Ngày hai tháng chạp, trong kinh có tuyết lớn. Tuyết lớn bắt đầu từ giờ Tý, thế tới rào ràn, chỉ một khắc đã phủ lên tất cả phố hẻm kinh thành một cái áo lông cừu. Tới bình minh khi tuyết ngừng, tuyết đã dày đến cổ chân.
Thời điểm như vậy trên đường thường ít người đi lại.
Đa số bá tánh bày hàng quán duy trì kế sinh nhai đều không ra ngoài, việc làm ăn của tửu lâu quán trà cũng trở nên thưa thớt. Nếu không có gì bất ngờ, một ngày của kinh thành vốn ồn ào huyên náo sẽ trôi qua như vậy, nhưng gần tới giữa trưa, cửa Đăng Văn Cổ của hoàng thành bị gõ vang, một tiếng lại một tiếng, cứ thế thu hút bá tánh đến vây xem.
Đăng Văn Cổ vang đồng nghĩa với việc có người tới cáo ngự trạng, các bá tánh luôn thích xem náo nhiệt như vậy.
Có điều tiếng trống này không truyền tới tai phi tần hậu cung, thứ nhất vì đa phần cáo ngự trạng không liên quan tới các nàng, thứ hai cũng vì diện tích lãnh thổ Đại Ngụy mở mang, việc bất công là không tránh được, luôn có người liều chết đòi công bằng, mỗi năm Đăng Văn Cổ đều vang lên mấy lần thế này, không có gì đặc biệt.
Hơn nữa trời đang tuyết lớn, các phi tần thích lười biếng tụ tập hơn.
Buổi trưa thời điểm dùng bữa, Từ Tư Uyển đến Mẫn Tú Cư, vừa nhìn liền thấy quả nhiên Tư Yên đang bực bội nằm trên giường.
Thấy nàng tới, Tư Yên ngồi dậy, nhíu mày, nỉ non gọi: “Tỷ tỷ.”
“Sao sắc mặt khó coi vậy?” Từ Tư Uyển cười nhạo, ngồi vào mép giường, “Ai chọc giận muội?”
“Không có.” Tư Yên than thở, “Chẳng qua ăn kiêng nhiều quá, cái này không được ăn, cái kia cũng không được ăn, cả ngày muội toàn ăn đồ thanh đạm không có mùi vị, càng lúc càng không ăn uống được.”
Từ Tư Uyển khẽ cười, vẫy tay gọi cung nữ hầu hạ Tư Yên tới, hỏi: “Nương tử của các ngươi muốn ăn gì?”
“Nương tử muốn ăn bánh sơn tra.” Cung nữ cúi đầu đáp, “Nhưng thái y nói sơn tra là vật lưu thông máu, không cho ăn, nô tỳ chỉ đành khuyên thôi.”
Từ Tư Uyển trầm mặc giây lát, hỏi lại: “Không cho ăn sơn tra, bánh sơn tra cũng không được sao? Một miếng cũng không được? Ngươi hỏi chưa?”
Cung nữ sửng sốt, bối rối nói nhỏ: “Nô tỳ không hỏi kỹ như vậy, nương nương thứ tội.”
Từ Tư Uyển mỉm cười: “Người hành y dùng thuốc còn phải nói liều lượng, quá ít sẽ không có hiệu quả. Muội ấy có thai đương nhiên càng phải cẩn thận nhưng chưa chắc cần cẩn thận đến mức không được ăn gì. Sau này còn có chuyện tương tự, các ngươi cứ hói rõ với thái y, nếu có thể ăn vài miếng thì kêu bếp nhỏ làm cho muội ấy ăn đỡ thèm. Bằng không cứ ngày ngày buồn chán như vậy chẳng lẽ tốt cho hài tử sao?”
Cung nữ tỉnh ngộ, hành lễ: “Vâng, nô tỳ nhớ rồi.”
Từ Tư Uyển xua tay cho cung nữ lui xuống.
Tư Yên vui vẻ nói: “Tỷ tỷ nói có lý! Bản thân muội cũng thấy nào cần kiêng kị nhiều như vậy, không ngờ mọi chuyện chỉ cần hỏi thái y một câu...” Nói tới đây nàng thoáng chần chờ, “Nhưng nếu chuyện gì cũng hỏi chỉ sợ khiến người ta phiền chán. Trong cung ai cũng nói muội có cái thai này thân phận sẽ càng tốt quý, nhưng muội thì lại càng cẩn thận, sợ bất cẩn chọc ai không vui rồi chơi xấu hại hài tửu của muội.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Tư Yên lộ rõ sự ưu sầu.
