Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 120: Chương 120: Phiên ngoại 6: Song trọng sinh (Du x Uyển)




“Hả?” Hoa Thần, Nguyệt Tịch, Lan Huân và Quế Phức bốn mặt nhìn nhau.

Sắc mặt của Tần Uyển khiến các nàng không dám nhiều lời. Im lặng mấy giây, Hoa Thần đáp: “Nô tỳ biết rồi.”

Hoa Thần là nô tỳ dẫn đầu trong bốn người, nàng đã lên tiếng, ba người còn lại đều sẽ làm theo. Tần Uyển không nói nữa, lặng lẽ hoàn thành công khóa của mình, làm xong vẫn thấy buồn phiền, lại đọc sách thêm một lát.

Buổi tối, sau khi Tần Uyển vào giấc bốn người tụ họp lại. Bên trường tư không cho hạ nhân vào, các nàng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đoán mò.

Nguyệt Tịch tính tình hoạt bát nhất hưng phấn nói: “Hôm nay cô nương sao vậy? Buổi trưa vẫn vui vẻ, còn mời Đường tiểu thư tới dùng bữa, sau đó đưa đồ ăn cho đường công tử, buổi chiều về lại tức giận thành như vậy, không biết có chuyện gì đây.”

Hoa Thần nói: “Còn có thể là chuyện gì? Chắc chắn là Đường công tử chọc giận cô nương.”

Nguyệt Tịch nhíu mày: “Đường công tử không giống người như vậy.”

“Không giống gì hả?” Lan Huân trừng mắt, “Ngươi có biết người ta là người thế nào không?”

“Sao ta biết!” Nguyệt Tịch cứng họng, “Có điều chúng ta cũng gặp Đường công tử rồi, người ta nho nhã lễ độ, còn lớn hơn cô nương bốn năm tuổi, không thể ở chỗ mình đọc sách chọc giận cô nương đúng không? Huống hồ người ta còn tặng điểm tâm nữa.”

Quế Phức nói: “Ngươi đúng là dễ bị lừa, ai cười với ngươi thì đều là người tốt hả? Ai biết có phải hắn đưa điểm tâm có phải vì bồi tội với cô nương nhà chúng ta không? Phải biết là cô nương nhà chúng ta không phải người không nói đạo lý, ngươi đã bao giờ thấy cô nương bực bội với ai chưa?”

“Có lý.” Hoa Thần gật đầu, “Trường tư của Tần gia chúng ta nhiều người như vậy, ta chưa từng nghe nói ai mới ngày đầu đến đã khiến cô nương không thuận mắt. Hôm nay như vậy chắc chắn là do Đường công tử kia không đúng trước!”

Bốn tiểu nha đầu cứ rì rầm rì rầm như vậy, cuối cùng mọi người đều đi đến kết luận: Dù lý do cô nương nhà mình tức giận là gì, nhất định là lỗi của Đường Du!

Sự việc từ đầu đến cuối thế nào không quan trọng, các nàng chỉ cần nghe theo Tần Uyển là được!

Vì thế sang ngày thứ hai, Đường Du liền phát hiện có chỗ không đung.

Học sinh các tuổi ở trường tư Tần phủ tuy không học cùng nhau nhưng thời gian đi học lại tương tự. Đặc biệt là buổi sáng, nếu không có sự cố gì thì đều là giờ Mẹo bốn khắc bắt đầu vào lớp.

Cho nên từ hai khắc đến bốn khắc giờ mẹo mọi người lũ lượt tới. Đường Du đến cửa viện nghe phía sau có người gọi “A Uyển” liền theo bản năng quay đầu, thấy Tần Uyển cách mình ba trượng, Tần Khác ở ngay phía sau.

Tần Uyển dừng lại chờ ca ca, Đường Du cũng theo bản năng dừng bước. Hai huynh muội kết bạn đi tới, Tần Khác thấy hắn, cười nói: “Sớm vậy.”

Đường Du muốn tiếp lời thì thấy Tần Uyển trực tiếp vào trong, mặc kệ hắn, cũng không nói gì nữa với Tần Khác.

Cả hai đều sửng sốt, nhìn nhau, Tần Khác kinh ngạc hỏi: “Muội ấy sao sao vậy?”

“Sao ta biết?” Đường Du đương nhiên sẽ không đi trêu chọc Tần Uyển, cho nên nghĩ Tần Khác đã lỡ lời, “Huynh chọc giận muội ấy à?”

“Ta không có.” Tần Khác thề thốt phủ nhận, “Bọn ta chỉ mới nói hai câu, muội ấy nói muốn ăn bánh sơn tra ở chợ, ta bảo buổi tối nếu có thời gian sẽ dẫn muội ấy đi mua. Thế thì có gì phải giận chứ?” Sau đó hắn bắt đầu nhìn sang Đường Du, “Có phải ngươi chọc giận muội muội ta không?”

