Chương 30: Thuốc, Thuốc,Thuốc
Hôm nay rảnh rỗi, Vương Quỳ ngồi trong văn phòng, định lên mạng tìm kiếm tin tức mới nhất về Thôi Cách Cách, xem thử có tin gì liên quan đến vụ án không, kết quả tìm thấy bài viết về “Các vụ án mạng Andersen”. Bài viết tổng cộng nói đến năm vụ, nhưng đều chưa được xác thực bởi cơ quan chức năng, vụ gần đây nhất chính là vụ “Nàng tiên cá Cốc Hải” đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt trên internet.
Bên dưới bài viết có các phản hồi trong vòng ba tiếng mới đây, trong đó có một phản hồi ghi rằng, ca sĩ nổi tiếng Thôi Cách Cách đã chết vào rạng sáng nay, nguyên nhân cái chết vẫn chưa rõ. Theo nguồn tin nội bộ, trước khi chết Thôi Cách Cách từng mắc bệnh tinh thần, cũng tương tự năm vụ án trên, trước khi chết Thôi Cách Cách từng tưởng tượng ra một chiếc áo mới hoàn toàn không tồn tại. Điều đó tình cờ trùng với án mạng cổ tích Andersen. Nếu tôi đoán không lầm, chủ đề vụ mưu sát này chắc chắn là Chiếc áo mới của Hoàng đế.
Không sai, Chiếc áo mới của Hoàng đế cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Andersen, tác giả truyện cổ tích nổi tiếng người Đan Mạch. Nội dung truyện nói về một ông vua sở hữu quyền lực tối thượng nhưng suốt ngày chỉ lo mặc áo mới, không màng chính sự, để rồi cuối cùng bị lừa, trần truồng ra ngoài diễu phố, nhưng chẳng ai đứng ra lật tẩy lời nói dối ấy, thậm chí còn ton hót nịnh bợ ông ta.
Đó là trò hề mang đậm tính châm biếm!
Quay trở về hiện tại,chưa đầy năm tiếng đồng hồ kể từ cái chết của Thôi Cách Cách, trên mạng đã có người đăng bài viết, hơn nữa nội dung miêu tả cũng tương đồng với những gì mà cảnh sát mới điều tra được. Vương Quỳ buồn bực, rốt cuộc bọn dân mạng vô địch này biết được những thông tin ấy bằng cách nào chứ? Sao lại nhanh và chính xác đến thế được? Chẳng lẽ trong nội bộ cảnh sát có gián điệp? Hay là dân mạng biết thuật tiên tri?
Đối với Vương Quỳ,internet là một thứ hết sức thần kì, cô sẽ không bao giờ hiểu nổi thế giới đó. Đương nhiên chuyện đó cũng chẳng cần phải hiểu, bởi nó không dính dáng gì đến vụ án cả...
“Án mạngAndersen”, thực ra Vương Quỳ đã sớm nghe nói đến cụm từ này, tên gọi chính xác phải là Vụ mưu sát Andersen 7613.Có một năm, vụ án ấy vô cùng chấn động, khiến mọi người hoang mang cực độ, dư luận xôn xao, rất nhiều chuyên gia, nhà phân tích nổi tiếng đều phát biểu một số quan điểm về vụ án đó.
Khi đó Vương Quỳ vẫn còn mài đũng quần trên ghế giảng đường đại học, cô không ngờ sau này mình sẽ trở thành một cảnh sát, càng không ngờ rằng mấy năm sau mình lại tham gia điều tra vụ án mạng này... Cái chết của Thôi Cách Cách thật sự có liên quan đến Vụ mưu sát Andersen 7613 sao? Nghĩ thế,Vương Quỳ ngẩng đầu lên nhìn Chu Hạo ở cách đó không xa. Lúc này ông đang nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào đống ảnh chụp trên bàn.
Chúng là những bức ảnh chụp trong biệt thự, có khoảng mười mấy tấm. Hai tiếng trước, sau khi cả bọn từ biệt thự quay về, Chu Hạo liền trở nên trầm mặc, không triệu tập mở cuộc họp tiến hành phân tích vụ án, cũng chẳng điều động nhân sự đi điều tra, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh, cứ thế hai tiếng đồng hồ.
Vương Quỳ thu ánh mắt về,tắt trang web có bài viết về án mạng Andersen, tiếp tục xem các trang khác. Gần cuối, cô vô tình nhìn thấy một tiêu đề, so với bài viết phân tích về án mạng Andersen hồi nãy thì cái tiêu đề này có vẻ đáng tin hơn.
