Mưu Sắc

Chương 39: Chương 39: Bí mật mưu sự




“Quốc sư không phải người ăn nói lung tung, hôm nay là chính khanh hứa hẹn với trẫm. Khanh phải biết rằng, trẫm chỉ có một đứa con gái.” Kính Nhân đế chậm rãi thu nụ cười lại, nghiêm mặt nói.

“Thần phụ người trong thiên hạ cũng sẽ không phụ nàng.” Mộc Tử Ảnh thấp giọng nói một câu, ánh mắt thản nhiên đảo qua Kính Nhân đế, có một tia nhìn phức tạp xẹt qua, chớp mắt một cái, tất cả cảm xúc vừa rồi đều lắng đọng xuống.

“Hi vọng quốc sư không quên lời nói hôm nay, từng chữ quốc sư nói trẫm đều ghi tạc trong lòng. Nếu khanh bắt nạt Thấm Nhi, khiến con bé không thoải mái, dù trẫm có bị thiên hạ lên án cũng sẽ không tha thứ cho khanh!” Giờ khắc này, ánh mắt của Kính Nhân đế trở nên vô cùng sắc bén.

Khóe miệng Mộc Tử ẢNh khẽ nhếch một cái nhanh đến không kịp nhận ra, độ cong của nó tạo thành cảm giác như đang trào phúng, lại giống như cái gì cũng thông hiểu hết.

“Hoàng thượng yên tâm, thần cam đoan cả đời chỉ cần một thê tử, sẽ không bao giờ liếc mắt tới bất kì nữ tử nào khác.” Mộc Tử Ảnh chậm rãi nói từng chữ từng chữ, thanh âm phá lệ rõ ràng, giống như từng viên trân châu rơi xuống.

Trong lòng Kính Nhân đế thoáng chấn động, giọng nói êm tai như trân châu rơi kia lại giống như một cái chùy gõ vào tim ông, máu tươi ồ ạt chảy ra khiến ông không thể nào nhìn rõ hình dáng của nó nữa. Tim của ông rốt cuộc có hình gì? Có lẽ ngay cả ông cũng không thể biết rõ…hay có lẽ…không thể nói rõ không thể biết rõ…quá mơ hồ.

“…Tuổi còn trẻ, hứa hẹn thế nào cũng được nhưng thời gian thay đổi có đôi khi chính mình lại càng lún vào thân bất do kỷ, lúc quay đầu nhìn lại, có lẽ khanh sẽ phát hiện, hứa hẹn khi xưa thật ngây thơ buồn cười. Nhưng chính chúng lại giam cầm khanh, nhắc nhở khanh thời trẻ khanh đã phạm lỗi gì, vĩnh viễn cũng không có khả năng xóa sạch…” Kính Nhân đế có chút thất thần, ánh mắt trở nên mơ hồ, cúi đầu miệng nói nhỏ, giống như đang nói với Mộc Tử Ảnh, lại giống như không phải.

Khóe miệng Mộc Tử Ảnh cong lên, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc, đáng tiếc Kính Nhân đế vẫn đang chìm trong quá khứ không hề để ý tới.

“Hoàng thượng!” Mộc Tử Ảnh nói to. Ánh mắt Kính Nhân đế chợt lóe, hoàn hồn lại.

“Hoàng thượng, nữ nhân trên đời này nhiều không đếm xuể, thần cũng không thể gặp hết tất cả sau đó phân rõ ai mới là người thích hợp nhất với thần. Thần chỉ biết, những ngày ở cùng với công chúa thực thoải mái, cảm giác hạnh phúc này đủ khiến chúng thần bước tiếp nửa đời còn lại. Cho dù ngày sau xảy ra cái gì không tốt, điều đó cũng không thể ngăn cản hai chúng thần ở bên nhau, thần cũng sẽ không cho phép bất kỳ người nào khác ở bên nàng.”Ngữ khí Mộc Tử Ảnh vô cùng thản nhiên, từng chữ đều rõ ràng, mang theo sức mạnh khiến người ta tin tưởng.

Kính Nhân đế cười, trong nụ cười lại có vài phần chua sót và tự giễu. Không biết lời này của Mộc Tử Ảnh là cố ý hay vô tình nhưng nó như đang đâm vào tim ông, khiến ông không thể nào hít thở, lồng ngực khó chịu.

