Mưu Sát

Chương 43: Chương 43




Chương 38: Chọn Lựa

Chẳng lẽ ngươi còn muốn mất luôn đứa con duy nhất?

Chuyện mà Chu Hạo lo lắng suốt bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng xảy ra, đó là sự đùa giỡn của số mệnh ư? Tại sao sau mười mấy năm không thấy tung tích, tên hung thủ lại lần nữa xuất hiện trước mắt ông? Cuộc sống vốn đang dần đi vào quỹ đạo lại một lần nữa bị xáo trộn, ông bắt đầu hoảng sợ, bắt đầu trở nên đa nghi. Thậm chí mỗi khi màn đêm buông xuống, ông đều nghi ngờ có một đôi mắt đang ở đâu đó theo dõi mình, chỉ cần hành động của ông khiến đôi mắt ấy không hài lòng, nó sẽ lập tức cướp đi đứa con trai duy nhất của ông.

Vì lẽ đó, Chu Hạo đã xin trường cho con nghỉ học, giấu nó ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy, nhưng ông vẫn lo lắng, lo lắng một ngày nào đó con trai sẽ giống như vợ mình năm xưa... Nỗi đau mất người thân ông đã phải nếm trải một lần, ông tuyệt đối không muốn nếm trải lần thứ hai, huống hồ ông thực sự e sợ khả năng của tên hung thủ đó. Kẻ đó y như loài ma quỷ, luôn có mặt ở khắp mọi nơi, bất kì chuyện gì cũng chẳng qua được mắt hắn, ông biết rõ dù mình có giấu con ở đâu, hắn vẫn sẽ tìm được.

Chu Hạo biết hàm ý trong tin nhắn đó, hung thủ đã gửi mẩu giấy ấy cho ông mà thần không biết quỷ không hay, mục đích không phải để báo với ông rằng “tôi đã quay lại”, mà là muốn nói “giúp tôi giải quyết”. Mười năm trước, khi Chu Hạo nhận được mẩu giấy tương tự từ hắn, ông đã phải hủy hết mọi bằng chứng bất lợi với hung thủ lúc đó, đồng thời giải tán tổ chuyên án, để hắn may mắn sống đến ngày hôm nay. Mười năm sau, lần nữa đối diện với sự lựa chọn, vì con, ông chọn làm kẻ đồng lõa, không chút do dự.

Hôm đó, nhân viên pháp y Trần Thần đến tìm Chu Hạo và nói về nguyên nhân cái chết của Thôi Cách Cách, ông liền tìm cách giúp hung thủ thoát tội. Đầu tiên, ông đến nhà người trồng cây Benladon ngoài ngoại ô, xúi giục đứa con trai của nhà đó làm nhân chứng giả, rồi ám thị bọn Vương Quỳ đến đó tiến hành điều tra. Kế tiếp, để đề phòng rắc rối, Chu Hạo còn tính giết chết cả Lư Tiểu Nguyệt.

Lúc đó ông đã uống say,trong đầu chỉ quẩn quanh ý nghĩ làm sao để bảo vệ tính mạng con trai, cộng thêm tác dụng của cồn khiến ông mất đi lý trí. Sẵn men rượu, ông lẻn vào nhà của Lư Tiểu Nguyệt... Khi đó Lư Tiểu Nguyệt đang trốn trong phòng tắm, Chu Hạo đi vào, đưa tay bóp cổ định giết chết cô, nhưng vài giây sau, ông sực tỉnh rượu, mắt mở to kinh hoàng nhìn sự việc diễn ra trước mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mình đang làm gì thế này? Tại sao lại làm ra chuyện này được chứ?”

Chu Hạo hốt hoảng bỏ chạy khỏi nhà Lư Tiểu Nguyệt, ngồi vào xe thở hồng hộc. Một lúc sau, khi đã bình tĩnh trở lại, ông mới sực nhớ ra, mình từng phái người giám sát nhất cử nhất động của Lư Tiểu Nguyệt hai mươi tư trên bảy. Nghĩ đến đây, ông liền ngó nghiêng xung quanh, phát hiện có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ cách đó không xa, ông bèn lái xe qua đó rồi xuống xe, tiến tới gần chiếc xe cảnh sát.

