Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 49: Chương 49




Trông thấy vẻ lúng túng của Tống Ý Mặc, Cảnh Thế Đan liền lẩm bẩm, “Ta có ơn cứu mạng với cậu đấy, thế mà nhờ lau người cũng không chịu.”

Tống Ý Mặc cũng sợ Cảnh Thế Đan nghi ngờ, nàng đành phải sai người bê nước vào rồi buông mành và giúp Cảnh Thế Đan cởi áo lau lưng.

Cảnh Thế Đan giơ cao hai tay ý bảo Tống Ý Mặc lau vùng dưới cánh tay giúp hắn.

Tống Ý Mặc không lên tiếng. Nàng cầm khăn lau cho Cảnh Thế Đan, gương mặt cứ dần dần đỏ ửng lên lan khắp cả hai gò má.

Cảnh Thế Đan nửa cười nửa không nhìn Tống Ý Mặc. Hắn chậm rãi hỏi, “A Mặc, hay cậu là nữ giả nam nhỉ? Sao cứ động một cái là đỏ mặt như đàn bà thế?”

Tống Ý Mặc cả kinh nhưng miệng lại nói, “Tôi bẩm sinh da mặt mỏng, cũng chẳng biết làm thế nào.”

Cảnh Thế Đan đợi Tống Ý Mặc lau tới trước ngực liền ưỡn ngực cười nói, “Ngực của bản vương có phải vô cùng rắn chắc không?”

“Khụ!” Mặt Tống Ý Mặc càng đỏ hơn. Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại dùng ngón tay chọc chọc vào ngực hắn và gật đầu nói, “Đúng là rất rắn chắc.”

“Vậy, cậu có thích không?” Cảnh Thế Đan chăm chú nhìn Tống Ý Mặc, thấy cả vành tai nàng cũng đỏ ửng lên, trong lòng lập tức nhộn nhạo, hắn không tự chủ được mà vươn tay vân vê vành tai của Tống Ý Mặc.

Tống Ý Mặc kêu á một tiếng rồi đẩy tay Cảnh Thế Đan ra. Nàng tức giận nói, “Huệ vương điện hạ, xin ngài tôn trọng người khác một chút!”

Tống Ý Mặc vì vội vàng nói mà quên mất phải đè thấp giọng, vậy nên tiếng nói của nàng lại như chim hoàng oanh, rất êm tai dễ nghe.

Cảnh Thế Đan chuyển tầm mắt xuống dưới cổ họng của Tống Ý Mặc. Hắn chú ý một hồi vẫn không thấy hầu kết của nàng đâu, trong lòng lại thầm nói: Hình như bản vương mười một tuổi đã bắt đầu vỡ giọng, A Mặc này sắp mười bốn tuổi rồi mà ngay cả hầu kết cũng không có, chuyện này thật đáng ngờ!

Nghi ngờ trong lòng, Cảnh Thế Đan liền tháo đai lưng giả vờ muốn cởi quần ra. Hắn vừa làm vừa nói, “A Mặc, ta muốn lau cả bên dưới nữa!”

Tống Ý Mặc lập tức vươn tay trái túm lấy tay của Cảnh Thế Đan không cho hắn cởi quần, tay phải cầm khăn tiến vào bên trong quần hắn rồi tùy tiện lau lau mấy cái và nhanh chóng rút tay ra. Nàng hô lên, “Được rồi, sạch rồi!” Nói xong, không đợi Cảnh Thế Đan kháng nghị, nàng lập tức bưng nước ra ngoài.

“Tiểu tử này!” Cảnh Thế Đan không khỏi bật cười. Hắn buộc đai lưng lại, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Vài ngày sau, quân y lại tới kiểm tra vết thương cho Cảnh Thế Đan. Thấy miệng vết thương trên người hắn đã khép lại, quân y thở phào nhẹ nhõm rồi dặn dò, “Mấy ngày tới ngài vẫn không nên tập võ, cũng đừng uống rượu. Mấy hôm nữa tôi lại tới kiểm tra xem thế nào.”

Tiễn quân y xong, Cảnh Thế Đan liền gọi Thạch Khang vào, “Mau mang rượu tới đây!”

Thạch Khang hỏi lại với vẻ khó hiểu, “Chẳng phải quân y vừa nói ngài không được uống rượu sao?”

Cảnh Thế Đan vẫy Thạch Khang lại gần rồi thấp giọng nói, “Tối nay ta phải chuốc say tiểu tử A Mặc kia. Bản vương thực sự muốn xem xem cậu ta là nam hay nữ.”