Tiêu đề bài viết là”Nguyên nhân cái chết bí ẩn của Thôi Cách Cách, nghi ngờ là do bị lộ clip nóng thời trẻ”.
Cô click vào bài viết đó, nôi dung như sau: Sáng nay nhận được tin Thôi Cách đột tử, tôi đau xót khôn cùng. Mọi thứ dường như xảy ra quá nhanh khiến người ta trở tay không kịp. Làm biên tập viên của một tờ báo giải trí, tôi chưa có dịp tiếp xúc với Thôi Cách Cách, nhưng thường xuyên theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy. Từ một cô gái vô danh đến một ca sĩ nổi đình nổi đám, suốt quá trình ấy cô đã phải trải qua những chuyển biến tư tưởng mà người thường khó có thể tưởng tượng được. Tục ngữ nói không sai, người sợ nổi danh heo sợ mập, các ngôi sao đứng trên đỉnh showbiz luôn khó tránh khỏi các loại scandal, người có thể điềm tĩnh đối mặt với scandal lại càng hiếm. Theo thống kê của tôi, số vụ minh tinh tự sát do scandal trong và ngoài nước lên đến hàng chục vụ, trong đó có những ngôi sao nổi tiếng mà mọi người hằng quen thuộc như Trần Lâm, Ông Mỹ Linh, Trần Ngọc Liên, Nguyễn Linh Ngọc, Trương Quốc Vinh... họ đều tìm đến cái chết do áp lực hoặc tai tiếng. Thế nhưng những bài học xương máu ấy dường như không thu hút sự quan tâm của dân chúng. Truyền thông, internet, báo chí quanh năm suốt tháng đều ném đá, chỉ trích, tung tin bịa đặt về ngôi sao, chẳng có lấy một khắc ngơi nghỉ. Giới showbiz cũng trở thành một lò luyện khổng lồ, muốn như cá gặp nước ở trong đó, buộc phải có một tấm thân mình đồng da sắt, một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh mới được. Kì thực nói nhiều như thế, chắc hẳn những fan hâm mộ theo dõi Thôi Cách Cách gần đây cũng đã biết chuyện mà tôi sắp nói. Không sai, chính là một tên đáng ghê tởm nào đó đã đăng clip nóng hồi trẻ của Thôi Cách Cách lên mạng. Đoạn clip ấy đã thu hút rất nhiều sự chú ý của dư luận, tôi cũng đã lập tức báo cho Lư Tiểu Nguyệt, người quản lý của Thôi Cách Cách hay tin. Thế nhưng sự việc còn chưa kịp lắng dịu, Thôi Cách Cách đã mãi mãi rời bỏ chúng ta. Ban nãy tôi có đọc một bài viết, có người đổ lỗi cái chết của Thôi Cách Cách là do lời nguyền trăm năm của Andersen, song theo tôi thấy, nguyên nhân thật sự chính là đoạn clip đó, và hung thủ, chính là kẻ vô lương tâm đã đăng tải nó lên mạng.
Cuối bài viết có kèm theo địa chỉ weibo đã đăng clip nóng của Thôi Cách Cách. Vương Quỳ mở ra xem, thì thấy nó đã bị xóa sạch, nội dung trống trơn, chỉ còn sót lại mỗi cái tên ID: “Mèo vờn chuột”. Chẳng lẽ Thôi Cách Cách thật sự đã tự sát do chịu áp lực quá lớn ư? Đương nhiên, mọi việc vẫn chưa thể xác định được. Thi thể của Thôi Cách Cách đã được chuyển cho phòng Pháp y để tiến hành khám nghiệm tử thi, là mưu sát hay tự sát, sẽ nhanh chóng có kết luận thôi.
“Vương Quỳ, thử nói suy nghĩ của cô về vụ án này xem.” Chu Hạo đột nhiên cất tiếng.
Vương Quỳ lập tức đóng trang web, đi đến chỗ Chu Hạo, khẽ liếc nhìn đống ảnh bày trên bàn, nghiêm túc nói: “Từ lời khai của người giúp việc, chúng ta biết khi Thôi Cách Cách xảy ra chuyện, trong phòng từng xuất hiện một người bí ẩn, nên em cảm thấy chắc chắn là có người giết cô ấy rồi giấu xác vào tủ lạnh, đây là một vụ mưu sát...”
