Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 66: Chương 66: Trưởng thành




Hạ đi mưa tới, trong ngày mưa dầm liên miên đầu tiên, Từ Tư Uyển cùng Oánh quý tần nhàn hạ ngồi dưới hành lang nấu trà.

Các nàng vốn định chơi cờ, có điều kỳ nghệ của Oánh quý tần quá kém, kỳ phẩm cũng không tốt, cứ không cam lòng mà muốn đi lại. Nhiều lần như vậy Từ Tư Uyển cũng chán, bởi vậy dứt khoát sai người dẹp bàn cờ, kéo nàng ấy ra ngoài hành lang ngắm mưa.

Mưa thu vừa tới, thời tiết liền lạnh. Từ Tư Uyển nấu trà, Oánh quý tần cầm ly trà nóng trong tay, nhìn mưa lất phất bên ngoài, cười nói: “Đúng rồi, lo chơi cờ mà thiếu chút quên nói với muội, rất nhanh thôi có lẽ bệ hạ sẽ không nhịn được Lâm gia nữa.”

“Nhanh vậy à?” Từ Tư Uyển rót cho mình một ly, ngước mắt nhìn nàng ấy, “Có chuyện gì thế?”

Oánh quý tần hào hứng: “Hôm qua ta đến Thanh Lương Điện, mới tới cửa đại điện thì nghe bệ hạ ở bên trong nổi trận lôi đình, mắng Lâm gia không làm tốt bổn phận, để mặc Nhược Mạc Nhĩ gây chuyện, còn định tới can dự thị phi hậu cung... Có điều cuối cùng việc này vẫn không truyền ra ngoài, ngài ấy còn dặn dò thái y xem cho Lâm tần, thậm chí thưởng cho Lâm gia vài thứ xem như trấn an Lâm gia.” Nói tới đây, Oánh quý tần nhấp ngụm trà, “Ta thật sự không hiểu, trước giờ hậu cung và mẫu tộc tránh tị hiềm cũng coi như là quy củ bất thành văn, không ai muốn phạm tội triều đình hậu cung cấu kết với nhau, ngay cả xuất thân như ta cũng biết, sao Lâm gia mới bị xúi giục một chút đã nói chuyện giúp Lâm tần? Nhiều năm ở trên quan trường như vậy đều công cốc sao?”

“Bọn họ đương nhiên không ngốc, đi đến bước này cũng vì hai nguyên nhân.” Từ Tư Uyển khẽ cười, cắn miếng bánh hoa quế, “Thứ nhất là bí quá hóa liều, phải quyết định giữa lợi và hại cái nào nhiều hơn. Muội khiến họ cảm thấy nếu Lâm tần không còn, Lâm gia bọn họ sẽ mất một trợ lực lớn, vì tiền đồ bọn họ chắc chắn sẽ muốn thử một lần. Huống hồ bệ hạ... Dù ngài ấy có bất mãn thế nào thì đều có thể nhịn được. Lâm gia chỉ biết ngài ấy dao động muốn chiến, lại không biết ngài ấy có bao nhiêu bất mãn và oán hận nên mới cảm thấy thử một lần cũng không sao, cho rằng dù bệ hạ không khoan thứ cho Lâm tần cũng sẽ không trách bọn họ.”

Oánh quý tần nghe xong gật đầu: “Đúng vậy, nếu Lâm tần đổ thật sự sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Lâm gia, cho nên phải làm mọi cách để thử ngăn cơn sóng dữ này.”

“Đúng thế.” Từ Tư Uyển khẽ cười, “Thứ hai là... Tỷ tỷ chỉ nghĩ Lâm gia dễ lừa như vậy, có phải lăn lộn quan trường vô ích hay không, lại quên muốn mua chuộc quản sự ở Cung Chính Tư chắc chắn không phải chuyện dễ, nếu chút khả năng nói chuyện cũng không có thì đúng là lăn lộn vô ích.”

