Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 72: Chương 72: Thăm viếng




“Được.” Lâm tần tươi cười đỡ nàng, “Chút chuyện này ta giúp ngươi là được.”

Tôn thục nữ đứng dậy, ngẩng đầu, dường như không ngờ Lâm tần sẽ hào phóng đồng ý hỗ trợ, kinh hỉ đáp: “Tạ nương tử!”

“Giữa tỷ muội không cần khách khí.” Lâm tần khẽ cười, dời mắt đi, “Có điều ta cũng có chuyện phiền lòng của ta, không tiện ra tay, chỉ có muội muội mới làm được, không biết muội muội có tấm lòng này không. Nếu không có cũng không sao, ta tốn thêm chút sức lực không phải không tìm được người khác.”

Lời này nghe qua không hề có ý ép buộc nhưng dù là ai cũng sẽ hiểu ả ta đã chọn Tôn thục nữ, nếu nàng từ chối, chuyện nhà nàng ả sẽ không hỗ trợ. Tuy nàng đang được sủng ái nhưng lại không thể đi cầu xin hoàng đế giúp đỡ chuyện này, nếu vì chút chuyện nhỏ mà làm bẩn lỗ ta thiên tử, e rằng tiền đồ cũng bị hủy hoại.

Tôn thục nữ lập tức gật đầu: “Nương tử cứ phân phó, thần thiếp đều nghe nương tử!”

“Được.” Lâm tần cười, “Vị phân của Sở thiếu sử bên cạnh Thiến quý tần tương đương với ngươi, trước mắt ngươi đi làm thân với nàng ta đi.”

“Sở thiếu sử...” Tôn thục nữ chần chờ, “Thiến quý tần và nàng ta đều biết thần thiếp qua lại thường xuyên với nương tử, chỉ sợ sẽ không chịu tiếp xúc với thần thiếp...”

Lâm tần lắc đầu: “Ta dám bảo ngươi đi, tất nhiên đã nắm chắc. Ngươi yên tâm, Sở thiếu sử kia không một lòng với Thiến quý tần đâu. Hơn nữa giữa phi tần mà, bề ngoài luôn duy trì cảnh thái bình giả tạo. Nếu ngươi thường xuyên cầu kiến, nàng ta không thể không gặp ngươi, dù Thiến quý tần không chịu nhưng cố kỵ tâm tư của bệ hạ, nàng ta cũng không thể không cho ngươi vào cửa nhiều lần.”

“Nhưng...” Tôn thục nữ khó xử, “Gặp Sở thiếu sử, thần thiếp nói gì đây?”

Lâm tần sớm đã có chuẩn bị: “Trước kia nàng ta được sủng ái nhờ khả năng khiêu vũ, thỉnh thoảng có qua lại với giáo phường. Ngươi đàn tỳ bà hay, lại là người bước ra từ giáo phường, hàn huyên những chuyện đó có thể làm thân. Nhưng có một vấn đề ngươi phải ghi nhớ.”

Nói tới đây Lâm tần dừng lại, nhìn Tôn thục nữ, thái độ nghiêm nghị.

Tôn thục nữ sợ hãi gật đầu: “Nương tử cứ phân phó.”

“Ngươi bớt nhắc chuyện của ta với nàng ta. Trước đây tuy nàng ta là người của ta nhưng hiện giờ đã là mối họa, nếu ngươi dùng chuyện của Huệ Nghi Cung lôi kéo làm thân với nàng ta sẽ gây họa vào thân.”

“Thần thiếp nhớ rồi.” Tôn thục nữ kính cẩn nhận lệnh, rời khỏi phòng Lâm tần, về phòng của mình, sai cung nữ tới Niêm Mai Các.

Để không khiến Lâm tần hoài nghi, hai lần liên tiếp Từ Tư Uyển từ chối cung nữ của Tôn thục nữ ngay ngoài cửa cung. Đến lần thứ ba, Tôn thục nữ nhân lúc Từ Tư Uyển đi hầu hạ thái hậu sai người tới, Từ Tư Uyển nghe Trương Khánh bẩm báo, làm như không biết gì, buổi tối về Niêm Mai Các thì thấy Sở thiếu sử đã chờ ngoài phòng.

Từ Tư Uyển nhìn nàng ta: “Vào trong rồi nói.”