“Ta sao phải làm thế?” Đường Du kinh ngạc, “Chắc chắn không có.”

Hai người vừa nói vừa không hẹn cùng nhìn vào trong viện, đã không còn thấy Tần Uyển đâu. Bọn họ cũng chỉ có thể vào trong trước, miễn cho trễ giờ lên lớp.

Suy nghĩ nửa ngày, Đường Du cũng không hề thấy mình sai, chỉ có thể đoán là Tần Khác lỡ lời hoặc vì chuyện khác mà tâm trạng Tần Uyển không tốt.

Mãi đến hoàng hôn nghiêng về tây mọi người mới tan trường. Tần Uyển đứng trước cửa lớp học chờ Tần Khác cùng đi mua bánh, đúng lúc Đường Du dọn sách ra ngoài, thấy nàng thì muốn bắt chuyện, lại thấy nàng khó chịu trừng mắt rồi bỏ đi.

Tần Khác cũng nhìn thấy, đi ra cửa nhíu mày: “Huynh xem, ta đã nói là huynh chọc giận muội ấy mà.”

Đường Du: “...”

Tần Khác tỏ vẻ không vui: “Ngươi mới đến nhà ta có hai ngày sao đã bắt nạt muội muội ta hả?”

“... Ai bắt nạt nàng ấy?” Đầu óc Đường Du trống rỗng.

“Ta dẫn muội ấy đi mua bánh sơn tra trước, ngày mai sẽ tính sổ với huynh!”

“Không phải...” Đường Du nghẹn lời, “Ta không làm gì cả!”

...

Hai khắc sau, Tần Khác dẫn Tần Uyển ra ngoài. Hai huynh muội lên xe ngựa, Tần Khác quan sát Tần Uyển, chân thành hỏi: “Sao vậy? Đường Du chọc muội?”

“Không có.” Tần Uyển lắc đầu, vén màn nhìn ra ngoài.

Tần Khác nghe vậy càng hoang mang.

Hắn biết có người thích giận dỗi, mỗi khi giận dỗi đều nói không thành có, nhưng hắn lại cảm thấy tính tình muội muội nhà mình không phải thế.

Từ bé nàng ấy đã thông minh hiểu chuyện, có chuyện gì không vui đều nói thẳng, không để mọi người phải đi đoán.

Hắn nghĩ mãi, cảm thấy muội muội không thể đột nhiên đổi tính, huống hồ nàng và Đường Du vốn không thân nhau, hà tất phải giận dỗi như thế còn không thừa nhận?

Vậy thì nàng nói không nghĩa là không rồi.

Tần Khác không hỏi nữa, lấy mứt hoa quả cho Tần Uyển ăn. Tần Uyển nhận lấy cho vào miệng, hối hận nghĩ phản ứng của mình khi nãy ở trước mặt Đường Du hình như hơi quá.

Rõ như vậy chắc chắn Đường Du sẽ phát hiện, thế hắn có tới hỏi nàng không?

Nàng vừa không muốn hắn tới hỏi, lại vừa có chút chờ mong.

...

Tần phủ.

Đường Du về phòng, càng nghĩ càng không yên.

Hắn vốn nhận định bản thân không làm gì chọc giận Tần Uyển, Tần Khác muốn “tính sổ” hắn hắn thật sự không phục. Nhưng về phòng nghĩ kỹ lại, hắn lại không yên tâm.

Chắc không phải hắn thật sự làm sai gì chứ?

Nếu không phải, A Uyển trừng mắt với hắn làm gì?

Đường Du càng nghĩ càng hoảng loạn, rõ ràng đang ngồi đọc sách lại không đọc vào được chữ nào. Hai người cùng viện với hắn đang bù đầu làm công khóa, một lúc sau tới giờ dùng bữa, gã sai vặt đi lấy đồ ăn mang vào nhà chính. Hai người kia nghe tiếng động liền đi qua, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Đường Du đâu.

Bọn họ đi tìm hắn, tới phòng thì thấy Đường Du vẫn ngồi yên bất động trước bàn.

“Đường Du.” Có người gọi.

Đường Du hoàn hồn, quay đầu nhìn họ.

“Nghĩ gì đấy? Đi ăn cơm.”

“Tới đây.” Đường Du theo bản năng đứng dậy, khoảnh khắc bước ra cửa phòng, hắn dừng lại, chuyển hướng chạy ra ngoài, “Các huynh ăn đi, ta có việc cần đi một chút.”

“?”

“??”

Đường Du đi thẳng đến chỗ người gác cổng Tần phủ muốn mượn xe ngựa, nói muốn đến chợ phía đông.

Buổi sáng Tần Khác nói Tần Uyển muốn ăn bánh sơn tra, hắn định đi tìm người trước, tìm được rồi tính sau.