Thật ra năm nay Tư Yên đã mười sáu, là tuổi đã gả cho người ta ở dân gian, không nên lại bị coi là hài tử. Chẳng qua năm xưa khi còn ở Từ gia, bên trên Tư Yên luôn có tỷ tỷ như nàng cưng chiều che chở, vào cung cũng không thay đổi mấy, thoáng chốc nét trẻ con của nàng ấy vẫn chưa xua tan được. Hiện giờ nàng ấy lại đột nhiên có thai, bồi bổ nhiều khiến gương mặt hoạt bát kiều tiếu càng mượt mà, trông càng giống tiểu hài tử.
Bộ dáng lo lắng căng thẳng như vậy thật sự khiến người ta đau lòng.
Từ Tư Uyển chỉ biết trấn an muội ấy: “Muội lo lắng nhiều rồi, Lộ thái y là người Oánh tỷ tỷ tiến cử cho ta, hiểu rõ tận gốc, có thể yên tâm dùng. Còn nữa về chuyện ăn uống, bệ hạ đã hạ chỉ thêm bếp nhỏ cho muội chính là để muội ăn uống thoải mái, nếu mỗi ngày muội đều buồn khổ vì vấn đề này thì chẳng phải uổng phí bếp nhỏ kia sao?”
Tư Yên nghe thế, gật đầu: “Vậy muội nghe tỷ tỷ, sau này chỉ cần hỏi một chút, không làm khổ cái miệng của mình nữa.”
Từ Tư Uyển bật cười, lại nghiêng đầu, Hoa Thần hiểu ý mang hộp đồ ăn tới, Nguyệt Tịch chuyển bàn tới trên giường. Từ Tư Uyển cười nói: “Ta bảo bếp nhỏ làm mấy món thường ngày muội thích ăn, đều hỏi Lộ thái y rồi, muội ăn được.”
Tư Yên nhìn bàn thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị, tươi cười: “Vẫn là tỷ tỷ thương muội nhất.” Nói rồi nàng ấy cầm đũa gấp miếng cá chua ngọt, Từ Tư Uyển cũng cầm đũa ăn cùng nàng ấy.
Tình cảnh như vậy có lẽ không thường thấy ở hậu cung. Từ Tư Uyển vừa ăn vừa thầm than thở, không khỏi nhớ lại thời điểm mới tiến cung.
Lúc đó nàng vừa bước vào con đường báo thù, ngày ngày hưng phấn. Hưng phấn càng nhiều, lòng cũng căng thẳng, ai cũng không tin được. Cho nên một thời gian rất dài nàng đã đề phòng Tư Yên, không chịu nói với Tư Yên gì cả, ngay cả bánh a giao Tư Yên cho nàng cũng sai người cẩn thận kiểm tra.
Nhưng theo thời gian xoay chuyển, tại hậu cung nguy cơ trùng trùng, các nàng rốt cuộc vẫn là tỷ muội nương tựa lẫn nhau.
“Tỷ tỷ ăn cái này đi.” Nàng đang mơ màng, Tư Yên gắp cho nàng món tôm, cười nói, “Cái này ăn ngon lắm, vừa thơm vừa giòn, vị cũng ngon nữa.”
Từ Tư Uyển tươi cười ăn, duỗi tay múc cho nàng chen canh gà nấm, đến lúc múc cho mình một chén, một hoạn quan vào cửa, khom người báo: “Thiến tần nương nương an. Bên phía hoàng hậu nương nương có một số việc, mời quý tần nương nương qua Trường Thu Cung một chuyến.”
Từ Tư Uyển giật mình, nghiêng đầu quan sát gã: “Ngươi là người của Ngô chiêu nghi, hoàng hậu nương nương có việc sao lại sai ngươi tới?”
Hoạn quan cứng đờ, thoáng lộ vẻ do dự, khom người đáp: “Xin nương nương dời bước nói chuyện.”
Từ Tư Uyển sinh nghi, suy đoán một lát, buông chén xuống, nói với Tư Yên: “Ngươi dùng trước đi.”
