Đôi mắt Lê Thấm ngóng ra ngoài cửa xem xét hồi lâu, lại rầu rĩ nhìn chằm chằm lọ thuốc mỡ trong tay, sau đó cởi y phục ra, nàng nhanh chóng tìm được chỗ đau sau đó lộn xộn xoa vài cái. Thuốc mỡ mới xoa vào thì cảm giác thoải mái từ chỗ đó đã lan ra toàn thân, thoải mái hết sức khiến nàng không nhịn được than một tiếng.
“Thấm Nhi xong việc nói với ta một tiếng, ta ôm nàng đi ra.” Giọng nói trong trẻo từ bên ngoài truyền tới, khiến Lê Thấm sợ tới mức thiếu chút nữa ném hộp thuốc trong tay.
Ai, ai cần ngươi ôm! Cũng đâu phải là không đi được!
Lê Thấm nhìn quen những chuyện bẩn thỉu trong cung, đã sớm luyện thành tầng da mặt cứng như sắt đá kim cương. Nhưng mặc dù vậy, nghĩ lại chuyện đêm qua, còn nghe thấy câu nói không che không giấu vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không tránh khỏi ửng đỏ.
Tên Mộc Tử Ảnh này nói đến cũng lạ, mặc kệ nói gì đều chỉ nguyên một ngữ điệu, biểu tình cũng mềm mại như nước, đôi mắt kia thậm chí khi nói còn có thể hé ra một chút ý cười và nhu tình.
Còn nữa, dù bây giờ hắn có nói mấy lời hạ lưu mà ngày thường không bao giờ nói, thì bộ dáng vẫn là phong thần tuấn lãng không chút bụi bặm, đâu có chỗ nào giống một nam nhân trăng hoa. Nhưng chính vì như thế mà xấu hổ trong lòng Lê Thấm được vơi đi rất nhiều. Bất an nói không nên lời trong lòng nàng dần dần tiêu tán, ngược lại còn nảy sinh tính toán.
Lê Thấm thả lỏng vạt áo, thấy đã ổn rồi mới không cao không thấp đáp lại một câu, “Ta xong rồi, chàng tiến vào đi.”
Có lẽ chính nàng cũng không chú ý tới, xưng hô của nàng đối với Mộc Tử Ảnh đã trở nên tùy ý hơn nhiều.
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt một tiếng, chỉ nửa khắc sau, bóng dáng nguyệt sắc đã tới trước mặt nàng, khuôn mặt mang theo ý cười nhẹ, từ từ cúi xuống, đôi con ngươi đen láy đối diện với nàng, dịu dàng hỏi: “Thuốc này dùng tốt chứ?”
Lê Thấm theo bản năng quay mặt đi. Trong lòng không khỏi ảo não, thôi đành tiến lên vậy! Đôi mắt sáng lấp lánh mở to nhìn thẳng vào hắn, hướng hắn cười trong trẻo, “Tạ ơn Tử Ảnh sư phụ cho thuốc tốt, chỗ đau đã giảm bớt không ít, cả người đều thoải mái hơn nhiều.”
Giống như không thể nào đoán được nàng sẽ phản ứng như thế, Mộc Tử Ảnh sửng sốt. Chỉ trong một khắc ngắn ngủi sững sờ, vạt áo trước ngực đột nhiên bị bàn tay tinh tế ngọc ngà túm lấy. Không ngờ tới biến cố này, toàn bộ thân mình hắn đều bị kéo về phía trước, đầu gối chạm vào giường, nửa quỳ lên đó.
Lê Thấm một tay túm vạt áo hắn, một tay khoác lên vai hắn, thái độ uy nghiêm bễ nghễ, chẳng qua nhịp tim thình thịch cùng hô hấp gấp gáp đã tiết lộ khẩn trương trong nàng lúc này.
Nàng từ thủa nhỏ đã ở trong cung, ngoài thị vệ trong cung, và những yến tiệc long trọng, nàng thực sự rất ít khi nhìn thấy nam tử xa lạ, càng đừng nói đến hiện tại, cách gần như vậy, ngay cả hô hấp của hai người cũng dây dưa với nhau. Hành động này, đối với một nữ tử chưa chồng mà nói, quả thật có chút kinh hãi thế tục.
Trong lòng Mộc Tử Ảnh khẽ cười một tiếng nhưng trên mặt lại là bộ dáng hoàn toàn kinh ngạc, còn có chút run sợ nhìn nàng.
