Mưu Sắc

Chương 1: Chương 1: Công chúa Chiêu quốc




Sương khói lượn lờ bên trong phòng, từng luồng không khí ấm áp tràn ngập. Những cánh hoa mẫu đơn nổi trên mặt hồ theo cánh tay khuấy nước nhẹ nhàng tản ra rồi trôi đi.

Lê Thấm cầm đóa hoa cúc ở trước ngực lên, cánh hoa ngậm nước nằm trên bàn tay xinh xắn.

Bọt nước tung lên chảy xuống hai bên má theo chiếc cằm tinh tế hội tụ rồi tựa như từng viên châu ngọc rơi xuống, nếu không cũng rơi trên cần cổ xinh đẹp, uốn lượn đọng lại ở xương quai

xanh cuối cùng trở về với hồ hoa. Cánh hoa mẫu đơn xung quanh nàng bởi động tác vừa rồi tản ra sau chậm rãi tụ lại mang theo bọt nước bên trên. Ở hai bên hồ từng chiếc đèn tỏa ánh sáng nhu hòa làm trong phòng tựa như tiên cảnh.

“Bích Chi, Nguyệt Dung, nước lạnh rồi, thêm nước ấm.” Đôi môi Lê Thấm đỏ mọng như phủ lên một lớp chu sa, khóe miệng nhỏ nhắn khẽ động phát ra giọng nói trong trẻo ôn nhu. Trên phần cơ thể lộ ra bên ngoài hiện lên một tầng hồng nhạt, làn da bóng loáng như tơ lụa thượng đẳng làm cho người ta không nhịn được khát khao chạm vào làn da kia, cảm nhận sự tinh tế mềm mại của nó.

“Dạ.” Hai cung nữ đứng đầu hai bên trái phải giật mình hoàn hồn, vội vàng lên tiếng trả lời. Bích Chi nhỏ giọng phân phó tỳ nữ bên dưới: “Cuốn Vân, ngươi đi lấy thêm nước thơm với cánh hoa mẫu đơn, tốt nhất là mẫu đơn đỏ và mẫu đơn tím, công chúa thích nhất hai loại này.”

“Ngưng Châu, ngươi đến phòng bếp thúc giục Lý ma ma chuẩn bị thêm nước ấm.” Nguyệt Dung cũng thấp giọng lên tiếng, vụng trộm ngắm nhìn công chúa hai tay đang đặt trên thành hồ, khóe mắt mang ý cười. Có thể hầu hạ tiểu công chúa tôn quý nhất Đại Chiêu quốc chính là vinh hạnh to lớn của các nàng. Công chúa là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, tính tình lại vui vẻ hoạt bát hơn nữa còn là một chủ nhân rất tốt.

Trong phòng trang trí vô cùng xa hoa chỉ là một dục trì (ao, hồ để tắm rửa) nhưng rộng tới hai trượng. Đứng hai bên trái phải mỗi bên ba tỳ nữ, mặc váy lụa lộ nửa bộ ngực sữa, hai cung nữ được gọi tên nhanh chóng khoác áo nhận lệnh lui ra ngoài.

Bích Chi và Nguyệt Dung sau khi phân phó cung nữ xong quay đầu nhìn mặt nước trong xanh không một bóng người thì không khỏi ngẩn ra, cánh hoa mẫu đơn vẫn dập dềnh trên mặt nước. Hai người sợ tới mức mất hồn, Bích Chi không nói thêm lời nào lập tức nhảy vào trong. Nào ngờ Bích Chi vừa nhảy vào trong thì phát hiện một đôi mắt đẹp trong suốt đang nhìn nàng, “Thật sự không thể hù dọa hai nha đầu ngốc các ngươi, haha.”

Tiếng cười trong veo vang vọng trong phòng.

“Lúc này đã là giờ nào rồi?” Lê Thấm đùa giỡn xong, dựa vào thành hồ thở ra.

“Hồi công chúa, đã sắp đến giờ dậu.” Bích Chi khom người trả lời.

“Sắp đến giờ dậu? Bích Chi, Nguyệt Dung hầu hạ ta thay y phục, không thể để mẫu hậu đợi lâu.” Tươi cười của Lê Thấm chợt tắt, nàng nhanh chóng từ dưới nước đứng lên, gạt bỏ mảnh lụa tắm quấn trên người, dáng người lung linh hiện ra. Bích Chi sợ hãi vội vàng khoác áo lên người nàng. Đoàn người vội vã đi đến Phượng Loan Điện của Tiết hoàng hậu.