Cố gắng quên đi những chuyện cũ trong đầu, Kính Nhân đế chuyển sang chuyện khác, “Chuyện thích khách ở Tường Vân tự lần trước đã có chuyển biến. Chuyện này đều do một tay Binh bộ hữu thị lang Tạ Hàm thủ hạ của Chu thái sư an bài. Lần này cho dù bắt được Tạ Hàm, Chu thái sư vẫn như cũ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Theo ý quốc sư, việc này nên xử lí thế nào? Nên giết gà dọa khỉ hay nên phóng dây dài câu cá lớn?”

Mộc Tử Ảnh không ngờ ông lại chuyển đề tài, lúc này nghe thấy ông hỏi ý kiến, hắn chỉ lạnh nhạt đáp: “Giết gà dọa khỉ cũng tốt, đáng tiếc Chu thái sư vĩnh viễn cũng không phải là khỉ, thần càng nguyện ý thử cách sau. Tuy Tạ Hàm là thủ hạ thân cận nhất của Chu thái sư nhưng người này trời sinh tính tình đa nghi, lại coi quyền lực là tối thượng. Chu thái sư cho hắn cái gì, hoàng thượng cứ cho hắn gấp bội, để hắn phản chiến thực ra không phải là việc gì khó.”

Kính Nhân đế vuốt râu, nhíu mày, “Chuyện quốc sư nói trẫm đã nghĩ rồi nhưng chính quốc sư cũng nói, người này tính tính đa nghi, làm sao có thể dễ dàng đầu nhập vào trẫm.”

“Thần thiết nghĩ nên dùng biện pháp vừa thúc ép vừa dụ dỗ hắn đến đường cùng, Tạ Hàm không còn cách nào, chỉ có thể cúi đầu xin hoàng thượng một con đường ra.”

Kính Nhân đế híp mắt, nghe đến đây chợt cười lớn: “Lấy tài hoa của quốc sư, có làm thừa tướng của trẫm cũng dư sức. Đáng tiếc, từ trước đã quy định phò mã không thể đảm nhiệm chức trong tam phẩm đứng đầu, không được nắm quyền trong tay.” Ngừng một chút, ông lại hỏi tiếp, “Quốc sư thật sự không hối hận về quyết định của mình?” Kính Nhân đế cho đến lúc này vẫn không quên dò xét một

lần nữa.

“Thần vốn không muốn tham dự triều chính, nếu không phải bè phái của Chu thái sư ở trong triều càng ngày càng lộng hành, thần cũng sẽ không lựa chọn ở lại hoàng cung trợ giúp hoàng thượng một tay.” Mộc Tử Ảnh không hề dao động, thái độ kiên định.

“Năm năm trước quốc sư đã gieo cho trẫm một quẻ, nói trong triều có loạn thần lũng loạn, nay quẻ này đã chứng thực, năng lực của quốc sư quả nhiên không sai.” Kính Nhân đế đảo mắt qua khuôn mặt lạnh lùng của Mộc Tử Ảnh, hai mắt ông khẽ chớp, thái độ chuyển kiên quyết, từ tốn nói: “Trẫm vừa có một quyết định, trẫm muốn quốc sư dựa theo lời trẫm làm y như vậy.”

Con ngươi Mộc Tử Ảnh khẽ chuyển, nhìn về phía ông, “Vậy thần còn phải xem hoàng thượng muốn làm cái gì, nếu là chuyện nghịch thiên sửa mệnh thì thần không thể làm được.”

Kính Nhân đế nhìn vào một nơi nào đó, thanh âm có chút trầm thấp, “Khanh yên tâm, đây là chuyện phù hợp với mệnh trời…Thực ra, trẫm nên sớm làm như vậy. Ngôi vị hoàng đế của trẫm vẫn luôn dành cho Nhất Nhi, không ai có thể đoạt đi…”

Lễ tế trời ở Đại Chiêu quốc chính là lễ tế vô cùng quan trọng đã có từ thời xưa.

Chín cái đỉnh được đặt lên trên giàn tế, dâng hương tế trời, cảm ơn trời đã cho một mùa bội thu cùng với đó là cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hòa, điển lễ được cử hành vào trung tuần tháng 10 hằng năm.

