Chương 16: Dạ Oanh
Thôi Cách Cách đã nảy ra ý định ra tay trước để diệt trừ ác mộng, nhưng bằng cách nào, đó lại là một vấn đề nan giải. Nghĩ tới nghĩ lui, cô sực nhớ tới Hoàng Quý Phi, người mà mình đã kết giao trong một buổi dạ tiệc vào nửa năm trước.
Còn nhớ trong buổi dạ tiệc hôm đó, Tổng giám đốc Hoa Long Diễn Dịch đã dẫn Hoàng Quý Phi đến trước bàn Thôi Cách Cách đang ngồi, giới thiệu hai người với nhau. Trước khi rời đi, Tổng giám đốc còn kéo tay Thôi Cách Cách, nói: “Đây là huynh đệ của tôi, tối nay nhớ hầu hạ anh ta thật tốt...”
Đêm đó Tổng giám đốc uống say, đẩy Hoàng Quý Phi cho Thôi Cách Cách. Lúc ấy cô không rõ thân phận thật của Hoàng Quý Phi, cũng không dám đắc tội gã. Hai người ngồi uống rượu, tán gẫu với nhau. Tiệc tan, Thôi Cách Cách đã say mèm, sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường ở nhà, kế bên có một tấm danh thiếp với mấy chữ: “Công ty Hỗ trợ”, bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ: “Nếu quý khách có bất kì vấn đề gì không thể giải quyết, đều có thể tìm Công ty Hỗ trợ chúng tôi.”
Mới đầu cô không hiểu tại sao một Công ty Hỗ trợ tồi tàn lại có thể xưng anh xưng em với Tổng giám đốc Hoa Long Diễn Dịch, sau này quản lý mới kể cho cô nghe bằng vẻ rất thần bí: “Trong tay gã Hoàng Quý Phi ấy có nuôi một đám người, hễ có chuyện gì không giải quyết được, từ chuyện nhỏ như đòi nợ đe đọa cho tới chuyện lớn như giết người phóng hỏa, đều có thể tìm gã, chỉ cần giá tiền hợp lý là được. Hơn nữa gã khá có uy tín trong nghề, rất nhiều kẻ tai to mặt lớn đều là khách hàng của gã.”
Thôi Cách Cách bèn tìm tấm danh thiếp đó rồi gọi cho Hoàng Quý Phi, ra giá hai triệu tệ, nhờ gã tìm người giết Lữ Tân, sau đó cô chuyển tài liệu về Lữ Tân cho gã.
Một mạng người, hai triệu tệ, không hề đắt.
Không ngờ, Hoàng Quý Phi lại đáp: “Lần đầu hợp tác, tôi giảm giá cho cô, một triệu.”
“Ok.” Hoàng Quý Phi hào sảng, Thôi Cách Cách cũng chẳng từ chối. “Sau khi xong chuyện, tôi sẽ tặng anh phong bao lì xì thật dày.”
Tuy Hoàng Quý Phi khá có uy tín trong giới nhưng dù sao gã cũng xuất thân từ phường lưu manh, vụ đoạn clip giao cho gã, Thôi Cách Cách thấy không yên tâm lắm. Lỡ gã quay lại dùng nó để đe dọa cô thì chuyện lại càng trở nên phiền phức, nhưng phải làm sao để lấy trộm được đoạn clip ấy? Người đi trộm không những phải là người cực kỳ đáng tin cậy mà còn phải xem trọng sự nghiệp của Thôi Cách Cách như chính sự nghiệp của bản thân, cũng có nghĩa, nếu Thôi Cách Cách xảy ra chuyện, người đó chẳng khác nào mất đi một “ngân hàng”. Bên cạnh Thôi Cách Cách chỉ có một người phù hợp với các yêu cầu trên, đó chính là quản lý của cô, Lư Tiểu Nguyệt.
Vừa kết thúc công việc,Thôi Cách Cách bèn mời Lư Tiểu Nguyệt đến nhà mình, kể cho cô nghe chuyện đoạn clip, nhưng không tiết lộ việc mình thuê người mưu sát Lữ Tân. Lư Tiểu Nguyệt nghe xong, nói: “Sao lại có đoạn clip như vậy, trước kia em đâu có nghe thấy chị nói.”
“Chị tưởng nó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.” Thôi Cách Cách giải thích.
Lư Tiểu Nguyệt đứng dậy,đi lòng vòng quanh phòng, cuối cùng hỏi: “Ban nãy chị nói mình vẫn còn giữ chìa khóa căn hộ đó?”
“Ừ, vẫn còn.”Thôi Cách Cách đáp.
“Thế thì em sẽ nhân lúc Lữ Tân ngủ, lẻn vào xóa đoạn clip trong di động của anh ta.” Lư Tiểu Nguyệt tiếp lời.
Hôm sau, Thôi Cách Cách có một buổi họp báo tại quảng trường Thế Phù, trong chương trình có một tiết mục giao lưu với người hâm mộ. Khi đó, có vài fan hâm mộ được chọn lên sân khấu, trong số đó có một người khiến Thôi Cách Cách giật mình, chính là cô gái áo đỏ kia. Song cô ta khác trước rất nhiều, gương mặt như bị mắc bệnh da liễu gì đó, một bên sụp xuống, còn một bên thì mũm mĩm, cực kỳ mất cân đối. Cô ta đến đây làm gì? Trước mặt đám đông, Thôi Cách Cách cố tỏ ra tự nhiên. Sau khi kết thúc hoạt động, cô gái áo đỏ bước lên ôm Thôi Cách Cách, thì thầm vào tai cô: “Hứa với tôi, trở về bên cạnh Lữ Tân, nếu không, dù hóa thành ma tôi cũng sẽ không buông tha cho cô.”
