Cho đến khi bóng dáng nhỏ xinh lắc lư biến mất ở cửa cung, trong điện có hai người một trước một sau đi ra.
Người đi đầu mặc trường bào nguyệt sắc, đứng trong bóng đêm bên ngoài cửa điện, đôi mắt tinh nhuệ nhìn chằm chằm cửa cung hồi lâu, chính là người vừa uống trà trên tường ban nãy.
Người phía sau cúi đầu cung kính, hẳn là người hầu thân cận. Lúc này người ấy cũng ngóng nhìn ra cửa cung.
“Công tử, nô tài nhận ra rồi, nữ tử vừa đến chính là vị cô nương cao giọng chế nhạo công tử mấy ngày trước.” Triệu Ly khẽ cười nói, trong lời nói không giấu được ý châm chọc, “Vị cô nương này cũng can đảm thật, dám khinh thường cầm nghệ cùng họa nghệ của công tử, chẳng lẽ nàng ấy cũng là một cao thủ thiện cầm thiện họa. Nhưng ngoại trừ tài nữ đệ nhất kinh thành Lê Vũ Hi, nô tài thực sự chưa từng nghe ai nói đến trong cung có nữ tử nào tài hoa đến bậc này.”
Khóe miệng Mộc Tử Ảnh cong cong, trong mắt tràn đầy ý cười, “Vậy ngươi có biết Kính Nhân đế có một tiểu công chúa mà cầm kỳ thi họa cái nào cũng không thông không?”
“Công tử nói là… công chúa Lê Thấm?” Triệu Ly kinh ngạc, suy nghĩ cẩn thận lại từ đầu đột nhiên cười lớn: “Nhờ lời nhắc nhở của công tử nô tài bỗng nhiên tỉnh ngộ. Người con gái kia chẳng phải chính là công chúa Lê Thấm sao, khuôn mặt đẹp như hoa, tính tình lại vô cùng bướng bỉnh. Ban đầu nô tài còn buồn bực, trong cả hoàng cung ai mà chẳng tôn sùng công tử là tiên nhân vậy mà không hiểu ở đâu nhảy ra một vị cô nương không biết nặng nhẹ chê bai. Nhưng nếu nàng là công chúa Lê Thấm, tất cả mọi nghi vấn đều được giải đáp, nghe đồn vị công chúa này thích nhất là châm chọc người khác.”
“Triệu Ly?” Mộc Tử Ảnh nghiêng đầu nhìn người vừa nói, đến khi Triệu Ly cảm thấy sợ hãi mới chậm rãi bỏ thêm một câu: “Nhớ kỹ, phi lễ chớ làm, khuê danh của nữ tử càng không được gọi thẳng như vậy.”
Triệu Ly cười gượng hai tiếng, “Công tử, người được dân chúng Chiêu Quốc xem như tiên nhân, phi lễ chớ làm thì còn được chứ người bình thường như nô tài, cần gì phải kiêng kỵ nhiều thứ như thế?”
May mà hắn vừa rồi còn chưa nói công chúa Lê Thấm lớn lên trông giống đóa hoa gì. “Hơn nữa, diện mạo nô tài bình thường, làm sao có thể phong trần tuấn lãng như công tử, chỉ cần nữ nhân gặp một lần là thích ngay. Mà công tử phải cẩn thận, trong cung ai cũng biết công chúa Lê Thấm rất thích người đẹp, vừa rồi công tử bị nàng bắt gặp, nếu sau này tiểu công chúa quấn quýt si mê ngài, ngài đừng lấy nô tài ra làm lá chắn.”
“Vậy sao?” Thanh âm Mộc Tử Ảnh cao hơn, hai hàng mi cũng nhướng lên, lời nói nhẹ nhàng không mang chút lo lắng nào cả, “Nếu nàng muốn quấn quýt lất ta cũng được.”
Triệu Ly kêu lên một tiếng, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Sau lại nghe chủ nhân của hắn bổ sung tiếp một câu, “Vậy phải xem rốt cục nàng có bản lãnh gì mà có thể quấn quýt lấy ta.”