Sở thiếu sử cúi đầu theo nàng vào nhà, đợi nàng ngồi xuống, nàng ta mới nói: “Hôm nay Tôn thục nữ sai người tới mời thần thiếp khi nào có thời gian ra ngoài cùng đi dạo.”

Từ Tư Uyển híp mắt cười: “Ta cứ tưởng ngươi sẽ gạt ta.”

Sở thiếu sử nhíu mày: “Thần thiếp gạt nương nương làm gì?”

Từ Tư Uyển lắc đầu: “Không có gì, ngươi nói tiếp đi.”

Sở thiếu sử nhỏ giọng: “Thần thiếp không biết có nên gặp hay không.”

“Gặp chứ, gặp mới biết nàng ta muốn làm gì.” Từ Tư Uyển thản nhiên nói.

Sở thị thoáng trầm ngâm, gật đầu: “Vâng, vậy thần thiếp bảo Anh Đào đi trả lời.”

“Đi đi.” Từ Tư Uyển đồng ý, xua tay cho nàng ta lui xuống.

Sở thiếu sử rời đi, Hoa thần đứng bên bàn trà đợi Sở thiếu sử đi xa, buồn cười nói: “Nô tỳ còn tưởng Sở thiếu sử không tin nương nương, bây giờ xem ra có gì đều nói hết.”

Từ Tư Uyển cũng cười: “Nàng ta biết gì nói đó và việc nàng ta tin ta hay không không có gì khác nhau. Ta có chuyện giấu nàng ta vì sợ chuyện bé xé ra to, nàng ta biết gì nói hết cũng như thế. Như việc hôm nay, nếu nàng ta không nói với ta, tự mình làm chủ có lẽ sẽ gây ra họa, mà nói với ta, làm hỏng chuyện là vì chủ ý của ta sai, ít nhất ta sẽ không giận chó đánh mèo với nàng ta.”

“Thế thì Sở thiếu sử cũng là người thông minh.”

“Đúng vậy. Nếu nàng ta là kẻ ngốc, ta đã không dám dùng nàng ta, nàng ta có thể tự ngộ ra đạo lý ta mới được thoải mái.”

Trưa hôm sau, Từ Tư Uyển nghe nói Sở thiếu sử ra ngoài đi gặp Tôn thục nữ. Nàng nghĩ mãi, cuối cùng quyết định không nói cho Sở Thư Nguyệt biết Tôn thục nữ là người của nàng, cho nên trong lòng Sở Thư Nguyệt cứ tồn tại khúc mắc, vừa về Niêm Mai Các liền bẩm báo với Từ Tư Uyển, nói nàng nghe mọi chuyện Tôn thục nữ nói với nàng ta, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Từ Tư Uyển nghiêm túc nghe, có vẻ không có chủ đề đau buồn gì, chỉ có một điều khiến nàng để tâm: “Nàng ta nói với ngươi khi làm thiếu sử cung nữ bên cạnh không đủ dùng?”

“Đúng vậy. Thần thiếp sợ nàng ta muốn thông qua thần thiếp cài tai mắt bên cạnh nương nương nên nói với nàng ta thần thiếp ở bên cạnh nương nương, thỉnh thoảng có việc cần có thể mượn người của nương nương, chặn họng nàng ta.”

Từ Tư Uyển thoáng trầm mặc, cười nói: “Vậy lần sau ngươi hãy chủ động nhắc lại việc này. Nếu nàng ta muốn phái thêm người cho ngươi, ban đầu ngươi cứ từ chối rồi cuối cùng đưa người về. Hiện giờ chúng ta phải biết kế hoạch của Lâm tần để mượn nhược điểm của ả ta tương kế tựu kế, nếu Niêm Mai Các phòng vệ quá chặt không cho ả ta vào, vở kịch này không thể diễn nữa.”

Sở Thư Nguyệt kinh ngạc: “Nhưng nếu để ả với tay vào Niêm Mai Các... Quá nguy hiểm rồi. Việc ăn uống của nương nương đều do bếp nhỏ trong viện lo liệu, nếu ả hạ độc...”

Từ Tư Uyển nghiêng đầu hỏi thẳng: “Ngươi sợ ả độc chết ta hay sợ ả độc chết ngươi?”

Sở Thư Nguyệt cứng họng.

