Chương 35: Thù
Cô bé vốn tên là Lục Nguyệt, sau khi được nhận nuôi bèn theo họ của cha nuôi, đổi thành Cổ Nguyệt.
Từ khi mẹ ruột bị hại chết, suốt mấy năm ròng, Cổ Nguyệt luôn mơ thấy cái đêm mưa gió bão bùng vào năm cô tám tuổi ấy, tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị bốn gã đàn ông kia lăng nhục, sát hại. Dần dần, trái tim cô bắt đầu trở nên chai sạn, tính cách trở nên lầm lì, cô thường xuyên nhốt mình trong phòng suốt ngày suốt đêm. Sau đó, mẹ nuôi cảm thấy lo lắng nên đã mời một bác sĩ tâm lý đến điều trị cho cô, dần dà cô cũng quên đi cơn ác mộng đó.
Hoặc là cô không quên,chỉ là đã quen với ác mộng mà thôi!
Năm mười tám tuổi, Cổ Nguyệt thi đỗ Học viện Nghệ thuật của thành phố với thành tích xuất sắc. Giờ đây cô đã lớn khôn, trở thành một thiếu nữ kiều diễm, mỗi ngày đều chạy đi chạy lại giữa lớp học và kí túc xá, cuộc sống tuy đơn điệu nhưng cũng đủ đầy. Thế rồi tất thảy đều thay đổi bởi sự xuất hiện của một người.
Người đó tên là Ngô Vũ,bạn học cùng lớp của Cổ Nguyệt, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, đánh lộn gây rối. Cô cực kỳ ghét hắn nhưng các nữ sinh trong lớp thì mê hắn như điếu đổ, thường sẵn sàng đi chơi cùng hắn. Hôm sinh nhật Ngô Vũ, hắn mời toàn thể nữ sinh trong lớp đi dự tiệc. Cổ Nguyệt vốn không muốn đi nhưng bạn cùng phòng của cô là Lưu Thiến cứ năn nỉ van nài mãi nên cuối cùng cô đành đi theo. Buổi tiệc sinh nhật được Ngô Vũ tổ chức ở “Ngọc Uyển Viên”, nhà hàng năm sao xa hoa bậc nhất thành phố. Ngoài bạn bè, hắn còn mời một số người ngoài xã hội, trông có vẻ đều là bọn lưu manh côn đồ vô học, trong đó có một người đàn ông đầu trọc, thân hình vạm vỡ...
Ngô Vũ giới thiệu gã là”anh Tang”, tất nhiên đó chỉ là biệt hiệu, cũng tương tự như bút danh của tác giả hay nghệ danh mà các ngôi sao hay dùng thôi. Vừa trông thấy gã, trống ngực Cổ Nguyệt liền đập thình thịch, đồng thời những kí ức vốn chôn chặt nơi đáy lòng cũng bị đánh thức. Trong cái đêm mưa giông sấm chớp ấy, cô bé Lục Nguyệt ở nhà một mình, bất chợt tiếng chuông cửa vang lên, cô chạy ra, đứng trên chiếc ghế nhỏ nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, cô nhìn thấy một người đàn ông có thân hình vạm vỡ, đầu trọc, rất giống gã giang hồ đang đứng trước mặt cô, chỉ có điều trông gã này già hơn.
Suốt buổi tiệc, Cổ Nguyệt luôn dõi theo tên đầu trọc đó, cô khẳng định mình không nhớ nhầm, chính là gã, chắc chắn là gã, kẻ năm xưa đã xông vào nhà giết hại mẹ cô một cách tàn nhẫn. Sau khi tàn tiệc, Ngô Vũ tiếp tục tăng hai, bao trọn mấy phòng karaoke ở Cashbox. Lần này Lưu Thiến không đi theo nhưng Cổ Nguyệt thì đi, cô cố tình vào ngồi chung một phòng với anh Tang.
Lúc hát, Cổ Nguyệt hỏi Ngô Vũ: “Cái anh đầu trọc đó ngầu quá, anh ta làm nghề gì vậy?”
“Xã hội đen, trước kia chỉ là hạng côn đồ tép riu, nhưng sau leo lên thành đại ca.” Ngô Vũ đáp.
