Trong lúc Thân HàmThu sai người mời Tống Ý Châu tới hồ cá chép thì Cảnh Thế Đan cũng đã sắp xếp sẵn một việc. Trong một lương đình yên tĩnh, hắn đang hỏi thăm Tống Ý Thiền nguyên nhân vì sao Tống Ý Châu lại đối xử lạnh nhạt với mình.
Tống Ý Thiền định tạo tin nhảm về Hoàng đế, tuy đáy lòng có sợ hãi nhưng nghĩ đến chuyện nếu không tạo tin nhảm này thì bản thân có thể sẽ bị đưa vào Hoàng cung làm phi tử, nàng ta đành hạ quyết tâm và nhỏ giọng nói lý do Huệ vương bị từ chối theo kế hoạch mình và Ôn thị đã bàn bạc từ trước.
Cảnh Thế Đan nghe nói bởi vì trước đây Khương quý phi trông thấy Hoàng đế đùa giỡn với La phu nhân nên có thành kiến với La phu nhân, còn La phu nhân thì sợ Khương quý phi nói ra việc đó nên hai người mới bất hòa, mà Tống Ý Châu biết được việc này nên cũng không dám chấp nhận hắn thì nhanh chóng tin luôn. Trừ nguyên nhân này ra, hắn quả thực không nghĩ ra Tống Ý Châu cự tuyệt hắn vì lý do nào khác, cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Khương quý phi lại căm ghét người nhà họ Tống như vậy.
Tống Ý Thiền nói xong lại năn nỉ, “Huệ vương điện hạ, chuyện này dù sao cũng là chuyện tai tiếng, xin Huệ vương điện hạ giữ bí mật để phủ Trấn Vũ Hầu chúng tôi một con đường sống. Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài thì chẳng những phu nhân nhà chúng tôi chẳng còn thể diện gì nữa, mấy tỷ muội chúng tôi cũng không thể gả cho người ta được.”
Cảnh Thế Đan thở dài, “Chuyện liên quan tới phụ hoàng, bản vương đương nhiên sẽ giữ mồm giữ miệng, cô không phải lo. Còn chuyện bản vương đã đồng ý với cô, bản vương đương nhiên sẽ làm được.” Nếu phụ hoàng đã đùa giỡn phu nhân Trấn Vũ Hầu thì còn mặt mũi nào nạp con gái người ta làm phi nữa?
Tống Ý Thiền nhận được lời hứa hẹn của Cảnh Thế Đan liền nhất thời mừng rỡ. Nàng ta khom người nói, “Tạ ơn Huệ vương điện hạ!”
Nơi này là phủ của Công chúa Trường Tín, lắm tai nhiều mắt, Cảnh Thế Đan sợ bị người ta nhìn thấy hắn và Tống Ý Thiền gặp mặt sẽ kéo theo những lời đồn đại khác nên nói xong việc liền cất bước đi luôn không hề dừng lại.
Tống Ý Thiền thấy Cảnh Thế Đan rời đi thì phút chốc ngẩn ngơ. Đáy lòng biết rõ không có khả năng nhưng nàng ta vẫn lưu luyến nhìn theo bóng dáng hắn.
“Sao vậy? Ái mộ nhị ca của ta à?” Một tiếng nói đột nhiên vang lên đằng sau Tống Ý Thiền.
Lông tơ trên người Tống Ý Thiền dựng ngược cả, nàng ta sợ tới mức thiếu chút nữa thì hét váng lên. Khó khăn lắm mới bịt được miệng lại, nàng ta vừa quay đầu nhìn liền thất thanh kêu lên, “Thuận vương điện hạ!”
Cảnh Thế Viêm gật gật đầu nói, “Nhị ca sai người đưa cô tới đây, bản vương liền bám theo và ngồi núp phía dưới bồn hoa. Ta đã nghe được chuyện hai người nói với nhau, lại không cho các người nhìn thấy ta.”
“Thuận vương điện hạ nghe được rồi ạ?” Tống Ý Thiền tái nhợt sắc mặt, chân tay luống cuống không biết làm thế nào cho phải.
Cảnh Thế Viêm thở dài, “Việc liên quan tới phụ hoàng, bản vương cũng sẽ không nói lung tung. Cô yên tâm được rồi!”
Tống Ý Thiền mặc dù lo lắng nhưng Cảnh Thế Viêm đã khẳng định như vậy, nàng ta mới rốt cuộc thở phào một hơi, lại khom người nói, “ Tạ ơn Thuận vương điện hạ!”
Cảnh Thế Viêm nói, “Tuy là vậy nhưng cô cũng phải giúp bản vương một việc!”