Người đi đầu một thân lụa tím tua váy màu trắng rủ xuống như tuyết rơi, chân đi một đôi hài thêu hoa mẫu đơn lúc đi lại như ẩn như hiện, tóc đen dài phủ lên áo choàng tựa loại tơ lụa thượng đẳng, khuôn mặt mang theo tia cười yếu ớt, đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng, cả người cực kỳ sinh động, từ xa nhìn lại như một cây hải đường tím, trong lúc vô tình tỏa ra hương khí ngào ngạt.

Năm nay là năm thứ hai mươi Kính Nhân đế Đại Chiêu quốc lên ngôi, cả năm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Kính Nhân đế hai mươi mốt tuổi đăng cơ, tại vị hai mươi năm, tuổi gần năm mươi mà dưới gối chỉ có ba nam một nữ. Trưởng tử tức thái tử Lê Nhất nay đang ở Đông cung cùng con gái duy nhất Lê Thấm do Tiết hoàng hậu sinh hạ, còn hai hoàng tử Lê Dận và Lê Đằng phân biệt là con trai duy nhất của Chu quý phi và Nhu phi, cả hai người đều đã được phong vương ban phủ đệ. Bên cạnh Kính Nhân đế cùng Tiết hoàng hậu lúc tuổi già chỉ có tiểu công chúa Lê Thấm, hai người cực kì sủng ái nàng, các vị Vương huynh đối với cô là có cầu tất ứng (chỉ cần đề nghị hiển nhiên đáp ứng). Ngay cả Chu thái hậu quanh năm chỉ chăm chú vào Phật pháp cũng vô cùng yêu quý cô cháu gái thông minh hoạt bát này. Mỗi khi Lê Thấm đến Phật đường đền lấy được từ chỗ Chu thái hậu không ít bảo bối, nào là vòng tay phỉ thúy, ngọc bội vân mây, trân châu Nam Hải…vv…Số châu báu quý hiếm mà công chúa Lê Thấm “vơ vét” có giá trị tương đương với kinh đô Đại Chiêu.

Dân chúng Chiêu quốc đều biết, công chúa Lê Thấm có ba thứ vô cùng yêu thích. Thứ nhất là quế hoa cao, thứ hai là kỳ trân dị bảo còn cái thứ ba rất kỳ quái. Công chúa thích người đẹp, phàm là người hầu hạ bên cạnh công chúa, cung nữ thì nhan sắc phong thái đều mê người ngay cả thái giám cũng là mi thanh mục tú.(nói chung là thanh tú)

Nửa năm sau thì công chúa Lê Thấm vừa tròn 15 tuổi, Tiết hoàng hậu và Kính Nhân đế chuẩn bị tổ chức lễ cập kê cho nàng vào thượng tị tiết (ngày mùng 3 tháng 3 âm lịch), những ngày gần đây hai người đế hậu bắt đầu lưu ý việc tuyển chọn phò mã.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Lê Thấm cười khanh khách cúi người, không đợi Tiết hoàng hậu miễn lễ thân mình nàng đã nhẹ chuyển đi lên, tay vòng qua ôm lấy cánh tay Tiết hòang hậu.

“Ở trong cung này con muốn làm sao cũng không có ai trách, nếu để phụ hoàng con nhìn thấy thế nào cũng quở trách con không hiểu lễ nghi.” Tay Tiết hoàng hậu vỗ nhẹ lên đầu con gái, khiển trách, trên mặt lại là nụ cười nhẹ.

“Mẫu hậu gạt người, phụ hoàng và mẫu hậu đau nhi thần còn không kịp như thế nào quở trách nhi thần chứ.” Lê Thấm ôm chặt cánh tay bà, giọng nói mềm mại ngọt ngào.

Tiết hoàng hậu bị lời nói của nàng chọc cho cười to, “Con bé này tính tình tinh nghịch, trừ bỏ bản cung cùng phụ hoàng con còn có ai có thể chịu nổi.”

“Có mẫu hậu là đủ, nguời khác nhìn nhi thần thế nào nhi thần quan tâm làm gì?” Thanh âm Lê Thấm nhỏ nhẹ, mi mắt cụp xuống, đôi mắt trong veo dâng lên một tầng ảm đạm nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Thấm Nhi, mẫu hậu lần này gọi con đến là vì liên quan đến đại sự của con.” Tiết hoàng hậu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nhẵn mịn của Lê Thấm cười nói.

Ánh mắt Lê Thấm tối dần, chờ mẫu hậu nói tiếp nào ngờ Tiết hoàng hậu chỉ nhìn nàng cười, không nói thêm.

Lê Thấm yếu ớt hừ hừ hai tiếng, nhẹ nhàng lay cánh tay bà: “Mẫu hậu, người nhanh nói ra đi, nhi thần chờ người, chờ lâu như vậy mà người không nói, người ngoài đều nói là mẫu hậu nuông chiều nhi thần nhưng thực ra rất nhiều lúc đều là mẫu hậu bắt nạt nhi thần.”