Sau đó nàng ra khỏi phòng, hoạn quan kia ra đến bên ngoài vẫn chưa dừng, cẩn thận dẫn nàng vào sương phòng, đóng cửa lại, mới nói: “Nương nương thứ tội, hạ nô vô tình úp úp mở mở chỉ là sợ kinh động tới Duyệt quý nhân đang mang thai.”
Từ Tư Uyển nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoạn quan cúi đầu: “Nương nương của hạ nô mới đến Trường Thu Cung vấn an, giúp đỡ hoàng hậu nương nương sắp xếp công việc cung yến năm mới thì nghe nói ngoài hoàng thành có người gõ Đăng Văn Cổ.”
“Gõ Đăng Văn Cổ?” Từ Tư Uyển kinh ngạc, “Cáo ngự trạng thì nên đi gặp bệ hạ mới đúng, sao lại tới Trường Thu Cung?”
“Nửa là vì bệ hạ đang bận, nửa là vì việc này liên quan đến hậu cung. Hoàng hậu nương nương nghe xong liền đuổi nương nương của hạ nô đi, nhưng nương nương của hạ nô cảm thấy sự việc quan trọng nên tới báo với người trước một tiếng.”
Từ Tư Uyển không khỏi căng thẳng: “Chuyện gì?”
“Người tới là một cặp phu thê nông gia, cáo ngự trạng Từ gia, nói Từ đại nhân cướp hài tử của họ.”
“Cướp hài tử của họ?” Từ Tư Uyển ngạc nhiên, “Từ gia chúng ta không làm ra chuyện này. Dưới gối cha có hai trai bốn gái, cớ gì phải đi cướp hài tử của một đôi phu thê nông gia?”
Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn bất an, cứ cảm thấy việc này không đúng lắm. Từ Tư Uyển quan sát hoạn quan trước mặt, muốn từ miệng hắn nghe ra chút nguyên nhân, lại nghe hoạn quan nói: “Còn lại thì hạ nô không biết, hoàng hậu nương nương không để nương nương của hoạn quan nghe nhiều. Nhưng chuyện lớn như vậy... Hoàng hậu nương nương hẳn sẽ truyền nương nương qua hỏi chuyện, nương nương phải tìm kế sách ứng đối phù hợp mới được.”
Từ Tư Uyển gật đầu: “Thay ta đa tạ chiêu nghi tỷ tỷ.”
“Nương nương khách khí.” Hoạn quan hành lễ rồi cáo lui.
Từ Tư Uyển quay về phòng Tư Yên, cười nói: “Ta qua Trường Thu Cung một chuyến, muội cứ từ từ ăn đi.”
Tư Yên ngước mắt: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tư Uyển mỉm cười: “Hoạn quan kia nói không rõ, ta cũng không hiểu lắm, để sau rồi nói. Muội không cần lo lắng, hiện giờ ta ở vị phân này, dù có chuyện gì hoàng hậu cũng không thể giáp mặt làm khó ta.”
“Vâng...” Tư Yên do dự đáp, nhưng thái độ nàng bình thản, không nói gì nữa.
Từ Tư Uyển rời khỏi Mẫn Tú Cư, vẫn chưa trực tiếp tới Trường Thu Cung.
Hoàng hậu chưa truyền triệu, nếu nàng đi trước chẳng khác nào bán đứng Ngô chiêu nghi. Ngô chiêu nghi có hai nữ nhi, trước giờ không quan tâm chuyện hậu cung, phái người thông báo cho nàng chuyện này đơn giản là vì chút tình nghĩa, nàng không nên kéo cả Ngô chiêu nghi cùng xuống nước.
Nàng suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định phái Đường Du xuất cung, về Từ phủ hỏi thăm xem có chuyện đứa nhỏ này không.
Sau đó nàng qua Tử Thần Điện, hoàng đế đang bận cũng không sao, từ sau mâu thuẫn lần trước, hắn áy náy, càng mê muội nàng, hiện giờ dù có triều thần đang nghị sự trong điện, chỉ cần không nhiều người, hắn vẫn để nàng ở bên cạnh.
Thường xuyên qua lại, cung nhân ngự tiền đã quen với người bạn giá này. Vì thế nàng thản nhiên vào điện, mặc kệ quân thần nghị sự, tự mình lặng lẽ đến bên ngự án lấy chung trà của hắn xuống, không bao lâu lại dâng trà mới lên.
