.

Năm ngày sau, hắn lại kêu nàng ra ngoài, nói là muốn đi dạo. Tần Uyển vui vẻ đi cùng, vô tình ghé ngang một gian trang sức, hắn liền bảo nàng ở ngoài chờ, một mình vào trong.

Không bao lâu hắn ra ngoài, tay cầm một hộp gấm dài hai tấc, Tần Uyển mở hộp gấm ra, bên trong là một đôi khuyên tai nạm vàng phỉ thúy.

Hắn ra vẻ bình tĩnh đưa cho nàng: “Tặng nàng.”

Tần Uyển bất lực: “Đeo giúp ta đi.”

Đường Du: “Hả?”

Hả cái gì? Nàng nhíu mày.

Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng cầm khuyên tai, cẩn thận mang cho nàng.

Chỉ một việc đơn giản mà nàng vẫn có thể cảm nhận tay hắn đang run rẩy như bị bệnh. Nàng chỉ biết kiên nhẫn chờ, chờ hắn vất vả lắm mới đeo xong, nàng cười ngẩng đầu: “Đẹp không?”

“Hả...” Đường Du bỗng cứng đờ, nhìn ngắm thật lâu, cảm thấy đẹp, nhưng lời nói ra lại rất chân thật, “Không biết nàng có thích không...”

Tần Uyển giận đến mức muốn dẫm chân hắn một cái.

Từ khi nào lại trở nên ngốc nghếch vậy hả? Bản lĩnh đời trước có đâu!

Cũng may lần này phản ứng của Đường Du mau lẹ, trước khi nàng thật sự nhấc chân dẫm hắn, hắn kịp thời bổ sung: “Ta cảm thấy nàng mang gì cũng đẹp.”

Vậy còn được.

Tần Uyển thở phào, cười nhìn hắn: “Ta cũng cảm thấy đồ ngươi chọn không hề kém.”

Dứt lời, nàng tự nhiên nắm tay hắn tiếp tục đi dạo.

Nàng coi như không có chuyện gì, tay hắn lại cứng đờ rất lâu mới dần dần thả lỏng. Tần Uyển thầm thấy buồn cười, có cảm giác mình như yêu quái đang đùa giỡn một thư sinh đơn thuần.

Nhưng rõ ràng là hắn trêu chọc nàng trước!

Tần Uyển thầm mắng.

Ngày tháng sau đó cứ trôi qua như vậy. Bình thường chỉ cần rảnh rỗi, hắn đều tìm cách xuất hiện trước mặt nàng, nhưng cũng chỉ giới hạn trong “xuất hiện” mà thôi. Lúc đầu nàng còn chờ hắn thẳng thắn bày tỏ, nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện sợ là bản thân đã nghĩ nhiều.

Nàng thật sự không ngờ trong chút chuyện nam nữ, con người này có thể câu nệ đến mức đó!

Do vậy khi nàng tròn mười bốn tuổi, nhân lúc Đường Du mang đồ ăn Giang Nam tới, Tần Uyển nói với hắn: “Trong nhà bắt đầu làm mai cho ta rồi.”

Khi đó Đường Du đang gắp cho nàng một miếng cá chiên xù xốp giòn, vừa nghe vậy, đôi đũa liên run lên, cá rơi xuống đĩa.

Tần Uyển nhìn miếng cá kia: “Phản ứng của ngươi là gì vậy? Nữ tử mười lăm tuổi đã có thể gả đi, gia thế của ta như vậy, trong nhà đương nhiên phải để ý, sớm định ra hôn ước. Nếu không chờ đến khi ta mười tám mười chín tuổi, nam nhi hợp tuổi trong kinh đều hôn ước hết rồi, ta đây phải làm sao!”

“À...” Đường Du có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, cố cười, “Đúng vậy, nên quyết định sớm. Chuyên lớn đời người không được qua loa.”

Tần Uyển nhướng mày nhìn hắn.

Hắn vì tâm trạng hoảng loạn mà không phát hiện, có nhét đồ ăn vào miệng để che giấu cảm xúc. Nhưng còn chưa ăn xong, hắn đã phát hiện không đúng, xung quanh an tĩnh một cách kỳ lạ.

Hắn mờ mịt ngước mắt nhìn nàng, khoảnh khắc nhìn nhau, Tần Uyển đập bàn một cái.

Chén đĩa trên bàn chấn động, may mà hai người ở trong nhã gia, nếu không chỉ sợ thực khách xung quanh đều nhìn sang.

Đường Du ngây ra, Tần Uyển nghiến răng: “Có phải ngươi muốn chọc chết ta không? Nếu ngươi không có tâm tư gì khác thì sau này bớt xum xoe đi, còn nếu có, vậy thì bảo phụ mẫu ngươi chọn ngày tốt tới Tần phủ cầu hôn! Cứ kéo dài như vậy, ngươi đang chờ gì hả? Chờ một cô nương như ta chủ động đến Đường gia của ngươi cầu hôn sao?”

Đường Du sững sờ.