“Chuyện đó pháp y sẽ tự kiểm chứng, ý tôi muốn hỏi vụ án có điểm nào khả nghi không?” Chu Hạo giải thích.
“Có.” Vương Quỳ đáp, vẻ mặt đầy nghiêm túc. “Thứ nhất, người giúp việc nói tinh thần Thôi Cách Cách có vấn đề, nhưng Lư Tiểu Nguyệt lại nói rằng sau khi được trị liệu thì bệnh tình của Thôi Cách Cách đã có chuyển biến tốt. Em cảm thấy lời khai của hai người có sự mâu thuẫn, Lư Tiểu Nguyệt như đang che giấu điều gì đó. Thứ hai, bảo vệ trong biệt thự nói, vừa nghe thấy tiếng thét của người giúp việc, họ liền lục soát xung quanh biệt thự, nào ngờ nhìn thấy Lư Tiểu Nguyệt đang đứng trong cánh rừng nhỏ sau biệt thự, hơn nữa bảo vệ còn nói cửa sau biệt thự bị khóa quanh năm suốt tháng, bình thường chẳng ai ra vào bằng đường đó, tại sao hôm đó Lư Tiểu Nguyệt lại chọn đi cửa sau? Em cảm thấy rất đáng nghi.”
“Về điểm này, tôi và cô có suy nghĩ giống nhau.” Chu Hạo gật đầu, đáp.
Đây là lần đầu tiên Chu Hạo đồng ý với quan điểm của Vương Quỳ kể từ khi cô vào tổ. Cô hơi ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Sếp, sếp... sếp đồng ý với những gì em nói?”
“Cũng như cô, ban nãy tôi có nghĩ về vấn đề đó, cũng cảm thấy Lư Tiểu Nguyệt rất đáng ngờ. Dẫu không phải hung thủ, song chắc chắn cô ta đang che giấu chuyện gì đó, tiếp theo cô hãy cùng Khương Bằng đi điều tra về Lư Tiểu Nguyệt nhé.” Chu Hạo dặn dò.
Được sếp công nhận,Vương Quỳ có phần phấn khích, đáp lại một tiếng rõ to: “Vâng.” Sau đó cô xoay người bước đi, nhưng mới đi được vài bước, cô chợt quay lại, hỏi dò: “Sếp, ban nãy em có đọc được một bài viết trên mạng, sếp nghĩ cái chết của Thôi Cách Cách... liệu có thể nào liên quan đến Vụ mưu sát Andersen 7613 không?”
Vừa nghe thấy câu hỏi này, mặt Chu Hạo vụt biến sắc, ông đập tay xuống bàn đánh “rầm”, đứng bật dậy, tức giận nói: “Hoang đường, chuyện đó là vô căn cứ, sau này trong giờ làm việc đừng có đọc mấy tin tức lá cải ấy nữa, kẻo đầu óc hỏng hết đấy.”
Phản ứng của Chu Hạo khiến Vương Quỳ sợ hết hồn, vội lùi về sau mấy bước. Bỗng Khương Bằng từ ngoài hối hả chạy vào, lướt qua Vương Quỳ, đến bên cạnh Chu Hạo, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Sếp Chu, tối qua có một chiếc xe mất lái lao từ trên cầu Cốc Phong xuống biển, đội cứu hộ vớt nó lên vào một tiếng trước. Thông qua thẩm tra biển số xe, đã chứng thực chủ xe chính là nghi phạm mà chúng ta đang truy nã, Đinh Tiểu Tiểu.”
“Cái gì?” Chu Hạo trợn mắt, hỏi. “Cậu nói Đinh Tiểu Tiểu đã chết rồi ư?”
“Vẫn chưa biết, đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm thi thể ngoài biển, nhưng theo nhân chứng lúc đó kể lại, người và xe đã cùng lao xuống biển, khả năng sống sót có lẽ không cao, đội cứu hộ vẫn đang tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.” Khương Bằng đáp.
Đứng bên cạnh, Vương Quỳ hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng: “Lần trước Trần Ngôn nhảy từ cầu Cốc Phong xuống biển tự sát, giờ đến bạn trai cô ấy cũng xảy ra tai nạn trên cây cầu đó, quả là sự trùng hợp kì lạ.”