Thạch Khang có chút hả hê trước nỗi đau của người khác. Hắn cười ha hả, “Tôi sẽ giúp Huệ vương điện hạ. Tiểu tử A Mặc đó che đậy rất kín đáo, thật càng nhìn càng khó coi. Lần này chúng ta sẽ cởi sạch đồ của cậu ta ra, để lần sau cậu ta chả còn gì mà giấu diếm nữa.”

Cảnh Thế Đan cười nói, “Buổi tối ngươi qua đây giúp ta chuốc say cậu ta nhé. Sau đấy thì ngươi giữ cửa, bản vương sẽ cởi y phục của cậu ta ra nhìn một cái xem thế nào.”

Từ lúc gã vương tôn của nước Liêu chết đi, quân Liêu cũng không có động tĩnh gì, Thạch Khang vốn đang cảm thấy rất buồn bực khó chịu. Giờ thấy Cảnh Thế Đan nói muốn cởi y phục của Tống Ý Mặc ra để kiểm tra, hắn lập tức đồng ý buổi tối sẽ qua đây giúp đỡ chuốc say Tống Ý Mặc.

Tới tối, Thạch Khang điều động mấy binh lính trấn giữ doanh trại xong rồi mới qua gặp Cảnh Thế Đan.

Lúc này, Tống Ý Mặc cũng đã tới doanh trại nơi Cảnh Thế Đan ở. Nghe Cảnh Thế Đan nói muốn uống rượu, nàng liền ngăn cản, “Huệ vương điện hạ, ngài nên uống trà thì hơn, để vài ngày nữa rồi uống rượu cũng không muộn mà.”

Cảnh Thế Đan thấy Tống Ý Mặc không cho hắn uống rượu liền lập tức đảo mắt nói, “Đã vậy, cậu giúp bản vương uống vài chén đi, bản vương nhìn cậu uống cũng như chính mình uống vậy, cũng đỡ thèm.”

Tống Ý Mặc không từ chối được, nàng đành rót rượu và uống liền ba chén rồi hỏi Cảnh Thế Đan, “Huệ vương điện hạ, vậy được chưa?”

Cảnh Thế Đan nhìn đôi môi đỏ au của Tống Ý Mặc. Hắn không tự chủ được liếm liếm môi mình rồi khàn giọng nói, “Uống thêm vài chén nữa đi!”

Tống Ý Mặc cảnh giác nhìn Cảnh Thế Đan. Huệ vương điện hạ định làm cái quỷ gì vậy?

Cảnh Thế Đan buông tay nói, “A Mặc, chúng ta đã cùng tác chiến, lại đã từng trải qua sống chết với nhau, cậu chỉ giúp bản vương uống vài chén mà thôi, làm gì phải cảnh giác như vậy? Hơi một tý là phải đề phòng người mình, cậu có mệt không?”

Tống Ý Mặc cũng thấy mình cảnh giác quá mức, vả lại, với tửu lượng của mình thì vẫn có thể uống tiếp, vậy uống thêm vài chén nữa cũng được chứ sao? Nàng cười nói, “Vậy tôi sẽ uống ba chén nữa.” Nàng nói xong lại tiếp tục rót rượu.

Cảnh Thế Đan vừa nhìn Tống Ý Mặc uống rượu vừa cười thầm: Ha, rượu này đã bỏ thêm thuốc rồi đó, uống thêm mấy chén nữa, ta không tin cậu không say thật.

Khi Thạch Khang kéo mành bước vào trong trướng của Cảnh Thế Đan thì thấy Tống Ý Mặc đã say sưa gục mặt xuống bàn. Thạch Khang liền xoa tay hỏi, “Huệ vương điện hạ, ngài có muốn tôi giúp cởi y phục của cậu ta ra không?”

Cảnh Thế Đan ngăn Thạch Khang lại, “Nhỡ chẳng may cậu ta thực sự là con gái thì ngươi làm vậy chẳng phải sẽ phải kết hôn với cậu ta hay sao? Mà ngươi đã đính hôn rồi, làm vậy không thỏa đáng chút nào. Để bản vương tự cởi là tốt nhất!”

Thạch Khang thuận miệng hỏi, “Vậy nếu cậu ta đúng là con gái thì sau này Huệ vương điện hạ định làm thế nào?”

“Cưới cậu ta làm vương phi chứ sao!” Cảnh Thế Đan mỉm cười.

Thạch Khang lại hỏi, “Huệ vương điện hạ muốn A Mặc từ lâu rồi phải không?”