Tiết hoàng hậu nghe xong lời này a một tiếng, “Tiểu nha đầu lớn rồi, dám cùng mẫu hậu giở võ mồm.”

“Vậy rốt cuộc mẫu hậu nói hay không nói, không nói thì nhi thần nói trước, nhi thần rất thích đôi chuông ngọc linh lung của mẫu hậu, không bằng mẫu hậu tặng cho nhi thần?” Lê Thấm một hơi nói xong, ánh mắt trông mong nhìn bà rồi lại hướng về phía hòm trang sức ở xa xa.

“Tặc nha đầu, hóa ra con đã sớm có ý đồ với đôi chuông đó, bản cung còn nghĩ sao hôm nay con chịu khó tới đây như vậy.” Tiết hoàng hậu giả vờ hờn giận đẩy bàn tay đang quấn quýt lấy mình ra.

“Mẫu hậu thật keo kiệt, bình thường phụ hoàng làm sao mà chịu được chứ?” Lê Thấm thấp giọng than thở.

Tiết hoàng hậu “hờn giận” cuối cùng vẫn vội vàng lệnh tì nữ Diệu Ngọc mang hộp trang sức của mình tới nói với Lê Thấm bên người:

“Thích cái nào thì lấy đi, mẫu hậu không hiểu nổi con thu thập nhiều bảo bối như vậy làm gì.” Nói xong ánh mắt bà vừa bất đắc dĩ vừa dung túng nhìn tiểu công chúa của mình.

Lê Thấm khẽ động khóe miệng, “Xem mẫu hậu nói kìa, quả thực nhi thần rất thích những thứ đẹp đẽ đó nhưng không phải thấy cái gì cũng muốn lấy. Những thứ này đều là phụ hoàng ban cho mẫu hậu, nhi thần không dám muốn.”

Mặc dù nói như vậy, đôi tay nhỏ bé vẫn nhanh chóng cầm lấy đôi chuông ngọc linh lung ra khỏi hộp trang sức thu vào trong tay áo.

Tiết hoàng hậu cười thầm nhưng nhớ tới chuyện muốn nói nên sắc mặt chuyển nghiêm túc.

“Thấm Nhi, không bao lâu nữa con sẽ cập kê. Về sau cùng phò mã ở phủ công chúa, mẫu hậu không thể ngày ngày gặp con. Nhưng chỉ cần Thấm Nhi nhớ mẫu hậu và phụ hoàng thì lúc nào cũng có thể vào cung thăm.”

Cảm thấy ngữ điệu của mình có vẻ trầm trọng, Tiết hoàng hậu nở nụ cười nhẹ, vuốt ve tóc Lê Thấm, “Phủ công chúa sắp hoàn thành rồi, chính là phủ đệ lần trước mẫu hậu chỉ cho con, cách hoàng thành không xa, khung cảnh xung quanh cũng coi như yên tĩnh. Thấm Nhi có muốn xem lần tới mẫu hậu cùng con đi.”

Một bàn tay của Lê Thấm còn đang nhẹ nhàng vuốt ve hộp trang sức, nghe xong lời này động tác trên tay ngừng lại, có phủ công chúa biểu hiện nàng đã lớn, cũng nên tuyển phò mã.

Nhưng một chút nàng cũng không muốn ta khỏi cung, lại không nghĩ sẽ rời xa mẫu hậu.

“Thời gian trôi thật nhanh, nhi thần vốn nghĩ còn nhiều thời gian ở bên mẫu hậu.” Lê Thấm chu miệng nói, đem hộp trang sức giao cho cung nữ Diệu Ngọc đứng một bên.

Diệu Ngọc vô tình nhìn lên thấy ánh mắt công chúa trong lòng không khỏi rơi lộp bộp, vội vàng cúi đầu. Ánh mắt đạm mạc, cảnh cáo, lạnh lùng giống một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng nàng.

“Mẫu hậu luyến tiếc nhất là con, tuyển phò mã cũng nhất định sẽ chọn cho con người tốt nhất.” Tiết hoàng hậu sủng nịch nhìn nàng, “Phụ hoàng con có ý tại Quỳnh Lang yến lần này để tự con lưu ý quan sát, nhất là nhóm sĩ tử thi đình xuất sắc năm nay.”

Lê Thấm nga một tiếng, “Nhi thần hiểu được.”

Ba tháng sau khi kết thúc kỳ thi đình không lâu, Kính Nhân đế tựa như mọi năm tổ chức yến tiệc ở điện Quỳnh Lang, cho tam giáp đứng đầu thi đình và hai mươi sĩ tử dẫn đầu thi hội tham gia dự tiệc. Quan thất phẩm cũng có thể đến dự, quan viên tứ phẩm được mang theo gia quyến, các mệnh phụ phu nhân và các tiểu thư đều theo Tiết hoàng hậu che một bức rèm phía trước.

