Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 87: Chương 87: Thoái nhượng




Tử Thần Điện, hoàng đế bị chính vụ quấn thân, rõ ràng gần cuối năm là thời điểm được nghỉ ngơi nhưng mấy ngày liên tiếp hắn đều bận rộn.

Năm nay với Đại Ngụy là năm nhiều biến cố, một bên là biên quan khổ chiến với Nhược Mạc Nhĩ không thôi, một bên là lũ lụt mùa hè, tuyết tai mùa đông.

Lũ lụt và tuyết tai vốn đều không phải gì mới mẻ, ở lãnh thổ diện tích mở mang như vậy muốn mọi nơi đều mưa thuận gió hòa cả năm là điều rất khó. Nhưng thêm chiến sự, mấy thiên tai này liền trở nên hết sức khó giải quyết, chỉ cần có chút sai sót sẽ liên lụy đến đại cục.

Hoàng đế bận đến đau đầu nhưng vẫn hiếu thắng nghị sự với triều thần.

Trong lúc này, Khâm Thiên Giám bẩm chuyện, nói ban đêm xem hiện tượng thiên văn thấy có phi tần địa vị cao phạm kỵ thái hậu, nếu người này còn ở trong cung, thái hậu không thể lành bệnh.

Hoàng đế nhớ tới gút mắt mấy ngày trước ở Trường Thu Cung, liền đoán do hoàng hậu sắp xếp, nếu hỏi đến mà sự việc không nhắm vào Từ Tư Uyển, hắn sẽ lắc đầu không để ý, bảo Khâm Thiên Giám đừng nhắc lại.

...

Mười tám tháng chạp hôm nay, hắn hiếm khi được thanh nhàn. Biên quan không có bẩm tấu mới, lệnh miễn thuế hai tỉnh tuyết tai đã được ban hành, cho nên hắn có thể ngủ trong tẩm điện nửa ngày.

Nhưng vừa qua buổi trưa, có hoạn quan thở hồng hộc chạy tới. Động tĩnh như vậy gần đây hoàng đế nghe rất nhiều lần, mỗi khi xuất hiện thì nhất định sẽ có việc khiến hắn phiền lòng.

Hắn không khỏi thở dài, ngồi dậy, nhíu mày nhìn hoạn quan vào điện.

Hoạn quan kia không phải người của ngự tiền, thấy hoàng đế như vậy lập tức quỳ xuống.

Hoàng đế nhìn gã, nhận ra: “Ngươi là người của Trường Nhạc Cung.”

“Vâng...” Hoạn quan càng căng thẳng, run lập cập.

“Mẫu hậu bị làm sao? Nói!”

“Thái... Thái hậu không sao...” Hoạn quan nuốt nước bọt, “Nhưng... Nhưng Thiến quý tần nương nương...”

Sắc mặt hoàng đế lập tức thay đổi: “A Uyển bị sao?”

Hoạn quan dập đầu: “Thái hậu... Thái hậu không biết từ đâu nghe nói Thiến quý tần nương nương phạm kỵ với mình, nếu Thiến quý tần nương nương còn ở trong cung, bệnh của thái hậu sẽ không thể khỏi. Thái hậu còn nghe nói... Nghe nói bát tự của Thiến quý tần cũng rất cứng, nếu phượng thể thái hậu an khang thì thôi, bây giờ bệnh tật liên miên, Thiến quý tần sẽ hại đến thái hậu...”

“Lời vô căn cứ!”

“Hạ nô cũng biết việc quỷ thần này không thể tin hoàn toàn, nhưng... Nhưng thái hậu nương nương tin, khi nãy đã truyền Thiến quý tần nương nương qua, nói là... Muốn ban chết. Thôi ma ma sợ kéo dài chuyện này sẽ xảy ra chuyện nên sai hạ nô đi bẩm báo bệ hạ...”

Không đợi gã nói hết, bên tai có một trận gió lướt qua, hoàng đế đã đứng dậy, các cung nhân xung quanh lập tức hầu hạ hắn thay y phục.