Chu Hạo nhìn Vương Quỳ rồi ngồi xuống suy tư hồi lâu, cuối cùng hờ hững nói: “Đinh Tiểu Tiểu chết trái lại càng tốt, như thế vụ án của Lữ Tân có thể kết thúc rồi. Khương Bằng, cậu đi tiết lộ với báo giới, bảo họ viết một bài với nhan đề “Đinh Tiểu Tiểu, hung thủ giết Lữ Tân đã tự sát vì sợ tội”, giờ tôi sẽ viết báo cáo kết án nộp lên trên, đợi cấp trên phê duyệt xong chúng ta sẽ mở họp báo.”
“Sếp Chu, hiện Đinh Tiểu Tiểu vẫn chỉ là nghi phạm, không phải vẫn còn nhiều điều chưa được làm rõ sao? Cứ thế mà kết án hình như không thích hợp cho lắm.” Vương Quỳ nói.
“Hình như trước kia tôi từng nói với cô, chức trách của cảnh sát chúng ta là bắt hung thủ, đưa ra được một lời giải thích cho xã hội và người thân nạn nhân, chứ không phải tốn công phí sức đi tìm hiểu những thứ vớ vẩn không liên quan đến vụ án.” Chu Hạo tức giận nhắc nhở. “Về vụ án đó, tôi cảm thấy không cần thiết phải thảo luận tiếp, tôi nhắc lại lần nữa, Đinh Tiểu Tiểu là sát thủ, hắn giết chết Lữ Tân hoàn toàn là vì tiền, không còn bất kì mục đích nào khác. Nhưng giờ hắn đã chết rồi, cả người lẫn xe đều rơi xuống biển, đây là báo ứng, là báo ứng của ông Trời dành cho hắn. Được rồi, mọi người đi làm việc của mình đi.”
“Nhưng trước khi mọi việc được làm sáng tỏ, cảnh sát phải ăn nói thế nào với người nhà Đinh Tiểu Tiểu đây?” Vương Quỳ dường như cũng sôi máu bởi thái độ của Chu Hạo, lạnh lùng phản bác.
Chu Hạo giận tím mặt, vừa định nổi trận lôi đình thì Khương Bằng thấy tình hình không ổn, vội chụp lấy tay Vương Quỳ kéo ra ngoài văn phòng. Vừa ra khỏi Sở Cảnh sát, Khương Bằng liền nói: “Anh thừa nhận cách điều tra và làm việc của sếp Chu nhiều khi đúng là khiến người ta khó có thể chấp nhận, nhưng dù sao ông ấy cũng là sếp, sau này em đừng cự lại ông ấy.”
“Sếp thì sao, anh bảo em nói có gì sai chứ? Anh xem thái độ của ông ấy kìa, rõ ràng là làm qua loa cho xong chuyện rồi chờ đến khi về hưu thì phủi mông bỏ đi, chẳng có một chút tôn trọng nào dành cho nạn nhân, dành cho đồng nghiệp lẫn xã hội.” Vương Quỳ giận điên người, nói oang oang. “Không biết loại người này còn tác oai tác quái trong Sở đến bao giờ nữa.”
“Được rồi, được rồi,em bớt giận đi.” Khương Bằng tiếp lời. “Thật ra sếp Chu của chúng ta hồi trẻ cũng lợi hại lắm, nghe nói ông là thần thám, từng phá không ít vụ án lớn đó.”
“Ông ấy á?”Vương Quỳ khinh khỉnh nói. “Thế thì không biết ông ấy đã khiến bao nhiêu người ngồi tù oan rồi.”
“Em vào Sở chưalâu, cũng chưa tiếp xúc với vụ án nào khác, kì thực có lúc phá án rất cần đến kinh nghiệm, theo anh thấy sếp Chu nói cũng không sai, chỉ là sếp muốn nhanh chóng phá án thôi.” Dứt lời, Khương Bằng vỗ vai Vương Quỳ. “Gần đây sếp Chu phải chịu áp lực cũng lớn lắm, khó tránh khỏi nóng nảy, em cũng đừng quá để bụng. Vả lại sếp cũng chẳng sung sướng gì, anh nghe nói vợ sếp đã qua đời từ mấy năm trước rồi, để lại đứa con chưa đầy tháng, sếp phải một mình gà trống nuôi con, trước kia cũng từng có người làm mai cho nhưng sếp chẳng có ý định tái hôn.”
“Thế ra, ông ấy cũng là một người si tình nhỉ.” Vương Quỳ bĩu môi nói.