“Thảo nào! Hôm đó ta còn cân nhắc, thầm nghĩ muội tìm ai truyền lời chả được, hà tất phải tìm đến Cung Chính Tư? Thì ra là nhìn chúng khả năng nói chuyện của người ta.”

“Nếu không cần gì phải đi đường vòng như vậy. Bây giờ chỉ cần xem tự Lâm gia kéo mình xuống vực là được. Bệ hạ vốn đang phiền lòng vì chuyện của Nhược Mạc Nhĩ, lúc này Lâm gia càng cầu xin cho Lâm tần, bệ hạ sẽ càng bất mãn. Mà bệ hạ càng bất mãn, vì giữ tình cảm với bệ hạ, Lâm gia sẽ càng che chở Lâm tần, sớm muộn gì cũng tự bước vào ngỏ cụt.”

Mà các nàng chỉ cần chờ, chờ Nhược Mạc Nhĩ thật sự tuyên chiến, quyền to rơi vào tay các tướng lĩnh, nhất thời không đến lượt Hồng Lư Tự nói chuyện. Đến lúc đó hoàng đế đương nhiên không cần nhẫn nhịn nữa, thù mới hận cũ cùng bộc phát.

Trong tay Từ Tư Uyển còn có nhược điểm của Lâm tần, hơn nữa qua nhiều việc, chỉ cần thời cơ chín muồi, nàng có thể nhổ bỏ cả Lâm gia, khiến ả không còn đường sống xoay người.

Thuận tiện làm nước ở triều đình đục thêm một chút.

Oánh quý tần thản nhiên gật đầu, dựa vào hành lang suy nghĩ một lúc lâu: “Hiện giờ việc này thành, người của ả ở Cung Chính Tư cũng nhảy ra, liệu có thể diệt trừ không? Quan cư chức vị quan trọng, sớm muộn cũng là tai họa ngầm, lại là nơi như Cung Chính Tư, đừng để hắn lại có cơ hội vu oan chúng ta nữa.”

“Không vội.” Từ Tư Uyển cười cười, “Chúng ta muốn quạt gió bên tai Lâm tần đã không dễ, hiện giờ có người dùng được như vậy, cứ giữ lại. Qua hai ngày nữa muội sẽ gọi Tiểu Lộ Tử tới, còn có vài cần gã truyền, ngoài ra cũng còn chuyện cần tỷ tỷ hỗ trợ.”

Oánh quý tần gật đầu: “Chuyện gì, muội nói đi.”

“Muội cần tỷ tiến cử hai người từ giáo phường, thứ nhất đương nhiên là phải tin được, thứ hai là phải xinh đẹp, càng đẹp càng tốt, thứ ba là có tài nghệ.”

Yêu cầu như vậy làm Oánh quý tần sửng sốt, nàng nhìn Từ Tư Uyển, nhíu mày: “Chẳng lẽ muội muốn dâng cho bệ hạ?”

“Đúng thế.” Từ Tư Uyển gật đầu, “Nhưng muội sẽ không thật sự đề cử, chỉ để Lâm tần xem thôi.”

“Cho ả xem làm gì?” Oánh quý tần thuận miệng hỏi, giây tiếp theo lại lắc đầu, khẽ cười, “Thôi, ta không hỏi, ta chỉ cần xem trò hay là được, người ta sẽ tìm giúp muội.”

“Đa tạ tỷ tỷ.” Từ Tư Uyển rót cho Oánh quý tần ly trà nóng, “Chờ việc thành, muội lại mời tỷ tỷ uống trà ngon.”

Chỉ cần có thể xem việc vui, Oánh quý tần luôn làm việc mau lẹ. Hai ngày sau Từ Tư Uyển đã được gặp người Oánh quý tần chọn, một người là vũ cơ giống nàng ấy, ban ngày Từ Tư Uyển được gặp, người còn lại là nhạc kỹ tỳ bà, đêm khuya tĩnh lặng khi Từ Tư Uyển mượn người của Ngô sung hoa, lặng lẽ truyền nàng ấy tới, không để cung nhân biết, giáo phường cũng chỉ nói nàng ấy đi gặp Ngô sung hoa.

