Mưu Sát Lãng Mạn

Chương 3: Chương 3: Hiện Trường Chụp Hình




CHƯƠNG 3. HIỆN TRƯỜNG CHỤP HÌNH

Chụp quảng cáo có thêm Thẩm Thu Minh là tổng cộng năm người, sau khi tạo thành tổ chụp xong , Doãn Chấn kêu bọn họ tiến hành chụp lần lượt từng người.

Lại nói tiếp , Doãn Chấn thật khiến Thẩm Thu Minh lắp bắp kinh hãi, lúc đầu tưởng rằng gã chỉ phụ trách đạo cụ , không nghĩ tới râu ria xồm xàm như gã lại là thợ chụp ảnh, nghe nói còn là thợ chụp ảnh nổi tiếng .

Thẩm Thu Minh nhìn những người khác thuần thục bày ra đủ loại tư thế bất đồng trước máy ảnh , Doãn Chấn ngẫu nhiên chỉ điểm hai câu, sau đó là để những người mẫu tùy ý , gã chỉ phụ trách chụp hình.

Thẩm Thu Minh là người thứ ba lên sân khấu , từ nhỏ đến lớn cậu đều rất ít chụp ảnh, trong nhà ngoại trừ ảnh chụp hồ sơ thì chẳng còn ảnh nào khác, vừa rồi khi chụp ảnh chung, còn có thể cứng ngắc đứng ở trong góc khó nhìn thấy mà giấu mình, mà bây giờ một mình phơi bày trước ống kính , điều này làm cho cậu cảm thấy vô thố , ngay cả cười cũng không nổi.

Doãn Chấn vốn cũng chỉ cậu mấy câu, về sau hoàn toàn bị động tác tứ chi cứng ngắc của Thẩm Thu Minh đánh bại, sau rồi để cậu đứng nhìn người ta chụp trước , học thêm nhiều một chút, sẽ chụp cậu cuối cùng.

Ba người mẫu khác thấy Thẩm Thu Minh bị chửi, có hả hê , có vụng trộm nhìn, có trực tiếp hèn mọn cười nhạo.

“Thiết , không biết đã cùng ai ngủ, cứng ngạnh như thế , loại người này thì chỉ có mỗi khuôn mặt là có thể gặp người .”

Thẩm Thu Minh tầm mắt xẹt qua bọn họ, thủy ba bất hưng(1) , nói xấu nhiều chuyện trên thân người khác, bọn họ thích nói như thế nào tùy bọn họ đi. Cùng với cùng những người kia cãi cọ, không bằng đứng xem Thời Mặc biểu diễn .

Đúng vậy, xem Thời Mặc chụp ảnh giống như thưởng thức một hồi biểu diễn.

Thẩm Thu Minh không thể không lần nữa cảm khái, giữa người và người có cách biệt một trời một vực nha , đồng dạng là đứng bất động ở nơi đó, Thời Mặc có thể tản mát ra khí tràng cường đại, làm cho mục quang người ta rơi vào trên người anh không thể rời đi.

Khi anh ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân vểnh lên bàn trà, quay đầu đi chỉ lộ ra một bên mặt, vốn nên là một mặt an tĩnh cùng an toàn nhất, lại làm cho người cảm thấy đó là một đầu báo chờ đợi vồ mồi , chỉ cần thực vật hơi chút buông lỏng, một giây sau cũng sẽ bị Thời Mặc cắn cổ, cắn đứt mạch máu.

Doãn Chấn nâng máy ảnh theo động tác Thời Mặc biến hóa mà không ngừng đè xuống cửa chớp, Thời Mặc như là trong lúc vô tình nghe được tiếng vang, chẳng hề để ý mà nhắm ngay phương hướng máy ảnh nhìn thoáng qua, hết thảy động tác đều thật tự nhiên như vậy.

Biểu tình lười biếng, ánh mắt sắc bén cùng một chỗ với nhu hòa, Thẩm Thu Minh đứng ở phía sau Doãn Chấn cảm thấy hô hấp trì trệ, không tự chủ được bảo vệ cổ của mình, từng ngụm từng ngụm hít vào không khí.

Chỉ trong chớp mắt , Thẩm Thu Minh đã cho rằng bản thân thành con mồi của Thời Mặc.