Ở Trường Nhạc Cung, Từ Tư Uyển bị Thôi ma ma mời vào trắc điện, độc thái hậu ban để sẵn trên bàn, Đường Du và Hoa Thần ở bên cạnh canh giữ.

Hoa Thần không biết chi tiết sau lưng việc này, sắc mặt trắng bệch: “Nương nương... Thái hậu đã vì chuyện này mà vô cớ giết mấy cung nhân, cửa ải lần này sợ là... Khó qua khỏi.”

Từ Tư Uyển nhìn thẳng phía trước: “Không cần sợ.”

Cách cửa điện, nàng mơ hồ nghe tiếng thái hậu ở tẩm điện bên kia mắng: “Các ngươi... Đám bất trung bất hiếu các ngươi đều ở đây chọc tức ai gia! Còn không mau rót rượu độc vào miệng Thiến quý tần! Ai gia là thái hậu đương triều, chẳng lẽ cứ để một phi tần nho nhỏ hại mình sao!”

“Thái hậu nương nương bớt giận! Thái hậu nương nương bớt giận!” Trong tẩm điện, cung nhân quỳ đầy đất.

Thôi ma ma nôn nóng ở cửa cung chờ hoàng đế, hiện giờ trong số cung nhân, người có thân phận cao nhất là hoạn quan chưởng sự Quách Mậu, gã đương nhiên không dám ép chết Thiến quý tần, nhưng cũng sợ thái hậu khó thở công tâm, bò lên phía trước, cầu xin: “Thái hậu nương nương, đã có người đi bẩm báo bệ hạ, tuy Thiến quý tần... Theo thiên văn có bát tự lấn lướt người, nhưng lấy mạng không phải cách tốt nhất, thái hậu chờ một chút, lát nữa bệ hạ tới...”

“Hỗn trướng!” Không để gã nói hết, thái hậu cho gã một bạt tai.

Quách Mậu không dám trốn, cố gắng chịu đau, cũng may thái hậu bệnh lâu ngày, cái tát này không có bao nhiêu sức lực.

“Ai chẳng biết nàng là sủng phi, hoàng đế đương nhiên sẽ che chở nàng! Hay lắm... Ai gia coi như đã hiểu, các người đều cảm thấy ai gia bệnh lâu rồi không còn quyền gì, đúng là một đám ăn cây táo rào cây sung!”

“Hạ nô không quan!” Hoạn quan kia có nỗi khổ mà không thể nói. Gã tự nhận không hề ăn cây táo rào cây sung, chỉ là với thân phận hiện giờ của Thiến quý tần, nếu chết một cách không rõ ràng ở đây, cung nhân liên quan như họ sợ là sẽ lập tức bị hoàng đế đánh chết.

Từ Tư Uyển ở bên cạnh vừa nghe trò hề bên kia vừa chờ, chờ một khắc, ngoài cửa điện vang lên tiếng vấn an của cung nhân: “Bệ hạ thánh an!”

Nàng liếc nhìn, Đường Du liền đi mở cửa. Hoàng đế nghe tiếng dừng bước, thấy Đường Du liền hỏi: “A Uyển ở đây?”

“Vâng.” Đường Du khom người.

Từ Tư Uyển ra nghênh đón, vừa tới gần cửa điện, đúng lúc hắn đi vào, nắm chặt tay nàng, sải bước qua tẩm điện: “Đừng sợ.”

Tay hắn dùng rất nhiều sức, nếu không có những ân oán ngày xưa, có lẽ nàng sẽ cảm động trước sự che chở này của hắn.

Hắn kéo nàng vào tẩm điện, thái hậu mắng lâu, hiện đang dựa vào đầu giường nghỉ mệt.

Thấy có người vào, bà mở mắt, khoảnh khắc thấy Từ Tư Uyển, sắc mặt lập tức thay đổi: “Bảo nàng ra ngoài, đừng va chạm ai gia! Sức khỏe ai gia bây giờ không chịu nổi!”