Thêm một khoảng thời gian nữa, chuyện Từ Tư Uyển chờ mong đã lâu cuối cùng cũng tới.

Vừa qua trung thu, biên quan cấp báo, nói gió lửa biên quan đã nổi, Nhược Mạc Nhĩ tuyên chiến.

Sự việc tới bước này chẳng khác nào tên đã trên dây không thể không bắn. Mười vạn tướng sĩ Đại Ngụy tập kết, chuẩn bị lao tới biên cương bất cứ lúc nào.

Cùng lúc đó, ngày hoàng đế hồi cung lần nữa bị dời lại, đến cuối tháng tám, hoàng đế hạ chỉ mở cuộc đi săn mùa thu, nâng cao sĩ khí.

Bãi săn vừa lúc gần hành cung, an bài như vậy vô cùng thích hợp, miễn được rất nhiều phiền phức. Nhưng vì gần, hoàng đế cũng phải tới bãi săn hạ trại, không có đạo lý ở lại hành cung xa hoa ngay lúc này.

Vì thế hành cung lại bận rộn một hồi, trong thời gian này, lần thứ hai thái hậu ngã bệnh.

Trước đây thái hậu ngã bệnh, thái y nói là do dạ dày không tốt, lần này nguyên nhân cũng như vậy nhưng lại nghiêm trọng hơn, ngày phát bệnh, bà nôn ra một ngụm một máu tươi, đau bụng không ngừng.

Nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, tuyệt đối không được lung lạc quân tâm, chuyến đi săn không được trì hoãn. Hoàng đế chỉ đành giao việc chăm sóc thái hậu cho hoàng hậu, hoàng hậu ngoại trừ truyền thái y còn lệnh Khâm Thiên Giám xem thiên văn tính quẻ.

Hôm sau Khâm Thiên Giám bẩm báo gần đây nhiều việc xảy ra, sát khí va chạm thái hậu, cần chút hỉ sự bù vào. Hoàng hậu liền thỉnh chỉ hoàng đế đại phong lục cung, nhưng vì đang có chính sự nên miễn lễ sách phong, chỉ nâng vị phân cho mọi người.

Hoàng đế bận rộn không rảnh lo tới việc này, thuận miệng đồng ý. Ý chỉ nhanh chóng hạ xuống, tấn phong Ngô sung hoa lên chính nhị phẩm chiêu nghi, đứng đầu cửu tần; Oánh quý tần trở thành chính tam phẩm tiệp dư, chỉ còn cách cửu tần một bước.

Còn phía sau, Từ Tư Uyển được phong làm chính tứ phẩm quý tần, thành chủ vị đầu tiên trong số phi tần mới. Những phi tần nhỏ còn lại cũng được tấn phong một chút, ngay cả Tư Yên chưa từng được lâm hạnh cũng tấn phong nửa phẩm, thành chính thất phẩm sung y.

Chiến sự ngày càng hung ác nhưng trong cung vẫn tràn ngập bầu không khí vui mừng. Thời điểm Tư Yên đến Y Lan Các tìm Từ Tư Uyển, bẩm tay tính, người không tấn phong thế mà chỉ có Lâm tần và Sở thiếu sử.

Qua hai ngày, thiên tử khởi giá đến bãi săn. Vì hoàng hậu tự mình xin ở lại chăm sóc thái hậu, hoàng đế chỉ dẫn theo Oánh tiệp dư và Từ Tư Uyển đi.

Ngồi xe ngựa xóc nảy hơn nửa ngày cuối cùng cũng đến nơi, con đường này thật sự khó đi hơn từ trong kinh đến hành cung rất nhiều, Oánh tiệp dư không chịu nổi, vừa xuống xe liền nôn.