Người nam nhân này thật là đáng sợ, cậu xoay người đi đến trước bệ cửa sổ, gió theo khe hở của cánh cửa thổi tát vào , đánh vào trên người, loại cảm giác sắp thở không nổi dần dần tiêu tán, bởi vì khẩn trương cao độ mà thân thể căng thẳng cũng bắt đầu buông lỏng.

Ánh tà dương lúc trời về chiều từ từ buông xuống, ánh sáng nhàn nhạt màu cam chiếu khắp nửa mặt đất , đây là buổi chiều cuối xuân hiếm hoi mới có ánh tà dương , tiếc nuối cho mùa xuân trôi qua rồi lại chờ mong hạ đến.

Thẩm Thu Minh cách cửa sổ thủy tinh nhìn mặt trời nho nhỏ phía xa , mặt trời như viên bi lớn mà bọn trẻ con hay chơi , cậu giơ tay lên duỗi ra hai ngón tay, dựa vào cửa sổ thủy tinh tìm dấu vết mặt trời, thật vất vả đem mặt trời vê tại đầu ngón tay, lộ ra biểu tình vui sướng như thưở bé mỗi khi ‘bắt’ được mặt trời .

Thẩm Tịnh Tương mười sáu tuổi sinh ra Thẩm Thu Minh, bà lớn lên trong cô nhi viện, không cha không mẹ, lẻ loi một mình mang theo Thẩm Thu Minh trải qua khó khăn này chồng lên khó khăn kia. Thẩm Thu Minh không có đồ chơi, bởi vì mua không nổi, cậu cũng không có bạn bè, bởi vì người khác đều biết cậu là dã hài tử không có ba ba, không nguyện ý chơi cùng cậu.

Cái việc tự chơi rồi tự vui này , Thẩm Thu Minh từ nhỏ đã quen , mặt trời suy cho cùng cũng chỉ giống như là một món đồ chơi trong đống đồ chơi xa xỉ mà cậu không bao giờ có thể mua được mà thôi.

Thẩm Thu Minh ở bên cạnh chơi hăng say, vừa chấm dứt chụp hình , Thời Mặc quay lại thấy tư thế của cậu đứng tựa bên cửa sổ, một tay chống bệ cửa sổ, một tay bắt lấy mặt trời, cái mông tròn theo động tác trên tay mà nhếch lên, muốn bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người.

Anh ở bên miệng dựng thẳng ngón trỏ, làm cho mọi người dừng nói chuyện, lại lấy đi máy ảnh trên tay Doãn Chấn, biến hóa góc độ với Thẩm Thu Minh mà chụp liên tiếp .

Đại khái là quá mức an tĩnh, hoặc là tiếng tanh tánh của máy ảnh quá mức nhiều, Thẩm Thu Minh tò mò nghiêng đầu sang chỗ khác, nụ cười nơi khóe miệng còn chưa tắt , chống lại máy ảnh của Thời Mặc, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, con mắt nhìn qua tin tức còn chưa truyền đạt đến đại não , Thẩm Thu Minh có chút mờ mịt, thẳng đến khi cậu trừng mắt nhìn, nhìn Thời Mặc vẫn như cũ chụp mình , lúc này mới kịp phản ứng, mà thân thể lập tức cứng ngắc.

Thời Mặc hiển nhiên cũng phát hiện điểm ấy, anh đình chỉ chụp ảnh, đem máy ảnh trả lại cho Doãn Chấn “Cậu ta không cần chụp lại , chọn từ chỗ tôi mới chụp.”

Về sau Thẩm Thu Minh mới biết được, Thời Mặc từng học qua nghề chụp ảnh , mà kỹ thuật của anh không thua Doãn Chấn mảy may nào .

Doãn Chấn tiếp nhận máy ảnh, lật xem ảnh Thời Mặc mới chụp vừa rồi, không khỏi líu lưỡi, gã đây là muốn chụp quảng cáo quần lót, còn anh đây là chụp hoa hoa công tử của tạp chí gay đi , Thẩm Thu Minh vốn đã có cặp mông đẹp mắt nay lại càng thêm tình sắc, lão tiểu tử kia lúc chụp phỏng chừng chỉ muốn cắm vào nó thôi a .