“Vì vậy, em cũng nên thông cảm cho sếp một chút, cùng làm việc với nhau khó tránh khỏi xung đột, mâu thuẫn, nhưng tuyệt đối đừng nổi nóng, tổn hại sức khỏe lắm.” Khương Bằng nửa đùa nửa thật nói.
“Được rồi, được rồi,em cũng luôn nhìn việc chứ không nhìn người.” Dứt lời, ánh mắt cô lướt qua người Khương Bằng, thấy cách đó không xa, Trần Thần bên phòng Pháp y đang hối hả đi về phía hai người. Vừa thấy họ, Trần Thần liền dừng bước, vẻ sốt ruột trên mặt tức thì biến mất, thay vào đó là nhe răng cười với Vương Quỳ. “Hi người đẹp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Vương Quỳ trợn mắt phớt lờ anh ta, nhìn về phía tòa cao ốc cách đó không xa. Khương Bằng đứng bên cạnh cười thầm, sau đó hỏi: “Anh Trần, anh đang đi đâu mà vội thế?”
“Thì đi tìm sếp Chu của các cậu chứ đi đâu.” Trần Thần trả lời.
“Sếp đang ở trên lầu đó.” Khương Bằng vội hỏi tiếp: “Chẳng lẽ đã có báo cáo khám nghiệm tử thi của Thôi Cách Cách rồi à?”
“Đương nhiên,nguyên nhân tử vong chẳng có gì phức tạp cả.” Trần Thần đắc ý đáp.
Nghe thế, Vương Quỳ liền ngoảnh đầu lại, sốt ruột hỏi: “Thật không, Thôi Cách Cách vì sao lại chết vậy?”
Trần Thần bỗng nhiên áp sát vào Vương Quỳ, như một kẻ biến thái ngất ngây hít hà một hồi, cuối cùng mới say đắm nói: “Thơm quá, không hổ là hoa khôi Sở Cảnh sát, không tồi, không tồi...”
“Anh đứng đắn một chút đi, rốt cuộc Thôi Cách Cách vì sao mà chết hả?” Vương Quỳ thúc giục.
Lúc này Trần Thần mới lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, vỗ vỗ vào tập tài liệu trong tay, nói: “Trước khi tôi nói ra nguyên nhân tử vong, hai người hãy cho tôi biết gần đây Thôi Cách Cách thường nảy sinh ảo giác, có đúng không?”
“Đúng, đúng.”Vương Quỳ gật đầu lia lịa. “Người giúp việc nói tinh thần cô ấy gần đầy không bình thường lắm, đã tưởng tượng và cho bà ấy xem một chiếc áo vô hình.”
“Thế thì đúng rồi.”Trần Thần ngẩng cao đầu, trưng ra dáng vẻ của một học giả, nói. “Có một loại cây tên là Benladon(*), hoa màu xanh tím, quả mọng màu tím đen. Loài cây này có chứa một chất kịch độc, nếu hít đủ liều lượng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ thống trung khu thần kinh, nó sẽ lẳng lặng xâm nhập vào đầu dây thần kinh trong cơ bắp. Loại quả độc ấy không thể xem thường, chỉ cần hai quả thôi cũng đủ giết chết một đứa trẻ, từ mười đến hai mươi quả là đủ lấy mạng một người trưởng thành.”
(*) Cây này có tên gọi khác là cây Cà dược, có tác dụng làm dãn cơ và gây mê tạm thời.
“Khoan,khoan.” Vương Quỳ vội cắt lời Trần Thần đang thao thao bất tuyệt, hỏi: “Anh nói Thôi Cách Cách trúng độc?”
“Chính xác, tôi tìm thấy chất độc này trong người của Thôi Cách Cách, hơn nữa triệu chứng tử vong của cô ấy cũng giống hệt. Khi trúng loại độc này, đồng tử sẽ mở to, tim đập nhanh, da dẻ nóng ran, khô miệng, mất phương hướng, nảy sinh ảo giác, thị lực cũng giảm sút, hơn nữa sẽ có hành vi bạo lực, rồi co giật, ngất xỉu, tử vong.” Nói rồi, Trần Thần dừng lại mấy giây, quay sang nhìn Vương Quỳ. “Thường thì căn cứ vào mức độ trúng độc, thời gian tử vong sẽ từ vài tiếng đồng hồ cho tới vài ngày, lượng chất độc trong người Thôi Cách Cách không nhiều, nên tôi đoán cô ấy ăn nó vào mấy ngày trước.”