Từ Tư Uyển cười nhạo: “Muốn độc chết ta, không dễ vậy đâu, độc chết ngươi còn có thể. Nhưng không sao, nếu ngươi sợ, sau này cứ tới dùng bữa với ta. Nếu ả thật sự muốn hạ độc, ta sẽ chặn con đường này ép ả ta chơi trò khác.”

Sở Thư Nguyệt thấy nàng hứng thú bừng bừng, càng sợ hãi: “Nương nương muốn ả làm gì?”

“Làm sao ta biết ả muốn làm gì?” Từ Tư Uyển hỏi lại, tươi cười vũ mị.

Sở Thư Nguyệt không còn gì để nói, đành cáo lui.

Mấy ngày liên tiếp, Tôn thục nữ đều qua lại với Sở Thư Nguyệt, có khi là mời Sở Thư Nguyệt cùng ra ngoài, có khi là đến phòng Sở Thư Nguyệt ngồi một chút. Tới tháng chạp, Tôn thục nữ lại được tấn vị phân, thăng lên làm chính bát phẩm huy nga. Sở Thư Nguyệt dựa vào giao tình ngày xưa chủ động nhắc đến chuyện Huệ Nghi Cung với nàng ta, khi về Tôn huy nga cùng tới đây.

Khi đó thời tiết rất lạnh, Từ Tư Uyển ngồi trên bàn trà, xuyên qua cửa sổ giấy thấy Tôn huy nga khoác áo choàng cáo rụt rè muốn kéo Sở Thư Nguyệt về phòng. Sở Thư Nguyệt lại có vẻ câu nệ, bó tay bó chân ở trong sân không chịu hoạt động.

Hoa Thần thấy thế liền ra ngoài, đến hành lang, hành lễ từ xa, cười nói: “Huy nga nương tử an. Khi nãy nương nương còn nói định đi chúc mừng nương tử, không ngờ nương tử lại tới, mau vào trong ngồi đi.”

Tôn huy nga nghe vậy thì khẽ cười, quay lại kéo Sở Thư Nguyệt: “Đi thôi.”

Sở Thư Nguyệt không nói gì, cùng nàng ấy vào nhà. Hai người cùng hành lễ với Từ Tư Uyển, Từ Tư Uyển ban tọa, mắt liếc nhìn Tôn huy nga, ý cười phức tạp: “Hiện giờ huy nga muội muội xuân phong đắc ý, mỹ mạo càng hơn trước.”

“Nương nương tán thưởng.” Tôn huy nga đứng dậy hành lễ, cúi đầu, bộ dáng hết sức kính cẩn, “Thần thiếp xuất thân hèn mọn, đều nhờ bệ hạ cất nhắc nên mới có địa vị hôm nay. Thần thiếp ở trong cung không quen biết nhiều tỷ muội, chỉ hợp ý với mỗi Sở thiếu sử bên cạnh nương nương, bây giờ đã tấn vị, cuộc sống cũng dư dả, thần thiếp có yêu cầu quá đáng muốn xin nương nương ân chuẩn.”

Từ Tư Uyển nhếch mép cười: “Ngươi nói đi.”

Tôn huy nga cười nói: “Thần thiếp cũng từ vị trí thiếu sử đi lên, biết bên cạnh thiếu sử chỉ có một cung nữ, thường có thời điểm không đủ dùng. Sở thiếu sử cũng hay nói với thần thiếp bên cạnh chỉ có một mình Anh Đào cô nương, tuy tận tâm nhưng tuổi còn nhỏ, có nhiều việc không thể chu toàn. Lần này thần thiếp được tấn vị phân, cung nữ hoạn quan có thêm một người nên muốn để lại hoạn quan kia cho thiếu sử dùng. Nhưng dế không trái cung quy, thần thiếp mong dùng danh nghĩa của nương nương để điều động người này.”

Lời này nếu Từ Tư Uyển trực tiếp đồng ý thì có vẻ quá giả, với sự cẩn thận của Sở Thư Nguyệt e rằng sẽ sinh nghi.

Nàng không mặn không nhạt nói: “Nếu người bên cạnh nàng ta không đủ dùng, bổn cung phái người của mình qua hỗ trợ là được, sao có thể đòi người của muội muội?”