“Tới đây đi , chụp mấy cái ảnh tập thể rồi kết thúc nào.” Doãn Chấn chỉnh lại máy ảnh, người chỉnh đèn điều chỉnh ánh sáng phối hợp, có người mẫu đi trang điểm lại, Thẩm Thu Minh đóng cửa sổ liền định đi qua.

“Đừng đóng !” thanh âm Thời Mặc đột nhiên vang lên, Thẩm Thu Minh phát hiện anh tựa hồ đang nhìn thoáng qua chỗ cửa chính , cũng nhìn lại theo, cửa đóng rất chặt , cũng không còn người gõ cửa, cậu không hiểu hàm nghĩa của câu Thời Mặc nói , bất quá thiên vương đã điểm danh không cho đóng cửa sổ, cậu cũng chỉ có nghe lời phần.

Thu thập lại mấy thứ linh tinh , Thẩm Thu Minh núp ở chỗ góc chụp lúc đầu, nghĩ nhanh nhanh chụp xong rồi rời đi , không có nghĩ rằng Thời Mặc lại chỉ vào cậu , gọi :“Cậu, tới đây.”

Thẩm Thu Minh chỉ chỉ chính mình, Thời Mặc gật đầu.

Bất đắc dĩ, Thẩm Thu Minh đành phải đi qua, ngồi ở trên ghế sa lon do Thời Mặc chỉ định. Những người khác không biết Thời Mặc muốn làm cái gì, Doãn Chấn nhận thức Thời Mặc năm sáu năm, gã tin tưởng Thời Mặc quyết định, vẫy tay, kêu ba người mẫu còn lại đi tới phía sau chờ mình . Nội tâm đầy mong chờ , Thời Mặc làm sao có thể làm cho minh chủ cứng ngắc tự nhiên trở lại đây ha.

Thời Mặc nâng cằm Thẩm Thu Minh dò xét nhìn vài vòng , ra lệnh:“Nằm xuống.”

Thẩm Thu Minh vốn định gối lên tay vịn sofa, nhưng khổ nỗi độ cao của nó lớn quá , cậu chỉ có thể nằm thẳng, chính là chân lại không có nơi để gác, đành phải gác lên rìa sofa.

Nhắc tới cũng khéo , Thẩm Thu Minh thân cao vừa đúng chiều dài sofa, bởi vì chân nhếch lên, càng thêm nổi bật phần hông, cậu vốn không mập, xương hông dưới sự bao bọc của quần lót càng hết sức rõ ràng.

Hiệu quả hoàn mỹ đến không tưởng được, Thời Mặc hướng về phía Doãn Chấn nháy mắt, sau đó cùng Thẩm Thu Minh nói chuyện phiếm “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi mốt.”

“Thôi Tiệp đề cử cậu tới à ?”

“Ừm.”

“Tụ Tinh muốn ký hợp đồng với cậu sao ?”

Sofa mềm mại cộng thêm ngữ điệu nhu hòa của Thời Mặc làm cho người ta buồn ngủ, Thẩm Thu Minh ngáp một cái rồi lim dim trả lời “Nói chung thì , anh ấy nói đợi sau khi chụp quảng cáo rồi bàn lại .” Cậu thậm chí quên hiện tại đang ở chỗ chụp ảnh.

Thời Mặc cùng cậu nói chuyện cũng chỉ vì muốn cậu buông lỏng , mục đích thì đã đạt đến, chính là dường như có chút quá mức, tiểu gia hỏa này hình như muốn ngủ rồi . Anh che mắt Thẩm Thu Minh “Nhắm lại, đầu quay về bên phải, kêu cậu mở mới được mở đấy nhé.”

Thẩm Thu Minh hiếu kỳ hành động kế tiếp của Thời Mặc, ngoan ngoãn quẹo phải, nghĩ rằng chắc mở mắt ra sẽ nhìn thấy cửa sổ , cũng không hiểu như thế thì có gì cần nhìn đâu , cậu lại đem Doãn Chấn cùng một đám nhân viên công tác đều quên hết.

Tay Thời Mặc đi theo động tác của cậu mà di động, nhưng không có rời đi mắt Thẩm Thu Minh, anh thối lui đến bàn trà mà đầu của Thẩm Thu Minh hướng tới, trước khi buông tay đặc biệt cảnh cáo cậu :“Không cho phép mở mắt!” Sau đó giơ chân lên dẫm trên bàn trà, đưa lưng về phía máy ảnh , hạ lệnh “Mở mắt.”