“Công tử, vừa rồi người vội vã đuổi công chúa đi như vậy có phải người lo lắng cho sự an toàn của công chúa không?” Triệu Ly đột nhiên ma xui quỷ khiến nói ra phán đoán trong đầu.
Môi mỏng của Mộc Tử Ảnh mím lại, sau đó khẽ nhếch một chút, “Không cho nàng sớm rời đi, chẳng lẽ còn muốn nàng mở mang kiến thức xem cái gì gọi là đao quang kiếm ảnh ư?”
“Công tử nói đúng, nếu công chúa vẫn ở lại nơi này, chẳng phải sẽ vướng víu tay chân sao.” Triệu Ly cười khẽ, “Đều do công tử giỏi tính toán, vậy lúc này người có thể đoán ra chuyện gì sắp tới không?” Dứt lời, sắc mặt Triệu Ly nghiêm trọng nhìn về phía bóng cây cùng tường cung bao quanh cung Tuyệt Trần.
“Quỳnh Lang yến ba năm tổ chức một lần, tận dụng thời cơ hiếm có, ngươi cho là bọn họ kiềm chế được sao?” Đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Mộc Tử Ảnh nhìn lên bầu trời đêm, một đám mây lớn đang tiến lại gần mặt trăng, xung quanh dần dần trở nên âm u.
“…Ra đi.” Mộc Tử Ảnh nói nhẹ một câu, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Tiếng gió vút lên, trong bóng tối có rất nhiều bóng đen vụt qua bốn phía tường cung bay vào.
Hơn mười người áo đen vây quanh hai người đang đứng, tên cầm đầu ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Mộc Tử Ảnh, không nói hai lời vung đại đao chém tới.
Mộc Tử Ảnh cười xùy một tiếng, không thèm né tránh.
Gã áo đen còn chưa lại gần liền phát hiện có điểm không thích hợp, ngẩng lên liền phát hiện có sáu ám vệ đang tiến tới.
“Giết!” Trong lòng gã áo đen cầm đầu thầm than không ổn.
Sáu ám vệ vừa tới đều là người có thân thủ bất phàm, làm sao có thể để bọn áo đen chạy thoát, hai bên lập tức lao vào đánh.
Mộc Tử Ảnh và Triệu Ly đứng bên cạnh thờ ơ bàng quan xem.
“Công tử, không bằng để nô tài đi hỗ trợ. Tên áo đen cầm đầu nhìn có vẻ khó đối phó.”
“Đương nhiên là khó đối phó rồi, người này là thị vệ cao thủ số một số hai trong cung cơ mà.”
Giọng nói lạnh lẽo trong trẻo của Mộc Tử Ảnh truyền vào trong tai gã cầm đầu. Hai mắt gã đó mở lớn, vẻ khiếp đảm cùng sợ hãi thể hiện không sót chút nào, một cước đá văng người đang đánh, xông đến chỗ Mộc Tử Ảnh.
Triệy Ly rút bội đao tùy thân che chở cho Mộc Tử Ảnh phía sau, tiến lên cùng gã áo đen so chiêu.
Gã áo đen muốn xông lên bằng bất cứ giá nào, vừa phòng thủ vừa tiến lại gần Mộc Tử Ảnh. Mắt thấy hơn phân nửa đồng bọn đã bị bắt, mắt gã áo đen che kín nỗi tuyệt vọng, bỗng nhiên vung lên một đao, ngay sau đó thực hiện hư chiêu .
Triệu Ly chủ động đánh lên cánh tay cầm đao của hắn nào ngờ người này đột nhiên buông tay, trước khi thanh đao rơi xuống đất, chân phải hắn dùng lực đá về phía Mộc Tử Ảnh.
Mặc kệ cánh tay phải đã bị thương nhưng nhiện vụ vủa hắn cuối cùng cũng hoàn thành, đang định cắn lưỡi tự sát đột nhiên nhìn thấy Mộc Tử Ảnh bình thản cầm theo thanh đao của hắn thong thả bước đến.
“Ngươi…ngươi biết võ sao!” Gã áo đen mở to mắt, không tin nổi. Người bình thường căn bản không thể tránh thoát được một đao vừa rồi.