Tôn huy nga cười đáp: “Thần thiếp chỉ một lòng nghĩ cho tỷ muội của mình, mong nương nương ân chuẩn. Huống hồ thân phận của nương nương cao quý, cung nhân bên cạnh hẳn đều là người đắc lực, ai ai cũng tiền đồ vô lượng, nếu bị điều đến bên thiếu sử, vô hình trung là giác chức, e rằng bọn họ sẽ oán hận thiếu sử, không chịu hầu hạ thiếu sử đàng hoàng.”

Sắc mặt Từ Tư Uyển lạnh đi, trầm giọng: “Huy nga suy nghĩ thật chu đáo. Nhưng nếu huy nga đã biết quy củ tăng giảm cung nhân trong cung thì cũng nên biết không tiện thêm người bên cạnh bổn cung mới đúng. Trực tiếp điều người kia đến chỗ Sở thiếu sử là vi phạm cung quy, thêm cho bổn cung cũng vậy.”

“Nương nương đúng là quý nhân hay quên.” Tôn huy nga hành lễ, ý cười càng đậm, “Thần thiếp cũng sợ gây thêm phiền phức cho nương nương nên đã dò hỏi Thượng Nghi Cục trước. Thượng Nghi Cục nói nương nương chê người nhiều rắc rối, còn nói nhân thủ bên cạnh đã đủ dùng, từ khi tấn vị tần không hề thêm người cho đủ, tấn vị quý tần cũng chỉ có hai người làm việc nặng, hiện tại đang thiếu cung nhân hầu hạ. Bởi vậy thần thiếp mới dám mặt dày mở lời với nương nương. Nếu tạm thời nương nương không có ý định tăng thêm nhân thủ thì đồng ý với thỉnh cầu của thần thiếp đi.”

Từ Tư Uyển hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Huy nga muội muội thận trọng như vậy, nếu bổn cung còn không đồng ý thì đúng là có vẻ không màng nhân tình. Được thôi...” Nói tới đây nàng liếc nhìn Sở Thư Nguyệt, giọng điệu không hề có chút tình cảm, “Huy nga đã có lòng, ngươi cứ giữ lại đi, tạm thời xem như người của bổn cung ở bên hầu hạ ngươi. Nếu sau này ngươi tấn vị thì chọn gã làm quản sự của ngươi, coi như không thiệt cho gã.”

“Tạ nương nương.” Sở Thư Nguyệt cúi đầu hành lễ.

Tôn huy nga tươi cười, cũng khom người: “Vậy thần thiếp không làm phiền nữa, thần thiếp qua phòng thiếu sử ngồi một lát rồi đi.”

“Huy nga muội muội cứ tự nhiên.” Từ Tư Uyển khoan dung gật đầu, lại phân phó Hoa Thần, “Đi lấy hạ lễ bổn cung chuẩn bị đưa cho huy nga muội muội, ngươi cũng đỡ phải đi một chuyến.”

“Tạ nương nương ân điển.” Tôn huy nga cảm tạ xong liền cùng Sở thư Nguyệt cáo lui.

Chờ các nàng đi rồi, Từ Tư Uyển liếc nhìn Hoa Thần. Hoa Thần hiểu ý, lặng lẽ rời khỏi Niêm Mai Các, khoảng một canh giờ sau mới quay lại, bẩm báo: “Nô tỳ vừa đi điều tra, người kia tên Vương Thi, gia cảnh rất sạch sẽ, hẳn là do Lâm tần tỉ mỉ an bài.”

“Đúng vậy.” Từ Tư Uyển gật đầu, “Tạm thời không cần trông chừng gã, phải cho gã có cơ hội tung chiêu thay Lâm tần chứ.”

“Nhưng hiện tại bên cạnh Sở thiếu sử có người của Lâm tần, chuyện bệ hạ chưa từng sủng hạnh lại nàng ta sợ rằng không giấu được. Trước đây nương nương tốn nhiều công sức như vậy để Lâm tần tin...”