“Tử Ảnh sư phụ, việc đêm qua chớ có quên, nam tử hán đại trượng phu, đã làm thì đừng quên chịu trách nhiệm.” Lê Thấm cười xảo quyệt, nàng cúi sát đến bả vai hắn, sau đó ghé vào lỗ tai hắn thở nhè nhẹ.
Thân mình Mộc Tử Ảnh cứng đờ.
Lê Thấm nghĩ người này đang hối hận chuyện hôm qua, ánh mắt buồn bã, hai tay đặt trên thắt lưng hắn, ôm chặt, đầu nàng cọ cọ bên gáy hắn, giọng nói thỏ thẻ mềm mại: “Sao, Tử Ảnh sư phụ, chàng ăn rồi còn muốn quỵt nợ sao, ta đã bị chàng đoạt trinh tiết, chẳng lẽ chàng định coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra?”
Thân mình Mộc Tử Ảnh thẳng đứng mặc nàng ôm, thanh âm không khỏi thêm vài phần khàn khàn, “Đêm qua ___”
Lê Thấm lập tức đánh gãy lời hắn, lưu manh đáp lời: “Chàng không được lấy cớ đêm qua sự tình khẩn cấp, bất đắc dĩ mới phải mạo phạm ta! Chàng mới vừa rồi còn…nói mấy lời vô sỉ, nếu không phải đối với ta có ý, sao còn tự mình ôm ta vào điện?”
Thấy hắn há mồm muốn nói, ngực Lê Thấm căng thẳng, lập tức nói thêm: “Không được nói bởi vì áy náy nên mới dịu dàng với ta, ta mới không lạ gì!”
Mộc Tử Ảnh đem thân mình đang dán vào người của nàng nới lỏng ra, hắn nâng tay đỡ nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Vậy Thấm Nhi, nàng muốn thế nào?”
Lê Thấm bỏ qua động tác vô cùng thân thiết của hắn, chỉ chú ý tới lời nói, lửa giận trào lên, nàng lập tức trườn lên trên, gắt gao dính chặt vào hắn không một chút khe hở, tựa như cả hai chỉ là một, “Không phải ta muốn như thế nào mà là chàng phải chịu trách nhiệm mọi việc!”
Hàng mi Mộc Tử Ảnh nhướn lên, đối với lời này không nói lấy một từ.
“Chàng đêm qua đã chiếm lấy thân thể ta, chàng đương nhiên phải cưới ta vào cửa.” Lê Thấm trợn mắt, “Nếu không làm được, chàng chính là mặt người dạ thú, không khác gì tiểu nhân!”
“Thấm Nhi, thân ta không một xu, không sắm nổi sính lễ.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên nói, trong mắt lóe ra thứ cảm xúc mà Lê Thấm không thể nào hiểu nổi.
“Việc này không thành vấn đề, ai mà chẳng biết trong cung bảo bối của ta nhiều đếm không xuể, đến lúc đó vụng trộm cho chàng một ít, chàng cầm đi mua sính lễ là được.” Lê Thấm nhanh chóng đáp, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ dào dạt đắc ý.
Vẻ mặt Mộc Tử Ảnh chỉ thoáng thay đổi, có thể nói đó là vui sướng vô hạn nhưng rất nhanh đã thu lại, trong lòng hắn thở dài: Xem ra tiếu nha đầu đã thật sự đem hắn trở thành tên quỷ nhà nghèo không một xu rồi!
“Chỗ ta ở không cố định, nay mặc dù đang ở Tuyệt Trần cung, nhưng cũng không biết năm nào tháng nào sẽ rời khỏi nơi đây.” Mộc Tử Ảnh lại nói tiếp.
Lê Thấm cười thật tươi, ngả đầu trên vai hắn: “Việc này lại càng dễ, ta cũng đâu phải nữ tử tầm thường. Ngày sau sẽ có phủ đệ của mình, nếu chàng thành phò mã của ta, ngày sau đương nhiên sẽ theo ta cùng ở phủ công chúa.”
Mộc Tử Ảnh không nói gì, giống như đang cân nhắc lời của nàng.