“Xin Thuận vương điện hạ cứ nói ạ!” Tống Ý Thiền cố gắng bình tĩnh và ép bản thân giả vờ tỏ ra dáng vẻ tự nhiên.
Cảnh Thế Viên lại nói, “Nhị ca để ý tới chị cả của cô, bản vương cũng để ý tới chị cả của cô. Bản vương muốn cô giúp ta một chuyện, nói cho ta biết chị cả cô thích gì, bản vương sẽ làm cho cô ấy vui vẻ.”
Tống Ý Thiền vừa nghe nói thế liền có chút ghen tỵ. Chị cả thật tốt số, Huệ vương điện hạ để ý tới nàng ấy, Thuận vương điện hạ cũng để ý tới nàng ấy. Cho dù nàng ấy có làm thế nào thì tương lai cũng không thể tuột được địa vị vương phi.
Cảnh Thế Viêm nhìn Tống Ý Thiền, đợi sau khi nàng ta nói ra mấy thứ Tống Ý Châu ưa thích, hắn liền phất phất tay áo nói, “Mấy thứ đó, dựa vào phủ Trấn Vũ Hầu các cô cũng có thể mua được, cũng không có gì hiếm lạ. Bản vương muốn biết thứ mà cô ấy luôn hy vọng có được nhưng vẫn không có được ấy?”
Tống Ý Thiền trả lời, “Tôi mới vào phủ được thời gian ngắn nên chỉ biết có bao nhiêu đó thôi. Đợi sau này nghe ngóng được thêm gì khác tôi sẽ nói lại cho Thuận vương điện hạ được không ạ?”
Cảnh Thế Viêm thế nào cũng được, hắn ừm một tiếng rồi xoay người rời khỏi lương đình và đi về phía Cảnh Thế Đan vừa rời đi.
Cảnh Thế Đan đi tới phía trước cũng không tìm thấy bóng dáng Tống Ý Châu đâu. Tìm khắp nơi cũng không thấy, hắn liền vẫy một nha hoàn lại hỏi. Biết Thân Hàm Thu đã mời Tống Ý Châu tới cạnh ao nói chuyện, hắn liền đi về phía ao cá.
Mới đi được một đoạn cách ao cá không xa lại chợt thấy Thân Hàm Thu đứng thẳng người hô to một câu, hắn nhất thời kinh hãi chạy vội tới bên cạnh ao.
Cùng lúc đó, Cảnh Thế Viêm cũng đang lững thững bước lại đây. Cũng nghe thấy tiếng kêu to của Thân Hàm Thu, hắn vừa chạy vội theo đằng sau Cảnh Thế Đan vừa quát hỏi, “Là ai làm Tống tiểu thư ngã xuống ao?”
Ở phía khác của ao cũng có bóng người chạy vội tới, đó chính là Tống Ý Mặc.
Cảnh Thế Đan chạy vội tới bên cạnh ao, mắt thấy trên mặt ao có vạt áo bay bay, Tống Ý Châu thì đang vùng vẫy ở dưới nước, bọt nước bắn lên tung tóe. Hắn không chút nghĩ ngợi định nhảy xuống thì đồng thời bị hai người kéo lại.
Trong hai người đang giữ chặt hắn lại, một người là Thân Hàm Thu, còn người kia chính là Tống Ý Mặc.
Trong chớp mắt khi Cảnh Thế Đan bị giữ chặt, Cảnh Thế Viêm cũng vừa lúc chạy vội tới bên ao. Hắn không do dự nhảy ùm xuống dưới và bơi tới bên cạnh Tống Ý Châu. Hắn ôm lấy eo nàng rồi ra sức bơi vào bờ.
Cảnh Thế Đan vừa thoát khỏi bàn tay của Thân Hàm Thu và Tống Ý Mặc liền trông thấy Cảnh Thế Viêm đang nâng Tống Ý Châu lên bờ. Hắn nhất thời quát to với Cảnh Thế Viêm, “Buông cô ấy ra!”
Cảnh Thế Viêm không thèm quan tâm đến Cảnh Thế Đan. Hắn khiêng Tống Ý Châu trên vai và dùng lực bả vai đè lên bụng nàng để ép nước ao vừa bị uống phải ra ngoài. Vừa làm hắn vừa cao giọng gọi nha hoàn, “Mau mang một cái áo khoác tới đây phủ thêm cho Tống tiểu thư, còn nữa, mau mời thầy thuốc tới đây!”
Nha hoàn vốn nghe thấy tiếng kêu mà đến đã bị dọa cho ngây người. Lúc này, khi nghe Cảnh Thế Viêm sai bảo, nàng ta mới lên tiếng trả lời rồi chạy đi.