“Không sao. Nàng ta biết nhiều chuyện của Lâm tần, chỉ cần còn ở bên cạnh ta, Lâm tần sẽ không thể yên tâm. Lúc này vất vả lắm mới cài cắm được một người, đây là cơ hội Lâm tần không thể bỏ lỡ, dù biết Sở thị chưa từng được thừa sủng trở lại, Lâm tần cũng sẽ muốn diệt trừ nàng ta. Hơn nữa... Vinh nhục trong cung thay đổi trong chớp mắt, cho dù Lâm tần biết hiện giờ Sở thị không được sủng ái, cũng không đoán được chuyện của tháng trước là thật hay giả, chúng ta cứ làm tốt vai diễn của mình là được, việc ăn mặc ở đi lại đều không bạc đãi nàng ta, Lâm tần sẽ càng mơ hồ.”

“Vâng.” Hoa Thần hành lễ, cân nhắc hỏi, “Vậy nô tỳ đi sắp xếp chỗ ở cho Vương Thi trước, cứ nói theo ý của nương nương để gã sau này làm chưởng sự của Sở thiếu sự, cho gã một gian phòng riêng.”

“Rất tốt.” Từ Tư Uyển vừa lòng gật đầu.

Ở Niêm Mai Các hiện tại, hoạn quan được ở phòng riêng chỉ có Đường Du và Trương Khánh. Trong đó Đường Du có một phòng lớn gồm hai phòng nội ngoại, xem như là thể diện của hoạn quan chưởng sự, Trương Khánh chỉ có một phòng ngủ, giờ Hoa Thần sắp xếp cho Vương Thi như vậy, vô hình trung để địa vị của gã tương đương Trương Khánh.

Việc tiếp theo phải làm là chờ. Từ Tư Uyển biết không cần phải chờ lâu, nhưng Lâm tần ra tay vẫn sớm hơn dự đoán. Mới qua nửa tháng, còn chưa sang năm, đêm đó Tôn huy nga đột nhiên tới Niêm Mai Các cầu kiến.

Khi đó Từ Tư Uyển đã ngủ, không để lại nhiều cung nhân trực đêm. Đường Du cầm đèn vào gọi nàng, mới nói hai câu, nàng đã bật dậy, nói ngay: “Mau mời.”

Đường Du chậm rãi thắp sáng hai ngọn đèn gần giường, sau đó mới ra ngoài mời người. Tôn huy nga vào phòng, hành lễ qua loa, cả giận nói: “Thần thiếp vốn nghĩ nếu hôm nay bệ hạ còn ở Niêm Mai Các, ngày mai thần thiếp sẽ mạo hiểm đến gặp nương nương.”

Ánh mắt Từ Tư Uyển trở nên sắc bén: “Sao lại gấp như vậy? Lâm tần có phân phó gì?”

“Vâng.” Tôn huy nga cúi người, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp lục giác to bằng bàn tay trình lên cho Từ Tư Uyển.

Từ Tư Uyển nhận lấy định mở ra lại bị Tôn huy nga ngăn cản

“Nương nương cẩn thận, đồ bên trong rất đầy, nếu để rơi vãi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện.”

Từ Tư Uyển dừng ta: “Trong đây có gì?”

“Bột đánh lửa.” Tôn huy nga đáp.

Từ Tư Uyển theo bản năng nhìn Đường Du, Đường Du nhíu mày: “Lâm tần đưa huy nga nương tử thứ này để làm gì?”

“Thần thiếp cũng không biết.” Tôn huy nga lắc đầu, “Ả ta chỉ nói mấy ngày nữa thần thiếp tìm cơ hội uống rượu với Sở thiếu sử rồi lén đưa thứ này cho Vương Thi, Vương Thi sẽ biết nên làm gì.”

Từ Tư Uyển thầm suy đoán.

Tôn huy nga cắn môi: “Lâm tần sắp không chờ kịp nữa rồi, cứ thúc giục mãi, thần thiếp không biết phải làm sao đây, nương nương người xem...”

“Sắp Tết rồi!” Từ Tư Uyển hoàn hồn, “Ngày mai ngươi đi thỉnh chỉ bệ hạ, nói ngươi muốn về nhà thăm viếng. Đây vốn là việc thường tình, nhà của ngươi lại ở kinh giao, ngài ấy sẽ ân chuẩn.”

Tôn huy nga nhíu mày: “Liệu có quá rõ ràng không? Trước đây thần thiếp chưa bao giờ nghĩ tới việc thăm viếng, bây giờ đột nhiên đề cập...”