Chủ trì lễ tế trời, Đại Chiêu quốc từ xưa tới nay chưa bao giờ có hai vua, Kính Nhân đế Lê Nhược Kiền chủ trì đại lễ tế trời, có hơn một trăm lễ quan cùng phụ giúp. Sau khi Mộc Tử Ảnh giữ chức quốc sư Đại Chiêu quốc, buổi tế trời còn lập thêm một đàn hành pháp. Ngày đó, bách quan tề tựu dưới tế đàn, nghiêm chỉnh đứng bên dưới. Ở bên ngoài, binh lính yên lặng cầm thương duy trì trật tự, ba dặm bên ngoài, dân chúng bao quanh như biển người.

Đại lễ tế trời mỗi năm một lần diễn ra vô cùng long trọng, riêng việc chuẩn bị cho đại lễ đã mất hơn hai tháng rồi.

“Mấy ngày nay lời đồn đại bên ngoài đã dần dần phai nhạt, nay chuyện dân chúng bàn tán đều liên quan đến đại lễ tế trời.” Lê Thấm ngồi trên bàn đu dây nhẹ nhàng đu qua đu lại, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn nam tử đang đánh đàn. Nhắm mắt mà vẫn có thể đàn hay như vậy, cầm kỹ của thằng nhãi này quả nhiên đã luyện đến cực kì cao siêu rồi.

Mộc Tử Ảnh chậm rãi mở mắt, thấy khuôn mặt nhăn nhó của nàng thì mỉm cười, “Con người chính là như thế đó, nếu nàng càng để ý đến việc này, bọn họ càng thích thêm mắm thêm muối bàn luận, nếu nàng không để ý tới, bọn họ ngược lại cảm thấy không thú vị, nói được một chút rồi cũng thôi.”

Lê Thấm không cho là đúng, hừ hừ đáp: “Nếu không phải phụ hoàng lệnh phủ doãn kinh thành đi bắt mấy người chuyên ầm ĩ, bỏ tù chúng để giết gà dọa khỉ, vậy lời đồn này cũng không phai nhạt nhanh như vậy.”

“Chuyện này cũng là một phần nguyên nhân.” Mộc Tử Ảnh phụ họa, ngón tay khẽ gảy, một tiếng đàn chợt vang lên.

“Điều này cũng đúng thôi, ta vốn tưởng rằng phụ hoàng sẽ đồng ý với đề nghị của ta, tứ hôn cho Hàn Mộc Hủ và Lê Vũ Hi, ai ngờ sau đó một câu người cũng không thèm nhắc.” Lê Thấm oán giận.

Mộc Tử Ảnh không nói tiếp, hiển nhiên là không muốn bàn luận những chuyện liên quan đến Hàn Mộc Hủ.

“Tử Ảnh, chàng lại đây đẩy đi, một mình ta không đẩy cao được.” Lê Thấm ở dưới tàng cây đại thụ vẫy vẫy tay với hắn, hai mắt tràn đầy trông mong nhìn hắn.

Mộc Tử Ảnh buồn cười nhìn lại nàng, “Đu cao như vậy làm gì, cứ lắc lư nhẹ nhàng hai cái không tốt sao?”

“Như vậy không thú vị, ta thích đu dây thật cao, càng cao càng tốt. Này, rốt cuộc chàng đẩy hay không đẩy?” Khuôn mặt Lê Thấm mang đầy bất mãn trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn bộ dạng thản nhiên, trong lòng đột nhiên sinh ra một nỗi xúc động muốn chạy qua đó, cắn cho hắn mấy cái, biến khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của hắn biến thành đỏ hồng như tôm luộc, ngẫm lại càng cảm thấy thú vị, Lê Thấm cười phì một tiếng.

Mộc Tử Ảnh thu tay lại, đứng dậy khỏi bàn đặt đàn, một tay đặt trước bụng, một tay để sau lưng, thảnh thơi đi đến trước mặt nàng, trong mắt tràn đầy ý cười, “Thấm Nhi vừa rồi lại nghĩ ra chủ ý gì vậy?” Tròng mắt đen như mực của nha đầu kia chuyển loạn, nhìn là biết trong bụng đã suy nghĩ ra trò quỷ quái gì rồi.