“Triệu Ly, buông hắn ra.” Mộc Tử Ảnh lạnh nhạt nói. Đợi đến khi Triệu Ly lui về phía sau, Mộc Tử Ảnh giơ tay chém xuống.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, cổ tay gã áo đen máu ồ ồ tuôn ra, gân tay đương nhiên đã bị đứt. Thanh đại đao vẫn còn dính máu rơi kịch xuống ngay bên cạnh hắn. Ám vệ nhanh chóng lấy vải thô buộc chặt miệng hắn phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát.
“Quốc sư đã bị kinh sợ rồi!” Một ám vệ tiến lên trước hỏi, thái độ cung kính.
“Không việc gì, đem những người này đến chỗ hoàng thượng.”
“Vâng.” Một lát sau, vang lên vài tiếng trả lời rồi sáu bóng người nhanh chóng biến mất.
-----ta là Đường phân cách Diệu Ngọc, ngươi chết chắc rồi!____
Lê Thấm không hề biết nơi mình vừa rời đi không lâu – cung Tuyệt Trần vừa trải qua một hồi gió tanh mưa máu. Nàng chỉ trầm lặng bước về cung của mình. Mặc dù bước đi nhưng đôi mắt vẫn không hề chớp, nhìn thẳng vào bóng đêm, cả người tản ra một loại tâm sự khó nói.
Ba người phía sau trao đổi ánh mắt: Chẳng lẽ quốc sư đại nhân thật sự biết nhiếp hồn thuật, biến công chúa từ tinh linh ham bay nhảy thành như thế kia?!
“Nguyệt Dung, ngươi có biết quốc sư trông như thế nào không?” Lê Thấm quay đầu, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Hồi công chúa, năm đó quốc sư giải đại hạn tai ương cho kinh đô, từ đấy được hoàng thượng coi là thiên nhân, những kẻ như nô tỳ làm sao có thể dễ dàng thấy mặt.” Nguyệt Dung cung kính trả lời.
Tốc độ đi chậm rì rì của Lê Thấm rốt cuộc cũng nhanh hơn một chút, tựa như người say tỉnh lại, linh hồn trở về với thân xác, quay đầu nhìn Nguyệt Dung, mày liễu nhíu lại, bất ngờ hỏi: “Ý ngươi là, người trong cung đã từng gặp qua quốc sư cũng không nhiều?” Đây đúng là kì lạ, quốc sư ở trong hoàng cung đã được năm năm, vậy mà lại rất ít người biết mặt hắn.
“Công chúa, quả thực là như vậy, mấy năm nay Đại Chiêu ta mưa thuận gió hòa, quốc sư đại nhân cơ hồ là cửa lớn không ra cửa sau không tới. Cho đến khi hai năm trước công chúa rơi xuống nước sốt cao, hoàng thượng mới mời quốc sư vì công chúa lập đàn hành pháp. Nhóm nô tỳ cũng rất chờ mong có thể được gặp quốc sư nhưng nơi lập đàn chỉ cho phép người trong hoàng thất được bước vào thôi.” Nguyệt Dung trả lời.
Nghĩ đến tình hình lúc ấy hai mắt Nguyệt Dung sáng ngời. Mặc dù không được nhìn thấy dung mạo của quốc sư nhưng quốc sư lại đặc biệt tới cung của công chúa. Các nàng đều là hạ nhân trong cung công chúa, ngẫm lại cũng vẫn cảm thấy cả người vinh quang.
“Ra là vậy.” Lê Thấm ngập ngừng nói. Trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng, đôi mắt không khỏi mở to hơn, khóe miệng cong lên, tâm trạng vô cùng tốt, bước chân cũng chuyển nhanh hơn.
Ngoài cửa cung, mấy tiểu thái giám canh cửa đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, từ xa xa nhìn thấy công chúa lại gần, vội vàng duỗi thẳng thắt lưng.
“Lúc ta không ở đây, có ai tới không?” Trong lòng vui vẻ, giọng nói Lê Thấm phát ra cũng dịu dàng hơn so với quá khứ vài phần.