“Đột nhiên đề cập, Lâm tần mới nghĩ ngươi đang cố ý né tránh mệnh lệnh của ả ta.” Từ Tư Uyển cười khẽ, “Ngươi còn nhớ lời ta từng nói không, tên đã trên dây, không thể không bắn. Ả bây giờ đã lên kế hoạch chu toàn, ngươi bỗng nhiên trốn đi, ả đương nhiên sẽ tìm người lấp vào vị trí của ngươi giải quyết chuyện này.

Tôn huy nga cúi đầu: “Thần thiếp sợ Lâm tần chó cùng rứt giậu sẽ làm ra chuyện ngốc. Thần thiếp hận mấy tên cầm thú kia nhưng không hề muốn chôn cùng chúng, lỡ Lâm tần không tìm được người, nổi điên tìm đến nhà thần thiếp...”

Không đợi Tôn huy nga nói xong, Đường Du khẽ cười: “Huy nga nương tử lo lắng nhiều rồi. Phi tần muốn về nhà thăm viếng, cả quá trình đều do Thượng Cung Cục và Thượng Nghi Cục an bài, thị vệ đi theo cũng rất nhiều. Lâm tần dù tức giận muốn giết huy nga nương tử cũng sẽ không ra tay trong lúc huy nga nương tử về thăm viếng.”

“Thật vậy sao?” Tôn huy nga bừng tỉnh, thở phào, “Là thần thiếp không có kiến thức, chỉ nghĩ tới việc về nhà thôi, không ngờ lại phiền phức như vậy. Thế thì ngày mai thần thiếp sẽ thỉnh cầu bệ hạ... Không biết cần chuẩn bị bao lâu mới có thể xuất cung?”

Từ Tư Uyển nói: “Ngươi đã nói muốn về nhà ăn tết, Thượng Cung Cục và Thượng Nghi Cục đương nhiên phải sắp xếp chu toàn, dù thế nào cũng sẽ để ngươi xuất cung trước trừ tịch. Nhưng nếu Lâm tần quá gấp, vừa nghe tin liền tới tìm ngươi, ngươi cứ nói thẳng với ả ta mình không muốn làm việc này nên mới tránh đi, ép ả ta mời cao minh khác.”

“Thần thiếp hiểu rồi.” Tôn huy nga gật đầu, lại chưa có ý định cáo lui, như đang suy tư, mấy lần muốn nói lại thôi.

Từ Tư Uyển nhìn nàng ấy: “Nếu có gì băn khoăn ngươi cứ nói thẳng. Bây giờ ngươi đang được bệ hạ sủng ái, nếu ngươi không muốn dính vào vũng nước đục này, ta sẽ không trách ngươi.”

“Không, thần thiếp không băn khoăn. Thần thiếp chỉ nghĩ nếu Lâm tần không ra tay trong lúc thần thiếp về thăm người nhà, đợi thần thiếp hồi cung, việc của nương nương đã hoàn thành được một nửa, vậy đến khi nào mới có thể xử lý mấy tên cầm thú kia? Nương nương không biết ngày tháng thần thiếp ăn nhờ ở đậu trong quá khứ thế nào đâu, so với việc đưa chúng đi gặp Diêm Vương, thánh sủng bây giờ với thần thiếp chẳng đáng nhắc tới, nếu chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa, với thần thiếp mà nói không có thu hoạch gì.”

“Ngươi yên tâm. Dượng của ngươi cùng mấy biểu huynh bắt nạt ngươi, bọn chúng đều sẽ chết. Ta không thể bảo đảm thời gian cụ thể nhưng bọn chúng chắc chắn sẽ chết trước Lâm tần.”

Chết trước Lâm tần?

Nghe vậy, Tôn huy nga vui mừng hành lễ: “Có được lời này của nương nương, thần thiếp yên tâm rồi, thần thiếp cáo lui.”

Từ Tư Uyển ừ một tiếng, liếc nhìn Đường Du, ý bảo gã tiễn Tôn huy nga đi. Đường Du tiễn Tôn huy nga tới cửa viện liền quay lại, nhìn cái hộp lục giác trong tay Từ Tư Uyển, hỏi nàng: “Có cần trả lại cho Tôn huy nga không?”

“Không cần.” Từ Tư Uyển lắc đầu, “Bột đánh lửa mà thôi, không phải đồ gì hiếm có, Lâm tần đã muốn được việc thì sẽ tìm cái khác.”