Từ Tư Uyển cúi đầu hành lễ: “Thái hậu nương nương, hiện tượng thiên văn và bát tự của thần thiếp là do trời định, không phải thần thiếp không gặp thái hậu nương nương là có thể thay đổi. Xin thái hậu nương nương chấp thuận cho thần thiếp nghe hiểu, nếu thần thiếp chết mà có thể đổi lại phượng thể của thái hậu nương nương khỏe mạnh, thần thiếp tuyệt đối không hai lời.”

Có lẽ vì thái độ của nàng hiền lành khiêm tốn, thái hậu bớt giận, có điều vẫn không nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đều ngồi đi.”

Hoàng đế nhìn nàng, cất bước đi lên ngồi vào mép giường. Từ Tư Uyển ngầm hiểu ngồi cách xa thái hậu. Hoàng đế dịu dàng khuyên: “Mẫu hậu, những lời bậy bạ của loạn thần không thể tin được. A Uyển trước giờ hiếu thuận với người, sao va chạm người được?”

Thái hậu cười lạnh: “Con bây giờ vì một sủng phi mà sức khỏe của ai gia cũng không màng đúng không?”

“Nhi thần không có ý đó, nhưng mẫu hậu... Người là người từng trải, hậu cung tranh chấp thế nào người đã quá quen. Những lời hư hư thật thật này người nên hiểu mới đúng.”

Ý là nghi ngờ sau lưng việc này có kẻ sai khiến, ý đồ mượn dao giết người.

Từ Tư Uyển nghe mà căng thẳng, sợ thái hậu bị hắn khuyên được.

Thái độ của thái hậu mềm mỏng một chút: “Việc này ai gia đương nhiên biết, nhưng ai gia hỏi con, nếu là thật thì sao?”

Cũng may.

Từ Tư Uyển thở phào.

Hoàng đế lắc đầu: “Nhi tử sẽ phái người điều tra chuyện này xuất phát từ đâu, là ai truyền tới tai mẫu hậu, nhất định sẽ cho mẫu hậu và A Uyển một câu trả lời.”

“Dù có người làm khó dễ ở giữa thì sự việc chưa chắc là giả. Ai gia đã xem bát tự, bát tự của Thiến quý tần ai gia đã xem, đúng là không tầm thường.”

Từ Tư Uyển lẳng lặng ngồi một bên.

Nàng sớm đã đoán được thái hậu nghe những lời đó sẽ muốn xem bát tự của nàng.

Mà bát tự của nàng đương nhiên rất cứng, cho nên năm đó mới tránh được một kiếp, mới có thể đứng ở đây, từng bước báo thù.

Thái hậu nhìn hoàng đế: “Hoàng đế, ai gia chưa từng cầu xin con cái gì, hiện giờ vì cái mạng này, ai gia cầu xin con một lần.”

Hoàng đế nhíu mày: “Mẫu hậu...”

“Nghe ai gia đi, ban chết cho nàng.” Bàn tay khô vàng của bà nắm chặt tay hoàng đế như bắt lấy sợi rơm cứu mạng, “Ai gia sẽ truy phong nàng làm phi, quý phi, nếu con muốn, truy tôn hậu vị ai gia cũng không cản. Bên phía Từ gia... Con có thể gia quan tiến tước cho họ, phong vương... Phong vương cũng được.”

Thái hậu lúc này dường như chẳng quan tâm thân phận vinh quang gì cả, chỉ biết tính mạng này đang gặp nguy hiểm.

Hoàng đế lắc đầu, hắn không dám tin mẫu hậu của mình lại điên cuồng như vậy, khàn giọng: “Nhi tử không thể vì chuyện thế này mà lấy mạng nàng.”

Thái hậu nổi giận: “Lỡ là thật thì sao!” Bà ta nhìn hắn chằm chằm, khóe mắt như muốn nứt ra.

Hoàng đế trầm ổn hỏi lại: “Nếu là giả thì sao? Nếu đến lúc đó chứng bệnh của mẫu hậu vẫn không có chuyển biến tốt, chẳng phải A Uyển uổng mạng sao?”

“Con...” Thái hậu không ngờ vì bảo vệ Từ Tư Uyển mà hắn không quan tâm người làm mẫu thân này.