Cổ Nguyệt hỏi rất nhiều chuyện về gã khiến Ngô Vũ tưởng rằng cô thích gã, bèn cố tình sắp xếp hai người ngồi gần nhau. Tối đó là lần đầu tiên Cổ Nguyệt uống rượu, cô uống rất nhiều, đến mức cuối cùng chẳng còn ý thức nữa. Khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trên giường trong khách sạn, không một mảnh vải trên người, và người nằm kế bên cô chính là gã đàn ông có biệt hiệu anh Tang kia.
“Em tên làgì?” Sau khi tỉnh dậy, anh Tang hỏi.
“Cổ Nguyệt.”Cô lặng lẽ trả lời rồi hỏi: “Còn anh?”
“Hứa Tiên, Tiên trong chữ Tiên Quả.” Anh Tang toét miệng cười, đáp. “Giờ rất hiếm người còn gọi anh bằng cái tên này.”
Cô cúi đầu nhìn thân thể mình, lại nói: “Chúng ta... tôi...”
Hứa Tiên ngắt lời cô,ra vẻ phong độ, nói: “Từ giờ em đã là người đàn bà của anh, nếu trong trường có ai bắt nạt em, cứ tới tìm anh.”
Trong tất cả các câu truyện cổ tích của Andersen, Cổ Nguyệt thích nhất truyện Bầy chim thiên nga. Nội dung truyện kể về một nàng công chúa yếu ớt tên là Elisa đã chiến thắng mụ hoàng hậu và giáo chủ quyền thế lớn mạnh hơn cô, cuối cùng cứu được mười một người anh trai bị biến thành thiên nga bởi phép thuật của hoàng hậu. Elisa thành công là nhờ vào dũng khí, sự quyết tâm lẫn nghị lực của nàng. Đối diện với sự đau đớn từ những sợi dây gai và nỗi đau khổ không thể nói chuyện trong suốt một năm trời, cần bao nhiêu dũng khí mới có thể vượt qua được? Elisa là một thiếu nữ dũng cảm, để cứu các anh trai, cô tình nguyện ngậm đắng nuốt cay. Cổ Nguyệt cũng không phải loại người hèn nhát, cô cũng có thể nằm gai nếm mật như Elisa, chỉ cần có thể trả thù cho mẹ.
Thực ra, Cổ Nguyệt luôn chờ đợi một cơ hội...
Và nay cơ hội ấy đã tới,Cổ Nguyệt dùng thân thể mình đổi lấy việc tiếp cận Hứa Tiên. Sau tiệc sinh nhật của Ngô Vũ, ban đầu gã còn thông qua Ngô Vũ để liên hệ với Cổ Nguyệt, sau đó thì tự đến trường tìm cô, dần dần gã không còn đề phòng Cổ Nguyệt nữa. Trong mắt gã, Cổ Nguyệt đơn giản chỉ là một cô bé con không hiểu sự đời.
“Hứa Tiên, chuyện đáng sợ nhất mà anh từng làm là gì?” Hôm đó, sau khi hai người vào khách sạn, Cổ Nguyệt hỏi.
Hứa Tiên kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: “Nhiều lắm.”
“Anh đã từng giết người chưa?” Cô lại hỏi.
“Có.” Gã lạnh nhạt đáp.
“Cảm giác giết người như thế nào? Anh có thể kể cho em nghe không?” Cổ Nguyệt tỏ ra hào hứng van nài.
Gã đằng hắng, tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Mới đầu cũng hơi sợ, nhưng sau này thì chẳng còn cảm giác gì nữa. Thực ra bọn anh lăn lộn trong cái giới này, giết người cũng giống như ăn cơm vậy, chẳng có gì khác biệt.”
“Anh đã từng giết phụ nữ chưa?” Cổ Nguyệt lại hỏi.
“Rồi.” Hứa Tiên hồi tưởng lại. “Là chuyện nhiều năm trước rồi, khi đó anh mới hơn hai mươi tuổi, bọn anh đến một ngôi nhà, đạp cửa xông vào, vốn là đến để đòi nợ, ai dè chủ nhà báo cảnh sát, chọc giận đại ca. Bọn anh có tổng cộng bốn người, đại ca cầm bình hoa nện vào đầu ả đó, rồi anh lại bồi thêm mấy cú. Thực ra lúc đó bọn anh chỉ muốn dọa cho ả sợ thôi, ai dè sau đó nghe nói ả đã chết. Đó cũng là lần đầu tiên anh giết người.”
“Các anh giết người thế, lẽ nào cảnh sát không bắt các anh ư?” Cô hỏi.