Sau khi rời khỏi sân khấu,cô ta liền hòa lẫn vào đám đông. Câu nói kì quái ấy khiến Thôi Cách Cách thất thần suốt cả buổi họp báo. Họp báo xong, Thôi Cách Cách nhận được điện thoại của Hoàng Quý Phi.
Ở đầu dây bên kia, gã nói: “Sát thủ sẽ hành động vào tối nay, cô hãy đợi điện thoại của tôi.”
Trở về nhà, Thôi Cách Cách đã ném lời nói của cô gái áo đỏ đi xa tít tắp, cô tự rót cho mình một ly rượu, mở một bản nhạc vui tươi, uyển chuyển nhảy múa trong phòng khách. Thực ra, gần đây cô luôn thấp thỏm lo âu, sợ xảy ra sự cố bất ngờ, mãi đến khi nhận được điện thoại của Hoàng Quý Phi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết cục đã định, qua đêm nay, chỉ cần qua được đêm nay, trên đời này sẽ không còn bất kì thứ gì có thể uy hiếp cô nữa. Từng phút từng giây chậm rãi trôi qua, bài múa kết thúc, người giúp việc từ trong phòng đi ra, tiến đến bên cạnh Thôi Cách Cách, nói: “Có người xưng là Lữ Tân muốn gặp cô.”
“Ai?” Thôi Cách Cách ngỡ rằng mình nghe nhầm.
“Anh ta bảo mình tên là Lữ Tân.” Người giúp việc lặp lại.
Thôi Cách Cách đặt ly rượu xuống, cầm một chiếc khăn lụa trắng, khẽ lau khóe miệng rồi đáp: “Dẫn anh ta vào phòng làm việc gặp tôi.”
Dù sao Lữ Tân cũng là người tình cũ của cô, nếu lúc đầu không có Lữ Tân, cô cũng sẽ không được như ngày hôm nay, huống hồ đây sẽ là nguyện vọng cuối cùng của hắn trước khi chết, cô có lý do nào để từ chối? Đúng, cô không thể từ chối, cứ xem như tiễn biệt Lữ Tân, cũng xem như hoàn thành lời thỉnh cầu của cô gái áo đỏ.
Vì hai mục đích ấy,Thôi Cách Cách sắm vai một cô gái bi lụy thân bất do kỷ, bị ép phải chia cách người yêu suốt tám năm trời đằng đẵng. Cô diễn xuất y như thật, đến mức ngay cả cô cũng bị chính mình làm cho cảm động.
Hai người trò chuyện với nhau rất lâu trong phòng làm việc, trong đó có không ít lời là dối lòng, đương nhiên cũng lộ ra chút chân tình. Mãi đến khi trời nhá nhem tối, Lữ Tân mới bịn rịn ra về.
Sau khi Lữ Tân đi rồi,chim dạ oanh cũng cất tiếng hót. Chỉ có điều, âm thanh ấy không giống như tiếng hót, ngược lại nghe rất chói tai, gay gắt như đang đưa tang, lại như tiếng gào khóc của trẻ con, khiến người nghe không khỏi sợ hãi. Nhưng hôm nay, Thôi Cách Cách vô cùng vui vẻ, không mảy may bị âm thanh ấy ảnh hưởng.
Dạ oanh đã lâu lắm rồi không cất tiếng hót. Thực ra trước kia là một đôi dạ oanh gồm con trống và con mái. Quãng thời gian đó, Thôi Cách Cách không có một chút cảm hứng sáng tác nào, có người bảo tiếng hót của dạ oanh thánh thót vô cùng, nếu nghe tiếng hót ấy, thể nào cũng sẽ nảy sinh rất nhiều cảm hứng sáng tác. Cô bèn nhờ bạn bè mua hộ hai con, rồi giết chết con trống ngay trước mặt con mái, cô muốn xem thử đôi tình nhân này sẽ ra sao khi đối diện với sinh ly tử biệt.
Chim trống chết, lúc đầu chim mái rất đỗi yên lặng, sau đó tiếng hót cũng không còn trong trẻo nữa. Thôi Cách Cách bèn thả nó đi, và dựa vào đó để viết nên ca khúc có tên Tiếng hót chim oanh, nói về một đôi chim dạ oanh yêu nhau tha thiết nhưng phải chia ly.
Tuy được thả đi nhưng con chim mái vẫn cứ quanh quẩn chỗ cô, không chịu bay đi, sau đó còn không ngại đường xa, theo chân Thôi Cách Cách đến Cốc Khê, tới tòa biệt thự này, giống như một u hồn luôn bám theo cô.
Kì lạ là, tiếng kêu chói tai của chim oanh mái, ngoài Thôi Cách Cách ra, cô giúp việc, vệ sĩ, bảo vệ đều không nghe thấy, thậm chí cả Lư Tiểu Nguyệt cũng chẳng nghe được.
Bác sĩ tâm lý nói:”Mỗi người đều có hai gương mặt, một thiện, một ác. Hai gương mặt này luôn hiện hữu bằng những phương thức khác nhau để xúi giục cô, nhắc nhở cô. Chú chim oanh đó chính là phần “thiện” ở sâu trong đáy lòng cô. Mỗi lần cái “ác” trong cô xuất hiện, nó sẽ chạy ra nhắc nhở cô, cô càng có nhiều ác niệm, nó càng xuất hiện nhiều.”
Làng giải trí là một thế giới quái dị, Thôi Cách Cách ở trong đó, đã sớm không còn phân biệt được cái nào là thiện, cái nào là ác nữa rồi!