Từ Tư Uyển án binh bất động, tùy ý để mẫu tử họ tranh chấp.

Sự việc quan trọng, nàng không trong mong hôm nay sẽ có kết quả. Hôm nay hắn lại đang nổi nóng nhưng tuyệt đối không buông tay nàng.

Như nàng đoán, hôm nay Trường Nhạc Cung tan rã trong không vui. Mấy ngày sau, hắn tìm cơ hội giáng chức vài tên quan ở Khâm Thiên Giám, xử lý mấy cung nhân của Trường Nhạc Cung.

Hắn làm vậy đương nhiên là để lời đồn giảm bớt, thái hậu không còn nghĩ nhiều.

Nhưng thái hậu không làm Từ Tư Uyển thất vọng. Bà ta bị bệnh đã lâu, ngày ngày bị ốm đau tra tấn, chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội này. Thấy nàng còn ở hậu cung, ngày ngày thái hậu sai người đi mời hoàng đế, cho dù đang có triều thần nghị sự ở Tử Thần Điện, thái hậu cũng không quan tâm mà thúc giục mãi.

Ngại thân phận của thái hậu, nhất thời không có ai dám chỉ trích, ngược lại là hàn lâm dâng sớ nói mọi việc lấy chữ hiếu đi đầu, cầu xin hoàng đế làm theo ý thái hậu, ban chết cho Từ Tư Uyển, vì việc này mà truy phong, phong thưởng cho Từ gia.

Hoàng đế chưa kịp xem xong tấu chương đã nổi trận lôi đình, lập tức hạ chỉ cách chức tên hàn lâm kia.

Khi đó Tư Yên đang ở Niêm Mai Điện, nghe vậy thì trầm giọng: “Bây giờ thì hay rồi. Muội nghe nói gần đây thái hậu hay làm lớn chuyện, không để ý đúng mực gì cả, cứ sợ bệ hạ nhất thời mềm lòng sẽ thuận theo ý thái hậu. Nhưng xem ra bệ hạ vẫn che chở tỷ tỷ, vậy cứ để thái hậu làm lớn chuyện đi, tỷ tỷ ít đi gặp bà ta là được.”

“Cũng lâu rồi không đi gặp bà ta.” Từ Tư Uyển ngồi bên bàn trà nhàn nhã đọc sách vẽ các mẫu xiêm y mới, “Ta đi gặp bà ta, bệ hạ cũng không yên tâm, còn đặc biệt dặn dò ta dù bà ta hạ chỉ truyền triệu cũng không được đi một mình, phải tới Tử Thần Điện tìm hắn trước.”

“Vậy tỷ tỷ cứ làm theo lời bệ hạ đi. Có điều việc này kỳ lạ thật, Khâm Thiên Giám và tỷ tỷ trước giờ không có thù oán, sao lại đột nhiên làm khó tỷ tỷ? Cũng không biết kẻ nào ở sau sai khiến nữa!”

Từ Tư Uyển đánh dấu những trang hợp ý, quay đầu bảo Thượng Phục Cục làm xiêm y. Nghe Tư Yên nói vậy, nàng khẽ cười: “Nếu Lâm thị còn sống, không cần hỏi cũng biết là Lâm thị. Nhưng hiện giờ Lâm thị không còn, muội nói xem còn có thể là ai?”

Tư Yên cứng họng: “... Tỷ tỷ nghi ngờ hoàng hậu? Cũng đúng. Lần trước hoàng hậu muốn kiếm chuyện với Từ gia chúng ta, may mà bệ hạ không tin.”

Từ Tư Uyển không trả lời, mặc Tư Yên đoán. Mọi người đều đoán là do hoàng hậu gây ra mới tốt, nhất là hoàng đế.

Có câu ba người thành hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng, nàng muốn hoàng hậu gánh trên lưng hiềm nghi này mãi mãi không tẩy trừ được. Có vậy dù nàng tạm thời rời khỏi hậu cung thì vẫn có thể khiến mâu thuẫn giữa đế hậu càng lúc càng lớn.