Đường Du gật đầu: “Lâm tần định thiêu chết Sở thiếu sử à?”

“Nhìn có vẻ giống, nhưng chỉ sợ không chỉ muốn thiêu chết mỗi Sở thiếu sử.” Từ Tư Uyển nhìn hộp lục giác trong tay, tươi cười đưa gã xem, “Ngươi nhìn đi, cái hộp này lớn như vậy, nếu bột bên trong ép chặt thì chắc chắn không ít. Chỉ thiêu chết một Sở thiếu sử nào cần nhiều thế?”

Đường Du nín thở: “Vậy người...”

“Ở địa bàn của ta, ta sợ cái gì? Đến lúc đó ta sẽ mời Oánh tỷ tỷ tới uống trà. Nếu Lâm tần biết có tỷ ấy, nghĩ bản thân không chỉ có thể thiêu chết Sở thiếu sử, còn có thể một lần thiêu chết hai sủng phi đối địch với ả ta, ả ta chắc chắn sẽ rất cao hứng.”

Đường Du thấy nàng hào hứng, dở khóc dở cười khuyên nhủ: “Người nhớ cẩn thận. Chớ nói thiêu chết, vì ả ta mà để bị bỏng cũng không đáng.”

“Không sao, ta có ngươi mà.” Nàng nhìn gã không chớp mắt, “Nếu Vương Thi muốn thiêu chết luôn cả ta thì bắt buộc phải tới tiền viện. Ngươi chỉ cần giám sát Vương Thi chặt chẽ một chút, gã sẽ không ra tay được.”

Đường Du cúi đầu, hàng lông mi run rẩy. Nàng vốn đợi gã trả lời, nhưng gã không nói gì cả, chỉ tiến lên hai bước đỡ nàng nằm xuống, sau đó đắp chăn cho nàng: “Ngủ đi, ta ra ngoài canh giữ.”

“Được.” Nàng mỉm cười, “Thật ra ngươi về phòng cũng không sao, ban đêm ta không có chuyện gì, ngươi biết mà.”

“Không sao.” Đường Du cũng cười, lấy cửu liên hoàn trong tay áo ra, “Ta muốn tìm cách giải nhanh nhất, lần trước cần ba khắc.” Nói rồi gã đứng dậy, ra ngoài, “Ngủ đi.”

“Ừ.” Nàng đặt hộp bột đánh lửa trên bàn nhỏ bên mép giường, nhắm mắt, ngáp một cái.

Bốn ngày sau, xa giá thăm viếng của Tôn huy nga xuất cung, Từ Tư Uyển nghe nói hoàng đế an bài cho nàng nghi thức của chính lục phẩm quý nhân, không khỏi cười: “Đúng là thâm tình.”

“Đúng vậy, với ai cũng thâm tình.” Oánh tiệp dư ngồi bên cạnh ăn bánh khoai môn bếp nhỏ đưa lên, “Mấy hôm trước còn nói ở chỗ ta thư thái nhất hoàng cung, quay đầu liền tận tình chiếu cố Tôn huy nga.”

Nói rồi Oánh tiệp dư liếc nhìn Từ Tư Uyển, cầm miếng điểm tâm mới đút cho nàng.

Từ Tư Uyển đang suy nghĩ miên man, đột nhiên thấy có điểm tâm đưa tới, theo bản năng cắn một miếng, ăn được một nửa mới hoàn hồn, vội duỗi tay nhận lấy.

Oánh tiệp dư bật cười, để nàng tự ăn, phủi tay, lại nói: “Có điều bệ hạ đối xử với muội đúng là rất khác. Mấy hôm trước ở trong cung của ta thấy vài món ăn, ngài ấy lập tức nhớ đó là món muội thích, ta chưa từng thấy ngài ấy đối xử với ai như vậy. Ra ngoài tản bộ thấy gió lớn, liền sai cung nhân đến Niêm Mai Các dặn dò Hoa Thần thêm than cho muội, bảo muội mới mất hài tử, hồi cung lại ngày ngày hầu hạ thái hậu, chỉ sợ sức khỏe yếu ớt không chịu nổi gió. Có vẻ muội đã thật sự được ngài ấy khắc ghi trong tim rồi.”

“Thật không?” Từ Tư Uyển khẽ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.