Từ Tư Uyển đứng cạnh vỗ lưng cho nàng ấy, nàng ấy nôn một hồi mới ổn định, nhận ly trà cung nữ đưa để súc miệng, mệt mỏi oán trách: “Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy, sớm biết khổ như thế đã để Lâm tần đi rồi!”

Từ Tư Uyển bật cười: “Được rồi, tỷ tỷ đừng oán giận nữa. Đợi lát nữa nếu bệ hạ thưởng con mồi, muội cùng tỷ tỷ nướng ăn.”

Lúc này Oánh tiệp dư hoàn toàn không có tâm trạng, phất tay nói không muốn ăn, sau đó đi tìm lều trại của mình.

Từ Tư Uyển cũng về nghỉ ngơi. Ở nơi như bãi săn, dù thân phận tôn quý chỗ ở cũng không tốt lắm, ba chủ trướng trước, giữa, sau cho thiên tử, nàng và Oánh quý tần, còn các tướng lĩnh và tông thân ở hai trướng, thị vệ cung nhân ở chung một trướng.

Cũng may chỗ ở tuy không rộng lắm nhưng giường của Từ Tư Uyển lại là mang từ hành cung tới. Nàng vừa vào trướng, Đường Du đã dẫn người sắp xếp xong giường, Lan Huân và Quế Phức đang trải chăn.

Từ Tư Uyển ngồi bên chờ, chờ một lát thì thấy Ninh Nhi vén màn đi vào, tay cầm mấy đóa hoa quế, hành lễ với Từ Tư Uyển, đi hỏi Đường Du: “Đường ca ca, ngài xem hoa này được không?”

Đường Du liếc nhìn, cười: “Được, cắm vào bình đi.”

Ninh Nhi ngoan ngoãn đi tìm bình hoa.

Từ Tư Uyển suy tư nhìn mấy đóa hoa quế kia, hỏi: “Hoa hái ở đâu vậy?”

Ninh Nhi lập tức đứng lại, đáp: “Ở chân núi phía bắc có mấy cây quê, hiện giờ ngay mùa hoa nở.”

“Xa không?”

“Không xa.” Ninh Nhi lắc đầu, “Đi một khắc là đến.”

“Được, vậy ngày mai ngươi dẫn ta đi xem xem. Bệ hạ đi săn ta cũng không có gì để làm, cũng muốn đi dạo đây đó.”

Ninh Nhi nghe vậy đương nhiên vui mừng đồng ý. Từ Tư Uyển lặng lẽ nhìn Đường Du, Đường Du ngầm hiểu, im lặng cúi đầu.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hoàng đế đã dậy, các tông thân và tướng sĩ cũng dậy từ sớm, dùng xong bữa sáng liền chuẩn bị ra ngoài đi săn.

Bãi săn cực kỳ náo nhiệt, có người chuẩn bị cung tiễn, có người kiểm tra ngựa. Chỗ thiện phòng đã có khói bếp, hương thơm tản ra, tuy không phải sơn hào hải vị nhưng đủ để mọi người đều muốn động đũa.

Ở một lối rẽ phía tây doanh trướng, Đường Du nhìn xung quanh hồi lâu, cuối cùng cũng thấy Tiểu Lâm Tử vội tới, từ xa đã gọi: “Bảo ngươi truyền thiện ngươi làm gì vậy? Để quý tần nương nương chờ lâu. Nếu không phải Ninh Nhi thấy ngươi ở đây, ta đã không tìm thấy ngươi rồi đấy.”

Tiểu Lâm Tử lau mồ hôi lạnh trên trán, khom lưng biện giải: “Ca ca đừng nóng giận, hạ nô cũng không biết sao... Vẫn chưa tìm được thiện phòng.”

“Ngốc!” Đường Du gõ đầu gã một cái, chỉ về phía đông, “Thiện phòng ở bên kia, ngươi không biết đường à?”

“Hạ nô...” Lúc này Tiểu Lâm Tử mới phát hiện mình đi nhầm hướng, sắc mặt cứng đờ, toàn thân co quắp.