Trong xe có hai cảnh sát trẻ, một người đang ngủ, người kia thì hí hoáy chơi di động. Vừa thấy Chu Hạo bước đến, cậu ta liền vội vàng đặt di động xuống, ra khỏi xe, nghiêm người chào: “Sếp Chu, sao sếp đến đây muộn thế?”

“Tôi lo lắng tình hình của Lư Tiểu Nguyệt, sao rồi? Có phát hiện gì không?” Chu Hạo hỏi.

Cậu cảnh sát đó thành thật báo cáo: “Không phát hiện có gì bất thường, Lư Tiểu Nguyệt không hề xuống lầu.”

Nghe xong, Chu Hạo mừng thầm, vỗ vỗ vai cậu cảnh sát, nói: “Tiếp tục theo dõi, vất vả cho cậu rồi.”

Về đến nhà, Chu Hạo thay quần áo, ngồi trên giường hút thuốc lá hết điếu này đến điếu khác, mãi đến gần sáng mới chợp mắt. Hôm sau, ông y theo kế hoạch đã định, gợi ý bọn Vương Quỳ đi điều tra hộ dân trồng cây Benladon, buổi tối lại đích thân dẫn cả tổ đi bắt Lư Tiểu Nguyệt. Thực ra trong lòng ông vẫn luôn hoang mang, ông sợ Lư Tiểu Nguyệt nhận ra mình, mãi đến khi bác sĩ chứng thực cô cũng bị trúng độc dẫn tới tâm thần rối loạn, cũng có nghĩa là lúc đó Lư Tiểu Nguyệt hoàn toàn không phân biệt được ảo và thực, kết quả ấy khiến Chu Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Hôm ấy, Chu Hạo dẫn Vương Quỳ đến bệnh viện lấy khẩu cung, thực tế là muốn đích thân chứng thực tình trạng của Lư Tiểu Nguyệt có đúng như lời bác sĩ nói không. Suốt quá trình lấy khẩu cung, ông luôn quan sát Lư Tiểu Nguyệt một cách tỉ mỉ, cuối cùng mới dám khẳng định tối hôm đó cô quả thực ở trong trạng thái không phân biệt được thật hư. Trên đường rời khỏi bệnh viện, Chu Hạo gọi điện cho con trai. Ngay khi nghe thấy giọng nói của con, ông biết mình đã giúp con thoát được kiếp nạn này.

Vụ án sắp được phá,theo thông lệ, mỗi lần phá án xong, Chu Hạo đều mời cả tổ đi ăn cơm, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng khi buổi tụ tập sắp kết thúc, Vương Quỳ đột nhiên ngồi xuống bên cạnh ông, nhắc nhở: “Sếp Chu, áo của sếp... rơi mất một chiếc cúc rồi.”

Chu Hạo khi đó đã ngà ngà say, ông cúi xuống nhìn mới phát hiện trên áo đúng là bị thiếu mất một chiếc cúc, hơn nữa đó cũng là chiếc áo mà ông đã mặc vào hôm lẻn vào nhà Lư Tiểu Nguyệt... Trong phút chốc, mọi cảm xúc của ngày hôm đó ùn ùn kéo tới, ông nhớ chiếc áo này có đủ cúc mà, sao giờ lại thiếu mất một chiếc? Ông cố gắng nhớ lại, cuối cùng sực nhớ ra, chiếc cúc ấy đã rơi mất vào cái hôm ông rời khỏi nhà Lư Tiểu Nguyệt, vì sau khi về nhà ông đã vứt luôn cái áo vào tủ, đến hôm nay mới lôi ra mặc lại để đi uống rượu với mọi người.

Lẽ nào Vương Quỳ đã phát hiện ra điều gì rồi? Tại sao cô ấy không hỏi gì khác lại đi hỏi chiếc cúc áo? Vốn đang vui mừng vì thoát được kiếp nạn, Chu Hạo bỗng chốc lại trở nên hoang mang, cứ nốc hết ly này đến ly khác. Khi tàn tiệc, Chu Hạo đã say mèm, Vương Quỳ chủ động đề nghị đưa ông về. Hai người đi khỏi quán bar không xa, cô liền hỏi: “Sếp Chu, tại sao sếp lại làm như thế?”

Chu Hạo nhìn Vương Quỳ bằng ánh mắt đờ đẫn, cứng, nhắc hỏi: “Cô biết bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều.”Vương Quỳ đáp.