Dâng trà xong, nàng an tĩnh ngồi bên cạnh hắn, dáng người đoan trang, tay lại không thành thân như yêu tinh trêu chọc đùi hắn.
Trên ngự án có trải lụa, triều thần trong điện hoàn toàn không thấy động tác nhỏ này của nàng. Hắn bị nàng quấy nhiễu, nhíu mày, bắt lấy tay nàng.
Nàng cứng đờ, lật tay lại, nắm tay hắn, cùng hắn mười ngón tay đan nhau. Đợi hắn buông tay nàng ra cầm chung trà lên nhấp mấy ngụm, tay nàng lại không thành thật, lúc này càng quá đáng, trực tiếp thăm dò vị trí chính giữa của hắn. Hắn suýt thì sặc, kinh ngạc nhìn nàng, đáy mắt cất giấu ý cười bỡn cợt không mấy xa lạ.
Sau đó tất nhiên là hắn lại bắt lấy tay nàng, lần này không dám buông ra, nắm chặt khoảng một khắc, tốt xấu gì cũng phải nghị sự xong.
Đợi triều thần cáo lui, hắn cuối cùng cũng buông tay. Tay nàng bị hắn nắm chặt đến ra mồ hôi, nàng liền giơ lên lắc lắc, hờn dỗi: “Nóng quá, bệ hạ nặng tay như vậy làm gì?”
“Yêu nữ từ đâu ra hả?” Tay trái hắn chống cằm, tay trái gõ trán nàng một cái, “Trước mặt công chúng, không được làm bậy như vậy nữa.”
Lời này nghe như trách cứ như trong mắt hắn chỉ toàn ý cười. Nàng mếu méo, không hề nhắc tới chuyện bên Trường Thu Cung, chỉ ôm lấy cánh tay hắn: “Thần thiếp đã ba ngày không gặp bệ hạ, nhất thời khó kìm nổi lòng.”
Tề Hiên giật mình, trong lòng bấm tay tính toán, mới phát hiện đúng là ba ngày.
Ba ngày này không phải hắn cố ý vắng vẻ nàng, chỉ là bận đến không rảnh tới hậu cung. Nhưng từ lúc hai người gắn bỏ trở lại, xa cách như vậy quả thật không thường thấy.
Hắn bật cười ôm lấy nàng, hỏi: “Dùng bữa chưa?”
Từ Tư Uyển chớp mắt: “Vẫn chưa.”
“Vậy cùng ăn đi.” Hắn nói.
Nàng nằm trong lòng hắn gật đầu, tươi cười ngọt ngào. Không lâu sau cơm trưa đã được mang lên, Từ Tư Uyển như bình thường dùng bữa với hắn, không giống có tâm sự gì.
Nhưng thật ra nàng đang chờ hoàng hậu truyền triệu.
Cho đến khi dùng bữa xong, hoàng hậu vẫn chưa sai người tới. Từ Tư Uyển thầm cười: Vậy càng tốt.
Cơm trưa không tới, lúc ngủ trưa thì khó tránh khỏi. Nếu hoàng hậu đã muốn chờ thì thôi, một khi đã sốt ruột, chắc chắn sẽ sai người tới bẩm báo trước.
Nhưng con người một khi bị đánh thức không ít hay nhiều đều tức giận, đăng biệt là trong thời điểm chính vụ quấn thân, giấc ngủ với hắn là thanh nhàn khó có được trong nhiều ngày qua.
Nếu ngay lúc này hoàng hậu càng muốn sai người tới, vậy nàng ta tới đi.
Từ Tư Uyển nghĩ vậy, bình yên nhắm mắt nằm trong lòng hắn. Không ngoài dự đoán, một khắc sau, bên ngoài có động tĩnh.
Nàng nín thở nghiêng tai lắng nghe, hình như có cung nhân đang nói gì đó với Vương Kính Trung. Lúc đầu Vương Kính Trung còn nói với đối phương “Bệ hạ đang ngủ”, nghe bên kia nói xong không dám trì hoãn nửa, cửa điện mở, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vàng đến sát giường.
Từ Tư Uyển mở mắt trước, nghe bên ngoài gọi nhẹ: “Bệ hạ.”