“Hừ, cảnh sát thì đã sao nào?” Gã khinh khỉnh đáp. “Nhưng năm đó quả thật anh rất sợ, may mà còn có đại ca ra tay giải quyết, giao đại một thằng ra chịu tội thay, cảnh sát mới chịu thôi.”
Hứa Tiên năm nay ba mươi mốt tuổi, lớn hơn Cổ Nguyệt những mười ba tuổi. Đại ca gã là Hoàng Quý Phi, nghe đồn đã rửa tay gác kiếm, nhưng thực chất chỉ là chuyển sang hậu đài mà thôi, chứ tính chất chẳng có gì thay đổi, vẫn là sống bằng nghề đâm thuê chém mướn, đòi nợ thuê. Cổ Nguyệt vẫn luôn muốn tiếp cận Hoàng Quý Phi, ngặt nỗi mãi vẫn chưa tìm được cơ hội. Cho đến một hôm, từ miệng Ngô Vũ, cô biết được hang ổ của Hoàng Quý Phi nằm trong một căn nhà xưởng tồi tàn tại khu ổ chuột, đó là một trạm liên lạc, bọn Hứa Tiên thường đến đó tìm phi vụ làm ăn...
Cổ Nguyệt lên kế hoạch tiếp cận Hoàng Quý Phi suốt mấy tuần nhưng mãi vẫn không tìm ra cách nào khả thi, cuối cùng cô đành đi tìm gặp gã với danh nghĩa khách thuê. Còn nhớ hôm đó trời mưa phùn, khi đến nơi Cổ Nguyệt đã ướt sũng người. Vừa thấy Hoàng Quý Phi, cô liền gượng gạo nói: “Tôi muốn giết một người.”
“Bé con, có tiền không?” Hoàng Quý Phi nhìn cô gái nhỏ trước mặt, chế giễu.
Cô lắc đầu, rồi ngẩng lên, cố chấp hỏi: “Tôi đáng giá bao nhiêu?”
“Nhóc?” Hoàng Quý Phi bật cười, nói: “Nhóc định bán thân đấy à?”
“Đúng, chỉ cần anh chịu giúp tôi giết một người.” Vẻ mặt cô cực kỳ nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn. “Nhưng tôi có một điều kiện, tôi chỉ bán cho anh.
Tôi có thể làm bất kì điều gì, nhưng chỉ cho anh mà thôi.”
Hoàng Quý Phi đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Cô nghiêm túc ư?”
Cổ Nguyệt gật đầu, gã tiến tới nhìn vào mắt cô, nói: “Cô bé này quả có chút thú vị. Nói xem, cô muốn giết ai?”
“Thuộc hạ của anh,Hứa Tiên.” Cô trả lời.
Hoàng Quý Phi lấy làm khó hiểu, hỏi: “Cô có thù với nó hả?”
“Cái này anh không cần hỏi, anh giết gã, tôi theo anh.” Cổ Nguyệt đáp.
Không biết là ông Trời thương Cổ Nguyệt hay cô có thần linh phù hộ, vừa khéo thời gian đó giữa Hoàng Quý Phi và Hứa Tiên xảy ra mâu thuẫn rất lớn. Thực ra Hứa Tiên có được ngày hôm nay đều là do một tay Hoàng Quý Phi dìu dắt, nếu không phải năm xưa sau khi ra tù, gã quyết định rửa tay gác kiếm, quay về tổ nghiệp của cha thì Hứa Tiên cũng chẳng đời nào leo lên chức đại ca được. Vậy mà khi đã thành đại ca rồi, Hứa Tiên lại chẳng biết ơn, đi đâu cũng đối chọi với Hoàng Quý Phi, chẳng biết nể mặt gã.
Gần đây, Hứa Tiên thậm chí còn có ý mở một trạm liên lạc khác, giật mối làm ăn của Hoàng Quý Phi.
Hoàng Quý Phi đã sớm phái người âm thầm hành động, lựa thời cơ trừ khử Hứa Tiên. Cổ Nguyệt đưa ra đề nghị đó, gã bèn thuận nước đẩy thuyền, gật đầu đồng ý. Những chuyện đó sau này Cổ Nguyệt mới biết. Sau khi Hoàng Quý Phi giết chết Hứa Tiên, cô đã giữ lời, trở thành người đàn bà của gã, dọn khỏi kí túc xá về sống cùng gã trong nhà xưởng.