Cảm giác này có hơi kỳ lạ, đời trước bọn họ bầu bạn nhiều năm như vậy, hắn lại không biết nếu nàng tức giận phải dỗ dành ra sao.

Bởi vì đời trước, hắn chưa từng thấy nàng tức giận.

Đời trước thân phận của họ cách xa một trời một vực. Dù nàng có nói “coi hắn là ca ca” thì bọn họ vẫn là chủ tớ. Quan hệ như vậy, một mặt hắn đương nhiên chỉ nghĩ cho nàng, mọi việc đều làm theo lời nàng nói, không thể khiến nàng không vui; mặt khác nàng cũng không cần so đo với cung nhân bên cạnh, cho dù thỉnh thoảng có chuyện hắn làm nàng không hài lòng, nàng chỉ nói hai câu hoặc là trực tiếp giao cho người khác đi giải quyết.

Bởi vậy dáng vẻ nàng trừng mắt bỏ đi kia hắn chưa từng nhìn thấy, cũng không biết phải dỗ nàng thế nào.

Dọc đường, Đường Du ngồi trong xe ngựa vắt hết óc nghĩ cách.

Hắn nhớ lại chuyện nàng giận dỗi với Tề Hiên, Tề Hiên dỗ nàng thế nào. Nhưng vừa nghĩ liền biết hai việc không giống nhau, bởi vì khi đó nàng đắn đo Tề Hiên, tất cả đều nằm trong sự khống chế của nàng, tới thời điểm thích hợp nàng sẽ cho một cái bậc thang, nối lại tình xưa với Tề Hiên.

Bây giờ với hắn, nàng không có lòng như vậy.

Đường Du càng nghĩ càng luống cuống.

Mấu chốt là... Hắn cũng không biết hắn sai ở đâu!

Trưa qua nàng đưa đồ ăn cho hắn, buổi tối hắn tặng điểm tâm cho nàng, sáng nay nàng liền không vui, nhưng trong khoảng thời gian này rõ ràng bọn họ không hề gặp nhau mà.

Sao lại tức giận!

Đường Du trái lo phải nghĩ vẫn nghĩ không ra. Hắn suy nghĩ quá chuyên chú, đến khi xe ngựa dừng lại hắn vẫn không phát hiện, xa phu thấy hắn không có phản ứng, xoay người vén màn xe: “Công tử, tới rồi.”

“À...” Đường Du vội xuống xe, nhưng nơi này nào có Tần Uyển và Tần Khác.

Lúc này hắn mới phát hiện bọn họ vừa tan học liền xuất phủ, mà hắn ở trong phòng ít nhất cũng nửa canh giờ. Trì hoãn lâu như vậy, sợ là bọn họ đã trên đường hồi phủ rồi.

Sao hắn lại ngốc vậy!

Đường Du tự giận chính mình, xoay người về xe ngựa, chợt thấy ở cửa hàng đồ cổ bên cạnh có hai người bước ra.

Công tử đi trước mười lăm mười sáu tuổi, bên cạnh là gã sai vặt đang cầm một cái hộp gỗ. Vị công tử kia nói: “Ngươi về nhờ phụ thân mẫu thân xem bức tranh này đi, cứ nói... Tuy chúng ta tin được chưởng quầy này nhưng đồ tặng cho phủ thừa tướng ta không dám sơ ý. Tự ta đi chọn mấy món trang sức, lát nữa cùng mang qua tặng cho Tần cô nương.”

“Vâng.” Gã sai vặt đáp, lại nhắc nhở, “Đồ tặng cho Tần cô nương ngài nên để tâm một chút. Mọi người trong kinh đều biết lão thừa tướng chỉ có một đứa cháu gái, rất sủng ái, làm nàng ấy vui còn quan trọng hơn làm thừa tướng đại nhân vui đấy.”

“Việc này ta biết, yên tâm.” Công tử kia cười, cho gã sai vặt kia lui xuống trước.

Đường Du ngơ ngẩn đi tới, không tự chủ mà gọi: “Vệ Xuyên?”

Vệ Xuyên nghe tiếng quay đầu, nhìn hắn một hồi, chần chờ hỏi: “Xin hỏi các hạ là...”

Đường Du nghẹn lời, phát hiện bản thân đường đột, chỉ đành cố giữ bình tĩnh nói: “Gia phụ là Lễ Bộ viên ngoại lang Đường Hoành.”

“?” Vệ Xuyên càng mê mang, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy: Không quen biết!

Đường Du khẽ cười: “Tại hạ ở trường tư Tần phủ đọc sách, nghe Tần cô nương nhắc tới tiểu công gia.”

“Hả?” Vệ Xuyên càng không hiểu đây là chuyện gì, “Tần cô nương nhắc tới ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.