Lê Thấm lại tiếp tục dụ dỗ: “Tử Ảnh sư phụ, chàng nhiều năm chỉ ở trong Tuyệt Trần cung, mười năm cũng như một ngày, mỗi ngày trôi qua như vậy mà không thấy buồn tẻ nhàm chán hay sao? Cho dù ta thân là công chúa nhưng cũng có thể xin phép mẫu hậu, ra ngoài cung du ngoạn. Nếu chàng trở thành phò mã của ta, ngày sau chàng muốn dạo chơi tứ hải, ta sẽ đi cùng chàng.” Trước khi đại ca chưa lên ngôi hoàng đế, nàng không có khả năng rời khỏi kinh đô. Nhưng mặc kệ thế nào, chiếm người trước rồi nói sau, Lê Thấm ở trong lòng quyết định.
Mộc Tử Ảnh nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nàng khi khép khi mở, nghe xong lời này, trong lòng càng thêm mềm mại, đột nhiên hắn cười nhẹ thành tiếng, “Theo như Thấm Nhi nói, làm phò mã của nàng chỗ tốt nhiều không đếm xuể. Nhưng mà, nếu không có chuyện đêm qua, nàng có còn muốn ta làm phò mã của nàng không?” Mộc Tử Ảnh quan sát nữ tử trong lòng, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Cho dù đêm qua không có chuyện đó, ta cũng muốn chàng cưới ta. Nguyên nhân không có gì nhiều, ta thích chàng còn chưa đủ sao?” Lê Thấm rầm rì một tiếng trả lời.
“Là bởi vì thích sao?” Mộc Tử Ảnh ôm chặt nữ tử trong lóng. Nhìn từ xa, đây không khác gì một đôi uyên ương hòa hợp.
Thân mình Lê Thấm chợt cứng lại, vội vàng trả lời: “Bây giờ là thích, về sau còn có thể càng ngày càng thích hơn.”
Mộc Tử Ảnh trầm mặc một khắc, ý cười trên khóe miệng ngày càng thêm sâu, tựa như mặt nước đột nhiên bị một hòn đã nhỏ rơi xuống, chậm rãi nổi lên từng đợt sóng.
Mỹ nhân mỉm cười như mê như say.
Trái tim Lê Thấm đập thình thịch vài nhịp, ôm chặt thắt lưng hắn, không buông. Trong lòng ngọt ngào: Người này về sau là của nàng.
“Thấm Nhi, từ giờ trở đi, nàng là thê tử của ta.” Mộc Tử Ảnh vuốt ve khuôn mặt nàng, biểu tình so với dĩ càng còn thêm một phần dịu dàng, “Chúng ta đã động phòng trước, lễ thành hôn chỉ có thể để ngày sau bổ sung. Bây giờ thời điểm chưa tới, đợi đến khi giải quyết xong một số chuyện, ta sẽ không băn khoăn mà trở thành phò mã của nàng, Thấm Nhi có thể chờ không?”
Lê Thấm hoài nghi xem xét hắn, “Có phải chàng định dùng mấy lời này để chối bỏ không?”
Mộc Tử Ảnh hờn giận nhéo mặt nàng, “Mấy ngày nay ở chung, còn không đổi được tín nhiệm của nàng với ta?”
“Ta rất nhanh sẽ cập kê, nếu chàng không thể công khai thân phận phò mã, đến lúc đó nhất định phụ hoàng mẫu hậu sẽ ép ta nhận một hôn sự khác.” Lê Thấm vừa sầu muộn vừa ủy khuất nhìn hắn.
“Nếu nàng thật sự không phải ta không thể, sẽ tự có biện pháp bảo vệ vị trí phò mã cho ta.” Mộc Tử Ảnh cười, đôi mắt cụp xuống, nửa híp lại đánh giá nữ tử đang tựa vào đầu vai hắn, dù hắn lạnh lùng nhưng duy chỉ đối với nàng lại không thể kể hết nhu tình, “Khả năng của Thấm Nhi không phải tầm thường nha. Đến ta một người không gần nữ sắc còn bị nàng đoạt đi trinh tiết, phóng mắt khắp thiên hạ, ai có thể động đến nàng nữa đây.”
Lê Thấm há hốc mồm, tức giận thối hắn một ngụm, “Ta phi, rốt cuộc là ai đoạt trinh tiết ai? Mộc Tử Ảnh, chàng là đồ vô sỉ!”
Mắng lại mắng nhưng trong lòng Lê Thấm vẫn là vui đến nở hoa. Người này đã bị đóng lên ấn ký của nàng, là của nàng! Tay chân Lê Thấm đều được sử dụng tối đa ôm chặt lấy hắn.