“Không nói cho chàng,” Lê Thấm đắc ý cười với hắn, “Mau đẩy cho ta, ta muốn đu lên thật cao.”

Mộc Tử Ảnh bất đắc dĩ, bàn tay to đỡ sau lưng nàng rồi đẩy về phía trước, bàn đu dây nhanh chóng hạ xuống lại được đẩy lên thật cao. Ngón tay vuốt ve sau lưng nàng, cảm nhận xúc cảm mới vừa rồi còn mơ hồ, hai mày Mộc Tử Ảnh không khỏi nhăn lại, “Vì sao sau lưng chỉ thấy toàn xương vậy?

Thấm Nhi, bình thương nàng kiêng ăn hay là do nàng không ăn cơm tử tế?” Sắc mặt ai đó bắt đầu trở nên âm trầm.

Lê Thấm đưa lưng về phía hắn, đương nhiên không thể biết được vẻ mặt hắn bây giờ,dù vậy qua giọng nói của hắn nàng cũng nghe ra không ít hờn giận, đành than thở tiện thể nói dối: “Ta mới

không có gầy, như bây giờ là vừa. Ma ma lễ nghi trước kia đã từng nói, ăn cũng phải có chừng mực.”

Mộc Tử Ảnh nghe đến đây, mắt híp lại, tay vươn ra, kéo dây thừng lại, nắm chặt trong tay, bàn đu dây đang lên cao chợt bị kéo trở về. Cả người Lê Thấm thiếu chút nữa thì bị ném ra ngoài, bàn chân chà vào mặt đất tạo ra tiếng động kéo dài.

“Mộc Tử Ảnh, chàng làm sao vậy?!” Lê Thấm cảm thấy cả hai chân đều tê rần, thở phì phì quay đầu trừng hắn, “Thiếu chút nữa thì ta đã bay ra rồi, nếu ngã tàn phế chàng có hầu hạ ta không?!!”

“Không ngã xuống đất được.” Mộc Tử Ảnh lạnh nhạt đáp.

“Sao?”

Khóe miệng Mộc Tử Ảnh cong lên, “Nếu nàng thực sự bị văng ra ngoài, ta sẽ đỡ nàng, còn vì sao nàng lại không ngã xuống đất, đương nhiên là bởi vì nàng đang ở trong lòng ta.”

Lê Thấm cảm thấy lời này có chút ý tại ngôn ngoại, suy nghĩ một lát, nàng lập tức trợn tròn mắt quát: “Mộc Tử Ảnh khốn kiếp, ta mới không cần yêu thương nhung nhớ chàng đâu.”

“Thẹn thùng làm gì? Ôm ấp của ta nàng cũng đâu hiếm lạ?” Mộc Tử Ảnh kéo nàng rời khỏi bàn đu dây, đem thân thể nhỏ nhắn ôm vào trong lòng, lòng bàn tay vuốt ve đằng sau lưng, hai mày lập tức nhíu lại. “Quả thật là một chút thịt cũng không có.”

Không biết vì sao, Lê Thấm lại thẹn thùng, cái trán nhỏ nhắn cọ cọ trên vai hắn, thầm thì giải thích: “Gần đây trời rất nóng, mỗi ngày ta đều không có khẩu vị. Nhưng mà ta đã quen rồi, không sao cả.”

“Như vậy không được, cứ thế đến lúc ta lấy nàng, nàng sẽ gầy như cái gậy. Người không biết còn tưởng nàng không nguyện ý gả cho ta, lấy tuyệt thực để giữ vững sự trong sạch của mình. Mộc Tử Ảnh quay đầu lại, nghiêm trang nói.

Lê Thấm không nhịn được mừng rỡ, “Nếu ta không muốn gả cho chàng, sợ là nữ tử khuê các cả kinh thành đều cho ta một ngụm nước miếng, lúc đó không phải ta sẽ chết vì gầy mà là bị chết đuối!”

Mộc Tử Ảnh cười to, khối băng trên mặt hắn nhất thời chuyển động, tan thành dòng nước ấm áp, khiến người ta muốn đui mù.

Lê Thấm ngơ ngác nhìn, thừa dịp hắn chưa kịp giấu đi nụ cười, nàng tì lên vai hắn, kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi hắn, lưu lại một nụ cười rực rỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.