“Đi nhanh đi.” Đường Du nhíu mày, không muốn nhiều lời nữa, “Lát nữa nương nương muốn đến dưới chân núi phía bắc hái hoa quế, ngươi còn chậm trễ thì chờ dùng hoa quế làm điểm tâm đi.”

Cạnh doanh trại cách đó không xa, nam tử đang cho chải lông ngựa cứng đờ, chờ bọn họ đi xa, mới ngẩng đầu nhìn.

“Quý tần nương nương.”

Oánh quý tần vừa được tấn vị, hiện giờ quý tần chỉ có một người.

Vệ Xuyên hít sâu một hơi, đầu óc bắt giữ mấy “dưới chân núi phía bắc”, tim đập loạn nhịp.

Đã lâu y không gặp nàng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, y lại đè nén ý niệm này.

Vừa rồi hai hoạn quan kia nói quá rõ ràng, tuy nghe qua chỉ như nói chuyện phiếm, không hề liên quan tới y, nhưng câu chữ lại chính xác như vậy.

Y không biết lai lịch của họ, không thể dễ dàng mắc câu.

Vệ Xuyên bình tĩnh lại, tiếp tục chải lông ngựa rồi về trướng dùng đồ ăn sáng.

Từ Tư Uyển trang điểm xong liền cùng Đường Du và Ninh Nhi ra ngoài. Ninh Nhi không nghĩ nhiều, nghe nàng nói muốn đi hái hoa nên dẫn nàng đến chân núi.

Chờ tới nơi, Đường Du đuổi Ninh Nhi đi xa, sau mấy lần do dự, mới nói: “Tư Uyển.”

“Hả?” Từ Tư Uyển đang muốn hái một đóa hoa quế, nghe gã gọi liền nghiêng đầu.

Gã trầm giọng: “Nơi này quá gần doanh trướng, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ gặp phiền toái, đến lúc đó người ra vẻ vô tình gặp thì có ích gì? Đây không phải lần đầu ta tới bãi săn, nếu người muốn gặp ngài ấy, ta tìm cho người một nơi ổn thỏa.”

“Không cần.” Nàng khẽ cười, “Ta cũng không muốn gặp y.”

Đường Du sửng sốt: “Cái gì?”

Nàng không giải thích nhiều, lần nữa duỗi tay hái đóa hoa mình thích. Có điều đóa hoa ấy ở khá cao, nàng nhón chân chỉ đủ để ngón tay chạm đến cành, muốn hái là chuyện không thể.

Nàng nói với Đường Du: “Ngươi hái giúp ta đi.”

“Được.” Gã giơ tay hái xong rồi đưa cho nàng.

Nàng ngửi hương hoa, chậm rãi nói: “Đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, ngươi còn nghĩ ta là loại người vì chút tư tình mà không quan tâm đến ai sao?”

Đường Du bị hỏi đến sững sờ, bật cười: “Ta sai.”

“Yên tâm đi.” Từ Tư Uyển nhìn về phía doanh trướng, bình tĩnh nói, “Tầm nhìn nơi này trống trãi, từ xa đã có thể thấy người. Nếu y thật sự tới, ta sẽ tự đi.”

Đường Du thở phào, nhất thời lại không biết mình lại thở phào nhẹ nhõm, dường như là vì nàng bình an, lại giống như còn xen lẫn chút cảm xúc khác.

Nói mấy câu, Ninh Nhi vừa chạy đi đã hái rất nhiều hoa về, ôm trong lòng đưa cho Từ Tư Uyển xem.

Ninh Nhi tuy tuổi còn trẻ nhưng làm việc rất thận trọng, cành hoa nào được chọn cũng rất đẹp, hoa nở đều, còn có nụ.

Có nụ, khi cắm vào bình có thể để thêm hai người. Từ Tư Uyển cười nhìn, giao hoa mình hái cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi mang hoa về trước đi, chia mấy cành cho tiệp dư, còn lại để đó, chờ ta về sẽ xử lý. Đem về rồi ngươi không cần quay lại nữa, ta đi dạo thêm một chút, không sao đâu.”