“Nói bậy!” Cảnh Thế Đan liền trừng mắt lườm. Hắn sai Thạch Khang, “Ngươi ra cửa bảo vệ đi, không được nhìn lén, cũng không được để người khác vào đây. Đợi bản vương kiểm tra xong sẽ cho ngươi biết kết quả.”

Thạch Khang vâng dạ một tiếng rồi hăng hái chạy ra cửa đứng thẳng đơ ở đó.

Bên trong, Cảnh Thế Đan đi tới ôm lấy Tống Ý Mặc. Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, hắn không tự chủ được hít hà mấy cái trên người Tống Ý Mặc rồi lẩm bẩm, “Ở cái nơi như quân doanh mà tiểu tử này cũng có thể tắm rửa sạch sẽ đến vậy. Cũng chẳng biết cậu ta tắm bằng cái gì mà thơm thế?”

Cảnh Thế Đan có chút không muốn buông Tống Ý Mặc ra. Hắn ôm nàng đi quanh hai vòng rồi nhẹ nhàng cúi đầu hít hà bên môi Tống Ý Mặc, sau đó mới đem nàng đặt xuống giường. Cảnh Thế Đan ngồi xuống bên cạnh Tống Ý Mặc và bắt đầu cởi đai lưng của nàng ra.

Nhỡ Tống Ý Mặc thực sự là con gái thì sao? Nếu mình cởi y phục của cậu ta ra mà sau này cậu ta biết được thì chẳng phải sẽ giận bản vương cả đời sao? Cảnh Thế Đan ngừng tay lại. Ngừng một hồi, hắn lại tự nhủ, “Cứ phải nhìn xem thế nào đã.”

Thạch Khang ở bên ngoài hỏi với vào , “Huệ vương điện hạ, xong chưa?”

Cảnh Thế Đan lập tức lấy lại tinh thần. Hắn đáp, “Ta còn chưa làm gì, ngươi nhất định không được vào đây đâu đấy!”

“Biết rồi!” Thạch Khang cười hì hì đồng ý.

Cảnh Thế Đan tiếp tục cởi đai lưng của Tống Ý Mặc. Cuối cùng cũng cởi xong, hắn nhẹ nhàng kéo áo và áo lót của nàng ra. Cảnh Thế Đan lập tức trông thấy tấm vải trắng quấn trước ngực của Tống Ý Mặc.

“Thứ này là gì vậy?” Cảnh Thế Đan ngẩn người. Tìm thấy nút thắt ở chỗ vùng dưới cánh tay của Tống Ý Mặc, hắn nhanh chóng tháo mảnh vải ra. Mảnh vải vừa được cởi bỏ, ở trước ngực Tống Ý Mặc lập tức có một đôi bạch thỏ nảy lên rung động đập vào mắt Cảnh Thế Đan.

Cảnh Thế Đan còn nghi ngờ mình đã nhìn nhầm. Hắn vươn tay xoa xoa đôi bạch thỏ, cảm giác lòng bàn tay ấm áp, đôi bạch thỏ vừa mềm vừa mịn lại trắng nõn và trơn bóng, hắn lại vân vê thêm một lần nữa, trong đầu ầm lên một tiếng, máu huyết sôi trào, máu trong người đều dồn hết về một chỗ, cả người lập tức cứng lên.

Thì ra A Mặc thực sự là con gái, nàng còn có một đôi bạch thỏ đang trưởng thành khả quan thế này. Cảnh Thế Đan liền hạ quyết tâm muốn cưới Tống Ý Mặc làm vương phi. Đã là nữ nhân của mình thì sờ vài cái nữa cũng được phải không? Nghĩ như vậy, hai tay hắn lại một trái một phải xoa xoa nắn nắn. Không kìm lòng được, hắn cúi đầu ngậm lấy chỗ nở nang của Tống Ý Mặc.

Tống Ý Mặc mặc dù đang say bất tỉnh nhân sự nhưng bị ngậm như thế, nàng liền vặn vẹo thân người, hơi thở cũng gấp hơn một chút, miệng bắt đầu rên rỉ mấy câu.

Một tia lý trí cuối cùng cũng biến mất, Cảnh Thế Đan vừa mút vừa thì thào gọi, “A Mặc, cục cưng của ta, vương phi của ta, tuổi còn nhỏ mà bạch thỏ cũng không nhỏ chút nào nhỉ?”

Tống Ý Mặc lại vặn vẹo thân mình. Nàng mềm mại ừm một tiếng, gương mặt đỏ hồng, cả người nóng lên, lông mày chau lại, dáng vẻ nàng lúc này trông hết sức yêu kiều xinh đẹp.

Cảnh Thế Đan chỉ hận không thể khiến cả thế gian này biến mất, để hắn có thể tỉ mỉ nhấm nháp Tống Ý Mặc.

