Trong lòng Lê Thấm có chút không rõ, rõ ràng là Mộc Tử Ảnh cứu nàng nhưng nay lại vì e ngại thân phận của Mộc Tử Ảnh mà đem việc này đổ lên đầu Hàn Mộc Hủ, khiến trong lòng nàng có chút là lạ.
“Ta thấy đường tỷ có chút hiểu lầm với ta. Hàn đại nhân nên giải thích rõ với tỷ ấy, đỡ để tỷ ấy vấy hết nước bẩn lên người ta. Chuyện ngày đó ở Tường Vân tự vốn cũng chẳng liên quan đến đại nhân, cho dù ngày sau có người hỏi, mong rằng đại nhân cũng có thể yên lặng không đáp. Với thân phận của đại nhân, cũng không ai dám bạo gan từ trong miệng của ngài khêu ra cái gì.”
Lời nói này ẩn ẩn một chút hờn giận.
Trong lòng Hần Mộc Hủ cười khổ một tiếng. Hắn cũng không hiểu được đến tột cùng rốt cuộc là mình muốn cái gì? Khi người khác hỏi rõ ràng hắn có thể từ chối không nói, nhưng hắn vẫn nói y như lời La Thiệu Minh bảo mình, rốt cuộc trong lòng hắn chờ mong cái gì? Hy vọng người cứu Lê Thấm chính là hắn sao?
“Ta sẽ giải thích với biểu muội, người đừng lo lắng.” Hắn trả lời, lời nói mang theo hứa hẹn lại càng phát ra vẻ trầm ổn mà hữu lực.
Lê Thấm kì quái liếc hắn, “Làm sao ta lại phải lo lắng, chẳng lẽ tỷ ấy có thể chạy vào cung dọa ta sao? Người nên lo lắng ngược lại chính là Hàn đại nhân thì phải? Hai người các vị đều là thanh mai trúc mã từ nhỏ, trời định nhân duyên, nhưng đừng để hiểu lầm của đường tỷ đối với ngài quá sâu, đỡ ngày sau trong phủ cũng không yên.” Nói xong câu châm chọc này, nàng liền xoay người lên xe ngựa rời đi.
Hàn Mộc Hủ ở phía sau vội vàng giải thích một câu, “Ta với nàng ấy bởi vì có quan hệ thân thích nên mới thân thiết hơn vài phần, không hề giống như suy nghĩ của công chúa đâu.”
“Quan hệ của hai người thì liên quan gì đến ta?” Lê Thấm thuận miệng đáp lại một câu, tay vén màn xe ngựa đi vào.
Thị vệ Triệu Lãng gật đầu với Hàn Mộc Hủ vẫn đứng bên ngoài cửa lớn phủ công chúa, sau đó đánh xe rời đi. Nghĩ đến việc Hàn đại nhân cố ý đến phủ công chúa để tìm thế tử Lê Chu Phương vì có việc quan trọng muốn nói nhưng không ngờ đến khi thế tử và quận chúa đi ra, hắn vẫn quấn quýt lấy công chúa nói chuyện. Hay là Hàn đại nhân cố ý đến tìm công chúa? Triệu Lãng biết rõ thân phận của mình chỉ là hạ nhân, cho nên không muốn suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đánh xe ngựa đi xa.
Hàn Mộc Hủ nhìn chiếc xe ngựa hoa lệ kia từ từ chuyển bánh rồi biến mất khỏi tầm mắt hắn, trong lòng chỉ cảm thấy cô đơn. Nhớ tới trò hề vừa rồi của biểu muội, thưởng thức của hắn đối với Lê Vũ Hi giảm đi rất nhiều.
Mấy năm nay, người nhà hắn và vương phủ có quan hệ rất thân thiết, hắn cũng cảm thấy mình rất hiểu nàng. Biểu muội cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông, tính tình lại dịu dàng hào phóng, nào biết hôm nay hắn lại có thể chứng kiến một mặt xấu xí kia. Rốt cuộc đó là nhất thời thất thố hay vốn là bản tính như thế? Hắn giật mình nhớ lại tiếng đàn réo rắt khi đến Đoan vương phủ làm khách hôm đó, có thể tấu ra một khúc hay như vậy, vì sao lại có thể là một người khó chịu đến thế.