Trong học viện không thiếu lời ra tiếng vào, Cổ Nguyệt đột nhiên từ một tài nữ biến thành nữ lưu manh bị người người phỉ nhổ. Nhưng cô mặc kệ, cũng chẳng bao giờ quan tâm, cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ cần có thể báo thù cho mẹ thì chuyện gì cô cũng chịu đựng được. Giáo viên liên lạc với mẹ nuôi của cô, bà khuyên nhủ con gái hết nước hết cái, cuối cùng nước mắt lã chã, nói: “Nguyệt Nguyệt, khó khăn lắm con mới đỗ vào trường này, mẹ không muốn con đi vào con đường lầm lỡ...”
Cổ Nguyệt rúc vào lòng mẹ nuôi, cũng khóc nức nở, nói: “Mẹ ơi, con đang làm một việc mà con bắt buộc phải làm, nhưng con hứa với mẹ, xin mẹ hãy tin con, con mãi mãi là đứa con gái Cổ Nguyệt trong lòng mẹ.”
“Bất kể con phải làm gì, muốn làm gì, nhất định phải nhớ, con còn có mẹ.” Bà vuốt ve mái tóc của Cổ Nguyệt. Khoảnh khắc ấy, bà mới thật sự cảm thấy con gái đã trưởng thành, đã có con đường mà mình muốn đi, thân làm mẹ, bà không thể ngăn cản, cũng không cách nào thay đổi được.
Gần đây Hoàng Quý Phi có nhận một phi vụ, khách thuê là nữ ca sĩ nổi tiếng Thôi Cách Cách. Cô ta muốn giết một người đàn ông tên là Lữ Tân. Hoàng Quý Phi giao phi vụ này cho một người tên là Đinh Tiểu Tiểu. Cổ Nguyệt không hiểu con người Đinh Tiểu Tiểu lắm nhưng cũng biết sơ sơ, cô từng nghe Hoàng Quý Phi kể về hắn... Hôm đó Đinh Tiểu Tiểu đến tìm Hoàng Quý Phi, cô nghe lỏm được cuộc đối thoại của hai người, hình như vụ việc đã xảy ra biến cố, khách thuê hình như còn thuê thêm một sát thủ khác nên Đinh Tiểu Tiểu muốn hỏi khách thuê đó là ai.
Cổ Nguyệt cảm thấy đây là một cơ hội không tồi, cô có thể lợi dụng Đinh Tiểu Tiểu để hai người họ tàn sát lẫn nhau. Thế là Đinh Tiểu Tiểu vừa đi ra, cô liền đuổi theo hắn, muốn nói với hắn thực ra mọi chuyện đều do Hoàng Quý Phi sắp đặt, nhưng dường như ông Trời không muốn Đinh Tiểu Tiểu vô tội bị liên lụy. Lúc cô định xúi giục hắn, chợt bị một cú điện thoại cắt ngang.
Có lẽ thời cơ vẫn chưa đến, Cổ Nguyệt tự an ủi mình.
Sau đó có hai cảnh sát đến tìm Hoàng Quý Phi, ba người ở trong nhà xưởng trò chuyện hồi lâu. Hai người kia vừa đi khỏi, Hoàng Quý Phi liền nổi giận đùng đùng, hất tung bàn, chửi: “Lão già chết giẫm, cứ lấy chuyện đó ra dọa ông.”
Cô đứng bên cạnh, đợi gã bớt giận rồi mới hỏi: “Cảnh sát đến tìm anh làm gì?”
“Còn làm gì nữa.”Hoàng Quý Phi ngồi xuống ghế, vẫn thở hồng hộc vì tức, nói. “Đến đòi anh khai ra hung thủ giết Lữ Tân, lão già đó nắm được thóp của anh nên không thể không nói cho lão. Lần này anh có lỗi với thằng Đinh rồi.”
Mãi đến lúc này, Cổ Nguyệt mới biết Hoàng Quý Phi đã bán đứng Đinh Tiểu Tiểu. Gã chau mày, ôm chầm cô vào lòng, có vẻ áy náy, hỏi: “Em nói xem, có phải anh đã mất hết tính người không?”
“Phải.” Cô thành thật trả lời. “Liệu có phải ngày nào đó anh cũng bán đứng tôi không?”
“Em là của anh, em biết mọi chuyện của anh, nếu anh bán đứng em, chẳng phải anh tự vác đá đập vào chân mình sao?” Nói rồi, gã nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hy vọng thằng Đinh không trách anh.”