“Vâng.” Ninh Nhi cung kính hành lễ rồi ôm hoa cáo lui. Từ Tư Uyển phủi tay, ngồi dưới tàng cây, tùy ý vỗ vỗ bên cạnh: “Ngồi đi.”

Đường Du gật đầu, ngồi xuống, giữ khoảng cách nửa cánh tay với nàng. Nàng thuận tay cầm cỏ dưới đất thưởng thức, chơi một lát thấy buồn chán liền ném đi, chuyển sang đóa hoa dại bên cạnh.

Đường Du lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt đầy cảm xúc. Gã cảm thấy dáng vẻ này của nàng rất giống tiểu hài tử, thời điểm rảnh rỗi tay cầm cái gì cũng cảm thấy thú vị, lại giống thiếu nữ tình đậu sơ khai chờ vân lang, tuy nhàm chán nhưng không hề chê dài, vẫn lẳng lặng chờ.

Ý niệm này vừa lóe lên khiến gã giật mình, ngay sau đó lắc đầu dẹp bỏ.

Nàng đã nói nàng không muốn gặp Vệ Xuyên, vậy chính là không muốn.

Hai người cứ chờ từ sáng đến chiều như vậy, trong thời gian đó thỉnh thoảng có tông thân triều thần săn thú giục ngựa đi qua, từ xa thấy có phi tần ở đây liền tránh.

Nhưng Từ Tư Uyển chờ đến khi đói bụng vẫn không thấy Vệ Xuyên lộ mặt.

Nàng nhận định hắn không tới, thở dài, phủi váy: “Về thôi.”

“Không đợi nữa à?” Đường Du cũng đứng dậy.

Nàng cười nói: “Nếu y muốn gặp ta thì đã sớm tới rồi.” Dứt lời, nàng cất bước đi về phía doanh địa.

Gã ngẩn ngơ, vội đuổi theo: “Người đang thử y còn tình nghĩa với người không sao?”

Từ Tư Uyển thản nhiên trả lời: “Không phải. Nhưng nếu ngươi nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được, cứ nghĩ thế đi.”

Sao nàng phải đi thăm dò Vệ Xuyên còn tình nghĩa với nàng không chứ? Chuyện đó căn bản không cần thử, nàng quá rõ Vệ Xuyên là người thế nào. Tình cảm trong lòng y sẽ không dễ phai nhạt như vậy, y thậm chí sẽ không lừa mình dối người, cho nên đến nay vẫn chưa nghe nói y đã quyết định hôn ước.

Có điều như vậy cũng tốt, nàng có lỗi với y, cứ vậy ít nhất không cần có lỗi với cả thê tử y nữa. Nếu có thể gả cho một người môn đăng hộ đối làm thê, nàng cũng không hi vọng phu quân của mình lúc nào cũng nhớ nhung người khác.

Khi Từ Tư Uyển về trướng, hoa quế đã theo lệnh nàng được đưa cho Oánh tiệp dư một ít, số còn lại nàng nói muốn tự xử lý, vì vậy cung nhân chuẩn bị sẵn cái bình sứ.

Từ Tư Uyển kiên nhẫn cắt rễ từng cành hoa, sau đó cắm vào hai cái bình, một cái đặt trên bàn, một cái tùy ý để dưới đất.

Đến chạng vạng, ngự giá về doanh, trong doanh địa lập tức trôi trào. Khi đó Từ Tư Uyển đang dùng bữa tối, nghe thấy động tĩnh vẫn không để ý. Chờ nàng ăn xong, bên ngoài đã bớt náo nhiệt, nàng chải chuốt lại, cầm bình hoa dưới đất mang qua chủ trướng.

Không ngoài dự đoán, nàng vừa đến trước chủ trướng liền bị cung nhân ngự tiền chặn đường. Vì hôm nay là ngày đầu đi săn, buổi tối về doanh, hoàng đế thường sẽ triệu quan viên tông thân đến gặp và ban thưởng.