Hàn Mộc Hủ đứng yên tại nới đó một lát, nhìn lướt qua phủ đệ to lớn sau đó xoay người đi đến Đoan vương phủ.
Lê Chu Phương mang theo muội muội ngốc nghếch của mình trở về Đoan vương phủ, chỉ mong việc vừa rồi không gây ra hậu quả gì lớn. Dù sao hắn cũng chỉ có duy nhất một muội muội ruột thịt này, nếu để mẫu phi biết được việc này, nhất định Vũ Hi sẽ chịu khổ. Việc hôm nay đã khiến Đoan vương phủ mất hết mặt mũi. Đường đường là quận chúa Đoan vương phủ lại giống như người đan bà chanh chua chửi bậy với công chúa, nếu bị kẻ có mưu đồ nhìn thấy còn không biết sẽ lợi dụng việc này làm ra chuyện gì.
“Nhìn muội xem, mới vừa rồi có khác gì người đàn bà chanh chua không! Mặt mũi Đoan vương phủ đều bị muội làm hỏng hết rồi!” Lê Chu Phương trách mắng, sau sai người đưa Lê Vũ Hi trở về khuê phòng.
Lúc ấy Lê Vũ Hi không có tự chủ, nay đã hối hận đến nát ruột. Chỉ tại lúc đó chân nàng đau nhức, trong lòng vốn đã đè ép quá nhiều tức giận, nên khi nhìn thấy hai người đó ôm nhau, nàng liền quên đi tất cả, trong mắt chỉ còn lại cảnh hai người đó ôm nhau, còn không kịp suy nghĩ xem nếu mình làm thế thì sau này Hàn Mộc Hủ sẽ đối với mình thế nào. Lê Vũ Hi không khỏi lo lắng. Ở trong mắt biểu ca, mình vốn là một tài nữ đoan trang ổn trọng, hắn vẫn vô cùng thưởng thức nàng. Nếu không vì như thế, sợ là hắn cũng sẽ không thân thiết với nàng nửa phân. Hình ảnh ôn hòa hiền thục nàng xây dựng nhiều năm qua đã bị hủy trong chốc lát, tất cả đều là tiện nhân Lê Thấm kia hại nàng. Hận ý của Lê Vũ Hi đối với Lê Thấm càng thêm dày đặc.
Nha hoàn Thanh Thủy từ bên ngoài đi tới, thần sắc có chút không thích hợp, cúi sát vào bên tai Lê Vũ Hi nhỏ giọng nói: “Quận chúa, Hàn đại nhân đã đến phủ, lúc này đang bái kiến vương phi. Nô tỳ nghe nha hoàn Thẩm Thu đưa nước trà ở đó nói, không biết Hàn đại nhân nói với vương phi cái gì mà vương phi vô cùng giận dữ.”
Sắc mặt Lê Vũ Hi đại biến, đột ngột đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài chính sảnh.
“…Cô, chất nhi biết nói ra những lời này là bất hiếu nhưng tâm ý chất nhi đã định, mong rằng cô cô hiểu cho, chất nhi vô cùng cảm kích.” Hàn Mộc Hủ cúi đầu xuống, làm đủ cấp bậc lễ nghĩa.
“Hàn Mộc Hủ, là người thì phải biết tri ân báo đáp. Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, nếu không có ta và phụ thân ngươi thì sao ngươi có thể đạt được thành tựu hôm nay?! Hi Nhi thì có gì mà không xứng với ngươi, vậy mà ngươi lại có thể cự tuyệt không kết hôn với con bé!” Đoan vương phi tức giận đến đập bàn khiến chén trà đặt bên trên cũng phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Hàn Mộc Hủ rất tức giận, mấy năm nay hắn luôn chịu đựng việc Đoan vương phủ dùng chuyện cũ để ép buộc hắn.