Mở mắt có hai tầng ý nghĩa , đồng thời cùng lúc Thẩm Thu Minh mở ra, Doãn Chấn đè xuống cửa chớp.

Trong màn ảnh, hoàng đế cao cao tại thượng, bao quát thần tử của anh, mọi người nhìn không thấy nét mặt của anh, nhưng không cách nào bỏ qua uy nghiêm của nó, mà thần tử của anh cũng đã ở ngẩng đầu nhìn hoàng đế chí cao vô thượng của mình .

Sợ hãi? Kinh ngạc? Còn là cái gì?

Trong cặp mắt kia bao hàm quá nhiều, không có cách nào đọc hiểu toàn bộ.

Thẩm Thu Minh không có chú ý tới tiếng cửa chớp, theo góc độ của cậu, nhìn qua vừa vặn là Thời Mặc , âm hành trong quần lót còn chưa thức tỉnh, phình , Thẩm Thu Minh trong đầu chỉ có một đạo thanh âm kêu gào qua lại.

Lột anh , liếm anh, làm cho anh hung hăng mà xỏ xuyên qua mình.

Chỉ là nghĩ thôi, thứ kia cũng đã không bị khống chế mà bắt đầu đột nhiên nâng lên.

Theo góc độ Doãn Chấn là một bức tràng cảnh như thế này — nam nhân cường tráng chỉ mặc quần lót đưa lưng về phía màn ảnh, phía sau anh là Thẩm Thu Minh vẻ mặt kinh ngạc, tầm mắt anh không khỏi tự mãn dời xuống theo đường cong thân thể Thẩm Thu Minh, lướt qua nhũ đầu run rẩy, cuối cùng dừng lại ở trên quần lót của cậu . Nếu nhắm mắt lại hồi tưởng dư vị, đầu óc lưu lại chỉ có cặp mông rắn chắc của nam nhân, cùng biểu cảm của Thẩm Thu Minh mang theo kinh ngạc, thêm vào động tác hơi nâng lên của cậu mà lộ ra quần lót màu trắng .

Doãn Chấn không thể không thừa nhận, Thời Mặc thiết kế hình ảnh thì tình sắc hơn hết thảy, nhưng điều này lại càng bắt mắt , làm cho không người nào có thể quên.

Thẳng đến khi tiếng huýt sáo của những người khác vang lên, bóng người mơ hồ trong tầm mắt của Thẩm Thu Minh mới rõ ràng hơn , rõ ràng đều ở cùng một phương hướng, vậy mà vừa rồi lại chỉ thấy mình Thời Mặc.

Nam nhân chết tiệt, làm cho cậu quên mất đây là nơi chụp quảng cáo, Thời Mặc chết tiệt, làm hại âm hành của cậu vừa cứng vừa đau.

Thời Mặc đối Doãn Chấn làm một thế OK bằng tay, dùng chân đè xuống nơi đang cứng lên của Thẩm Thu Minh “Nó rất hưng phấn.”

Mặt Thẩm Thu Minh lập tức hồng thấu, khom người, hướng phòng tắm lầu hai chạy tới, rồi lại cảm thấy không duyên không có để cho người ta nhìn thấy rồi chê cười , nên đặc biệt lúc chạy qua còn thổi vào tai Thời Mặc một câu , sau đó khiêu khích mà nhướn lông mày với anh, lần nữa hướng phòng tắm đi đến.

Thời Mặc xoa xoa vành tai, nở nụ cười.

“Bởi vì nó rất thích anh .”

Nghé con mới sinh , dám khiêu khích lão hổ tiến tới .

Ba người mẫu còn lại vừa tức lại hâm mộ, đợi cho Thẩm Thu Minh lần nữa đi xuống , mới hừ lạnh rồi đi qua chụp ảnh.

Thẩm Thu Minh đứng ở phía ngoài cùng như cũ, sắc mặt đỏ bừng , ánh mắt lại nóng lên.



Chú thích

Thủy ba bất hưng 水波不兴 Không có rung động cùng sóng gợn. Hình dung thập phần bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.