Gieo hạt giống này, nàng nhất định sẽ thu hoạch phong phú. Giữa đế hậu xảy ra hiềm khích, hắn vừa chán ghét hoàng hậu vừa nhớ nhung nàng.

Nàng từng bước bố trí quân cờ, hai ngày sau lại sai Đường Du nghĩ cách truyền lời cho Khâm Thiên Giám.

Thế lực trong cung rắc rối khó gỡ, khi Khâm Thiên Giám nghe những hiện tượng thiên văn do nàng bày mưu tính kế liền biết là vì tranh đấu trong cung, không thể ngờ là nàng tự mình sắp xếp, hơn nữa nàng ra tay hào phòng, vàng thật bạc trắng đưa đến trước mắt luôn sẽ có người muốn, do vậy không ai tìm tòi nguyên nhân đằng sau, trực tiếp làm việc theo phân phó.

Nhưng thiên tử nổi giận, không chỉ Khâm Thiên Giám có người bị cắt chức, ngay cả Hàn Lâm Viện xem náo nhiệt cũng bị liên lụy. Mấy ngày nay Khâm Thiên Giám như kiến bò trên chảo nóng, ai nấy đều căng thẳng.

Thời điểm như vậy, lời nàng nói cho Khâm Thiên Giám nếu có thể cứu mạng của họ, cho dù có chỗ không tốt, bọn họ cũng sẽ nghe.

Đợi an bài xong tất cả, nàng liền lặng lẽ chờ, chờ đến khi thái hậu mặc kệ mọi thứ mà quyết phải mời hoàng đế tới Trường Nhạc Cung cho bằng được, nàng thản nhiên chải chuốt, thay xiêm y, trang điểm thành bộ dáng vũ mị mà hắn thích nhất, ngồi bộ liễn, chậm rãi tới Trường Nhạc Cung.

Đến cửa Trường Nhạc Cung, nàng nhìn thoáng vào trong viện. Các cung nhân theo lệ thường đều bị đuổi ra nhưng nếu nhìn kỹ, bọn họ đã không còn sợ hãi và cẩn thận như trước, tất cả đều trở nên chết lặng, có vẻ buồn bã ỉu xìu.

Có câu “Ở trước giường bệnh lâu không còn hiếu tử” chính là ám chỉ giây phút này.

Thật ra người của vế sau câu này chưa chắc thật sự bất hiếu, chẳng qua chăm sóc người thân bệnh nặng lâu rồi khó tránh mệt mỏi từ tinh thần đến thể xác, dần dần sẽ trở nên chết lặng, theo đó không còn kiên nhẫn, cũng không còn đủ săn sóc nữa.

Các cung nhân ngày ngày phụng dưỡng bên cạnh cũng thế, hoàng đế gần đây liên tục bị thái hậu truyền triệu chắc cũng không khác mấy.

Từ Tư Uyển không ngóng trông hắn “bất hiếu”, nhưng nàng cần hắn “thiếu kiên nhẫn“.

Nàng nâng bước vào trong, đến cửa điện, hoạn quan canh giữ thấy nàng vội khom người vấn an, lại chần chờ nói: “Nương nương...”

Từ Tư Uyển dừng lại nhìn gã.

Ánh mắt gã lập lòe: “Nương nương... Tốt nhất đừng vào trong, thái hậu nương nương nổi giận là vì chuyện của nương nương...”

“Nguyên nhân chính vì chuyện của bổn cung, bổn cung mới không thể trốn.” Nàng mỉm cười, thuận tay cởi vòng ngọc ban cho gã, “Đa tạ ý tốt của ngươi.”

Dứt lời, nàng trực tiếp xuyên qua ngoại điện và nội điện, đến trước cửa tẩm điện.

Vòng qua bình phong, thái hậu đang mắng: “Ai gia sinh con nuôi con, bây giờ vì một phi tần, con đối xử với ai gia như vậy hả!”

Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn, hoàng đế đang im lặng đứng trước giường. Thái hậu thấy nàng, sắc mặt lập tức lạnh đi: “Ngươi tới làm gì!”

Hoàng đế nghe vậy quay đầu: “A Uyển!”