“Thế loại cây này mọc ở đâu?” Khương Bằng hỏi.
“Nhiều lắm, ở đâu cũng có.” Nói rồi, Trần Thần ghé sát vào người Vương Quỳ, nhìn cô đắm đuối. “Hơn nữa nghe nói Benladon còn có một tác dụng cực kỳ tốt, nước sắc từ rễ cây có thể khuếch đại đồng tử, khiến đôi mắt trở nên đẹp hơn, nhưng em thì không cần đâu, con ngươi em vốn đẹp sẵn rồi.”
“Sao trong Sở Cảnh sát toàn một đám quái gở như anh vậy hả trời?” Vương Quỳ ngao ngán lắc đầu rồi chui vào xe cảnh sát, quay mặt ra cửa sổ, hét lên với Khương Bằng: “Chúng ta đi điều tra thôi, anh tuyệt đối đừng đến gần loại người này, kẻo mắc bệnh hoa liễu đấy.”
Nghe tiếng hét của cô,Khương Bằng ngại ngùng cười trừ, nói vài câu với Trần Thần rồi mới bước vào trong xe. Trần Thần vẫn đứng bên ngoài, trưng ra cái mặt dê cụ háo sắc, vẫy cả hai tay tạm biệt Vương Quỳ.
“Sao em cứ cảm thấy hắn ta giống tên dê già quá.” Vương Quỳ bất lực nói.
“Anh ta là vậy đó,suốt ngày chẳng chịu đứng đắn.” Nói rồi Khương Bằng khởi động xe, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Đến nhà Thôi Cách Cách trước đi.” Vương Quỳ đáp.
Xe cảnh sát lao đi, hòa vào dòng xe cộ tấp nập. Suốt đêm qua Vương Quỳ không hề chợp mắt, lúc này cơn mệt mỏi liền khẽ khàng kéo tới, cô bất giác chìm vào giấc ngủ. Khoảng hai mươi phút sau, khi cô mở mắt ra thì thấy xe đã chạy vào biệt thự.
Hai người xuống xe, đi vào trong.
Trong biệt thự có hai cảnh sát đang canh giữ hiện trường, Khương Bằng tiến tới nói vài câu gì đó với họ. Còn Vương Quỳ thì đảo một vòng quanh phòng khách, sau đó men theo cầu thang leo lên tầng hai. Trên tầng hai, cuối hành lang là nhà vệ sinh, hai bên chia ra thành mấy phòng ngủ, trong đó có một phòng rộng nhất, trang trí cũng rất đẹp, chắc hẳn là phòng của Thôi Cách Cách... Vương Quỳ bước vào phòng, tới bên giường, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra lục lọi. Trong đó có rất nhiều thuốc, nào là thuốc cảm, thuốc an thần, thuốc làm đẹp đủ loại.
“Em vào đây tìm gì thế?” Khương Bằng từ sau bước vào.
“Thuốc.”Vương Quỳ đáp gọn lỏn. “Chẳng phải Trần Thần nói Thôi Cách Cách bị trúng độc chết đấy sao?”
“Theo anh thấy, chỉ phí công thôi.” Khương Bằng đi tới, ngồi phịch xuống giường, nói.
“Tại sao?”Vương Quỳ hỏi.
“Em không nghe Trần Thần nói à, Benladon là thực vật, tuy cũng được dùng trong dược phẩm nhưng hàm lượng trong thuốc chắc chắn không đủ để giết chết một người. Theo anh thấy, nó...” Đang nói dở, đột nhiên Khương Bằng khựng lại, giơ ngón tay chỉ vào bệ cửa sổ, hỏi: “Trần Thần nói hoa của Benladon có màu xanh tím, quả màu tím đen đúng không?”
“Ừ, thì sao?”Vương Quỳ liếc nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục cúi xuống lục lọi ngăn kéo.
“Lại đây, Vương Quỳ,em lại đây mà xem.” Khương Bằng phấn khích đứng bật dậy, kéo Vương Quỳ đi về phía bệ cửa sổ. Lúc này cô mới chợt nhìn thấy trên đó có bày một chậu hoa, trong chậu trồng một loài hoa cảnh có hình thù kì dị, hơn nữa hình dạng y hệt như Trần Thần miêu tả, giữa chậu hoa là một nụ hoa màu xanh tím, bên cạnh là quả màu tím đen. Vương Quỳ định tới gần hái mấy quả đó xuống nhưng lại bị Khương Bằng ngăn lại, anh ta nhắc nhở: “Em không nghe Trần Thần nói à, loài cây này chứa chất kịch độc, nếu hít quá liều sẽ khiến cơ thể bị tê liệt, thế mà em còn muốn hái nó sao?”