Tống Ý Châu rơi xuống nước được Cảnh Thế Viêm cứu lên, hai người lại ôm ấp nhau như vậy, chuyện sau này thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được. Vừa rồi nếu không phải Tống Ý Mặc kéo hắn lại thì người cứu Tống Ý Châu lên sẽ không thể là Cảnh Thế Viêm mà chính là hắn. Cảnh Thế Đan lại bừng bừng lửa giận. Nghiêng đầu thấy Tống Ý Mặc đang định chạy về phía Tống Ý Châu, hắn rốt cuộc không nhịn được vươn hai tay ra túm lấy eo Tống Ý Mặc và ra sức ném nàng vào trong ao.
Một tiếng thét chói tai vang lên. Tống Ý Mặc chìm xuống đáy ao.
Tống Ý Bội và thiên kim Tể tướng La Phương Khê đang đứng nói chuyện cách đó không xa, nghe thấy bên này có động, hai người liền chạy vội tới xem rốt cuộc là có chuyện gì. Vừa tới đã thấy Cảnh Thế Đan ném Tống Ý Mặc xuống nước, cả hai nhất thời hét ầm lên.
Tống Ý Bội thét to,”Huệ vương điện hạ, em trai tôi không biết bơi, nó không biết bơi đâu. Ngài ném nó xuống nước là nó sẽ chết đuối đấy. Nó là con trai duy nhất của Hầu phủ chúng tôi, nó mà gặp phải chuyện gì thì toàn bộ Hầu phủ chúng tôi sẽ không bỏ qua cho ngài đâu! Người đâu người đâu, cứu mạng!”
La Phương Khê cũng cả kinh kêu lên, “Huệ vương điện hạ, làm vậy là xảy ra án mạng đó!” Nàng ta vừa nói xong mới chú ý ở đằng kia, Cảnh Thế Viêm đang ôm Tống Ý Châu và xoa bóp cho nàng ấy. La Phương Khê không khỏi thất thanh kêu lên, “Ý Châu!”
Cảnh Thế Đan nghe thấy tiếng hét chói tai của Tống Ý Bội cũng hơi hơi tỉnh táo lại. Tống Ý Châu đã được Cảnh Thế Viêm cứu, mình có để ý đến nàng ấy cũng không thể cưới nàng ấy được nữa, giờ lại để Tống Ý Mặc xảy ra chuyện gì thì bản thân sẽ gây thù hận với phủ Trấn Vũ Hầu, thù hận leo thang có khi đến chết cũng không xóa hết được. Hắn liền hít sâu một hơi rồi nhún người nhảy xuống. Vừa nhảy xuống ao, hắn lập tức tóm lấy tóc của Tống Ý Mặc và kéo nàng lại bên cạnh ao, rồi lại mượn sức nước để kéo Tống Ý Mặc lên bờ.
Tống Ý Mặc vừa hé mắt liền thấy đối diện là gương mặt của Cảnh Thế Đan. Lửa giận bốc lên, đúng lúc bụng lại sôi cuồn cuộn, nàng hé miệng ra, nước miếng và nước ao cùng đồng thời phun vào mặt Cảnh Thế Đan.
Cảnh Thế Đan đang ở rất gần nên không thể tránh được. Sắc mặt lập tức thay đổi, hắn liền giả vờ sắp ném Tống Ý Mặc xuống ao lần nữa. Không đợi hắn xuống tay, Tống Ý Mặc liền tự mình bò dậy và chạy như bay, vừa chạy vừa hô to,”Huệ vương điện hạ giết người!”
Cảnh Thế Đan nghe Tống Ý Mặc hét lên như vậy thì trong lòng lại bùng lửa giận. Hắn lập tức phi thân đuổi theo. Mắt thấy sắp đuổi tới nơi, hắn lại vươn tay ra tóm, khiến cả người Tống Ý Mặc lập tức xoay vòng lại. Bởi quần áo trên người đã ướt nhẹp nước, giầy cũng bị nới lỏng nên nhất thời vấp một cái, cả người hắn liền bổ nhào xuống khiến Tống Ý Mặc ngã lăn ra đất.
“Cứu mạng!” Tống Ý Mặc hô lên một câu, bụng lại bị ép xuống nên cuồn cuộn không chịu được. Nàng lại phun một ngụm nước về phía Cảnh Thế Đan.
Lúc này Cảnh Thế Đan đã tỉnh táo trở lại. Hắn nhanh chóng tránh được, một bàn tay che lên miệng Tống Ý Mặc, hắn hung hãn lên tiếng, “Tiểu tử giỏi lắm! Thử phun một cái nữa xem!”