“Thái hậu nương nương an, bệ hạ an.” Nàng hành lễ, sau đó tiếp tục đi về phía trước đến cạnh hoàng đế, “Thần thiếp nghe nói thái hậu nương nương tức giận, tự biết cứ tiếp tục kéo dài chuyện này không tốt cho phượng thể của thái hậu.”

Thái hậu cười lạnh: “Thiến quý tần đúng là biết nói chuyện. Nhưng nếu ngươi thật sự lo cho bệnh tình của ai gia thì chắc cũng biết phải làm thế nào đúng không? Bây giờ tỏ vẻ như vậy e là muốn chọc cho ai gia tức giận!”

“Thái hậu nương nương lo lắng nhiều rồi, thần thiếp không dám.” Từ Tư Uyển lặng lẽ kéo ống tay áo hoàng đế, “Bệ hạ, cởi chuông cần người buộc chuông, triệu Khâm Thiên Giám tới hỏi đi. Nếu thật sự chỉ có cách lấy mạng thần thiếp mới có thể giúp phượng thể của thái hậu nương nương khỏe lại, thần thiếp có chết muôn lần cũng không chối từ. Nhưng nếu còn cách nào khác, bệ hạ cũng không cần tranh chấp với thái hậu nữa.”

“Trẫm sẽ không làm theo ý họ.”

Nhìn ánh mắt giận dữ của hắn, Từ Tư Uyển cảm thấy thật thú vị.

Hắn là thiên tử, không có đạo lý nhường nhịn người khác. Tất cả ám đấu nếu không để hắn phát hiện thì thôi, nhưng hiện tại đã bị phát hiện, Khâm Thiên Giám nên thức thời lăn tới tạ tội mới đúng.

Hoặc là, hắn đang đợi hoàng hậu tới tạ tội.

Chỉ tiếc hoàng hậu nhất định sẽ không tới, bởi vì trong chuyện này hoàng hậu thật sự vô tội. Còn Khâm Thiên Giám bên kia...

Nàng thầm thở dài, muốn nói với hắn đừng ép Khâm Thiên Giám.

Nàng chỉ muốn hắn thoái nhượng, chỉ không phải Khâm Thiên Giám thoái nhượng.

Sau này chuyện hắn phải thoái nhượng vì nàng còn nhiều lắm.

Bởi vậy nàng tham lam nắm lấy tay hắn: “Chưa chắc đã như bệ hạ nghĩ, cứ truyền đến hỏi một câu đi, cũng không thể cứ giằng co mãi, vô duyên vô cớ ảnh hưởng tới tình cảm mẫu tử, thần thiếp lại tự cảm thấy có tội.”

“Nàng không cần nghĩ thế.” Hắn nói.

Nhưng ánh mắt nàng kiên định, cuối cùng hắn chỉ đành thở dài, mệt mỏi ra lệnh cho Vương Kính Trung: “Truyền người của Khâm Thiên Giám tới.”

Thật ra nàng biết hắn sẽ đồng ý, bởi vì mấy ngày nay có lẽ hắn cũng rất mệt, rất phiền. Ngay lúc này nàng đưa ra kiến nghị, hắn đương nhiên sẽ giao động.

Huống hồ hắn nắm quyền, vốn không cần nghe Khâm Thiên Giám nói. Nếu Khâm Thiên Giám nói chuyện không hợp ý hắn, hắn không để ý là được.

Trước khi Khâm Thiên Giám tới, bầu không khí trong điện hòa hoãn một chút.

Hoàng đế ngồi xuống vào mép giường, Từ Tư Uyển ngồi ở ghế thêu bên cạnh. Thái hậu không còn giận dữ nữa, im lặng một hồi, than thở: “Thiến quý tần, con là hài tử tốt. Những việc này ai gia có lỗi với con. Nhưng sự việc liên quan đến tính mạng của ai gia, ai gia không còn cách nào khác.”