Canh giờ này trong trướng hẳn đang bận rộn, ngoại trướng, giữa trướng nên đầy người đứng chờ, ngay cả bốn phía ngoài trướng cũng thế.

Hoạn quan cản nàng ôn tồn giải thích: “Trước giờ đã có quy củ này, sợ là phải bận rộn thêm một canh giờ nữa.”

“Không sao.” Từ Tư Uyển mỉm cười, giao bình hoa cho hoạn quan, “Ta cũng không gấp, chẳng qua hôm nay ra ngoài hái ít hoa quế, muốn đưa cho bệ hạ. Nhờ công công giúp ta mang vào trong, bẩm một tiếng, cứ nói ta chờ bên ngoài.”

Dứt lời, nàng đưa gã một thỏi bạc.

Hoạn quan kia không nhận, khom người: “Nương nương khách khí rồi, chút việc nhỏ này, hạ nô không nhận nổi ban thưởng của nương nương.” Nói rồi gã ôm bình hoa vào trướng, không bao lâu tay không quay lại, “Hiện giờ bệ hạ thật sự rất bận, bảo hạ nô nói với nương nương nếu nương nương không ngại thì đi dạo một chút trước đi.”

Từ Tư Uyển gật đầu: “Hôm nay ra ngoài hái hoa đi nhiều, bây giờ lười lắm. Ta ở đây chờ, công công không cần quản ta.”

Hoạn quan kia nghe vậy hành lễ: “Vậy hạ nô cáo lui.”

Dứt lời, gã lui về màn cửa.

Từ Tư Uyển lặng lẽ chờ, hết đợt này triều thần quý thích này đến đợt khác lùi ra sau chử trướng, thấy nàng, đều tiến lên chào hỏi: “Quý tần nương nương an.”

Đa số thời điểm nàng chỉ gật đầu, nếu gặp người quen biết thì cũng chỉ nói một hai câu.

Có điều nàng không biết phụ thân cũng tới, đang thất thần đột nhiên nghe được giọng quen thuộc, nàng nghiêng đầu, cuống quýt hành lễ: “Cha.”

Từ Văn Lương nhìn nàng, biết nàng sống trong cung rất tốt, đáy mắt ẩn chứa vui mừng nhưng nhiều hơn là lo lắng.

Cha con vì thế mà trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là Từ Tư Uyển lên tiếng trước: “Nơi này nhiều người, chúng ta qua bên kia trò chuyện đi.”

Từ Văn Lương gật đầu, đi cùng nàng.

Tới chỗ không người, nàng nói ngay: “Cha không thạo cưỡi ngựa bắn cung, sao cũng tới? Cẩn thận tái phát tật ở chân.”

Tật ở chân Từ Văn Lương là do thời trẻ ra ngoài trị tai té ngã, bình thường sẽ không phát tác, chỉ là không thể để bị lạnh không thể mệt, chuyện như cưỡi ngựa đương nhiên không được làm.

Từ Văn Lương cười khổ thở dài: “Yên tâm đi, cha không đi săn, chỉ là vì chuyện của Nhược Mạc Nhĩ mà không thể không đi theo, nếu có gì bất thường còn phải thương nghị bất cứ lúc nào.”

Từ Tư Uyển nghe vậy thì thở phào.

Từ Văn Lương nhìn nàng, lại nói: “Nếu con không có việc gì thì về trước đi, đừng chờ ở ngoài chủ trướng.”

“Sao vậy?”

“Vệ Xuyên cũng ở đó. Cha không sợ gì cả, chỉ sợ để người ta bắt được nhược điểm, bệ hạ sẽ trách con.”

“Cha yên tâm. Nữ nhi tiến cung đã gần hai năm, mọi việc tự biết nặng nhẹ, sẽ không trêu chọc vào những thị phi đó.”