“Thế thì đừng điều tra nữa.” Chu Hạo đột nhiên dừng bước, ngẩng mặt nhìn bầu trời sao. “Nếu tiếp tục, sớm muộn gì cô cũng hại chết tôi.”

“Sếp Chu, rốt cuộc sếp đã gặp phải chuyện gì?” Vương Quỳ chất vấn. “Em từng nghe Khương Bằng nói, trước kia sếp lợi hại lắm, điều tra phá án thuộc hạng nhất, cớ sao giờ lại thành ra nông nỗi này?”

Chu Hạo cười nhạt, hỏi:”Cô có người thân không?”

Vương Quỳ gật đầu, đáp:”Có, cha mẹ em vẫn khỏe, em còn một em gái nữa.”

Chu Hạo lảo đảo bước đi, dựa vào cột đèn, đưa tay chỉ vào mặt Vương Quỳ, ánh mắt phiêu diêu, hỏi: “Tôi hỏi cô một câu nhé, cô nói xem, người thân và phá án, cái nào quan trọng hơn?”

“Hai thứ ấy hoàn toàn không cần so sánh.” Vương Quỳ nghiêm túc trả lời.

“Theo em, hai thứ đó không có gì mâu thuẫn nhau.”

Chu Hạo lại bật cười,tiếng cười ấy nhuốm vẻ bất lực, ông đi tới trước mặt Vương Quỳ, nhìn vào mắt cô, mơ hồ nói: “Trẻ con, thế nên tôi mới bảo cô chỉ là đứa trẻ con.”

“Em không nghĩ đó là suy nghĩ trẻ con.” Vương Quỳ phản bác. “Nếu như có một ngày thật sự phải đối diện với sự lựa chọn giữa hai thứ đó, em cũng chọn phá án, em nghĩ người thân cũng sẽ ủng hộ sự lựa chọn của em.”

“Trẻ con, trẻ con...” Chu Hạo vẫn cười, xoay người lảo đảo đi về phía con đường đối diện. “Hãy nhớ lời tôi nói, vụ án này kết thúc rồi, đừng điều tra nữa, coi chừng rước họa vào thân.”

Về đến nhà, Chu Hạo đi tắm rồi ngồi xuống sofa, mở album ảnh ra xem.

Trong album, mỗi bức ảnh là một hồi ức tươi đẹp. Ông ngắm nhìn chúng, nghẹn ngào òa khóc, mãi đến gần mười hai giờ, ông mới đặt album xuống, định về phòng ngủ, bất chợt điện thoại đổ chuông.

Chu Hạo cầm điện thoại lên xem, màn hình hiển thị số của Chu Dư Phi, con trai ông.

“Dư Phi, sao khuya thế này rồi còn chưa ngủ?” Chu Hạo không muốn để con trai nhận ra mình đã uống rượu, cố kiềm chế nói.

“Bố ơi, vừa nãy con nhận được một cuộc điện thoại.” Chu Dư Phi hơi lo lắng, nói.

“Hả?” Chu Hạo chau mày.

Điện thoại của Chu Dư Phi là do Chu Hạo mua để tiện việc liên lạc với con trai, đồng thời ông cũng nhiều lần căn dặn con không được cho bất cứ ai số điện thoại của mình, nên số điện thoại này đáng lẽ chỉ có mình ông biết mới đúng.

“Người đó bảo con chuyển lời cho bố, rằng người đó rất hài lòng về biểu hiện của bố, nhưng trò chơi vẫn còn tiếp tục...” Chu Dư Phi nói.

Đầu đau như búa bổ, Chu Hạo vội hỏi: “Con trai, người đó là nam hay nữ? Người đó có kể mình làm gì không? Ngoài ra còn nói gì nữa không? Số điện thoại của người đó là bao nhiêu?”

“Con không biết là nam hay nữ, giọng nói the thé giống như dùng phần mềm đổi giọng trong di động, cái loại mà con thường hay chơi với bố đó.” Chu Dư Phi thoáng ngập ngừng, sau đó nói tiếp: “Người đó cũng không nói mình làm gì, đúng rồi, ngoài câu vừa rồi, người đó còn bảo con chuyển câu này cho bố...”

“Câu gì?” Chu Hạo sốt ruột hỏi.

“Người đó bảo...”Giọng cậu bé hơi khàn đi. “Bảo con rất giống mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.