Từ Tư Uyển mỉm cười: “Thần thiếp hiểu. Thần thiếp là vãn bối, đương nhiên phải suy nghĩ cho an khang của thái hậu nương nương. Mấy ngày nay không phải thần thiếp không muốn giải quyết một cách thống khoái, nhưng thần thiếp cũng sợ đau sợ chết, cho nên mới kéo dài tới bây giờ. Lát nữa chúng ta nghe Khâm Thiên Giám nói thử xem, liệu có cách nào khác hay không.”

“Ừ.” Thái hậu gật đầu.

Từ Tư Uyển cẩn thận quan sát nét mỏi mệt trên gương mặt bà ta, đột nhiên cảm thấy ngay lúc này bà ta chẳng qua là một lão phụ nhân bình thường.

Đợi khoảng ba canh giờ, giam chính cuối cùng cũng tới. Gần đây Khâm Thiên Giám chọc giận thánh nhan, làm giam chính này như ông ta là người bất an nhất, hai ngày trước nghe trong cung có cách giải quyết việc này, ông ta còn đang do dự không biết có nên dâng tấu hay không thì đã bị truyền tới Trường Nhạc Cung.

Vào tẩm điện mới thấy thái hậu, hoàng đế và Thiến quý tần đều ở đây, giam chính rùng mình, quỳ xuống hành lễ.

Hoàng đế không cho đứng dậy, cũng không nhìn ông ta, chỉ nói: “Hiện tượng thiên văn và bát tự liên quan đến mẫu hậu và Thiến quý tần tuy không phải do ngươi trình tấu nhưng ngươi thân là giam chính, phải làm gì tự ngươi biết rõ. Trẫm hỏi ngươi, việc này không giết Thiến quý tần thì không được sao? Còn cách nào hóa giải không?”

Giam chính ngừng thở, chợt nhớ tới những tin tức bay khắp nơi gần đây.

Những lời đó ông ta không dám trực tiếp bẩm tấu vì có khả năng cũng sẽ khiến thánh nhan nổi giận. Nhưng hiện giờ hoàng đế đã hỏi như vậy, ông ta cảm thấy việc đó vẫn tốt hơn ban chết.

Hơn nữa giữ được mạng cho Thiến quý tần, cũng không quá đắc tội kẻ đứng sau muốn hại nàng.

Giam chính dập đầu thật mạnh: “Bệ hạ, nữ tử vốn là âm, bát tự của Thiến tần nương nương lại toàn là dương, mệnh cách quá cứng mới va chạm thái hậu. Nhưng nếu muốn hóa giải thì cũng không cần thiết phải lấy mạng nương nương, chỉ cần... Chỉ cần để nương nương rời khỏi hậu cung, cho nương nương ở một nơi cực âm, thái hậu sẽ có thể lành bệnh.

Hoàng đế ngẩn ra: “Nơi cực âm?”

Từ Tư Uyển nói ngay: “Đại nhân, xin hỏi lãnh cung có được tính là nơi cực âm không?”

Giam chính cứng đờ, tránh ánh mắt hoàng đế: “Đúng, lãnh cung... Đúng là nơi cực âm, có thể cân bằng mệnh cách của nương nương.”

“Việc này đơn giản.” Từ Tư Uyển đứng dậy hành lễ, “Bệ hạ, nếu có thể giúp thái hậu nương nương bình an, thần thiếp tự nguyện xin phế vị, dọn vào lãnh cung.”

“A Uyển!” Hắn quát, muốn ngăn nàng lại.

Nàng ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Mọi chuyện lấy chữ hiếu đi đầu, thần thiếp làm con dâu, đương nhiên phải để tâm tới an khang của bà mẫu. Chỉ là lãnh cung trước giờ là nơi nhốt phi tần có tội, thần thiếp chưa bị định tội đã phải dọn tới nơi như vậy, vì bình an của mình, thần thiếp muốn xin bệ hạ và thái hậu nương nương vài chuyện, bệ hạ thử nghe một chút được không?”

Hắn thở dài: “Nàng nói đi.”

Có ba chữ này, nàng biết hắn sẽ đồng ý cho nàng dọn vào lãnh cung.

Hắn quả thật phiền đến không chịu nổi, nàng không trách hắn.

Nhưng nàng sẽ khiến hắn phải hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.