Tần Uyển thấy hắn không nói lời nào, không muốn để ý tới hắn nửa, đứng dậy định bỏ đi.

“A Uyển!” Đường Du hoàn hồn, đứng dậy giữ nàng lại, “A Uyển, ta...”

Tần Uyển lạnh lùng trừng mắt: “Có gì thì nói đi!”

Đường Du nín thở, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm: “Ta... Ta chỉ muốn hỏi nàng, nàng có bằng lòng gả cho ta không?”

Tần Uyển liếc nhìn hắn. Một giây đó nàng chỉ muốn mắng hắn lo trước lo sau vô nghĩa, nhưng khi chạm ánh mắt chân thành và cẩn thận kia, nàng lại phát hiện hắn vô cùng nghiêm túc.

Hắn sợ nàng để ý hắn từng là hoạn quan hèn mọn, cho dù đó là chuyện của đời trước. Hắn càng sợ trong lòng nàng còn cất giấu tâm tư khác.

“A Uyển.” Đường Du gằn từng chữ, “Nàng không nợ ta, đời trước gánh tội thay nàng là ta cam tâm tình nguyện. Nàng hãy nghĩ đi rồi trả lời ta... Nàng có nguyện ý gả cho ta không?”

Tần Uyển hít sâu một hơi, bỗng phát hiện thì ra hắn còn chút hiểu lầm.

Có lẽ không tính là hiểu lầm, mấy năm nay nàng quả thật thường nhớ tới hắn khi đó. Nàng mê muội nghĩ tới thảm trạng hắn bê bết máu, gân cốt đứt từng khúc, không ngừng hỏi lúc ấy liệu bản thân có thể tìm ra cách bảo vệ hắn không.

Nàng không thể không thừa nhận chuyện đó là chuyện hết sức quan trọng giữa hai người, không thể thiếu trong tình cảm đan xen của họ.

Nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói: “Ta đúng là cảm thấy mình nợ ngươi. Nhưng sau khi ngươi qua đời rất lâu, ta dần dần phát hiện tình nghĩa ta đối với ngươi có lẽ đã sớm hơn thời điểm chúng ta ý thức được.”

“Cái gì?” Đường Du ngơ ngẩn, ánh mắt từ lo sợ nghi hoặc dần chuyển sang kinh hỉ.

“Cho nên nếu ngươi thật sự muốn cưới ta thì tới cầu hôn đi. Ta không phải đang còn nợ cũ, nếu có, thì cũng là nợ tình.”

“Được...” Đường Du chỉ trả lời một chữ, nhưng chỉ một chữ cũng run rẩy.

...

Năm ngày sau lại tới ngày nghỉ, hiếm khi Đường Du không tới rủ nàng ra ngoài, hắn sai thư đồng tới truyền lời, nói hắn phải về nhà.

Nàng đương nhiên biết hắn về nhà làm gì, trong lòng Đường Hoành và phu nhân cũng biết, bởi vì thỉnh thoảng bọn họ cũng tìm người gọi hắn về, tán gẫu hôn sự của hắn.

Giông Tần Uyển, Đường Du đã đến tuổi làm mai. Cho dù phải chờ cập quan xong mới thành hôn nhưng cũng nên tìm một hộ gia đình trước.

Do vậy từ ba tháng trước phu phụ hai người đã trở nên bận rộn, trước sau chọn đường mười nhà môn đăng hộ đối, cũng đã mở lời với Đường Du, nhưng hắn đều qua loa cho xong chuyện.

Hai phu phụ nói việc học của hắn quá bận, không thể trách cứ, nhưng việc này cũng không thể kéo dài, vì thế cứ gọi hắn về hỏi chuyện. Do đó hắn vừa về nhà, ba người liền ngồi xuống ở chính sảnh, Đường Hoành nhấp ngụm trà, nói thẳng: “Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, ở tuổi này của con nên nghĩ tới hôn sự rồi. Ta và nương của con đã thương lượng, quan trọng là xem ý của con, những người trước đây bọn ta nhắc tới với con nếu như con không thích thì cứ coi như không biết chuyện này, trong lòng nếu có cô nương nhà ai thì cứ nói cho bọn ta biết.”

Lời này với Đường Du chẳng khác nào mệt nhọc có người tới đưa gối, đói bụng có người mời tiệc lớn!

Hắn cố kiềm chế tâm trạng kinh hỉ, hỏi lại phụ mẫu: “Thật không?”

“Đương nhiên.” Đường Hoành tiêu sái nói, “Cha mẹ chỉ mong con tốt, con có suy nghĩ gì cứ nói ra là được.”

Dứt lời, ông lại nhấp ngụm trà.

Đường Du hít sâu một hơi: “Con muốn cưới tôn tiểu thư Tần gia.”

“Phụt!” Đường Hoành bị sặc, ho khan liên tục.

Đường phu nhân vội đứng dậy vỗ vỗ lưng ông, cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm nhìn nhi tử: “Ai?”

“Là Tần Uyển.” Đường Du khẩn thiết nói.

Đường Hoành còn chưa ngừng ho đã chỉ vào hắn mắng: “Con điên rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.