Gọi hai tiếng, hoàng đế vẫn không mở mắt, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Vương Kính Trung từ giọng điệu đoán được cảm xúc của hắn, cẩn thận bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương sai người tới nói có chuyện quan trọng, mời bệ hạ qua Trường Thu Cung một chuyến.”
Hoàng đế nhíu mày.
Từ Tư Uyển nhân cơ hội hỏi: “Chuyện gì mà gấp như vậy? Bệ hạ khó có được một giấc ngủ trưa, chờ ngủ đủ rồi đi không được sao?”
Vương Kính Trung thở dài: “Hạ nô vốn cũng khuyên thế, chỉ là người bên Trường Thu Cung nói việc này... Việc này liên quan đến quý tần nương nương người, hạ nô không dám trì hoãn.”
Từ Tư Uyển sửng sốt: “Liên quan đến ta?”
Hoàng đế nghe vậy cuối cùng cũng mở mắt.
Từ Tư Uyển giật mình nhìn hắn: “Hay là để thần thiếp đi nghe trước một chút, bệ hạ ngủ đủ rồi qua được không?”
Hắn thoáng suy tư, chỉ nói: “Cứ đi cùng đi.”
Vương Kính Trung nghe vậy lập tức xoay người phát tay, các cung nhân liền tiến lên hầu hạ hai người xuống giường. Bận rộn chuẩn bị một khắc, Từ Tư Uyển theo thánh giá rời khỏi Tử Thần Điện.
Hắn bước lên ngự liễn, thuận tay kéo nàng ngồi chung. Từ Tư Uyển không từ chối, cứ nằm trong lòng hắn như thế, đồng hành đến Trường Thu Cung.
Qua một lúc, ngự liễn dừng ngoài cửa Trường Thu Cung, Từ Tư Uyển đảo mắt nhìn, quả nhiên phát hiện có rất nhiều cung nhân đứng chờ bên ngoài.
Những người này tuy nàng không thể gọi tên từng người một nhưng vẫn có thể nhận ra bọn họ là người của phi tần nào, xem ra vì nàng hoàng hậu đã dàn trận rất lớn.
Nàng càng lúc càng bất an, cảm thấy hoàng hậu làm trò như vậy, cửa ải này chỉ sợ không dễ quả, nhưng ngoài mặt nàng không hề để lộ sự mất tự nhiên, vẫn bình thản cùng hắn đi vào.
Trong nội điện, ngoại trừ Tư Yên đang dưỡng thai, hầu như tất cả phi tần đều tới. Thấy thánh giá đích thân xuất hiện, chúng phi tần lập tức rời ghế vấn an.
Từ Tư Uyển theo hắn đến trước chủ vị, đợi hắn đỡ hoàng hậu đứng dậy, mới vấn an hoàng hậu. Hoàng hậu ôn hòa bảo: “Quý tần ngồi đi.”
Nói rồi, hoàng hậu tự nhường chủ vị, cho chúng phi tần miễn lễ. Mọi người ngồi xuống, hoàng đế liếc nhìn đôi phu thê trung niên quỳ giữa điện, nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
Từ Tư Uyển lặng lẽ quan sát bốn phía, phi tần trong điện mỗi người một thần sắc khác nhau, có người cau mày lộ vẻ ghét bỏ, có người chỉ lộ vẻ nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu tại sao một đôi phu thê như vậy lại có mặt ở Trường Thu Cung.
Đúng vậy, đôi phu thê này ăn mặc rách rưới, hoàn toàn không phù hợp với hoàng cung kim bích huy hoàng.
Hoàng hậu không bảo họ trực tiếp mở lời mà gật đầu với hoàng đế, chậm rãi nói: “Bệ hạ, buổi trưa hai người này gõ Đăng Văn Cổ, nói Từ gia cướp nữ nhi của họ. Thần thiếp vừa hỏi họ, trong tay họ có hộ tịch của hài tử, chẳng qua là báo bệnh chết, mà theo tuổi tác...” Nói tới đây, nàng ta cố ý vô tình đảo mắt nhìn Từ Tư Uyển, “Là cùng năm sinh với Thiến quý tần.”
“Hoang đường.” Hoàng đế vẫn cau mày, tay ấn huyệt thái dương, “Nhiều đời Từ gia đều là trung lương, chỉ vì những lời hoang đường này mà hoàng hậu triệu tập hậu cung?”