Dứt lời, nàng nhìn tấu chương trong tay cha, chừng ba bốn quyển, rất dày, hẳn đang có việc bận, nên lệnh Hoa Thần: “Hoa Thần, ngươi đưa cha về đi.” Rồi nàng nói với Từ Văn Lương, “Nếu ngày mai có thời gian, nữ nhi sẽ đi vấn an cha.”

“Được.” Từ Văn Lương gật đầu, không nói gì nữa, cùng Hoa Thần rời đi.

Từ Tư Uyển nhìn ra ông rất mệt mỏi sầu lo, có thể thấy triều vụ gần đây cực kỳ bận, đã lâu rồi ông không nghỉ ngơi đàng hoàng.

Nàng bỗng nhiên cảm nhận rõ đại chiến sắp đến, điều khiến người ta sợ hãi, đồng thời cũng hưng phấn.

Nàng quay về chủ trướng đợi thêm một khắc, mành trướng lần nữa được vén lên, cuối cùng cũng gặp được người đợi cả một ngày.

Y dường như càng tuấn tú hơn trong trí nhớ nàng, người mặc áo giáp, áo choàng màu đỏ tươi rũ phía sau.

Đi cùng y còn có hai quý công tử, khi ở nhà Từ Tư Uyển cũng từng gặp họ, đều là bằng hữu nhiều năm.

Vì thế khoảnh khắc nhìn thấy nàng, hai người kia đều cứng đờ, theo bản năng quan sát sắc mặt Vệ Xuyên.

Vệ Xuyên không hề dao động, bình tĩnh đi về phía nàng, dừng lại khi còn cách nàng ba bước, ôm quyền hành lễ: “Quý tần nương nương an.”

“... Quý tần nương nương an.” Hai người kia như tỉnh lại từ trong mộng, vội hành lễ theo.

Từ Tư Uyển gật đầu: “Chư vị vất vả.”

Nàng cho bọn họ miễn lễ, Vệ Xuyên không nói gì thêm, dẫn đầu rời đi.

Từ đầu đến cuối y không liếc nhìn nàng thêm một cái, cứ như bọn họ không hề quen biết, chỉ chào hỏi đơn giản cho hợp cung quy.

Không tồi, thật sự không tồi.

Từ Tư Uyển cũng không quay đầu nhìn y, chỉ có dưới mí mắt cẩn thận hồi tưởng nhất cử nhất động của y vừa rồi.

Thời gian một năm rưỡi cuối cùng cũng mài giũa y thành thục.

Tất cả xúc động và mất bình tĩnh trên người y đã biến mất, chỉ còn nhẫn nại.

Nàng vẫn nhớ rõ chuyện ăn tết khi đó.

Lúc ấy tuy y rất ẩn nhẫn, khôn khéo trước mặt thái hậu, nhưng thời điểm mọi người đứng ngoài Hàm Nguyên Điện xem pháo hoa, y vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn nàng.

Dù cách xa nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt tình tứ đó.

Mà hiện tại, y hết sức bình tĩnh.

Y không còn hồ đồ cản xa giá của nàng như trước đây. Sáng nay nàng bảo Đường Du chuyển lời vào tai y, nếu y vẫn như trước đi, chỉ e sẽ lập tức chạy tới gặp nàng.

Rất tốt.

Y lột xác thành như vậy, nàng mới có thể dùng y để đánh cược.

Nếu thua, chờ nàng báo thù xong sẽ lấy mạng đền cho y. Mà nếu đánh cược thắng...

Nếu đánh cược thắng cũng chỉ có hai kết quả.

Nếu y không so đo kế hoạch của nàng, đương nhiên là tốt. Nhưng nếu y hận nàng, để y giết nàng cũng chẳng sao.

Dù gì sống bao nhiêu năm qua trong thù hận, chỉ cần báo được thù, cái mạng này nàng cũng không để ý lắm.

Nghĩ vậy, nếu có thể chết trong tay y cũng tốt hơn trong tay kẻ khác bội phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.