Nghe xong lời anh ta nói, Vương Quỳ vội bịt mũi lại, hỏi: “Thế chúng ta mang cái này về bằng cách nào?”
“Anh có một cách.” Nói rồi Khương Bằng cởi áo khoác ra, trùm lên chậu hoa, sau đó duỗi thẳng tay nâng nó lên, nói: “Vậy là xong, giờ chúng ta đưa phát hiện quan trọng này về nào.”
“Anh về trước đi.” Vương Quỳ buông tay xuống, hít lấy hít để mấy cái. “Em còn muốn tới một nơi.”
“Nơi nào? Hay anh chở em đến đó nhé?” Khương Bằng nói.
Vương Quỳ xua xua tay.”Không cần, tự em đi được rồi.”
Ra khỏi biệt thự,Khương Bằng cẩn thận nhét chậu hoa vào cốp sau rồi lái xe rời đi. Sau khi anh ta đi khỏi, Vương Quỳ cũng bước ra khỏi biệt thự, vẫy một chiếc taxi đi ra ngoại ô. Thực ra cô muốn gặp thím Lý, bà là người giúp việc của Thôi Cách Cách, có lẽ bà biết chuyện chậu hoa kia.
Thím Lý hiện ở nhờ nhà của họ hàng ngoài ngoại ô. Vương Quỳ tìm đến địa chỉ mà bà cung cấp tối qua. Lúc cô tới, thím Lý đang nấu cơm, thấy cô, bà bèn nhiệt tình kéo vào nhà, sốt sắng hỏi: “Các cô điều tra ra cái gì rồi phải không?”
“Chúng cháu vẫn đang dốc sức điều tra ạ.” Sau đó Vương Quỳ hỏi thẳng: “Thím Lý, hôm nay cháu đến tìm thím là có chuyện muốn hỏi, thím có nhớ trong phòng ngủ của Thôi Cách Cách có một chậu cây cảnh không?”
Thím Lý nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: “Nhớ, đúng là có một chậu.”
“Thế thím có nhớ chậu hoa đó từ đâu mà có không?” Vương Quỳ hỏi tiếp.
“Hình như là do người khác tặng thì phải.” Thím Lý chau mày, cố gắng nhớ lại. “Hình như là mấy tuần trước, tối đó khi về nhà, trên tay Thôi Cách Cách có cầm một cái cây cảnh, chính tôi là người tìm chậu để cô ấy trồng vào chứ ai. Nói thật, loại hoa đó có mùi lạ lắm, tôi ngửi xong thì cảm thấy buồn nôn, khó chịu những mấy ngày liền.”
“Thôi Cách Cách có nói là do ai tặng không?” Vương Quỳ lại hỏi.
“Tôi không hỏi.”Thím Lý thành thật đáp. “Xưa nay tôi đều không hỏi han chuyện của Thôi Cách Cách, một là tôi cũng chẳng hiểu chuyện của cô ấy, hai là cô ấy dường như rất ghét người khác tọc mạch hỏi này hỏi nọ. Hồi mới vào làm tôi không biết nên hỏi tới hỏi lui, suýt nữa bị đuổi việc. À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, lúc đó Thôi Cách Cách có nói cái cây này có tác dụng làm đẹp, nếu mỗi ngày ăn một quả thì da dẻ sẽ trở nên mịn màng.”
Nghe xong, Vương Quỳ không khỏi hít một hơi lạnh. Loài hoa đó rõ ràng là chất kịch độc, vậy mà lại có kẻ nói với Thôi Cách Cách rằng nó có tác dụng làm đẹp, há chẳng phải muốn hại chết cô ấy hay sao?
Chẳng lẽ người tặng cây hoa ấy cho Thôi Cách Cách chính là hung thủ giết chết cô ta?
“Là ai nói như thế với cô ấy?” Vương Quỳ kinh ngạc hỏi.
Thím Lý lắc đầu.”Cái đó thì tôi không biết.”