Sắc mặt hoàng hậu thoáng thay đổi nhưng lập tức khôi phục như thường, nàng ta đứng dậy hành lễ với hoàng đế, nói: “Bệ hạ bớt giận, thần thiếp vốn cũng không định đại động can qua như vậy, nhưng thần thiếp hỏi thăm cẩn thận, dung mạo người bọn họ thuật lại lại tương tự Hộ Bộ thị lang Từ Văn Lương và Từ phu nhân, nghe không giống nói dối. Huống hồ cả hai bọn họ đều không phải người trong kinh, nếu bảo ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để hất một chậu nước bẩn thì không thỏa đáng lắm.”
“Việc này có gì mà cần thỏa đáng?” hoàng hậu vừa dứt lời, Oánh tiệp dư liền xen vào, “Thiến quý tần sủng quan lục cung, xuất thân cao hơn thần thiếp rất nhiều, trong cung không biết có bao nhiêu kẻ coi muội ấy là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Hậu cung đấu đá thủ đoạn chồng chất, nếu có kẻ không chứa chấp được Thiến quý tần nên mượn hai kẻ này để vu oan hãm hại Thiến quý tần cùng Từ gia cũng không có gì lạ. Thần thiếp không ngờ hoàng hậu nương nương lại tin vào những lời vô căn cứ như vậy, theo thần thiếp thấy cứ kéo hai người này ra ngoài loạn côn đánh chết, răn đe cảnh cáo.”
Ngô chiêu nghi cũng nói: “Đúng vậy, việc này quá kỳ lạ. Cho dù trước đây có nhiều câu chuyện kể rằng quan gia không muốn để nữ nhi vào cung, đổi nữ nhi nhà bá tánh, nhưng việc này không khỏi quá sớm rồi. Hài tử mới hai ba tuổi sau khi trưởng thành trông như thế nào, dù Từ đại nhân có lòng giấu trời qua biển thì cũng không cần phòng ngừa chu đáo trước mười mấy năm. Huống hồ theo lời của họ, hài tử khi đó đã thoi thóp, Từ đại nhân cũng không thể trông cậy vào một người sắp chết tương lai thay nữ nhi của mình vào cung, lỡ sống không được tới đó vậy chẳng phải uổng phí công sức sao?”
Hoàng hậu làm như không nghe Ngô chiêu nghi nói mà nhìn Oánh tiệp dư: “Sự việc liên quan đến Thiến quý tần sao có thể trực tiếp loạn côn đánh chết, vậy chẳng khác nào giết người diệt khẩu.” Nói tới đây, nàng ta nhìn cặp phu thê kia, “Các ngươi kể lại toàn bộ sự việc đi, bệ hạ đang ở đây, ngài ấy sẽ làm chủ cho các ngươi.”
Phu thê hai người nhìn nhau, cùng dập đầu, phụ nhân kia mở lời trước: “Bệ hạ... Bệ hạ, nhà thảo dân ở Sơn Đông, mười lăm năm trước nữ nhi bệnh nặng, vì nhà nghèo không có tiền chữa trị, kéo dài mấy ngày, hơi thở nó đã thoi thóp. Khi ấy... Đúng lúc có hai vị quý nhân tới thôn, nghe tin tức này, không biết vì nguyên nhân gì mà nói sẽ bỏ tiền ra mua hài tử đó. Mẹ mìn (*) trong thôn giật dây bắc cầu nói dù gì cũng không trị hết, không bằng bán cho họ, không có tác dụng thì ít nhất cũng được hậu táng, tốt cho hài tử. Nhưng bọn thảo dân nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nỡ, ai ngờ... Ai ngờ đêm đó bọn họ lại tới cướp người, một hai đòi đưa hài tử đi...”
(*) Mẹ mìn: những người phụ nữ chuyên dụ dỗ, lừa đảo và bắt cóc trẻ con đem đi bán
Bà ta nói tới đây, trong điện lập tức có kẻ tiếp lời: “Huynh trưởng của thần thiếp cũng làm quan ở Hộ Bộ, mười lăm năm trước... Hình như đúng là thời điểm Từ đại nhân tới Trừ Châu, ở đó một năm rồi mới hồi kinh thì phải? Nếu thật sự là thế, trên đường hồi kinh bắt buộc phải đi qua Sơn Đông, nghe không giống là chuyện bịa đặt.”