Hàn gia cho hắn thân phận Hàn công tử nhưng thân phận trạng nguyên chính là do nhiều năm hắn khổ công học tập mới nên. Hắn luôn coi nhị lão Hàn gia trở thành cha mẹ ruột của mình mà hiếu thuận, tự cảm thấy không thẹn với lương tâm nhưng cô cô luôn cảm thấy hắn nợ bà, phải lấy con gái của bà mới có thể trả hết ân tình này sao?
“Chất nhi luôn kính trọng cô cô như bậc trưởng bối nên hôm nay mới đề cập với cô cô việc này. Không dối gạt cô cô, ý đồ của cô cô, chất nhi đã sớm nhìn ra, nhưng chất nhi cảm thấy mình tài sơ học thiển, địa vị thấp, căn bản không xứng với biểu muội. Với thân phận của biểu muội, cô cô việc gì phải lo không tìm được người tốt.”
“Làm càn! Đây là lời mà vãn bối có thể nói sao! Loại chuyện này từ khi nào thì đến phiên ngươi nhúng tay?! Lệnh của cha mẹ không thể cãi, việc này không phải do ngươi!” Đoan vương phi đập bàn tức giận.
Đây là chất nhi ngoan ngoãn mà bà nhìn từ nhỏ lớn lên sao. Người lớn rồi, cánh cững cứng rắn theo.
Vừa đỗ trạng nguyên liền không nhận ra thân phận của mình nữa, mưu toan phản lại bà, cũng vẫn còn non lắm!
Sắc mặt Hàn Mộc Hủ xanh trắng, làm lễ với bà, “Khi nào có dịp đến vương phủ, chất nhi sẽ quay lại bái phỏng cô cô.” Dứt lời, bước chân hắn đã rời đi trước rồi.
Là tại hắn quá xúc dộng, không nên thẳng thắn phân rõ việc này với Đoan vương phi như vậy. Đáng nhẽ hắn nên áp dụng cách thức ôn hòa hơn.
Nhưng sau chuyện hôm nay, hắn càng khẳng định ý nghĩ của mình là không muốn cưới Lê Vũ Hi. Nếu trước kia hắn là mặc kệ cho số phận thì nay hắn thực sự cảm nhận được cảm giác không cam lòng.
Hắn một chút cũng không muốn kết hôn với người này. Đối với người con gái từ nhỏ đã coi như muội muội, làm sao hắn có thể coi người đó thành thê tử đồng giường cộng chẩm được?
Mới vừa rồi nói chuyện với Đoan vương phi, hắn đã tỏ rõ thái độ của mình. Nếu Đoan vương phi thật sự lo nghĩ cho con gái mình, nhất định sẽ không kiên trì gả Lê Vũ Hi cho hắn nữa.
“Biểu ca!”
Đi tới chỗ hành lang gấp khúc, Hàn Mộc Hủ nghe thấy tiếng gọi này, bước chân hắn dừng lại, chung quy hắn vẫn có chút không đành lòng mà quay đầu lại.
Lê Vũ Hi đã thay đổi xiêm y, khuôn mặt đã sớm trút bỏ vẻ tàn nhẫn lúc trước mà thay vào đó là vẻ dịu dàng trong sáng trước sau như một của tiểu nữ tử.
“Biểu muội, có chuyện gì?” Hàn Mộc Hủ đè nén cảm xúc kì quái trong lòng, thanh âm vẫn như thường.
“Biểu ca mới vừa rồi đã nói gì với mẫu phi vậy?” Lê Vũ Hi có chút kinh hoảng hỏi, “Việc hôm nay thật sự là do muội lỗ mãng, không nên va chạm với công chúa. Khi đó đầu muội u mê, không hiểu được thế nào là nín nhịn, muội…muội vừa thấy biểu ca ôm công chúa, trong lòng muội liền sợ hãi, muội rất sợ hãi!” Càng nói về sau, thanh âm càng thêm nghẹn ngào.
Hàn Mộc Hủ vừa nghe đến chữ “ôm”, hai má chợt đỏ lên, liếc mắt nhìn nha hoàn đứng sau nàng. Thanh Thủy hiểu ý, lập tức lui xuống phía dưới.