Rốt cuộc là ai đã tặng chậu hoa kịch độc đó cho Thôi Cách Cách? Từ lúc rời khỏi nhà thím Lý, câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn mãi trong đầu Vương Quỳ. Để tra rõ chuyện này, cô lại tới chi nhánh của công ty Hoa Long Diễn Dịch ở Cốc Khê, dò hỏi những đồng nghiệp thường làm chung với Thôi Cách Cách, song chẳng ai biết đến sự tồn tại của chậu hoa đó cả.
Buổi trưa, Vương Quỳ ăn cơm ở một quán ăn gần Hoa Long Diễn Dịch rồi lại tìm đến chỗ bác sĩ tâm lý Mộc Lâm Sinh. Anh ta là bác sĩ cố định của Thôi Cách Cách, chắc chắn hiểu rõ bệnh tình của cô ấy. Nhớ lúc lấy khẩu cung, Lư Tiểu Nguyệt từng nói bệnh tình của Thôi Cách Cách đã có chuyển biến tích cực, giờ xem ra đó rõ ràng là một lời nói dối. Thôi Cách Cách trúng độc mà chết, mà trong chất độc lại có thành phần khiến con người nảy sinh ảo giác, vậy thì Thôi Cách Cách làm sao có thể có chuyển biến tích cực chứ?
Sau khi gặp Mộc Lâm Sinh, Vương Quỳ hỏi thẳng anh ta: “Gần đây Thôi Cách Cách có đến tìm anh không?”
Mộc Lâm Sinh gật đầu,đáp: “Khoảng mấy ngày trước, Thôi Cách Cách có đến đây cùng với Lư Tiểu Nguyệt. Lúc đó trạng thái tinh thần của cô ấy rất tốt, căn bản không thấy có vấn đề gì. Nhưng sau một hồi kiểm tra, tôi phát hiện tình trạng của cô ấy không lạc quan lắm, nếu không tĩnh dưỡng tốt e sẽ xảy ra chuyện, nào ngờ chưa gì cô ấy đã...”
“Anh cảm thấy tình trạng cụ thể của Thôi Cách Cách như thế nào?” Vương Quỳ hỏi.
“Lúc đó tôi đoán rằng có lẽ là bệnh cũ tái phát, bởi vì mấy năm trước cô ấy cũng từng gặp phải vấn đề tinh thần tương tự, nhưng sau một thời gian điều dưỡng thì đã hồi phục.” Nói đoạn, Mộc Lâm Sinh chau mày suy nghĩ rồi nói tiếp: “Nhưng thực ra tôi thấy rất lạ, theo lý mà nói những bệnh nhân có vấn đề về tinh thần sau khi hồi phục, chỉ cần uống thuốc theo đúng lời dặn dò của bác sĩ và tiến hành trị liệu định kỳ thì sẽ không có khả năng tái phát mới đúng. Ngược lại, Thôi Cách Cách không những tái phát bệnh cũ, mà tình trạng còn nghiêm trọng hơn trước.”
“Thực ra cô ấy không phải là bệnh cũ tái phát.” Vương Quỳ thở dài, nói. “Sau khi khám nghiệm tử thi, bên pháp y phát hiện trong cơ thể Thôi Cách Cách còn sót một lượng độc tố khá lớn, cũng có nghĩa cô ấy bị trúng độc mà chết.”
“Bị trúng độc chết?”Mộc Lâm Sinh tròn mắt ngạc nhiên.
“Đúng, chắc anh biết cây Benladon chứ?” Vương Quỳ nói.
“Ý cô là...”Mộc Lâm Sinh trầm tư, gần một phút sau mới thở dài, áy náy nói: “Khi đó tôi cảm thấy hơi kì lạ, nhưng do trước đó Thôi Cách Cách quả thật cũng từng có triệu chứng rối loạn tâm thần tương tự, nên tôi nghĩ đó là bệnh cũ tái phát, cũng chẳng tìm hiểu nhiều. Xem ra chính tôi đã hại chết Thôi Cách Cách rồi. Thực ra dù hít phải lượng lớn độc tố Benladon vẫn có thể cứu được, chỉ cần dùng thuốc co đồng tử, hoặc rửa ruột giúp bệnh nhân nôn ra là có thể loại bỏ sạch độc tố.”
Nhìn Mộc Lâm Sinh tự trách mình, Vương Quỳ khẽ nói: “Chuyện này cũng không trách anh được, dù sao anh cũng chỉ là bác sĩ tâm lý.”