Từ Tư Uyển đảo mắt nhìn qua, sau đó nhìn phụ nhân kia, cười khẽ: “Ý của ngươi là khi đó phụ thân của bổn cung đã vào triều làm quan, ở bên ngoài hồi kinh để gia quan tiến tước, nhưng tại thời điểm quan trọng như vậy lại đi cướp hài tử sắp chết của nhà ngươi? Chuyện này dù có bịa thế nào cũng khiến người nghe cảm thấy quá giả.”
“Là... Là thật...” Ánh mắt phụ nhân có hơi bất lực, rồi lại rất kiên định, “Đêm đó bọn họ đưa hài tử đi, trên dưới trong thôn đều có thể làm chứng!”
“Phi!” Oánh tiệp dư cười khinh, “Thôn của các ngươi ta cũng biết, từ trên xuống dưới đều rất đoàn kết, đương nhiên sẽ nói chuyện cho một nhà các ngươi. Bệ hạ trăm công ngàn việc không có thời gian giải quyết chuyện thóc mục vừng thối này, bây giờ các ngươi đã náo loạn tới hoàng cung, chi bằng nói thẳng ra là ai đã tới tìm các ngươi? Cho bao nhiêu tiền? Các ngươi thế mà dám làm ra chuyện không muốn sống này!”
“Không có... Không có...” Cặp vợ chồng liên tục xua tay.
Từ Tư Uyển cảm kích nhìn Oánh tiệp dư, đang muốn lên tiếng, lại nghe phụ nhân kia nói: “Bệ hạ, không phải thảo dân muốn làm bẩn thanh danh của quý tần nương nương, thảo dân chỉ muốn tìm lại hài tử của mình thôi. Nữ nhi của thảo dân... Trên eo có một nốt ruồi đỏ, từ sinh đã có, chỉ cần kiểm tra là biết.”
Lời này khiến Từ Tư Uyển hít sâu một hơi, nàng lập tức nhìn hoàng đế, hoàng đế cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Hành động này lọt vào mắt mọi người, lập tức có người ngạc nhiên nói: “Quý tần nương nương có nốt ruồi đỏ kia hay không ta tất nhiên không biết, nhưng sao... Xem sắc mặt bệ hạ lại như có vậy?”'
Từ Tư Uyển nắm chặt tay vịn, chặt đến ngón tay đau đớn.
Đúng vậy, người biết chi tiết này của nàng e là chỉ biết trên đầu ngón tay. Ngoại trừ đương kim thánh thượng có hoan lạc giường chiếu với nàng, có lẽ chỉ có mẫu thân và Hoa Thần Nguyệt Tịch hầu hạ nàng biết.
Nàng nhất thời không nghĩ ra việc này đã lộ ra ngoài thế nào, vì thế dứt khoát không nghĩ, chỉ nghĩ xem nên phá giải cục diện này thế nào.
Còn không phá giải, sự việc sẽ bị đôi vợ chồng kia càng bị càng giống thật.
Từ Tư Uyển lạnh giọng: “Bổn cung từ nhỏ đã được gia tộc cưng chiều, vú già thị tỳ bên cạnh rất nhiều, người biết việc này không hề ít, chỉ bằng lời này không chứng minh được gì. Nếu ngươi thật sự muốn tìm nữ nhi... Không bằng chúng ta lấy máu nghiệm thân?”
Phụ nhân thoáng hoảng hốt, thế mà không sợ: “Được, lấy máu nghiệm thân cũng tốt!”
“Ngươi đúng là rất có tự tin.” Từ Tư Uyển nhếch mép, “Nhưng bổn cung nói trước, nếu sau khi lấy máu nghiệm thân chứng minh bổn cung thật sự là nữ nhi của các ngươi, bổn cung tình nguyện nhân tổ quy tông, tội danh khi quân phạm thượng bổn cung sẽ cùng gánh chịu. Nhưng nếu bổn cung không có quan hệ với các ngươi...”
Nàng quay sang nhìn hoàng đế: “Nếu thần thiếp không có quan hệ với bà ta, vậy có nghĩa bà ta hãm hại thần thiếp và Từ gia, châm ngòi quan hệ quân thần giữa bệ hạ và phụ thân, ý đồ đáng chết. Xin bệ hạ ban cho hai người họ hình phạt lăng trì, giết một người răn trăm người.”