“Từ nhỏ muội ấy đã luôn tranh giành mọi thứ với muội. Muội vốn chỉ là quận chúa, kém muội ấy một bậc, vì sao muội ấy cứ cố tình đối nghịch với muội, ngay cả huynh cũng muốn cướp đi! Muội sợ, muội sợ ngay cả huynh cũng sẽ bị cướp mất!” Lê Vũ Hi lấy tay áo che mặt, khóc nức nở, lê hoa mang lệ.
Nếu đổi là người ngoài, đã sớm hận không thể đến bên nàng, an ủi một phen. Nhưng Hàn Mộc Hủ vốn không có tình ý gì với nàng, lại thêm hành động hôm nay của nàng khiến hắn càng không hài lòng, lúc này hắn chỉ cảm thấy không kiên nhẫn. Khi nghe nàng nói Lê Thấm một câu cướp hai câu cũng là cướp, trong lòng hắn không hiểu vì sao lại khó chịu.
“Biểu muội nói năng cẩn thận! Chuyện này đừng nói lung tung, cẩn thận rơi vào tai người khác.” Thanh âm Hàn Mộc Hủ lạnh nhạt, ẩn hàm ý cảnh cáo.
Lê Vũ Hi ngừng thút tha thút thít, thanh âm dần dần nhỏ xuống, lên án hắn, “Biểu ca cư nhiên chính mồm nói với mẫu phi chuyện của muội, nhẫn tâm muốn muội bị phạt, trong lòng biểu ca thực sự không có nửa phần tình cảm sao?”
“Ta không có nói.” Hàn Mộc Hủ đánh gãy lời của nàng, trong lòng phiền chán không chịu nổi. Thấy đôi mắt nàng vì khóc mà trở nên đỏ bừng, lại nhớ đến tình cảm bao năm, chung quy vẫn có chút không đành lòng, thanh âm thoáng hòa hoãn, nhẹ nhàng nói: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay muội cũng mệt mỏi rồi. Ta có việc phải đi trước, ngày khác sẽ lại đến thăm muội.” Nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Lê Vũ Hi biết cơn giận của hắn đã lui, nên cũng an tâm.
Đoan vương phi vẫn chưa nói với Lê Vũ Hi những lời vừa rồi của Hàn Mộc Hủ. Trong lòng bà cũng có chút nghi ngờ quyết định của mình. Hàn Mộc Hủ là một chàng rể tốt là điều không thể nghi ngờ nhưng nếu trong lòng người này không có lấy nửa điểm vị trí cho Hi Nhi, vậy Hi Nhi gả cho hắn thực sự sẽ không có vấn đề gì sao?
Lại nói đến phủ công chúa, rõ ràng xung quanh đó người lui tới cũng không tính là nhiều nhưng có lẽ chuyện xảy ra lúc ấy đã rơi vào mắt ai đó, cho nên không bao lâu liền xuất hiện lời đồn nổi lên bốn phía, kể về một chuyện tình rất ư là khúc chiết quanh co.
Tiểu công chúa được đế hậu yêu thương nhất cùng với tiểu quận chúa Đoan vương phủ tranh giành một nam nhân, còn đứng ở bên đường mắng chửi nhau, tình huống lúc ấy khá nghiêm trọng, hai người thiếu chút nữa còn động thủ ẩu đả.
Nói đến vị nam tử được tranh đoạt này, ngoài quốc sư đại nhân ra thì chính là vị trạng nguyên tuổi trẻ tài hoa hơn người, phong thái trác tuyệt, cũng là lang quân trong lòng rất nhiều cô gái. Mà nam tử này tựa hồ cũng có ý đối với công chúa. Lúc hai người tranh cãi nhau, trạng nguyên lang lại cẩn thận che chở công chúa.
Kính Nhân đế nghe xong lời đồn này, sắc mặt chợt biến đổi, trong lòng lại không ngừng cân nhắc.
Mà có một người khác nghe thấy lời đồn này, núi băng trong lòng chợt xuất hiện vết nứt.