Thạch Khang đợi ở bên ngoài một lúc lâu liền cao giọng gọi với vào, “Huệ vương điện hạ, ngài xong chưa?”

Cảnh Thế Đan nghe tiếng gọi thì thần hồn miễn cưỡng trở về vị trí cũ. Hắn khó khăn buông Tống Ý Mặc ra rồi đáp lời Thạch Khang, “Sắp xong rồi, nhưng ngươi đừng vào đây vội!” Nói xong, hắn vụng về giúp Tống Ý Mặc quấn lại mảnh vải trước ngực, mặc áo lót rồi áo ngoài, thắt lại đai lưng và đắp chăn cho nàng. Nhìn thấy không còn gì khác thường, hắn mới cầm lấy chén rượu và giả vờ đã uống không ít để che giấu sự bất thường hiện ra trên người rồi cao giọng gọi, “Thạch Khang, ngươi lăn vào đây được rồi!”

Thạch Khang vừa bước vào liền hì hì cười hỏi, “Thế nào thế nào? Kết quả thế nào ạ?”

Gương mặt tuấn tú của Cảnh Thế Đan đã đỏ sậm nhưng mặt mày lại hiện lên sự thất vọng. Hắn trả lời, “Đích thực là con trai rồi, không phải con gái như chúng ta mong đợi. Còn nữa, thì ra trên người cậu ta có một vết sẹo rất dài, chẳng trách cậu ta không dám tắm rửa cùng chúng ta.”

Thạch Khang vừa nghe vậy liền thoải mái cười nói, “Tôi đã nói rồi, A Mặc mặc dù thanh tú nhưng khó có thể là con gái. Nếu cậu ta giả trai để tập tước thì sẽ bị khép vào tội khi quân, chuyện đó mà bung ra thì cả phủ đều phải chôn cùng đó.”

Trong lòng Cảnh Thế Đan lại vang lên những tiếng lộp bộp. Lúc này, Tống Ý Mặc mặc dù đã giết được vương tôn của nước Liêu, đã lập được quân công, nhưng quân công này chỉ sợ không đủ để chuộc lại tội khi quân phạm thượng. Phủ Trấn Vũ Hầu hiện tại đang đắc thế, đang như mặt trời ban trưa, nếu chuyện Tống Ý Mặc là con gái đột nhiên bị bung ra, cho dù Hoàng thượng có muốn chuyện to hóa nhỏ thì đám ngự sử sao có thể bỏ qua cho được? Còn đám người Công chúa Trường Tín nữa, bọn họ chắc chắn sẽ giậu đổ bìm leo mà thừa cơ hãm hại. Khi đó, Tống Ý Mặc sẽ gặp nguy hiểm rồi!

Tống Ý Mặc ngủ một mạch tới tận ba canh giờ sau mới tỉnh dậy. Nàng vừa tỉnh liền sờ ngay lên y phục trên người. Cảm giác toàn thân không có vấn đề gì, biết mọi chuyện vẫn tốt lành, nàng liền thở phào một hơi và ngồi dậy hỏi, “Sao tôi lại say được nhỉ?”

Cảnh Thế Đan đang ngồi đọc sách bên giường. Thấy nàng đã tỉnh, hắn liền rót một chén trà đưa cho nàng và dịu dàng nói, “Uống đi cho giải rượu!”

Tống Ý Mặc lập tức cảnh giác. Sao hắn lại trở nên dịu dàng như vậy? Quái lạ thật!

Cảnh Thế Đan nói, “Trong lúc say cậu đã tự cởi bỏ y phục, cởi cả mảnh vải bó trước ngực, còn bắt bản vương nhìn ngực cậu nữa. Bản vương sợ cậu bị cảm lạnh nên đã mặc y phục giúp cậu đó.”

Ầm một tiếng, lời nói của Cảnh Thế Đan như sét đánh ngang tai khiến Tống Ý Mặc hồn phi phách tán. Nàng lẩm bẩm, “Cởi… cởi vải bó?”

Cảnh Thế Đan cúi đầu về phía trước mà nói, “Đúng vậy, thân hình cậu trông nhỏ xinh mà trước ngực thật đúng là… Không quấn vải đúng là không được.”

Tống Ý Mặc đỏ bừng mặt. Nàng trừng mắt nhìn Cảnh Thế Đan nhưng không biết phải nói gì mới phải.

Cảnh Thế Đan chỉ chỉ lên môi mình và nói, “Nếu cậu đồng ý hôn bản vương một cái, bản vương sẽ giúp cậu giữ kín chuyện này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.