Cổ Nguyệt hơi tò mò, thực ra Hoàng Quý Phi không phải kẻ nhát gan, lão cảnh sát kia rốt cuộc nắm được bằng chứng gì về gã mà lại khiến gã sợ hãi đến vậy?
“Chắc em tò mò tại sao anh lại sợ lão già đó, đúng không?” Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, gã thở dài, giải thích: “Đó là chuyện mười năm về trước, lúc đó anh còn bồng bột sốc nổi, đưa vài anh em đi đòi nợ, nào ngờ lỡ tay giết chết người ta, sau đó cảnh sát tra ra anh, chính lão đã giúp anh giải quyết chuyện đó.”
Mười năm trước... Nghe thấy câu này, trống ngực Cổ Nguyệt bắt đầu đập dồn dập, thời khắc này cô chỉ muốn cầm dao đâm chết Hoàng Quý Phi, đâm chết gã cầm thú đã hại chết mẹ cô. Nhưng cô không thể làm thế, bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp. Vả lại cô vẫn chưa nghĩ ra bất kì kế hoạch nào, nếu cứ thế ra tay, không những không giết được Hoàng Quý Phi mà sau này có lẽ đến cơ hội phục thù cũng chẳng còn.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi hỏi: “Lão đã giúp anh như thế nào?”
“Giúp anh trốn tội.”Hoàng Quý Phi nhớ lại. “Năm đó lão đột nhiên đến tìm anh, nói có thể giúp anh rửa sạch tội danh, nhưng có một yêu cầu, anh phải làm tay trong cho lão. Thực ra làm tay trong cho cảnh sát cũng chẳng tốt đẹp gì, phải thường xuyên bán đứng anh em. Sau đó anh đã nghĩ thông suốt, muốn thoát khỏi lão chỉ có một cách, đó là rửa tay gác kiếm. Sau khi rửa tay gác kiếm, anh quay về cái nhà xưởng này, có lẽ do bản tính khó dời, không lâu sau anh lại tiến hành những cuộc mua bán ngầm, chẳng biết lão già đó lấy tin từ đâu, chỉ cần có vụ nào liên quan tới anh, lão bèn tìm tới đây, mang chuyện trước kia ra đe dọa, bắt anh giao người.”
“Lão già đó cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.” Cổ Nguyệt phẫn nộ nói.
Thực ra sau cái chết của mẹ cô hai tháng, cảnh sát quả thực có bắt được một tên hung thủ. Hôm tuyên án, mẹ nuôi còn dẫn Cổ Nguyệt đến tòa nghe tuyên án. Cô vẫn còn nhớ mang máng tên hung thủ đó có dáng người gầy gầy, nghe đồn là một tên lưu manh, sống bằng nghề đòi nợ thuê. Tuy hồi đó Cổ Nguyệt không biết đó là kẻ thế tội cho Hoàng Quý Phi nhưng cô vẫn luôn thắc mắc, rõ ràng có đến bốn kẻ thủ ác, cớ sao cảnh sát lại đổ hết mọi tội danh lên đầu một người.
Vấn đề sâu sắc ấy, năm xưa Cổ Nguyệt hoàn toàn không hiểu, nhưng giờ thì cô đã biết được chân tướng sự thật, một sự thật đầy căm phẫn. Cô tựa vào vai Hoàng Quý Phi, đưa tay sờ những cọng râu lởm chởm trên cằm gã, dịu dàng hỏi: “Năm đó là lần đầu tiên anh giết người ư?”
“Đánh người thì vô số, nhưng quả thật đó là lần đầu tiên anh giết người.” Gã đáp.
Hoàng Quý Phi bóp hai má cô, ghé sát mặt vào, nói: “Ả đàn bà đó cũng đáng chết lắm, ả là một con điếm, vay tiền xong lại muốn bỏ trốn.”
Cổ Nguyệt không sao kìm nén được sự tức giận và ghê tởm đang trào dâng trong lòng, cô vùng khỏi tay Hoàng Quý Phi, nổi giận đùng đùng nhìn gã, nhưng ngay sau đó cô liền ý thức được hành động của mình, lại dịu xuống, khẽ nói: “Có nhiều lúc tôi thật muốn giết chết anh.”
“Nhưng em không có bản lĩnh đó.” Hoàng Quý Phi nói.