Tiểu thái giám cầm đầu nhanh chóng trả lời: “Hồi công chúa, Hi quận chúa đã tới một lần, nói là muốn xem công chúa say thế nào, nô tài lấy cớ công chúa đã đi ngủ, khiến Hi quận chúa chỉ có thể ra về.”
Ánh mắt Lê Thấm lạnh lẽo, cười nhạo: “ Đường tỷ thật đúng là quan tâm tới ta, ta có say hay không cũng không cần nàng ta nhọc lòng lo lắng.”
Hai tiểu thái giám canh cửa nghe xong lời nói sắc bén này, đầu càng cúi thấp không dám nói.
Hi quận chúa ở kinh đô có tiếng là tài nữ, không chỉ đoan trang, hiền thục, nết na mà cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông chẳng lẽ công chúa ghen tị với Hi quận chúa nên mới tỏ ra chán ghét như vậy?
Vậy mà trước đây công chúa mặc dù mọi thứ vẫn đều không giỏi như Hi quận chúa nhưng vẫn thích chơi với quận chúa, chỉ là tự nhiên sau này người không còn như thế nữa, bắt đầu từ khi nào thì chúng hạ nhân như bọn hắn cũng không biết.
“Mấy người ở lại gác đêm, những người còn lại về nghỉ ngơi đi, các ngươi cũng đã bận việc cả ngày rồi.” Lê Thấm khoát khoát tay với mấy người trước mặt.
“Chúng nô tài không dám kể khổ.” Mọi người sợ hãi nói, trong lòng vô cùng kinh ngạc: Không biết công chúa hôm nay gặp việc vui gì mà lại quan tâm tới chúng hạ nhân bọn hắn.
“Công chúa! Ở phía xa xa kia có ngọn đèn.” Nguyệt Dung đột nhiên kêu lên, thân mình nhanh chóng đứng ngăn trước mặt Lê Thấm.
Lê Thấm nhìn về phía đó, quả thật có kẻ đang muốn lại gần chỗ nàng. Nàng vội phân phó mấy người đứng canh cửa, còn mình với Nguyệt Dung thì sờ soạng bước vào nội điện.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, người đang nói đúng là đại cung nữ Diệu Ngọc hầu hạ bên cạnh Tiết hoàng hậu.
Lê Thấm mơ hồ nghe được vài câu.
“… Hoàng hậu nương nương nghe nói công chúa say, đặc biệt phái ta tới đây nhìn xem công chúa thế nào, các vị công công mau để ta vào thăm công chúa một chút.” Diệu Ngọc nhìn thoáng qua Bích Chi đứng phía sau, cười nói.
Sắc mặt Bích Chi hơi trầm xuống.
“Diệu Ngọc tỷ tỷ làm khó bọn ta rồi, công chúa đã sớm nghỉ ngơi, nếu Diệu Ngọc tỷ tỷ đi vào chẳng phải sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của công chúa sao?” Tiểu thái giám An Vinh cười gượng đáp lời.
“Hoàng hậu nương nương lo lắng cho sức khỏe của công chúa, vậy mới bảo ta đến xem, sau đó ta còn phải bẩm báo lại với nương nương. Các ngươi hầu hạ chủ tử của mình thế nào? Nếu công chúa say rượu thì phải hầm canh giải rượu rồi mới để người nghỉ ngơi. Nếu cơ thể công chúa xảy ra chuyện gì không tốt, các ngươi có gánh được tội không?”
Vừa dứt lời, cửa bên trong được người mở ra, nữ tử thân hình mềm mại khuôn mặt mệt mỏi miễn cưỡng dựa vào cửa, ngáp một cái, quay đầu cho người vừa nói một cái nhìn sắc bén, cười khẽ hai tiếng,
“Thì ra là cung nữ Diệu Ngọc hầu bên cạnh mẫu hậu a, làm ta còn tưởng là phi tử nào bên cạnh phụ hoàng, càn rỡ như vậy, còn lớn tiếng quát to, bản công chúa đang ngủ, nghe tiếng ngươi, cả người đều thấy khó chịu!”