Tống Ý Mặc bị đè nặng, cả người đều khó chịu vô cùng. Nàng hé miệng hung hăng cắn lên ngón tay của Cảnh Thế Đan rồi hàm hồ mắng, “Cầm thú!”
“Á!” Cảnh Thế Đan bị cắn một miếng vào ngón tay liền rút tay về. Hắn không tự chủ được kêu lên một tiếng, tay kia lại vung ra bịt lên miệng Tống Ý Mặc, cẳng chân đồng thời dùng sức đá đá lên đầu gối của Tống Ý Mặc. Hắn lạnh lùng nói, “Ngươi có tin bản vương sẽ bẻ gãy hai chân ngươi không?”
Tống Ý Mặc thấy hai mắt Cảnh Thế Đan đã nồng đậm sát khí, lúc này mới có chút sợ hãi. Đúng vậy, Tống Ý Châu được Cảnh Thế Viêm cứu, nếu không có gì bất ngờ thì nàng ấy sẽ gả cho Cảnh Thế Viêm. Còn Cảnh Thế Đan thì đã để ý tới Tống Ý Châu trong thời gian dài mà kết quả lại là công dã tràng, trong lòng hắn đương nhiên sẽ khó chịu. Hắn đang tức giận như vậy, không chừng sẽ thực sự bẻ gãy hai chân mình cũng nên!
Cảnh Thế Đan thấy Tống Ý Mặc có vẻ dao động liền cúi xuống, hơi thở phả lên mặt Tống Ý Mặc. Hắn âm trầm nói, “Đừng tưởng Thuận vương cứu chị cả của ngươi thì nó sẽ cưới chị cả của ngươi làm vợ. Nói không chừng kết quả là chị cả ngươi chỉ có thể đi tu cũng nên!”
Tống Ý Mặc bị Cảnh Thế Đan ép tới không thở nổi. Khó khăn lắm mới đợi được Cảnh Thế Đan nói xong, nàng liền nhân tiện nói, “Huệ vương điện hạ, ngài buông tôi ra trước đã!”
“Bản vương cứ muốn đè lên ngươi, ngươi định thế nào?” Trong lúc nói chuyện, ngực phập phồng lên xuống, Cảnh Thế Đan cũng cảm nhận được thân mình mềm mại của Tống Ý Mặc, vả lại còn có một hương thơm kỳ quái, hắn không khỏi hừ một tiếng, “Còn nhỏ tuổi đã học người ta giấu hương thơm kỳ quái trên người, ngươi không sợ lạc vào đường tà đạo hả?”
Trong lúc đó, người của phủ Công chúa Trường Tín đã đuổi tới nơi. Mắt thấy Cảnh Thế Đan ép Tống Ý Mặc nằm trên mặt đất không cho Tống Ý Mặc nhúc nhích, cả hai lại mặt đối mặt với nhau, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào mới phải. Cuối cùng mới có một nha hoàn đứng ra khuyên nhủ, “Huệ vương điện hạ, hôm nay là sinh nhật của Công chúa, tiểu Hầu gia đã tới đây rồi thì cũng là khách, xin Huệ vương điện hạ buông ngài ấy ra trước đã!”
Cảnh Thế Đan cảm thấy cứ như vậy buông Tống Ý Mặc ra thì dễ dàng cho nàng quá. Hắn cũng không nghĩ nhiều mà ngay trước mặt mọi người cúi đầu xuống sát tới bên môi Tống Ý Mặc rồi đột nhiên mút lấy môi nàng, hung hăng hôn xuống.
Không gả chị ngươi cho bản vương phải không, được lắm, ngươi chờ làm luyến đồng của bản vương đi! Cảnh Thế Đan mút lấy môi Tống Ý Mặc, chỉ cảm thấy non mềm lạ thường. Trong nháy mắt bỗng mơ hồ quên hết thảy mọi thứ xung quanh, hắn dùng đầu lưỡi càn quét tiến vào.
Tống Ý Mặc đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là tức giận. Nàng vung tay vung chân đấm đá lên người Cảnh Thế Đan.
“Huệ vương điện hạ, đừng hôn nữa!”
‘Tiểu Hầu gia, đừng đánh nữa!”
Người trong phủ công chúa đều đồng loạt khuyên nhủ.
Còn hai người đang quấn lấy nhau trên mặt đất, một người thì hôn một người thì đấm đá, cả hai cứ lăn lộn trên mặt đất, chiến đấu vô cùng ác liệt.