Nghe nói trạng nguyên năm nay Hàn Mộc Hủ tài năng hiếm có, bộ dáng tuấn mĩ vô cùng, ánh mắt Lê Thấm chỉ lướt qua sau đó tiếp tục khôi phục vẻ mặt không chút để ý.

Tiết hoàng hậu thấy nàng không có hứng thú nên trêu ghẹo: “Không phải Thấm Nhi thích nhất người đẹp sao, nay sắp gặp được nhiều người đẹp như vậy sao trông con còn có vẻ ủ rũ?”

Lê Thấm nhướn mi, làm như thật trả lời: “Túi da có đẹp nhưng chắc gì tâm hồn bên trong đã sạch sẽ, con vẫn nhớ kỹ câu nói này của quốc sư khi giảng đạo ở Tường Vân tự.”

Tiết hoàng hậu khẽ nhíu mày, nghiêm nghị nhắc nhở: “Quốc sư không thích có người làm phiền, sau này con đừng đến quấy rầy ngài ấy.”

Lê Thấm ai oán kêu: “Mẫu hậu đổ oan cho nhi thần, quốc sư đại nhân lớn lên trông thế nào nhi thần cũng không biết. Ngày ấy ở Tường Vân tự nghe giảng đạo, các mệnh phụ phu nhân cùng các tiểu thư quan lại trong kinh thành đều đi nhưng khi giảng đạo cho nữ tử, xung quanh quốc sư đều được màn che bao quanh, mọi người có ai có thể nhìn thấy diện mạo của ngài ấy. Trừ lần đó ra, con rất ít quấy rầy quốc sư, chỉ có lần trước trong lòng con có một số chuyện khó hiểu nên đến cung Tuyệt Trần hỏi xem, không ngờ quốc sư đại nhân lại trả lời cặn kẽ.”

Nói đến vị quốc sư Mộc Tử Ảnh này cũng là chuyện bắt đầu từ nhiều năm trước. Đại Chiêu quốc chưa bao giờ mưa thuận gió hòa hoàn toàn, năm năm trước kinh thành khô cạn nước, liên tục hai năm không có mưa, tình thế vô cùng nghiêm trọng.

Kính Nhân đế cứ cách bốn năm ngày lại làm lễ tế trời cầu mưa nhưng vẫn không có thay đổi. Chu thái sư cùng quần thần trong triều thượng tấu nên khẩn cấp dời đô nhưng Kính Nhân đế không đồng ý.

Quân thần giằng co căng thẳng, Kính Nhân đế sai người dán bố cáo triệu tập kỳ tài dị sĩ trong thiên hạ có thể giải trừ tai kiếp này. Kính Nhân đế vốn chỉ ôm hy vọng nhỏ nhoi nhưng không ngờ có một người tựa tiên nhân xuất hiện nhận việc này.

Người này tên gọi Mộc Tử Ảnh, mặc dù trên người chỉ một thân áo vải trắng mộc mạc nhưng dung mạo tuấn mĩ vô cùng. Kính Nhân đế kinh ngạc cứ ngỡ đây là người trên trời phái xuống bởi sau khi lập đàn tế trời xong quả nhiên có mưa to.

Việc này từ đó về sau trở thành một đoạn truyền kỳ mà người này cũng bị Kính Nhân đế cố gắng giữ lại. Rốt cuộc Kính Nhân đế vì giữ lại Mộc Tử Ảnh nên để hắn chọn một hành cung trong kinh thành ở, về sau hành cung này được đặt tên là cung Tuyệt Trần.Cả tòa cung cùng với Mộc Tử Ảnh rất giống nhau, nơi đó có một hồ nước rộng lớn trong trẻo sạch sẽ làm người ta không dám khinh mạn.

Kính Nhân đế ban Mộc Tử Ảnh làm quốc sư Đại Chiêu quốc, mặc dù không có thực quyền nhưng cũng là dưới một người trên vạn người, hưởng tôn sùng khắp thiên hạ.

“Nếu không phải phụ hoàng con cố ý giữ quốc sư lại thì ngài ấy đã sớm đi khắp thiên hạ, cứu vớt chúng sinh. Một người tựa tiên nhân như vậy mà bị bó hẹp ở trong hoàng cung nho nhỏ này, phụ hoàng con xử lí chuyện này thật không ổn.” Tiết hoàng hậu thở dài.

“Không phải tiên nhân cũng bị mọi người phóng lên thành tiên nhân.” Lê Thấm bĩu môi, ánh mắt sáng trong veo, hiển nhiên đã được gợi lên hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.